Chương 04: Si nữ 🔞
Từ lần bị "cây gậy", à nhầm, được Vương ca yêu thương, ông đây bắt đầu sống cuộc sống như một vị đế vương. Quả thực là hàng - đêm - sênh - ca!
"Anh giai, anh giai nghỉ chút đi, tôi thật sự là không kêu được nữa rồi." Tôi thở hổn hển, khàn giọng bảo.
"Thế thì đừng kêu nữa."
"Không được, không kêu khó chịu lắm."
Tôi đáng thương nhìn Vương ca.
Vương ca nghe vậy liền cúi người xuống, chặn miệng tôi lại. Tiểu Vương ca đang trong người tôi lại chui vào càng sâu hơn.
"Máaaaa!" Tôi thở gấp, hai tay tóm chặt lấy chăn đệm phía dưới, mồ hôi trên người không ngừng chảy xuống.
Vương Nhất Bác bỗng dừng động tác, hôn tôi một cách dịu dàng: "Em còn sợ ta không?"
Tôi mơ màng lắc đầu.
"Bất kể ta có biến thành bộ dạng gì, em cũng không được sợ ta." Vương Nhất Bác hôn khắp một lượt lên mặt tôi, thầm thì nói.
Đang định ngước mắt lên nhìn anh ta thì hai mắt lại bị bịt kín lại. Tiết tấu đâm chọc dưới thân càng thêm nhanh, khiến cho tôi triệt để bị lạc lối.
Hôm sau, lúc đang ăn cơm, lão đầu đột nhiên gọi tôi: "Tiểu tử."
"Sao ạ?" Tôi quay đầu nhìn lão.
"Gần đây nghỉ ngơi không được tốt hả?"
"Ha ha, gần đây con ngủ không được ngon giấc cho lắm."
"Kiềm chế một chút. Tuy rằng dương khí của con sung thật, thế nhưng cũng không thể gì đấy một cách mù quáng như vậy được, con phải hiểu được thế nào là tăng thu giảm chi chứ!"
Suýt thì tôi phun cả cơm vào mặt ông, có tuổi rồi mà chẳng biết ngượng ngùng là gì sất!
"Gần đây vẫn thắp hương đều đều đấy chứ? Sắp tới ngày mười lăm rồi, con đừng quên làm gà!"
Tôi gật gật: "Con nhớ mà, ăn xong con đi thắp hương luôn đây."
Cơm nước xong xuôi, tôi đi thắp hương cho Vương Nhất Bác. Vừa hướng về phòng vừa nghĩ cách làm sao để có thể uyển chuyển biểu đạt với anh ta, rằng thì là mà tôi cần phải được nghỉ ngơi một thời gian.
Vương Nhất Bác đang lẳng lặng nằm ở trên giường. Ánh nến nhờ nhờ chiếu xuống mặt anh ta, tạo thành một cái bóng mờ ảo, phủ lên một bên má.
Tôi nhẹ nhàng ghé vào tai anh ta, gọi mấy tiếng: "Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác?"
Vương Nhất Bác không có một chút phản ứng. Tôi chóp chép miệng, vẫn cảm thấy hơi ghê, không dám gọi lớn.
Xoay người đến trước bài vị, tôi đốt ba nén hương lên rồi cắm ở trong lư hương. Tôi nhìn bài vị sau lư hương, chợt nghĩ tới tình cảnh gần đây, cảm thấy mười chín năm qua con mịe nó sống thật uổng phí.
Những chuyện xảy ra mấy ngày vừa rồi, chao ôi sao mà nó kích thích... Tôi còn chưa kịp tận hưởng trọn vẹn cảm giác ấy thì nến trước mặt đã bất thình lình vụt tắt, rồi lại bất thình lình vụt sáng lên, cứ như thể vừa rồi tất cả chỉ là ảo giác.
Tôi ngớ người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đột nhiên cả người rờn rợn, một luồng gió lạnh thổi tới từ phía sau.
Cảm giác quen thuộc này, khiến cho da gà toàn thân tôi nổi hết cả lên. Không chờ tôi quay đầu, một đôi tay lạnh lẽo đã bịt kín hai mắt tôi lại. Lạnh đến run người.
"Vương ca, anh đang chơi trò gì vậy? Tôi nhát gan lắm, anh đừng dọa tôi sợ."
Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ: "Em bắt đầu gọi tôi là 'ca' từ khi nào vậy, Chiến Chiến?"
Nghe thế tôi lập tức gạt cái tay đang che mắt mình xuống, xoay người lại.
Vương Nhất Bác một thân trắng thuần, đứng phía sau tôi. Khóe miệng hơi vểnh lên, đôi con mắt đen thẳm như trời đêm đang lẳng lặng nhìn tôi.
Chuyện quái gì xảy ra thế này? Lẽ nào quy trình dâng hương của tôi thật sự có vấn đề?
----------
"Sư phụ, người nói xem, một người có thể nào đột nhiên biến đổi tính cách, rồi sau đó lại đột nhiên biến đổi trở lại như cũ hay không?"
Thấy tôi hỏi nghiêm túc, lão đầu nhất thời cũng ngẩn người ra.
Miệng ngậm tẩu thuốc, đáp: "Sao lại hỏi thế? Ta trông con nom vẫn ngu ngu như trước mà."
Tôi đập bàn: "Người không nghiêm túc được một chút à?"
Lão đầu nhả ra một vòng khói: "Là Vương đại thiếu hả?"
Tôi ngạc nhiên: "Sao người biết hay vậy?"
"Cái gì mà ta chả biết." Lão đầu khinh thường nhìn tôi một cái.
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Tôi sốt ruột hỏi.
"Trên đời này một người còn có thể có đến mấy bộ mặt, huống gì là quỷ."
"Con không hiểu."
"Thế này, ví dụ, một người vẫn luôn an phận thủ thường, sống cuộc sống nghèo khó, đây là một mặt của người đó. Thế rồi bỗng nhiên có một ngày, người ta lấy đao giết người cướp của, thì đây chính là một mặt khác."
"Một thiện một ác?"
"Con người cũng không chỉ có hai loại thiện - ác."
"Phức tạp đến vậy?"
"Con người chẳng phải là giống loài phức tạp nhất đấy sao? Bằng không thì trên cõi đời này làm sao có thể phát sinh ra lắm chuyện đến mức vậy." Sư phụ lại khinh bỉ nhìn tôi lần thứ hai.
"Vậy ý người là, bất kể là Vương ca hay là Vương đại thiếu, thì đó cũng chỉ là một mặt của Vương Nhất Bác mà thôi?"
Lão đầu gật gù.
"Vậy cũng có nghĩa là, anh ta có thể còn có những bộ mặt khác nữa? Cứ biến đổi như thế này, thật sự là con không chịu nổi nữa." Tôi phát sầu mà than thở.
"Cái đó thì ta chịu. Nhưng dù thế nào thì cậu ta cũng vẫn là chồng của con, hai người đã sớm không thể nào tách rời. Con đừng có quên, con đã ký khế ước bán thân rồi đấy." Lão đầu rít một hơi thuốc, nhàn nhạt nói.
Tôi túm bộ râu bên mép ông: "Người có biết con sợ đến thế nào không hả? Còn ở đó mà giả thần giả quỷ với con!"
"Ái ái ái, buông ra!" Lão đầu giựt râu về, xuýt xoa hai tiếng: "Suýt thì đứt râu của ta rồi!"
"Nhãi ranh, con chạy đi đâu. Để xem ta xử lí con thế nào!"
Tôi chạy nhanh như cắt, né khỏi chiếc giày đang bay ra từ trong nhà. Dựa lưng vào tường, tôi nhìn chằm chặp về phía phòng của mình, không dám bước vào.
Đi đi lại lại ngoài cửa hơn nửa ngày trời, đế giày cũng sắp bị mài hỏng, đến bấy giờ tôi mới dè dặt đẩy cửa, để hé ra một khe bé tí ti, lén lút nhòm vào bên trong.
Trong phòng trống trơn, ngay đến cả thân xác của Vương Nhất Bác cũng không thấy đâu.
Cảm thấy kỳ quái, tôi đang định hé cửa ra thêm một chút nữa thì đột nhiên cửa lại được mở hẳn ra. Tôi vấp một cái ngã vào bên trong. Cả người nhào vào một lồng ngực mềm mại.
Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ: "Sao mà cứ lén la lén lút như trộm thế hả?"
Tôi nhất thời nghẹn lời, ngẩng đầu nhìn Vương đại thiếu. Chợt nhớ tới cái đêm mưa hôm đó, người đàn ông này đi trước dắt tay tôi, nói muốn dẫn tôi về nhà.
Tôi nuốt nước miếng, đứng thẳng người dậy: "Vương đại thiếu, anh có còn nhớ chuyện xảy ra sau khi trở về từ nhà của Hoàng viên ngoại không?"
Vương Nhất Bác thấy tôi nghiêm túc, bèn thu lại nụ cười, lắc lắc đầu: "Ta không nhớ rõ nữa."
"Vậy anh còn nhớ cái gì?" Tôi tò mò hỏi.
"Ta chỉ nhớ rằng ta đưa em về từ nhà của Hoàng viên ngoại."
Tôi cả kinh, quả nhiên là tối hôm ấy đã xảy ra vấn đề gì đó, cho nên mới gọi ra được một mặt khác của Vương Nhất Bác.
"Vậy sao hôm nay anh trở lại được?" Tôi tiến lên trước một bước, sốt ruột muốn biết đáp án.
Vương Nhất Bác bỗng nhiên đưa tay phải ra, xoa gò má của tôi, nhìn tôi, dịu giọng đáp: "Ta nghe thấy em gọi ta."
Tôi có chút sửng sốt, lẽ nào vấn đề thật sự là xuất phát từ tôi?
"Tôi..." Tôi vừa mới mở miệng thì Vương Nhất Bác đã ngay lập tức hôn lên môi tôi.
Tôi sửng sốt nhìn, anh ta hôn tôi một cách nhẹ nhàng mà trằn trọc, sau đó lại buông tôi ra.
"Ta nhớ em, Chiến Chiến. Em có nhớ ta không?" Khí tức lạnh lẽo lướt nhẹ quả chóp mũi của tôi, Vương đại thiếu trước mặt phong độ phiêu nhiên, nhu tình như nước, khác hẳn với cái tên mắt đỏ thô bạo kia.
Tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, má nó thế rốt cuộc là tôi được gả cho mấy người vậy? Sính lễ cho ông đây có phải là ít quá rồi không?
"Chiến Chiến, lão Vương mời ta tối qua đó uống rượu, nên hôm nay ta không về đâu." Cơm nước xong xuôi lão đầu nhấp nha nhấp nháy cái mắt ra hiệu với tôi.
"Mắt của người bị ai đập phải à?" Tôi cau mày nhìn ông.
Ông khinh bỉ liếc tôi một cái, sau đó nhấc bầu rượu lẹt xẹt bước ra cửa.
Tôi nhìn mặt trăng ngoài nhà, cũng sắp đến ngày mười lăm rồi, trăng càng lúc càng tròn.
Nhớ tới Vương đại thiếu đang nằm trong buồng, tôi bèn mẩm nghĩ vậy là mấy ngày tới mình có thể nghỉ ngơi dưỡng sức được rồi.
Tôi hớn hở chạy vào phòng.
Vương Nhất Bác đứng trước bàn, trong tay không biết là đang cầm thứ gì, chỉ thấy anh ta cứ nhìn vào thứ đó.
Tôi tò mò lại gần: "Anh đang xem cái gì đấy?"
Vương đại thiếu ngẩng mặt, gần như áp vào má của tôi.
Tôi ngó vào nhìn thử, mặt lập tức đỏ bừng lên. Đây chẳng phải là tờ giấy lúc lão đầu mới dạy tôi đọc viết đấy sao?! Chữ xiên xiên vẹo vẹo, còn xấu hơn cả vết chó bới.
Tôi vội đoạt lại tờ giấy: "Xem cái gì mà xem, trông xấu chết đi được."
Vương đại thiếu nhìn tôi cười, không lên tiếng.
Tôi hắng giọng mấy tiếng: "Chữ của tôi vẫn luôn xấu như vậy đấy, lão đầu cũng hay mắng tay của tôi còn cứng hơn cả chân, dạy không nổi."
"Em có còn muốn học không? Ta dạy cho em."
Tôi ngớ người, nhìn Vương đại thiếu không biết tìm được từ đâu ra một bộ giấy mực, thoạt nhìn trông cũng không giống bộ đồ mà người ta vẫn thường hay dùng.
"Anh kiếm ở đâu ra vậy? Sao trước giờ tôi chưa thấy cái này bao giờ nhỉ?"
"Ta tìm được từ trong thùng của em, chất liệu không giống thông thường, nhưng dùng để luyện viết cũng vẫn được."
Tôi nhìn theo tầm mắt của anh ta, toàn bộ đều là đồ sính lễ ngày trước. Trong mấy thùng này còn có cả món đồ như thế này nữa cơ à? Tôi cứ tưởng là chỉ có mỗi vàng bạc không thôi cơ chứ.
Tôi lập tức xua tay: "Tôi học không nổi đâu."
Vương Nhất Bác nhìn tôi, không nói gì. Anh ta cúi đầu, viết mấy chữ lên tờ giấy.
Ngón tay Vương đại thiếu vừa dài vừa mịn, cầm cây bút lông màu nâu, lại càng bật lên được nước da trắng nõn của anh ta. Anh ta múa bút viết lên giấy tên của tôi.
Tiêu Chiến.
Chữ của Vương Nhất Bác mảnh khảnh mà tiêu sái.
Không ngờ tên của tôi lại có thể viết được một cách đẹp mắt đến vậy, trong lòng tôi cũng có chút vui vui.
"Em tới viết thử đi." Nói rôi anh ta đưa bút tới trước mặt tôi.
Tôi lui về sau một bước: "Tôi, tôi không được đâu, chữ tôi xấu lắm."
Vương Nhất Bác tóm lấy tôi, kéo vào trong ngực, nắm chặt tay tôi, tạo thành tư thế hai người cùng nắm một cây bút.
"Ta dạy cho em." Vương Nhất Bác nhẹ giọng bảo.
"Em nói giờ nên viết gì đây?" Hơi thở lạnh lẽo thổi vào tai tôi, làm cho tôi không nhịn được mà run lên một cái.
Vương Nhất Bác khẽ cười một tiếng, nắm lấy tay tôi bắt đầu viết.
"Mi vũ chi gian ẩn thâm tình,
Hỏi chăng có phải đã tương tư?" (*)
(*) Câu gốc:
眉宇之间隐深情,
人问是否我相思.
Dịch thô:
Giữa hai hàng lông mày ẩn thâm tình,
Người hỏi có phải là ta đang tương tư hay không?
Tôi nhìn hai câu thơ, mặt và tim đồng thời cùng nóng lên.
"Em đọc xem."
Tôi nuốt nước bọt, phát ra âm thanh còn nhỏ hơn cả tiếng thở của mình.
Vương Nhất Bác cười vang bên tai tôi, nhẹ giọng bảo: "Đọc nhỏ quá, ta chả nghe thấy em nói gì."
Giọng nói trầm thấp thanh thoát tiến vào trong lỗ tai, chẳng biết sao mà tự dưng tôi cảm thấy toàn thân trở nên khác thường, tôi theo bản năng muốn bỏ chạy.
Tôi vội thoát khỏi lồng ngực của anh ta: "Tới giờ anh phải lau người bằng nước liễu rồi." Dứt lời tôi chạy một mạch ra ngoài.
Ra tới sân tôi mới thở được thành hơi, lúc này mặt đã đỏ như cái bánh áp chảo.
Mịe, lúc nãy suýt thì thắt lưng của ông đây đã mềm oặt cả ra.
Tôi lấy một chậu nước lạnh từ trong giếng, giội nước một lúc lâu mới áp chế được lửa nóng ở trong người.
Tôi hít sâu hai hơi, xong xuôi mới bưng nước đã được ngâm sẵn với lá liễu trở lại phòng.
Vương Nhất Bác ngồi ở bên giường, trên người vẫn mặc bộ trường sam màu xanh nhạt tôi mua cho. Thấy tôi đi vào, khóe miệng anh ta cong lên.
"Tôi để nước ở đây, anh tự lau đi." Tôi đặt nước xuống, quay người định đi ra.
"Chiến Chiến." Vương đại thiếu gọi tôi lại.
Tôi quay đầu nhìn anh ta.
"Em lau người giúp ta có được không?"
Tôi choáng váng, lắp ba lắp bắp lùi về phía sau: "Cái này không được đâu."
"Chúng ta đã là phu thê, có gì mà không được?"
"Nhưng mà... tôi còn chưa chuẩn bị xong."
"Hửm?" Vương đại thiếu nhíu mày nhìn tôi.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, ấp úng nửa ngày trời.
Vương Nhất Bác thấy thế bèn đứng dậy, đi tới trước mặt tôi. Anh ta nhẹ nắm lấy hai tay tôi: "Chiến Chiến, em hiểu tâm ý của ta mà, đúng không?"
Tôi giương mắt nhìn anh ta, không biết phải nói gì.
Vương Nhất Bác nhoẻn miệng cười, nụ cười kia như nắng ấm ngày đông, lan tràn khắp người tôi.
Mơ mơ màng màng thế nào, tôi đã nằm ở dưới thân anh ta.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, miết tới miết lui, chọc môi tôi đến phát ngứa, không thể không há miệng ra. Ngay lập tức đầu lưỡi của Vương Nhất Bác chui vào trong, đầu lưỡi mềm mại quấn lấy đầu lưỡi của tôi, qua lại dây dưa. Nước bọt chậm rãi chảy xuống từ khóe miệng.
Vương Nhất Bác đột nhiên buông ra, một tay chống bên người tôi, nâng nửa người dậy. Tay còn lại chậm rãi mở cổ áo tôi ra.
Tôi nuốt nước bọt, có chút căng thẳng mà nhìn anh ta.
"Nếu sợ thì em cứ nhắm lại." Vương Nhất Bác nhẹ giọng bảo.
Tôi lắc lắc đầu: "Tôi muốn nhìn anh."
Nghe thế, Vương Nhất Bác tròn mắt nhìn tôi rồi mỉm cười.
Rất nhanh, quần áo của tôi bị cởi xuống tới hông. Bàn tay to của Vương Nhất Bác khẽ vuốt từ cổ xuống, lướt qua đầu nhũ, lồng ngực, qua rốn, rồi cuối cùng dừng lại ở bên hông của tôi.
"Umm..." Tôi khẽ kêu một tiếng.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng xoa nắn hạ thể của tôi, cúi người hôn xuống tai tôi.
Tôi nắm chặt lấy quần áo của anh, hai chân cọ cọ lên chăn.
Vương Nhất Bác bỗng buông tôi ra, ngồi thẳng dậy, đưa tay bắt đầu tự cởi quần áo của mình.
Tôi không kìm được bèn nhìn lên người đàn ông đang ở trước mắt mình, anh tuấn đến điên đảo. Còn cả cặp mắt trong như nước kia nữa, quả thực là muốn tôi phải chết chìm ở trong đó mà.
"Vương Nhất Bác." Tôi đưa tay ra, nắm lấy thắt lưng của anh.
Vương Nhất Bác cười trầm: "Muốn không?"
Tôi vội vàng gật đầu: "Muốn."
Chỉ trong nháy mắt, cả hai chúng tôi đã trở nên trần trụi.
Vương Nhất Bác luồn tay vào trong lỗ, nhẹ nhàng mở rộng. Tôi không khỏi co rút, kẹp lấy ngón tay của anh.
"Thả lòng một chút, ta sẽ không làm em bị thương." Vương Nhất Bác hôn môi tôi, tay bên kia lại xoa lên hạ thể của tôi. Quả thực sướng chết người, làm cho tôi nóng phừng phừng, chỉ muốn phát tiết ra, cơ thể cũng bắt đầu dần trở nên căng cứng.
Vương Nhất Bác bỗng đẩy nhanh tốc độ ngón tay, hạ thể của tôi đột nhiên đón nhận kích thích, hơn nữa đường di chuyển còn rất phong phú, nhất thời không nhịn được, bèn bắn thẳng ra.
Chất lỏng trắng nõn bắn lên thân thể của cả hai.
Tôi ửng mặt nhìn anh, Vương Nhất Bác vuốt ve phía dưới của cả hai, lấy tay lau qua loa rồi lại nhét vào phía sau.
"Ha..." Tôi không kìm được bèn thở hắt một hơi, cao trào qua đi, cả người mẫn cảm vô cùng.
Tay phải của tôi theo bản năng sờ vào cự căn của Vương Nhất Bác, phát hiện của anh đã trướng lớn đến phát sợ, thế mà vẫn ôn nhu mở rộng phía sau cho tôi.
Tôi có chút không đành lòng: "Em được rồi, anh vào đi."
Vương Nhất Bác cúi người xuống, thầm thì vào tai tôi.
"Em là của ta."
Nói rồi, cự căn kia đẩy vào trong, lấp kín toàn bộ thân thể tôi!
"A!" Tôi rướn cổ hét lên một tiếng.
Vương Nhất Bác mới đâm chọc mấy lần đã tìm được điểm khoái cảm của tôi, sau đó cứ thế chọt vào chỗ đó.
"Ha... Thoải mái quá." Tôi ôm anh, ngón tay bấu chặt vào lưng anh.
Từng giọt mồ hôi liên tiếp rỏ xuống người tôi, tôi tròn mắt nhìn Vương đại thiếu, phát hiện anh cũng đang nhìn mình.
"Gọi tên ta." Vương Nhất Bác vừa nói vừa cắm mạnh vào.
"Hừ... Vương... Vương Nhất Bác. A!"
"Dễ chịu không?"
Tôi gật lấy gật để, nước bọt tràn ra khóe miệng: "Vương Nhất Bác. A... Mạnh nữa."
"Ta sẽ khiến em thoải mái đến không nói ra lời." Vương đại thiếu nói ra những lời dâm mỹ chứa đầy hàm súc, làm cho tôi càng thêm phấn khích.
"Nhanh, đừng dừng lại, giúp em thoải mái hơn nữa đi. A!"
Hai chân tôi kẹp chặt lấy Vương đại thiếu, thân thể đung đưa theo anh.
Phía sau của tôi thật sự bị thao đến độ không thể phát ra được tiếng nào...
Nhưng chỉ cần tôi ngước mắt lên là có thể trông thấy được đôi con ngươi đen láy của Vương đại thiếu đang chăm chú, hừng hực nhìn tôi, như muốn nuốt chửng tôi vào trong bụng, hòa làm một thể, cuồng nhiệt, gắt gao mà ép cạn toàn bộ khí lực của tôi.
Tôi bị thao đến hôn mê bất tỉnh, hai mắt nhắm nghiền.
Sáng nay tôi đụng phải một chuyện kỳ quái. Lúc đầu tôi cũng không cảm thấy có gì không ổn, thế nhưng càng về sau chuyện lại càng trở nên lạ lùng. Việc này phải kể bắt đầu từ lúc tôi dâng hương cho Vương đại thiếu.
Hôm qua lão đầu đi uống quá nửa đêm mới về, giờ vẫn còn đang ngủ say như chết.
Tôi cầm chổi quét sân. Lúc quét tới cửa thì phát hiện ra có một người ăn mày đang ngủ ở bên ngoài.
Cả người dính bùn bẩn, đầu tóc không biết đã bao lâu rồi chưa gội, bùn khô còn kết dính ở trên tóc, thực sự giống hệt như đang đội một chiếc khăn bẩn ở trên đầu. Hai tay thì đút vào trong áo, đầu cúi thấp xuống không nhìn rõ được thấy mặt.
Theo lý thì giờ đã vào thu, tiết trời ngày càng trở lạnh. Tối qua còn có đợt mưa nhỏ, mặt đất ướt dầm dề, nhão nước. Thế mà người này lại ăn mặc mỏng tang, quần áo thì rách nát, lộ ra một cẳng chăn đen sì. Đôi giày cỏ tán loạn được buộc bởi một chiếc dây thừng.
Người này ngồi lẳng lặng ngoài cửa, không rõ là sống hay chết. Tôi thấy cũng hơi sợ, không phải là chết rồi đấy chứ?
Tôi khẽ gọi một tiếng: "Này!"
Người nọ không phản ứng.
Tôi lại nâng giọng lên một chút: "Này!"
Người nọ dường như có nhúc nhích người một chút, tôi cầm chổi, sốt sắng nhìn người nọ.
Anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt tối quá nên không nhìn rõ được dáng vẻ.
Bộ râu rậm che gần nửa gương mặt, đôi mắt vẩn đục và vô hồn. Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi một chút rồi lại nhắm mắt lại.
"Này, huynh đệ, anh không sao chứ?"
Anh ta lại tiếp tục không để ý đến tôi.
"Anh có muốn ăn chút gì đó không?"
Vừa nghe thế, anh ta lập tức mở mắt ra, trên mặt lộ ra vẻ rất bức thiết: "Muốn muốn muốn." Anh ta chìa đôi bàn tay đen thui ra, móng tay dài kinh, bên trong toàn là bùn đất đen.
Tôi nhìn một chút, thấy không đành lòng bèn bảo: "Vậy anh đợi một tí, tôi đi lấy hai chiếc màn thầu cho anh."
Thấy tôi trở lại, anh ta lập tức đứng lên, hai mắt khoá chặt vào chiếc bánh màn thầu trắng bóc trên tay tôi, cảm tưởng như đang muốn bổ nhào tới.
Tôi nhanh chóng đưa bánh cho anh ta, anh ta cầm lấy rồi ăn như hổ đói.
"Anh cứ từ từ, cẩn thận kẻo nghẹn." Tôi đặt bát nước xuống bên cạnh, chỉ lo sợ anh ta bị ngẹn chết.
Nhoáng cái, hai chiếc màn thầu to đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
"Tiểu huynh đệ, cậu có thể cho tôi thêm hai chiếc bánh nữa được không?" Anh ta cười với tôi, lộ ra hàm răng trắng sáng.
Tôi run người: "Bánh thì hết rồi, chỉ còn ít cháo thôi, anh có ăn không?"
"Có chứ có chứ, tiểu huynh đệ, cậu đúng là tâm địa Bồ Tát, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!"
Tôi toét miệng cười, trăm tuổi hay không thì tôi chả biết, thế nhưng đồ ăn thức uống thì cũng không tính là đắt đỏ gì cho cam.
"Anh vào trong rửa tay cái đã."
Anh ta đi theo tôi vào trong sân. Tôi múc nước từ trong giếng ra định cho anh ta tắm rửa một chút. Ai biết anh ta xua tay lia lịa: "Không được không được."
"Tắm rửa sạch sẽ anh sẽ thấy thoải mái hơn đó." Tôi cười, mẩm nghĩ chắc anh ta ngại làm phiền mình.
Anh ta lắc đầu bảo: "Tôi bị người ta truy đuổi, tắm xong sẽ bị người ta nhận ra mất."
"Ồ! Hóa ra là anh bị đòi nợ, nên mới chạy trốn thành ra thế này ấy hả."
Tôi không nhiều lời thêm nữa, mà đi vào trong phòng bếp lấy cho anh ta nốt số cháo cùng thức ăn còn thừa.
Anh ta vừa thấy liền vội đưa tay ra nhận lấy, thuận tiện dồn thức ăn thừa vào trong bát cháo, cứ như vậy xì xụp trút toàn bộ xuống bụng.
Nhìn cảnh này tôi không nhịn được mà thở dài, bèn tò mò hỏi một câu: "Huynh đệ, làm sao mà anh lại bị truy đuổi đến mức này vậy? Không lẽ anh nợ tiền của đám tiền trang?"
Anh ta ăn xong, lau miệng, giương mắt nhìn tôi: "Tiền đã là gì, tôi bị người ta đuổi theo đòi mạng đây này."
Tôi hoảng hốt, ý anh ta là sao?
Chưa kịp hỏi kỹ thêm thì đã thấy lão đầu gãi ngực lễnh thễnh bước ra.
"Tiêu Chiến, con kiếm được món gì về đó? Mùi thối hoắc à!"
Tôi ngại ngùng quay sang cười cười với người nọ: "Người dậy làm gì?"
"Thối quá, ta không ngủ được." Lão đầu quét mắt sang người ăn mày. Ánh mắt đột nhiên biến đổi, sắc mặt trở nên khó coi: "Đây là ai vậy?"
Tôi vội đáp: "Sáng lúc con ra ngoài quét sân thì thấy người này đang ngủ ở trước cửa, nên con cho anh ta chút đồ ăn."
Người ăn mày cười lấy lòng với lão đầu: "Tôi đi ngay đây."
Lão đầu đi tới cạnh anh ta, vòng hai vòng, hừ lạnh một tiếng: "Đi? Cậu đã dẫn vật bẩn thỉu tới đây rồi, hiện giờ e là đi không nổi đâu."
Người nọ nghe xong mặt biến sắc, đôi mắt vẩn đục tràn đầy sợ hãi, cứ như thể có người nào đó đang bóp cổ anh ta.
Cả người anh ta run lên, răng cầm cập đánh vào nhau, phát ra những tiếng canh cách.
Ủa là sao? Tôi không hiểu lắm. "Lão đầu, có chuyện gì ạ?"
Lão đầu không lên tiếng, chỉ liếc ra ngoài cửa, nói: "Đến rồi kìa."
Chưa kịp để tôi hỏi lại thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên. Người ăn mày lập tức hét toáng, ôm đầu mình thật chặt, toàn thân run lên cầm cập.
Tôi bị phản ứng của anh ta dọa cho hết hồn, bèn chạy tới chỗ lão đầu: "Là sao vậy sư phụ?" Không lẽ ban ngày ban mặt mà cũng có quỷ tới gõ cửa được sao?
Lão đầu cười lạnh một tiếng: "Trốn không được nữa rồi, Chiến Chiến, con đi mở cửa đi."
Tôi gật đầu, cẩn thận đi ra chỗ cửa, khẽ hỏi: "Ai đấy ạ?"
Ngoài cửa truyền tới giọng nói của một bà lão: "Xin hỏi, Đường công tử có ở đây không?"
Đường công tử? Tôi ngây người quay sang nhìn về phía người ăn mày.
Người ăn mày nghe xong, mặt mày trở nên xanh mét, suýt nữa thì ngất xỉu.
Xem ra vị này chính là Đường công tử rồi.
Tôi hắng giọng một tiếng: "Bà tìm anh ấy có việc gì không?"
"Tiểu công tử, xin cậu hãy mở cửa, có người nhờ tôi đưa đồ cho cậu ấy."
Tôi vội quay đầu lại nhìn lão đầu. Thấy ông gật gù cái đầu, bấy giờ tôi mới đưa tay ra mở cửa, sốt sắng nhìn ra ngoài cửa.
Bên ngoài là một bà lão đầu đầy tóc hoa râm, ước chừng khoảng sáu mươi tuổi. Bà híp mắt cười nhìn tôi: "Tiểu công tử, đa tạ."
Tôi nuốt ngụm nước bọt, căng thẳng bảo: "Bà giao đồ cho tôi là được rồi."
Bà lão lắc đầu: "Thế không được, người ta đã dặn tôi, nhất định phải giao tận tay cho Đường công tử."
"Không không! Tôi không lấy đâu! Bà cút đi! Cút đi!" Người ăn mày vừa la hét vừa lùi người về phía sau.
Bà lão nghe thấy tiếng của người ăn mày, vẻ mặt lập tức biến đổi, cười gằn hai tiếng: "Đường công tử, cậu để tôi phải tìm kiếm vất vả quá đấy." Dứt câu, bà lão thoăn thoắt bước vào cửa, trên tay còn cầm một cái bọc vải màu trắng.
Tốc độ của bà lão cực nhanh, không chờ tôi dìu vào, bà đã chạy tới trước mặt của người ăn mày, giơ tay túm lấy tay của anh ta.
Bà lão cười lạnh mấy tiếng, giọng nói bỗng trở nên bén nhọn, tựa như từ trong cổ họng phát ra giọng nói của một người khác, thanh âm kia giống như một nữ tử còn trẻ, thê thảm mà cao vút: "Đường Duyệt Hòa! Rốt cuộc tôi cũng tìm được anh! Anh tưởng có thể trốn được chứ gì? Ha ha ha ha."
Theo tiếng cười ha hả đầy quỷ dị của người phụ nữ, người ăn mày trợn tròn hai mắt, sợ đến ngất xỉu.
Tôi vội đưa tay kéo người phụ nữ kia, ai ngờ bà ta quay phắt mặt lại, dọa tôi cũng phải buông lỏng tay ra.
Tròng mắt vốn đen láy của bà lão giờ khắc này chỉ còn lại mỗi lòng trắng, bà ta nhìn tôi chằm chặp: "Đây là ân oán giữa chúng ta, các người tốt nhất đừng có nhúng tay vào!"
Không đợi bà ta nói xong, sư phụ tôi đã nhảy ra dán một đạo bùa chú lên đầu của bà ta. Bà ta hét lên một tiếng, cả người oặt ngã, bất tỉnh nhân sự. Bọc vải kia cũng rơi xuống đất.
Tôi hoảng quá, tim đập loạn xạ hết cả lên, mồ hôi lạnh thấm đẫm khắp người.
"Sư phụ, cái trò quỷ gì vậy?"
"Quỷ quấn thân, sợ cái gì." Lão đầu khinh bỉ liếc tôi một cái.
"Á?" Ma nữ quấn thân, tới cửa trả thù.
Cái tên kia, chỉ e là sống không còn được bao lâu nữa.
Tôi nhìn người ăn mày cùng bà lão đang nằm dưới đất: "Giờ xử lý thế nào đây?"
Lão đầu lấy một bát nước lã tới, phun lên mặt người ăn mày và bà lão, hai người dần tỉnh lại.
Người ăn mày vừa trông thấy bà lão, lập tức hét lên một tiếng muốn chạy ra ngoài, lại bị sư phụ tôi kéo lại, ấn xuống đất: "Chạy cái gì!? Cậu ra khỏi cánh cửa này, ta đảm bảo tối nay cậu nhất định phải chết."
Người ăn mày lộ ra vẻ chần chừ, có vẻ không tin lời lão đầu cho lắm.
Lão đầu hừ một tiếng, kéo ống tay áo của anh ta lên, liền thấy ngay chỗ vừa bị bà lão túm bỗng dưng hiện lên hai dấu tay màu đen.
Người ăn mày vừa trông, cả người liền run cầm cập: "Đây là gì vậy?"
"Tai họa." Lão đầu rít một hơi thuốc, "Nếu cứ để vậy, cho dù ma nữ kia có không tìm tới, thì không quá ba ngày cả người cậu cũng sẽ bị mục nát mà chết."
Người ăn mày nghe xong, lập tức ôm đầu khóc ròng.
"Đây là đâu? Các người là ai?"
Bà lão đang nằm trên mặt đất cũng tỉnh lại, dường như không hiểu có chuyện gì đang diễn ra.
"Bà lão, bà không nhớ vì sao mình lại tới đây à?" Tôi tò mò ngồi xổm trước mặt bà.
Bà lão mê man lắc đầu: "Ta chỉ nhớ ta đang làm việc trong nhà, sao tự dưng lại chạy được tới đây vậy?"
"Nhà bà ở đâu?"
"Ta ở thôn Hà." Bà lão trợn mắt chỉ vào Đường Duyệt Hòa, "Hôm qua cái cậu ăn mày này còn ăn cơm ở nhà ta nữa này."
Thôn Hà cách đây cũng không xa lắm. Chắc là lúc người ăn mày nghỉ ngơi tại nhà bà lão, ma nữ tìm được, nên đã thuận tiện bám lên thân bà.
"Bà à, chuyện thừa thãi bà cũng đừng hỏi nữa, mau về nhà đi thôi."
Bà lão nghe xong, cũng cảm thấy việc này rất dọa người, rõ ràng sáng nay mình còn đang ở trong nhà, thế mà nhoáng cái lại xuất hiện ở nơi xa lạ này. Bà lão liền vội vàng đứng lên rời đi.
Tôi quay lại thì vẫn thấy vị Đường công tử đang ngồi khóc.
"Đường công tử, đừng khóc nữa." Tôi vỗ vỗ anh ta, "Rốt cuộc làm sao mà anh lại chọc tới người ta vậy? Để người ta phải tốn bao công sức tới đưa đồ cho anh?"
Vừa nhắc đến bọc vải, Đường công tử lại càng thêm sợ sệt, cả người phát run: "Cái này không phải là đưa cho tôi, tôi không cần! Mau lấy đi, mau lấy đi!"
Tôi nhặt bọc vải lên, thử ngửi một chút, mùi tanh tưởi suýt thì khiến tôi phải nôn ra.
Má, trong này là cái gì vậy?
Tôi cố nén cảm giác buồn nôn, mở bọc vải ra.
Ngay lập tức một bàn tay từ bên trong lăn ra ngoài.
Chỗ cổ tay bị đứt vẫn còn vết máu khô, lộ ra xương trắng. Tuy bàn tay đã trở nên cứng đờ xám trắng, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra được nguyên chủ hẳn là một nữ tử trẻ tuổi mười ngón chưa từng phải dính nước mùa xuân.
"Lạy má trên cao, Đường công tử, phần quà này cũng lớn quá đấy!"
Đường Duyệt Hòa vừa trông thấy bàn tay bị đứt, hàm răng lập tức đánh vào nhau canh cách.
"Cô ta vẫn không buông tha cho tôi, cô ta vẫn không chịu buông tha cho tôi!"
"Đường Duyệt Hòa, rốt cuộc anh đã làm cái quái gì với nữ quỷ này hả?"
Đường Duyệt Hòa ôm đầu: "Tôi không phải cố ý, tôi đã xin cô ta tha thứ, thế nhưng tại sao cô ta vẫn không chịu buông tha cho tôi?!"
Tôi thấy người này đã có chút thần trí mơ hồ, bèn vả vào miệng anh ta hai cái, nào ngờ vả cho người ta ngất xỉu luôn.
"Chiến Chiến, con dùng lực quá đấy." Lão đầu trừng mắt nhìn tôi.
Tôi cười khan hai tiếng.
"Giờ phải làm thế nào ạ?"
"Con đánh người ta ngất cơ mà, con tự xử lý đi." Lão đầu hồn nhiên xoay mông bỏ đi.
Tôi nhìn vị Đường công tử trước mặt mình, suy nghĩ hồi lâu, thôi thì đành kéo người vào trong trước rồi tính sau vậy.
Tôi tạm thời để Đường Duyệt Hòa vào trong phòng chứa củi, còn mình thì quay trở lại phòng.
Vừa vào đã bị Vương đại thiếu ôm vào lòng: "Em nhặt được đồ gì về vậy?"
Tôi gãi đầu: "Một người ăn mày, hình như là đang bị ma nữ truy sát."
Vương đại thiếu khẽ cười: "Trên người hắn có mùi xác thối, chắc cũng chẳng sống được bao lâu nữa."
Tôi kinh ngạc nhìn Vương đại thiếu: "Thật sự?"
Vương đại thiếu gật gù: "Em muốn cứu hắn không?"
"Em cũng không rõ nữa, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì mà, cũng không thể để cho anh ta chết ở chỗ này."
"Tối nay nữ quỷ kia sẽ lại tới, đến lúc đó mọi chuyện sẽ sáng tỏ."
"Anh có ở đây không?"
Vương Nhất Bác nhìn tôi, chợt nở nụ cười: "Em có mong ta ở lại đây không?"
Mặt tôi nóng lên: "Anh cũng biết mà, sư phụ em chẳng hề đáng tin."
Vương Nhất Bác khẽ hôn tôi một cái: "Yên tâm, ta sẽ ở lại."
Đêm đến, Đường Duyệt Hòa cũng tỉnh lại, cả người run lẩy bẩy, không nói một lời trốn vào trong góc, đáy mắt tràn ngập sợ hãi, tựa như chỉ một giây sau là có thể ngất đi ngay lập tức.
Cũng không biết là Vương Nhất Bác đi đâu mất. Tôi tìm lúc lâu mà chả thấy tung tích của anh ấy đâu.
Lão đầu đang ngồi một bên gác chân uống rượu, khẽ hát thật vui vẻ.
"Lão đầu, người nói xem, nữ quỷ này bao giờ mới tới?"
"Ta biết đâu được đấy, ta cũng chẳng phải là thân thích của cô ta." Lão đầu trừng tôi một cái.
"Đường Duyệt Hòa, nữ quỷ kia sao lại quấy rầy anh như vậy?" Tôi hỏi Đường Duyệt Hòa.
Anh ta há miệng run rẩy không nói lời nào, tựa như hồn đã bay đi đâu mất.
"Anh không nói thì làm sao chúng tôi giúp được anh đây?"
Đường Duyệt Hòa nhìn tôi, rồi lại ôm chặt lấy chính mình: "Không đi được nữa rồi, không đi được nữa rồi."
Tôi cau mày nhìn anh ta, chắc là đã bị dọa cho sợ không nhẹ.
"Sư phụ, nữ quỷ này người chắc chắn đối phó được không vậy?"
"Ta đối phó cái gì? Ta chỉ biết xem phong thủy thôi."
"Vậy người giữ anh ta lại làm gì trời ạ!!!"
"Rõ ràng là con đánh cho người ta ngất, ta giữ lại bao giờ hả?"
Tôi lập tức nghẹn lời: "Vậy chốc nữa nữ quỷ kia đến, chúng ta phải làm sao?"
"Sợ cái gì, chẳng phải con vẫn còn có cái vị ở trong phòng đấy sao?"
Tôi lườm ông một cái: "Mang tiếng là đạo sĩ, thế mà đến quỷ cũng không bắt nổi."
Mắt thấy trời càng lúc càng tối. Trăng trên trời vừa to vừa tròn, chiếu sáng xuống đầy sân, thậm chí còn không cần dùng đến nến. Ba người chúng tôi an vị trong sân, chờ ma nữ tới cửa.
"Tối nay trăng sáng ghê ta."
"Ngày mười lăm mà."
Lão đầu làm một hớp rượu rồi quệt miệng nói.
"Ừ há, là ngày mười lăm. Trời ơi, là ngày mười lăm?" Tôi sợ hãi nhìn lão đầu.
Lão đầu bị tôi làm cho sợ hết hồn, phun cả ngụm rượu ra ngoài: "Tay bị kẹp hay gì? Kêu cái gì mà kêu!!"
Tôi sợ hãi không dám nói lớn: "Gà, con quên không giết gà rồi!"
Lão đầu nghe xong, lập tức để bầu rượu xuống, sắc mặt cũng biến đổi: "Con quên thật đấy à?"
Tôi khóc thảm: "Làm sao giờ lão đầu?"
"Tiêu Chiến, lão tử thực sự bị con hại chết mất!"
"Xem ra tối nay sẽ có đến hai con ác quỷ rồi..."
Ta cười gượng một tiếng: "Nhờ cả vào sư phụ."
Lão đầu xách tai tôi lôi vào trong, còn tranh thủ đá Đường Duyệt Hòa một cước.
"Không muốn chết thì đi vào đây."
Đường Duyệt Hòa vội vàng đi theo.
Lão đầu vào buồng lấy ra một đống đạo bùa chú, đưa cho tôi cùng Đường Duyệt Hòa: "Đem dán toàn bộ lên cửa và cửa sổ, không được để sót bất kỳ chỗ nào."
Tôi với Đường Duyệt Hòa cùng nhau mau chóng dán lên.
Đợi tôi xong xuôi, sư phụ lại tiếp tục cầm một đống đạo bùa chú nữa ném cho tôi: "Con vào phòng, dán lên người Vương đại thiếu."
Tôi sững người.
"Đờ người ra đó làm gì? Còn không mau đi dán! Muốn cậu ta biến chúng ta thành thức ăn đúng không?"
Nghe vậy tôi lập tức vọt ra ngoài.
Chạy vào trong phòng, thấy được xác Vương Nhất Bác vẫn đang nằm yên tĩnh trên giường, tôi khẩn trương cầm bùa lại gần, vừa dán vừa lẩm bẩm bảo: "Vương Nhất Bác, tối nay anh tuyệt đối đừng gây thêm phiền phức đấy nhé!"
Đợi đến khi Vương Nhất Bác bị dán kín người, bấy giờ tôi mới ra khỏi phòng, trước khi đi tôi còn khép cửa lại, tiếp tục dán thêm hai tấm nữa lên trên.
"Sư phụ, con xong rồi."
"Ừ."
"Sư phụ, bùa này của người có hiệu quả không?"
"Không hiệu quả thì con vào phòng kia cùng cậu ta đi." Lão đầu hừ lạnh trừng tôi một cái.
Tôi lập tức ngậm mồm, ngoan ngoãn ngồi bên cửa, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đường Duyệt Hòa thì ngồi xổm trong một góc, không dám làm ra bất kỳ cử động nào.
Lão đầu cũng nghiêm chỉnh ngồi trên ghế, vừa rít thuốc vừa cau mày.
"Đường Duyệt Hòa, tại sao ma nữ này cứ bám anh mãi thế?" Tôi không nhịn được lại hỏi.
Đường Duyệt Hòa ngẩng đầu nhìn tôi một chút, rồi lại cúi đầu xuống.
"Đuổi theo đòi mạng anh đến mức thế, nếu không phải là giết người ta, thì cũng là giết cả nhà người ta."
"Tôi không phải cố ý." Đường Duyệt Hòa cuối cùng cũng chịu mở miệng, anh ta ôm chặt lấy mình.
"Có ý gì?"
"Tôi không phải muốn giết cô ta! Là cô ta khăng khăng quấn quít lấy tôi." Đường Duyệt Hòa ngẩng đầu lên, trong mắt đầy tơ máu.
"Đã nói rõ là tôi đã có vợ con rồi, với cô ta cũng chỉ là vui đùa một chút mà thôi, thế mà cô ta cứ nhất quyết không tin, bám riết tôi mãi!"
"Bị cô ta dồn ép đến phát điên, tôi mới sai người đi dạy cho cô ta một bài học, nào ngờ cô ta thế mà lại chết!"
Nghe xong tôi tóm lấy cổ áo Đường Duyệt Hòa: "Má nó anh có còn là đàn ông không thế hả?!"
Đường Duyệt Hòa bị tôi túm cổ, nước mắt liền rơi xuống: "Tôi thật sự không muốn giết người mà!"
Tôi quay lại bảo với lão đầu: "Hay chúng ta ném tên này ra ngoài đi."
Đường Duyệt Hòa vừa nghe, lập tức quỳ bụp xuống: "Van các người, cứu tôi với. Tôi thật sự biết sai rồi. Tôi không muốn chết đâu!"
Lão đầu rít một hơi thuốc, lạnh lùng nhìn anh ta: "Cứu cậu cũng được, thế nhưng ta tuyệt đối không làm mấy chuyện tổn hại âm đức. Cậu nhất định phải quy y xuất gia, cả đời đọc kinh siêu độ cho cô gái kia, cậu có làm được không?"
Đường Duyệt Hòa nghe thế, liền đồng ý luôn miệng: "Tôi làm được, tôi có thể làm được! Tôi còn có vợ con, tôi không muốn chết! Chỉ cần giữ cho tôi được một cái mạng, các người muốn tôi làm gì cũng được hết!"
"Loại người như anh mà cũng xứng nhắc tới vợ con?"
Đường Duyệt Hòa bị tôi nói cho cứng họng.
Tôi tức giận ngồi xuống bên cửa, không muốn nhìn tên cặn bã này thêm chút nào nữa.
Đồng hồ lại vang lên một tiếng.
Ngoài cửa đột nhiên nổi lên cuồng phong, cây hòe già trong viện phát ra những tiếng rào rào.
Chợt nghe từng trận nghẹn ngào thê lương truyền đến, như có nữ tử đang khóc ngoài đó.
"Đường Sinh, Đường Sinh..."
Tôi nín hơi lắng nghe, có người đang gõ nhẹ lên cửa.
Đường Duyệt Hòa hoảng sợ vùi vào trong góc: "Cô ta đến rồi, cô ta đến rồi!"
Tôi lập tức đứng lên ngó ra.
Quả nhiên có một cô gái đang đứng ngoài cửa, gương mặt đẹp đẽ, vóc người duyên dáng. Trên người mặc một bộ sườn xám màu đỏ tươi. Sắc mặt trắng bệch mà thê lương. Cô ta vừa gõ cửa, vừa nũng nịu gọi: "Đường Sinh, chàng nhanh mở cửa ra nào. Lẽ nào chàng không muốn gặp Giang nương sao?"
Đường Duyệt Hòa ôm đầu khóc lớn: "Giang nương, cô bỏ qua cho tôi đi!"
"Đường Sinh, những lời thề non hẹn biển chàng dành cho Giang nương, chẳng lẽ giờ muốn nuốt lời hết sao?" Giang nương đứng ngoài cửa sụt sùi khóc lóc.
Đường Duyệt Hòa không dám trả lời.
"Đường Duyệt Hòa, cái đồ phụ tình này! Uổng cho ta một mảnh tình si, ngươi lại cho người tới giết ta!" Giang nương đột nhiên đổi giọng, hét lên đầy thê lương: "Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta phải ăn tim can của ngươi, lột da ngươi làm quần áo, như vậy ngươi sẽ không bao giờ rời khỏi ta được nữa, ha ha ha ha..."
Đường Duyệt Hòa run lẩy bẩy, mặt trắng bệch như tờ giấy trắng: "Không, không!"
"Tại sao ngươi không chịu ra? Ngươi đi ra đây! Lại còn tìm đạo sĩ dán những lá bùa này? Ngươi cho là mấy thứ này có thể chặn được ta chắc?" Dứt lời, cô ta đột nhiên bay lên, không thấy đâu nữa.
"Là chỗ nào, là chỗ nào có thể vào được, Đường Sinh, mau để ta đi vào, mau để ta đi vào!"
"Chỗ này không vào được, chỗ này cũng không được, Đường Sinh, mau mở cửa cho ta, Đường Sinh..."
Tôi căng người lắng nghe tiếng nữ quỷ kia đang không ngừng cào móng tay vào cửa sổ và trên nóc nhà. Tôi nhỏ giọng hỏi sư phụ: "Cô ta sẽ không vào được đúng không?"
Sư phụ lắc đầu một cái: "Chỉ cần cậu ta không đi ra, nữ quỷ kia sẽ không vào được."
"Ê!" Tôi hạ giọng ới anh ta một tiếng, chỉ sợ anh ta vô tình cắn lưỡi mà chết.
Đường Duyệt Hòa không có chút phản ứng, chỉ chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Đường Sinh, Đường Sinh, sao chàng không nói lời nào, chàng mau để Giang nương vào đi."
Nữ quỷ kia tìm khắp một lượt, cuối cùng vẫn dừng lại ở ngoài cửa.
"Giang nương, cô bỏ qua cho ta đi, sau này tôi nhất định sẽ ngày đêm tụng kinh siêu độ cho cô, chuộc lại lỗi lầm."
Giang nương an tĩnh đứng ngoài cửa, nhẹ nhàng mở miệng: "Chàng thật sự không định gặp mặt Giang nương một lần sao? Thiếp yêu chàng biết bao, vì sao chàng lại không thể yêu Giang nương dù chỉ là một chút?"
Cô ta vừa khóc vừa thỏ thẻ giãi bày, ruột gan đứt từng khúc ruột.
"Nhân quỷ thù đồ, cô vẫn là nên đi đầu thai đi thôi." Tôi không đành lòng bèn khuyên nhủ.
Kiếp sau cũng đừng gặp phải loại người cặn bã này nữa.
Giang nương đứng khóc hồi lâu, thấy Đường Duyệt Hòa nhất quyết không chịu đi ra gặp mình, bèn mở miệng nói: "Đã vậy, ta sẽ không dây dưa với chàng thêm nữa. Đường Sinh, kiếp sau gặp lại!"
Ngoài cửa dần yên tĩnh trở lại. Tiếng gió cũng không còn, nữ quỷ kia có vẻ đã đi thật.
Tôi lén nhìn ra cửa sổ, thấy ngoài sân trống không.
"Sư phụ, nữ quỷ kia hình như đi thật rồi."
"Trời còn chưa sáng, chưa thể ra ngoài."
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền tới giọng nói của một nữ nhân khác: "Tướng công, chàng có ở bên trong không?"
Tôi sững người, vội ngó ra bên ngoài.
Đứng ngoài nhà là một cô gái xa lạ, tay xách bọc quần áo, đang lo lắng nhìn vào bên trong.
Đường Duyệt Hòa bỗng dưng đứng lên, nhìn ra ngoài cửa: "Tử Ngọc, là nàng sao?"
"Là thiếp đây, tướng công, rốt cuộc thiếp cũng tìm thấy chàng rồi! Sao chàng không từ mà biệt? Gia nhi còn đang chờ chàng về nhà đó!"
"Gia nhi, con của ta!" Đường Duyệt Hòa đột nhiên trở nên kích động.
"Tướng công!" Cô gái kia bước lên hai bước, đập cửa hô to: "Thiếp chạy một đường tới đây, muốn cùng chàng trở về, chàng mau ra đây đi!"
Đường Duyệt Hòa vừa nghe thế, lập tức gật đầu: "Được, được, ta cùng nàng trở về."
Lời vừa dứt, tôi đã nghe thấy lão đầu hét lơn một tiếng: "Mau kéo cậu ta lại!"
Ta quay đầu nhìn lại thì thấy Đường Duyệt Hòa đã ra tới cửa, tay đẩy cửa ra.
Một trận cuồng phong lập tức thổi vào, làm cho tôi không mở mắt ra nổi.
Trong mơ hồ, tôi tựa hồ nghe được tiếng cô gái kia cười cười vẫy tay gọi Đường Duyệt Hòa, còn Đường Duyệt Hòa thì lại ngây ngốc bước ra ngoài: "Tử Ngọc, ta nhớ nàng lắm, Tử Ngọc."
"Tướng công, mau cùng thiếp về thôi. Gia nhi cùng thiếp cũng nhớ chàng lắm!"
"Đường Duyệt Hòa!" Tôi hét lớn một tiếng.
Đường Duyệt Hòa dừng bước, mê man nhìn tôi. Lúc quay đầu lại, đã thấy cô gái kia lắc mình một cái, biến thành một nữ quỷ tóc đen, vặn đầu từ trước ra sau người, lưỡi dài đỏ lòm, tóc đen dài không gió mà bay.
Tôi vội chạy tới đưa tay đóng cửa lại, thì lại thấy nữ quỷ kia lột cả da đầu cùng mái tóc đen của mình xuống, lộ ra bộ não màu trắng cùng da thịt đỏ tươi.
Vung tay lên một cái, mái tóc đen lập tức rơi vào mặt Đường Duyệt Hòa.
Đường Duyệt Hòa phát ra một tiếng hét thảm. Mái tóc đen kia như có linh hồn, lập tức chui vào lỗ mũi cùng lỗ tai của Đường Duyệt Hòa. Da đầu kia cũng bám lên mặt Đường Duyệt Hòa. Lập tức Đường Duyệt Hòa co quắp người lại, bị bộ đầu tóc kia hút khí đến khô queo.
Tôi vội đưa tay dứt bộ tóc kia ra, nhưng nó tựa như đã dán chặt lên mặt anh ta, căn bản không dứt ra nổi.
Chúng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Duyệt Hòa bị hút thành một cái xác khô.
Đường Duyệt Hòa vừa chết, bộ tóc kia tự động quay trở về trên đầu của nữ quỷ.
Nữ quỷ mặt đầy mê luyến vuốt mái tóc của mình, máu tươi đang không ngừng nhỏ xuống: "Đường Sinh, ta rốt cuộc cũng có được chàng, từ nay về sau chúng ta sẽ không còn phải phân li nữa."
Dạ dày tôi cuộn lại, chỉ muốn ói một trận.
Nữ quỷ kia bỗng ngẩng phắt mặt lên, hất tóc xông thẳng tới chỗ tôi.
Tôi sợ quá vội chạy về phía sau, nhưng căn bản không nhanh được bằng bộ tóc đen kia!
"Vương - Nhất - Bác!" Tôi nhắm mắt lại, theo bản năng hét lên.
"A!!!" Bên tai dội tới tiếng nữ quỷ thét gào thê lương, tôi lập tức mở mắt ra xem. Vương Nhất Bác đang đứng ngay trước mặt tôi, một tay túm lấy mái tóc dài của nữ quỷ.
Dùng sức một chút, da đầu của nữ quỷ đã bị kéo xuống.
Nữ quỷ thảm thiết kêu lên, theo bản năng muốn trốn đi, thế nhưng lại bị Vương Nhất Bác bắt về, trực tiếp bẽ gãy cổ.
Tôi hoảng sợ nhìn đầu nữ quỷ đang lộc cộc lăn ra xa, còn thân thể thì bị Vương Nhất Bác một ngụm nuốt vào.
Máu tươi dính đầy hai tay Vương Nhất Bác rỏ xuống dưới đất, cũng không biết là của nữ quỷ kia hay là của Đường Duyệt Hòa.
Tôi sợ hãi lui về phía sau hai bước. Vương Nhất Bác chậm rãi quay người lại, con ngươi đỏ như máu phát sáng trên gương mặt xanh trắng, thế nhưng lại không có tròng mắt!
Tôi phát run.
"Vương ca?" Tôi thử gọi anh.
Vương Nhất Bác không phản ứng gì.
"Chiến Chiến, thần trí của cậu ta đã không còn nữa rồi, con có gọi cũng vô ích! Ta sẽ tới chặn trước mặt cậu ta, con chạy mau đi!"
Lão đầu thấp giọng bảo tôi.
Tôi khiếp sợ nhìn sư phụ: "Không được!"
"Đồ đần này! Chẳng lẽ con muốn nhìn thấy cả hai chết thì mới vừa lòng!"
"Chạy!" Lão đầu hô to một tiếng, sau đó cầm lá bùa đánh về phía Vương Nhất Bác.
Ai ngờ Vương Nhất Bác chỉ động một chút đã hất văng ông ra, chớp mắt đã đi tới trước mặt tôi, lộ ra hàm răng sắc nhọn, cắn lên cổ tôi.
Tôi nghiêng đầu, bị anh cắn trúng bả vai, cảm giác đau đớn lập tức dội tới, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Chỉ chốc lát, tôi rơi vào trạng thái hôn mê.
Má nó mấy tấm bùa này cho đi làm giấy nháp hết đi là vừa!!!
[Hết chương 4]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro