Chương 7
Xế chiều hôm đó, là buổi họp mặt tập thể đầu tiên của đoàn làm phim. Tại phòng hội nghị đơn sơ ở lầu hai của khách sạn, Tiêu Chiến đưa Điềm Điềm đi cùng. Vừa bước vào cửa, âm thanh ồn ào bên trong giống như bị ấn chốt ngắt, đột nhiên im ắng.
Tiêu Chiến mang dép lê, trên người tùy tiện mặc áo thun quần jean, tóc xõa phần mái tự nhiên che hết trán, tôn lên khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay rực rỡ và trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh.
Đứng sau lưng anh là một người thanh niên cao gầy, vai rộng và gọn gàng, dưới eo thon là một đôi chân dài nghịch thiên thẳng tắp. Trên mặt đeo khẩu trang, bên trên là đôi mắt trong như nước, ánh mắt ấy từ đầu đến cuối chỉ nhìn theo Tiêu Chiến.
Cả phòng từ đạo diễn đến diễn viên đều là tuyến 18, ăn ý mà nuốt một ngụm nước bọt.
Cho dù có phải do những tin đồn xấu quấn thân hay không, đám bọn họ đều chưa từng nhìn thấy người thật của nam diễn viên cấp bậc ảnh đế.
Ơ, hóa ra làm ảnh đế thì sẽ có vệ sĩ kiêm trợ lý đẹp đến trình độ này à?
Tiêu Chiến khách khí chào hỏi, Điềm Điềm tiến lên một bước định kéo cái ghế ra cho anh.
Một bóng người cao gầy ở cuối bàn hội nghị đột nhiên vụt ra, lao thẳng đến người Tiêu Chiến.
Điềm Điềm phản ứng kịch liệt ngăn cô ta lại. Tiêu Chiến vừa nhìn rõ mặt đối phương liền đưa tay ngăn cản: "Không sao đâu, là đàn em của tôi, Kiều Nhiễm."
Lúc nói chuyện, Kiều Nhiễm đã đi tới trước mặt, bắt lấy tay Tiêu Chiến: "Anh Chiến, nhìn thấy em, anh bất ngờ lắm đúng không."
Tiêu Chiến hỏi: "Sao em lại ở đây?"
Kiều Nhiễm là đàn em khóa dưới của anh ở học viện Hí kịch, thành tích tốt ngoại hình vượt trội, nét mặt sáng sủa, trước giờ luôn chạy trước chạy sau đuổi theo anh, quan hệ có thể xem như vô cùng thân thiết. Một năm này vì anh xảy ra chuyện nên mới cố ý giảm bớt liên lạc, nhưng anh biết cô ta phát triển không tồi, không đến mức phải quay một bộ phim như này.
Huống chi trong danh sách vốn dĩ không có tên của cô ta.
Kiều Nhiễm có chút xấu hổ, cười nói: "Đúng là không có, nhưng em nghe nói anh quay bộ phim này, cho nên em liền khóc lóc với công ty, dù thế nào cũng phải tranh thủ cho bằng được."
Phòng hội nghị càng yên tĩnh hơn.
Bọn họ coi nó là một bộ phim rác lừa tiền. Nếu không phải bất đắc dĩ lắm thì ai lại cam tâm tình nguyện quay, còn muốn tranh thủ? Tình cảm phải sâu tới mức nào?
Động tác của Kiều Nhiễm tự nhiên mà lôi kéo Tiêu Chiến, muốn săn sóc anh ngồi xuống. Bàn tay cô ta khó khăn lắm mới vừa chạm vào anh, một cảm giác lạnh lẽo nặng nề nãy giờ vẫn chưa tan biến, lại một lần nữa đánh vào thần kinh cô ta.
Cô ta ngẩng đầu lên theo phản xạ, ngón tay nắm thật chặt, ghé sát vào Tiêu Chiến hỏi: "Anh Chiến, cậu ta là ai, người mới ở bên cạnh anh sao?"
Tiêu Chiến khẽ cong môi, thầm tránh đi sự đụng chạm của cô ta: "Ừm, người anh mang tới."
Kiều Nhiễm lại liếc mắt một cái nhìn Điềm Điềm, không hiểu sao lại không dám nhìn thẳng.
Cô ta nhạy cảm nhận ra không khí giữa hai người họ không bình thường, tuyệt đối không chỉ là mối quan hệ diễn viên và trợ lý thông thường. Đặc biệt là ánh mắt người này trên người của Tiêu Chiến, gắt gao đến nỗi hận không thể quấn lấy anh. Có lẽ bởi vì cô ta ấn anh ngồi xuống, nên còn có loại...uất ức khổ sở?!
Quá phận rồi đúng không.
Đàn anh là thần trong lòng cô ta, đừng nói là người bên cạnh biết thân biết phận, cũng không thể cứ vượt qua như vậy. Hơn nữa ngoại hình cũng quá bắt mắt, sớm muộn gì cũng là tai họa.
Khi thảo luận về kịch bản, Kiều Nhiễm kề sát về phía Tiêu Chiến, nhíu mày nói: "Em cảm thấy cậu ta không thích hợp. Anh, hay để em tìm một người đáng tin cậy đi theo anh đi."
Từ đầu tới cuối Điềm Điềm đều đứng sau Tiêu Chiến.
Chiến Chiến từng nói với cậu, nơi đông người không thể ăn nói lung tung lộn xộn, phải ngoan.
Nhưng ánh mắt của cậu chăm chú nhìn tay của Tiêu Chiến. Kiều Nhiễm cách quá gần rồi, thỉnh thoảng sẽ đụng vào anh một hai lần, anh không mắng Kiều Nhiễm, không hung dữ đẩy cô ta ra như lúc đẩy cậu.
Điềm Điềm không muốn nhìn, nhưng lại không khống chế được đôi mắt.
Khóe mắt cậu có chút đỏ lên, rủ mắt xuống, ở nơi nào đó trong lồng ngực giống như bị mổ xẻ, gặm cắn.
Nó còn đáng sợ hơn cả sự cô độc mà Xoài mang lại cho cậu.
Vì sao Chiến Chiến lại không trả lời hay phản đối? Là ngầm đồng ý sao...?
Cậu biết có nhiều chuyện cậu không thể làm được. Chiến Chiến đổi một người khác, có phải sẽ càng tốt hơn so với cậu không?
Tiêu Chiến tập trung đánh dấu lời thoại, căn bản là không nghe thấy Kiều Nhiễm nói cái gì. Cuộc họp kết thúc sau một giờ, anh đã sửa kịch bản khác hẳn.
Với lối cải biên này thì đừng nói đến người hâm mộ trung thành của nguyên tác phát điên, đến anh mới xem qua ba lần cũng muốn nổi khùng.
Tối nay sẽ bắt đầu quay cảnh đêm đầu tiên, Tiêu Chiến không có bao nhiêu thời gian, anh phải tìm đạo diễn biên kịch nói chuyện riêng ngay lập tức. Điềm Điềm không nói một lời nào đi theo sát anh, đến ngoài cửa phòng tiếp khách, cậu không thể tiếp tục đi vào.
Tiêu Chiến ngẩng mặt nhìn cậu: "Hôm nay cậu biểu hiện rất tốt."
Anh cho rằng cậu căng thẳng nên cố ý trêu chọc: "Cậu về phòng chờ đi. Đẹp như vậy, không phải chỉ mình tôi yêu thích, đừng để cho ai bắt cóc đấy."
Nói xong anh liền đẩy cửa đi vào, Điềm Điềm vẫn đứng ở hành lang như cũ, nhìn chằm chằm cánh cửa, một giây lại một giây đếm thời gian chờ anh đi ra.
Kiều Nhiễm đứng cách đó không xa, đang nói chuyện điện thoại, Bạch Hiểu ở đầu dây bên kia bận rộn nói: "Cô cũng vào đoàn rồi? Vậy thì tốt, có thời gian rảnh nhớ chiếu cố anh Chiến của cô. Người bên cạnh cậu ấy không khỏe mạnh, tôi thật sự không yên tâm, cô cũng ở đó thì tốt rồi."
Kiều Nhiễm muốn dò xét chi tiết về Điềm Điềm, nghe thấy Bạch Hiểu nói như vậy, vội hỏi: "Không khỏe mạnh? Là ý gì?"
Trước kia quan hệ giữa Tiêu Chiến và Kiều Nhiễm rất tốt, Bạch Hiểu cũng không giấu cô ta, một năm một mười nói chuyện của Điềm Điềm ra. Kiều Nhiễm không thể tin nổi: "Tên ngốc?! Để cho loại người này đi theo anh ấy đóng phim?!"
Bạch Hiểu cũng thở dài, Kiều Nhiễm kích động nói: "Ngay cả tôi cũng không thể lúc nào cũng đi theo anh ấy, tên ngốc đó dựa vào cái gì! Lại ăn vạ không buông đúng không?!"
"Cũng không phải như vậy, cậu ta cũng rất đáng thương..."
"Đáng thương cái rắm! Cậu ta dùng cái này để quấn lấy anh ấy phải không? Được, chắc chắn là anh ấy không nỡ đuổi cậu ta, vậy để tôi!"
Kiều Nhiễm bực bội, không nghe lọt tai. Cô ta tắt máy rồi ngẩng đầu lên nhìn. Thấy Điềm Điềm vẫn đứng ở đó canh giữ không nhúc nhích, cô ta chạy nhanh đến, kéo Điềm Điềm vào một góc khuất không có ai đi lại.
"Cậu làm gì vậy? Giám sát anh ấy?" Kiều Nhiễm trầm giọng, nhìn chằm chằm Điềm Điềm, tức giận nói: "Bị ngốc thì yên lành ở trong bệnh viện đi! Quấn lấy anh ấy làm cái gì!"
Bị tấn công bất ngờ, thân thể Điềm Điềm loạng choạng dựa vào tường, cổ áo được Chiến Chiến tự tay thắt giúp cũng bị tuột ra.
Quần áo...Hỏng rồi.
Chiến Chiến đã mua nó cho cậu.
Kiều Nhiễm càng táo tợn hơn: "Tiêu Chiến là minh tinh, tôi bảo cậu đừng ăn vạ anh ấy cũng không quá đáng đấy chứ?! Nếu như cậu còn không đi, tôi sẽ dạy cậu cút như thế nào! Cậu cũng không nghĩ xem, loại người như cậu dựa vào cái gì!"
Cô ta cho rằng mình đã chiếm được thế thượng phong.
Ở chỗ rẽ im ắng, cô ta có thể dễ dàng giúp Tiêu Chiến giải quyết cái tên ngốc phiền toái này.
Kiều Nhiễm đang định cưỡng ép Điềm Điềm đi xuống dưới lầu, nhưng trong tích tắc, cả người cô ta lại bị đập mạnh vào góc tường nhọn, đầu óc ong ong.
Có một cánh tay to lớn bóp lấy cổ của cô ta, lạnh lùng ấn xuống không chút cảm xúc. Ấn làm cô ta khó thở, nước mắt sinh lí trào ra rồi chảy xuống.
Cái người mà cô ta luôn miệng gọi là tên ngốc kia, đang đứng trước mặt cô ta nhìn từ trên cao xuống, bóp chặt lấy cô ta như hung thần muốn lấy mạng.
Cả người Kiều Nhiễm đổ mồ hôi lạnh, muốn gào khóc, nhưng một chút âm thanh cũng không phát ra nổi.
"...Dựa vào cái gì à?"
Điềm Điềm nhìn cô, một đôi mắt trong veo không gợn sóng, rất nghiêm túc mà nói cho cô ta biết lí do: "Dựa vào tôi ngoan."
Kiều Nhiễm bị dọa đến điên, liều mạng giãy giụa.
Cô ta cảm thấy tay của Điềm Điềm sắp bóp gãy cổ mình rồi, vậy mà vẻ mặt cậu vẫn ngây thơ vô hại, hàng lông mi dài khẽ run rẩy, trịnh trọng nói: "Dựa vào việc anh ấy khen tôi đáng yêu."
Kiều Nhiễm khóc đến nước mắt giàn giụa, ngón tay cào vào bức tường tạo thành vết lõm.
Điềm Điềm thản nhiên nhìn cô ta. Nhớ tới điều gì đó, dường như cậu nở nụ cười, duỗi tay cởi bỏ khẩu trang, khuôn mặt hoàn toàn lộ ra.
Gương mặt ở ngoài hành lang nửa tối nửa sáng lại càng đẹp tuyệt, tay cậu đang nắm giữ một sinh mạng, con ngươi lại cong lên một cách ngây thơ, có hơi ngượng ngùng.
"Chiến Chiến còn nói, tôi đẹp trai, anh ấy rất thích."
Phổi của Kiều Nhiễm hít thở không thông, đầu đau tới mức như sắp vỡ ra. Ngũ quan xinh đẹp thường được người hâm mộ khen ngợi khoa trương tựa như tiên nữ bắt đầu biến dạng.
Tóc cô ta ướt đẫm mồ hôi, cô ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào người trước mặt, chưa bao giờ cô ta thấy hoảng sợ đến vậy.
Điềm Điềm quả thật đang mỉm cười, bờ môi mỏng khẽ cong lên, dường như không dám để lộ ra sự ngọt ngào mà Tiêu Chiến mang đến, vì sợ cái thứ gọi là thần linh đi qua nghe thấy mà cướp mất.
Cậu có dung mạo đẹp đến lạ thường, lại bị thứ tình cảm như thế phủ lên, khiến cho cậu trông càng thêm hiền lành, ấm áp, thậm chí còn khiến người khác đau lòng.
Nhưng cũng là cậu, ở cùng một thời khắc đó, ngón tay trắng nõn thon dài giống như thép đúc, tùy ý bóp cổ một người nào đó. Cho dù đối phương có nghẹt thở giãy dụa đến mức nào, cậu cũng không có chút cảm giác, khuôn mặt cũng không hề có lấy một tia dao động.
Vừa hung hăng tàn nhẫn, nhưng lại ngây thơ dịu dàng.
Kiều Nhiễm rợn tóc gáy, toàn bộ ý chí đều bị cậu hủy diệt..
Cô ta sinh ra đã là một tiểu thư, tính cách dễ xúc động lại chưa từng chịu thiệt thòi, vậy nên bất luận về thể lực hay tâm lý cũng dần dần sụp đổ.
"Đừng...Làm ơn..." Kiều Nhiễm chịu thua, mở miệng nói: "Tôi không...không đuổi cậu đi nữa..."
Điềm Điềm nghiêng nghiêng đầu, cậu cao hơn Kiều Nhiễm rất nhiều, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, mang theo sự kiêu ngạo trời sinh vốn có.
Chân Kiều Nhiễm mềm oặt ra như bông.
Cô ta đang lảm nhảm cái quái gì vậy chứ. Giờ đây cô ta nào có bản lĩnh đuổi người ta đi nữa chứ!
Cô ta hối hận rồi, cô ta không nên khinh thường tên ngốc này.
Anh Chiến ơi cứu em với, cái tên ngốc anh dẫn theo rốt cuộc là tên quái vật nào vậy!
Kiều Nhiễm nghĩ tới Tiêu Chiến, cuối cùng cũng cảm thấy chút hi vọng, cô ta khóc lóc, cố gắng nắm lấy cổ tay Điềm Điềm, nặn từng chữ: "Tiêu...Chiến ở gần...gần đây. Nếu anh ấy đi tới mà thấy cậu như vậy...thì...anh ấy cũng sẽ sợ cậu..."
Không khí chìm trong tĩnh lặng.
Điềm Điềm sững sờ cúi đầu, ánh mắt rơi xuống đôi tay của mình.
Chiến Chiến...sẽ sợ cậu?
-
Ở phòng khách cách đó chưa đến mười mét, Tiêu Chiến đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế sô pha đơn, đọc một quyển kịch bản căn bản vốn không thể nào tưởng tượng được thành cảnh phim, một tay cầm nó đưa cho người ngồi đối diện, bình tĩnh hỏi: "Tôi chỉ muốn hỏi một chút. Các người có thực sự nghĩ rằng logic của câu chuyện này là hợp lý không?"
Trên mặt anh không chút cảm xúc, nhưng đạo diễn và biên kịch hiểu rất rõ. Vị trước mặt, người trước đây đã từng nhận được vị trí ảnh đế, tuyệt đối không phải dạng dễ đối phó.
Hai người nhìn nhau, đạo diễn hắng giọng giải thích: "Anh Tiêu, có thể anh không hiểu quá nhiều về thể loại phim của chúng tôi. Chỉ là phim chiếu mạng thôi mà, cũng không phải chiếu ở trên rạp chiếu phim, khung truyện cũng chỉ là điều kiện thứ yếu. Chủ yếu là phải có được tuyến tình cẩu huyết, cùng những câu thoại đầy kích thích, và thêm cả những cảnh quay mà người ta không dám nhìn, như vậy là đạt chuẩn cho bộ phim rồi."
Tiêu Chiến gật đầu: "Vậy nên so với nguyên tác, cậu đã thêm hai nhân vật phụ mới vào, câu chuyện tình yêu một với một vốn tốt đẹp giờ lại trở thành tình yêu từ bốn phía. Những điểm cao trào và thủ đoạn trong cốt truyện đã bị cắt bỏ và thay thế bằng một phong cách phương Tây đẫm mùi máu tanh. Rồi đến cuối cùng, song nam chủ lại quay về với nhau, trong khi trong lòng một người vẫn nhớ đến hai nhân vật phụ mà cậu ta không có được đó sao?"
Những nội dung này không được nhắc đến trong kịch bản ban đầu mà anh nhận được trước đó.
Vẻ mặt biên kịch vô cùng xấu hổ, vốn dĩ anh ta không cảm thấy kịch bản có gì không ổn. Nhưng bây giờ khi anh ta bị Tiêu Chiến chỉ trích như thế, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, giọng điệu của anh ta trở nên cứng nhắc.
"Tiêu Chiến, chúng tôi gọi anh là anh Tiêu chỉ là phép lịch sự, anh đừng ỷ thế rồi can thiệp quá nhiều như vậy. Nếu thực sự có bản lĩnh thì ai mà thèm tới đây quay bộ phim này chứ. Anh chẳng khác gì một con hổ mất nanh không còn lựa chọn nào khác cả, nếu đã đến đoàn làm phim của chúng tôi thì dừng lại việc khoa tay múa chân chỉ bảo đi!"
Trong thâm tâm nhà biên kịch cũng biết rằng, những gì Tiêu Chiến nêu ra là đúng.
Nguyên tác lúc bấy giờ rất nổi tiếng, là một tác phẩm kinh điển lớn thuộc thể loại kinh dị. Nhưng dù tác phẩm có kinh điển đến thế nào, thì cũng không thể chịu nổi nếu gặp phải công ty mua bản quyền không đáng tin cậy. Quá lâu không khai máy, độ hot của nguyên tác cũng đã qua từ lâu, mặc dù có rất nhiều fans cứng nhưng cũng khó có thể tạo nên làn sóng thứ hai.
Công ty không có được lợi nhuận, không có tiền và nhân lực để làm một bộ phim bom tấn, chỉ muốn nhanh chóng sản xuất bộ phim chiếu mạng chi phí thấp. Kiếm được chút nào thì kiếm, căn bản không thèm quan tâm tới mấy việc tôn trọng nguyên tác gì đó, cũng chẳng ôm quá nhiều hi vọng gì với bọn họ.
Tiêu Chiến nhìn sắc mặt của nhà biên kịch là có thể đoán được anh ta đang nghĩ gì.
Tên của bộ phim này là <Âm hôn>, nguyên tác là một tác phẩm kinh dị thuần túy của Trung Quốc mang đậm hơi thở dân gian truyền thống, tạo nên một bầu không khí độc đáo.
Kèn xô na vừa thổi, tiền giấy liền bay lên, quan tài được trang trí bằng hoa tú cầu, màu đỏ chói lọi chen chúc với màu trắng đen, trong lễ đường không có một bóng người, ngoại trừ một đám đầu giấy cười toe toét và những con gà sống đẫm máu.
Muốn quay một bộ phim như vậy cũng chẳng cần hùn quá nhiều tiền, mà thay vào đó thứ cần thiết là những cảnh cảm xúc sâu sắc, cách bố trí không gian trong cảnh quay đặc sắc, đạo diễn có khả năng vượt trội, và diễn viên có khả năng diễn đổi trắng thay đen.
Anh đã đến, lại đóng vai chính của <Âm hôn>, vậy thì anh không thể thua, càng đừng nói gì tới việc cải biên câu chuyện.
Hơn nữa... Anh phải kiếm nhiều tiền hơn để nuôi cún con.
Thế nhưng dựa vào tình trạng hiện tại của đoàn làm phim, không phải chỉ cần anh ý kiến vài câu đã có thể thay đổi được. Có thể lay chuyển quan điểm của mọi người, một là phải thật sự mang lại lợi ích, hai là phải thực sự nhìn thấy cái lợi trước mắt.
Tiêu Chiến mỉm cười, vô cùng thân thiết mà hỏi: "Không biết đợi tới khi bộ phim quay xong, hai vị sẽ được chia bao nhiêu tiền lợi nhuận vậy?"
Đạo diễn không thể không nói một con số đại khái, còn biên kịch thì không nói gì, phần mà anh ta được chia còn thấp hơn số đó.
Tiêu Chiến dứt khoát nói: "Không bằng như vậy đi, tôi cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian của đoàn phim. Tôi sẽ coi cảnh quay đầu tiên trong buổi tối hôm nay làm trận đấu quyết định. Tôi sẽ diễn một phiên bản theo ý muốn của hai người và sau đó là một phiên bản khác theo ý tưởng của riêng tôi."
Nụ cười trên môi anh biến mất: "Đến lúc đó xem kết quả. Nếu bản của hai người tốt, tôi tuyệt đối sẽ không có thêm bất cứ ý kiến gì nữa. Nhưng nếu bản của tôi tốt hơn, vậy thì chúng ta sẽ phải tăng ca để thay đổi lại kịch bản, thay đổi ít hay nhiều thì tôi không nói trước được, nhưng ít nhất thì..."
Khi đạo diễn và biên kịch đang định bác bỏ thì lại bị câu nói tiếp theo của Tiêu Chiến chặn họng.
"...thì có thể nhân đôi số tiền chia lợi nhuận của các anh lên gấp mười lần."
Những điều Tiêu Chiến nên nói cũng đã nói xong, trong lòng anh nhớ đến Điềm Điềm, gật đầu bỏ lại một câu "Hẹn gặp lại sau ở phim trường", sau đó đứng dậy rời khỏi phòng khách.
Hành lang không một bóng người.
Tiêu Chiến nhất thời không nói ra được cảm giác của mình lúc này. Anh có chút vui mừng vì Điềm Điềm thực sự đã ngoan ngoãn trở về phòng đợi anh. Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, lại có một cảm giác mất mát mơ hồ mà anh không thể giải thích được.
Anh đã quen với việc cún con bám lấy mình ở khắp mọi nơi, nhưng khi cậu thực sự ngoan ngoãn biến mất, anh lại không thể thích ứng kịp.
Căn phòng ở trên lầu, đúng lúc Tiêu Chiến đóng cửa, đang định đi về phía cầu thang, thì ở một góc nào đó không xa ngay phía sau anh đột nhiên truyền tới âm thanh ầm ầm của một vật nặng nào đó từ trên cầu thang rơi xuống, ngay sau đó là tiếng kêu run rẩy.
...Điềm Điềm?
Trái tim Tiêu Chiến thắt lại, không chút nghĩ ngợi lập tức xoay người chạy tới.
Đợi đến khi anh tới nơi, thì anh mới nhận ra rằng đó hoàn toàn không phải là giọng của Điềm Điềm, mà hình như là...
Kiều Nhiễm loạng choạng lảo đảo, từ trên vài bậc thang nào đó lăn xuống đất, cuộn tròn trên mặt đất ôm lấy cổ mình. Cô ta muốn khóc, nhưng giọng lại khàn vô cùng.
Vừa nãy lúc cô ta lấy Tiêu Chiến ra làm phao cầu cứu, Điềm Điềm quả thực có chút thả lỏng nhưng cậu hoàn toàn không thả cô ta ra. Mà chỉ đợi đến khi có tiếng mở cửa phòng khách vang lên, Điềm Điềm mới theo bản năng thu tay về, khiến cho cô ta đứng không vững ngã lăn trên đất.
Kiều Nhiễm ngước lên, nhìn thấy Tiêu Chiến đang đến gần thì không thèm quan tâm đến sự xấu hổ nữa, nhanh chóng đứng dậy, khó khăn nói: "Anh Chiến! Anh có hiểu rõ con người cậu ta không? Cậu ta suýt bóp chết em đấy!"
Tiêu Chiến sửng sốt.
Kiều Nhiễm chật vật lên tiếng tố cáo, Điềm Điềm đứng trên bậc thang, hai tay nắm chặt lại, xương tay trắng nhạt lộ ra. Cậu chậm rãi quay đầu nhìn Tiêu Chiến, hàng mi dài hơi run rẩy, ánh mắt vừa có chút ươn ướt lại vừa có chút hoảng loạn.
Cậu muốn cầm lấy khăn choàng của Tiêu Chiến, bàn tay vươn ra một chút rồi lại thu lại, nắm chặt, trên chóp mũi có chút đỏ đỏ.
Kiều Nhiễm nhìn thấy sự tương phản giữa kẻ muốn giết người lúc nãy và đứa trẻ dễ thương vô tội bây giờ, suýt thì ngốc ra đấy luôn, vội vàng ngồi dậy, chỉ vào Điềm Điềm rồi nói: "Anh! Em không nói dối anh đâu! Chỉ vì em tùy tiện nói hai câu với cậu ta thôi mà cậu ta đã động thủ với em rồi! Cậu ta không chỉ bị bệnh tâm thần thôi đâu, mà còn rất bạo lực! Anh không thể giữ cậu ta lại được!"
Để chứng minh điều đó, cô ta liền kéo cổ áo mình xuống. Đáng tiếc là chất lượng chiếc áo len khá tốt, nên không có để lại rõ vết hằn trên cổ cô ta.
Kiều Nhiễm quá bất mãn, trừng mắt nhìn Điềm Điềm rồi hét lên: "Giả bộ cái gì! Cậu..."
"Nói đủ chưa!"
Kiều Nhiễm giật mình ngạc nhiên nhìn về phía Tiêu Chiến, người vừa ngắt lời cô.
Tiêu Chiến tiến lên một bước, nắm lấy tay của Điềm Điềm, cởi khăn choàng của mình ra đưa cho cậu, để cậu cầm.
Cậu tựa như tìm được tổ ấm vốn dĩ không dám quay về của mình, bàn tay có chút run rẩy nhưng vẫn nắm chặt lấy, đi gần tới phía Tiêu Chiến, khẽ cúi đầu, dùng đôi mắt long lanh ngơ ngác nhìn anh chằm chằm.
Tiêu Chiến nhíu mày: "Chuyện giữa hai người cũng nên để Điềm Điềm nói vài câu xem sao."
Anh nghiêng đầu nhìn Điềm Điềm: "Chuyện thế nào vậy?"
Giọng Điềm Điềm có chút khàn khàn, cực kỳ ngoan ngoãn mà nói: "Em đang đợi Chiến Chiến, cô ta đánh em, nói em là đồ ngốc, đuổi...em đi."
Sắc mặt của Kiều Nhiễm lúc này cực kỳ đặc sắc, cậu ta cắt ngang: "Sau đó thì sao, cậu nói tiếp chuyện sau đó đi!"
Điềm Điềm chớp chớp mắt, đôi mắt trong sáng vô tội: "Em đau, cho nên em chạm lại cô ta một cái."
Cậu ôm chặt chiếc khăn choàng của Tiêu Chiến, giọng mũi trầm khàn nhẹ nhàng: "Chỉ là chạm một cái rất nhẹ thôi, chỉ là một cái...một cái thôi mà."
Khi cậu nói "Một cái...một cái", đôi mắt cún con của cậu trừng lớn, cực kỳ tròn, giọng nói nhẹ nhàng đi, nhưng lại chọc thẳng vào trái tim của Tiêu Chiến.
Kiều Nhiễm tức chết mất, nghĩ cậu thật trắng trợn! Lại dám đổi trắng thay đen như vậy!
Hay là...cậu thực sự cho rằng bản thân ra tay còn nhẹ nhàng lắm?!
Tiêu Chiến trừng mắt nhìn Kiều Nhiễm rồi kéo Điềm Điềm ra phía sau lưng mình, nói: "Nếu bị thương rồi thì mau đi tìm trợ lý tới bệnh viện đi. Hoặc là cảm thấy ở đoàn phim này quá buồn chán thì bây giờ rời đi cũng không muộn đâu. Còn nếu muốn ở lại thì hãy nhớ, nhất định phải xin lỗi Điềm Điềm cho tử tế."
Sau khi nói xong, Tiêu Chiến kéo Điềm Điềm lên trên tầng, nhưng suốt cả quãng đường đi anh không mở miệng nói một lời.
Những lời của cảnh sát Trần Vũ năm lần bảy lượt vang vọng bên tai anh.
"Cậu ta rất nguy hiểm", "Nhân cách của cậu ta vốn đã là một tên tội phạm trời sinh rồi", "Cậu ta ở bên ngoài rất dễ gây hại cho xã hội, phải được đưa về để kiểm soát"...
Khuôn mặt của Kiều Nhiễm đầy nước mắt oan ức nói: "Cậu ta suýt bóp chết em." Quả thực là anh có nhìn thấy một phần vết đỏ trên cổ cậu ta.
Đưa Điềm Điềm về phòng, Tiêu Chiến không vào trong mà đứng ở cửa nói: "Buổi tối tôi có một cảnh rất quan trọng nên không thể nghỉ ngơi được. Bây giờ tôi sẽ đến phim trường để lấy trang phục."
Nhìn thấy rõ sự lo lắng trong mắt Điềm Điềm, giọng anh dịu đi: "Cậu mới đến đây ngày đầu tiên, cũng chưa kịp làm quen với cảm giác đông người, vậy nên cậu ngủ trước đi, tôi tự đi là được, ngày mai cậu sẽ đi theo tôi."
Tiêu Chiến xoay người muốn rời đi, Điềm Điềm dùng đầu ngón tay móc lấy cổ tay áo của anh, lúc này đây, không khát vọng gì hơn được anh chạm vào.
Biết rằng không được phép, cậu khó khăn nói: "Chiến Chiến, xoa...xoa đầu."
Có thể xoa đầu em được không?
Cậu thậm chí còn cúi lưng, một bên thái dương hướng gần đến bên cổ của anh, cậu muốn anh chạm vào cậu.
Chỉ một chút thôi.
Hương thơm thảo mộc tự nhiên trên người cậu len lỏi vào cơ thể anh.
Tiêu Chiến vô thức nhấc tay lên, định chạm vào đầu cậu, không biết tại sao anh lại nhịn lại, từ từ rút tay trở về ấn vào vai cậu, rất cố gắng mới đẩy được ra: "Cậu đừng làm loạn, tôi không có thời gian."
Nhịp thở của anh có chút gián đoạn. Lần này anh không ở lại lâu hơn chút nào nữa, anh liên hệ với nhà thiết kế trang phục của đoàn, sau khi xác định chỗ hẹn thì đi thẳng tới đó.
Trường quay rất gần khách sạn, là một ngôi nhà cũ đã bỏ hoang nhiều năm ở một thị trấn nhỏ. Đoàn phim liên hệ với chính quyền địa phương để thuê sử dụng tạm thời, bên kia còn đặc biệt nhắc nhở chú ý vấn đề an toàn liên quan tới cơ sở vật chất. Vậy thì cũng đủ hiểu ngôi nhà kia cũ thế nào.
Căn nhà cũ cao ba tầng, có sân, diện tích không quá nhỏ, nhưng lại ngập tràn hơi thở của ma quỷ, rất thích hợp với bộ phim này.
Tâm trạng của Tiêu Chiến như rơi xuống đáy khi nhìn thấy bộ trang phục.
Anh không quá quan trọng về giá trị, nhưng rất quan tâm đến vấn đề vệ sinh.
Kết quả là đồ hóa trang, bộ nào bộ nấy trông cũng cực kỳ ghê tởm. Nhất là bộ phải mặc vào buổi sáng ngày mai, bên trong đã bẩn đến mức không thể nào nhìn nổi, cho dù hôm nay sau khi kết thúc công việc, anh thức đêm giặt quần áo thì hôm sau cũng chắc chắn không mặc được.
Tiêu Chiến cầm lên nhìn một cái rồi ném sang một bên, anh bực bội đến mức không để ý đến một bóng người đi theo mình, đứng một mình trong bóng râm bên cổng sân.
Kiều Nhiễm cũng có mặt ở phim trường, cô ta đã rửa sạch nước mắt trên mặt, nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn chút sợ hãi, cô ta đi tới bên cạnh Tiêu Chiến, lẩm bẩm: "Anh Chiến..."
Tiêu Chiến ngước mắt lên nhìn: "Kiều Nhiễm, Điềm Điềm là anh cam tâm tình nguyện mang tới đây. Cậu ấy cũng không phải là tên ngốc như trong lời mấy người nói. Nếu còn muốn nói về vấn đề này thì tốt nhất là đừng nói nữa."
Kiều Nhiễm nghẹn lại một lúc lâu, cuối cùng chua xót cúi đầu nói: "Anh, em sai rồi. Nhưng em không hiểu, rốt cuộc anh coi cậu ta là gì vậy chứ? Anh cứ nuôi cậu ta mãi như thế sao? Coi như là việc này em không có quyền nhúng tay vào, nhưng những việc cậu ta có thể giúp được ở trên trường quay thực sự rất ít, vẫn nên để cậu ta ở nhà thì hơn. Em sẽ giúp anh tìm một người có khả năng tốt hơn..."
Điềm Điềm đuổi theo Tiêu Chiến tới đây, vừa nhìn thấy Kiều Nhiễm xuất hiện là cậu lại không thể kiềm chế được, muốn tiến lại gần Chiến Chiến.
Cậu vừa lo lắng tiến đến gần, thì nghe thấy những lời của Kiều Nhiễm.
Lần thứ hai rồi...
Cô ta bảo Chiến Chiến thay người.
Tại sao Chiến Chiến...vẫn không từ chối chứ.
Có phải anh cũng nghĩ cậu vô dụng như vậy không...
Chân tay Điềm Điềm như bị băng xuyên thấu xương, đông cứng lại, không thể cử động. Cứ như vậy đứng trong bóng râm không ai phát hiện, lặng lẽ dõi theo bóng lưng của anh.
Đạo diễn đang chào hỏi các diễn viên có mặt ở đây nên Tiêu Chiến không thể không đi tới, trước khi cất bước, anh hạ giọng như tự nhủ với mình mà nói: "Còn có thể coi cậu ấy là gì chứ."
"Coi cậu ấy như là một đứa trẻ."
"Chẳng bấy lâu nữa sẽ rời đi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro