Chương 58: Ngươi bao che
Vương Nhất Bác cười nói: "Đương nhiên rồi, hôm đó đại trưởng lão sử dụng đạo pháp huyền diệu để giết ta, khiến cho người khác khó quên."
Giọng nói Vương Nhất Bác rơi xuống, thanh âm hỗn loạn giữa điện dần dần nhỏ lại, mọi người ngửi được một mùi không giống bình thường, ai cũng tràn ngập nghi hoặc mà nhìn vọng lại.
Đạo pháp gì? Bọn họ đang nói mê sảng cái gì vậy?
Tiểu Hoàng tử đứng tại chỗ nheo mắt, cũng đã phát giác tình hình không ổn. Hắn lén nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai chú ý đến hắn, cuối cùng không nói một lời mà trầm mặc ngồi lại chỗ cũ.
Vương Nhất Bác đứng thẳng ung dung, đôi mắt mỉm cười, mang vẻ tao nhã lễ độ, dường như chỉ đang nói một chuyện vô cùng bình thường, giọng điệu không nhanh không chậm, ai cũng nghe rõ ràng. Ánh mắt mọi người tập trung vào từng động tác của hắn và đại trưởng lão, cuối cùng lại lặng lẽ dừng ở trên Tiêu Chiến đang bình tĩnh như cũ.
Tiêu Chiến nhàn nhạt ngước mắt, hình như cũng không tính xen lời.
Đại trưởng lão híp mắt một chút, lại cười ha ha bảo: "Thế tử nói đùa."
Không khí trong điện hơi kỳ lạ, đa số người đều đã yên lặng buông đũa. Có người trộm dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Vương Nhị Bát bên cạnh Vương Nhất Bác, Vương Nhị Bát đáp lại bằng khuôn mặt mờ mịt: Ta có biết gì đâu!
Vương Nhất Bác trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn, ý cười không đổi: "Có phải nói đùa hay không, đại trưởng lão ngài hẳn hiểu rõ. Ngày đó..."
"Ây dà, sao không khí đột nhiên nghiêm trọng như vậy."
Bỗng nhiên một thanh âm trong trẻo vang lên, ngắt lời Vương Nhất Bác đang muốn nói ra miệng.
Mọi người đồng loạt quay đầu, Vương Nhất Bác cũng nhướng mày nhìn lại, chỉ thấy nơi phát ra thanh âm là Vân Tưu. Nàng chớp chớp mắt, ánh mắt dừng ở trên Vương Nhất Bác, ôn hòa nói: "Rượu ngâm hơn ba tuần, lại là lúc náo nhiệt như vậy, nếu Thế tử có việc thượng nghị với đại trưởng lão, không bằng chờ xong tiệc rồi lại nói."
Vân Tưu nói đoạn, trong ánh mắt hiện lên một tia sầu lo nhàn nhạt.
Tuy bình thường nàng làm việc hấp tấp, không câu nệ mấy chuyện nhỏ nhặt, nhưng không có nghĩa là nàng khờ dại không biết gì. Vương Nhất Bác vừa mở miệng, nàng đã cảm thấy không khí chuyển biến xấu. Vân Tưu âm thầm nhíu mày, nghĩ thầm có chuyện gì thì ngươi cứ lén bàn với tông chủ đi, đều là người một nhà cả, làm ầm ĩ như vậy không tốt.
Rốt cuộc cũng có người đứng ra! Mọi người ở đây đang thở phào một hơi, phụ họa Vân Tưu vài câu linh tinh như "Đúng vậy, đúng vậy, nói đúng lắm, hiếm khi náo nhiệt như vậy, có chuyện gì thì xong yến hội rồi nói", lại nghe thấy Vương Nhất Bác thở dài: "Hôm nay tuy không có bao người ở đây, nhưng chư vị đều là người đáng tin, không bằng nhân cơ hội này, nói rõ mọi chuyện trước. Tại hạ chỉ là muốn biết, tại hạ có ân oán gì với đại trưởng lão, tới mức khiến ngài muốn giết tại hạ càng mau càng tốt đến vậy?"
Đại điện yên tĩnh một hồi, vô cùng tĩnh mịch. Mọi người hoảng sợ trong lòng, nhất thời không hiểu ra ý trong lời Vương Nhất Bác, Vân Tưu vừa mới nhẹ nhàng khuyên nhủ cũng ngẩn ra, sắc mặt khẽ biến.
Vương Nhất Bác đang nói đại trưởng lão muốn giết hắn? Yến Vương thế tử đứng trước mặt mọi người chỉ ra và xác nhận kẻ giết hắn là trưởng lão một tông môn lớn? Việc này ảnh hưởng rất lớn, không phải là chuyện nhỏ, chỉ sợ không thể cho qua. Mọi người đến dự tiệc không ngờ sẽ phát sinh chuyện này, lòng tràn đầy khiếp sợ, không biết nên phản ứng thế nào.
Sắc mặt tiểu Hoàng tử bỗng nhiên thay đổi, hắn nắm chặt chén rượu trong tay, cúi đầu nhấp một ngụm, áp xuống nghi ngờ thấp thỏm nơi đáy mắt. So với hắn, đại trưởng lão bị Vương Nhất Bác trực tiếp chất vấn cũng hơi hiện ra kinh ngạc trong thoáng chốc, nhưng cũng mau khôi phục lại như bình thường: "Tại sao Thế tử nói vậy?"
"Đúng vậy, chuyện này rất hệ trọng, Thế tử không thể nói bừa." Lập tức có phong chủ Minh tông đứng lên, nhíu mày nói: "Đại trưởng lão đức cao vọng trọng, là cột trụ tu chân giới, sao có thể tùy ý chửi bới."
Đại trưởng lão ở Minh tông rất có danh tiếng, vậy nên không ít người vô cùng kính ngưỡng lão. Nếu không phải mấy năm trước Tiêu Chiến xuống tay chỉnh đốn, cân bằng lại các phe phái trong tông môn, có lẽ bây giờ thế lực của đại trưởng lão ở Minh tông càng mạnh hơn.
Vị phong chủ này có quan hệ thân thiết với đại trưởng lão, y trở thành người đầu tiên đứng ra nói đỡ, mọi người nghe xong cũng âm thầm gật đầu.
Thật sự là lời của Vương Nhất Bác rất khiến cho người khác khiếp sợ. Đại trưởng lão là vị Hóa Thần có tuổi thọ cao của thiên hạ, thái độ làm người không có gì không tốt, cũng không có thù oán gì với Yến Vương phủ, chưa từng nghe hai bên có mâu thuẫn với nhau. Bỗng nhiên bị người khác hưng sư vấn tội, trong lòng mọi người đều theo bản năng mà không muốn tin vào.
Nhưng mà người đang ngồi ở đây cũng không chỉ có người của Minh tông. Yến Vương phủ cũng có vài vị thân tín đi theo, bây giờ nghe có người nghi ngờ Thế tử nhà mình, tất nhiên bất mãn. Vương Nhị Bát nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, thấy hắn không có ý cãi lại, chỉ đành đứng dậy trầm giọng nói: "Phong chủ nói sai rồi, chuyện không có chứng cứ, Thế tử cũng sẽ không tùy ý mở miệng. Là thật hay giả, kiểm chứng sẽ biết thôi, hà tất nóng lòng phản bác?"
"Việc này thật sự quá mức vớ vẩn..." Phong chủ kia có chút không vui, bỗng nhiên nhìn thấy Tiêu Chiến nhẹ nhàng nâng tay, ép bọn họ ngừng đối chất, y đành hành lễ với Tiêu Chiến, ngồi lại chỗ cũ, lạnh mặt ngậm miệng không nói.
Bên trong đại điện, không khí vui vẻ hòa thuận mới nãy bây giờ đã trở nên nghiêm trọng, mơ hồ còn có một chút không khí giương cung bạt kiếm. Vương Nhất Bác không hề có ý tránh lui, mặt mày bình tĩnh, tuy không nói từ nào nhưng vẫn có một loại khí thế ung dung uy nghiêm. Ánh mắt hắn đảo qua mọi người, trong khoảng thời gian ngắn, không ai lại dám đứng dậy phản bác.
Mà ánh mắt đại trưởng lão lại thâm trầm, làm người ta nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng lão.
Thấy không khí có chút giằng co, Tiêu Chiến rốt cuộc nhàn nhạt mở miệng nói: "Thế tử bỗng nhiên hưng sư vấn tội, lại nói không kỹ càng, làm sao có thể khiến người ta tin phục. Đại trưởng lão là tiền bối đức cao vọng trọng của tông ta, Thế tử nói chuyện, phải chú ý mới đúng lễ nghi."
Giọng Tiêu Chiến lạnh lẽo, không nhanh không chậm, phong chủ vừa ủng hộ đại trưởng lão khi nãy nghe xong thì khẽ gật đầu, không cam lòng yếu thế mà nhìn Vương Nhất Bác.
Tiêu tông chủ rốt cuộc lên tiếng, rõ ràng từng câu từng chữ đều hướng về trưởng lão nhà mình... Vương thế tử sẽ phản bác thế nào? Nếu hai người kia thật sự có chút ân oán, vậy thì chuyện có thể bị làm lớn không? Rốt cuộc đại trưởng lão và Vương thế tử xảy ra chuyện gì? Mọi người ở đây cũng hết muốn ăn yến tiệc, ai cũng đầy sầu lo, bắt đầu âm thầm suy đoán hướng đi của chuyện này.
Vương Ngâm Phong núp nãy giờ không dám nói gì, nghe thấy Tiêu Chiến hình như đang bất mãn với Vương Nhất Bác, sắc mặt hơi tốt hơn chút. Thấy bốn phía không ai lên tiếng, hắn lấy hết can đảm, chen vào nói: "Đúng vậy, đang lúc thế này, đường huynh cũng không thể bởi vì một ít ân oán riêng mà không màng số đông, tổn hại giao tình giữa Hoàng tộc ta và Minh tông giao tình..."
Trong câu từ của hắn ám chỉ Vương Nhất Bác đang vì ân oán cá nhân mà đi bôi nhọ người khác, thuận tiện làm nổi bật lòng mang thiên hạ của mình. Nhưng hắn còn chưa nói xong, Vương Nhất Bác đã lạnh lùng liếc mắt qua, Vương Ngâm Phong liền giật nảy trong lòng, không dám tiếp tục nói nữa. Chờ đến khi ánh mắt Vương Nhất Bác dời đi, hắn mới phản ứng lại, trong lòng cáu giận.
Vương Nhất Bác nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nhìn về phía Tiêu Chiến, ánh mắt hai người giao nhau. Vương Nhất Bác trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên lạnh lùng cười: "Tiêu tông chủ đây là muốn bao che người trong nhà? Minh tông lớn mạnh, muốn dùng lấy uy thế áp người, giấu giếm chân tướng sao?"
Vương Nhất Bác nói không hề khách khí, mọi người vừa nghe vào tai đã căng thẳng trong lòng. Chuyện Tiêu tông chủ không thuận với Vương thế tử thì ai cũng biết từ lâu, nhưng hai người trực tiếp khởi xung đột với nhau, vẫn là lần đầu thấy. Sau lưng hai người còn có lợi ích của Hoàng tộc và tông môn, chuyện hôm nay, chỉ sợ tầm ảnh hưởng sẽ rất lớn.
Đáng tiếc năm đó, lúc hai người vẫn còn là đạo lữ chưa thành hôn mang hôn ước trong người được tung hô, ai có thể mà ngờ bây giờ lại đối chọi gay gắt tới vậy... Nội tâm mọi người than nhẹ.
Tiêu Chiến nhẹ nhàng nhíu mày hơn chút: "Nếu mọi chuyện kỳ quặc như lời Thế tử nói, Minh tông ta hẳn vẫn có luật pháp môn quy."
"Nếu tông chủ nói như vậy, hẳn sẽ chấp pháp theo công bằng. Ta đây cứ việc nói thẳng vậy." Vương Nhất Bác nhướng mày, "Mấy ngày trước, đại trưởng lão thừa cơ khi ta không đề phòng, tập kích ta, cuối cùng bị ta làm cánh tay trái bị thương, sau đó mới vội vàng bỏ chạy. Đây đều là chuyện vừa mới phát sinh, đại trưởng lão chắc sẽ không quên chứ?"
Trầm mặc hồi lâu, đại trưởng lão rốt cuộc nâng tách trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thở dài: "Lão hủ đã luôn ở Minh tông mấy ngày nay, làm sao có thể đánh lén. Nếu ngài bất mãn với Minh tông ta thì cứ nói thẳng, hà tất phải nói không thành có? Có lẽ Thế tử chỉ là nhận lầm người thôi."
"Đúng vậy, chẳng lẽ kẻ tập kích còn sẽ cho thấy ngài thấy danh tính của mình? Sao Thế tử có thể chắc chắn là do đại trưởng lão tông ta làm? Chẳng lẽ chỉ dựa vào lời ngài nói sao?" Vị phong chủ kia lại nhỏ giọng phụ họa một câu.
Vương Nhất Bác nghe xong cũng không tức giận, nhướng mày mà cười: "Nói không thành có? Đại trưởng lão có dám đối chất cùng ta chăng?"
Đại trưởng lão nhíu mày nói: "Thế tử muốn đối chất thế nào?"
Vương Nhất Bác trầm giọng nói: "Người bị ta bắn trúng, miệng vết thương trông rất đặc biệt, hơn nữa cũng không thể lành nhanh. Cánh tay trái của kẻ tập kích ta bị thương, dựa theo thời gian thì hẳn vẫn chưa lành vết thương, đó là bằng chứng chắc chắn nhất."
Âm điệu Vương Nhất Bác chắc nịch, vừa nghe đã biết có chuẩn bị. Người vây xem ủng hộ đại trưởng lão bây giờ cũng nổi lên nghi ngờ, đồng loạt nhìn đại trưởng lão, xem lão ứng đối thế nào.
Đại trưởng lão lại lần nữa trầm mặc không nói, một lát sau mới cười lạnh nói: "Thế tử nhận định lão hủ là hung thủ? Chẳng lẽ muốn lão hủ cởi sạch y phục trước mọi người, tự chứng trong sạch? Thật sự là làm nhục! Chẳng lẽ Thế tử chỉ dựa vào hoài nghi, lập tức hùng hổ dọa người như vậy?"
Đại trưởng lão nhăn mặt, ngữ khí giận dữ.
Vương Nhất Bác vẫn nhàn nhạt: "Đại trưởng lão nói đùa, thương cánh tay trái, cần gì cởi y phục."
"Thế tử nhanh mồm dẻo miệng, lão hủ chịu thua." Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, "Nhưng thật ra ta cũng có một chuyện muốn hỏi Vương thế tử."
Vương Nhất Bác giật mình, nhàn nhạt nói: "Đại trưởng lão cố ý lấp liếm chuyện đánh lén, tránh không nhắc tới?"
"Không phải ta tránh không nhắc tới, mà là Thế tử có ý đồ đáng chết." Đại trưởng lão đập mạnh tách trà xuống bàn, phát ra tiếng vang giòn giã, trong lòng mọi người hoảng hốt, bốn phía càng trở nên an tĩnh.
Đại trưởng lão bỗng nhiên đứng dậy, hành lễ với Tiêu Chiến, cao giọng nói: "Tông chủ làm chứng, hôm nay ta muốn hỏi Vương thế tử, tại sao lại cấu kết với Ma tộc?"
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ồ lên.
Tất cả mọi người đột nhiên biến sắc, Vân Tưu tính tình hấp tấp còn thiếu chút nữa đứng dậy buột miệng thốt ra "Ngươi nói cái gì?", nhưng trước khi nàng kịp nói, người của Yến Vương phủ đã không nhịn nổi nữa. Vương Nhị Bát lạnh lùng nói: "Ngài chớ có ngậm máu phun người!"
Vương Nhất Bác cũng khẽ nhíu mày.
Nếu nói có cụm từ nào khiến toàn bộ tu chân giới chán ghét, kia nhất định là hai từ "Ma tộc". Người cấu kết với Ma tộc có thể nói là mọi người đòi đánh, bị người khinh thường.
Vương Nhất Bác chất vấn đại trưởng lão khi nãy, còn có thể xem là ân oán cá nhân của tu chân giới, nhưng khi chuyện dính tới Ma tộc...
Tiêu Chiến đứng dậy, ánh mắt hơi lạnh băng: "Cấu kết với Ma tộc? Đại trưởng lão có chứng cứ sao?"
Đại trưởng lão cười lạnh: "Lão hủ đang thu thập chứng cứ, chỉ là đề phòng quyền thế của Vương thế tử nên tính chuẩn bị đầy đủ xong mới vạch trần âm mưu của hắn. Đáng tiếc hôm nay Vương thế tử hùng hổ dọa người, lão hủ hoài nghi là hắn nhận ra lão hủ đang làm chuyện bất lợi với hắn, tính 'ác nhân cáo trạng trước', dùng cái cớ tập kích để bôi nhọ thanh danh lão hủ, che giấu âm mưu của mình."
"Cho nên, ngài không có chứng cứ, chỉ dùng cái miệng để nói bậy nói bạ?" Vương Nhị Bát giận tới mức thất khiếu bốc khói.
"Vương thế tử nói ta muốn giết hắn, không phải cũng là nói linh tinh sao?" Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, "Lão hủ cũng không phải không có chứng cứ, không biết Vương thế tử còn nhớ rõ Nam Yên lâu của Vân Châu không?"
Nam Yên lâu? Trong lòng Vương Nhất Bác trầm xuống, đáy mắt nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, phát hiện y cũng hơi chau mày.
"Ta biết Nam Yên lâu." Vương Nhất Bác hơi suy tư, "Sao, đại trưởng lão cũng đi qua đó?"
Đại trưởng lão vuốt vuốt râu, nói: "Vương thế tử không cần khích ta. Việc này cũng rất trùng hợp, ta truy tra tung tích Ma tộc, lại truy tra đến Nam Yên lâu, vô tình phát hiện dấu vết Vương thế tử bí mật mưu đồ với Ma tộc tại đây. Ta biết việc này rất nghiêm trọng, nên cũng không dám tùy tiện nói, chỉ âm thầm điều tra. Không ngờ Vương thế tử đầu têu làm khó dễ, lão hủ cũng chỉ đành phải nói chuyện này ra trước."
"Ngài..." Vương Nhị Bát đập bàn muốn mắng người, Vương Nhất Bác liếc qua hắn, ý bảo hắn đừng nói gì. Vương Nhị Bát cắn răng, rầu rĩ câm miệng lui về phía sau một bước, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm đại trưởng lão.
Vương Nhất Bác trầm giọng nói: "Ta đúng là có đi Nam Yên lâu, nhưng là vì truy tra tung tích tà tu, cũng không phải là như đại trưởng lão nói là 'bí mật mưu đồ với Ma tộc'. Chẳng lẽ ai đi tới Nam Yên lâu cũng là kẻ cấu kết Ma tộc? Đại trưởng lão nói vậy thật sự buồn cười."
Đại trưởng lão "hừ" một tiếng, nói: "Chúng ta và Ma tộc không đội trời chung, vừa gặp là đánh nhau đến chết, Vương thế tử lại tùy ý ra vào Nam Yên lâu, vào sào huyệt Ma tộc lại có thể toàn thân mà lui, không khỏi làm người khác nghi hoặc."
Nghe vậy, mọi người đều hơi hơi sững sờ, cảm thấy mọi chuyện xảy ra đã vượt qua óc tưởng tượng của họ. Lời đại trưởng lão nói hình như cũng không phải không có lý, nhưng... tội cấu kết Ma tộc cũng không phải là tội nhỏ! Mắt mọi người lộ ra hoảng sợ lẫn kinh ngạc, tâm tư khác nhau, nhìn về phía Vương Nhất Bác, chờ hắn trả lời.
Phong chủ vừa ủng hộ đại trưởng lão cũng thay đổi nét mặt mấy lần, cuối cùng nhìn Vương Nhất Bác: "Đại trưởng lão nói cũng khá đúng. Nếu Nam Yên lâu quả thật đã bị Ma tộc khống chế, vậy Vương thế tử có gặp được Ma tộc, có từng giao thủ với Ma tộc ở Nam Yên lâu không? Chẳng lẽ ngài đi dạo một vòng trong đó xong liền nghênh ngang rời đi, vậy mà không có một Ma tộc nào ngăn trở?"
Vương Nhất Bác hơi hơi chau mày, lại thả lỏng ra, trong lòng hơi có chút buồn cười.
Lúc trước hắn cũng nghi ngờ tại sao Ma tộc không hạ sát hắn ở Nam Yên lâu, sau đó mới nhận ra đối phương có ý khiến hắn thất vọng, muốn mượn hắn làm đao, khơi mào nội loạn giữa Hoàng tộc và Minh tông. Hắn không ngờ, điều đó còn có thể bị coi là bằng chứng hắn cấu kết Ma tộc...
Vương Nhất Bác nhịn xuống xúc động muốn nhìn Tiêu Chiến, nhướng mày cười: "Làm sao không giao thủ được? Hơn nữa, hôm đó cũng có người chứng kiến."
Đại trưởng lão nhíu mày: "Ồ?"
Vương Nhất Bác mỉm cười nói: "Suy nghĩ của đại trưởng lão ngộ thật đấy, nếu hôm đó Ma tộc có ý đồ giết ta, ta có thể toàn thân mà lui, tất nhiên là bởi vì Ma tộc yếu ớt. Bọn họ không phải đối thủ của ta, cuối cùng phải hốt hoảng bỏ chạy. Hơn nữa hôm đó, ta vừa vặn gặp được Diệp Vong Chi, hắn có thể làm chứng, cái gọi là ta cấu kết với Ma tộc hoàn toàn là lời nói vô căn cứ. Chẳng lẽ đại trưởng lão còn muốn nói, là ta và Diệp Vong Chi thông đồng để khớp khẩu cung với nhau?"
Thật ra bây giờ nghĩ lại, thời gian Diệp Vong Chi tới Nam Yên lâu cũng quá mức trùng hợp. Ảo cảnh ở đó được bố trí có ý đồ, tất cả đều nhằm vào tâm ma của hắn mà dựng nên, nếu hôm đó hắn thật sự lạc mất bản thân trong ảo cảnh, nhất thời xúc động làm ra chuyện mất trí, sau đó lại vừa vặn bị Diệp Vong Chi thấy, thì mới là hết đường chối cãi. Sau này, nếu hắn lại bị kích thích phản bội Hoàng tộc và Minh tông, càng chứng thực cho tội danh cấu kết Ma tộc. Khi nói chuyện, Vương Nhất Bác âm thầm suy tư.
Cho dù hắn không có vì ảo cảnh mà lâm vào tâm ma, nhưng dưới tình trạng tu chân giới hận Ma tộc tới vậy, chỉ cần "Ma tộc không giết hắn" này thôi cũng có thể bị lấy ra làm chứng cớ, giống như hiện tại vậy.
Nhưng trùng hợp là, hắn thật sự đã bị "Ma tộc" đuổi giết ở Nam Yên lâu ——
Vương Nhất Bác âm thầm nhìn Tiêu Chiến một cái, phát hiện đối phương cũng đang nhìn hắn một cái. Ánh mắt hai người đều không dừng lâu, nhanh chóng rời đi.
Mọi người vây xem đều có nét mặt phức tạp. Diệp Vong Chi? Sao lại dính tới một Hóa Thần khác?
Sắc mặt đại trưởng lão hơi đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường: "Trong Nam Yên lâu rốt cuộc đã xảy ra gì, chỉ có Vương thế tử biết thôi. Diệp Vong Chi vân du thiên hạ, hành tung bất định, Vương thế tử nói ra cái tên đó, làm sao có thể tìm hắn làm chứng?"
Vương Nhất Bác nheo nheo mắt, còn chưa trả lời, một thanh âm trong trẻo bỗng nhiên xen vào. Mọi người đồng loạt nhìn lại, chỉ thấy là Nhất Xuyên Vũ đứng cạnh Tiêu Chiến.
"Ta nhớ rõ đại trưởng lão có quan hệ không tồi với Diệp Vong Chi, đã liên lạc nhiều lần với nhau." Nhất Xuyên Vũ đã đứng bên cạnh im lặng hồi lâu, giờ khắc này đột nhiên lên tiếng, thanh âm bình tĩnh, ra vẻ như thật sự chỉ là thuận miệng nói: "Đại trưởng lão cũng tìm không ra hắn sao?"
"... Đã lâu rồi ta không truyền tin với hắn, tạm thời không có cách tìm được hắn." Đại trưởng lão thở dài, "Trời sinh cho hắn tính cách thích tản mạn, tùy tâm sở dục, không thích trói buộc, một khi ra ngoài du ngoạn thì rất khó tìm ra tung tích, khi ngẫu nhiên gửi thư, cũng hoàn toàn không nói hắn đang đi đến đâu."
Vương Nhất Bác mỉm cười nói: "Không tìm thấy cũng không sao, thanh giả tự thanh, ta sợ gì chứ? Đại trưởng lão, nếu ngài không thể có chứng cứ xác thực, còn thỉnh ngài không cần dựa vào suy đoán để định tội ta, cấu kết Ma tộc cũng không phải việc nhỏ. Ngài nói nhiều như vậy, lại lề mề không muốn chứng minh cánh tay trái không bị thương, chẳng lẽ là vì chột dạ?"
Sắc mặt đại trưởng lão hơi trầm xuống, đang lúc muốn lên tiếng, Tiêu Chiến thở dài một tiếng, xen lời hắn: "Thanh giả tự thanh, nói đúng lắm. Nếu Vương thế tử nằng nặc như vậy, không bằng đại trưởng lão tự chứng trong sạch. Nếu là Vương thế tử vô lý, Minh tông tất nhiên sẽ đòi lại công bằng từ Yến Vương phủ."
Sắc mặt Tiêu Chiến trầm tĩnh, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác không tránh không né, khẽ cười một tiếng: "Tông chủ không bao che là ổn."
Hai bên đứng giữa đại điện chỉ ra và xác nhận, có thể gọi là thần tiên đánh nhau. Mọi người đã nơm nớp lo sợ nghe hết nửa ngày, tâm tình lại biến hóa, chỉ cảm thấy mọi chuyện khó phân rõ đúng sai.
Chuyện Vương Nhất Bác cấu kết với Ma tộc nghe nghiêm trọng hơn, nhưng mà chứng cứ đúng là không đủ, nếu không phải người chỉ ra và xác nhận là đại trưởng lão đầy quyền uy, chỉ sợ đa số người ở đây đều sẽ không tin. Bây giờ dù đại trưởng lão khẳng định, tuy mọi người có nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng không ai dám chất vấn Vương Nhất Bác.
Mà Vương Nhất Bác chất vấn đại trưởng lão "tập kích ám sát" hắn, lại có chứng cứ, trước mắt cũng có cơ hội làm rõ chân tướng. Nghe Tiêu Chiến lên tiếng, cũng có người đánh bạo khuyên nhủ: "Đại trưởng lão, ngài là lão tiền bối của tu chân giới, đừng chấp nhặt vãn bối làm gì, chi bằng cứ tự chứng trong sạch..."
Đại trưởng lão nheo lại đôi mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Không khí bên trong đại điện ngưng tụ, người vừa mới nói chuyện cảm thấy có áp lực vô hình đón đầu áp xuống. Thanh âm của gã dần dần nhỏ lại, cuối cùng rụt rụt về sau, quyết tâm không mở miệng nữa.
Tiêu Chiến cảm nhận được uy áp vô hình trong không khí, chuôi kiếm trong tay lặng lẽ hơi hơi bị ép xuống. Theo động tác của y, gió lạnh chảy qua nương theo từng khúc cong hành lang, xuyên qua cánh cửa, thổi vào trong điện. Áp lực vô hình chợt tiêu tán, khiến cho tinh thần người ở đây nhẹ nhõm, tai thính mắt tinh.
Vương Nhất Bác nhận thấy được linh khí xung quanh có biến hóa, khẽ cười một chút. Hắn đang rất bình tĩnh, nhưng hắn còn phải thể hiện sự lạnh lùng chế giễu trên mặt đối với Tiêu Chiến và đại trưởng lão, chỉ cảm thấy mình giả đò mệt muốn chết.
Sau một lúc lâu, đại trưởng lão thở dài một tiếng: "Đã như vậy rồi, lão hủ đành phải nói thẳng."
Ánh mắt mọi người lập tức hội tụ lên người lão.
Đại trưởng lão nhìn về phía Vương Nhất Bác, trầm giọng nói: "Không tồi, ta đúng là đã động thủ với Vương thế tử."
"...?!" Có người điều chỉnh dáng ngồi, cảm thấy hình như mình vừa nghe lầm, phản ứng một hồi lâu, mới nhận ra mình nghe đúng.
Đại trưởng lão Minh tông thật sự đi ám sát Yến Vương thế tử? Nếu chuyện này truyền ra, mười người thì hết chín người đều không tin! Sắc mặt mọi người khẽ biến.
Vị phong chủ đang định phụ họa đại trưởng lão, bây giờ cũng đã ngớ ra: "Đại trưởng lão?"
Ý cười trên khóe miệng Vương Nhất Bác dần dần biến mất: "Ồ, ngài đã nguyện ý thừa nhận?"
Tiêu Chiến cũng hơi hơi nhíu mày. Y nhìn phía đại trưởng lão, nhàn nhạt nói: "Vì sao?"
Tiêu Chiến thầm nghĩ, ai mà thừa nhận thẳng thắn như vậy, thường sẽ luôn thêm một câu "nhưng mà" ngay sau đó.
Quả nhiên, đại trưởng lão nhắm mắt lại, nói: "Tuy rằng lão hủ đúng là đã động thủ với Vương thế tử, nhưng mà cũng là vì đại nghĩa."
Vương Nhất Bác "ồ" một tiếng: "Đại nghĩa?"
"Ta nghi Vương thế tử cấu kết Ma tộc, tất nhiên muốn đi xác nhận. Ta vốn chỉ là thử hắn, không ngờ Vương thế tử lại gọi đó là ám sát." Đại trưởng lão bình tĩnh nói, "Ta tất nhiên không có ý đó, nhưng bị Vương thế tử bắt làm nhược điểm, khiến cho nguy hại danh dự của Minh tông ta... đây đúng là sai lầm của ta."
Lão sửa sửa y phục, mặt lộ vẻ áy náy, lạy một cái về phía Tiêu Chiến: "Lão hủ vốn là một lòng vì đại nghĩa, đáng tiếc lại hành động sơ sót, thỉnh tông chủ trách phạt."
Đại trưởng lão không còn nhỏ tuổi, khoác thanh bào mộc mạc, râu dài hoa râm. Bây giờ lại quỳ lạy không ngồi lên, nhìn có chút cô đơn.
Phong chủ đang ủng hộ đại trưởng lão, nhịn không được mà hốc mắt đỏ lên: "Đại trưởng lão, cần gì phải vậy!"
Đại trưởng lão lắc lắc đầu, ý bảo gã không cần nói nữa. Nhìn thấy đại trưởng lão làm vậy, phong chủ càng xót xa, bỗng nhiên đứng dậy hành lễ với Tiêu Chiến, nói: "Tông chủ, đại trưởng lão là người của tông ta, cống hiến rất nhiều cho tông môn, lần này, nếu ngài ấy có nguyên nhân chính đáng, thỉnh tông chủ khoan dung độ lượng."
Bên trong đại điện nhất thời yên tĩnh không tiếng động. Có người thờ ơ lạnh nhạt, có người lộ vẻ đồng cảm, có người âm thầm suy tư, Minh tông luôn luôn là gương tốt chính đạo ta, môn quy nghiêm ngặt, lần này sẽ xử lý thế nào? Nếu không trả công bằng lại cho Yến Vương phủ, chỉ sợ là không lấp liếm được chuyện này.
Tiêu Chiến hơi hơi trầm mặc, tựa như đang cân nhắc.
Cảm xúc nơi đáy mắt Vương Nhất Bác dần dần lạnh băng, lại nói: "Đại trưởng lão nói chính trực như vậy, ta lại không tin lắm. Ta nghi lão đang cấu kết Ma tộc, trả đũa ta —— thỉnh tông chủ không cần bao che."
Vương Nhất Bác vừa nói vừa nghĩ, đại trưởng lão bỗng nhiên chỉ ra và xác nhận hắn cấu kết Ma tộc khi nãy, hắn cứ cảm thấy trong lời của đại trưởng lão có quá nhiều lỗ hổng, không dễ gì định tội cho hắn, không tính là một bước cờ hay... Bây giờ mới phát hiện, hóa ra còn có thể vịn vào đó làm cái cớ.
Cái gì mà đại nghĩa chứ... Vương Nhất Bác nghĩ thầm, đại trưởng lão bịa chuyện cũng giỏi đấy.
Tiêu Chiến hơi hơi nhíu mày. Bây giờ đại trưởng lão lấy thiên hạ đại nghĩa ra làm cớ, tuy rằng y cũng không tin, nhưng trong lòng biết nếu không thể lấy ra chứng cứ đại trưởng lão cấu kết tà tu, nhúng tay vào chuyện ở Nam Yên lâu, ám hại Vương Nhất Bác để mưu đồ khơi mào nội loạn, thì không thể nghiêm khắc trách phạt.
Xử phạt một vị Hóa Thần, trước nay đều không phải là chuyện dễ, huống chi đại trưởng lão đã xây dựng được tầm ảnh hưởng rộng ở tu chân giới, nhất thời khó có thể lay động. Dù cho y là tông chủ Minh tông, cũng phải bận tâm đến ý kiến khắp nơi.
Nhưng y vốn cũng không nghĩ sẽ lập tức định đoạt xong chuyện này... Thoáng trầm tư xong, Tiêu Chiến khẽ thở dài: "Việc này ảnh hưởng quá rộng, không nên hấp tấp định đoạt. Chuyện giữa đại trưởng lão và Vương thế tử, ta đã hiểu, cũng sẽ cho Yến Vương phủ công bằng. Chuyện này còn cần nghiêm khắc truy tra, trong khoảng thời gian này, thỉnh đại trưởng lão chuyển tới Thần cung, chờ đợi một thời gian, khi nào điều tra xong sẽ phán xử."
Cấm địa lầu ba Thần cung, vừa có thể là nơi bế quan yên tĩnh, vừa là lồng giam chặt chẽ nhất thiên hạ.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, liền thấy Vương Nhất Bác lạnh lên, lạnh lùng nói: "Tông chủ nói sẽ không bao che, cuối cùng kết quả chỉ là cấm túc? Ai cũng bảo Tiêu tông chủ thưởng phạt phân minh, đó mà gọi là phân minh sao?"
Giọng điệu Vương Nhất Bác nghiêm khắc, giống như rất bất mãn với quyết định của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến quay đầu nhìn về phía hắn, còn chưa kịp lên tiếng, bỗng nhiên có người xen vào căm giận nói: "Đường huynh, đừng có hùng hổ dọa người như vậy."
Đứng ngoài xem lâu như vậy, nét mặt tiểu Hoàng tử Vương Ngâm Phong thay đổi mấy lần, lo lắng đề phòng, lúc đại trưởng lão thừa nhận có ám sát Vương Nhất Bác thì tim như muốn nảy lên cổ họng.
Chuyện đại trưởng lão ám sát Vương Nhất Bác, hắn đương nhiên biết, dù sao chuyện này cũng là do hắn bày mưu đặt kế!
Vương Ngâm Phong không biết đại trưởng lão và Vương Nhất Bác có bao nhiêu loanh quanh lòng vòng, tính kế với nhau, hắn chỉ cho rằng đại trưởng lão hôm đó nghe hắn nói vậy xong nên mới đi động thủ Vương Nhất Bác. Vương Ngâm Phong tự-nhận-mình-là-kẻ-chủ-mưu lập tức sợ bị nêu tên, tới khi trưởng lão mãi vẫn chẳng nhắc tên hắn ở khắc cuối cùng, Vương Ngâm Phong mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Giờ khắc này thấy Vương Nhất Bác còn bất mãn, Vương Ngâm Phong rốt cuộc nhịn không được mà lên tiếng chế giễu: "Nếu đại trưởng lão làm vậy là có nguyên nhân, vậy thì xét tình cảm thì có thể tha thứ." Vương Ngâm Phong lạnh giọng nói, "Huống chi, chuyện đường huynh cấu kết Ma tộc, dù sao vẫn chưa được định đoạt, đường huynh vẫn nên nghĩ cho mình thì hơn."
Giờ ngươi không thèm khách khí chút nào, không giả đò nữa? Vương Nhất Bác cười lạnh trong lòng, nghĩ thầm Tiêu Tán nói đúng, hắn vẫn luôn không quá chú ý tới vị tiểu đường đệ này của mình, nhưng lại không ngờ rằng địch ý của hắn với mình lại nhiều như vậy.
Mấy người cũng tính đi lên khuyên Vương Nhất Bác, nghe xong Vương Ngâm Phong nói, nét mặt đều bắt đầu hơi hoang mang.
—— Bọn họ không phải đường huynh đệ sao? Sao giọng điệu tiểu Hoàng tử nghe quái gở như vậy...
Ai cũng nói Hoàng thất vô tình, quả nhiên là thật. Mọi người cùng nhau não bổ một hồi kịch Hoàng tộc tranh quyền đoạt vị, ánh mắt nhìn Vương Ngâm Phong và Vương Nhất Bác đều có thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu
Nếu Vương Ngâm Phong xé rách mặt với hắn, Vương Nhất Bác cũng lười giả vờ với hắn, nâng mi lạnh lùng nói: "Thôi đệ đừng nói nữa. Không bằng nhìn xem thứ này, có phải của đệ không?"
Vương Nhất Bác tùy tay móc ra từ trong lồng ngực một ngọc bội, quơ quơ trong tay.
Ngọc bội này, đúng là cái rơi xuống từ trên người đại trưởng lão, không phải người trong Hoàng tộc thì không thể có.
Sắc mặt Vương Ngâm Phong chợt tái nhợt, tay khẽ run lên.
Vương Nhất Bác vốn chỉ là muốn tùy tiện chọc giận hắn một câu, thấy nét mặt Vương Ngâm Phong thay đổi, trong lòng đột nhiên hiểu ra, nghiêm túc lên.
... Chẳng lẽ thứ này, thật đúng là của đường đệ tốt đẹp này?
Tức là Vương Ngâm Phong đang lén cấu kết đại trưởng lão, muốn lấy mạng hắn?
Vương Nhất Bác đã tò mò ai là chủ nhân của khối ngọc bội này từ lâu, không ngờ đó là Vương Ngâm Phong. Vương Nhất Bác nhịn không được mà ngẫm lại, mình đã chọc qua hắn à, sao lại khiến hắn hận mình tới vậy?
Ngay tức khắc, Vương Nhất Bác đã suy đoán ra rất nhiều thứ. Hắn mắt lạnh nhìn Vương Ngâm Phong, trong lòng tự nhiên nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng nghe không phúc hậu lắm, nhưng lúc hắn biết được nội gián trong Hoàng tộc là tiểu Hoàng tử, hắn vẫn cảm thấy nhẹ nhõm. Dù sao Vương Nhất Bác cũng biết đầu óc Vương Ngâm Phong thế nào, trong lòng biết hắn sẽ không nghĩ ra cái âm mưu tày trời gì, chắc là đang bị đại trưởng lão lợi dụng mà còn không tự biết.
Nhưng mà điều này cũng không có nghĩa không có ai khác trong Hoàng tộc mang ý xấu... Có lẽ tiểu Hoàng tử chỉ là bị đẩy ra làm tấm mộc mà thôi. Trước khi điều tra rõ, hắn vẫn không thể thiếu cảnh giác, Vương Nhất Bác âm thầm suy tư.
Vương Ngâm Phong không biết Vương Nhất Bác đã quy hắn thành một "đối thủ không có đầu óc cho lắm", cố gắng điều chỉnh hô hấp, mất hồi lâu mới bình tĩnh lại, nói: "Đường huynh đang đùa gì vậy, muốn bôi nhọ đệ sao? Người Hoàng tộc có ngọc bội này cũng không chỉ mình đệ."
Vương Nhất Bác cong khóe miệng: "Đường đệ mới nói đùa, ta chỉ là hỏi thứ này có phải của ngươi không, sao chưa gì đã thành bôi nhọ rồi? Không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, đường đệ chột dạ gì chứ?"
Vương Ngâm Phong: "..."
Vương Nhất Bác lười nhiều lời với hắn, xoay người nói với đại trưởng lão: "Ngọc bội Hoàng tộc này chắc ngài vẫn nhớ chứ, là ngài vô ý đánh rơi vào tay ta. Nhưng ta cũng rất tò mò, nếu ngài tới thử ta vì cái gọi là đại nghĩa, vậy tại sao phải tùy thân mang theo ngọc bội Hoàng tộc?"
Còn chưa xử lý xong chuyện này? Sao lại dính đến Hoàng tộc rồi? Những người vốn tưởng rằng mọi chuyện đã hạ màn, giờ lại cảm thấy hốt hoảng trong lòng.
Đại trưởng lão nhàn nhạt nhìn thoáng qua, nói: "Thế tử nói là ta đánh rơi, nhưng có chứng cứ không? Tuy ta đúng là đã giao thủ với ngài, nhưng cũng không phải sẽ chịu bất xô nước bẩn nào tạt vào."
Vương Nhất Bác giống như bị chọc giận tới mức cười lên: "Cho nên ý ngài là, thứ này không liên quan đến ngài?"
Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn hắn, giống như đang nói "Ta không thừa nhận, ngươi có thể làm khó dễ được ta à!".
Vương Nhất Bác nắm chặt ngọc bội trong tay, hơi hơi hít vào một hơi, sắc mặt âm trầm tới mức có thể đem sóng triều cuồn cuộn đến.
Tiêu Chiến đập nhẹ chuôi kiếm lên bàn, thanh âm không lớn, nhưng mỗi người đều nghe rõ rõ ràng ràng. Kiếm ý hơi lạnh tản ra tràn ngập khắp nơi, vẻ mặt mọi người nghiêm trang lại, đoan chính ngồi.
Tiêu Chiến nhàn nhạt nói: "Thế tử yên tâm, chuyện này, Minh tông tất nhiên sẽ điều tra kỹ càng."
Muốn dựa vào một chuyện để định tội đại trưởng lão thật sự không dễ, huống chi sau lưng lão, không chừng còn có chuyện đáng giá để đào sâu. Đại trưởng lão hành sự cẩn thận, nhược điểm rất khó tìm, bây giờ có cớ, có lý do để điều tra kỹ hơn, là một cơ hội không tồi rồi. Việc này rắc rối khó gỡ, có một cái lỗ để đột phá, chỉ cần là truy tra nghiêm túc, thì tất nhiên có thể moi móc ra nhiều thứ hơn. Tiêu Chiến liếc qua Vương Nhất Bác, trong lòng hai người đều hiểu ý đối phương.
Vương Nhất Bác nghĩ thầm diễn còn chưa diễn xong mà, còn phải có màn kết thúc. Hắn nâng nâng tinh thần, nhìn quanh bốn phía, thấy ánh mắt mọi người đồng loạt trốn tránh hắn, lại ngẩng đầu nhìn đồ vật trang trí tinh xảo trong điện, cột trụ chạm trổ.
Hắn nhìn một vòng, cuối cùng cười lạnh một tiếng: "Hay cho một cái Minh tông, rốt cuộc lại khiến cho người khác thất vọng."
Hắn lại liếc liếc nhìn Vương Ngâm Phong, lạnh nhạt nói: "Hoàng tộc đấu đá, khiến nhân tâm lạnh."
Cái liếc mắt này của Vương Nhất Bác ẩn ẩn có lệ khí, Vương Ngâm Phong chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, bỗng nhiên che lại ngực, cúi người phụt một tiếng phun ra một búng máu.
Mọi người đồng loạt tái mét, cung nhân sau lưng Vương Ngâm Phong cũng tối mặt, bỗng nhiên đứng dậy: "Vương thế tử, ngài muốn làm gì? Ngài muốn phản bội Hoàng cung ư?"
Vương Nhất Bác quét gã một cái, đoán được thân phận của gã, không chút nào để ý nói: "Ngươi là người ông ta phái đi bảo hộ Vương Ngâm Phong? Xin lỗi nhé, hắn hộc máu cũng không liên quan đến ta, ta chỉ là nhìn hắn một cái mà thôi."
Cung nhân kia giận tới mức mặt đen thùi, nghĩ thầm ngươi chính là Hóa Thần, nếu không đè ép khí thế, dùng một ánh mắt làm Kim Đan hộc máu, còn không phải là chuyện dễ dàng à...
Ặc, Hóa Thần...
Cung nhân lại niệm danh từ này lần nữa trong lòng, lại nghĩ đến tu vi Nguyên Anh của mình, cuối cùng vẫn là yên lặng ngậm miệng.
Vương Nhất Bác lười đối chất với Vương Ngâm Phong đang đổ đầy mồ hơi ngồi nhoài ra bàn, ánh mắt ung dung dồn về Tiêu Chiến, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tiêu tông chủ, hôm nay ta mới chứng kiến Minh tông các người tầm cỡ thế nào. Nâng lên cao cao, nhẹ nhẹ buông xuống, đây là công bằng mà Minh tông cho Yến Vương phủ ta?"
Tiêu Chiến hơi hơi nghiêng đầu, nắm chặt trường kiếm trong tay, lạnh lùng nói: "Nếu Vương thế tử biết chúng ta đang ở Minh tông, vậy còn xin ngài giữ thể diện cho ta."
... Quả nhiên vẫn khơi mào mâu thuẫn! Trong lòng mọi người nhảy dựng. Người của Minh tông muốn đứng lên khuyên nhủ tông chủ nhà mình, nhưng cảm nhận được kiếm khí tung hoành trong không khí xong thì lại không dám động đậy; người của Yến Vương phủ cũng do dự không dám tiến lên. Vương Nhị Bát nhìn Tiêu Chiến, lại nhìn Vương Nhất Bác, cảm thấy trong đầu mình trống rỗng.
Mấy ngày trước, Thế tử còn nói với hắn là thích Tiêu Tán; bây giờ hai người thật sự đối chọi với nhau rồi?
Vương Nhị Bát muốn nói lại thôi, không thể tin nổi.
Nhưng giữa đám người này, người mờ mịt, sốt ruột nhất, vẫn là Vân Tưu - người duy nhất không biết "ân oán" giữa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.
Đôi phu thê trẻ tuổi đang ríu rít, tự dưng làm sao vậy, sắp hòa ly sao?
Vân Tưu nhận ra không khí giữa hai người không đúng, người chung quanh phản ứng cũng không đúng. Nàng đã đứng ngồi không yên hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được nữa, muốn đứng dậy, mới giật mình khi thấy mình bị Nhất Xuyên Vũ bên cạnh giữ chặt.
"Tiểu sư cô, suỵt, đừng xen vào." Nhất Xuyên Vũ nháy mắt với nàng.
Trước khi yến hội bắt đầu, Tiêu Chiến đã lặng lẽ cảnh báo cho hắn về chuyện sẽ phát sinh đêm nay. Toàn bộ quá trình này, Nhất Xuyên Vũ gần như đều chỉ ngồi cắn hạt dưa xem tuồng, bây giờ lạnh mắt nhìn Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác giương cung bạt kiếm, tâm tình vô cùng phức tạp.
Vân Tưu nôn nóng: "Bọn họ sắp đánh nhau đến nơi, sao mà được? Phải chung sống hòa thuận..."
Nhất Xuyên Vũ ẩn ý nói: "Không, tin con đi, người đừng động tới họ."
Vân Tưu: "?!"
Bên trong đại điện, tràn ngập khí lạnh.
Tất cả mọi người không nói gì, lần này không đơn giản chỉ vì không khí quá nghiêm trọng, mà là bốn phía đều có uy áp Hóa Thần tỏa ra, khiến cho nhân tâm sinh sợ hãi, không dám mở miệng.
Vương Ngâm Phong vừa hộc máu càng đổ mồ hôi lạnh hơn, ngay cả hô hấp cũng không đều, cung nhân bên cạnh hắn vội vàng đặt ngón tay lên cổ tay hắn, truyền chút linh khí xong thì sắc mặt Vương Ngâm Phong mới dần dần khôi phục lại, hô hấp cũng đều hơn. Hắn hơi sợ hãi mà nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, còn chưa kịp mắng một câu trong lòng đã thấy Vương Nhất Bác sắp nhìn qua phía hắn, vội vàng cúi đầu, không dám nói nhiều một câu.
Vương Nhất Bác hơi hơi trầm mặc, cuối cùng nhướng mày nói: "Tiêu tông chủ, chúng ta cũng coi như là oán hận chất chứa đã lâu đúng không?"
Ánh mắt Tiêu Chiến lạnh băng: "Thế à?"
"Đây cũng là chuyện ai cũng biết." Vương Nhất Bác nhợt nhạt cười, khuôn mặt xinh đẹp toát ra một loại mềm mại lạnh lẽo, "Từ chuyện từ hôn, đến Vương Tam Thất, lại đến việc hôm nay, xem ra chúng ta rốt cuộc vẫn không thể hòa thuận ở chung."
Triều phục thêu vàng trên người Vương Nhất Bác không gió mà động, sợi tóc nhẹ nhàng phất lên. Hắn đứng ở trong nơi đông đúc này, khí thế lại ngùn ngụt, giống như đang đứng ở trên đỉnh vạn ngọn núi, dưới chân hẳn là biển mây cuồn cuộn, mà tay hắn cũng đang phiên vân phúc vũ, phóng mắt vọng đi, trời đất đều quy phục.
Tiêu Chiến nhìn hắn, trong lòng thoáng hiện lên sự thán phục.
Tiêu Chiến để tay lên chuôi kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ.
Khí lạnh chợt tăng, sương hoa đọng khắp sân thượng. Có người vừa cúi đầu, phát hiện chén rượu trước mặt mình đã kết một tầng sương trắng nhạt.
Kiếm khí như hàn băng, kiếm ý như gió tuyết.
Gần như sắc mặt mọi người đều thay đổi, chỉ có vài người là vẫn còn bình tĩnh. Đại trưởng lão hơi hơi cúi đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia cảm xúc mơ hồ, hình như có chút vui khi nhìn thấy cảnh tượng này. Nhất Xuyên Vũ lết về sau, ráng tránh kiếm ý của Tiêu Chiến, thuận tay kéo luôn Vân Tưu đang hoảng hốt khi nghe hai chữ "từ hôn" về sau cùng mình.
Mà lực chú ý của Vương Nhất Bác, lại đặt lên thân kiếm trên tay Tiêu Chiến.
Chuôi kiếm kia giắt một ngọc bội trơn bóng sáng trong, chỗ giữa ngọc bội có chút màu đỏ, vô cùng kinh tâm động phách.
Ngọc bội uyên ương hắn đưa, Tiêu Chiến vẫn luôn mang theo trên người.
Vương Nhất Bác nghĩ đến một nửa ngọc bội uyên ương mình mang trong người, lòng nhịn không được mà hơi hơi mềm nhũn.
Cũng may hắn và Tiêu Chiến chỉ là diễn trò, nếu thật sự trở mặt thành thù, đao kiếm tương hướng, hắn vừa thấy ngọc bội đã không nỡ xuống tay thì nên làm gì đây?
Hắn cúi đầu một chút, che giấu dịu dàng trong mắt, khi ngẩng đầu lại thì biểu cảm trên mặt đó là ngoài cười nhưng trong không cười.
"Tiêu tông chủ muốn động thủ ư?" Vương Nhất Bác ráng làm thanh âm mình có vẻ lạnh nhạt.
"Thế tử suy nghĩ nhiều." Tiêu Chiến cầm theo kiếm, ngữ khí bình tĩnh, nhưng vào lỗ tai người chung quanh, đều cảm thấy như là đang uy hiếp.
Có người điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho Nhất Xuyên Vũ, muốn hắn ra mặt cản lại, nhưng đều bị Nhất Xuyên Vũ yên lặng lờ đi. Người Yến Vương phủ ký thác hy vọng vào Vương Nhị Bát, nhưng Vương Nhị Bát mới đi được một bước lên trước, Vương Nhất Bác liền lạnh lùng liếc qua vì thế Vương Nhị Bát cũng không dám động.
"Được, được lắm." Vương Nhất Bác thấp giọng cười lạnh, đi tới một bước, "Tiêu tông chủ không cần nói thêm nữa, muốn động thủ thì động thủ đi! Minh tông thế mạnh nghiệp lớn, Yến Vương phủ ta không dám leo lên!"
Sắc mặt Vương Nhất Bác hiện lên một tia tàn nhẫn, bỗng nhiên giơ tay, linh khí ầm ầm hiện ra, trong tiếng ồ lên kinh ngạc của người chung quanh, trên mặt sàn đại điện thình lình xuất hiện một vết nứt sâu dài.
Đá vụn bay lên văng tán loạn, bàn rượu hỗn độn.
Tiêu Chiến cũng không khách khí, trực tiếp nâng kiếm: "Vương thế tử, nơi này dù sao cũng là địa phận thuộc Minh tông, thỉnh ngài nhẹ tay."
Người chung quanh thấy vậy cũng không muốn chen lên khuyên nữa, đồng loạt đứng dậy lui về phía sau, lo lắng bị vạ lây. Vương Ngâm Phong cũng bị cung nhân đỡ dậy, chắn trước hắn.
Nhất Xuyên Vũ vừa kéo Vân Tưu lui về phía sau, vừa xem náo nhiệt không chê loạn, cất cao giọng hô một câu: "Vương thế tử, tông chủ, các người bình tĩnh, bình tĩnh đã, dù là chuyện từ hôn lúc trước hay là chuyện Vương Tam Thất, hoặc là chuyện đại trưởng lão xung đột với Yến Vương phủ hôm nay, đều có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện mà, đừng động thủ, đừng động thủ."
Rốt cuộc có người nói một câu, mọi người đang muốn phụ họa hai câu, bỗng nhiên cảm thấy không đúng.
Những lời này cẩn thận ngẫm lại, sao giống như là đang đổ dầu vào lửa?
Cái gì từ hôn, Vương Tam Thất, còn nhấn mạnh thế kia, khác gì thù mới chồng lên hận cũ, có thể xảy ra chuyện bất cứ lúc nào?
Quả nhiên, Nhất Xuyên Vũ vừa dứt lời, sắc mặt Vương Nhất Bác tối sầm. Lại nhìn sang Tiêu Chiến, sắc mặt cũng khó coi không khác gì.
Quả nhiên là chọc đến vảy ngược rồi... Trong lòng mọi người thở ngắn than dài, lại lui về sau mấy bước.
Linh lực chợt ngưng kết thành cung tiễn trong tay Vương Nhất Bác, khí thế bức người. Hắn căng cung kéo dây, cũng đúng lúc đó, Tiêu Chiến xuất kiếm ——
Một đường ánh trăng vút lên trong điện, chiếu sáng mỗi một tấc góc phòng, dừng ở trong mắt mỗi người.
Có người vốn còn đang tràn đầy sầu lo, ngẩng đầu thấy một kiếm đó, lại quên mất mình vừa nghĩ gì, hốc mắt chỉ tràn đầy một kiếm đoạt hết hồn phách, sáng như minh nguyệt kia.
Không ai có thể dời mắt khỏi một kiếm này.
Đây là nhát kiếm của Hóa Thần. Một nhát kiếm đó đã nương tay, kiếm khí tung hoành, nhưng chưa tổn thương đến bất người nào xung quanh.
Nhưng không ai sẽ phán rằng nhát kiếm này không mạnh. Hoa quý cỏ lạ ngoài điện vốn đang xanh um, lúc này đã không còn lay động trong gió, bởi vì trên lá của chúng đều ngưng đọng tầng tầng băng sương.
Màu sắc ban đầu của cột nhà giờ đã thành mơ hồ, thứ đập vào mắt chỉ còn lại màu sắc bạc lạnh lẽo như ánh trăng, như băng tuyết.
Dường như dưới ánh sáng soi rọi của mặt trăng cô tịch, bắt đầu có một trận tuyết đang rơi phủ đất trời.
Ai cũng nhịn không được mà khẽ run trong lòng, đó là loại sợ hãi khắc sâu vào trong cốt tủy, mà chỉ khi đối mặt với uy hiếp quá lớn mới có thể sinh ra. Một nhát kiếm đó cũng không phải vụt về phía bọn họ, nhưng dù cho chỉ là đứng ngoài nhìn, cũng khiến người ta nhịn không được mà lui tránh.
Đối đầu trực diện với một kiếm đó, Vương Nhất Bác sẽ làm gì?
Vương Nhất Bác không trốn tránh, càng cũng không lui lại một bước. Đối mặt với kiếm quang che trời lấp đất mà đến, hắn chỉ nhướng mày cười, sau đó nhẹ nhàng buông lỏng dây cung.
Tên dài rời cung bay ra.
Giống như lửa bùng, giống như sao rơi.
Nó giống như kiếm khí từ lưỡi dao sắc bén phân sông cắt đào, phá vỡ phong tuyết —— kiếm quang đối diện, cũng muốn tránh lui!
Có người lộ vẻ thán phục trên mặt, nhịn không được mà thấp giọng nói: "Vương thế tử giao thủ với Tiêu tông chủ, thật sự rất hiếm thấy, cũng coi như đáng giá..."
Người đứng cạnh đang muốn gật đầu, bỗng nhiên nhận thấy có chỗ không đúng, phản ứng lại: "Đáng giá cái gì, Tiêu tông chủ động thủ với Vương thế tử, đây là việc lớn! Sau này quan hệ giữa Minh tông và Yến Vương phủ biết phải hòa thuận thế nào?"
"Từ từ, tại sao mọi chuyện lại thành nông nỗi này? Hôm nay đầu ta bị ngu đột xuất..."
"Ban đầu là vì chuyện đại trưởng lão... nhưng mà bị xé lớn tới mức động thủ, cũng là vì oán hận giữa hai vị chồng chất quá nhiều, chỉ cần hơi đụng chạm thôi thì sẽ chọc trúng. Vừa rồi hình như là bởi vì có người hô một câu từ hôn và Vương Tam Thất, hai người mới xông lên đánh nhau."
"Ồ, ta hiểu rồi, cho nên bọn họ đang đánh nhau vì Vương Tam Thất?"
"... Ơ?? Hình như cũng không sai..."
Uỳnh ——
Linh khí ầm ầm nổ tung, dư chấn tứ tán, mọi người vội vàng vận khí dựng kết giới ngăn lại. Tu vi hơi kém như Vương Ngâm Phong thì lập tức cuống quýt trốn về sau lưng cung nhân, sợ hãi bị dính đòn.
Tới lúc linh khí dần dần tiêu tán, mọi người mới ngẩng đầu, chỉ thấy kiếm khí và ánh sáng mũi tên đều đã tan đi. Tiêu Chiến đã thu kiếm vào vỏ, Vương Nhất Bác buông tay, thần sắc lạnh băng.
"Thế tử bình tĩnh lại chưa?" Tiêu Chiến không hề nhìn hắn, nhìn về phía đại trưởng lão, "Mời ngài chuyển vào Thần cung."
Đúng rồi, còn có chuyện đại trưởng lão nữa, mọi người lúc này mới phản ứng lại.
Đại trưởng lão thở dài một tiếng: "Yến Vương phủ xung đột với Minh tông, đều là do sai lầm của ta, lão hủ cam nguyện bị phạt."
Vương Nhất Bác vừa mới náo loạn một hồi, luôn mồm bảo Tiêu Chiến bao che, khiến cho người ủng hộ đại trưởng lão cũng theo bản năng cảm thấy Tiêu Chiến đúng là đang thiên vị người nhà. Nhóm ủng hộ đại trưởng lão tự giác biết mình đang chèn ép người khác, nên cũng không hề nói thêm gì nữa.
Tiêu Chiến làm một tư thế "thỉnh".
Thần cung không xa, Tiêu Chiến đưa đại trưởng lão vào lầu ba, tới khi cấm chế đóng lại, mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Vương Nhất Bác vẫn luôn lạnh mặt, thấy mọi chuyện sóng yên biển lặng, mới cười lạnh một tiếng: "Việc đã đến nước này, ta lại có thể nói thêm gì nữa? Chỉ là chuyện hôm nay, thật sự làm ta thất vọng. Nếu hai bên không thuận mắt nhau, từ nay về sau, Yến Vương phủ ta và Minh tông, vẫn là nên tránh mặt nhau đi."
Tiêu Chiến cũng không thèm nhìn hắn: "Tùy ý Thế tử."
Vương Nhất Bác xoay người sắp đi, mọi người muốn ngăn lại không dám cản. Vân Tưu dồn hết chất xám mới hiểu tình hình hiện tại, liền đi một bước lên trước, muốn nói chuyện: "Không phải, sao lại..." Sao lại cãi nhau tới mức thế này?
"Tiểu sư cô." Tiêu Chiến lạnh lùng nói, "Để hắn đi."
Vân Tưu còn chưa nói xong đã bị chen ngang, nhịn không được mà ngẩn người. Nàng nghĩ thầm tuy nàng không hiểu Vương thế tử nhiều, nhưng sao Tiêu Chiến con hôm nay cũng kỳ lạ như vậy, không bình tĩnh chút nào? Vân Tưu nhìn Tiêu Chiến, cảm thấy mọi chuyện đã phát triển theo hướng nàng không thể hiểu nổi. Quan trọng nhất là, sư điệt trong trí nhớ của nàng cũng không phải có tính tình thế này!
Thật ra là nàng còn đang bế quan đúng không, này nhất định là ảo cảnh, nàng còn chưa có đột phá ảo cảnh... Vân Tưu ngơ ngác nghĩ.
Vương Nhất Bác đi được hai bước, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, lại dừng.
Hắn nhìn thoáng qua bốn phía, rốt cuộc tìm được Vương Ngâm Phong nhăn nhó trong đám người, đi về phía hắn.
Vương Ngâm Phong lập tức căng thẳng: "Huynh... huynh muốn làm gì?"
"Nhờ đệ trở về chuyển cáo với bệ hạ." Vương Nhất Bác giơ giơ ngọc bội Hoàng tộc trong tay, lạnh nhạt nói: "Chuyện của Hoàng tộc, từ đây ta không nhúng tay nữa."
... Chẳng lẽ Vương Nhất Bác muốn đối đầu với cả Minh tông và Hoàng tộc? Hắn điên rồi? Trong lúc mọi người đang sợ hãi khó hiểu, chỉ nghe thấy Vương Ngâm Phong gồng lên, giọng căm hận nói: "Ngươi còn có bản lĩnh tác oai tác quái ư, ta nhìn là biết ngay ngươi chẳng có ý tốt nên mới chột dạ —— hôm nay ngươi tùy tùy tiện tiện muốn rời khỏi đây ư? Ngươi cấu kết với Ma tộc, không tính giải thích rõ ràng à?"
Vương Nhất Bác cười nhạo một tiếng, cất cao giọng nói: "Muốn khép tội thì sợ gì không có lí do."
Hắn nhìn xung quanh, vẻ mặt hiện cô độc trong thoáng chốc, hình như cảm thấy tất cả mọi người đều đang nhằm vào hắn, hơi hơi có một loại chua xót.
Trời đất to lớn, không ai hiểu ta.
Vương Nhất Bác làm bộ làm tịch mà thở dài một tiếng, quay đầu đi mất.
Vương Nhị Bát do dự chốc lát, rối rắm nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, cuối cùng vẫn vội vàng đuổi kịp Vương Nhất Bác, đi thẳng ra khỏi Minh tông.
Vẻ mặt Vương Nhất Bác vẫn luôn lạnh nhạt, Vương Nhị Bát đi theo hắn, không dám thở mạnh.
Thẳng đến khi ngồi trên xe chim kim loan, kim loan vỗ cánh, xuyên qua biển mây, trong khoảnh khắc đã đi xa vài dặm, lạnh nhạt trên mặt Vương Nhất Bác mới dần dần phai đi, hắn nâng lên khuỷu tay gối lên đầu, như suy tư gì.
Vương Nhị Bát đi theo hắn vào trong xe, chỉ là vẫn luôn không dám nói gì. Lúc này thấy hắn đã bình thường lại, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thử thăm dò nói: "Thế tử, hôm nay, ngài..."
Vương Nhất Bác từ từ nói: "Đối đầu với Minh tông và Hoàng tộc! Trước khi đi đã nói với ngươi rồi còn gì?"
"..." Không, hình như không giống lời ngài nói trước lắm. Vương Nhị Bát âm thầm đáp trong lòng.
Vương Nhất Bác thay đổi tư thế, tiếp tục trầm tư.
"Ta cảm thấy chuyện hôm nay biến chuyển có chút vi diệu." Vương Nhất Bác bỗng nhiên mở miệng nói.
"Thuộc hạ cũng cảm thấy vậy." Vương Nhị Bát kéo kéo khóe miệng.
"Khi ta quyết định đối đầu với Minh tông và Hoàng tộc, ta vốn đã sẵn sàng tinh thần bị người trong thiên hạ dè bỉu." Vương Nhất Bác chống cằm, vẻ mặt trầm tư, "Nhưng bây giờ ta cảm thấy, hình như dù cho ta bị người khác bôi nhọ, vẫn có phong thái dũng cảm lẫn cô độc, không ai hiểu ta nhưng vẫn giữ nguyên tín niệm của mình, dù cho đối đầu với Minh tông, cũng vẫn là vì ta muốn lan tỏa sự chính nghĩa công bằng... Nghe nó cứ sai sai..."
Vương Nhị Bát nghĩ nghĩ: "Hình như đúng là vậy thật. Nhưng mà..."
Vương Nhất Bác quay đầu đi nhìn hắn: "Cái gì?"
Vương Nhị Bát lau lau mặt: "Thuộc hạ vừa mới nghe người ta bàn tán, mọi người đều nói nguyên nhân ngài động thủ với Tiêu tông chủ là..."
Vương Nhất Bác nhướng mày: "Ngươi nói đi."
Vương Nhị Bát thành thật nói: "Khi nãy mọi người đều đứng bàn tán, nói ngài động thủ với Tiêu tông chủ, là vì Vương Tam Thất."
[Hết chương 58]
------------------------------
Lời tác giả:
Vương Nhất Bác: ?!
Vương Tam Thất: ??!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro