Chương 55.
Tấm lòng son sẽ có ngày sáng tỏ
✼ ❉ ✼
Tiêu Chiến thở dài nhìn theo bóng của Lâm Tư.
Sau khi Lâm Tư mai danh ẩn tích, Tuyên Cảnh gần như đã lục tung cả kinh thành, trắng trợn không kiêng nể mà lục soát từng phủ đệ, thề phải bắt Lâm Tư về. Trong chuyện này nếu không có chút tâm tư mờ ám nào đó, có bị đánh chết Tiêu Chiến cũng không tin. Tiêu Chiến cảm thán, Lâm Tư đương nhiên không hiểu nỗi khổ ngược đời của mình.
Thật là... kẻ no chẳng bao giờ hiểu nỗi khổ của kẻ đói.
Trong cùng một ngày mà Tiêu Chiến hết vui lại buồn, bây giờ cũng đã thấy mệt mỏi. Tiễn Lâm Tư xong, y nằm vật ra giường, vốn chỉ định chợp mắt một chút, nhưng vừa nhắm mắt lại đã lập tức ngủ say.
Tiêu Chiến ngủ không hề an ổn, chập chà chập chờn, rồi lại nằm mơ.
Khi thì y mơ thấy lúc mình còn là thư đồng của Tuyên Thụy. Hồi đó y và Tuyên Thụy chưa có khúc mắc, ngày nào cũng sóng đôi đi đi về về. Suốt cả ngày Tuyên Thụy đều theo sau y, lúc có mặt người khác thì gọi tên y, khi không có ai liền gọi Tiêu Chiến là đại ca.
Khi thì y lại mơ thấy lúc Ninh vương xảy ra biến cố, còn mình bị nhốt trong ngục, suốt ngày suốt đêm chịu tra hỏi.
Khi thì y lại mơ thấy mình được Vương Nhất Bác đưa ra ngoài, sắp xếp ở biệt viện. Y giả ốm, cuối cùng cũng gọi được vị Thái y đã chăm sóc mình từ nhỏ đến thăm bệnh.
Lão thái y đó là người đã chăm sóc Ninh vương từ nhỏ đến lớn, về sau lại chăm sóc Tiêu Chiến, Tuyên Thụy, cặp song sinh, xem như là thân tín của phủ Ninh vương.
Sau khi Ninh vương qua đời, có lẽ vì Lão thái y cũng liên lụy nên bị Thái y viện cách chức. Ngày đó Sùng An đế quét sạch người của Ninh vương, Lão thái y không mất mạng xem như đã vô cùng may mắn rồi. Khi ấy Tiêu Chiến giả ốm mấy lần chỉ để gặp ông ta, nhờ ông ta liên lạc với Tuyên Thụy và Sử lão thái phó.
Dù Sùng An đế giữ mạng cho Tuyên Thụy, nhưng hắn là con trưởng của Ninh vương. Hắn lớn lên từng ngày, không khỏi trở thành cái gai trong mắt Sùng An đế.
Những Thân vương thuộc triều đại này, một số kế thừa chức tước từ huynh đệ rồi ở lại kinh thành làm Vương gia giàu sang, một số khác khi lớn lên thì được phong chức ban tước, nhờ mối quan hệ thân thiết với Hoàng đế mà trở thành vương gia giàu có sung túc, hoặc xúi quẩy di dạt đến vùng đất phong nào đó. Nói theo lệ thường, Tuyên Thụy không thuộc trường hợp nào cả. Hắn vừa không được thương yêu, vừa chưa đủ tuổi trưởng thành. Nhưng Tiêu Chiến hy vọng hắn có thể đi đến đất phong xa xôi. Không cần là nơi màu mỡ tốt đẹp, chỉ cần đủ xa là được.
Tiêu Chiến nhờ Thái y hỏi Sử lão thái phó. Lão thái phó cũng cảm thấy như vậy là tốt nhất, cũng bằng lòng cầu xin Hoàng đế giúp Tiêu Chiến, để Hoàng đế sớm đuổi Tuyên Thụy đi.
Sau khi có ý chỉ phong Vương, Tiểu Tiêu Chiến hoàn toàn yên tâm, cảm thấy như vậy có thể xem như chấm dứt hết thảy. Y đếm từng ngày, ngóng trông mấy đứa trẻ sớm rời khỏi kinh thành.
Sau đó...
Ngực Tiêu Chiến nghẹn ứ, y thở một hơi dài trong giấc chiêm bao.
Trong mơ, y nghe Lão thái y lẩm nhẩm mấy lời chất chứa bao nỗi hận thù, rủ rỉ bên tai y.
"Sao vương gia có thể thông đồng với địch?!"
"Nhiều năm qua, Vương vương gia vẫn luôn thay Hoàng đế làm vài chuyện mờ ám. Lòng dạ ông ta ác độc, chắc hẳn đã nhúng tay vào chuyện này."
"Sao lại trùng hợp đến thế? Cũng quá kỳ lạ. Ai biết được Hoàng đế có phải đột nhiên nhớ đến chuyện suýt nữa không thể kế vị năm đó mà canh cánh trong lòng, đột nhiên muốn ra tay hay không..."
"Lần nay Vương gia gặp tai vạ đều do những kẻ đó âm thầm sắp đặt..."
"Mấy đứa trẻ có thể lập tức rời khỏi kinh thành. Chúng đi rồi, dù kinh thành có chuyện gì đi nữa cũng không thể đổ lên đầu chúng."
"Ngươi và ta đều nhận ân nghĩa sâu sắc từ Ninh vương, chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù cho Vương gia?"
"Ta thậm chí cam tâm tình nguyện chết vì Vương gia, ngươi thì sao? Vương gia là nghĩa phụ của ngươi đấy! Nếu không có Vương gia, ngươi được sống yên ổn mấy năm nay sao? Ngươi có thể sống đến bây giờ sao?"
"Ta biết ngươi vẫn chưa gặp Vương vương gia, nhưng chẳng phải ngày nào ngươi cũng gặp Thế tử của Vương vương gia sao? Hình như nó... không đề phòng ngươi mấy thì phải."
"Vương Nhất Bác là thế tử duy nhất của Vương vương gia, còn có lời đồn nó là con riêng của Hoàng đế. Dù có phải hay không, đối với họ, Vương Nhất Bác vô cùng quan trọng..."
"Nó không hại Ninh vương thì sao?! Nó đáng thương, vậy mấy đứa con của Ninh vương không đáng thương sao? Đều là trẻ con vô tội, không phải đều nên chịu liên lụy như nhau sao?"
"Việc này mà ngươi cũng muốn đùn đẩy? Chỉ cần ngươi giải quyết sạch sẽ, ngươi cũng có thể giữ được mạng!"
"Đây là thuốc..."
"Đây là thuốc..."
"Đây là thuốc..."
Trán Tiêu Chiến thấm từng giọt mồ hôi, muốn tỉnh lại nhưng cơn ác mộng cứ quấn rịt lấy y, giọng nói như ma quỷ đang khàn khàn, thủ thỉ bên tai y: Đây là thuốc.
"Ngươi vốn dĩ muốn trốn khỏi đây mà phải không? Ngươi nhờ ta chuẩn bị công văn cho ngươi, vẽ bản đồ đường đến Kiềm An cho ngươi, mấy thứ đó là để giúp ngươi trốn khỏi nơi này, đến Kiềm An đúng không?"
"Dù sao cũng phải đi, không cần sợ gì cả. Trước khi đi, ngươi bỏ thuốc, tận mắt nhìn Vương Nhất Bác uống hết rồi đi..."
"Thuốc này tác dụng chậm, đủ thời gian để ngươi chạy thoát. Sau khi ngươi ra khỏi thành, Vương Nhất Bác mới phát độc mà chết. Thù báo xong, không hề liên lụy đến ngươi."
"Dù chúng muốn bắt ngươi, trời cao biển rộng, người đã đi rồi, còn có thể bắt được ai?"
"Cùng lắm, ngươi tạm thời không cần trở về Kiềm An là được. Chúng đã hãm hại Vương gia đến nông nỗi ấy, chẳng lẽ ngươi không hận chúng hay sao?"
"Nếu không phải vì An Quốc trưởng công chúa cai quản nghiêm ngặt, muốn bỏ độc Vương Nhất Bác khó càng thêm khó, ta đã đích thân ra tay rồi! Hà tất phải nhờ cậy ngươi?"
"Vương Nhất Bác không đề phòng ngươi, đó là thứ nó đáng phải nhận."
"Đừng quên tình nghĩa Ninh vương dành cho ngươi..."
"Trước khi đi, hãy trộn thuốc vào đồ ăn của nó rồi dụ nó ăn. Nhớ lấy, nhớ lấy..."
"Sau khi ra khỏi thành, không mất bao lâu ngươi có thể nhận được tin nó trúng độc mà chết..."
Vương Nhất Bác trúng độc mà chết.
Tiêu Chiến đột ngột ngồi bật dậy, áo trong đã bị mồ hôi thấm ướt sũng. Hoàng hôn buông xuống, phòng ngủ chưa đốt đèn. Tiêu Chiến nhất thời không nhớ nổi mình đang ở đâu.
Tiêu Chiến day ấn đường, hít sâu một hơi, khẽ an ủi chính mình: "Không sao, không sao hết..."
Ngày đó, Tiêu Chiến không hề bỏ thuốc hạ độc.
Không đúng, y có bỏ thuốc, nhưng không phải thuốc Lão thái y đưa y, mà là chút thuốc mê.
Đêm rời đi, Tiêu Chiến đã lợi dụng lúc Vương Nhất Bác không đề phòng, cho thuốc mê vào chén rượu của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác không chút phòng bị, cứ thế uống cạn.
Mỗi khi nhớ lại chuyện lần ấy, Tiêu Chiến vẫn cảm thấy kinh hãi. Nếu lúc ấy mình bỏ thuốc hắn thì sao?
Tiểu A Kiệt không hề nghi ngờ y, đương nhiên sẽ uống hết.
May mắn thay, y không bỏ thuốc hạ độc.
Bây giờ nghĩ lại, tuy kế hoạch bỏ thuốc hạ độc mà Lão thái y bày cho Tiêu Chiến khá chu đáo cẩn thận, nhưng nếu bỏ thuốc thật, chuyện sau đó liệu có đơn giản vậy không?
Cứ coi như chính y đền tội, gánh hết mọi tội lỗi, chẳng lẽ Sùng An đế sẽ không giận chó đánh mèo sang đám con cháu của Ninh vương?
Trong cơn thịnh nộ, e rằng Sùng An đế sẽ muốn chôn luôn cả Kiềm An.
Đó là những ngày ai nấy đều chìm trong biển máu thù hận, tất cả như đã phát điên.
Không lâu sau khi Tiêu Chiến ra khỏi thành, Lão thái y cũng rời kinh, đến Kiềm An trước y một bước.
Đến bây giờ Tiêu Chiến vẫn không biết Lão thái y đã nói gì với Tuyên Thụy hồi thơ ấu. Nhưng sau khi y dãi nắng dầm mưa, ăn sương uống gió trở lại Kiềm An, Tuyên Thụy đã không còn gọi y là "đại ca" nữa.
Lúc ấy, Tuyên Du và Tuyên Tòng Tâm vẫn còn quấn tã. Khi họ lớn lên cũng không biết Tiêu Chiến từng là con nuôi của Ninh vương.
Tất nhiên, Tiêu Chiến không nhắc đến chuyện đó.
Thứ y muốn là báo đáp công ơn của Ninh vương và Ninh vương phi. Đám trẻ con xem y là đại ca hay mưu sĩ hoặc là gì đi nữa, y cũng không bận tâm.
Không đến hai năm, Lão thái y đã qua đời ở Kiềm An. Ngoài việc không sửa lại cách xưng hô ra, Tuyên Thụy vẫn đối đãi với y như trước kia. Thời gian dần trôi, câu chuyện xưa kia cứ như vậy mà tan thành mây khói.
Nếu không có Thang Minh gây chuyện hôm nay, có lẽ Tiêu Chiến đã quên mất hết thảy.
Tiêu Chiến tiện tay lau mồ hôi trên trán, tuy không muốn thừa nhận, nhưng y vẫn hơi hối hận.
Ngày đó không nên tự phụ như vậy. Nếu lúc vừa về Kiềm An, y sớm nói rõ mọi chuyện với Tuyên Thụy, phân tích cho Tuyên Thụy thấy rõ lợi hại trong chuyện này, Tuyên Thụy chưa chắc đã bỏ ngoài tai.
Tiêu Chiến không lưu luyến hai chữ "đại ca" từ hắn, nhưng nếu giữa hai người không có khúc mắc, rất nhiều chuyện đã đơn giản hơn rất nhiều.
Ví dụ như khi thấy Tuyên Thụy buồn bã lo âu, sợ hãi rụt rè không dám tiến lên, Tiêu Chiến có thể dùng khí thế của huynh trưởng mà tát cho hắn tỉnh người.
Ví dụ như trước kia, khi khuyên Tuyên Thụy uống thuốc giả bệnh, có thể sẽ không khó khăn đến vậy.
Ví dụ như...
Tiêu Chiến hôm nay không cần lo lắng Tuyên Thụy ở Kiềm An sẽ dễ dàng tin lời Thang Minh.
Nhưng lúc ấy Tiêu Chiến còn quá trẻ, dù đã bị giam trong lao tù bộ Hình ba tháng, sự sắc sảo và tính kiêu ngạo của y vẫn chưa bị mài mòn. Y trở về Kiềm An vào đúng sinh thần tuổi mười bảy. Thiếu niên Tiêu Chiến mười bảy tuổi, thấy Tuyên Thụy gọi mình là "Tiêu Chiến" trong ánh mắt ngờ vực, thấy Lão thái y đề phòng nhìn mình, lão ta chỉ còn thiếu điều muốn gắn tấm bảng "tham sống sợ chết bất trung bất hiếu" lên mặt y, y chỉ mím đôi môi mỏng, nuốt bao bực dọc vào bụng, không hề giải thích nửa lời.
Còn gì để giải thích chăng? Tấm lòng son đã có trời đất chứng giám, phụ thân, mẫu thân trên trời thấy rõ, Ninh vương và Ninh vương phi cũng tỏ tường. Mình đã trưởng thành rồi, sau sinh thần ấy sẽ trở thành người lớn, có gì để nói với mấy đứa trẻ và ông lão hồ đồ đâu?
Tiêu Chiến cười tự giễu, có ai chưa từng trải qua thời niên thiếu ngông cuồng chứ?
Giờ hối hận đã không kịp. Nếu thật sự có thể đảo chiều thời gian, ngày ấy sau khi trở lại Kiềm An, dù có liều mạng khiến Tuyên Thụy nghi ngờ, y vẫn phải ra tay với Lão thái y đầu óc mê muội kia trước, không để đến mức sau này phải...
Cổ họng Tiêu Chiến hơi ngứa, y ho một tiếng.
Y sờ trán, hình như hơi sốt rồi.
Lăn lộn suốt một ngày, chắc lại tái phát bệnh cũ.
Tiêu Chiến không dám chủ quan. Y ra khỏi phòng ngủ, đẩy cửa phòng bảo người hầu trong viện nói một tiếng với Phùng quản gia rằng có lẽ y bị ốm rồi.
Tiêu Chiến về phòng thắp một ngọn đèn nhỏ, lại nằm xuống giường, cười mà buồn phiền, rầu rĩ. Tốt nhất có thể mau chóng uống thuốc áp chế cơn bệnh. Tốn bao công sức mới trà trộn được vào biệt viện Vương vương phủ, còn không biết có thể ở lại mấy ngày, vì bệnh tật mà vô duyên vô cớ làm lỡ thời gian thì thật không tốt.
Nếu mình bị ốm, không biết Phùng quản gia có chịu để Vương Nhất Bác tới thăm mình không... Vương tiểu vương gia thân thể cao quý, lỡ như lây bệnh từ mình cũng không hay.
Tiêu Chiến đột nhiên nhớ đến gì đó, hối hận vô cùng.
Bị bệnh rồi, đâu thể hôn được nữa!!!
Đầu Tiêu Chiến càng lúc càng nóng, y mơ màng nghĩ, hai xu một lần, ba xu một lần hé miệng... Nếu mình sống lâu, ràng buộc dài lâu với Vương Nhất Bác, chăm chỉ chịu khó một chút, không mất bao nhiêu năm đã có thể trả hết nợ. Sau khi trả hết thì sao? Chẳng phải... cứ hôn tiếp là kiếm được ít tiền rồi sao?
Hai xu cũng là tiền đấy...
Tiêu Chiến cộng trừ tính toán, cảm thấy hình như có ai đó bước vào phòng. Tiêu Chiến sốt cao, cố sức mở mắt ra, mơ màng trông sang... Trời đã tối, trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu lờ mờ. Tiêu Chiến sốt đến mụ mị, không thấy rõ được người đến là ai.
Tiêu Chiến nhắm mắt lại, nghe Vương Nhất Bác cất giọng tức giận: "Ốm từ bao giờ?"
Tiêu Chiến ho một tiếng.
Vương Nhất Bác cắn răng: "Thấy khó chịu mà còn không biết đường nói sớm?!"
Tiêu Chiến tỉnh táo hơn chút, bật cười: "Ta cũng không phát hiện ra, ngươi cách ta xa một chút, đừng để ta..."
Vương Nhất Bác xoay người ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã dẫn Thái y đến bắt mạch cho Tiêu Chiến. Hắn lại ra ngoài, lại một lát sau bưng một bát thuốc vào.
Không đợi Tiêu Chiến mở miệng, Vương Nhất Bác đã bực bội nói: "Câm miệng."
Tiêu Chiến chỉ có thể ngoan ngoãn nhận bát thuốc, nhíu mày nuốt mấy ngụm.
Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn Tiêu Chiến, lấy ra một cái túi nhỏ từ vạt áo.
Tiêu Chiến mù mờ.
Vương Nhất Bác lấy một viên gì đó ra khỏi túi, Tiêu Chiến còn chưa nhìn rõ, Vương Nhất Bác đã nhét thứ đó vào miệng y.
Là một viên đường mạch nha.
Không biết có phải vừa mới mơ thấy giấc mộng kia hay không, ký ức bảy năm trước ùa về mãnh liệt như biển động núi lở, ngực Tiêu Chiến đau dữ dội, hốc mắt cũng đỏ ngầu.
Tiêu Chiến không muốn để Vương Nhất Bác nhận ra, y trở mình, vùi đầu vào gối mềm, giọng hơi run lên: "Kẹo gì thế? Sao lại ngọt như vậy?"
-Hết chương 55-
-2.660 từ-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro