Chương 40: Nam Yên lâu
Đêm dài gió lớn, bên trong thành Vân Châu rộng rãi, trên đường lớn vẫn đầy nghịt người đến người đi, tửu lầu giăng đèn kết hoa trong phố xá, náo nhiệt vô cùng, không chút nào mang dáng vẻ quạnh quẽ.
Yến Vương phủ tọa trấn ở giữa một thành Vân Châu náo nhiệt ban đêm, còn phồn hoa hơn Lăng Thành rất nhiều. Bốn tuyến đường chính đi ngang Nam Bắc, băng xuyên lưu kim hà thành, tường thành nguy nga cao lớn đứng lặng lẽ ở trong bóng đêm nặng nề. Yến Vương phủ đại danh đỉnh đỉnh cũng nằm ngay bờ sông lớn, mái nhà ngói đỏ, tường cao viện sâu, đứng xa xa nhìn chỉ thấy canh gác vô cùng nghiêm ngặt trang trọng, khiến người vọng nhìn sinh ra sợ hãi.
Vương Nhất Bác chuồn ra khỏi Yến Vương phủ, mang theo Vương Nhị Bát vội vàng đi ven đường, xuyên qua đám người, xoa ấn đường thấp giọng nói: "Một hai phải tìm ta lúc ta đang bận gần chết... muốn liên hôn thì liên hôn đi, Tiêu tông chủ là người thấu hiểu đại cục, lại không phải người tính toán chi li, khả năng chấp thuận vẫn rất cao, người trong cung cần gì phải căng thẳng như vậy."
Vương Nhị Bát cười gượng nói: "Lúc định hôn ước giữa Tiêu tông chủ và ngài năm đó, cũng không phải tông chủ tự mình định mà vì vị lão tông chủ cũ của Minh tông lên tiếng, mới định hôn ước với ngài. Mà hiện giờ địa vị của y sớm đã không còn như ngày xưa, có lẽ trong cung cũng lo lắng chuyện này."
Vương Nhất Bác bật cười một tiếng: "Bọn họ lo lắng có lý do, bỏ qua chuyện ta từ hôn đi, còn về vị tiểu đường đệ —— tu vi của hắn thế nào?"
Vương Nhị Bát nhớ lại một chút: "Từ nhỏ đã được đút cho rất nhiều thiên tài địa bảo, hiện tại hẳn là đỉnh Kim Đan."
"Kim Đan đi với Hóa Thần, này không thể nói là liên hôn công bằng, cái này là tặng người làm ấm giường cho Tiêu tông chủ." Vương Nhất Bác khẽ lắc đầu, "Tuy hắn là Hoàng tử, nhưng giữa tu sĩ với nhau dù sao vẫn là lấy thực lực luận anh hùng. Trong cung cũng là lo lắng hắn không xứng với Tiêu tông chủ."
Vương Nhị Bát ho nhẹ một tiếng nói: "Bên trong Hoàng tộc, cùng thế hệ với Tiêu tông chủ, ngoại trừ ngài cũng không tìm ra Hóa Thần thứ hai —— nhưng mà Kim Đan cũng chưa chắc không xứng với Hóa Thần, chẳng hạn như Tiêu công tử, ngài nói đúng không?"
Bước chân Vương Nhất Bác dừng một chút, quay đầu nhìn Vương Nhị Bát, mặt đen thùi nói: "Không cần so Tiêu Tán với người khác."
"Đúng đúng, Tiêu công tử thiên tư phi phàm, độc nhất vô nhị, cùng ngài trời sinh một đôi, quả thật kim ngọc lương duyên!"
Vương Nhất Bác thấp giọng mắng một tiếng: "Đừng nói lung tung."
Vương Nhị Bát kéo kéo khóe miệng, nghĩ thầm Thế tử ngài đừng nhịn, khóe miệng ngài đang cười toe toét kia kìa, còn che che giấu giấu.
Vương Nhất Bác san phẳng tâm thần, nhắm mắt cảm nhận vị trí của Truy tung chú, trầm giọng nói: "Khoảng cách không xa."
Vương Nhị Bát nhướng mày: "Độc thủ sau màn thật đúng là to gan lớn mật, cướp người xong không chạy, còn dám ở lại Vân Châu."
"Có lẽ là đang tính giấu củi trong rừng thì sao?" Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng, "Nhưng chắc là người nọ không ngờ là ta có lưu lại Truy tung phù."
Nói xong, hắn nhìn một con hẻm nhỏ ở bên phải: "Ở gần đây."
Vương Nhị Bát cũng nhìn qua phải, chỉ thấy phía trước là một đường lớn phồn hoa, náo nhiệt đầy hương thơm, hắn hơi hơi sửng sốt nói: "Ngài chắc chắn ở đây? Nơi này không phải Nam Yên lâu sao?"
Nam Yên lâu chính là thanh lâu khá nổi tiếng ở Vân Châu, có vô số hào khách quý nhân ở chỗ này vui chơi hàng đêm, vung tiền như rác. Ngay cả Vương Nhất Bác cũng vì nghe tiếng mà tới coi một lần —— vung trăm lượng bạc nghe một đêm ca vũ, cảm thấy không đáng chút nào, từ đó không thấy hứng thú nữa.
Vương Nhất Bác gật gật đầu, nhíu mày nói: "Ta chắc chắn ở chỗ này, đi xem."
Vương Nhị Bát đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên cảm thấy Truyền âm phù trong lòng ngực có động tĩnh, lấy ra nhìn nhìn, quay mặt về Vương Nhất Bác nói: "Là quản sự trong phủ truyền âm, chắc là vì chuyện liên hôn, Thế tử ngài nghe..."
"Đã bảo hôm nay ta bận, cần gấp rút làm việc, vậy mà còn chưa chịu ngừng? Người trong cung đúng là phiền toái."
Vương Nhất Bác tức giận trong lòng, thật sự không kiên nhẫn, đoạt lấy Truyền âm phù. Ánh sáng bạc từ Truyền âm phù chợt lóe, Vương Nhất Bác không đợi đối phương nói gì đã bực bội bảo: "Mặc kệ là ai, tối nay đừng lại đến tìm ta, kêu bọn họ từ đâu tới thì về đó đi!"
Tiếng quản sự từ Truyền âm phù bay đến: "Thế tử, là Tiêu..."
Đúng là về chuyện Tiêu tông chủ, đầu Vương Nhất Bác căng lớn, thẳng thừng ngắt lời gã: "Chuyện Tiêu tông chủ ta mặc kệ, ta nói gì thì ngươi làm vậy đi, xảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiệm, cứ nói bổn Thế tử hiện tại phải đi dạo Nam Yên lâu, đừng vì mấy việc lông gà vỏ tỏi nhỏ nhặt mà truyền âm cho ta."
Vương Nhất Bác xoa nát Truyền âm phù, thế giới thanh tịnh, hắn nhấc chân đi về hướng Nam Yên lâu.
Vương Nhị Bát vội vàng đuổi kịp hắn, thấp giọng khuyên nhủ: "Thế tử, hôm nay ngài quá kích động rồi."
Vương Nhất Bác nhắm mắt, biết Vương Nhị Bát nói đúng. Trời sinh hắn là người bình tĩnh lạc quan, rất ít khi nổi giận với người khác, cũng ít khi lấy địa vị áp bức người khác. So với bình thường, hôm nay hắn đúng là hơi mất bình tĩnh.
Hoặc là nói, từ lúc hắn đang nằm yên ổn cùng giường với Tiêu Tán, lại đột nhiên bị xen ngang, tâm tình của hắn lập tức rất không tốt.
Vương Nhất Bác nhìn đèn dầu rực rỡ ở Nam Yên lâu, sau một lúc lâu mới rốt cuộc chậm rãi thở ra, nói: "... Ngươi nói rất đúng, ta trở về sẽ giải thích cho người trong cung, chuyện Tiêu tông chủ liên hôn, ta cũng sẽ suy xét ra mặt."
"Nhưng hiện tại, ta chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong tà tu này, chạy kịp về Lăng Thành, Tiêu Tán còn chờ ta." Vương Nhất Bác rũ mắt nói, ngữ khí dần dần ôn nhu lại: "Vạn nhất Ma tộc lại đi tìm y thì sao? Ta không yên tâm."
Bên trong Yến Vương phủ, trong sảnh đãi khách, quản sự lau lau mồ hôi lạnh trên đầu, cười khổ bồi tội với người trước mặt: "Tiêu tông chủ, thật sự không khéo, Thế tử chúng ta có việc ra ngoài, không kịp trở về ngay, thật sự là làm phiền ngài rồi."
Lúc quản sự Yến Vương phủ nói mấy câu đó, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Hắn nhìn bạch y nhân ngồi trong sảnh, cảm thấy mình hình như đang nằm mơ ——
Vị trước mặt hắn lúc này chính là Kiếm Thần hiện tại, tông chủ Minh tông Tiêu Chiến!
Làm đại quản sự của Yến Vương phủ, hắn không phải là người chưa trải sự đời, nhưng thế gian này chắc không ai có thể bình tĩnh mà đối diện với Tiêu tông chủ. Quản sự ổn ổn tâm tình, cười làm lành với bạch y nhân: "Tiêu tông chủ tự mình đến đây, không biết là vì chuyện gì? Tôi có thể thay ngài truyền lời."
Quản sự Yến Vương phủ vừa nói vừa run, sợ người trước mặt bất mãn. Ai cũng bảo tông chủ Minh tông cao lãnh đạm mạc, kiếm pháp vô tình, người giống như trích tiên như vậy, khiến cho người khác không thể nào xem nhẹ.
Vương thế tử không ở đây? Tiêu Chiến nhíu mày, nghĩ đến lời của Vương Tam Thất, tối nay Vương thế tử hình như là muốn tự mình truy tra tà tu, không ở trong phủ cũng bình thường.
Tiêu Chiến nhàn nhạt nói: "Là ta tới đột ngột, quấy rầy. Không biết Vương thế tử hiện tại ở nơi nào? Ta tự đi tìm hắn."
Quản sự lộ vẻ xấu hổ trên mặt, thưa thưa dạ dạ mãi vẫn chưa nói xong. Qua một lúc lâu, hắn mới thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Thật không dám giấu giếm, Thế tử chúng ta tối nay... tối nay đi thanh lâu."
Tiêu Chiến có chết cũng không ngờ sẽ nhận được đáp án này: "..."
Tiêu Chiến có chút ngạc nhiên, nghĩ thầm Vương thế tử không phải si tâm bất hối với Vương Tam Thất sao, sao giờ lại lưu luyến với chốn kỹ viện thanh lâu, nơi ong bướm như vậy? Vương Tam Thất có biết không? Tiêu Chiến âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm hay đây là nguyên nhân Vương Tam Thất không thích Vương thế tử?
Cũng có khả năng là tà tu kia đi thanh lâu?
Tiêu Chiến cố gắng tìm một lý do cho Vương thế tử, thở dài, lại hỏi: "Không biết là thanh lâu đó ở đâu?"
Quản sự cười gượng nói: "Nam Yên lâu, ngay ở phía Nam của thành."
Tiêu Chiến gật gật đầu, nói: "Hôm nay tới chỉ là có việc muốn tìm Vương thế tử, nếu hắn không ở đây, ta về trước."
Tiêu Chiến lúc dùng khuôn mặt lạnh nhạt nói chuyện đều sẽ mang vẻ an nhàn, khiến cho uy thế tự nhiên toát ra. Quản sự không dám hỏi nhiều, tiễn Tiêu Chiến ra ngoài phủ, thẳng đến khi bóng lưng Tiêu Chiến khuất dạng vẫn chưa hoàn hồn.
... Tiêu tông chủ đúng là không thẹn với danh tiếng, phong tư khí độ khiến cho người khác hâm mộ, cử chỉ tác phong ổn trọng có lễ, quả nhiên là càng có phong thái của một tu sĩ Hóa Thần hơn Thế tử hở bực là chạy đi thanh lâu của bọn họ. Quản sự âm thầm khâm phục.
Có nên truyền âm với Thế tử nói chuyện vừa xảy ra không? Quản sự Yến Vương phủ bối rối một lát, nghĩ thầm tối nay Thế tử không cho hắn truyền âm, thôi vẫn là chờ ngày mai rồi nói sau. Dù sao Tiêu tông chủ là trời quang trăng sáng, chắc cũng sẽ không đi thanh lâu tìm Thế tử nhà hắn đâu ha? Ngày mai lại nói cũng không muộn.
***
Vương Nhất Bác đi Nam Yên lâu?
Tiêu Chiến từ Yến Vương phủ đi ra, lâm vào trầm tư. Rất nhanh chóng, y làm ra một cái quyết định vô cùng lớn mật:
Vậy mình cũng đi Nam Yên lâu!
Tiêu Chiến nghĩ thầm, Vương thế tử hẳn là không phải cái loại bất chấp thời gian mà đi tìm hoan mua vui. Hiện giờ địa lao bị cướp ngục, Vương thế tử muốn đích thân truy tra, lúc này chạy tới thanh lâu hẳn là vì chính sự. Thôi thì y cũng đi thanh lâu nhìn một cái, nói không chừng sẽ có phát hiện mới.
Tiêu Chiến nhìn nhìn bốn phía, bỗng nhận ra người đi lại tấp nập, giăng đèn kết hoa. Cũng giống như hồi ở Lăng Thành, y ngựa quen đường cũ mà thu liễm khí tức, đi vào trong đám người, có chút tò mò mà ngó trái ngó phải.
Vân Châu không hổ là thành lớn nổi tiếng của thế gian, quả thực phồn hoa. Tiêu Chiến ngừng ở trước mặt một người đẩy xe bán lồng đèn và mặt nạ, hỏi đường: "Đại bá, xin hỏi Nam Yên lâu ở nơi nào?"
Đại bá kia đánh giá Tiêu Chiến một phen, nói: "Thấy công tử tuấn tú lịch sự, vậy mà cũng đi Nam Yên lâu tìm hoan mua vui?"
Tiêu Chiến thẳng tay móc từ trong lòng ngực ra một lượng bạc đưa cho lão: "Đi tìm người. Mặt nạ hồ ly này bao nhiêu tiền, ta mua."
Nhận được bạc, đại bá lập tức ân cần, không hề nhiều lời, vừa đưa mặt nạ vừa tỉ mỉ miêu tả đường tới Nam Yên lâu. Tiêu Chiến một tay cầm kiếm, một tay cầm mặt nạ, rất nhanh đã đến dưới lầu Nam Yên lâu.
Nam Yên lâu trước mặt y là một tòa nhà ba tầng, cột trụ chạm trổ, đèn đuốc sáng trưng, còn có cô nương dung mạo thanh lệ ở cửa ôm khách.
Tiêu Chiến lần đầu tiên tới loại địa phương này, có chút do dự.
Y còn đang rối rắm, cô nương ở cửa đã phát hiện y, ánh mắt sáng lên, lập tức tiến về phía y nghênh đón
... Thôi, y cũng không thật sự tới nơi này tìm hoan mua vui mà là tới làm chính sự. Vì tránh gặp phiền toái, Tiêu Chiến lập tức quay đầu đi, quyết định chui vào trong từ cửa sau của Nam Yên lâu.
Rốt cuộc đã thoát khỏi mùi hương son phấn của Nam Yên lâu, Tiêu Chiến đã đi tới ngoài tường sân sau của nơi này, so với cửa trước thì quạnh quẽ hơn nhiều, cứ như không phải cùng một thế giới. Lúc Tiêu Chiến mở cửa đi vào, toàn bộ sân trống không, vô cùng an tĩnh. Chỉ có phương hướng dẫn tới cửa trước là còn truyền đến tiếng ồn ào ầm ĩ.
Tiêu Chiến đứng trong sân đen như mực, bỗng nhiên cảm thấy quái lạ.
Nơi này sao không hề có một ngọn đèn nào?
Trong lòng Tiêu Chiến hơi trầm xuống, cảm thấy không khí bốn phía có chút quỷ dị, y nắm chặt kiếm trong tay, đi về phía trước.
Bỗng nhiên y thấy phía trước hình như có một chút đèn dầu, mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ. Ngọn đèn dầu này đem lại cảm giác kỳ quặc cho người khác, Tiêu Chiến lật tay, trường kiếm ra khỏi vỏ.
[Hết chương 40]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro