Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 68. 💓

Ngọt không?

✼ ❉ ✼

Tiêu Chiến cứng họng: "Ông đùa ta à? Sao hắn có thể nói mấy lời đó?"

"Thế tử thật sự đã nói với Hoàng thượng như vậy, rất nhiều người đều nghe thấy." Phùng quản gia bất chấp, "Thế tử chắc hẳn không nói tới mức quá đáng như vậy, nhưng lời đồn bên ngoài thì hơi khó nghe, nói ngài kiêu căng, mới ghen tuông thôi đã khóc lóc làm loạn không ngừng, rất khó dỗ dành. Lúc niên thiếu, An Quốc trưởng công chúa từng bàn chuyện cưới xin cho Thế tử, ngài liền làm loạn một trận, sau đó vừa khóc vừa trốn, chạy một lần thôi mà biền biệt cả bảy năm. Dọc đường nước mắt thành sông, đi đến đâu cũng để lại rất nhiều thoại bản thảm thiết..."

Tiêu Chiến thất thanh: "Thế quái nào mà vừa khóc vừa chạy hết bảy năm? Ta mà là súc vật thì cũng đã chết dọc đường được đấy!"

"Còn nữa! Năm đó dù thoi thóp ông đây vẫn kiên cường chịu đựng cảnh màn trời chiếu đất suốt cả chặng đường về đến Kiềm An là vì Ninh vương!" Tiêu Chiến tức đến ong cả đầu, "Vương Kiệt sao dám tự dát vàng lên mặt như vậy?! Chuyện này có liên quan gì đến hắn? Thành chuyện của hắn từ bao giờ?! Hơn nữa ai khóc lóc chạy cả quãng đường! Là chặng đường ba tháng đấy! Còn... vừa khóc vừa chạy! Ông với hắn thử chạy cho ta xem!!!"

Phùng quản gia vội an ủi: "Đây đâu phải lời Thế tử nói, chỉ là lời truyền miệng thôi, ai ngờ lại thành như vậy..."

Tiêu Chiến tức đến đau cả lục phủ ngũ tạng: "Hắn... còn nói gì nữa?"

Phùng quản gia vội đáp: "Thế tử không nói lời nào khó nghe nữa, chỉ nói ngài không thích ngài ấy nạp thiếp, đến lúc đó chắc chắn sẽ quấn lấy ngài ấy mỗi ngày, không cho Thế tử lên triều, rất phiền toái..."

"Được rồi được rồi, đừng nói nữa." Tiêu Chiến tê dại, gần như sụp đổ: "Ta đột nhiên không muốn đi gặp Tuyên Cảnh vì hắn nữa."

Phùng quản gia sợ Tiêu Chiến khúc mắc với Vương Nhất Bác, vội khuyên can: "Thiếu gia đừng giận, đừng giận. Thế tử làm vậy cũng chỉ vì không muốn nạp thiếp thôi mà? Bây giờ ngài chính là mưu sĩ của Thế tử, không thể nổi giận vì chuyện vặt vãnh được, ngài đã nói vậy còn gì? Ngài là mưu sĩ, sẵn sàng làm bất cứ chuyện mất mặt nào vì Thế tử, vậy thì ngài cứ vì đại nghĩa mà nhận hết những tin đồn này đi! Vì lòng trung thành của ngài với Thế tử!"

"Ta con mẹ nó chưa từng nghe..." Tiêu Chiến tức đến mức thở yếu ớt, "Có mưu sĩ nhà ai còn phải chịu nỗi oan ức như thế này."

Phùng quản gia chỉ có thể cười gượng: "Người tài thường lắm nỗi sầu lo..."

Tiêu Chiến thầm khóc hết nước mắt, vùi tất thảy đau thương vào đáy lòng.

Gắng gượng ăn xong bữa sáng, Tiêu Chiến sai người chuẩn bị xe, đích thân đi tìm Tuyên Cảnh.

Lúc Tiêu Chiến đến phủ Tuyên Cảnh, vừa hay gặp Tuyên Cảnh tan triều về. Tuyên Cảnh nhìn thấy xe ngựa treo bảng của phủ Vương vương liền cảm thấy không vui, nhưng vẫn tỏ vẻ khách khí, đón Tiêu Chiến vào phủ.

Trà vừa được bưng lên, Tuyên Cảnh đã bảo đám người hầu tránh đi, vỗ bàn hỏi: "Lâm Tư đâu?"

Tiêu Chiến chưa kịp mở miệng, Tuyên Cảnh đã cả giận nói: "Đừng hòng lừa ta! Lúc Kiềm An vương tự ý về kinh, Vương Nhất Bác đi bao vây tiêu diệt, không ít người đã thấy Lâm Tư! Hắn trốn tránh ta mà lại chạy đi tìm ngươi! Uổng công trước kia ta còn tin tưởng mấy lời nói dối của ngươi!"

Tiêu Chiến cứng họng, đã lâu như vậy rồi, Lâm Tư vẫn luôn tránh né Tuyên Cảnh sao?

Tiêu Chiến không biết Lâm Tư định làm gì, tuy y không quá tán đồng cách trốn tránh này của hắn, nhưng cũng không muốn tự ý quyết định thay cho Lâm Tư, ngập ngừng nói: "Đúng thế, Lâm Tư quả thật đã đi tìm ta. Nhưng ngươi cũng biết, sau đó ta ốm liệt giường đến tận bây giờ, không hề ra khỏi biệt viện phủ Vương vương nửa bước. Hiện giờ ta quả thật không biết hắn rốt cuộc ở đâu."

Ánh mắt Tuyên Cảnh trở nên ảm đạm, do dự nói: "Hắn... còn trách ta phải không?"

Tiêu Chiến hoàn toàn không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nói lấp liếm: "Không có, ta hỏi hắn rồi, hắn nói là tự thấy hổ thẹn trong lòng, không dám gặp ngươi."

Tuyên Cảnh chửi rủa vài lời thô tục, không còn kiên nhẫn: "Ngươi đến tìm ta là vì Vương Nhất Bác có chuyện cần nói với ta?"

"Phải, cũng là chủ ý của ta." Tiêu Chiến nghiêm mặt: "Bắc Địch vương liên tục quấy phá biên cảnh chúng ta, chắc ngươi cũng biết?"

Tuyên Cảnh nhìn Tiêu Chiến với vẻ không mấy tin tưởng: "Biết, rồi sao? Chẳng qua do bây giờ chưa vào mùa vụ, bọn địch đó không đủ cơm ăn, đánh cướp theo lệ thường thôi."

Tiêu Chiến thầm thở dài, quả nhiên Tứ hoàng tử không được ai thương, không được ai yêu, đám ngoại tộc lẫn triều đình lông bông cũng không chơi với hắn.

Tuyên Cảnh nhíu mày: "Làm sao vậy?"

"Không có gì, Thế tử chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu." Tiêu Chiến nói, "Sau này nếu triều đình khai chiến với Bắc Địch, ngươi tuyệt đối đừng để người khác mê hoặc, tùy tiện xuất chinh."

Tuyên Cảnh nói đầy phòng bị: "Các ngươi nghĩ gì vậy? Bắc Cương có được bao nhiêu người Bắc Địch, còn đáng phải khai chiến với họ không?"

"Đáng chứ." Tiêu Chiến giấu việc mật thám Bắc Địch đi tìm Vương Nhất Bác, thuật lại chuyện Bắc Địch vương bí mật mưu đồ với Tuyên Quỳnh cho Tuyên Cảnh, đoạn nói thêm: "Trong triều chỉ có hai Hoàng tử, nếu Bắc Địch vương không đi tìm ngươi, vậy thì cái bẫy này chính là chuẩn bị cho ngươi. Nếu sau này thành thật sự... ngươi tự nghĩ cách, giả bệnh hay tự làm mình bị thương cũng được, tóm lại đừng dẫn quân xuất chinh."

Tuyên Cảnh nghe mà choáng váng, mãi sau mới hiểu được, thịnh nộ quát: "Bắc Địch vương con mẹ nó ngu si vậy! Sao hắn không kết giao cùng với ta để gài bẫy Tuyên Quỳnh?!"

"..." Tiêu Chiến nghẹn lời, cất lời an ủi dối lòng: "Có lẽ hắn biết Tứ điện hạ vốn thương dân, đoán rằng ngươi sẽ không thông đồng với hắn để làm bậy."

Tuyên Cảnh nghe vậy ngẩn ra, bị Tiêu Chiến chọc trúng chỗ ngứa, mất tự nhiên ho hai tiếng: "Tất nhiên là vậy."

Tuyên Cảnh bưng chén trà lên rồi lại buông xuống, nghi ngờ nói: "Sao Vương Nhất Bác lại có lòng tốt, cố ý đến nhắc nhở ta?"

"Tứ điện hạ." Tiêu Chiến thản nhiên nói, "Ngài sẽ không thông đồng với Bắc Địch vương làm bậy, Thế tử sẽ làm bậy sao?"

Tiêu Chiến nói: "Trong triều, người một nhà nội đấu thì đã đành, nhưng cấu kết với người ngoại tộc, biến những cuộc rối loạn nhỏ vốn có thể sớm dẹp yên ở biên cảnh thành trận chiến lớn, Thế tử có thể gây ra chuyện như vậy ư?"

Tuyên Cảnh nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi cười lạnh: "Đừng có nịnh ta... Bắc Địch vương không đến tìm ta thôi, chứ nếu tìm ta, nói không chừng ta cũng sẽ nghĩ cách đưa Tuyên Quỳnh đến Bắc Cương... Làm gì có ai thích chết, Tuyên Quỳnh có cây đại thụ phủ Vương vương làm chỗ dựa, ngày nào hắn còn chưa ngã thì ta ngày đó ta cũng không yên ổn."

Tuyên Cảnh quay đầu nhìn Tiêu Chiến: "Vương Nhất Bác không sợ Tuyên Quỳnh à? Ta nói thật với ngươi, theo nguồn tin ta biết... Bây giờ Tuyên Quỳnh còn kiêng dè Vương Nhất Bác hơn cả kiêng dè ta. Nếu Vương Nhất Bác đột nhiên có lòng tốt nhắc nhở ta một câu, vậy ta đây cũng nói cho ngươi biết một chuyện. Mấy ngày gần đây, Vương vương gia rất không vừa lòng với hành động của Vương Nhất Bác. Các ngươi..."

Tiêu Chiến nhíu mày: "Có ý gì? Vương vương muốn làm gì?"

"Làm sao ta biết được? Tin tức bên Vương vương đặc biệt không dễ thám thính, ta có thể biết được chuyện này cũng đã tốn bao công sức rồi. Tóm lại các ngươi tự giải quyết cho tốt." Tuyên Cảnh nói, "Bảo Vương Nhất Bác đừng mơ mộng cũng đừng hy vọng mù quáng, hắn là ai, Vương vương là người rõ ràng nhất. Vương vương một lòng muốn cho Tuyên Quỳnh lên ngôi, bây giờ Vương Nhất Bác đã biến thành cái gai trong mắt ông ta. Các ngươi... tự suy xét đi. Tin này đến từ chỗ An Quốc trưởng công chúa, các ngươi tự đi hỏi đi."

Tiêu Chiến trầm mặc một lát, gật đầu: "Cảm tạ."

"Ngươi..." Tuyên Cảnh muốn nói lại thôi, "Ngươi đã muốn cảm tạ ta, vậy... nếu ngươi gặp Lâm Tư thì bảo hắn về sớm một chút, nói với hắn, nói..."

Mặt Tuyên Cảnh đầy vẻ bực bội: "Nói ta không trách hắn, một người câm, ở ngoài bị người khác chặn đường còn không kêu nổi được thành tiếng, trốn chui trốn lủi làm gì?!"

Tiêu Chiến cười, đứng dậy: "Được."

Tuyên Cảnh bụng đầy tâm sự tiễn Tiêu Chiến rời khỏi phủ rồi lại lo lắng sốt ruột về phủ.

Trong lòng Tiêu Chiến rất rõ ràng, Tuyên Cảnh không hoàn toàn tin tưởng những lời mình vừa nói.

Nhưng chuyện này không quan trọng, chỉ cần Tuyên Cảnh biết âm mưu của Tuyên Quỳnh, tương lai sẽ không nôn nóng xin được dẫn quân đi Bắc chinh là được rồi.

Hơn nữa dưới tình thế này, Vương Nhất Bác lại xin xuất chinh, Tuyên Cảnh sẽ biết Vương Nhất Bác đang có ý tranh ngôi, tất nhiên sẽ muốn ngăn cản.

Còn sống chết ngăn cản hắn bằng được.

Sùng An đế sẽ nghĩ thế nào?

Hai Hoàng tử, một vị thì không lên tiếng, một vị thì ra sức ngăn cản. Chờ đến ngày hôm sau, Vương Nhất Bác dâng huyết thư của mật thám Bắc Địch lên, Sùng An đế sẽ nghĩ thế nào?

Sau chuyện này, Sùng An đế sẽ hoàn toàn thất vọng với Tuyên Quỳnh.

Tiêu Chiến khẽ thở dài, hy vọng sau này Tuyên Cảnh sẽ không quá trách mình.

Cùng lắm thì... đợi ngày nào đó Lâm Tư đến tìm mình, mình giúp Tuyên Cảnh đánh thuốc mê Lâm Tư, nhờ Phùng quản gia giúp đỡ vác Lâm Tư đến chỗ Tuyên Cảnh là được.

Khi ra khỏi phủ Tuyên Cảnh, trời vẫn còn sớm, gia tướng đi cùng hỏi Tiêu Chiến muốn về phủ hay đi chỗ nào khác. Tiêu Chiến do dự một lát: "Thôi, không đi đâu hết."

Gia tướng sửng sốt: "Tiêu thiếu gia muốn đi đâu nữa à? Thế tử nói, chỉ cần ngài không ra khỏi thành thì đi đâu cũng được."

"Không đi." Tiêu Chiến cười buồn: "Ta... không còn lời nào để nói với đệ ấy."

Gia tướng thăm dò hỏi: "Thiếu gia đang nhắc đến nguyên Kiềm An vương à? Hắn vẫn ở kinh thành, ngài muốn gặp cũng rất tiện."

Tiêu Chiến lắc đầu, buông màn xe.

Buổi tối, khi sắp kết thúc một ngày cũng là lúc Vương Nhất Bác về phủ.

Vương Nhất Bác không dừng lại sân trước, vừa về phủ đã đến thẳng viện của Tiêu Chiến, còn cầm một gói đồ.

Tiêu Chiến đang đọc sách, hai người chạm mắt nhau, Vương Nhất Bác lập tức rời mắt sang chỗ khác.

Tiêu Chiến chắc hẳn đã biết hắn bịa chuyện Tiêu Chiến thích ghen tuông trước mặt Sùng An đế.

Vương Nhất Bác hơi băn khoăn, sau khi kết thúc buổi triều, trên đường trở về đi ngang qua sạp bánh ngọt còn cố ý xuống xe, mua một gói kẹo cho Tiêu Chiến.

"Cho ngươi." Vương Nhất Bác đặt gói kẹo ngay ngắn trên bàn, "Để ăn lúc uống thuốc ban sáng với buổi tối."

Tiêu Chiến thở dài, Vương Nhất Bác muốn dỗ mình như đang dỗ trẻ con sao?

Mình đã hai mươi mấy tuổi đầu, cũng chẳng thiếu thốn gì so với mọi người, bây giờ chẳng lẽ mình thiếu mấy viên kẹo sao?

Tiêu Chiến cúi đầu nghịch ngọc bội, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Hôm nay Tuyên Cảnh chê cười ta."

Vương Nhất Bác lập tức chột dạ.

Tiêu Chiến tỏ vẻ tội nghiệp đáng thương: "Hôm nay trên đường về phủ, ta có cảm giác tất cả mọi người đều chỉ trỏ ta... nói ta ghen tị."

Mắt Vương Nhất Bác lóe lên, chần chừ rồi đẩy gói kẹo trên bàn về phía y.

Tiêu Chiến tức đến bật cười, đây là có ý ăn kẹo xong thì cho qua chuyện này sao?

Thoáng chốc đã đến giờ cơm tối, tiểu nha đầu theo thường lệ cầm đèn đi vào hầu hạ. Tiêu Chiến nhỏ giọng thì thầm: "Thế tử... có phải ta... nên trả nợ không?"

Ở gian ngoài biệt viện phủ Vương vương chỉ có duy nhất một nha đầu đang thu dọn chén tách. Trong phòng ngủ sau bình phong, Vương Nhất Bác ép Tiêu Chiến xuống đầu giường, tránh né tầm nhìn tiểu nha đầu kia, lén lút hôn môi.

Tiêu Chiến không thích hôn lướt qua rồi ngừng, Vương Nhất Bác cũng vậy. Hắn như đang muốn bồi thường, lại như đang muốn xin lỗi, hôn rất sâu, lại còn nghiền ngẫm "sở thích kia" của Tiêu Chiến, cố ý vờ ép buộc y một chút, khóa tay Tiêu Chiến ra sau lưng.

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác hôn đến mức hít thở khó khăn. Kết thúc nụ hôn, Vương Nhất Bác đặt một tay lên eo Tiêu Chiến rồi buông y ra.

Vương Nhất Bác để cho Tiêu Chiến điều hòa hơi thở một lúc, thấp giọng nói: "Không thích kẹo, lại thích cái này?"

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác hôn đến mức thở dồn dập, nhỏ giọng "ừ" một tiếng.

Vương Nhất Bác lại hôn y thêm lần nữa.

Phòng ngủ không thắp đèn, tiểu nha đầu tưởng trong phòng không có ai, bưng giá cắm nến vào, liếc mắt một cái lại thấy hai người. Tiểu nha đầu sợ đến mức tóc tai dựng đứng, co giò bỏ chạy.

Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra, ngồi sang bên.

Tiêu Chiến có phần chưa đã thèm, nhưng nếu lại quấn lấy Vương Nhất Bác thì quá ngượng ngùng. Y cầm kẹo Vương Nhất Bác mang về, mở gói giấy nhìn thoáng qua, lại không nhịn được mà nói lung tung: "Thế tử... trong thoại bản, ngươi đút kẹo cho ta ăn thế nào?"

Tiêu Chiến nhấp môi, không cần nói cũng biết y có ý gì.

Hôn cũng hôn rồi, lại còn muốn bắt hắn dùng miệng đút kẹo cho y.

Vương Nhất Bác rũ mi, ánh mắt tối đi: "Ngươi thật sự muốn nghe?"

Tiêu Chiến hắng giọng, đè nén sự xấu hổ trong lòng: "Ngươi đọc nhiều thoại bản như vậy... nhất định cũng biết."

Vương Nhất Bác quay đầu đi, đột nhiên bật cười như cảm thán.

Không biết giới hạn gì cả.

Nếu không dạy dỗ một chút, thì thật sự không trị được.

Vương Nhất Bác đứng dậy, đi đến trước người Tiêu Chiến, nhón một viên kẹo nhỏ giọng thủ thỉ: "Muốn biết trong thoại bản ta cho ngươi ăn thế nào ư?"

"Trong thoại bản... ta sẽ bỏ viên kẹo này." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, giọng bình thản: "Vào chỗ đó của ngươi... sau đó ép hỏi ngươi 'Có ngọt không?'."

Mặt Tiêu Chiến lập tức đỏ lựng: "Ngươi!"

Vương Nhất Bác hoàn toàn không để ý đến y, hơi cúi thấp, nhỏ giọng thì thầm vào tai y: "Dám nói không ngọt, ta lại nhét thêm vào đó vài viên, ép ngươi đến mức không chịu nổi nữa, nói ngọt, nói ngươi thích ăn như vậy..."

Chân Tiêu Chiến nhũn ra, quay đầu: "Đừng, đừng nói nữa..."

Tai Vương Nhất Bác cũng đỏ lựng, nhưng hắn vẫn còn bình tĩnh, lợi dụng bóng đêm để không bị Tiêu Chiến phát hiện. Vương Nhất Bác vặn cằm Tiêu Chiến qua để cảnh cáo, giọng lạnh đi: "Đã rõ chưa? Không phải ta không nghĩ đến mấy chuyện đó, cũng không phải không biết... Chỉ mới nói thôi mà ngươi đã chịu không nổi, thế thì đừng có không biết điều mà trêu chọc ta."

"Cái thân xác ốm đau tàn tạ này của ngươi có thể chịu được sao?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến từ trên xuống dưới, khó có thể tin: "Còn thích bị người khác trói. Nếu ta thật sự trói ngươi cả đêm, ngươi còn sống nổi ư?"

Tiêu Chiến vừa muốn phản bác, Phùng quản gia bên ngoài thấy tiểu nha đầu chạy trối chết ra ngoài, tưởng rằng hai người cãi nhau làm nha đầu sợ hãi, vội chạy đến. Đúng lúc này, hai người họ đồng thời ngậm chặt miệng.

Phùng quản gia thấy hai người không cãi vã, lấy làm vui mừng tiến lên dọn chén bát, cười nói: "Ôi chao! Sao còn mua kẹo ở ngoài? Làm gì có loại kẹo quý nào được tiến cống mà phủ chúng ta không có?"

Phùng quản gia vô tâm thuận miệng hỏi: "Có ngọt không?"

Tiêu Chiến sặc một cái.

Vương Nhất Bác nhìn sang một bên, khóe miệng hơi cong lên, hờ hững nói: "Hỏi ngươi kìa."

Tiêu Chiến nghẹn lời, đỏ hết cả mặt, một lúc lâu sau mới trả lời: "Ngọt."

-Hết chương 68-
-2.979 từ-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro