Chương 6
Sau khi ăn sáng xong, Tiêu Chiến nhanh chóng lên danh sách những món đồ cần mua, giường chiếu, quần áo giày dép mũ nón đồ lót đều là bắt buộc, ngoài ra còn vô số đồ linh tinh khác nữa, anh không tiện ra ngoài mua đồ cho lắm, nên toàn chọn mua đồ ở những cửa hàng online gần nhất.
Điềm Điềm dựa vào người anh chăm chú quan sát, trên người cậu có hương trong trẻo sạch sẽ, tựa như những hạt tuyết lạnh lẽo lặng lẽ tan chảy trong ngày đông ấm áp.
Tiêu Chiến cảm thấy phân tâm vô cùng, có chút mất hứng, trực tiếp cho cậu xem: "Đây, ga trải giường của cậu, cậu tự mình chọn một mẫu đi."
Điềm Điềm không cần đến một giây, vô cùng dứt khoát chỉ tay chọn một cái.
Là ga trải giường có họa tiết những dấu chân chó.
Cậu chọn không hề có một chút lưỡng lự!
Tiêu Chiến mệt mỏi đỡ trán.
Hai mắt Điềm Điềm sáng ngời rực rỡ, ngoan ngoãn nói với anh: "Chó yêu tinh dùng cái này...rất thích hợp."
Mua, mua mua mua!
Chó yêu tinh Điềm Điềm là số một trong thiên hạ này, cậu nói muốn cái gì, anh sẽ lập tức mua cho cậu cái đó.
Tiêu Chiến liên tiếp đặt hàng, tiêu tiền như nước chảy, đang định mua thêm đồ ăn vặt cho cậu thì hệ thống thông báo số dư không đủ, anh nhanh chóng tắt điện thoại đi, tuyệt đối không muốn để lộ khoảnh khắc bản thân mình nghèo túng này trước mặt cún con.
Tính ra thì, từ lúc đi kiểm tra ở bệnh viện, đến việc mua một loạt đồ dùng ngày hôm nay, chi phí anh bỏ ra đã không phải là con số nhỏ nữa. Mà hiện tại cũng chỉ là bước khởi đầu, nếu anh muốn nuôi Điềm Điềm thì bắt buộc phải mau chóng kiếm tiền.
Thế nhưng Tiêu Chiến cũng không hề hoảng sợ, anh tính toán thời gian, lịch trình sắp tới trong kế hoạch của anh cũng sắp sửa bắt đầu rồi.
Trưa ngày hôm đó, fans của Khương Viện đã tập trung dưới tầng nhà của Tiêu Chiến để gây rối. Sự việc tiếp tục leo thang, gây chấn động trên mạng, thậm chí còn lên cả bản tin xã hội, Tiêu Chiến vẫn tiếp tục đóng hết mọi cửa ngõ liên lạc, không nói gì nhiều, cứ để mặc cho dân mạng tận lực chia sẻ bài, đó mới là liều thuốc mạnh nhất và hay nhất của anh.
Dù rắc rối lớn như thế nào thì Tiêu Chiến cũng đều là nạn nhân, cho dù tài khoản marketing không rõ thị phi mắng chửi anh khắp nơi, anh cũng không sợ hãi. Đoàn đội của Khương Viện rất nhanh đã không chịu nổi dư luận, lại sợ rằng lửa cháy to quá sẽ không có cách nào dập tắt, nên đành để Khương Viện công khai thái độ của bản thân về toàn bộ sự việc.
Xin lỗi vì hành động của người hâm mộ, xin lỗi vì khả năng diễn xuất kém của bản thân, và cũng xin lỗi Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhướng mày ngồi trên ghế sô pha, yên lặng xem video của Khương Viện.
Anh siết chặt điện thoại rồi đột nhiên lại thả lỏng.
Điềm Điềm khuỵu gối quỳ xuống trước mặt anh, cầm lấy điện thoại di động, hai tay cầm chắc chắn, nhiệt tình cầm cho anh xem: "Chiến Chiến mệt rồi, để Điềm Điềm cầm giúp cho."
Tiêu Chiến ngả người tựa vào ghế tựa.
Sao lại có thể ngoan như vậy, anh sắp hít thở không thông rồi.
Trên màn hình Khương Viện nghẹn ngào cúi đầu nói lời xin lỗi. Mặc dù không thừa nhận việc thuê người gây rối bạo lực, nhưng hắn ta đã cúi đầu, cũng đồng nghĩa với việc coi như Tiêu Chiến đã tạm thắng trận mở màn này.
Nửa tiếng sau khi Khương Viện xin lỗi, Tiêu Chiến nhận được cuộc gọi từ công ty như trong dự kiến.
Mấy ngày nay mưa gió cuồng phong, công ty chẳng khác gì đã chết, bây giờ anh chiếm thế thượng phong, lại ngay lập tức nhảy ra hút máu anh.
"Xe đón anh sắp tới rồi, mau xuống xe đi! Đừng tưởng rằng tên Bạch Hiểu gì đó lúc nào cũng có thể che chở cho anh."
Người trong điện thoại là Điền Doanh, người phụ trách điều phối nghệ sĩ của công ty, địa vị cao hơn Bạch Hiểu hai bậc. Từ trước đến nay lúc nào cũng vô cùng kiêu căng, ngạo mạn: "Anh gây ra nhiều chuyện như vậy, công ty cũng bị liên lụy không ít đâu đấy!"
Tiêu Chiến bình tĩnh chậm rãi, dứt khoát thẳng thắn đáp: "Sao thế, ăn đủ nhiệt độ rồi, nên hôm nay tới giáo huấn tôi à? Trước đây tôi không muốn gây phiền phức cho Bạch Hiểu nên mới cố gắng chịu đựng mấy người như vậy, nhưng hiện tại chẳng cần thiết nữa."
Anh để Điềm Điềm ở nhà một mình, nhanh chóng xuống tầng, trên đường đi không đếm xỉa tới Điền Doanh một chút nào.
Khi Tiêu Chiến đến công ty lại bắt gặp ánh mắt nhìn chăm chăm của rất nhiều người, anh đã quen với điều đó từ lâu, không hề sợ hãi, cứ thế bước vào văn phòng phó tổng. Chờ đợi anh, ngoài mấy lời buộc tội trách móc không biết giấu mặt để đâu, còn có một vài bản hợp đồng được chuẩn bị một cách vội vàng.
Tất cả đều là mấy chương trình tạp kỹ thô tục chuyên dùng để lòe mắt thiên hạ, độ nổi tiếng không cao, toàn lấy việc hạ nhục khách mời ra làm chủ đề chính. Bây giờ lại muốn anh lợi dụng chủ đề hiện tại nắm lấy cơ hội tham gia, đóng vai một "Ảnh đế hết thời" để mua vui cho một đám người.
Phó tổng họ Trần liếc mắt nhìn Tiêu Chiến: "Bây giờ mà công ty vẫn có thể cho anh tài nguyên, đáng ra anh nên cảm thấy biết ơn chứ nhỉ? Không phải anh vẫn cho rằng anh sẽ nhận được một kịch bản hay ho nào đó chứ? Tiêu Chiến, thức thời một chút đi, nếu lúc đầu anh không đắc tội cái vị họ Vương kia thì anh cũng chẳng đến mức này đâu, vì vậy tôi cũng khuyên anh, đừng đắc tội với công ty."
Tiêu Chiến lật lật xấp giấy, khi vẻ mặt của Trần phó tổng lộ ra vẻ khinh thường, anh giơ tay lên, ném xấp giấy lên trên bàn làm việc.
"Có vẻ ký hợp đồng lâu như vậy mà công ty vẫn chưa hiểu rõ tôi nhỉ." Tiêu Chiến nhếch môi: "Đến việc đắc tội tên họ Vương đó tôi còn không để tâm, thì chẳng lẽ tôi sẽ chịu để cho các người sắp đặt chắc?"
Vẻ mặt Trần phó tổng rất dữ tợn, Tiêu Chiến nhướng mắt nhìn anh ta: "Kẻ muốn hot thì mới sợ, những người thực sự muốn làm diễn viên như tôi, điều duy nhất mà tôi sợ đã bị hủy diệt từ lâu rồi."
Bên ngoài cửa dần dần trở nên ồn ào, Tiêu Chiến nghe thấy giọng của Bạch Hiểu xen lẫn trong đó, giọng nói tức giận muốn xông vào trong nói đỡ cho anh.
Tiêu Chiến đứng thẳng sống lưng, quay người đang định rời đi.
Ở đằng sau lưng anh, sao Trần phó tổng có thể bằng lòng, anh ta đứng dậy, giọng nói đanh thép: "Tiêu Chiến, lúc đầu khi anh ký hợp đồng đúng là có góp tiền vốn, hợp đồng của chúng ta lại lỏng lẻo, tôi không thể ép anh tham gia chương trình tạp kĩ. Nhưng anh đừng quên, công ty vẫn có quyền ép anh tham gia vào một bộ phim."
Trong hợp đồng thực sự có ghi rõ, dưới tình huống bắt buộc, công ty có thể yêu cầu Tiêu Chiến đóng một bộ phim theo chỉ định. Bất kể là chất lượng đề tài như thế nào, Tiêu Chiến cũng không thể từ chối, nếu không sẽ phải bồi thường một số tiền giải ước hợp đồng rất lớn.
Nhưng đồng thời, chỉ cần Tiêu Chiến quay xong phim theo quy định, là có thể đề xuất chấm dứt hợp đồng vô điều kiện với công ty.
Đây là thỏa thuận giữa hai bên để đề phòng mối quan hệ bị đổ vỡ.
Thấy Tiêu Chiến đứng lại không nhúc nhích, Trần phó tổng tưởng rằng anh ta đã đánh trúng điểm yếu của anh, cười lạnh nói: "Anh không còn giá trị gì với chúng tôi, tôi sẽ cho anh đi trải nghiệm thử, quay tác phẩm tệ nhất trong giới là cảm giác như thế nào."
Mục tiêu cuối cùng của Tiêu Chiến đã đạt được, anh thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi đóng cửa, anh còn nghiêng đầu nhắc nhở Trần phó tổng: "Nhớ kĩ, mau chóng mang kịch bản tới nhà tôi đi."
Ngoài cửa, trán Bạch Hiểu nổi đầy gân xanh: "Trần phó tổng nói với cậu cái gì? Anh ta có ép cậu quay phim tồi tàn nào không vậy!"
Tiêu Chiến không phủ nhận.
Bạch Hiểu tức giận: "Có chết cũng không được đồng ý! Chất lượng phim trong quá khứ của cậu là từng bước một mới có được. Sau một năm nghỉ ngơi cậu trở lại, lại quay một bộ phim dở tệ, cậu có biết người trong giới sẽ nghĩ gì về cậu không?!"
Anh ta thở hồng hộc: "Cậu sẽ không bao giờ nhận được những kịch bản đạt tiêu chuẩn nữa, sự nghiệp của cậu sẽ chết hoàn toàn, có khi còn vô vọng hơn là việc đóng băng sự nghiệp nữa ấy chứ. Đây chính là chủ ý của công ty, sao cậu không hiểu được điều ấy hả! Tiêu Chiến, cậu đừng lo lắng, để tôi đi năn nỉ ai đó, lấy cho cậu một cái kịch bản tàm tạm vậy."
"Đương nhiên em hiểu." Tiêu Chiến nói cực kì bình tĩnh: "Nhưng một khi em đã tham gia diễn, thì dù cho đoàn phim có dở tệ đến thế nào, cũng nhất định có thể thay đổi được vận mệnh của bộ phim ấy."
Bạch Hiểu sửng sốt, không nói nên lời trong vài phút.
Đã rất lâu rồi anh ta không nhìn thấy sự quyết tâm như vậy ở Tiêu Chiến, tựa như vô số khoảnh khắc trong quá khứ, khi anh đứng trên trường quay, dưới ánh đèn sân khấu, đứng trên bục trao giải cao nhất.
Hai mắt Bạch Hiểu nóng rực, lúng túng hỏi: "Cậu làm sao vậy, đam mê đột nhiên trở về à?"
Tiêu Chiến đeo kính râm lên: "Không phải đam mê, là do cuộc sống ép buộc, chỉ vì em không còn tiền để nuôi đứa nhóc kia nữa rồi."
Sự thật chỉ đơn giản như vậy, bình thường đến vô cùng.
–
Trong vòng ba ngày, các đơn đặt hàng của Tiêu Chiến lần lượt được chuyển đến, chiếc giường mới thay thế ghế sô pha, đặt sát cửa phòng ngủ của anh, được phủ bằng ga trải giường và chăn có in hình dấu chân chó.
Điềm Điềm đứng ở bên cạnh ngẩn ra, không dám chạm vào nó một cái. Cậu liếc nhìn Tiêu Chiến, lại liếc về phía giường nhỏ, siết chặt ngón tay của mình, ngượng ngùng xen lẫn căng thẳng mà cố gắng xác nhận, đồ tốt như này, thật sự thuộc về cậu à?
Không hiểu sao Tiêu Chiến lại nghĩ ra một trò đùa dai, đặc biệt thích bắt nạt cậu, lập tức mặt lạnh nói: "Không thích? Vậy vứt đi vậy."
Từ trong cổ họng của Điềm Điềm phát ra một tiếng "Ư ử" nhỏ, cậu vội vàng đến mức nhào tới ôm đầu giường, quấn lấy chăn bông lăn thành một quả bóng, đợi tới khi thò đầu ra, tóc tai bù xù, lông mi nhuốm một tầng sương mù.
"Chiến Chiến, cho em nha."
Đôi mắt sáng đó đầy thành kính mà nhìn anh.
"Em muốn cái này."
Tiêu Chiến vốn muốn nói vài câu trêu chọc cậu, nhưng sau khi nghe cậu nói mấy từ đó, không hiểu sao trái tim lại run lên, lại có chút tê dại khó tả.
Tới ngày thứ tư, công ty liền vứt kịch bản và hợp đồng tới trước mặt Tiêu Chiến. Đây là một bộ phim kinh dị tồi tệ kinh phí thấp, thậm chí còn không đủ trình để chiếu trên đài. Chỉ là một bộ phim mạng, đạo diễn, biên kịch hay diễn viên đều không có tiếng tăm. Kinh phí nghèo nàn, địa điểm thì thô sơ, chẳng có gì đáng để nói.
Tệ nhất vẫn là, đây là một bộ phim viết lại dựa trên một cuốn tiểu thuyết rất hot, những fans nguyên tác đang nổi điên, bắt đầu tìm đội hình diễn viên để mắng.
Nếu đánh giá độ khó trên thang năm sao, thì phim này, ít nhất cũng phải sáu bảy sao.
Trần phó tổng cười khúc khích, nói qua điện thoại: "Tiêu Chiến, anh đã quen với việc được ưu tiên, lần này đi nếm thử mùi vị dưới đáy vực đi. Quay xong bộ phim này, danh tiếng của anh sẽ luôn giậm chân tại chỗ, đời này anh cũng đừng mong có thể xuất hiện trên màn ảnh một lần nữa."
Tiêu Chiến cảm thấy, dù chỉ bỏ ra một chữ nói chuyện với anh ta, cũng lãng phí thời gian. Một tuần sau là anh phải tham gia tổ phim, anh còn quá nhiều việc phải làm.
Trong nhà có một con chó, cùng một con chó yêu tinh, nên anh đều phải giải quyết ổn thỏa.
Nhịp sống của Tiêu Chiến đột ngột tăng nhanh, khiến anh nhất thời không có thời gian để tâm đến những thay đổi của Điềm Điềm. Cho đến một ngày trước khi vào tổ phim, Tiêu Chiến mới liên lạc tới trạm gửi thú cưng quen thuộc của anh, định gửi Xoài qua, anh mới cảm thấy điều gì đó, Điềm Điềm đang run rẩy.
Anh ngoảnh đầu nhìn cậu, không khỏi giật mình.
Điềm Điềm tì lưng ở trên cửa, dùng cơ thể mình đè lên lối ra duy nhất, khuôn mặt cậu tái nhợt, dưới đôi lông mi là bọng mắt thâm quầng, hai bên má gầy rộc đi, khiến cho chiếc cằm của cậu càng thêm đáng thương.
Cậu thấy Tiêu Chiến cau mày, rốt cuộc cũng nhả đôi môi sắp bị cắn tới mức chảy máu ra, giọng nói khàn đến quá mức: "Chiến Chiến, đừng đuổi em đi, em...em và chó khác nhau, em không giống nó, em có chỗ hữu dụng mà."
Tiêu Chiến liếc nhìn đôi mắt ươn ướt của cậu.
Cậu không nói được thành câu, chỉ muốn trút trái tim đang run rẩy của mình ra cho anh: "Cái gì em...cũng biết làm, ngoan ngoãn, không ồn ào, chỉ đi theo anh."
Tiêu Chiến nén sự chua xót xuống, chậm rãi hỏi: "Ai nói tôi muốn đuổi cậu đi?"
Anh đứng lên, ngoắc ngoắc tay với cậu: "Lần này tôi không có người đại diện hay trợ lý, chỉ có một mình, vì vậy tôi định mang một chú chó yêu tinh thần thông quảng đại nào đó theo để bảo vệ tôi. Nhưng môi trường sống ở bên đoàn làm phim kia rất gian khổ, cậu thực sự muốn sao?"
Điềm Điềm ngây người, các khớp xương cứng đờ khó khăn di chuyển, nhưng lại không chờ đợi thêm một giây phút nào mà lao về phía anh.
Tiêu Chiến nhớ tới việc Điềm Điềm đã ở nhà của anh rất lâu, nhưng vẫn chưa từng chính thức được ra ngoài để hóng gió, mà chỉ quẩn đi quẩn lại trong căn nhà nhỏ này. Trạm nuôi thú cưng cũng không xa, vì vậy anh đưa Điềm Điềm đi cùng.
Xoài đã ở cùng Tiêu Chiến mấy năm, tâm lý của nó rất vững vàng, trước đây chỉ cần Tiêu Chiến vào tổ phim, cứ phải đi gửi nó ở khắp nơi, nó đã quen với việc coi mọi nơi là nhà. Lần này mới gia nhập môi trường mới chưa đầy mười phút, nó đã lăn qua lộn lại như một quả bóng với một chú chó cái xinh đẹp.
Các nhân viên vừa cười vừa tách hai đứa ra, thuận tay đưa cho anh mấy món đồ nhỏ, tất cả đều là đồ dùng cho thú cưng.
Thấy Tiêu Chiến đang bận chào tạm biệt Xoài, cậu ta liền đưa chiếc túi nhỏ cho Điềm Điềm.
Điềm Điềm đeo một chiếc khẩu trang cỡ lớn, chỉ để lộ một đôi mắt ra ngoài. Cậu nhìn chằm chằm một sợi dây kéo màu đỏ buộc trên cái túi, đầu ngón tay không nhịn được chạm hết lần này tới lần khác, ánh mắt nhìn Tiêu Chiến đầy mong đợi.
Tiêu Chiến đang cúi xuống xoa đầu Xoài, Xoài liếm nhẹ lên mu bàn tay anh mấy cái.
Ánh sáng xẹt qua lông mày của Điềm Điềm, soi rõ những gợn sóng sắc bén trong con ngươi của cậu.
Xoài...
Hôn anh...
Bước ra khỏi cửa hàng thú cưng, gió đêm hiu hiu, dòng người chen chúc, nhưng Tiêu Chiến đã chuẩn bị đầy đủ. Không có ai có thể nhận ra anh được, anh ngoảnh đầu nhìn Điềm Điềm qua cặp kính: "Hiếm khi ra ngoài, đi bộ về được không?"
Điềm Điềm cúi đầu, mở túi dây kéo, một mặt buộc chặt dây kéo lên tay mình. Sau đó, cậu bước lên trước, trịnh trọng giao đầu dây còn lại cho Tiêu Chiến.
Mái tóc đen của cậu bị gió hất tung, mùi vị mộc mạc dễ ngửi lan ra, cậu thấp giọng cầu xin: "Tiêu Chiến, anh dẫn em đi, đừng để lạc mất em."
Tiêu Chiến không nhịn được mà bật cười, chọc vào má cậu: "Cậu tu thành tinh rồi mà còn sợ đi lạc sao?"
Cậu nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay áo anh: "Chó yêu tinh nhát gan, sợ không tìm được Chiến Chiến."
Ánh đèn đường màu vàng ấm áp xếp thành hàng dài, từ ngoài đường đến tận cửa nhà. Tiêu Chiến vừa cúi đầu đã nhìn sợi dây dẫn cún màu đỏ được buộc chặt, vừa ngẩng đầu lên lại là dung mạo đẹp như tranh của cậu cùng đôi mắt sáng hơn cả ánh trăng.
Người này, chỉ cần đứng lại ở bên đường một chút thôi, cũng đã thu hút bao ánh nhìn, nổi bật giữa đám đông.
Tuy nhiên vì cậu là do anh nuôi dưỡng ở nhà, và anh cũng là người duy nhất được cậu làm nũng.
Cho nên đúng là không chân thực một chút nào.
Chờ đến lúc về tới nhà, không thấy Xoài chạy lung tung, chuồng chó cũng không thấy đâu, Tiêu Chiến mới không tự chủ được mà có chút cảm giác không quen.
Một năm khó khăn gian khổ này, đều là Xoài vượt qua cùng anh.
Anh đứng dưới ngọn đèn, nhắm mắt dụi lông mày, cố gắng đẩy chút cảm xúc yếu ớt mong manh này đi qua, ít nhất anh không thể rơi nước mắt...
Tuy nhiên trong bóng tối, các giác quan khác lại trở nên vô cùng rõ ràng.
Một hơi ấm từ cơ thể khác tiến gần đến anh, người này đang kìm nén hô hấp, trái tim cậu đập liên hồi, khiến anh không thể bỏ qua.
Tiêu Chiến đột nhiên mở mắt ra.
Ánh trăng từ cửa sổ hắt vào.
Những ngón tay của Điềm Điềm chạm tới khóe mắt của anh, thật cẩn thận mà chạm qua hàng mi dài đang run rẩy của anh.
Cậu rất gần, gần đến mức hơi thở vừa lạnh vừa ấm áp cũng đã bao trùm lấy khuôn mặt anh.
Mà sau đó, Tiêu Chiến ngẩn ra một lúc, hai tay anh đột nhiên siết chặt lại.
"Chiến Chiến đừng khóc..."
Đầu lưỡi Điềm Điềm vừa ươn ướt lại vừa thơm ngọt, nhẹ nhàng chạm lên khóe môi anh. Trong màn đêm dày đặc, cậu kề sát bên anh, giọng khàn khàn nói: "Hôn hôn, em cũng biết."
Khóe môi bị cậu liếm nhẹ tựa như có ngọn lửa quét qua, mang theo vô số dòng điện nhỏ bé thấm sâu vào trong máu thịt của Tiêu Chiến.
Hô hấp của Điềm Điềm phảng phất bên tai anh, mỗi một hơi thở đều phập phồng dồn dập đến nóng rực. Cậu lặp đi lặp lại tên anh, thậm chí đến mức cậu cũng có chút mê man, không tự giác được mà kéo dài âm cuối, nhè nhẹ mà gọi anh hai tiếng "Chủ nhân".
Móng tay Tiêu Chiến bấu chặt vào lòng bàn tay, anh dùng sự đau đớn ấy dập tắt đi cảm giác run rẩy gần như đã không nhịn lại nổi.
Thấy anh im lặng, Điềm Điềm cho rằng đã có được sự đồng ý của anh, theo bản năng mà càng dán sát vào người anh.
Đèn vẫn chưa được bật, trong phòng khách một màu tối đen, vậy nên cậu cũng không nhìn rõ anh có khóc thật hay không, vì thế không nhịn được mà đưa đầu lưỡi chạm vào hàng lông mi của anh.
Muốn gạt đi tất cả những giọt lệ của anh.
Muốn dỗ cho anh vui vẻ.
Nghĩ tới việc Xoài không có nhà, vậy không biết anh có thể quan tâm, yêu thương cậu nhiều hơn không.
Hơi ấm trên cơ thể cậu như muốn nuốt chửng lấy anh, Tiêu Chiến cứng đờ nâng tay lên, sờ soạng "Tạch" một tiếng bật công tắc đèn, ánh sáng trên trần nhà lập tức chiếu xuống.
Tiêu Chiến tránh né sự tiếp cận của Điềm Điềm, trong lòng anh đã hiểu quá rõ rồi.
"Nụ hôn" của Điềm Điềm thật ra cũng không tính là nụ hôn, chẳng qua là kỹ năng mới học được từ Xoài tối nay. Hơn nữa ý thức bản thân mình là chó con đã ăn sâu vào trong đầu cậu, cho dù cậu có thân mật với anh thế nào đi nữa thì cũng sẽ không có sự dịu dàng.
Vẻ ngoài thì tuấn tú mê người, lại làm ra chuyện thân mật đến vô cùng như vậy. Nhưng thực chất cậu còn ngây thơ, đơn thuần hơn bất cứ ai, tựa như một tờ giấy trắng.
Dù có muốn tức điên lên, nhưng nhìn vẻ mặt ngây ngốc đó, anh thật không có cách nào bộc phát.
Tâm trạng Tiêu Chiến rối tinh rối mù, anh chẳng thèm quan tâm thái độ của mình ra sao, lùi lại hai bước, trừng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt ngây thơ sạch sẽ đó, nghiêm khắc cất giọng: "Mặc dù tôi có thể coi cậu như cún con, nhưng không có nghĩa là cậu có thể tùy tiện làm ra những hành động như thế này."
Anh quả thực không muốn làm cậu sợ hãi, cố gắng nói năng nhẹ nhàng hơn, dựa theo cách suy nghĩ của cậu mà giải thích: "Cậu đã là chó yêu tinh rồi, nếu muốn tiếp tục ở bên cạnh tôi thì phải nghe theo lời tôi. Từ giờ trở đi cho dù hôn hay là liếm, cũng tuyệt đối không được phép, nghe rõ chưa?"
Trên má và cổ Điềm Điềm vẫn còn dấu vết ửng hồng, cậu sững sờ, ngây người ra một chút mới nói: "Xoài có thể..."
"Đúng vậy, Xoài có thể..." Tiêu Chiến nhìn thẳng vào cậu: "Nhưng cậu thì không thể."
Anh giơ tay lên xoa xoa khóe môi của mình, không thèm nhìn cậu, nhanh chóng xoay người đi vào phòng tắm.
Sau này phải quản lý Xoài mới được. Không thể thường xuyên cho nó hôn hôn liếm liếm với anh, nếu không Điềm Điềm sẽ học theo mất.
Tiêu Chiến khóa cửa phòng tắm, chống hai tay lên bồn rửa mặt, gương mặt lúc này mới bắt đầu nóng lên.
Từ khi anh học diễn xuất đến giờ, đi diễn cũng đã được vài năm, thế nhưng cũng chỉ đóng cảnh ôm nhau với bạn diễn, chưa từng hôn môi.
Bên ngoài quả thực có vô số tin đồn về anh, gì mà người yêu cũ có thể xếp hàng đi vòng quanh Hoành Điếm một tuần cũng không hết, hai tháng đổi kim chủ một lần, rồi còn tình trường phong phú nữa. Thế nhưng trên thực tế, anh lớn nhường này rồi cũng chưa yêu ai, chứ đừng nói gì đến việc hôn môi.
Tiêu Chiến nghĩ ngợi, bàn tay đang định đi mở nước đột nhiên dừng lại.
Cũng không hẳn...
Hình như anh cũng từng được người khác hôn má, nhưng đến hiện tại khi nhớ lại, anh cũng không biết là thật hay ảo giác của chính mình nữa.
Nói ra thì cũng rất lâu rồi, có lẽ khi học cấp 3, cũng có thể là sớm hơn nữa. Trong một vài thời điểm nào đó, anh luôn nhận thấy những vết tích của một người lạ mặt nào đó, tuy người này chưa từng xuất hiện trước mặt anh, nhưng rất nhiều lần khi anh tập trung đọc sách, khi đi học hoặc là lơ đãng ngủ quên ở bên ngoài, có khi là đi đóng phim, cũng có thể cảm nhận được...
Người này dường như luôn thần thần bí bí, âm thầm ở bên cạnh anh.
Anh cũng từng muốn bắt người này ngay tại trận, thế nhưng lại chưa từng thành công. Dường như người này hiểu rất rõ từng thói quen, từng chi tiết nhỏ trên người anh, vậy nên chưa từng rơi vào cái bẫy mà anh giăng ra. Chỉ khi nào anh không ý thức được, người đó mới xuất hiện bên cạnh anh.
Nhẹ nhàng xoa đầu anh, ngồi bên cạnh anh, mang sữa đến cho anh. Lần quá đáng nhất, đó là trong một lần khi anh đang chợp mắt trong thời gian chờ lên sân khấu, hình như đã hôn lên má anh. Thế nhưng đợi khi anh tỉnh dậy thì đã biến mất, chỉ còn phảng phất lại hơi ấm.
Điều kì lạ là, anh vậy mà lại không sợ người đó.
Trong mắt Tiêu Chiến có một chút thất thần.
Đột nhiên nhớ lại, hình như một năm nay người đó đã không còn xuất hiện, không xuất hiện mới tốt, tốt nhất là đừng bao giờ xuất hiện.
Hơn nửa giờ sau, Tiêu Chiến dùng khăn lông quấn mái tóc dài bước ra, Điềm Điềm vẫn đứng im như tượng không nhúc nhích, mặt xám xịt đứng đó. Vừa nghe thấy tiếng động, cậu cũng chỉ tựa như một con robot bị rỉ sét lắc lư một chút, nhưng lại yên lặng không phát ra một tiếng nào.
Trái tim Tiêu Chiến như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Nghĩ đến việc bề ngoài của cậu trông thì có vẻ cao to, thế nhưng bên trong lại chính là một cún con đang run bần bật. Bởi vì chủ nhân hung dữ mà sợ hãi, ngơ ngác không biết nên làm gì, tưởng chừng như mình là một kẻ không chốn dung thân trong cái nhà này, chỉ có thể buồn bã mà cuộn tròn một góc.
Tâm trạng của Tiêu Chiến vô cùng rối rắm, nhưng chuyện này lại không thể cho qua, nên cho dù anh có đau lòng cũng không có cách nào khác.
"Đừng đứng đó nữa, mau đi rửa mặt rồi đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đến phim trường đấy." Anh không chịu dỗ dành, lại nghiêm khắc nói thêm: "Nếu sáng mai trạng thái của cậu không tốt, tôi sẽ không đưa cậu đi cùng đâu."
Sáng hôm sau, mặt trời vừa lên Tiêu Chiến đã rời giường chuẩn bị hai cái vali, một lớn, một nhỏ, cái lớn của anh, còn cái nhỏ dành cho cún con Điềm Điềm, gói cho cậu mấy bộ quần áo, đồ dùng với vài cuốn sách thiếu nhi.
Địa điểm quay phim cũng không xa, nằm ở ngoại ô thành phố, không cần phải đi tàu cao tốc hay máy bay, lái xe hai giờ là tới, nếu không anh thật sự cũng chẳng có cách nào đưa Điềm Điềm đi theo. Một người không có giấy tờ tùy thân, không thể ngồi phương tiện giao thông công cộng được.
Mới sáng sớm, Bạch Hiểu đã yêu cầu đích thân anh ta sẽ chạy đến đón hai người bằng ô tô. Anh ta không thể đi cùng đoàn, vậy nên đành phải đưa Tiêu Chiến đi mới có thể yên tâm.
Bạch Hiểu dựa vào một bên cửa, ánh mắt lo lắng lượn qua lượn lại mấy vòng quanh Tiêu Chiến và Điềm Điềm, rốt cuộc vẫn trầm mặc không nói gì, chỉ nói với Tiêu Chiến: "Tôi đã nhờ người hỏi thăm, vị tổ tông họ Vương kia gần đây cũng chưa thấy xuất đầu lộ diện. Nghe nói là bị bệnh hay ra nước ngoài gì đó rồi, dù sao mọi việc của nhà họ Vương trước mắt đều do anh trai hắn ta xử lý."
"Tạm thời cậu không cần lo lắng." Anh ta an ủi: "Tên đó chắc sẽ không gây phiền toái cho cậu đâu."
Đợi đến khi ngồi trong xe chuẩn bị xuất phát, Tiêu Chiến bỗng dưng nhớ ra còn có đồ quên chưa đem theo, anh đẩy cửa xuống xe. Điềm Điềm không muốn rời xa anh, vẫn từng bước đi theo, ánh mắt Bạch Hiểu khẽ lay động, gọi cậu lại: "Này, Điềm Điềm phải không? Cậu đừng đi, tôi có vài chuyện muốn nói với cậu."
Bạch Hiểu cho rằng với tính cách ngoan hiền ấy của Điềm Điềm, hẳn sẽ nghe lời anh ta, nhưng Điềm Điềm không hề dừng lại một chút, hoàn toàn không xem anh ta ra gì.
"Làm gì vậy? Đã bảo là đừng đi, tôi có vài chuyện liên quan đến Tiêu Chiến muốn dặn dò cậu!"
Hai tiếng "Tiêu Chiến" cứ như một sợi dây, trực tiếp buộc chặt Điềm Điềm, cố định cậu tại nơi ấy.
Cửa xe đóng lại, trong không gian xe nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người. Bạch Hiểu quay đầu nhìn Điềm Điềm, chàng trai đẹp đẽ này bây giờ còn chói mắt hơn cả lần đầu tiên mới gặp, nhưng sống lưng anh ta không tự chủ được mà đột nhiên bị một cơn lạnh thấu xương xông thẳng vào.
Thờ ơ, hung dữ, lại thêm sự tàn nhẫn toát ra từ trong xương cốt. Tựa như muốn ngưng tụ thành một con dao, xé nát da thịt của anh ta ra.
Bạch Hiểu lắc lắc đầu, cảm thấy chắc chắn là do mình không ngủ đủ giấc, chỉ là một người mất trí đáng thương mà thôi, là do anh ta suy nghĩ quá nhiều.
Anh ta không suy nghĩ tới những thứ vớ vẩn đó nữa, nghiêm túc nói: "Tôi không biết cậu có thể nghe hiểu được bao nhiêu, nhưng có vài lời tôi nhất định phải nói. Tình cảnh của Tiêu Chiến hiện giờ khá khó khăn, lần này đóng phim hẳn sẽ gặp rất nhiều vấn đề, cậu ấy chỉ đưa một mình cậu đi cùng, cậu không được để cậu ấy phải bận tâm vì cậu."
"Hơn nữa, so với những việc này, việc quan trọng hơn là..."
Bạch Hiểu do dự một lúc, cuối cùng vẫn thẳng thừng nói ra: "Cậu đừng chê tôi nói lời khó nghe, chắc là cậu cũng biết rõ...đầu óc của mình có vấn đề nhỉ?"
Điềm Điềm cụp mi, hai bàn tay ở trong ống tay áo chậm rãi nắm chặt.
Nhìn cậu như vậy chắc là không hiểu, Bạch Hiểu càng thêm dứt khoát và tàn nhẫn: "Nói một cách đơn giản thì, cậu chính là một thằng ngốc."
"Tôi không có ác ý, cũng không phải cố ý nói cậu như vậy. Chỉ là khi cậu đến phim trường gặp nhiều người như vậy, mọi người đều sẽ phát hiện ra sự khác thường của cậu, cũng sẽ kêu cậu là thằng ngốc."
Những ngón tay Điềm Điềm càng siết chặt, khớp xương tái nhợt.
Cậu không phải...thằng ngốc mà.
Bạch Hiểu thành khẩn nói: "Mặc kệ cậu cảm thấy bản thân như thế nào, thì cậu cũng thật sự không giống với những người khác, đây chính là sự thật. Điều tôi muốn nói thực ra rất đơn giản, chính là cậu ở bên ngoài chú ý một chút, đừng làm Tiêu Chiến mất mặt."
Bên ngoài xe truyền tới tiếng bước chân của Tiêu Chiến, anh vốn định ngồi ở ghế phụ, nhưng nhìn thấy Điềm Điềm ở hàng ghế phía sau, chẳng biết tại sao cậu lại trùm mũ áo khoác kín mít, cả nửa khuôn mặt đều chìm trong bóng tối, chỉ thấy rõ trên khóe môi có hai vết nứt, máu từ từ thấm ra.
Anh không tự chủ ngồi xuống bên cạnh cậu, muốn cởi mũ ra nhìn một cái.
Điềm Điềm lại kéo chặt ống tay áo anh, nắm vô cùng chặt, đầu ngón tay lơ đãng đụng vào tay anh, lạnh như băng.
Chiến Chiến...cũng cảm thấy cậu là thằng ngốc sao?
Bởi vì ngốc, cho nên mới không thể hôn anh giống Xoài, không có tư cách được anh ôm ấp, được anh xoa đầu.
Ái ngại Bạch Hiểu vẫn còn đang ngồi ở phía trước lải nhải không ngừng, Tiêu Chiến cũng không tiện hỏi cậu. Nghĩ tới nghĩ lui, có thể là do cậu không quen ra ngoài, hoặc có thể là dư âm của chuyện tối qua, nên anh cũng không rút tay về mà để im cho cậu nắm tay mình.
Địa điểm quay phim là ở một trấn nhỏ ngoại ô, tất nhiên không thể so sánh với nội thành phồn hoa, nhưng cũng được coi là đầy đủ tiện nghi.
Tiêu Chiến tới khách sạn mà đoàn làm phim đã đặt trước làm thủ tục trước, anh đã báo trước là sẽ mang theo trợ lý riêng nên không thể ở chung phòng với Điềm Điềm, chỉ đành chọn hai phòng đơn cạnh nhau.
Điềm Điềm không có chứng minh thư, đành phải nhờ Bạch Hiểu đến đăng ký giúp. Đăng ký xong xuôi Bạch Hiểu liền rời đi, trước lúc rời đi cũng không quên mắng chửi công ty đúng là rách nát.
Chẳng phải vì cái gì khác, mà là vì cái khách sạn rách nát tới mức không khác một cái nhà xuống cấp cả, bảo sao lại tới chỗ này quay một bộ phim kinh dị.
Tiêu Chiến không quan tâm lắm, anh duỗi tay kéo hành lý nhưng bàn tay lại trống không, cúi đầu nhìn xuống, cả hai cái vali đều nằm trong tay Điềm Điềm, giọng nói của cậu rõ ràng có chút kỳ lạ: "Chiến Chiến, đi thôi."
Nhưng Tiêu Chiến vẫn giật lấy một cái, nắm cổ tay cậu đi lên tầng 4, trước hết mở cửa phòng mình, muốn hỏi xem rốt cuộc Điềm Điềm bị làm sao.
Anh đóng cửa, đang định cất tiếng, thì bên ngoài lại có người tới gõ cửa: "Là phòng của anh Tiêu Chiến phải không? Tôi là phó đạo diễn của bộ phim lần này đây, tôi muốn tìm anh nói về chi tiết của buổi khai máy."
Tiêu Chiến không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải xoay người đi ứng phó.
Điềm Điềm ở trong phòng cũng không sao, anh cũng không sợ có ai nhìn thấy.
Nhưng Tiêu Chiến vừa chuẩn bị mở cửa, phía sau anh lại truyền đến tiếng động, tủ quần áo thô sơ bên cạnh tường nhanh chóng được mở ra, sau đó lại nhẹ nhàng đóng lại, vài giây sau trong phòng đã không còn một tiếng động nào.
Cẩn thận lắng nghe, mới có thể nhận ra tiếng hít thở nhè nhẹ, có lẽ là sợ bị người ta phát hiện.
Cửa đã mở, phó đạo diễn đang đứng ở bên ngoài nở nụ cười, sắc mặt của Tiêu Chiến hơi trầm xuống mà trò chuyện với ông ta. Nói qua nói lại mấy câu, sự hỗn loạn trong lòng anh càng lúc càng lớn, nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.
Chờ phó đạo diễn đi rồi, Tiêu Chiến ngay lập tức xoay người, nhìn chằm chằm vào cái khe vừa hẹp vừa mỏng của tủ quần áo, liên tiếp hít sâu hai cái, sau đó đi tới mở cửa tủ.
Điềm Điềm ôm đầu gối trốn vào trong, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, mũ rơi xuống, lộ ra làn da trắng như tuyết. Máu trên môi vì vết cắn mà chảy xuống, hai mắt đỏ rực, con ngươi màu nâu xinh đẹp bị làn mi che khuất càng thêm ảm đạm và mờ mịt.
Tiêu Chiến cúi đầu, chăm chú nhìn cậu: "Tại sao lại muốn trốn đi?"
Điềm Điềm im lặng không trả lời.
Cảm giác được Tiêu Chiến đang đến gần, cậu không thể làm chủ chính mình, hai cánh tay nâng lên, ôm lấy anh.
Cậu dán mặt mình lên trên hõm vai anh, đôi môi không dám động đậy, chỉ có thể nhè nhẹ cọ xát thái dương lên trên cổ anh.
Trong tủ quần áo tối tăm, Điềm Điềm nhẹ giọng mở miệng, ngoan ngoãn đến mức làm người ta chua xót: "Vì em...là thằng ngốc, sẽ khiến Chiến Chiến...mất mặt."
Điềm Điềm ôm quá thân mật, Tiêu Chiến theo bản năng muốn giãy dụa. Nhưng sau khi nghe cậu nói hai câu này, cánh tay anh không khỏi dừng lại, căng ra vài giây, cuối cùng vẫn từ bỏ việc vùng vẫy, thuận thế ôm lưng Điềm Điềm.
Được anh đối xử dịu dàng, thân thể căng cứng của Điềm Điềm nhanh chóng trở nên mềm mại. Tựa như đám cỏ trôi nổi vô định được bàn tay yêu thương nhất nắm lấy. Cuối cùng cậu cũng có thành trì của riêng mình, đã tìm được người có thể giải tỏa, theo bản năng ôm chặt lấy anh, gắt gao ôm lấy phần áo bên hông anh.
Tiêu Chiến tạm thời không quan tâm đến sự khó chịu, lòng đầy lửa đốt.
"Ai nói với cậu những điều này?" Anh lạnh giọng hỏi: "Cậu không có cơ hội tiếp xúc với người khác, là Bạch Hiểu, đúng không?"
Thử nghĩ một chút, Tiêu Chiến đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó, càng giận sôi máu: "Cậu chờ đó, bây giờ tôi đi tìm anh ta, bảo anh ta tới xin lỗi cậu."
Tiên sư nhà nó chứ.
Cún con anh tự tay nuôi dưỡng, bản thân hung dữ thế nào, dạy bảo thế nào đều được, không cần người khác phải khoa tay múa chân.
Vì không để cho Điềm Điềm bị tổn thương, ngay cả việc dở khóc dở cười như chó yêu tinh mà anh cũng tiếp nhận được. Chưa bao giờ nói với cậu bất cứ điều gì liên quan đến mấy chữ "Ngu ngốc" hay "Đầu óc có vấn đề". Kết quả thừa dịp anh không ở đây vài phút, Bạch Hiểu lại thay anh nói?!
Tiêu Chiến đứng dậy muốn đi tìm điện thoại, Điềm Điềm không buông tay, cái trán áp lên trên vai anh: "Em không phải...là tố cáo gì đâu."
Cậu biết, tố cáo sau lưng sẽ bị ghét.
"Trước kia em không biết, là vì em ngốc..." Cậu rối rắm khàn giọng lẩm bẩm: "...nên Chiến Chiến mới...chán ghét em như vậy...không cho em đến gần."
Tiêu Chiến nghẹt thở.
Cho nên cậu dùng bộ não nhỏ bé rối rắm đó suy nghĩ một mạch, rồi đi đến kết luận là, tất cả những đãi ngộ khác với Xoài như không cho ôm, không cho liếm, không cho ngủ cùng phòng, vân vân mây mây, đều nghĩ là do cậu ngốc?
Anh ghét bỏ cậu?
Sắc mặt Điềm Điềm trắng bệch, nhớ lại thời điểm khẩn cấp vừa rồi. Nếu như không kịp trốn đi mà bị người khác phát hiện, Chiến Chiến nhất định sẽ càng chán ghét cậu hơn.
Hơi thở cậu có chút dồn dập, lông mi xuyên qua lớp quần áo mỏng manh đâm vào làn da của anh, khiến anh ngứa ngáy.
Tiêu Chiến không nhịn được đẩy cậu ra, hai tay nâng hai bên sườn mặt của cậu, lắc qua lắc lại, thái độ cũng không dịu dàng: "Nếu tôi chán ghét cậu, thì tại sao còn nuôi cậu? Trực tiếp đuổi cậu ra khỏi nhà không phải là được rồi sao?"
Điềm Điềm như làm bằng nước, vừa bị anh hung dữ, nhanh chóng tan chảy trong tay anh.
Tiêu Chiến gia tăng sức lực, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu rồi nói: "Cậu là do tôi nuôi, không cần phải nghe lời người khác. Tôi thừa nhận cậu là chó yêu tinh thì cậu chính là như thế, tôi bảo cậu không ngốc thì cậu không ngốc. Còn nữa, lần này tôi đưa cậu tới đây, không có ý định để cậu phải trốn trong tủ quần áo mấy tháng."
Anh nói rõ ràng: "Cậu có thể giúp tôi làm nhiều việc, có thể ra ngoài gặp bất cứ người nào. Cậu là trợ lý của tôi, có thể đi theo tôi bất cứ lúc nào, hiểu không?"
Đôi mắt pha lê của Điềm Điềm như ánh lên tia lửa.
Trong một lúc Tiêu Chiến đột nhiên nói không nên lời.
Lại là như vậy, chỉ cần anh nói với cậu vài câu đơn giản thông thường, cho cậu một chút khẳng định mà người thường nên có, cậu sẽ lộ ra vẻ mặt như có được cả thế giới.
Được một người coi mình là tất cả thế giới như vậy thật đáng sợ, nhưng cũng rất dễ khiến người ta trầm mê.
Lúc này Tiêu Chiến cũng không tiếc lời khích lệ, giọng điệu tăng thêm: "Một điều cuối cùng. Sau này bất kể là người nào, nếu còn dám nói cậu ngốc, cậu cứ mắng lại thẳng mặt người đó. Nếu mắng không lại, thì cứ nói với tôi. Cún con của tôi đáng yêu như vậy, không cho phép bị bắt nạt."
Điềm Điềm gấp gáp gật đầu, hận không thể khóc thành tiếng, lao vào ôm anh.
Tiêu Chiến biết cậu vui vẻ, khóe môi cũng không nhịn được mà cong lên.
Trước kia anh từng khịt mũi coi thường sự đáng yêu.
Đổi lấy kết quả, chính là bây giờ phải nuôi một người đáng yêu thứ hai thì không ai thứ nhất. Dỗ cậu cười, vì cậu mà tức giận, coi cậu giống như cún con mà bảo vệ phía sau, ai nói xấu cậu nửa câu cũng sẽ tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro