Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26

Vương Nhất Bác không sợ y tức giận, chỉ vào ngực mình nói: "Tiêu thượng thư, xem nơi này, là nơi ngươi đâm vào đấy. Máu tươi của ta còn chưa bị lạnh đông lại, ngươi lừa tài lừa sắc xong rồi liền muốn phân chia ranh giới. Ngươi cảm thấy có thể sao?"

Tiêu Chiến giận tới mức cười lên: "Rõ ràng là Vương đại nhân tự mình lao vào mũi kiếm, sao lại đổ lên đầu bản quan."

Y làm gì mà lừa tài lừa sắc?! Quả thật là tên lưu manh!

Vương Nhất Bác cũng cười nói: "Tiêu thượng thư, ngươi quên rồi à, trước đó ngươi từng đứng trước mặt một đám người muốn chém ta. Ta bây giờ đi ra ngoài, về kinh bảo ngươi thọc ta một kiếm, ngươi cảm thấy đồng liêu trên triều sẽ tin ngươi hay là tin ta?" Sau đó hắn vui vẻ thoải mái nói: "Tiêu thượng thư, muộn rồi, hai chúng ta không thể giải thích rõ nữa."

"..." Sắc mặt Tiêu Chiến như bị mực tàu đổ lên, "Vương đại nhân, thật là tính kế sâu xa."

"Dùng kế này, không phải là do ta kiêu ngạo tự mãn." Vương Nhất Bác hơi hơi hất cằm về phía Tiêu Chiến, "Từ lúc ta tự xin lên chiến trường, không ai có thể tính kế thắng được ta."

Tiêu Chiến lần đầu thấy phong thái ngang tàng như vậy của Vương Nhất Bác, khác hẳn với bộ dáng mồm miệng khéo léo, thành thạo trong kinh, như là hai người khác nhau. Thanh niên hai mươi lăm tuổi, nhuệ khí tung hoành, tư thế oai hùng hiên ngang như nắng chói chang trên sa mạc.

Tiêu Chiến bị thua hai lần nhưng vẫn chưa thấy thất vọng, ngược lại còn thấy có chút chưa đã thèm. Một địch thủ như vậy, ngoại trừ Vương Nhất Bác cũng không có ai khác.

Nghĩ tới chuyện đó, Tiêu Chiến thu lại suy nghĩ, nói: "Vương đại nhân, vẫn là nên nghĩ cách thoát khỏi nơi này rồi tính."

Nơi bọn họ bị rơi xuống trong mật đạo có hình chữ "nhân" (人), đất đá sụp từ mặt đất phía trên bị ứ đọng. Bọn họ dừng ở chỗ phân nhánh hai đường thì coi như còn may mắn, nhưng nếu lại rơi xuống tầng thấp nhất, thì chẳng khác gì chôn sống.

Cùng Vương Nhất Bác chôn sống tại đây, Tiêu Chiến vừa nghĩ tới đó đã thấy cười không nổi.

Vương Nhất Bác không lại dùng công phu mồm mép để lải nhải với Tiêu Chiến, hắn đã nói đủ nhiều, đủ rõ ràng. Huống hồ, nơi này cũng không phải là nơi tốt để lén lút hò hẹn với Tiêu Chiến.

Hắn đứng lên, sống lưng thẳng tắp đĩnh đạc như gần chạm tới trần đá. Tiêu Chiến cũng không thấp hơn hắn bao nhiêu, hai người sóng vai đứng lên mới cảm thấy không gian nơi này lùn hẹp.

Hai tay nâng lên, năm ngón của Vương Nhất Bác chạm vào đất đá trên đầu. Tiêu Chiến biết hắn đang thử đẩy xem phía trên có vững chắc hay không, nếu vững chắc thì phía trên có thể là một mảnh đất trống, nếu không phải, bọn họ có thể sẽ nguy hiểm.

Nếu đất trên đầu bị đứt gãy sẽ khiến cho đất đá rơi xuống chôn vùi họ, tệ hơn nữa là nếu dưới chân cũng bị nứt ra, bọn họ sẽ bị rơi xuống, tiếp tục ngã chết.

Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, có ý muốn dùng bàn tay ấn lên đất, hoặc là nhẹ đánh linh tinh, nhìn xem đất dưới chân có cứng hay không.

"Tiêu thượng thư, ngươi chờ một lát." Vương Nhất Bác đột nhiên ngăn lại y, Tiêu Chiến giật mình, cho rằng mình đang đụng vào chỗ dễ nứt, lại nghe Vương Nhất Bác bảo: "Trên tay ta dính toàn bụi đất, trong lúc tay ngươi còn chưa bị dơ thì chỉnh lại y phục ta giúp với."

Tiêu Chiến đứng lên xong mới chú ý tới vạt áo đang khép hờ của hắn, cau mày hỏi: "Vương đại nhân, sao hồi nãy không chỉnh lại trước?"

Vương Nhất Bác đầy kinh ngạc: "Tối hù như vậy, mắt ta không tốt, trên người lại có thương, làm sao mà thắt lại được."

Tiêu Chiến nghe vậy thì miễn cưỡng muốn thắt đai lưng như hắn yêu cầu, nhưng vừa mới vươn tay đã nghe hắn lại nói: "Hơn nữa cũng không phải do ta tự tháo đai lưng, là Tiêu thượng thư ngươi cởi của ta. Tại sao ta lại muốn tự mình chỉnh lại?"

Bên trong màn đêm, sắc mặt Tiêu Chiến lạnh lùng, bàn tay cũng dừng lại. Vá miệng không nói, tiếp tục muốn tra xét tầng đất dưới chân.

"Tiêu thượng thư, nếu ngươi không thắt lại cho ta, tới lúc chúng ta ra ngoài, để cho người cứu viện thấy bộ dáng y phục bất chính này của ta, ta quản không được miệng rồi lỡ nói sai cái gì, làm người khác hiểu lầm, thì ngươi cũng không thể oán ta." Vương Nhất Bác nghe thấy Tiêu Chiến lạnh lùng ừ hử một tiếng.

Tiêu Chiến châm biếm một câu: "Vương đại nhân, có thể còn sống đi ra ngoài hay không là cả một vấn đề. Cần gì phải nghĩ xa."

Ngươi hẳn là muốn nói ta si tâm vọng tưởng... Vương Nhất Bác cố vui vẻ à một tiếng, "Ra không được cũng tốt, chôn ở chỗ này, sau này có người đào ra còn tưởng rằng ngươi ta tuẫn tình, đến lúc đó, từ Nam ra Bắc đều truyền tụng câu chuyện hai người chúng ta chết chung một mộ. Nếu thế thì quá tốt."

Nói xong, Vương Nhất Bác cảm thấy có một trận gió lướt qua, đã có người tự thắt chặt lại đai lưng cho hắn. Hắn nghe thấy Tiêu Chiến nói: "Tin dữ như thế, tốt nhất đừng nghe."

"..."

Vương Nhất Bác cười không ra tiếng, bởi vì tầng đất trên đầu họ đã bị nứt ra.

Dường như là chỉ trong nháy mắt, hắn đột nhiên ôm lấy Tiêu Chiến, ở bên trong ánh mắt kinh hoảng của y mà áp y ở phía dưới thân mình. Hắn mơ hồ thấy lửa giận trong mắt Tiêu Chiến, bốc cháy lên lại tắt ngúm ngay. Nhìn một lần nữa, lại thấy được ảnh ngược bên trong tràn ngập đất đá rơi xuống.

Tiếng ầm ầm không ngừng, đất đá lăn xuống như lính ngựa chạy loạn. Khói bụi bao phủ, không thấy ánh sáng.

Tiêu Chiến vốn là đang nắm lấy tay Vương Nhất Bác, nhưng lại bị Vương Nhất Bác kéo xuống, dùng thân che chắn. Đất đá cuồn cuộn như trút nước, giống như một cái thác cao đang mạnh mẽ đổ xuống sau lưng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ho khan không ngừng, không biết là do đá đập xuống bị thương hay là do bụi bặm bay tới gây ra.

Tiêu Chiến nhìn xuyên thấu qua khe hở mi mắt thấy được hắn híp mắt, thấy rõ người nọ đang muốn duỗi tay phất đi bụi bặm đang làm sặc mình, nhưng tay lại vẫn nhẫn nại bám trụ bảo vệ y.

Hơi hơi há mồm, lời nói còn chưa ra đã có bụi đất mù mịt bay vào. Phổi bị làm cho ngứa ngáy, trong lúc nhất thời khiến cho sức lực đều không dùng được, chỉ có thể để cho tro bụi không kiêng nể gì xâm nhập vào làm nghẽn hô hấp, gần như sắp không thở nổi.

Cho đến khi gò má y bỗng nhiên cảm thấy được một khuôn mặt nóng bỏng khác áp lên, một dòng không khí từ giữa môi chậm rãi đi vào.

Tiêu Chiến nhắm nghiền hai mắt, như là cửa đóng lại để tránh nguy hiểm. Khi nãy là vì bản năng nên y há mồm, suýt nữa không thở nổi. Nếu bây giờ mở mắt, chỉ sợ cũng sẽ mắc bệnh mắt như Vương Nhất Bác.

Y vốn còn cho rằng Vương Nhất Bác sẽ không chỉ áp môi như vậy, nhưng lại thấy hắn vội vàng dời môi đi trong gang tấc, khi nói chuyện còn phun ra hơi nóng, Tiêu Chiến nghe hắn nói: "Ta thật sự thích ngươi."

Không phải tình đồng liêu, không phải lợi dụng, không phải tính kế, không phải nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, là thật sự thích ngươi.

Lặng im hồi lâu, tiếng đất đá rơi xuống mới ngừng lại. Hai người chôn giữa một đống vụn đá, không thể dễ dàng nhúc nhích.

Vương Nhất Bác đặt mặt liền kề Tiêu Chiến, không cho đối phương nhìn vẻ mặt của mình, trong thanh âm mang ý thoái thác: "Ai bảo ngươi không trả lời ta rốt cuộc có ghê tởm hay không, ta chỉ cho là ngươi không ghê tởm, cho nên mới..." Châm chước dùng từ, "Truyền khí."

Tiêu Chiến cũng quay đầu đi: "Thế à? Ta là người rơi xuống nước sắp chết chìm sao?"

"Ta muốn cứu ngươi, dù là ngươi chết chìm hay chết ngạt." Cục đá trong tim Vương Nhất Bác hạ xuống, nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Y vẫn chưa giận.

Nhưng hai lần mạo phạm phía trước thì sao? Rốt cuộc chúng là vì cái gì? Tiêu Chiến chợt nhớ tới bóng dáng Vương Nhất Bác năm đó, tóc tai tứ tán tràn đầy căm phẫn, bỗng dưng hoảng hốt trong lòng. Nếu đã có sợ hãi, vì sao phải cưỡng cầu?

Trong tâm Vương Nhất Bác đúng là vẫn có ưu sợ, dù sao hai lần mạo phạm trước hắn có thể chuồn mất, dù cho Tiêu Chiến muốn cự tuyệt hắn, hắn cũng không nghe nổi mấy lời không thoải mái từ Tiêu Chiến.

Vốn đã chuẩn bị đủ tâm lý nghe Tiêu Chiến dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, Vương Nhất Bác lại nghe Tiêu Chiến nói: "Vương đại nhân, ngươi không phải tiểu cô nương, ta cũng không phải." Ngụ ý, trên người ngươi có thương tích, không cần như thế.

"..." Vương Nhất Bác nghe hiểu nghĩa bóng trong ý y, "Miệng vết thương ở tim lại đau rồi."

Tiêu Chiến thật sự không muốn lải nhải với hắn, y dùng tay nâng ra một khối đá lớn đang đè lên lưng Vương Nhất Bác, sau đó chợt xoay người ngồi dậy, trên dưới thay đổi. Vương Nhất Bác nằm dưới thấy sau lưng y lại có tiếp một trận mưa đá rớt xuống, hắn đột nhiên không kiềm chế được mà cười khẽ: "Hóa ra ngươi cũng thích ở trên."

"Ta chỉ là muốn chứng minh bản quan không phải nữ tử yếu đuối, cũng không phải thư sinh trói gà không chặt." Tiếng Tiêu Chiến vô cùng khô cứng, y nhắm mắt rồi nói tiếp: "Nhưng thấy Vương đại nhân chật vật như vậy, bụi đất phủ đầy, cũng có thể hình dung ra bản quan hiện tại thế nào. Vương đại nhân à, dù là đối diện với người lấm lem bùn đất, khi nói chuyện cũng nên chú ý chút."

Vương Nhất Bác dù bận vẫn ung dung nhìn y, đúng như lời Tiêu Chiến, y bây giờ vừa dính máu vừa dính bụi, búi tóc cũng loạn, nhưng hắn vẫn dùng ánh mắt như đang thưởng thức trân bảo thế gian mà nhìn y, "Dù ngươi nói thế, bẩn thì bẩn thôi, Tiêu thượng thư trông chật vật như vậy lại cũng mang tới một hương vị khác."

"Vương đại nhân, mắt ngươi đúng là gần mù rồi."

"..." Ý bảo bệnh mắt của hắn đúng không.

Sau đó dù Vương Nhất Bác có trêu chọc gì nữa, Tiêu Chiến cũng không trả lời, chỉ nghĩ phải làm sao để thoát thân khỏi phế tích.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng chó sủa inh ỏi.

Tiêu Chiến sửng sốt, trong lòng kinh ngạc, chỗ này mà còn có chó? Nhất định là ảo giác.

Vương Nhất Bác lại vỗ vỗ đầu vai y: "Không phải ảo giác, chó của ta tới."

"..."

Chó của hắn? Tiêu Chiến bỗng nhiên nhớ tới con chó đen thùi mà cả Hình bộ cũng không ngăn lại nổi kia.

"Tiểu... Thạch?" Y hơi do dự nói.

Vương Nhất Bác bảo: "Không phải 'thạch', là 'thập'. Là năm kia khi ta gặp ngươi lần đầu, cũng gặp con chó này." Hắn bỗng nhiên lại nói: "Cũng sắp phải đổi tên thành Thập Nhất." (*)

(*) Thập có nghĩa là Mười, Thập Nhất là Mười Một.

"..." Tiêu Chiến nghẹn lời, chả lẽ con chó này mỗi năm đều phải đổi tên.

Tiếng chó sủa càng lúc càng gần.

Chẳng mấy chốc đã thấy Triệu Quyết, Hữu An, hai vị Phó sử tới.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến bị chôn ở trong tầng áp chót, mỗi người đứng ở một ngã rẽ khác nhau, đám người kia đào hai vị quan lớn ra.

Hữu An có chút nôn nóng: "Triệu thị vệ, con chó này của ngươi chắc chắn là đại nhân ở chỗ này sao?! Nếu nhầm khiến cho đất lại sụp xuống, đại nhân sẽ gặp nguy hiểm!"

Triệu Quyết lạnh lùng liếc gã: "Chó này đi theo công tử mười năm, cũng sắp mười một năm, biết rõ mùi của công tử. Nó đã từng mang theo cả đội quân đi cứu viện công tử bị quân địch mai phục rơi xuống vực, ngoại trừ con chó này, không ai có thể tìm được công tử."

"Nhưng nó chỉ có thể tìm được công tử nhà ngươi!" Hữu An giận dữ tới nghẹn khí, "Nếu đại nhân nhà ta không ở cùng một chỗ với công tử nhà ngươi, ngươi đào nơi này ra khiến cho đá lở hại đại nhân nhà ta thì biết làm sao!"

Đừng nghĩ Hữu An chỉ là tiểu tư văn nhược, lúc này vì đại nhân nhà gã thì một chút sợ hãi cũng không có, cãi tay đôi với thị vệ Triệu Quyết vắt đao ngang hông. Hai người ầm ĩ càng ngày càng to, hai vị Phó sử sợ hai bên sẽ dùng tới binh khí đánh nhau nên đành hòa giải.

Quý Anh khuyên Triệu Quyết: "Vương đại nhân luôn luôn ái mộ Tiêu thượng thư, nếu để ảnh hưởng tới hòa khí, Triệu thị vệ cũng sẽ chọc Vương đại nhân tức giận."

Tưởng phó sử khuyên Hữu An: "Tiêu thượng thư không ở đây, văn sinh như chúng ta sao có thể ngang ngạnh như võ sinh bọn họ, tiểu lang chớ có như Tiêu thượng thư nói thẳng như vậy."

Hai người không khuyên còn ổn, vừa khuyên xong lại khiến Triệu Quyết và Hữu An giận cá chém thớt.

"Công tử nhà ta ái mộ Tiêu thượng thư khi nào! Bớt nói bậy!"

Ừ, Quý Anh nghĩ thầm, chủ nào tớ nấy, đều mắt mù không thể chữa như nhau.

"Đại nhân nhà ta tính thẳng như dây đàn thì có gì không tốt! Chính trực làm quan, đáng bội phục hơn cái đám giá áo túi cơm kìa nhiều!"

Ừ, Tưởng phó sử kịp thời ngậm miệng, chủ nào tớ nấy, tính thẳng làm người giận sôi gan.

Lại một trận sủa inh ỏi, con chó màu lông đen óng dưới ánh sáng kia không ngừng đào đất.

"..."

Mọi người nhìn hai vị đại nhân sau đống đá đào ra, tảng đá lớn trong lồng ngực rơi xuống, cảm thấy mơ màng không biết nên nói gì.

Tuy Tiêu thượng thư có lệ khí bao quanh, chẳng mất bao lâu đã đào mồ chôn một đám tham quan vô lại, nhưng dù sao cũng không phải là người chinh chiến quanh năm, ngoại hình trắng trẻo như ngọc, là một công tử dao lâm ngọc thụ, ôn hòa thanh đạm.

Vương đại nhân là chủ soái trú quân Hà Tây, nổi danh sau một trận đánh với thiết kỵ Đột Quyết. Dù cho hắn có nhanh mồm lẻo mép thì sát khí bao quanh cũng không tẩy hết, là kẻ được tôi luyện trong biển máu núi thây. Tuy dung nhan của hắn tuấn mỹ lộng lẫy như họa, nhưng lại không hề khiến người khác cảm thấy yếu đuối, lông mày sắc nhọn cứng cỏi.

Nói chung là nhìn hoài nhìn mãi, cũng không nên là Tiêu thượng thư ở trên?

[Hết chương 26]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro