Chương 01: Minh hôn
Tôi tên là Tiêu Chiến, là một cô nhi, từ lúc vẫn còn bọc tã lót thì tôi đã được sư phụ nhặt về nhà, cho tới nay đã được mười chín năm.
Sư phụ của tôi là một con sâu rượu, nhìn qua trông khùng khùng điên điên, thế nhưng lại rất có tài xem phong thủy và có tuyệt kỹ chọn huyệt đặt quan tài. Tại nơi đồng quê mười dặm tám thôn này chỉ cần là người có chút tiền, muốn tìm một nơi phong thủy tốt để đặt huyệt thì đều sẽ tìm đến ông, người ta gọi ông là Phùng đạo sĩ.
Lúc còn nhỏ sư phụ vốn định truyền lại tuyệt kỹ này cho tôi, thế nhưng tôi lại quá dốt nát, có làm thế nào cũng không thể nhớ nổi mấy cái thứ bát quái âm dương gì đó. Sau hai lần nỗ lực, sư phụ của tôi rốt cuộc cũng không bao giờ còn nhắc đến chuyện này nữa.
Ở cái nơi nhỏ bé này của chúng tôi, quanh đây người ở cũng không có nhiều lắm, tang sự tự nhiên cũng ít, mười ngày nửa tháng mới kiếm được một mối tàm tạm, bởi vậy tiền thu về cũng ít nốt, đã thế sư phụ tôi lại còn hay thích uống rượu, cứ kiếm được đồng nào là lập tức sẽ đi làm liền hai chai, thế thì bảo sao mà không có tiền dư dả. Mấy ngày nay cuộc sống cũng rất túng thiếu.
"Chiến Chiến, ăn ít tí đi, lớn tướng rồi mà sao lại cứ thích tranh ăn với ông già này vậy." Lão đạo sĩ điên (*) ôm lấy chai rượu tu một ngụm, sau đó lầu bầu cái miệng.
(*) Chiến Chiến chơi chữ đồng âm. 冯 /féng/ họ Phùng. 疯 /fēng/: điên.
Tôi không thèm để ý đến ông ấy, cơm nước xong ông đây còn phải lên núi đốn củi, không ăn cơm thì lấy hơi sức đâu ra mà làm? Tôi ăn hết một bát, làm thêm một bát ngô với hạt phỉ, rồi lại bỏ thêm một miếng dưa muối vào trong mồm, cuối cùng chùi miệng một cái: "Sư phụ, con lên núi chẻ củi đây."
Lão đầu uống đến đỏ bừng cả mặt, mắt thì đỏ lòm, lúc nói còn chẳng thèm nâng mắt lên: "Đã mang theo bùa chú đi chưa?"
Tôi sờ bùa chú đeo ở trong ngực một cái, gật gật đầu: "Mang theo rồi."
"Ừm." Lão đầu "hừ" cái mũi một cái, sau đó liền ngủ luôn.
Lão đầu nói tôi trời sinh dương thể, dương khí tràn trề, từ bé đến lớn không bao giờ bị ốm đau gì cả. Đến mùa đông cả người đều nóng rực như một lò lửa. Còn nói lũ ma quỷ rất thích kiểu người trời sinh dương thể như tôi, lúc còn bé có không ít lần ông lấy chuyện này ra để hù dọa cho tôi sợ. Dù sao cho tới tận giờ tôi cũng chưa từng gặp qua ma quỷ bao giờ, cho nên ông đây căn bản cũng cóc sợ.
Tôi nhấc dao, đeo sọt lên lưng rồi bước ra ngoài cửa. Cửa nhà tôi không giống như cửa những nhà bình thường khác, nó có hai cánh. Một cánh là cửa gỗ, bình thường lúc đi ra ngoài đều là đi bằng cánh này. Một cánh là cửa đồng, từ trước đến giờ chưa bao giờ từng thấy cánh cửa này được mở ra, lão đầu nói, cửa này không dành cho người sống.
Tôi vẫn luôn không tin, cho đến khi được tận mắt nhìn thấy, bấy giờ tôi mới tin.
Hôm nay, sau khi chặt củi, ăn cơm tối xong xuôi, tôi rửa mặt rồi đi ngủ.
Đang ngủ say, bỗng nhiên bị một trận kèn xô-na ầm ĩ đánh thức. Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, muốn nhìn một chút xem có chuyện gì xảy ra. Chợt thấy lão đầu không biết từ bao giờ đã từ trong phòng của mình chạy sang rồi đi tới bên cạnh tôi. Thấy tôi há hốc mồm định nói thì lập tức bịt kín miệng tôi lại: "Đừng có lên tiếng, ở yên trong này, không được đi ra!" Dứt lời, ông khoác áo bước ra ngoài.
Bị lão đầu dọa sợ, tôi tỉnh ngủ hẳn, vội vàng ghé vào cửa sổ để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Tiếng kèn xô-na càng lúc càng lớn, tôi nghe kỹ lại, hình như đây là nhạc hỉ thì phải? Không biết là nhà ai mà lại đi đón dâu vào giữa buổi tối thế này? Đúng là điên!
Tiếng nhạc hỉ càng lúc càng gần, có vẻ như đã ở ngay ngoài cửa, sau đó thì im bặt.
Tôi cảm thấy hơi sợ, nhưng lại không áp chế được sự hiếu kỳ ở trong lòng, thế là bèn lén đi xuống giường, trốn ở sau cửa, cẩn thận ngó ra nhìn sư phụ đang đứng ở trước cửa viện.
Một lát sau thì nghe được một giọng nữ lanh lảnh truyền đến: "Xin hỏi, đây có phải là nhà của Phùng đạo trưởng hay không?"
Người phụ nữ kia nói chuyện rất từ tốn, thoạt nghe có vẻ lạnh lẽo, khiến cho người ta phải sợ hãi.
"Xin hỏi là người từ phương nào tới vậy?" Sư phụ cao giọng hỏi.
Chưa bao giờ tôi thấy lão đầu nói chuyện với ngữ khí mạnh đến thế.
"Thiếp thân là Vương Lưu Thị đến từ trấn Vương gia, hôm nay đặc biệt tới đây để gặp mặt Phùng đạo trưởng."
Trấn Vương gia? Cách chỗ này phải tới hơn mười dặm (*), sao người phụ nữ này lại chạy được tới đây thế này? Lẽ nào đây lại chính là tình nhân già của lão đầu?
(*) 1 dặm Trung Quốc = 500 m = 0.5 km.
Đợi đến khi tôi hồi thần thì lại nghe thấy lão đầu lớn tiếng nói: "Vương phu nhân, ta đã không còn nhận mấy vụ làm ăn kiểu này từ lâu lắm rồi, giảm thọ lắm, bà đi tìm người khác đi."
"Phùng đạo trưởng, con của tôi đã ngoài ba mươi rồi mà vẫn chưa lấy được vợ, bơ vơ một mình. Thân là một người mẹ, làm sao mà tôi có thể nhẫn tâm được đây? Van cầu ngài, xin ngài rủ lòng thương, giúp cho con trai tôi một mối hôn sự."
Tôi đứng ở phía sau nghe trộm, thật không ngờ lão đầu này lại còn làm cả mai mối. Không lẽ cái nhà này thực sự đã đến bước đường cùng rồi ư, cho nên lão đầu mới phải mở nghề phụ? Lòng hiếu kỳ của tôi lại nổi lên, bèn thăm dò bước lên phía trước mấy bước, lặng lẽ tới gần đại môn, muốn nghe được rõ ràng hơn một chút.
Người phụ nữ ở bên kia vẫn đang đau khổ cầu xin lão đầu giúp cho con trai của mình tìm được một mối hôn sự, thế nhưng lão đầu ở bên này thì vẫn khăng khăng không đồng ý. Tôi thầm nghĩ, sư phụ cũng sắp cạn túi rồi, mà người ta thì cũng đã tìm tới tận cửa, thế mà người vẫn còn làm kiêu, chẳng lẽ lại đang muốn lừa thêm một chút tiền nữa?
Tôi thấy sư phụ trầm ngâm một lúc, bóp bóp ngón tay, sau đó thở dài một tiếng: "Thôi được rồi thôi được rồi, ta biết mệnh số của ta vẫn còn thiếu nợ một việc nữa, đi vào đi."
Nói xong lão đầu mở cánh cửa bằng đồng kia ra.
Tôi kinh ngạc trợn tròn hai mắt, lão đầu này chẳng lẽ lại uống say quá rồi? Sao lại đi mở cánh cửa kia ra chứ, tuy rằng tôi cũng chẳng tin vào chuyện cửa sống cửa chết, thế nhưng ngày nào cũng nghe thấy lão đầu nhắc đến chuyện này, cho nên từ lâu tôi đã cho rằng, cánh cửa này không thể được mở ra.
Tôi vội vàng nhảy ra: "Lão đầu, người mở sai cửa rồi!" Vừa dứt lời, cửa đồng đã mở ra, nghe được tiếng, lão đầu quay lại nhìn về phía tôi. Đây là lần đầu tiên tôi được trông thấy vẻ mặt đó của lão đầu, khiếp sợ, hối hận, thậm chí là còn có một chút vẻ sợ hãi.
Không chờ tôi hồi thần lại, lão đầu đã quay người muốn đóng cánh cửa đồng kia lại, thế nhưng đã quá muộn.
Một trận cuồng phong từ bên ngoài cửa đột nhiên vọt vào bên trong, thổi mạnh đến mức tôi suýt chút nữa thì không thể mở được mắt ra nổi. Lúc mở mắt nhìn lại, đứng ở cửa là một đội ngũ đón dâu mặc đồ đỏ chót. Dẫn đầu là hai tiểu cô nương mặc váy dài màu đỏ, dáng vẻ phấn điêu ngọc mài trông rất đẹp, trên đầu có hai cái búi tóc, trên môi tô màu son đỏ tươi. Một tay xách giỏ, tay còn lại vung hoa giấy màu đỏ từ trong giỏ ra ngoài, mỉm cười chậm rãi bước qua ngưỡng cửa. Hoa giấy màu đỏ bay đầy trời, rơi xuống mặt đất, sau đó biến thành tiền giấy màu vàng sáng rọi. Quần áo trên người cũng nhanh chóng bị biến hóa, biến thành một thân đồ tang. Tiếng nhạc hỉ bên tai lúc này cũng biến đổi thành nhạc tang nốt. Đội chơi nhạc đi theo phía sau bọn họ mặt mày cứng đờ, lại bắt đầu chơi nhạc cụ, chậm chạp tiến về phía trước, kéo theo tiếng kèn xô-na vang lên vào giữa đêm khuya, nghe mà sởn hết cả gai ốc, nổi hết cả da gà.
Đi cùng với tiếng nhạc tang rợn người là một chiếc kiệu nhỏ làm bằng vải bố mềm mại đang lắc lư tiến vào trong sân. Thân kiệu được làm bằng vải bố màu trắng, ở phía trên có treo kim tuyến, kiệu được bốn người nâng lên. Đi ở phía sau kiệu là tám người đàn ông mặc áo trắng, cũng đang khiêng một chiếc hòm lớn hình chữ nhật màu đen. Lúc tôi nhìn kỹ lại, suýt chút nữa thì đái cả ra quần, mẹ nó kia chẳng phải là một cỗ quan tài lớn màu đen đấy à?! Ở phía trên còn đặt một vòng hoa lớn màu trắng, tiền giấy từ hai bên rơi xuống quan tài, rồi lại chậm rãi trượt xuống dưới mặt đất.
Tiếng nhạc tang dừng lại, cả đám người im bặt. Kiệu mềm nhẹ nhàng hạ xuống, một vị phu nhân mặc chiếc váy dài màu đen theo kiểu cổ xưa bước ra khỏi kiệu. Chân vừa duỗi ra, tôi liền nhận ra được ngay chân bà ấy là kiểu chân bó. Vừa ngẩng mặt lên, tôi lại toát hết mồ hôi ra thêm một lần nữa. Sắc mặt của bà ấy trắng bệch như một tờ giấy, môi đỏ như được bôi máu, trong mắt không hề có đồng tử, hốc mắt trông cứ như hai viên thủy tinh màu đen đang cứng nhắc nhìn chằm chằm vào người ta.
Vị phu nhân kia thi lễ với sư phụ của tôi: "Phùng đạo trưởng, nghe nói trước kia ngài có làm mai mối cho âm phủ, nếu có thể giúp cho con trai của nhà chúng tôi tìm được một mối duyên tốt, thì toàn bộ Vương gia nhà chúng tôi sẽ vô cùng cảm kích."
Nghe xong, tôi sợ đến mức ngồi phịch mông xuống dưới đất, đây có phải là làm mai mối cho người đâu, đây là lấy vợ cho quỷ thì có!
Sư phụ liếc nhìn tôi một cái, dùng ngón trỏ đặt lên miệng ra ý đừng có lên tiếng. Tôi gật đầu tới tấp, chỉ sợ làm sai một chút thôi là cũng có thể đi tiêu cái mạng nhỏ này.
Sư phụ quay đầu lại nhìn vị phu nhân kia: "Nếu muốn làm minh hôn, bà hẳn là cũng biết được ta có luật 'ba không' rồi chứ."
Vị phu nhân kia gật gật đầu: "Không làm cho những kẻ hại người, không làm cho những kẻ ác, không làm cho những kẻ giết người."
"Không sai. Bà đã nắm được rõ quy củ của ta, vậy bây giờ ta sẽ đốt nhang lên để phân định."
Đốt nhang? Tôi sửng sốt, không ngờ lão đầu lại có bản lĩnh đến thế, sao trước giờ tôi lại không hề hay biết chuyện này nhỉ? Một lát sau, lão đầu đi vào trong phòng bê ra chiếc hương đàn nhỏ (bát hương) màu đen dùng để cúng Táo vương gia (ông Táo), đặt ở trong viện, sau đó lại lấy ra ba cây nhang cắm vào hương đàn.
"Khói trắng tượng trưng cho cái thiện, khói đỏ tượng trưng cho cái ác. Nếu khói chuyển đỏ thì xin mời bà hãy quay về cho." Lão đầu cầm cây đèn cầy, nói với Vương phu nhân, sau đó bắt đầu châm lửa vào ba cây nhang kia.
Tôi, sư phụ và còn cả vị Vương phu nhân không rõ là người hay quỷ kia đều cùng nhau nhìn chằm chặp vào ba cây nhang trong hương đàn, đốm lửa dần dần ăn vào cây nhang, khói trắng chậm rãi tỏa ra.
Trông thấy thế, Vương phu nhân nhếch môi lên, để lộ ra nụ cười rợn người. Cây nhang cháy còn chưa được đến một nửa thì khói trắng bỗng nhiên chuyển thành khói đỏ.
Vương phu nhân biến sắc, vẻ mặt âm tình bất định.
Tôi nhìn làn khói đỏ, mẩm nghĩ, chẳng lẽ cái vị Vương đại thiếu gia này lúc còn sống đã từng làm hại người? Chẳng lẽ người phụ nữ này đang nói dối sư phụ của tôi?
Lão đầu cũng chau mày lại: "Khói trắng chuyển đỏ? Vương phu nhân, con trai của bà rốt cuộc là đã chết như thế nào vậy?"
Vương phu nhân trầm mặc một chút rồi chậm rãi nói: "Con trai của tôi là con trưởng của Vương gia, tuổi đã ngoài ba mươi nhưng vẫn chưa lấy vợ, tháng trước tôi đã nhờ người bàn xong chuyện cưới hỏi với một gia đình ở trấn Văn. Mấy hôm trước, con trai tôi dẫn người đi đón dâu, ai ngờ trên đường đi lại đụng phải sơn phỉ, sau đó thì con trai tôi chết." Vương phu nhân vừa nói vừa khóc, tôi nghe mà cũng cảm thấy tiếc thay cho vị Vương thiếu gia kia, không dễ gì mới cưới được một người vợ, thế mà lại bị mất mạng, má nó thật đúng là thảm mà.
Lão đầu nghe xong liền nói: "Bị sơn phỉ giết? Vậy là bị đột tử? Vương phu nhân, con trai của bà chỉ e là đã sớm trở thành lệ quỷ (*) rồi."
(*) Lệ quỷ: Những người khi chết có oán khí quá nặng, không thể đầu thai sang kiếp khác thì sẽ bị hóa thành lệ quỷ, thường sẽ nán lại ở cõi âm đợi đến kẻ thù của mình xuống dưới, lúc ấy thì mới đi đầu thai được, hoặc là sẽ tiến hành trả thù.
Lệ quỷ! Tôi sợ đến mức suýt chút nữa thì lăn phắt tới bên chân sư phụ của tôi. Cha mẹ ơi, đừng có nói là tới đây để tìm người chết thay đấy nhá!
Vương phu nhân ngước hai đôi mắt trống rỗng lên nhìn sư phụ tôi: "Phùng đạo trưởng, con trai của tôi mới có ba mươi tuổi mà đã phải chết, dù có thế nào thì tôi cũng muốn tìm bằng được cho con trai tôi một người để bầu bạn, không thể để cho nó khổ sở du đãng một mình trên cõi đời này được!" Giọng nói của Vương phu nhân trở nên bén nhọn, như một lưỡi dao sắc cắm vào màng nhĩ của tôi, suýt chút nữa thì làm rách cả màng nhĩ. Tôi vội vàng bịt lỗ tai lại, hi vọng có thể làm giảm bớt đi được một chút đau đớn.
Lão đầu cười lạnh mấy tiếng: "Con trai của bà đã trở thành lệ quỷ, không thể đầu thai luân hồi, lại càng đừng nói đến chuyện kết minh hôn!"
"Không!" Vương phu nhân giơ hai tay lên, móng tay lập tức trở nên dài nhọn, bà ta hét lên với sư phụ tôi: "Con trai của tôi không đáng phải chịu khổ như vậy, không đáng!"
"Vương phu nhân, bà trở về đi, ta không giúp được gì cho bà đâu." Sư phụ lạnh lùng nói, trầm tĩnh nhìn về phía Vương phu nhân như đang dần trở nên điên cuồng kia, ông chọc một tay vào trong ngực, bày ra tư thế muốn lấy bùa.
Trông thấy người phụ nữ kia dọa người như vậy, tôi đang định lui xuống. Đột nhiên chiếc quan tài ở phía sau Vương phu nhân khẽ động, một làn khói màu đỏ nhạt bay thẳng về phía tôi, sau đó bay lòng vòng quanh người tôi.
"Cái quỷ gì thế này?" Tôi sợ quá bèn thốt lên một câu.
Vị Vương phu nhân vốn đang nhìn chằm chằm vào sư phụ đột nhiên quay sang nhìn về phía tôi, bà ta nhếch miệng cười, để lộ ra chiếc răng nanh trắng muốt: "Trời sinh dương thể!"
Tôi sợ quá bèn hét toáng lên: "Sư phụ cứu con với!"
Lão đầu lập tức nhảy tới trước mặt tôi, lấy một lá bùa ra dán lên người tôi, làn khói đỏ lập tức bị tản đi. Tôi vội vàng trốn ra sau người lão đầu, trong lòng thầm ra sức vỗ tay khen ngợi lão. Lúc nhìn về phía vị Vương phu nhân kia, tôi trông thấy bà ta vẫn đang nhìn chòng chọc về phía mình mà cười lạnh, đến mức khiến cho tôi nổi hết cả da gà.
"Cậu có muốn lấy con trai của tôi không?"
"Vương phu nhân, bà thân đã là sinh hồn, nếu như vẫn còn u mê không chịu tỉnh, thì ta sẽ khiến cho bà hồn phi phách lạc, không bao giờ có thể tỉnh lại được nữa." Lão đầu cao giọng nói.
"Sư phụ, sinh hồn là cái gì?" Tôi nhỏ giọng hỏi.
"Chính là người vẫn chưa chết nhưng hồn phách thì lại xuất ra, đợi đến khi trời sáng bà ta sẽ tỉnh lại, sẽ lại trở thành con người."
Tôi líu lưỡi không nói nên lời, không ngờ lại còn có cả thể loại như thế này nữa.
Vương phu nhân ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười kia như tiếng thét chói tai, đánh thẳng vào trong lỗ tai của tôi, khiến cho tôi bị ù tai khủng khiếp, tôi lại vội vàng bịt chặt hai tai lại.
"Phùng đạo trưởng, ông hẳn cũng biết thân thể chí dương sau hai mươi tuổi sẽ không thể áp chế được, đến lúc đó chỉ e là cậu ta sẽ bị vô số ác quỷ gặm nhấm đến không còn lại gì. Có điều, nếu như ông chịu gả cậu ta cho con trai của tôi, thì con trai của tôi nhất định sẽ có thể bảo vệ cho cậu ta chu toàn, ông thấy sao?" Vương phu nhân mỉm cười nhìn sư phụ của tôi.
Sư phụ đang đứng trước mặt tôi đột nhiên không nói gì nữa, xung quanh trở nên tĩnh lặng.
Tôi cảm thấy bồn chồn, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, lão đầu sẽ không gả tôi cho quỷ thật chứ?!
Thấy lão đầu nửa ngày trời không đáp lại, Vương phu nhân chậm rãi tiến tới trước mặt tôi: "Nếu cậu không muốn chết thì hãy thành thân với con trai của tôi, chỉ có nó mới có thể bảo vệ được cho cậu bình an mà thôi."
Tim tôi nảy lên một cái, tôi chửi ầm lên: "Cút mẹ nhà bà đi, ông đây đang sống yên lành, đừng hòng lừa được ông! Lấy quỷ? Vậy thì chẳng phải là ông đây sẽ chết nhanh hơn sao?!"
Vương phu nhân không bị tôi chọc giận, trái lại bà ta còn mỉm cười: "Cậu vẫn còn sống yên lành được, đó là bởi vì trước khi cậu đủ hai mươi tuổi, dương khí sẽ không tỏa ra nhiều, đợi tới khi cậu qua hai mươi tuổi rồi, đến lúc đó ngay cả sư phụ cậu cũng chẳng thể cứu nổi cậu đâu."
Nghe bà ta nói xong, tim tôi đập thình thịch, tôi nuốt một ngụm nước miếng, quay sang nhìn sư phụ vẫn đang trầm mặc, tôi kéo kéo áo của ông: "Lão đầu, nói gì với con đi chứ, bà ta chỉ là đang nói bậy thôi đúng không?"
Sư phụ chầm chậm quay người lại, tôi nhìn thấy gương mặt của ông tràn đầy vẻ bất đắc dĩ cùng thống khổ: "Chiến Chiến, con có sợ chết không? Nếu không sợ thì đến năm con tròn hai mươi tuổi, sư phụ sẽ đích thân 'tiễn' con đi, sau đó ta cũng sẽ đi cùng với con luôn, hai chúng ta sẽ làm bạn ở dưới hoàng tuyền."
Nghe lão đầu nói xong, cổ họng tôi trở nên khô khan, hai tay không khống chế được mà trở nên run rẩy. Ông đây sống suốt mười chín năm, đột nhiên lại phát hiện ra mình không thể sống được quá hai mươi tuổi, đây có khác gì một trò đùa đâu cơ chứ?!
Lão đầu nhìn tôi, dường như đang chờ đợi câu trả lời.
Đối diện với gương mặt mà mình đã quen thuộc trong suốt mười chín năm qua, tôi chợt cảm thấy có chút không nỡ, tôi cười gượng hai tiếng: "Người uống say đấy à? Với cái bộ xương cốt này của người thì ít nhất cũng vẫn còn có thể sống được đến một trăm tuổi, ai cần người phải đi theo cơ chứ."
Lão đầu thấy tôi nói như vậy, sắc mặt khẽ biến, trong mắt tràn đầy vẻ đau lòng: "Tiểu tử ngốc, không ngờ con lại hiếu thuận như vậy." Dứt lời ông quay người nhìn Vương phu nhân, chìa tay ra: "Đưa ngày sinh tháng đẻ và tóc của con trai bà cho tôi."
Vương phu nhân hơi đảo tròng mắt, dường như đang đắn đo điều gì đó, chợt thấy làn khói đỏ quấn quanh người bà ta một vòng, bà ta liền đồng ý ngay lập tức. Bà ta lấy ra từ trong ngực một cái bọc nhỏ màu vàng, mở bọc nhỏ ra, bên trong là một tờ giấy ghi ngày sinh tháng đẻ bằng chu sa cùng một nhúm tóc đen, sau đó bà ta đưa nó cho lão đầu.
"Lão đầu, người muốn làm gì?" Tôi nhìn ông, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Lão đầu cười thần bí với tôi: "Đừng sợ." Ông quay sang nói với Vương phu nhân: "Con trai của bà có thể lấy đồ đệ của tôi, có điều phải làm hôn khế sinh tử."
Vương phu nhân còn đang định nói gì đó thì lại thấy làn khói đỏ kia quấn quanh người bà ta hai vòng, cuối cùng bà ta đành phải gật đầu.
Tôi không biết hôn khế sinh tử là cái gì, nhưng tôi biết lão đầu tuyệt đối sẽ không làm hại tôi.
Lão đầu cầm tờ giấy ghi ngày sinh tháng đẻ, nhìn lên mặt trăng một lúc thật lâu, ước chừng phải đến hơn hai giờ đồng hồ, lâu đến mức tôi sắp ngủ gật luôn. Lão đầu đột nhiên vào trong phòng lấy ra một cái chén con, lấy chai rượu của mình rót rượu vào trong đó, sau đó đốt nhúm tóc kia thành tro rồi trộn vào trong chén rượu, rồi lại túm lấy bàn tay của tôi, đâm vào ngón trỏ của tôi, bóp vài giọt máu nhỏ vào trong chén rượu. Tôi đau đến mức kêu oai oái.
Lão đầu chẳng thèm để ý đến tôi, ông bắt tôi phải uống hết cái đống hỗn hợp đó.
"Làm cái gì vậy, con không uống đâu!" Tôi lắc đầu nguầy nguậy, ra sức cự tuyệt.
Lão đầu không để cho tôi có cơ hội từ chối, ông giữ chặt lấy cổ của tôi, đổ thẳng cái chén kia vào. Chén rượu trộn lẫn máu và tro suýt chút nữa khiến cho tôi phải nôn mửa cả ra, lão đầu bịt chặt miệng tôi lại, sống chết cũng không cho tôi nhổ ra. Tôi rưng rưng nước mắt cố nhịn mà nuốt cái thứ đó xuống.
"Cái lão điên nàyyyy, sư bố nhà ông!" Tôi nằm hấp hối trên mặt đất, chửi ầm cả lên.
Lão đầu cười khà khà: "Chiến Chiến ngoan, con uống thứ này vào rồi thì tên lệ quỷ kia sẽ không dám làm hại gì con nữa đâu, mà sẽ chỉ có thể bảo vệ con, sư phụ làm vậy cũng là vì muốn tốt cho con thôi."
Tôi khinh bỉ nhìn ông một cái, sau đó thì ngất đi.
----------
Vừa mở mắt tôi đã thấy mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc, bên ngoài trời đã sáng. Đây là mơ ư? Trong đầu hiện lên những hình ảnh vụn vặt, tiền giấy, quan tài, còn có cả nữ quỷ kia nữa, mẹ nó rốt cuộc là tôi đã bị trúng tà gì vậy, lại mơ một giấc mơ như vậy.
Tôi lau mồ hôi lạnh trên đầu, cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Lão đầu đang ngậm tẩu thuốc, chậm rãi tiến vào bên trong: "Tiểu tử, tỉnh rồi đấy hử?"
"Sư phụ, hôm qua lên núi hình như con bị trúng tà hay sao ấy, tối qua con gặp phải ác mộng, sợ muốn chết." Tôi kinh sợ kể lại.
Lão đầu cười khà khà: "Nằm mơ? Không có đâu."
Tôi "Hả?" một tiếng, trông thấy nụ cười thần bí của lão đầu, da đầu tôi run lên. Trong miệng dường như vẫn còn mùi máu, lập tức dạ dày tôi cuộn trào, tôi ghé người vào bên giường bắt đầu nôn khan.
"Đừng có ói ra nữa, đã sớm bị tiêu hóa hết trong bụng con rồi." Lão đầu rít một hơi thuốc rồi chậm rãi phả khói ra.
"Lão đầu, người thực sự để con lấy tên quỷ kia đấy à?" Tôi không thể tin nổi mà nhìn vào ông.
Gương mặt của lão đầu hiện lên một chút vẻ u sầu: "Chiến Chiến, đây là con đường sống duy nhất của con. Cái vị Vương thiếu gia kia, trời sinh chí âm, vốn có mệnh cô sát, không ngờ lại bị đột tử trước. Đã thế lúc chết vẫn còn có oán hận trong lòng, cho nên mới trở thành đại lệ quỷ. Có điều, có cậu ta ở bên cạnh con, con sẽ không cần phải lo lắng đến chuyện sẽ bị đám quỷ quái tìm tới cửa nữa. Cái này gọi là, lấy độc trị độc!"
Tôi cười thảm: "Lão đầu, phải sống bên cạnh quỷ suốt ngày như thế, dù cho có không bị đám quỷ khác ăn, con cũng sẽ bị dọa sợ đến chết mất!"
Lão đầu cười khà khà: "Bị dọa sợ chết còn hơn là bị chết thảm!" Nói xong ông lại tiếp tục rít một hơi thuốc.
Tôi thở dài, vuốt mặt nói: "Người kia, à không, tên quỷ kia đâu?"
"Ta đã tính xong ngày rồi, ba ngày sau là thời điểm thích hợp nhất cho chuyện của các con. Nhà bọn họ cũng đã để lại sính lễ, ba ngày sau sẽ quay lại."
"Sính lễ ấy ạ?" Tôi hơi sửng sốt.
"Vầnggg." Lão đầu bĩu môi, cầm tẩu thuốc chỉ chỉ xuống đất.
Bấy giờ tôi mới phát hiện ra có năm chiếc thùng gỗ to có khóa bằng đồng đang được đặt trong căn phòng nhỏ hẹp: "Là gỗ lim, đắt lắm đấy, không hổ là gia đình giàu nhất trấn Vương gia, quả là chịu chơi." Lão đầu bỏ tẩu thuốc ra, chậm rãi nói.
"Chẳng có tác dụng cái rắm gì cả!" Tôi ngồi xuống thở phì phà phì phò, mở một chiếc thùng ra, bên trong đầy ắp những đồng bạc. Hào quang của những đồng bạc suýt chút nữa thì làm đui mù mắt của tôi. "Hỡi thần linh ơi, sao mà nhiều tiền quá vậy trời nè!" Tôi lập tức cầm một đồng lên thổi thổi rồi đặt lại gần bên tai để lắng nghe âm thanh tuyệt vời của nó.
"Lão đầu, đống tiền này đủ để con tiêu xài cả một đời đó!" Tôi kích động cầm đồng bạc lên, khoa chân múa tay.
Lão đầu nhìn tôi, hơi mỉm cười: "Mới có thế thôi mà con đã sung sướng đến vậy rồi? Con nhìn sang thùng bên cạnh đi."
Tôi vội vàng mở thùng bên cạnh ra, bên trong tràn ngập vàng bạc châu báu, ba chiếc thùng còn lại cũng đều lấp lánh kim quang.
"Lão đầu, hay là chúng ta ôm đống tiền này cao chạy xa bay đi! Bản lĩnh của người lớn đến thế cơ mà, nhất định là có cách trốn được bọn họ!" Tôi cười tủm tỉm.
Lão đầu gõ gõ tẩu thuốc vào đế giày, tức giận nhìn tôi: "Con bị đơ hả? Con quên mất là con đã ký hôn khế sinh tử với cậu ta rồi à? Chạy? Có mà chạy đằng trời!"
"Hôn khế sinh tử, nói trắng ra chính là một sợi dây buộc chặt hai bọn con vào với nhau, chỉ cần một người biến mất hoặc chết đi, thì người còn lại cũng sẽ bị y xì như vậy."
Nghe xong, tôi ngồi phịch xuống dưới đất, đầu óc hoàn toàn trở nên choáng váng.
Sau một hồi lâu sững sờ, tôi nhào tới ôm chân lão đầu, bắt đầu gào lên: "Sư phụ, con không muốn lấy quỷ đâuuuu, con vẫn còn là một xử nam mà, con muốn lấy một cô vợ có ngực có mông cơ. Sư phụ, người không thể trơ mắt đứng nhìn con đoạn tử tuyệt tôn như vậy được."
Lão đầu vỗ vỗ đầu tôi: "Nhận mệnh đi. Chiến Chiến ngoan, con cứ coi như người vợ mà con lấy về là một người không có ngực cũng không có mông."
Nghe xong, tôi lập tức buông tay ra, chỉ vào lão đầu rồi mắng: "Người đúng là đồ con rùa, con có chết cũng không làm theo ý nguyện của bọn họ đâu." Dứt lời tôi liền chạy ra ngoài.
"Giỏi! Có cốt khí lắm, sư phụ ủng hộ con!" Tôi quay đầu lại thì nhìn thấy lão đầu đang cầm một đồng bạc đặt ở bên miệng thổi thổi, rồi lại đặt vào bên tai, vừa cười vừa nói: "Yên tâm đi, sau khi con 'đi', sư phụ sẽ tìm cho con một nơi có phong thủy tốt, để sang kiếp sau con có thể đầu thai vào một gia đình tốt. Con cũng đừng lo lắng cho ta, vì đống tiền này cũng đã đủ để ta an dưỡng tới già rồi."
Lão đầu vô lại!
Tôi quay người bốc một nắm tiền rồi lại chạy ra ngoài.
"Làm cái gì đấy?!"
"Ông đây có chết cũng phải làm một con ma no!"
Nhoáng một cái đã tới ba ngày sau. Hôm đó, sư phụ đưa cho tôi một bộ hỉ phục, bảo tôi mặc vào.
"Lão đầu, sao lại là váy thế này?! Còn cả khăn hỉ nữa chứ?!" Tôi ném đống quần áo lên bàn rồi gào lên.
Lão đầu nhún vai: "Đây đều là đồ mà Vương đại thiếu đã chuẩn bị cho người vợ đầu tiên của mình, không ngờ đến cuối cùng lại lấy con, con cứ mặc vào đi."
"Mặc cái con khỉ ấy! Ông đây không mặc quần áo của đàn bà đâu!" Tôi tức đến nỗi suýt thì méo mũi.
Lão đầu cười khì khì: "Chiến Chiến, dầu sao thì cũng đã đến nước này rồi, đừng có chống cự nữa, con nghĩ mà xem, cậu ta là quỷ cơ mà, còn có thể làm gì con được cơ chứ. Con chẳng cần phải làm gì mà cũng được nhận mấy thùng sính lễ, đã vậy lại còn được tặng thêm một tay vệ sĩ cao to vạm vỡ miễn phí nữa chứ. Nếu đổi lại là ta thì đừng có nói là váy, con có bảo ta ốp thêm hai cái bánh phao vào ngực ta cũng sẽ làm!"
Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Lão đầu, con biết người là một người không biết xấu hổ, thế nhưng người cũng đừng có nghĩ là ai ai cũng đều không biết xấu hổ giống như người!"
"Phí lời, mau thay đi." Sư phụ gõ tẩu thuốc lên đầu tôi, "Tranh thủ còn chưa tới giờ, ta có một số chuyện muốn nói với con."
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của lão đầu, tôi đành phải miễn cưỡng mặc bộ hỉ phục, nhét khăn hỉ vào trong áo trước ngực.
Sau khi thấy tôi thay xong, lão đầu nghiêm mặt dặn dò: "Trước mười một giờ đêm, người của Vương gia sẽ đưa thi thể và bài vị của Vương đại thiếu tới trước cửa, đến lúc đó con hãy cõng cậu ta đi vào trong bằng cửa đồng."
"Con cõng anh ta?!!!" Tôi hốt hoảng gào lên.
"Trông con kìa, chỉ là mỗi cái thi thể thôi mà, chứ có bảo con phải ngủ cùng với cậu ta đâu." Lão đầu trợn mắt liếc tôi một cái. "Đừng có nói leo nữa. Đến lúc đó con phải cõng cậu ta đi vào, rồi còn phải cõng cậu ta bái thiên địa nữa. Sau đó hãy đem chôn cậu ta dưới gốc cây hòe già ở trong viện nhà chúng ta. Bao giờ chôn xong thì con hãy cầm tấm bài vị quay trở về phòng. Khóa kỹ cửa phòng lại, đợi đến hết đêm thì lễ này coi như được hoàn tất."
Tôi bệch mặt nhìn sư phụ: "Vậy sư phụ thì sao, người phải ở lại cùng với con chứ!"
"Con thành thân thì ta làm sao mà ở lại cùng với con được. Việc này con phải tự lực cánh sinh hết. Con cứ yên tâm, ta sẽ ngồi uống rượu ở ngay nhà cái lão Vương hàng xóm ấy, nếu thấy có động tĩnh gì, ta lập tức sẽ trở về ngay." Sư phụ bày ra vẻ mặt "mọi chuyện đều có ta lo hết".
"Có cái con khỉ ấy, nhà chú Vương cách nhà mình tận mấy dặm lận, con có gào đến khản cổ họng thì người nhất định cũng sẽ không thể nào nghe thấy được." Một chữ tôi cũng không tin.
"Đừng có hoảng, Chiến Chiến, có hôn khế sinh tử kia rồi, Vương đại thiếu tuyệt đối sẽ không làm hại gì đến con đâu, con cứ can đảm lên, sư phụ tin tưởng ở con."
"Không được! Nhỡ đâu tính tình anh ta hung ác thì sao? Người phải ở lại đây để giúp đỡ con!" Tôi ôm chặt lấy cánh tay của ông, mặt dày mày dạn nói.
Lão đầu nhìn tôi một hồi lâu, cuối cùng đành bảo: "Hầy, thôi được rồi, con đã sợ như vậy thì ta sẽ ở lại cùng với con. Bây giờ hãy còn sớm, con vào phòng bếp mang thịt bò ta mua ra đây, hai ta nhắm tí rượu lót bụng đã."
"Còn lâu, con không tin người đâu." Lúc này tôi không thể tin vào bất kỳ lời nào của ông.
"Cái thằng này, sư phụ đã nói đến như thế rồi mà vẫn còn không tin? Thế ta đưa cho con bầu rượu của ta đã được chưa nào, con cứ việc đi đi, ta sẽ ở đây đợi con mà." Sư phụ bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ với tôi.
Tôi thầm nghĩ, bảo bối quý giá nhất của lão đầu này chính là bầu rượu, có lẽ đúng là ông đang nói thật.
Tôi cầm lấy bầu rượu đi vào trong phòng bếp: "Người cứ chờ ở đấy, con lập tức sẽ quay lại ngay, nếu người mà dám chạy, con sẽ nhổ trụi hết râu ở trên mặt người đi!"
Lúc bước vào trong phòng bếp, tôi quả nhiên nhìn thấy một đĩa thịt bò chín, còn có cả một đĩa lạc. Tôi vội vàng bưng đĩa ra ngoài.
Đợi đến khi tôi trở lại thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của lão đầu kia đâu nữa. Đúng là cái lão lừa đảo mà!!!
Mắt thấy sắc trời càng lúc càng âm u, màn đêm dần buông xuống. Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cửa, rõ ràng trời đang là giữa hè, thế mà tôi lại nổi da gà khắp cả người. "Lạy trời lạy Phật xin hãy phù hộ cho con." Lúc này cũng chỉ còn nước cầu trời khấn Phật phù hộ cho mà thôi.
Bầu rượu trên bàn của lão đầu chỉ còn lại một nửa. Nghe nói uống rượu vào thì lá gan sẽ lớn hơn, tôi bèn chạy nhanh qua đó nốc mấy ngụm rượu, rượu nóng rót xuống bụng, trong lòng như lửa đốt. Đầu bắt đầu choáng váng, dũng khí cũng tăng lên.
Má nó, cũng chỉ là một khối thi thể thôi! Đã làm thì làm cho trót vậy!
Tôi đứng dậy đi ra ngoài, kết quả là đi đứng không cẩn thận, giẫm phải cái váy, thế là ngã sấp mặt. "Tổ sư cha cái váy! Ghét không chịu nổi!" Tôi lầu bầu một trận, đứng lên vén váy giắt ở bên hông, sau đó tiếp tục đi ra ngoài.
Đi tới trước cửa đồng, vừa vươn tay định mở cửa thì lại có chút ngập ngừng. Tuy rằng đầu óc của tôi đang trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, thế nhưng cứ nghĩ đến chuyện phía sau cánh cửa này là vách núi đen, nếu bước ra ngoài thì cả đời này sẽ không bao giờ còn có thể ngoi lên được nữa. Nghĩ đến đó, lá gan của tôi lại bé lại, tay cũng rút trở về.
Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên nổi lên một trận cuồng phong, thổi vào cánh cửa đồng nặng trịch, làm cho nó hơi hé mở ra. Cửa đồng vừa mở, trận gió kia lập tức liền ngừng lại một cách đầy quỷ dị, cứ như vừa rồi tôi chỉ là bị ảo giác vậy.
Tôi mở to mắt nhìn ra ngoài cửa, chiếc quan tài đen như mực đang được đặt ở ngoài cửa, bên trên còn có một tấm bài bị dựng thẳng đứng. Giữa đêm khuya vắng vẻ, chỉ có tôi cùng với một chiếc quan tài, suốt mười chín năm cuộc đời tôi chưa bao giờ từng dám nghĩ chuyện này sẽ xảy đến với mình. Một trận gió lạnh thổi ập vào người, làm cho tôi rùng cả mình, toàn thân không chịu nổi mà run cả lên, sức mạnh mà rượu mang tới cũng tan thành mây khói.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt: "Vương... Vương đại thiếu, tôi sẽ cõng anh vào, nhưng anh ngàn vạn lần đừng có mà hù dọa tôi, con người tôi nhát gan lắm, anh mà hù tôi chết là anh khỏi lấy vợ luôn đấy!" Nói xong, tôi xốc lại tinh thần, bước ra ngoài cánh cửa đồng, đi tới trước quan tài, nhìn tấm bài vị trên nắp quan tài, một màu đen tinh khiết, bốn góc đều bọc vàng, mặt trước dùng bột ánh kim viết to sáu chữ "Vương Nhất Bác chi linh vị" (Bài vị của Vương Nhất Bác).
Tôi vội vàng vái mấy vái trước tấm bài vị, xong xuôi, tôi lại cẩn thận dùng hai tay cầm nó rồi đặt vào bên trong áo ở trước ngực. Nghĩ tới việc tiếp theo đó sẽ phải mở nắp quan tài ra rồi cõng lấy thi thể, trái tim tôi lại căng thẳng đến độ như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống trán, cả lưng cũng bị ướt đẫm. Tôi chùi lòng bàn tay ra đầy mồ hôi lên quần áo, sau đó nắm vào nắp quan tài, dùng sức đẩy. Âm thanh nặng nề vang lên, quan tài chậm rãi mở ra, hé lộ người đang nằm ở bên trong.
Nương theo ánh trăng, tôi cẩn thận quan sát vị Vương đại thiếu này. Anh ta mặc một bộ hỉ phục màu đỏ đen mang phong cách cổ xưa, tuy rằng bây giờ chỉ còn là một khối thi thể, thế nhưng sắc mặt tái nhợt cùng màu môi xanh bệch vẫn không thể nào che giấu đi được gương mặt anh khí của vị Vương đại thiếu này. Tóc đen nhánh, làn da trắng nõn, mũi cao thẳng, ánh trăng thanh khiết chiếu vào càng làm cho gương mặt của anh ta trở nên mờ ảo. Không ngờ vị Vương đại thiếu này lại là một mỹ nam tử, đúng là nhìn không ra dáng vẻ của một người bị chết đột tử. Ai mà chả thích ngắm mỹ nhân, cho dù đây có là một khối thi thể đi chăng nữa, tôi cũng không thể không thừa nhận rằng, sau khi nhìn thấy bộ dạng của anh ta, nỗi sợ hãi trong lòng tôi đã được giảm bớt đi một chút.
Tôi khẽ nói với anh ta: "Tôi bắt đầu cõng anh đi ra đây. Vương đại thiếu, mạo phạm rồi." Dứt lời, tôi chui vào trong quan tài, khoát hai tay của anh ta lên vai mình, một tay nâng mông của anh ta lên, dùng sức kéo cả người của anh ta áp vào phía sau lưng mình.
Vị Vương đại thiếu này cao hơn tôi rất nhiều, tay chân cũng dài hơn tôi cả một đoạn, khiến cho tôi vất vả vô cùng. Loay hoay mất một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng đưa được anh ta ra khỏi quan tài. Lúc ra được đến nơi thì cả người tôi đã bị ướt sũng mồ hôi, thế nhưng khối thi thể trên lưng tôi thì vẫn lạnh băng như cũ. Vừa mới cõng đi được hai bước, chợt phát hiện ra có vẻ như không được ổn cho lắm, tôi cúi đầu xuống, thấy chân của Vương đại thiếu đang lê lết trên mặt đất. Tôi ngại ngùng nói với anh ta: "Xin lỗi nhé, anh cố gắng chịu đựng thêm một chút, tôi sắp chôn cất anh ngay rồi đây." Sau đó tôi nửa cõng nửa kéo anh ta vào trong phòng.
Ở chính giữa phòng có đặt một chiếc bàn, trên bàn có một đĩa hoa quả, một bầu rượu cùng với hai ly rượu. Hai bên trái phải có đốt hai cây nến hỉ đỏ chót, sáp nến màu đỏ thỉnh thoảng lại chảy xuống.
Bên dưới chiếc bàn là hai chiếc đệm lót hình tròn có thêu chữ "Hỉ" màu đỏ thắm, tôi cõng Vương đại thiếu ngồi quỳ gối xuống đệm, lạy phía trước mặt một cái, rồi lại xoay người lạy về phía cửa một cái, thế là xong phần bái thiên địa bái cao đường. Nhưng bái phu thê thì phải bái kiểu gì bây giờ nhỉ? Tôi lúng túng suy nghĩ.
Tôi bỏ Vương đại thiếu xuống khỏi lưng mình, chỉnh cho anh ta thành tư thế quỳ, tôi cũng ngồi quỳ trước mặt anh ta, mẩm tính mình sẽ vái anh ta một cái, rồi nhanh nhanh đem anh ta đi chôn, thế là xong việc.
Vái một cái xong xuôi, lúc ngẩng đầu lên thì cả người Vương đại thiếu đột nhiên lại đổ về phía tôi, mặt anh ta úp hẳn vào vai tôi. Da thịt lạnh lẽo dán lên cổ của tôi, lạnh đến nỗi khiến cho tôi phải rùng mình một cái. Tôi cố nhịn cảm giác sợ hãi trong lòng để không đẩy anh ta ra, thầm nóng lòng muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này. Tay vừa mới đặt lên trên vai Vương đại thiếu, tôi lập tức cảm giác được bên eo của tôi dường như xuất hiện thêm một đôi tay lạnh như băng, chúng đang ôm chặt lấy tôi!
"Ối cha mẹ ơi!" Tôi sợ tới mức kêu rống cả lên, tôi lập tức đẩy thi thể ra rồi đứng dậy, sau đó lùi về phía sau hai bước, mắt thì nhìn chằm chặp vào thi thể ở trước mắt mình. Toàn bộ những hành động đó đều được tôi hoàn thành gần như là chỉ trong nháy mắt.
Dưới ánh nến, Vương đại thiếu nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Đợi một lát vẫn không thấy anh ta có phản ứng gì, tôi hoài nghi không biết có phải là do mình đã quá nhạy cảm rồi hay không? Tôi đau cả đầu, đắn đo mãi, cuối cùng cũng quyết định không đi qua đó nữa, mà ra cầm xẻng đi đào hố dưới cây hòe.
Không biết đào được bao lâu, cuối cùng tôi cũng đào được một cái hố to đủ để chôn anh ta, việc còn lại chỉ là đặt anh ta vào bên trong mà thôi. Tôi chần chừ đứng ngoài cửa mãi, sau khi tu hai ngụm rượu, tôi rốt cuộc cũng đi vào bên trong, lại cõng Vương đại thiếu lên lưng tiến về phía cây hòe.
Ánh trăng lạnh thẩm thấu vào người, luồng sáng bàng bạc dừng lại trên người hai chúng tôi, chiếu xuống gương mặt của Vương đại thiếu, mà ở nơi tôi không nhìn đến được, Vương đại thiếu phía sau lưng tôi đang chậm rãi mở hai mắt ra, khóe môi hơi cong lên, sau đó lại nhắm mắt lại.
Tôi đặt Vương đại thiếu xuống dưới tàng cây hòe, để một chiếc đệm đỏ có thêu chữ "Hỉ" vào trong hố để kê đầu, sau đó tôi cố gắng bế ngang anh ta lên đặt vào trong hố. Phải mất sức của chín trâu hai hổ mới hoàn thành xong được tất cả mọi việc, xong xuôi tôi thở hồng hộc. Thở dài một hơi, tôi nhìn Vương đại thiếu đang nằm bên trong hố, đáy lòng thầm mặc niệm, tốt nhất là anh cứ nằm im như vậy, đừng có đi ra nữa.
Sau đó tôi lấy ra chiếc khăn hỉ vẫn luôn nằm ở bên trong ngực mình phủ lên mặt anh ta, cuối cùng cầm xẻng xúc đất lấp lại. Đợi đến khi bùn đất đã hoàn toàn vùi lấp anh ta, tôi lại dùng xẻng vỗ vỗ lên trên.
"Mệt chết ông rồi." Tôi há mồm thở phì phò, nhớ ra ở trên bàn vẫn còn có một bầu rượu, nghe nói thành thân xong thì phải uống rượu. Tôi vào nhà cầm rượu ra, đã đi đến bước này rồi thì cứ dứt khoát làm cho trọn vẹn nghi thức vậy.
Tôi ngửa đầu uống hết ly rượu, sau đó đổ một ly rượu khác lên mộ phần.
"Được rồi, bây giờ chỉ cần đặt tấm bài vị này lên là xong." Tôi lấy tấm bài vị ở trong ngực ra, trên tấm bài vị vẫn còn mang theo một chút nhiệt độ của cơ thể.
Tôi nhìn họ tên trên tấm bài vị, khẽ đọc ra tiếng: "Vương Nhất Bác." Vừa nói dứt lời, một trận cuồng phong đột nhiên thổi đến, nhánh cây hòe vì bị thổi mà phát ra tiếng xào xạc. Tôi sợ quá bèn ôm bài vị chạy ngay vào trong phòng.
Vào được bên trong, trận gió kia dường như cũng nhỏ lại, cũng không còn nghe thấy tiếng xào xạc của cây hòe nữa. Tôi ngó ra ngoài cửa sổ, không thấy có gì khác. Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua bài vị của Vương đại thiếu, thở dài: "Được rồi, giờ tôi sẽ đặt anh lên, anh cũng đừng mà có dọa tôi nữa."
Tôi đặt tấm bài vị của Vương Nhất Bác vào góc phía Bắc của phòng, âm khí ở chỗ đó sẽ có lợi cho quỷ linh. Trên bàn có một chút hoa quả, còn có một chiếc hương đàn, ngay bên cạnh là một ngọn nến. Tôi đốt ba nén hương cắm vào bên trong hương đàn, sau đó vái vái tấm bài vị.
"Vương đại thiếu, tôi tên là Tiêu Chiến, sau này mong được anh quan tâm nhiều hơn nữa." Tôi thành tâm thành ý nói. Xong xuôi, tôi nằm xuống giường, mệt chết ông rồi.
Hết cõng thi thể rồi lại còn phải đi đào hố, rốt cuộc là tôi đang thành thân hay là đang đi làm cu-li đây hả trời?! Suy nghĩ một lúc, tôi đột ngột ngồi dậy, nói với tấm bài vị: "Vương đại thiếu, thế là tôi đã gả cho anh rồi đấy nhỉ?"
Tôi vò đầu nghĩ nghĩ: "Có điều, anh như thế này là đang tới ở rể đấy biết chưa hả." Tôi vỗ tay một cái, thấy chuyện này khá là thú vị.
"Thế thì con rể Vương này, anh cũng ngủ sớm một chút đi nhé." Nói xong tôi ngáp một cái rồi nằm kềnh xuống giường, mí mắt nặng đến nỗi không thể mở ra nổi.
Người trong phòng vừa mới ngủ, hương khói trước tấm bài vị lập tức liền chuyển từ trắng sang đỏ, chậm rãi thổi qua ngọn nến trên bàn, ánh nến trong nháy mắt bị tắt đi, cả căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Trong đêm còn mơ hồ nghe thấy được tiếng ngáy rất nhỏ, người trên giường vẫn đang ngủ say, không hề phát hiện dị tượng xảy ra trong phòng.
Ánh trăng bàng bạc mềm mại xuyên thấu qua cửa sổ bằng kính chiếu vào trong phòng, một người đàn ông mặc hỉ phục đi tới bên giường, bờ môi mỏng màu xanh đang ngậm cười. Người đàn ông biến ra một chiếc khăn hỉ, phủ lên mặt người nọ, ở chính giữa chiếc khăn hỉ đỏ thẫm có thêu hai chữ "Song Hỉ" màu vàng kim, ở hai bên trái phải chiếc khăn có thêu hình rồng - phượng, đường kim rất tinh xảo, trông rất sống động. Gương mặt bên dưới chiếc khăn hỉ vẫn đang hô hấp nhẹ nhàng, người đàn ông vươn những ngón tay mảnh khảnh tái nhợt thong thả vén chiếc khăn hỉ lên, để lộ ra đôi môi đỏ phơn phớt của người nọ. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng một lúc lâu, cuối cùng ngượng ngùng cúi người hôn xuống.
Đây là vợ của hắn.
Là của hắn.
Đang ngủ mơ màng, đột nhiên tôi cảm thấy có thứ gì đó đang sờ tới sờ lui trên người mình. Tôi mất kiên nhẫn lấy tay đập một cái: "Sư phụ, trên người con không có tiền đâu, đừng có sờ nữa." Lầu bầu xong, tôi trở mình một cái, ôm chặt lấy cái gối ở bên cạnh.
Đương lúc say giấc, thân thể lại bắt đầu nóng lên, bên trong như có lửa đốt, cháy bỏng cả bàn chân tôi. Không lẽ tôi đang mơ thấy Hỏa Diệm Sơn? Tôi nhíu mày nghĩ. Toàn thân vẫn nóng bừng bừng. Ném gối đi, tôi kéo cổ áo xuống nhưng lại không được. Tôi nhắm mắt mơ màng kêu lên: "Quần mới chả áo, nóng chết ông rồi."
Vừa dứt lời, chợt có hai bàn tay lạnh như băng xuất hiện giúp tôi cởi áo, còn tốt bụng cởi cả quần giúp tôi nữa.
"Cảm ơn nhé." Tôi hài lòng chóp chép cái miệng.
Tuy rằng quần áo đã được cởi ra, thế nhưng tôi vẫn còn cảm thấy rất nóng, nóng đến đổ cả mồ hôi, trên người chỗ nào cũng khó chịu. Vào lúc còn đang phân vân xem là không biết có nên tỉnh dậy hay không, thì một thứ gì đó tỏa ra hơi lạnh bỗng nhiên tiến đến gần tôi. Tôi chẳng thèm nghĩ ngợi gì, lập tức ôm lấy thứ mát lạnh đó, thoải mái rên rỉ ra thành tiếng.
Khi da thịt trần trụi dán sát vào thứ mát lạnh đó, tôi sướng đến nỗi ngay cả ngón chân cũng duỗi thẳng hết cả ra. Tôi vươn tay sờ soạng thứ đó, càng sờ càng cảm thấy không ổn, hình như đây là người thì phải. Tôi cả kinh, rốt cuộc là mơ hay là thật vậy? Nếu là mơ, vậy đây chắc chắn là mộng xuân! Tôi mừng như điên, kể từ khi lão đầu lấy danh nghĩa làm việc công để cuỗm đi tập tranh ảnh kia của tôi, tôi không còn được mơ thấy một giấc mộng xuân nào thêm nữa.
Nghĩ đến đây, tôi liền kích động sờ mông cô nàng kia, má nó, cong phết! Đây nhất định chính là thiên nữ của Tiêu Chiến tôi rồi! Tôi kích động ôm chặt lấy nữ thần trong mộng, không ngừng cọ xát lên người nàng.
Nữ thần không đeo một chút đồ trang sức nào, nàng cũng vuốt ve tới lui trên người tôi, thỉnh thoảng còn hôn nhẹ lên trán lên môi tôi. Tôi không thỏa mãn lắm với động tác mèo cào như vậy, bèn vội vàng thúc giục nữ thần: "Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, nếu không tôi tỉnh dậy luôn đây này." Tôi gấp đến độ không chịu được, mau mau đi vào chuyện chính đi chứ, lão đầu mà trở về gọi tôi dậy thì không kịp mất.
Tôi ngửa mặt đợi chờ nữ thần cả buổi, thế mà cuối cùng lại chỉ đợi được một tát thật mạnh vào mặt, tôi giật mình, lập tức mở hai mắt ra.
Tôi trông thấy lão đầu đang đứng ngậm tẩu thuốc ở trước giường, híp mắt nhìn mình: "Mới sáng ngày ra mà đã lên cơn gì đấy hả?"
Tôi cúi đầu nhìn mình, chiếc váy hỉ đỏ chót không biết làm sao mà lại bị tôi cởi sạch ra, áo lót bên trong cũng bị kéo xuống, lồng ngực để trần, tóc tai lộn xộn, tôi đỏ mặt, hét lên với lão đầu: "Ai cho người đánh con hả, mộng xuân của con đều bị người phá tan rồi kìa!"
Sư phụ nhìn tôi hồi lâu, đột nhiên nhếch miệng cười: "Mộng xuân? Khà khà, đúng là thanh niên. Xem ra tối hôm qua động phòng cũng suôn sẻ đấy nhỉ."
Tôi tức điên lườm ông một cái: "Động phòng cái con khỉ ấy, tối qua con hết phải cõng thi thể rồi lại phải đào hố, mệt như một con cẩu, vừa về phòng phát là lập tức lăn lên giường ngủ luôn. Động phòng với quỷ chắc?"
"Thì đúng rồi, động phòng với quỷ chứ còn gì nữa."
Tôi đờ người, tim đập "thụp" một tiếng: "Lão đầu, mới sáng ra mà người đã say rượu rồi đấy à?"
Tôi còn chưa nói hết câu thì đã bị sư phụ hỏi vặn lại: "Ô, thế chẳng lẽ tối qua con tự lôi khăn voan ra để chơi đấy hả?"
"Khăn voan nào, khăn voan đã bị con chôn ở dưới hố rồi cơ mà." Vừa quay đầu lại tôi đã nhìn thấy ngay chiếc khăn voan đỏ chót vốn - dĩ - đang - phải - nằm - yên - vị - trên - mặt - của - Vương - đại - thiếu, thì lúc này lại đang lẳng lặng nằm ở ngay bên cạnh gối của tôi.
Trong nháy mắt lông tơ của tôi dựng đứng cả lên, tôi chỉ chỉ vào chiếc khăn voan kia, run rẩy nói: "Sư phụ, sao lại thế này?"
Lão đầu rít một hơi thuốc: "Thằng ngốc, thành thân rồi thì phải động phòng chứ sao nữa."
Tôi muốn hét lên nhưng rồi lại không dám, chỉ có thể khẽ gầm lên: "Con thì có thể động phòng cùng với ai được cơ chứ, trời má, đó là quỷ cơ mà!"
"Nói chính xác hơn thì đó là con quỷ mà con đã thành thân cùng."
Tôi dùng hai tay ôm chặt ngực mình: "Sư phụ, người đừng làm con sợ nữa, con nhát gan lắm."
Lão đầu hừ một tiếng: "Dọa con để làm gì, Chiến Chiến, con vẫn là nên sớm học cách thích nghi đi, chuyện này về sau sẽ không tránh được đâu."
Nghe xong, máu của tôi dồn hết lên não, tôi chạy thẳng tới trước mặt lão đầu, túm lấy áo của ông rồi gào lên: "Người là cái đồ lừa đảo! Chẳng phải người đã bảo với con là anh ta sẽ không làm gì con cả đấy sao?"
"Ôi ôi ôi, Chiến Chiến ngoan, đừng kích động mà, chuyện gì cũng phải từ từ chứ. Vương đại thiếu nhà người ta vừa đẹp trai lại vừa có tiền, nếu không phải là do không may bị chết đi thì còn lâu mới tới phiên con làm vợ của người ta. Con nghĩ lại mà xem, chúng ta cũng đâu có chịu thiệt đâu."
"Con đếch cần, lão đầu, người lại dám nói ra những lời này, người không sợ bị thiên lôi đánh à?!" Tôi nắm lấy cổ áo của ông lắc lắc.
Lão đầu giơ hai tay xin hàng, nhanh nhẹn lùi người về phía sau, chỉ trong nháy mắt đã trốn thoát được khỏi tôi mà bỏ chạy ra tới cửa phòng.
"Khà khà, dù sao con cũng không trốn được đâu, nhanh nhanh dọn dẹp rồi đi mua đồ ăn sáng cho sư phụ đi. Ta muốn ăn món đậu phụ sốt tương của nhà Vương gia và bánh quẩy ở phố đông." Nói xong ông chạy nhanh như chớp trốn về phòng mình.
"Đồ lừa đảo, đi mà ăn không khí ấy!"
Tôi thở hổn hển hét lên với cánh cửa phòng một tiếng, sau đó hoảng hốt nhìn về phía bài vị của Vương đại thiếu, lại nhìn về phía chiếc khăn voan đang nằm ở trên giường. Tôi rùng cả mình, vội vàng cầm khăn voan vo lại, ném xuống dưới giường rồi chui vào trong ổ chăn. Hu hu, cặp mông to của nữ thần, trinh tiết ông đây giữ gìn suốt mười chín năm, tất cả đều mất sạch rồi.
Ăn xong bữa sáng, sư phụ vừa xỉa răng vừa nói: "Sau này ba bữa trước giờ cơm con đều phải dâng hương cho cái vị ở trong phòng con trước đã, xong xuôi rồi con mới được ăn, đây là quy củ. Ngày mùng một và ngày mười lăm hằng tháng, con phải cắt tiết một con gà rồi cúng máu cho cậu ta. Chuyện này liên quan đến tính mạng của con, đừng có mà quên đấy."
Tôi khó chịu hỏi: "Con mà quên thì sao?"
"Con mà quên thì cứ lấy máu của mình ra mà tế cho cậu ta đi."
"Người đang nói đùa con đấy à?" Tôi ngoài cười nhưng trong không cười mà hỏi.
"Ai rảnh hơi đi nói đùa với con, cậu ta là lệ quỷ, tuy rằng đã có tử khế và đã thành thân với con, thế nhưng tháng nào cũng cần phải được uống máu, nếu không sẽ trở nên cuồng tính, ngay đến cả mẹ của chính mình cũng có thể bẻ gãy răng rắc để làm đồ ăn đó. Con tự mà suy ngẫm lại đi." Lão đầu liếc tôi một cái rồi lại tiếp tục xỉa răng.
Tôi cảm thấy đầu đau như sắp bị nứt ra, cả tâm cả thân đều quá sức mệt mỏi.
Trở về phòng, tôi cung kính đốt ba nén hương rồi cắm vào trong hương đàn: "Vương đại thiếu, mời ăn cơm."
"Sau này tôi sẽ dâng hương cho anh trước rồi mới ăn, ngày mùng một và ngày mười lăm hằng tháng tôi cũng sẽ lấy tiết gà cho anh, cho nên anh ngàn vạn lần đừng có mà ăn tôi đấy." Tôi chắp tay vái vái tấm bài vị.
"Chiến Chiến, sư phụ ra ngoài uống rượu, con trông nhà đi nhé." Ngoài cửa vang lên tiếng của sư phụ.
Tôi "Vâng" một tiếng, sau đó nghe thấy tiếng đóng cửa của sư phụ.
Thắp hương cho Vương đại thiếu xong, tôi chuẩn bị đi vào trong viện bổ củi. Vừa bước ra tới cửa, đột nhiên thấy rùng hết cả mình, nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống, căn phòng sáng trưng cũng tối dần lại. Tôi vội vàng xoay người, lúc này trong căn phòng đã tối tới mức không thể nhìn rõ được cả năm đầu ngón tay, thứ duy nhất mà tôi có thể nhìn thấy rõ được chính là chấm đỏ trên nén hương trước tấm bài vị. Tôi nuốt nước miếng, lùi về phía sau vài bước, muốn đẩy cửa ra nhưng rồi lại phát hiện cánh cửa chẳng hề bị nhúc nhích một tí nào.
Thảm rồi, cả người tôi lập tức trở nên căng cứng, trên trán cũng toát đầy mồ hôi.
Tôi dựa lưng vào cửa, cổ họng trở nên khô khan, cả người đổ mồ hôi, tay cũng bắt đầu phát run. Trong lòng thầm niệm "A Di Đà Phật". Đột nhiên, một trận gió lạnh thổi tới, trong căn phòng tối đen dường như xuất hiện thêm một thứ gì đó.
Bầu không khí vẫn cứ lặng như tờ, tôi thử lắng nghe, thế nhưng đến ngay cả tiếng ve kêu bên ngoài tôi cũng không thể nghe thấy được, cứ như đây là một chốn không người, im lặng đến mức khiến cho người ta phải sởn gai ốc.
Chân tôi mềm nhũn, giọng nói trong vô thức cũng trở nên run rẩy: "Vương đại thiếu?"
Tôi đợi một hồi lâu mà vẫn không thấy có tiếng đáp lại. Đúng lúc này, một bàn tay lạnh lẽo bỗng nhiên sờ lên má phải của tôi, dọa cho tôi giật cả mình.
Sư phụ! Cứu con với!
Tôi hoảng sợ trợn to hai mắt lên, suýt chút nữa thì đái cả ra quần.
Bàn tay lạnh băng kia chậm rãi lướt từ má phải của tôi rồi xuống đến cổ, mang theo giá rét như băng tuyết. Tôi thậm chí còn có thể cảm nhận được cả cơn đau nhoi nhói do móng tay sắc nhọn của anh ta gây nên.
Tôi run rẩy nhắm mắt lại, đợi mãi mà vẫn không hề thấy anh ta có động tác gì tiếp theo. Tôi lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, cổ họng đang nằm trong bàn tay của anh ta chuyển động lên xuống.
Ngón tay kia nhẹ nhàng sờ lên mặt tôi, chạm vào chóp mũi của tôi.
"Tiêu Chiến."
Một giọng nói trầm thấp rõ ràng vang lên bên tai tôi.
Tôi run rẩy giơ tay phải lên: "Có."
Giọng nói kia cười nhẹ hai tiếng.
"Em đang sợ ta à?"
Tôi còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc là tôi nên tự lừa mình hay đi dối người thì giọng nói kia lại vang lên.
"Ta là ai?"
"Vương Nhất Bác?" Tôi trả lời một cách ngập ngừng.
"Em phải nhớ thật kỹ tên của ta." Nói xong, bàn tay kia lại trượt xuống trước ngực tôi.
"Em là vợ của ta."
"Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ cho em."
Tôi trợn tròn hai mắt, không biết là có nên tin lời nói của một con quỷ hay không nữa.
"Bây giờ, gọi lại tên ta một lần nữa."
"Vì sao?"
"Cứ gọi đi rồi em sẽ biết." Giọng nói kia tựa như mang theo ý cười.
Tôi nuốt nước miếng, sau đó nhẹ giọng kêu: "Vương Nhất Bác."
Giọng nói kia bỗng nhiên tiến tới gần bên tai tôi, khẽ nói: "Hỏi lớn rằng ta có nguyện ý ở bên cạnh em hay không."
Mặc dù có chút không hiểu lắm, thế nhưng tôi cũng không dám làm trái lại lời của anh ta, cho nên đành phải lớn giọng cất tiếng hỏi.
"Anh có nguyện ý ở bên cạnh tôi hay không?"
"Ta nguyện ý."
Vừa dứt lời, bóng tối chợt tản đi, gương mặt của Vương Nhất Bác hiện ra ở trước mắt tôi, vẫn tái nhợt và lạnh băng như cũ, giống hệt như lúc anh ta nằm trong quan tài, thế nhưng lúc này tôi đã nhìn thấy được ánh mắt của anh ta.
Ánh mắt kia cũng đen nhánh hệt như màu mái tóc, trông dáng vẻ của anh ta không khác gì một người còn sống. Anh ta đã dùng ánh mắt đó lẳng lặng nhìn tôi, nghe tôi gọi tên mình. Nghĩ đến đó, trong lòng tôi chợt cảm thấy có chút rối bời, tôi hé miệng ra nhưng lại không thể phát ra được một âm thanh gì. Đột nhiên, anh ta dùng tay che hai mắt tôi lại, lần thứ hai mất đi ánh sáng, nhưng lần này lại xuất hiện thêm một vật thể mềm mại lạnh lẽo chặn lấy miệng của tôi, như chuồn chuồn chấm nước, chạm nhẹ một chút rồi liền biến mất.
Tôi kinh ngạc mở lớn hai mắt.
"Chiến Chiến ngoan, con xem sư phụ mang cái gì về cho con này."
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gọi của sư phụ. Tầm mắt của tôi lại trở nên sáng ngời, lúc này Vương Nhất Bác đã không còn thấy đâu nữa.
Tôi có chút không thể tin được mà sờ vào môi của mình, chuyện gì đã xảy ra vậy?
"Con làm sao thế?" Lúc sư phụ bước vào, tôi vẫn còn đang đứng đờ người ở cửa. Cho nên khi cửa vừa mở ra, tôi thiếu chút nữa thì ngã dập mông xuống dưới đất.
"Ăn nhiều quá nên bị lú rồi đấy hở?"
Tôi nhìn ông, không biết nên phải miêu tả toàn bộ mọi chuyện vừa mới xảy ra cho ông như thế nào.
"Nói gì đi chứ." Sư phụ nhíu mày lại.
"Vương đại thiếu vừa mới tới đây."
"À." Nghe xong, sư phụ chẳng thèm để ý mà đặt đồ đang cầm trong tay lên trên bàn, tiếp đó ngồi khoanh chân lên ghế.
"Người phản ứng cái kiểu gì vậy, người không thể quan tâm tới đồ đệ duy nhất này của người hơn một chút được à?" Tôi tỏ vẻ bất mãn.
"Cậu ta sẽ không làm hại đến con đâu, mà chỉ cần không làm hại gì đến tính mạng của con thì đều không tính là chuyện gì to tát hết sất." Sư phụ lấy diêm, quẹt lửa châm thuốc.
"Mà cậu ta đến làm gì?"
"Anh ta bảo con gọi tên, rồi bảo con hãy hỏi anh ta rằng có nguyện ý ở bên cạnh con hay không."
"Hử?" Đôi mắt vốn đang nheo lại của sư phụ đột nhiên mở lớn, thoạt nhìn trông có vẻ như đang rất có hứng thú.
"Con có làm theo lời của cậu ta không?"
"Đương nhiên là có rồi. Con nào dám không nghe theo chứ." Tôi sợ hãi vỗ vỗ ngực.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Sư phụ cười tủm tỉm rồi rít một hơi thuốc.
"Tốt cái gì cơ? Người nói rõ ra xem nào." Tôi lay người ông, sốt ruột hỏi.
"Cậu ta đang hạ chú với con đấy."
"Chú?" Tôi cả kinh, "Chú gì cơ?"
"Chính là tên của cậu ta đó." Nói xong ông lại hút một hơi thuốc.
"Người đừng ra vẻ huyền bí nữa, mau giải thích rõ ra cho con đi!"
"Con có biết câu chú ngắn nhất trên đời này là gì không?"
Tôi lắc đầu.
"Chính là tên của một người, cái gọi là 'chú', chính là chỉ sự trói buộc. Cái tên là sự trói buộc với hình hài tướng mạo căn bản của một sự vật. Cậu ta kêu con gọi tên của mình, rồi lại bắt con hỏi cậu ta xem là có nguyện ý ở bên cạnh con hay không, đây chính là đang hạ 'chú tên'. Như vậy thì sau này cậu ta sẽ có thể đi theo con tới mọi nơi mà không phải chịu bất kỳ sự hạn chế nào cả." Sư phụ lại rít một hơi thuốc rồi từ từ nhả khói ra.
"Tiểu tử, vận khí của con hơi bị được đấy."
Tôi nghe xong mà vẫn chẳng hiểu cái mô tê gì.
"Rốt cuộc 'chú' là cái gì vậy, con nghe không hiểu!"
"Nghe không hiểu là đúng rồi, với cái đầu óc đó của con thì hiểu được mới là lạ, mà chung quy là vị Vương đại thiếu kia cũng sẽ không làm hại đến con đâu." Nói xong ông ném một chiếc bánh ngọt cho tôi, "Bánh hoa táo, cầm ăn đi."
Lão đầu, người lại dám coi con là kẻ đần? Người có muốn con bỏ nhà ra đi không hả?
[Hết chương 1]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro