Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 05: Tạm biệt 🔞

Vết thương trên vai như thiêu như đốt, trong mơ hồ tôi nghe được tiếng sư phụ gọi mình.

Tôi muốn hé miệng, nhưng cổ họng đau kinh khủng, như bị dao cứa.

Ý thức còn chưa khôi phục hẳn, tôi đã lại chìm vào trong bóng tối.

"Dậy, mau dậy."

Ai đang nói chuyện?

"Ngủ nữa là không kịp đâu!"

Không kịp cái gì cơ?

"Mau dậy đi!"

Người kia hô lên một tiếng, tôi lập tức mở to hai mắt. Nhìn thấy lão đầu đang ngồi hút thuốc ở trước mặt mình.

Thấy tôi tỉnh, ông vội đứng lên: "Tỉnh rồi à?"

"Không còn kịp cái gì cơ?" Tôi mở miệng hỏi ông, cổ họng vẫn đau vô cùng.

"Con nói linh tinh gì đấy?" Lão đầu ù ù cạc cạc hỏi lại.

"Con nghe thấy có người gọi con tỉnh dậy, không phải là người sao?"

Sư phụ cau mày nhìn tôi: "Con hôn mê đã ba ngày trời, có phải bị choáng đầu rồi phỏng?"

Tôi sững sờ: "Ba ngày?"

Ký ức đột nhiên ào ào dội tới, tôi nhớ tới Vương Nhất Bác vào đêm hôm ấy, trông xa lạ khiến tôi phát run: "Con chưa chết sao? Sư phụ cũng chưa chết sao?"

Lão đầu véo má tôi một cái thật mạnh: "Đau không?"

"Trời má đau chết ông mất!"

Lão đầu cười khì khì.

"Vương Nhất Bác đâu?" Tôi nhìn bốn phía, "Sao con lại nằm trong phòng của người?"

Lão đầu rít một hơi thuốc: "Hai ngày này con tạm thời cứ ở phòng của ta."

"Vì sao? Vương Nhất Bác bị làm sao rồi ạ?" Tôi cuống cuồng hỏi.

"Gấp cái gì mà gấp?!" Lão đầu lườm tôi. "Cậu ta tạm thời vẫn chưa ra được."

"Vì sao ạ?"

"Con cùng Vương đại thiếu đã kết huyết khế, con bị thương cậu ta cũng sẽ bị thương. Ngày ấy cậu ta hung tính quá độ, cắn con một cái, ngay lập tức nhận về phản phệ."

"Nếu như không phải có huyết khế, cái mạng nhỏ này của con cũng đi tong luôn rồi."

Lão đầu rít thuốc, nhìn tôi với vẻ dương dương tự đắc.

"Vậy anh ấy có sao không?" Tôi lo lắng hỏi.

"Con đi mà lo cho mình trước đi, suýt thì bị cắn rụng cánh tay luôn rồi đó."

Lúc này tôi mới chú ý tới, bả vai cùng nửa ngực của mình đều bị cuốn băng kín mít. Đau đến não cả tim.

"Sư phụ, thật sự không phải là người gọi con à?"

"Con nghe được cái gì?"

"Con nghe thấy có người luôn mồm giục mình tỉnh dậy, còn nói cái gì mà không dậy là sẽ trễ mất." Tôi cau mày lại.

Lão đầu gãi gãi đầu: "Ta cũng không rõ, thế nhưng chắc hẳn không phải là hại con. Chờ thêm hai ngày nữa xem thế nào, nếu không có gì xảy ra thì thôi quên đi."

Tôi gật đầu.

"Đói không?"

Lão đầu vừa nhắc tới, tôi mới cảm nhận được mình đã đói đến mức bụng suýt thì dán vào lưng luôn rồi.

"Sư phụ, người nhanh đi lấy cho con hai miếng chân giò lại đây!"

"Chân giò cái rắm, ngoan ngoãn ăn cơm cho lão tử!" Lão đầu vỗ một cái xuống đầu tôi, sau đó đi ra ngoài.

"Ế, lão đầu, người cũng biết làm cơm sao?" Từ xưa tới giờ tôi chưa từng thấy ông nấu cơm bao giờ sất.

"Mơ đi! Là Tiểu Miêu đưa tới, mấy ngay nay toàn là làm phiền con bé hết đó!"

"Cái gì?" Tôi cả kinh: "Sao người lại gọi con bé tới làm chiii?"

Lão đầu quay đầu nhìn tôi: "Con bé nghe nói con bị bệnh, liền chủ động tới đây đấy chứ."

"Thật lòng mà nói, tay nghề của Tiểu Miêu không chê vào đâu được, ai cưới được con bé, quả thật phúc bảy mươi đời." Lão đầu chép chép miệng.

Tự dưng tôi thấy đau đầu quá đi...

Chưa đợi tôi mở miệng, giọng nói giòn giã của con bé đã truyền tới: "Phùng sư phụ, anh Chiến tỉnh chưa vậy ạ?"

"Tỉnh rồi đâyyy." Lão đầu ới ra ngoài, còn nháy mắt với tôi một cái.

Suýt thì tôi đã không nhịn được mà lao tới bóp chết cái ông lão này!

Lão đầu mở cửa ra thì thấy Tiểu Miêu đang đứng ngay ngoài cửa. Trông thấy tôi, hai má con bé liền đỏ ửng.

Tiểu Miêu vừa bước vào, lão đầu lập tức nhảy tót ra ngoài, động tác còn nhanh hơn cả đám khỉ!

Trong phòng cuối cùng cũng chỉ còn lại hai chúng tôi. Nhất thời, không khí yên tĩnh đến kỳ quặc.

Tiểu Miêu dè dặt nhìn tôi: "Anh Chiến, anh đỡ hơn chưa?"

Tôi cười, gật gật cái đầu: "Đỡ nhiều lắm rồi, mà em một thân con gái tới đây, mẹ em không mắng em chứ."

Tiểu Miêu lắc đầu nguầy nguậy: "Anh Chiến còn từng cứu thúc của em mà. Là mẹ em đặc biệt bảo em tới chăm sóc anh cùng Phùng sư phụ đó."

Tiểu Miêu vừa nói vừa lấy tay vo vê góc áo.

"Anh Chiến, rốt cuộc làm sao mà anh lại bị thương nặng vậy?"

"Anh ra phía sau núi, tình cờ gặp phải một con gấu."

"Á? Chưa từng nghe nói sau núi còn có gấu."

"Chắc tại do sắp vào đông, lũ gấu mò ra săn mồi trữ đồ ăn đó." Tôi nói điêu trắng trợn.

"Ồ... Vậy sau này anh Chiến nhất định phải cẩn thận hơn nha, bị thương như vậy hẳn là đau lắm." Nói rồi con bé đưa tay muốn sờ vào bả vai của tôi.

Ngước mắt lên, trông thấy tôi, lại ngại ngùng rút tay về.

Tôi ha ha cười khan hai tiếng: "Không sao, thương thế nhìn trông hơi sợ, nhưng qua hai ngày nữa thôi là sẽ khỏi. Em về dặn anh em, hai ngày nay đừng có lò mò ra sau núi, gặp phải gấu thì toi."

Tiểu Miêu gật đầu lia lại, giọng nhỏ như muỗi lại cất lên: "Anh Chiến, con người anh tốt ghê á, lúc này rồi mà còn lo cho người khác."

"Hả?" Tôi không nghe rõ lắm, chỉ thấy mặt con bé đã đỏ như trái táo, ẩn ý đưa mắt nhìn mình.

Tôi run người, ho khan hai tiếng: "Tiểu Miêu, em đi rót giùm anh chén nước."

Tiểu Miêu vừa nghe, lập tức bưng tới một chén nước cho tôi. Cùng không biết là do đường mấp mô, hay là do chân con bé bất ổn, mà vừa bưng được nước tới trước mặt tôi, tôi đang định đưa tay ra đón lấy, Tiểu Miêu đã lảo đảo ngã nhào vào người tôi. Nước nôi đổ hết lên người.

Tôi theo bản năng một tay ôm con bé. Đang định hỏi con bé xem có sao không, thì con bé đã ngẩng đầu lên, mặt đỏ phát sợ.

"Ấy Tiểu Miêu, sao mặt em đỏ phừng lên thế kia?" Tôi cuồng cuống nhìn con bé.

Hơi thở của Tiểu Miêu thoáng chốc trở nên gấp gáp, đôi mắt trong veo ậng nước nhìn tôi chằm chằm, môi đỏ mấp máy hồi lâu: "Anh Chiến."

"Gì?"

"Em muốn, em muốn..." Tiểu Miêu nghĩ tới nghĩ lui, đang định mở miệng nói thì đột nhiên một tiếng nổ dội tới.

Hai chúng tôi quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra chiếc bàn gỗ ở sát tường không dưng tự đổ xuống!

Dọa cả hai thót cả tim, cũng cắt ngang hành động vừa rồi của Tiểu Miêu.

"Ủa sao cái bàn tự đổ ra được vậy?" Tiểu Miêu kỳ quái hỏi.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt: "Ha ha, chắc do cũ quá, cũng tới lúc cần thay rồi."

Tiểu Miêu nhìn tôi, vội vàng đứng dậy, xấu hổ nói: "Em đi lấy cơm cho anh." Rồi chạy béng ra ngoài.

Tôi nhìn cái bàn kia, nghĩ tới nghĩ lui, sau cùng dè dặt thử gọi một tiếng: "Vương Nhất Bác?"

Trong phòng tĩnh lặng đến nỗi chỉ nghe thấy được tiếng hít thở.

Tôi vò đầu, chẳng lẽ là do tôi đã nghĩ nhiều?

Đang định mở miệng gọi lão đầu, một giọng nói lạnh lẽo chợt vang lên bên tai: "Em có vẻ thoải mái quá nhỉ."

Tim tôi thịch một cái, toàn thân cứng ngắc.

Tôi quay lại nhìn thì thấy được Vương Nhất Bác đang đạp một chân lên chiếc bàn gỗ, hai tròng mắt đỏ lòm lạnh lẽo nhìn chòng chọc vào tôi.

Tôi gượng cười một tiếng: "Vương ca, hôm nay anh tới thay ca à?"

Vương Nhất Bác bước về trước hai bước, tôi run lên.

Mắt Vương Nhất Bác đỏ như máu, ánh nhìn trói chặt vào tôi. Anh duỗi tay nhẹ xoa lên bả vai trái bị thương của tôi.

Ngước mắt lên nhìn, hỏi một cách nhẹ nhàng: "Xem ra cánh tay còn lại em cũng không cần nữa."

Tôi theo bản năng muốn rút tay về, lại bị Vương Nhất Bác giữ chặt. Da gà toàn thân lại nổi lên đầy mình.

"Vương ca, anh hồi phục nhanh vậy?" Tôi vội lảng sang chuyện khác.

Vương Nhất Bác rời ánh mắt từ cánh tay chuyển đến gương mặt của tôi. Cặp mắt kia dường như tối lại mấy phần, gần như chuyển về màu đen.

Tôi vô giác lui về về phía sau, lại bị anh kéo vào trong lòng, thẳng thừng hôn xuống.

"Ứ ứ!" Tên khốn Vương Nhất Bác này, dám cắn mồm tôi, trong miệng đầy vị máu tanh.

Vương Nhất Bác ngậm máu mút chặt lấy đầu lưỡi của tôi. Đầu lưỡi trở nên dại, nhưng không cách nào né được khỏi anh.

Nước bọt từ hai bờ môi đang quấn chặt lấy của bọn tôi chậm rãi chảy xuống.

Tôi bị anh hôn đến râm ran cả người, đầu óc một mảnh trống rỗng.

Đột nhiên tiếng Tiểu Miêu vang lên ngoài cửa: "Anh Chiến, em mang cơm tới rồi đây."

Tôi vừa nghe, lập tức hồi thần, muốn thoát khỏi sự ràng buộc của Vương Nhất Bác, lại phát hiện anh căn bản không định buông mình ra. Nụ hôn cũng trở nên thô lỗ hơn, quả thực đúng là gặm cắn.

Tay còn lại kéo áo từ bả vai của tôi xuống, thọc tay vào, xoa nắn đầu ti của tôi.

"Anh Chiến?" Thấy tôi mãi không đáp lời, Tiểu Miêu bèn gọi một tiếng.

Tôi phải dùng hết sức bình sinh mới đoạt lại được quyền "được nói chuyện" từ miệng Vương Nhất Bác, ai biết vừa mới mở được mồm, tôi lại không tự chủ được mà rên lên một tiếng.

"A!"

Tiểu Miêu nghe được, liền vội vàng hỏi: "Anh Chiến làm sao vậy?"

Tôi liều mạng lắc đầu, muốn đoạt lại quyền chủ động của cơ thể.

"Anh không sao."

"Ô ô..." Tôi vô lực lắc đầu, tên khốn Vương Nhất Bác này, còn nắm rõ được chỗ làm tôi thoải mái nhất hơn cả chính tôi.

Vương Nhất Bác đẩy tôi nằm ngã ngửa.

Tôi trợn mắt nhìn, má nó, anh đây là lợi dụng lúc ông đây bị bệnh, muốn ra tay giết tôi phỏng!!!

"Anh Chiến, vậy em mang cơm vào nhé."

"Đừng!" Tôi lập tức chặn lại.

Vương Nhất Bác nằm bên cạnh, liếm tai tôi một cái. Tôi giật bắn người, eo trở nên mềm nhũn.

Tôi dùng khẩu hình hỏi, rốt cuộc anh muốn làm gì hả?

Vương Nhất Bác nhìn tôi, tự dưng cười khẽ mấy tiếng. Giọng nói trầm thấp mà thanh sạch nhẹ cất lên: "Làm em."

Tôi nhìn vào đôi mắt đỏ kia, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.

"Anh Chiến?" Tiểu Miêu đứng ngoài cửa bắt đầu sốt ruột, "Anh bị đau chỗ nào à? Em đi gọi Phùng sư phụ tới xem cho anh nhé!"

"Đừng!" Tôi cuống quít to giọng bảo.

"Anh chỉ hơi mệt thôi, em về trước đi." Vừa nói dứt mồm, Vương Nhất Bác đã thọc tay vào quần tôi.

Tôi tóm chặt tay anh, điên cuồng lắc đầu.

Ca, anh tha cho em đi mà!

Tiểu Miêu tựa hồ vẫn chưa yên lòng: "Anh Chiến, mấy ngày nay anh vẫn chưa ăn gì cả, hay là anh ăn một chút đi."

Bên này tôi đã bị Vương Nhất Bác làm cho sắp phát điên, vừa sướng đến độ muốn rên lên, vừa con mẹ nó không dám kêu thành tiếng.

"Tiểu Miêu, em cứ để cơm đó, anh ngủ dậy rồi sẽ ăn." Tôi tận lực nhịn xuống, không để cho mình phát ra âm thanh gì khác.

Tiểu Miêu nghĩ một hồi rồi bảo: "Vậy em về trước, cơm nước em để trong phòng bếp, bao giờ muốn ăn anh bảo Phùng sư phụ hâm nóng cho nhé. Mai em lại đến."

Con bé vừa dứt lời, Vương Nhất Bác đã cắn mạnh vào vai tôi một cái, đau đến mức suýt thì gào lên.

Vương Nhất Bác mắt lạnh nhìn về phía cửa, không biết là đang nghĩ gì.

Tôi sợ quá vội ôm chặt lấy anh, miệng oang oang bảo: "Tiểu Miêu, em mau về đi. Sau này không cần đến nữa đâu, hai ngày nữa anh cũng khỏi rồi mà."

Tiểu Miêu đứng ngoài cửa, thều thào bảo: "Anh Chiến, anh ghét em đến vậy à?"

Một ngón tay Vương Nhất Bác đã cắm vào hậu huyệt của tôi, cả người tôi lâp tức xụi lơ.

"Con bé kia có vẻ rất thích em." Vương Nhất Bác vừa nói vừa ác ý cắm ngón thứ hai vào.

Tôi thở hắt một hơi, tận lực khắc chế hạ giọng bảo: "Em chỉ coi con bé như em gái."

"Em gái?" Vương Nhất Bác liếc tôi một cái, xoay đảo ngón tay ở bên trong, tôi run bắn người.

"Đừng, đừng!"

Tiểu Miêu lập tức nghe được tiếng thở dốc của tôi.

"Anh Chiến, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?" Tiểu Miêu bước lên, muốn đẩy cửa đi vào.

Tôi sợ đến căng cả người, làm ngón tay của Vương Nhất Bác bị kẹp chặt lấy.

Mắt thấy Tiểu Miêu có ý định đi vào, nếu bị con bé trông thấy cảnh tượng này, ông đây thật sự không còn muốn sống nữa.

"Tiểu Miêu, cháu vẫn còn ở đây hả?"

Nghe được giọng lão đầu, bấy giờ tôi mới dám buông lỏng toàn thân.

"Em kẹp chặt quá, suýt thì gãy tay ta rồi." Vương Nhất Bác ác ý thầm thì vào tai tôi.

Tôi quay phắt sang lườm anh một cái.

"Mở chân ra." Vương Nhất Bác liếm xuống tai tôi.

"Tay em đau!" Tôi tỏ vẻ tội nghiệp đưa mắt nhìn, hi vọng có thể lấy được một chút thương hại từ Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhìn lướt qua cánh tay tôi, vươn mình một cái, đỡ tôi ngồi lên người mình.

"Thế này là không bị đụng nữa."

Má nó, lão luyện quá mức rồi đấy, anh có chắc mình là xử nam hàng thật giá thật không đó?

Tôi phát khiếp nhìn Vương Nhất Bác, không biết phải nói gì luôn.

Bên ngoài, lão đầu cùng Tiểu Miêu vẫn còn đang nói chuyện.

"Tiểu Miêu, nãy mẹ cháu tìm đến, bảo cháu nhanh về đấy. Cháu cứ để cơm ở đó, chốc nữa ta sẽ bưng vào cho thằng kia sau."

Nghe vậy, tôi thở phào một cái.

Vương Nhất Bác dưới thân nắm chặt cằm tôi, hai mắt gườm gườm: "Em để ý con bé kia đến vậy?"

Trong mắt Vương Nhất Bác lộ rõ vẻ tức giận, như đang kìm chế lắm. Tôi mà nói sai một chữ, chắc bị anh ăn đến xương cũng chẳng còn mất.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy: "Không có! Tuyệt đối không có!"

Vương Nhất Bác tựa hồ vẫn còn hơi nghi ngờ, mắt nhìn ra phía ngoài cửa. Tôi biết rõ ánh mắt kia, lần trước lúc nuốt sống nữ quỷ kia vào bụng, cũng là ánh mắt như vậy, tàn nhẫn đến cực đoan.

Ngoài cửa chợt tĩnh lại, xem ra Tiểu Miêu đã đi rồi.

Tôi vội nằm nhoài lên người Vương Nhất Bác, cười lấy lòng với anh: "Em chỉ coi con bé là em gái, anh đừng hiểu lầm mà."

Vương Nhất Bác nghe vậy mới quay lại nhìn tôi, khóe miệng kéo lên một chút, như đang mỉm cười, làm tôi phải sững sờ.

Vương Nhất Bác phiên bản bạo ngược rất hiếm khi nở nụ cười trước mặt tôi, nụ cười này, thật sự khiêu gợi chết cái mạng già của tôi mất.

Tôi liếm môi, si ngốc nhìn anh.

Vương Nhất Bác đưa tay xoa xoa mông tôi, thấp giọng bảo: "Ta muốn thao em."

Tôi ực ực nước bọt, mặt đỏ phừng phừng, toàn thân nóng như tỏa nhiệt.

Bị nhìn chằm chằm như vậy, đột nhiên tôi nảy sinh cảm giác e lệ, trong lòng cũng muốn không chịu nổi.

"Nâng mông lên."

Tiểu Vương ca thủ thế chờ đợi chống vào thân dưới của tôi.

Tôi nghe lời nâng mông lên, "thụp" một cái, Vương ca liền cắm vào.

"A!" Tôi ngửa đầu, không nhịn được kêu lên một tiếng.

Vương ca cắm vào như mưa to gió lớn, quả thực đang muốn lấy cái mạng già của tôi mà.

Hạ thân tôi nóng lên, cả người như sắp nổ tung.

"Vương ca, thoải mái quá." Tôi há hốc mồm, nói không thành tiếng.

Vì bị thương ở cánh tay, cho nên hơn nửa người của tôi đều phải dựa vào Vương Nhất Bác. Giờ khắc này, Vương Nhất Bác trông chả khác gì một con thú xổng chuồng, điên cuồng khuấy đảo. Bên trong tôi dần bị anh choáng ngợp lấy, thoải mái đến mức ngón chân quắp hết cả lại.

Tôi híp mắt, không nói ra lời, nhìn Vương Nhất Bác đang mím môi lại, hai tay nắm chặt lấy eo tôi, không ngừng nâng tôi lên rồi lại hạ tôi xuống, rồi lại nâng lên rồi hạ xuống.

"A, Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác!" Tôi gọi to tên anh, lúc này chỉ cảm nhận được Vương Nhất Bác đang chiếm giữ thân cùng tâm mình, lấp đầy mình, kín kẽ không chừa một khe hở.

Sau khi phát tiết, tôi kiệt sức nằm trong lòng Vương Nhất Bác, mệt đến nổi không nhấc nổi mí mắt.

Vương Nhất Bác bỗng nhiên sờ vào bả vai bị thương của tôi, ánh mắt tối lại, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

"Chiến Chiến!" Giọng của lão đầu truyền tới.

Tôi dùng giọng muỗi kêu ừ hử đáp lời, thật sự mất hết sức lực rồi.

Vương Nhất Bác hôn tôi một cái, đứng dậy đi ra ngoài.

Trong mơ hồ, dường như tôi nghe thấy Vương Nhất Bác cùng sư phụ tôi đang nói cái gì mà Vương gia, người tới, rồi thì trở về.

Còn định nghe thêm chút nữa, nhưng lại không ngăn được cơn buồn ngủ kéo tới, thế là mê man ngủ thiếp đi.

"Tỉnh dậy, mau tỉnh dậy. Không nhanh sẽ bị trễ mất!"

Lại là mi, mi là ai?

"Không nghe ra ta là ai sao?"

Rốt cuộc mi là ai?

"Ta chính là cậu đó!"

Tôi sợ hết hồn bật mở hai mắt, nhìn quanh tứ phía, không một bóng người. Mồ hôi lạnh toát ra đầy đầu.

Bà má giấc mơ quái quỷ gì vậy không biết!

Tôi nuốt ngụm nước bọt thấm cổ họng đang khô khan. Cả người mệt mỏi, đầu óc váng vất.

Tôi lau mồ hôi lạnh trên đầu, kêu lên: "Sư phụ."

Không ai đáp lại.

Thấy là lạ, tôi ngó ra ngoài nhìn, mới buổi chiều mà sư phụ đã đi đâu rồi?

"Vương ca?"

"Vương Nhất Bác?"

Vương Nhất Bác cũng không đáp lời.

Tôi chợt nhớ ra, hình như trước khi ngủ thiếp đi, sư phụ đang cùng Vương Nhất Bác nói chuyện gì đó. Tôi còn mang máng nghe được hai người nhắc tới Vương gia. Chẳng lẽ người của Vương gia tới?

Tôi nhanh chóng bò dậy.

Vừa đứng lên, trước mắt đột nhiên trở nên mờ nhòa, chân cũng xuất hiện cảm giác lâng lâng. Mất một lúc tôi mới mò ra được tới cửa. Đẩy cửa ra, lại phát hiện trong sân không có một bóng người.

"Sư phụ."

Tôi gọi lại lần nữa.

Kỳ lạ, lão đầu này rốt cuộc là đi đâu rồi?

Tôi bước về phía trước mấy bước, đang định lục tung sân lên để tìm thì đã thấy lão đầu đang lếch đôi giày nát tươm của mình đi về phía tôi.

Trông thấy tôi, ông cười toe toét để lộ ra hàm răng đen vàng ố của mình: "Còn tưởng con ngủ thẳng đến tối luôn chứ."

Tôi đỏ mặt: "Người đi đâu đó?"

Lão đầu nâng bình rượu trong tay lắc lắc: "Mua rượu chứ còn làm gì."

"Vương Nhất Bác đâu ạ?"

"Mới tách ra đã vội tìm người ta rồi? Lần này người ta phải đi xa, chắc con phải khóc đến mù mắt mất."

Tôi ngớ ra: "Đi đâu cơ ạ?"

Lão đầu rút nút bình, ực một hớp rượu, quệt miệng nói: "Hôm nay người của Vương gia tới, báo là lão thái thái sắp không qua khỏi, nên muốn gặp con trai mình."

"Lão thái thái nào cơ?"

"Có phải con chưa từng gặp đâu?" Lão đầu lườm tôi một cái.

Lúc này tôi mới nhớ ta, cái đêm mấy tháng trước, chính là cái vị Vương phu nhân không biết là người hay quỷ đó.

"Bà ấy không phải là quỷ sao?"

"Đã bảo con rồi, là sinh hồn, sao đầu óc con cứ không chịu nhớ gì hết trơn vậy!"

Lão đầu nhìn tôi với vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Tôi cười gượng một tiếng: "Nếu vậy thì cứ để cho anh ấy về thôi, vài ngày chứ mấy đâu."

"Linh tinh! Trấn Vương gia cách nhà chúng ta bao xa, con quên rồi phỏng?"

Lão đầu gườm tôi: "Đi đi về về cũng phải mất chừng mười ngày, con đã quên mười ngày sau chính là ngày con tròn hai mươi rồi à?"

Tôi sững người, suýt thì quên thật.

"Không lẽ còn định mang con đi theo?"

Lão đầu lắc đầu: "Mơ đi. Người ta nói rồi thây, muốn gặp mặt con trai, không có phần của con đâu."

Tôi ù ù cạc cạc.

"Thế thì sao ạ?"

Lão đầu thở dài: "Đôi lúc ta lại nghĩ, nuôi con chẳng thà đi nuôi một cái đầu heo cho rồi!"

Tôi lườm ông một cái.

"Vương phu nhân vốn là muốn tìm một người mới chết cho con trai mình, nếu không phải Vương đại thiếu sống chết nhìn trúng con, con tưởng hai đứa kết được minh hôn chắc?"

Lúc này tôi mới vỡ lẽ, hóa ra vị Vương phu nhân này muốn nhân dịp tôi tròn hai mươi, tách Vương Nhất Bác ra để dồn tôi vào chỗ chết!

"Trời má, lão thái thái này ác ghê! Nói gì thì con cũng được xem như là vợ của con trai bà ta, thế mà bà ta cũng hạ thủ được?"

Lão đầu lại lườm tôi: "Nhà cao cửa rộng, hơi đâu mà đi quản chuyện sống chết của người khác? Chưa kể, con có chết thì con trai bà ta mới có lợi. Giờ con vẫn còn sống, lại còn trời sinh dương thể, sẽ làm hao mòn âm khí của Vương đại thiếu."

Tôi nuốt ngụm nước bọt, lo lắng hỏi: "Sư phụ, vậy con phải làm sao?"

"Ta có một cách, chỉ là không biết con có nguyện ý hay không thôi?"

Tôi vội hỏi: "Cách gì?"

"Thi thể của Vương đại thiếu còn ở chỗ con đúng không?"

Tôi gật gật đầu.

Lão đầu vuốt chòm râu: "Đêm nay lúc Vương gia đến khiêng Vương đại thiếu về, con vào nằm quan tài thay cho cậu ta đi."

Tôi sợ hết hồn, chân đứng cũng không yên.

"Sư phụ, con mà vào đấy nằm thì phải mấy ngày sau mới ra được, thế thì chả cần đợi quỷ đến ăn con, con cũng sẽ bị chết trong quan tài vì đói mất!"

"Sợ gì! Trước đó ta sẽ thả một ít đồ ăn vào trong cho con, con chịu khó nhịn một chút là được."

"Có giỏi người nhịn thử cho con xem!"

Lão đầu cười khì khì, lộ ra hàm răng ố vàng: "Đừng nóng, ta còn có một cách khác, chỉ là không được tốt như cái đầu tiên."

"Người mau nói đi!" Tôi cuống cuồng bảo.

"Con bảo Vương đại thiếu để lại cho con thứ gì đó dính quỷ khí của cậu ta, có lẽ may ra sẽ chống đỡ được đến lúc cậu ta trở về."

"Sao người không sớm nói? Để con đi lột quần áo trên người anh ấy ra là được." Nói xong tôi quay người chạy phắt về phòng.

Lão đầu kéo tôi lại: "Chạy cái gì mà chạy? Con tưởng thứ tốt mà dễ tìm được hả? Phải là vật bất li thân với cậu ta, hoặc không thì phải là thứ gì đó có linh khí thì mới được. Chứ quần áo thì nói làm gì!"

Nghe thế tôi dừng chân lại: "Linh khí là gì cơ ạ?"

"Chính là bảo bối đó, càng quý càng tốt! Thứ gì mà người ta dùng để ngắm ấy, thế mới dễ có linh khí được."

Tôi cau mày nghĩ tới nghĩ lui, sau cùng dè dặt hỏi: "Thế, dạ minh châu được không?"

Lần này đến lượt lão đầu ngớ ra: "Cái gì? Con còn có thứ đó sao?"

Tôi không đáp lời mà quay về phòng mình. Xác của Vương Nhất Bác vẫn đang nằm lẳng lặng trên giường.

Tôi nhẹ nhàng bò lên, mở miệng anh, cẩn thấy lấy viên dạ minh châu ra.

Xong xuôi tôi đưa cho sư phụ: "Người xem cái này thế nào?"

Sư phụ cầm dạ minh châu nhìn nhìn: "Cái này chắc đắt lắm này, có vẻ như là vật thuộc về tiền triều."

"Vương Nhất Bác bảo con đây là vật truyền gia bảo của nhà anh ấy, anh ấy ngậm trong miệng suốt đó."

Sư phụ vui sướng gật đầu: "Cái này là thích hợp nhất! Chiến Chiến, con được cứu rồi."

Nghe thế tôi cũng thấy mừng trong lòng. Nhưng nghĩ nghĩ, mặt lại xụ xuống.

"Sao đấy?" Lão đầu khó hiểu nhìn tôi.

Tôi cau mày nhìn hạt châu: "Sư phụ, Vương Nhất Bác bảo hạt châu này có tác dụng chống phân hủy, con mà lấy dùng, xác anh ấy sẽ không còn giữ được mất."

Lão đầu nheo mắt nhìn tôi: "Chiến Chiến, con cứ nghĩ mà xem. Nếu như không có hạt châu này, con sẽ bách quỷ phân thây đó. Đến lúc ấy, e là đến ta cũng không giữ nổi toàn thây cho con được."

Tôi cắn chặt môi.

Sư phụ nhẹ nhàng đặt lại hạt châu vào trong tay tôi: "Quyết định thế nào, tự con nghĩ kỹ đi."

Tôi nhận lấy dạ minh châu, hết nhìn sư phụ rồi lại nhìn Vương Nhất Bác.

Trong lòng hốt hoảng, đây quả đúng là sự lựa chọn khó khăn nhất đời tôi.

"Tối nay Vương gia sẽ tới đón người đó." Dứt lời ông quay người bước đi.

Tôi nhìn dạ minh châu, trong lòng rối tung, tay như đang nắm phải củ khoai lang bỏng.

Một đôi tay lạnh lẽo từ sau lưng duỗi tới, nắm chặt lấy bàn tay đang cầm dạ minh châu của tôi: "Để ta giúp em quyết định."

[Hết chương 5]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro