Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 01

Ánh mặt trời chói chang, trời biếc mây trắng bồng bềnh, ở vạn dặm ánh dương có đàn chim vươn cánh bay lướt qua.

Thứ không hề cùng màu với bầu trời quang đãng tuyệt sắc này chính là sắc mặt quân thần ở đây, u ám như mây đen giăng đầy, mặt ai cũng hiện mày chau mắt khổ.

Vương Nhất Bác mặc quan phục đỏ tía đang bị nguyên một đàn quan viên có ấn đường màu đen, bị vận rủi giáng xuống này chặn đường, vây chặt tới độ một giọt nước cũng không chảy qua được.

"Đại nhân ơi đại nhân! Vừa có người báo Thư Học (*) của Quốc Tử Giám bị cháy, Tiêu thượng thư liền chạy thẳng đến học viện Thư Học, xem ra Hoàng thượng lại ném án tử cho Tiêu thượng thư."

(*) Thư Học: (Khoa) dạy viết thư pháp.

Quan viên của tam pháp ty (*) phải đứng mũi chịu sào, vẻ mặt đưa đám, bóp cổ tay tim đau như cắt, lòng bồi hồi băn khoăn không biết Tiêu thượng thư này lại có thể thọc ra mấy vụ án mạng, thu hoạch thêm bao nhiêu vị quan viên đưa tay chịu trói.

(*) Tam pháp ty: Đại lý tự (anh công), Hình bộ (anh thụ), Đô sát viện (bóng đèn Sầm Vọng).

Ba năm qua, toàn bộ quan lại của tam pháp ty trong kinh phủ Thanh Kinh bận rộn biết bao nhiêu công vụ, vậy mà bổng lộc chẳng tăng được một xu. Bởi vậy sau này cứ mỗi khi thấy sắp có việc lên đầu, nội tâm quan viên tam pháp ty liền rít gào: Làm ơn có thể cho ngày nằm ấm giường với thê thiếp xinh đẹp dài thêm chút không!?

Các quan viên khác mỗi khi nghĩ đến Hình bộ (*), đặc biệt là Hình bộ thượng thư Tiêu Chiến, lại cảm thấy cực kỳ bi thương như phụ mẫu có tang.

(*) Bộ Hình hay Hình bộ (刑部) là một cơ quan hành chính nhà nước thời phong kiến tại một số quốc gia Đông Á, như Trung Quốc, Việt Nam v.v... Bộ Hình có thể coi là tương đương với Bộ Tư pháp và Tòa án Tối cao ngày nay. Quan đứng đầu bộ Hình là Hình bộ thượng thư (Thượng thư bộ Hình), tương đương với Bộ trưởng Bộ Tư pháp hoặc Chánh án Tối cao ngày nay.

Đại Ninh hưng thịnh mười năm, Tiêu thị xuất ra trú quân Lư Long bình định Tiết độ sứ (*) Vương Hoài mưu phản ở Sơn Nam đạo, cựu Thái tử bị phế, thay An đế vào chỗ trống, niên hiệu Đông Khải.

(*) Tiết độ sứ (節度使) ban đầu là chức võ quan cai quản quân sự một phiên trấn có nguồn gốc vào thời nhà Đường, Trung Quốc khoảng năm 710-711 nhằm đối phó với các mối đe dọa từ bên ngoài. Dần dần theo dòng thời gian, Tiết độ sứ kiêm quản hành chính, tài chính địa phương và cuối cùng trở thành lãnh chúa cha truyền con nối.

Nắng lên trăng xuống, núi nổi sông chìm. Bóng câu qua khe cửa, bảy năm đều chảy về hướng Đông.

Tể tướng Lưu Huyền quyền thế ngập trời, nổi danh gian ác, văn võ bá quan lại vì muốn tránh bị vạ lây, giận không dám nói gì.

Đô sát viện (*) trong tam pháp ty có Đô ngự sử Vệ Chính luôn luôn trung chính, nói cách khác, chính là cừu địch của Tể tướng Lưu Huyền.

(*) Đô sát viện (都察院, Censorate) là cơ quan tối cao trong các triều đại Trung Quốc và Việt Nam xưa, với trọng trách thay mặt vua giám sát, đàn hặc và kiến nghị mọi hoạt động của quan lại các cấp, lẫn trọng trách giám sát việc thi hành luật pháp và thực hiện nghiêm chỉnh các quy tắc triều đình ban hành từ trung ương đến địa phương. Đô sát viện là cơ quan độc lập tại trung ương, trực thuộc sự điều hành của vua, và không phụ thuộc vào bất kỳ cơ quan nào trong hoạt động giám sát của mình. Đô sát viện đã tạo nên một hệ thống giám sát hiệu lực và góp phần làm trong sạch hệ thống quan lại trong các triều đại quân chủ xưa.

Hình bộ của tam pháp ty ở trong triều không lộ rõ lập trường, duyên cớ là vì Hình bộ thượng thư Tiêu Chiến không giống người thường.

Vị Thượng thư này, nói y một lòng trung quân, y lại thường xuyên bộc trực thẳng tay can gián, nhiều lần chọc giận An đế đang trong tuổi huyết khí phương cương tới đầu váng mắt hoa.

Nói y thân cận Tể tướng, y lại thường xuyên không chút lưu tình vả vào mặt Lưu Huyền. Cho nên, vị Thượng thư này được vinh dự ngồi trên cái ngai vàng tên "oan gia số một của Tể tướng Lưu Huyền".

Cũng từng có không ít đồng liêu vẫn luôn hoài nghi vị Tiêu thượng thư này là cố ý làm vậy để chia cắt hai phe, ngư ông đắc lợi. Nhưng mà, sau ba năm làm quan cùng triều, bọn họ phát hiện mọi chuyện không phức tạp như họ suy đoán.

Ba năm sau, chúng thần đều thầm nghĩ: Cái gì mà sừng sững không ngã để trục lợi tứ phương, vớ vẩn! Tiêu Chiến đơn thuần chỉ là tính thẳng như dây đàn, khiến người khác run bần bật, công chính nghiêm minh dạy người khác hộc máu ba lần.

Y lại còn xuất thân từ Ô Y Môn, tổ tiên đã cho ra đời vài vị lĩnh soái của Trung Ninh quân, dù y dung mạo như ngọc nhưng cũng từng lăn lê bò lết trong quân đội.

Điểm trí mạng nhất chính là Tiêu Chiến, trên dám thẳng gián Thiên tử, dưới dám kiếm chỉ tam công. Nếu nói về kẻ kiên cường ương ngạnh nhất quan trường thì chắc chắn không có kẻ nào dám tranh với y. Dù cho rất nhiều quan lại khác nhau khâm phục tính nết cương trực công chính cùng xuất thân gia tộc từng cho ra nhiều thế hệ trung lương này của y, họ vẫn e sợ y như cũ, vắt giò tránh không kịp.

Thế nhưng trong triều đại nào cũng sẽ không thiếu dũng sĩ dù biết núi có hổ vẫn vào, mà người này cũng không hề xuất hiện muộn màng.

Bốn năm trước ở triều đại Đông Khải của Đại Ninh đã xuất hiện một vị dũng sĩ oai hùng hào kiệt như vậy —— Hà Tây tiết độ sứ Vương Nhất Bác, kiêm Đại lý tự khanh (*).

(*) Đại lý tự (大理寺, Court of Judicial Review) là một trong quan chế Lục tự. Đại lý tự là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi, như án về tử tội hay tội lưu rồi gởi kết quả cuộc điều tra qua bộ Hình để đệ tâu lên vua xin quyết định. Cũng như các tự khác trong Lục tự, Đại lý tự do quan Tự khanh đứng đầu, Tự thiếu khanh thứ nhì và có các thuộc cấp Chủ sự, Tư vụ, Thư lại giúp việc.

Vị này là môn đồ của Tể tướng, nhưng Vương đại nhân chức vị ngang hàng này lại có bản tính khác hẳn với vị Tiêu thượng thư cái gai mọc lệch kia. Vương đại nhân không chỉ xinh đẹp kiểu lộng lẫy lóa mắt, nổi bật không quên, mà lại còn là kiểu người ai gặp cũng vui, quỷ thấy cũng mừng.

Hơn nữa vị quan tam phẩm này, tuy là đại nhân cầm quyền binh tại Hà Tây nhưng xuất thân bình dị gần gũi, từ một nhà vừa làm nông vừa là thầy đồ. Không giống với Tiêu Chiến xuất thân thanh quý từ Ô Y Môn, cao quý lãnh diễm không thể chạm vào.

Vương Nhất Bác ở trong đám người, vào lúc nguy nan nhất liền lãnh trách nhiệm, ngữ khí quyết tuyệt nói: "Có bản quan ở đây, chư vị đồng liêu cứ an tâm!"

Một đám quan viên nhất thời lộ ra vẻ mặt sùng bái, làm như đang thấy ánh sáng hy vọng ngập tràn, rồi lại nghe: "Bản quan sẽ lập tức đi theo Tiêu thượng thư bày tỏ cõi lòng mình!"

"..."

Vẻ mặt chúng quan viên khó xử, thầm nghĩ đại nhân ngài đã cho người kia thấy cõi lòng mình hết ba năm rồi, toàn Thanh Kinh từ lão nhân tóc trắng cho tới hài tử mới bập bẹ đều biết ngài thích Tiêu thượng thư.

Dù cho gỗ mục có thể khắc tượng, bùn lầy có thể dán gạch, nhưng Thượng thư chắc chắn không thể cong.

Nhìn Vương đại nhân vội vàng đi mất, chúng quan viên vạn phần cảm động chấm nước mắt vì Vương đại nhân, nhìn ngài ấy dựa vào tâm ý nước chảy đá cũng phải mòn này của mình mà cố gắng xen vào án tử được trao cho Tiêu thượng thư.

Nghĩ như thế, tâm tình chúng quan viên như mây tan sương tạnh, hào hứng liếc qua người đang sắp thọc vào tổ ong vò vẽ Tiêu Chiến, xong rồi lại mời nhau uống rượu chiều.

Tiêu Chiến bó lại tay áo rộng của mình, bước qua đại môn màu son của học viện Thư Học, rảo bước vào một gian phòng. Bên cạnh song cửa sổ vốn màu đỏ tươi nay đã bị lửa lớn đốt cháy là những bộ thi cốt cháy đen khó phân biệt nhân dạng.

Bức tường ngăn phòng cũng dính đầy tro bụi, người hầu tới tới lui lui cầm theo thùng gỗ hất nước khắp nơi bên trong.

Tiêu Chiến khẽ nâng đầu nhìn vết cháy xém trên trần nhà, cũng may trần nhà chưa từng sụp xuống.

Viện trưởng Thư Học là Đỗ Bác, nâng tay áo nhẹ lau mồ hôi trên trán, hô hấp dồn dập chào hỏi Tiêu Chiến.

"Tiêu đại nhân, có... năm sĩ tử đã táng thân biển lửa!" Râu hoa râm của Đỗ Bác nhẹ run, năm người này đều là con cháu quý tộc giàu có!

Tiêu Chiến xưa giờ vẫn không sợ cái gọi là quý tộc giàu có. Thanh Kinh này thật sự không có bao nhiêu gia tộc còn to hơn Tiêu gia. Y cứ thế mà xem nhẹ sợ hãi trong mắt Đỗ Bác, hỏi: "Năm thi thể kia đưa đi Hình bộ hay là Đại lý tự?"

Đỗ Bác tuy là một lão cổ hủ, nhưng cũng là một lão cổ hủ thức thời, đương kim Thiên tử hiển nhiên đang thiên vị Hình bộ. Lão đáp: "Tất nhiên là đưa đi Hình bộ."

"Đỗ viện trưởng người đi trấn an các sĩ tử khác." Tiêu Chiến có ý muốn cẩn thận tra xét hiện trường.

Đỗ Bác có lẽ đã hiểu tâm tư Tiêu Chiến, liền cuống quýt đi thực hiện chức trách của mình, dù sao vị Thượng thư này luôn luôn thích những người cẩn trọng biết điều hơn.

Tiêu Chiến mới bước vào sàn đất khô cằn, một đoạn xà nhà cháy đen không biết điều đột ngột rơi mạnh xuống phía y.

Trong lúc trời đất quay cuồng, Tiêu Chiến đang muốn né ra bỗng nhiên bị một người ôm lấy eo mình, đè gáy của y vào ngực họ. Bên tai vang lên tiếng nói: "Sao Chiến Chiến không chịu chờ ta, nơi nguy hiểm thế mà lại tự đặt chân tới!"

Là ngữ khí thâm tình chân thành, cảm động vô cùng, là thứ đã khiến thể xác và tinh thần Tiêu Chiến mệt suốt ba năm. Chờ hắn? Chờ hắn tới phá y phá án sao!?

Y nâng hai tay lên để tăng khoảng cách giữa hai người, mặt không biểu tình, giọng điệu nhạt nhẽo: "Bản quan tự tránh được, Vương đại nhân không cần làm điều thừa. Hơn nữa, thỉnh quân tự trọng."

Vương Nhất Bác mang vẻ mặt u oán, trong lòng tự biết lỗi nên đứng yên rụt rè, rồi sau đó trong mắt biểu lộ oan khuất ngập trời, làm như đứng trước mặt hắn là một kẻ phụ lòng.

Cuối cùng, hắn ngôn thâm ý trọng bảo: "Lòng ta duyệt Chiến Chiến, tình thật như vàng."

Tiêu Chiến đã miễn dịch với ánh mắt chứa đầy tình nồng ý ngọt của hắn, tay chân tê mỏi, mặt mày chết lặng.

Vương Nhất Bác rõ ràng mang một khuôn mặt mỹ lệ rực rỡ, khí chất lại mang nét khí phách ngang tàng độc đoán, thế mà lúc nào cũng khắc nét mặt khổ sở lậm tình vào hốc mắt y, cũng may y đã tập mãi thành thói quen, bách độc bất xâm.

Tiêu Chiến cố tình lảng tránh ánh mắt tình sâu nghĩa nặng của Vương Nhất Bác, đặt mắt vào căn phòng lộn xộn thảm thương, chậm rãi nói: "Vương đại nhân, vàng thật cũng không đáng tin. Người chết là chuyện lớn, chớ nói đùa như vậy. Ngươi ta không phải người cùng đường, khó mà hợp tác."

Vương Nhất Bác nghe vậy thì thu liễm, khuôn mặt xinh đẹp kia bắt đầu hiện vẻ lạnh lùng, ba chữ "không cùng đường" kia tắc trong ngực hắn.

"Không cùng đường? Tiêu thượng thư đang ở công môn, tiến hành công vụ, bản quan cũng thế, có gì không cùng đường?" Vương Nhất Bác giống như con sói đã lột bộ da người, lời nói cùng thần sắc đều mang đầy tàn nhẫn.

Tiêu Chiến nghiêng người trầm mặc không nói, căn phòng trước mắt đầy vết nứt muốn đổ, bầu trời bên ngoài lại mang màu xanh biếc. Cùng sinh trên đời, nhưng phong cảnh lại có muôn vàn khác biệt, huống chi người. Hai người bọn họ tuy là quan cùng triều, tính tình lại cách nhau quá xa.

Phòng xá này vốn là nơi ngủ nghỉ của sĩ tử, hiện tại bị thiêu chỉ còn một cái giường cùng với khung nan hộp tủ, thật sự không để lại một chút dấu vết nào cho quan phủ truy tra.

Vương Nhất Bác cũng không nói gì, một mình tra xét vòng quanh. Cuối cùng ngồi xổm xuống chỗ từng có án thư, ngón tay trắng ngần vốc lên tro bụi, từ trong đám tro lấy ra một sợi xích.

Tiêu Chiến dời bước đi xem đồ trong tay Vương Nhất Bác, muốn vươn tay lấy xem xét cẩn thận: "Thứ này thiêu biến dạng rồi."

Vương Nhất Bác bỗng tránh đi tay của Tiêu Chiến, nói: "Toàn bụi, dơ muốn chết, đừng bẩn tay."

Tiêu Chiến sửng sốt, sắc mặt đổi chẳng khác gì lật trang sách, tiện đà khôi phục lại vẻ mặt ban đầu: "Không sao."

Là hai đại nam nhân nên không có ai đem theo khăn tay, nhưng cũng không thể rửa thứ này bằng nước để phòng ngừa lỡ tay hủy hoại vật chứng.

"Ta cũng sẽ không đoạt án tử của ngươi, thứ này ta mang về Đại lý tự trước, rửa sạch rồi sẽ kêu ngươi tới lấy." Trong mắt Vương Nhất Bác cất giấu ánh sáng nhạt, đột ngột hiện vài phần giảo hoạt, "Tất nhiên, Tiêu thượng thư không rảnh tới, ta cũng có thể tới đưa."

Tiêu Chiến lạnh lùng liếc hắn một cái. Ba năm, Vương Nhất Bác vì lão sư mang danh ác nhân của hắn, cũng đã xen vào bao nhiêu án tử lớn nhỏ của y.

Y đáp lại bằng một nụ cười lạnh: "Làm phiền Vương tiết độ sứ, bản quan tất nhiên rảnh rỗi. Mong rằng Vương tiết độ sứ chớ có lại ra sức khước từ, làm trì hoãn phá án."

Vương Nhất Bác cứng đờ sắc mặt, hắn ở kinh thành tạm giữ chức Đại lý tự khanh ba năm nay, tới mức ai cũng quên mất hắn vẫn là Hà Tây tiết độ sứ, trong tay nắm binh quyền.

"Tất nhiên rồi." Lời còn chưa dứt, cả người hắn lập tức xáp lại gần bên cạnh Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thừa dịp Vương Nhất Bác chưa tới gần thì hấp tấp lui về phía sau một bước, nói: "Tra xét hiện trường, Vương đại nhân luôn luôn giỏi hơn bản quan, bản quan tự biết sức mình. Vậy hiện trường này đành làm phiền Vương đại nhân."

Nói xong, Tiêu Chiến vội vàng cáo biệt, lo ngại Vương Nhất Bác sẽ như cao dược dính vào y, giống tầm gửi quấn lấy y.

Vương Nhất Bác chăm chú nhìn theo bóng người đang đi xa mình, nghĩ tới cảnh tượng hồi nãy vừa ôm Tiêu Chiến vừa đè y vào lòng, nhân cơ hội chạm cổ y. Ba năm qua tiếp cận tới mức phi lễ, bởi vì Tiêu Chiến quá mức cẩn thận né tránh, cho tới nay cũng chỉ để cho hắn sờ tới nửa dây xích đeo đồ vật kia trên cổ y mà thôi.

Kết quả là Vương đại nhân nhìn quãng đường khó khăn phía trước, hắng giọng hô to: "Tiêu thượng thư! Kẻ thù có thể cùng về một lối, tính cách không hợp có thể thay đổi! Không cần phải đuổi ta ra xa ngàn dặm, tâm bản quan cũng làm từ máu thịt! Không tin ngươi có thể bớt chút thời gian nhìn thử!" Vương Nhất Bác nói xong càng cảm thấy mình tri thư đạt lý, thiện giải nhân ý.

Dáng người đĩnh đạc của Tiêu Chiến bỗng cứng lại, lập luận sắc sảo của Vương Nhất Bác vang vẳng vào lòng y, nửa người lại cảm thấy chết lặng đến kỳ lạ.

Người nọ sau lưng y càn quấy tới vậy, trong lòng y hiểu rõ mọi chuyện nhưng cũng khâm phục Vương Nhất Bác —— đường đường là Hà Tây tiết độ sứ nắm binh quyền trong tay, lại có thể vứt hết liêm sỉ như vậy!

Khoan nói tới chuyện đoạn tụ hoang đường thế nào, chỉ cần xét chuyện đảng phái tranh đấu cùng với phong cách hành sự của Vương Nhất Bác, hai người đều như hai kẻ ngồi xa không thể nhìn thấy nhau, làm gì có thứ gọi là tình thâm nghĩa trọng, vĩnh viễn không rời.

[Hết chương 1]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro