Chương 28
Đến đoàn phim đã là 7 giờ, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến vào phòng trang điểm, những diễn viên khác đều đã hoàn tất, đang ở phim trường tìm cảm xúc diễn.
Anh và cậu đưa lưng về nhau ngồi ở bàn trang điểm, lúc thợ trang điểm bảo bọn họ ngẩng đầu soi gương thì sẽ ngẫu nhiên nhìn thấy nhau, sau đó lại nghĩ về lúc nắm tay nhau khi nãy, trong lòng lại xao động.
Trong phim, cặp đôi thứ chính đang là vợ chồng, Vương Nhất Bác hiểu lầm Tiêu Chiến dùng thủ đoạn gài bẫy anh kết hôn, nên luôn làm khó dễ cậu.
Tiêu Chiến chịu đựng tất cả nhưng cũng đến lúc chết tâm, chấp nhận cùng anh ly hôn.
Đến lúc mất đi Tiêu Chiến, nhân vật của Vương Nhất Bác lúc này mới ý thức được mình đã yêu cậu đến nhường nào, nhưng vì anh đã làm nhiều chuyện quá đáng với cậu, nên không có mặt mũi nào cầu xin cậu tha thứ.
Tiêu Chiến bây giờ lại có một người khác đang từng bước chinh phục cậu.
Cảnh diễn đêm nay là ngày sinh nhật của Tiêu Chiến, người kia cầu hôn cậu, Vương Nhất Bác đau đớn nhìn cậu gật đầu đồng ý với người kia, đeo nhẫn vào tay.
Lúc Tiêu Chiến một mình đi vào toilet, anh không có cách nào kiềm chế cảm xúc của mình, liền giữ chặt lấy Tiêu Chiến, rốt cuộc cũng mở miệng bày tỏ với cậu.
Vương Nhất Bác đã hóa trang xong, Tiêu Chiến chỉ mới vừa trang điểm một nửa, đột nhiên điện thoại của Tiêu Chiến lại reo lên.
Vương Nhất Bác nghe được tiếng chuông, theo bản năng nghiêng đầu liếc nhìn thì thấy trên màn hình hiện lên chữ "Dì Tề".
Tiêu Chiến áy náy nhìn về phía thợ trang điểm, sau đó cầm điện thoại trên bàn lên, nhấn nút trả lời: "Dì?"
Trong phòng hóa trang không còn bao nhiêu người, rất yên tĩnh, Vương Nhất Bác đứng sau lưng Tiêu Chiến, có thể nghe rõ ràng tiếng Hàn Nhu Ngọc truyền ra rõ ràng: "A Chiến, tối nay là ngày sát thanh của con, đúng không? Ngày mai rảnh chứ?"
Tiêu Chiến nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng, giọng Hàn Nhu Ngọc lần nữa truyền đến: "Ngày mai là ngày Tiểu Mạn xuất viện, con nhớ đến đón nó. "
Tay Vương Nhất Bác nắm lại thành quyền, cánh môi ra sức mím lại, sắc mặt lạnh nhạt đứng tại chỗ, sau đó đi tới cửa phòng, trước khi rời đi, anh nghe sau lưng truyền đến giọng của Tiêu Chiến "Dạ, ngày mai con sẽ đến, con còn phải quay phim, không thể nói lâu, dạ, tạm biệt dì."
Vương Nhất Bác cất bước đi xuống bậc thang, cũng không biết chuyện gì xảy ra, lại hụt chân, cũng may trợ lý theo phía sau phản ứng kịp thời, kéo anh lại, thấp giọng hỏi một câu: "Ngài Vương, ngài có sao không?"
Anh không nói gì, chỉ bình tĩnh tiếp tục cất bước đi về phía phim trường.
Ngày mai sẽ là ngày Tiểu Mạn xuất viện...
Không phải nói nhanh thì một tháng, chậm thì hai ba tháng sao?
Lúc này mới nửa tháng, Tề Mạn đã xuất viện?
Tề Mạn xuất viện, vậy người thế thân là anh, có phải cũng hoàn thành nhiệm vụ?
Hoàn thành nhiệm vụ... Có nghĩa là, anh và cậu sẽ không bao giờ...có thể tiếp tục bên nhau nữa?
Anh và cậu vừa rồi còn đi xem phim, không khí rõ ràng rất tốt, thế nào trong nháy mắt đã thay đổi, anh và cậu sắp phải chia lìa?
-
Tiêu Chiến hóa trang xong, đi tới phim trường, Vương Nhất Bác cũng không có ở đây, lúc đạo diễn và cậu đang bàn về cảnh quay, mới chợt nhìn thấy Vương Nhất Bác một thân một mình từ rừng cây đi tới.
Đạo diễn thấy Vương Nhất Bác đã đến, lập tức bảo tất cả nhân viên vào vị trí, điều chỉnh đèn và máy quay, chính thức quay phim.
Cảnh đầu vào là một nhóm người ngồi ở trong phòng uống rượu ca hát, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến thì không nói gì, thậm chí còn không nhìn nhau một cái.
Đợi đến lúc máy quay lấy cảnh, Tiêu Chiến và một nam diễn viên tuấn tú bắt đầu song ca một ca khúc, còn Vương Nhất Bác liên tục uống rượu, anh vẫn luôn cúi đầu, không có ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hai người họ đang song ca với nhau.
Tiếng hát qua không lâu thì dừng lại, mọi người vỗ tay cổ vũ, đang lúc mọi người nghĩ hai người đi xuống bục, thì người kia bất chợt quỳ xuống trước mặt cậu, thâm tình chân thành cầu hôn: "Kết hôn với anh nhé."
Vương Nhất Bác vốn chỉ cúi thấp đầu uống rượu, lúc nghe thấy câu này, liền mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng tắp về phía Tiêu Chiến.
Cậu bị một màn này làm cho kinh ngạc, đứng tại chỗ, không có phản ứng gì.
Người kia lưu loát đọc thoại, nói ra từng chữ từng chữ rõ ràng.
Trong phòng những người tham gia sinh nhật của cậu, cũng la hét bảo Tiêu Chiến đồng ý.
Tay cầm ly rượu của Vương Nhất Bác bắt đầu đầu dùng sức, lúc Tiêu Chiến nói một câu đồng ý, anh nhịn không được đứng dậy, yên lặng rời đi.
Tầm mắt của cậu nhìn bóng lưng của anh, giống như do dự cái gì đó, cuối cùng tiếp nhận chiếc nhẫn từ người đàn ông đang quỳ gối dưới sàn.
Không khí trong phòng vui sướng bao nhiêu, Vương Nhất Bác ở bên ngoài cô đơn đau thương bấy nhiêu.
Theo chỉ thị của đạo diễn, Tiêu Chiến tìm một cái cớ đi ra khỏi phòng, đứng ở cửa đối mặt với Vương Nhất Bác, hai người không nói lời nào, sau đó Tiêu Chiến phớt lờ anh, đi về phía toilet.
Lúc cậu từ bên trong toilet đi ra, lại gặp Vương Nhất Bác như vừa rồi, hai người liếc nhìn nhau một cái, lúc này Tiêu Chiến mới mở miệng nói lời thoại: "Tôi đi trước đây."
Sau đó cậu cười yếu ớt với Vương Nhất Bác, lúc cậu đi qua ngang người anh, hai tay Vương Nhất Bác nắm chặt lại, bởi vì dùng sức nên khớp xương trở nên trắng bệch, sau đó níu lấy cánh tay của Tiêu Chiến, ép cả người cậu dựa vào vách tường, cúi đầu hôn lên môi cậu.
Tiêu Chiến vùng vẫy càng lúc càng mạnh, cuối cùng không biết lấy sức lực từ đâu, đẩy mạnh Vương Nhất Bác ra, sau đó làm như kịch bản viết, tát anh một cái.
Đương nhiên bởi vì quay phim, một cái tát kia nhìn rất tàn nhẫn, nhưng thật ra chỉ là lướt qua, sau đó thân thể Tiêu Chiến run run, nói: "Anh đến tột cùng muốn như thế nào?"
Vương Nhất Bác bị tát một cái, ánh mắt thẳng tắp nhìn Tiêu Chiến, cánh môi giật giật: "Tôi chỉ hỏi em một vấn đề....."
Anh trầm mặc rất lâu, mới mở miệng tiếp tục nói: "Nếu tôi nói tôi yêu em, em có thể yêu tôi lại lần nữa không?"
"Sẽ không!" Tiêu Chiến không hề do dự nói ra những lời này, vẻ mặt của Vương Nhất Bác bắt đầu tuyệt vọng, hai tay nắm trên vai cậu dần dần buông lỏng, ngay khi anh sắp buông xuôi, cậu lại nói: "Bởi vì, tôi chưa bao giờ ngừng yêu anh."
Anh sửng sốt, lại một lần nữa hôn lên môi cậu.
Trong tích tắc hôn nhau của hai người, cũng không phải chỉ là đóng phim, mà còn cả hiện thực.
Tuy anh và cậu giả vờ kết hôn 8 tháng, nhưng có thể chân chính là ở bên nhau, chính là lúc tiến vào đoàn phim của <Khuynh Thành Thời Gian>.
Bộ phim này quay trọn vẹn hết hơn ba tháng, hơn ba tháng này, thời gian anh tiếp xúc với cậu, còn nhiều hơn 13 năm qua.
Hơn ba tháng này, từng có cười vui, từng có nước mắt, từng có hạnh phúc, từng có đau đớn,...
Bây giờ đây, những hồi ức đó cũng đã đến lúc phải kết thúc rồi.
Hai người hôn nhau mãnh liệt và tuyệt vọng, như là không có cách nào khác để trút hết ra tình yêu của mình, chỉ có thể dốc hết toàn lực đem nó bày tỏ qua nụ hôn này.
Đạo diễn ở trước máy quay, nhìn cảnh hôn môi như vậy hết sức hài lòng, vừa định hô "Cắt" một tiếng, thì đột nhiên nhìn thấy giọt nước mắt của Tiêu Chiến, theo nụ hôn của hai người, từ trên khóe mắt chảy xuống.
Rất nhiều khi, diễn viên khi diễn quá nhập tâm, cũng sẽ có lúc xúc động, cho nên đạo diễn cho rằng đây là Tiêu Chiến đang triệt để phát huy, liền hạ loa xuống, ý bảo nhân viên công tác tiếp tục quay phim, còn mình thì nhìn chằm chằm máy giám sát hình ảnh.
Nước mắt của Tiêu Chiến chảy xuống đôi môi, sau đó biến mất vào trong nụ hôn của hai người.
Vương Nhất Bác cảm giác được chút mặn mặn, anh sửng sốt, nụ hôn càng thêm sâu hơn.
Hôn rất lâu, hai người mới tách nhau ra.
Nước mắt Tiêu Chiến tuôn rơi không ngừng, đáy mắt của Vương Nhất Bác cũng đỏ hoe, hai người nhìn nhau, cùng lúc nói ra lời trong lòng.
"Anh yêu em."
"Em yêu anh."
Thực ra trong kịch bản không có câu này, đạo diễn thấy cảnh như vậy, vẻ mặt vừa kích động vừa phấn chấn, đợi thêm một lát nữa thì liền cầm loa hô lên: "Cắt!"
Lần quay này, kết thúc rất hoàn mỹ, nhân viên công tác lập tức tiến lên thu dọn đồ đạc, còn đạo diễn thì chạy đến trước mặt anh và cậu, mở miệng nói: "Vương Ảnh đế, A Chiến, hai người diễn rất xuất thần, một phân cảnh nhỏ vậy mà có thể diễn tốt như vậy! Vô cùng tuyệt vời! Vô cùng cảm động!"
Ngữ khí của đạo diễn thở gấp một phen nói ra một tràng khen ngợi rất dài.
Vương Nhất Bác nhanh chóng che giấu tất cả cảm xúc của mình, vẻ mặt nhàn nhạt và bình tĩnh, không có gì khác với thường ngày.
Tiêu Chiễn vẫn còn một giọt lệ bên khóe mắt cười cười nhìn đạo diễn, thoải mái nói một tiếng: "Cảm ơn", sau đó nhận lấy khăn tay từ A Kiều, lau khô nước mắt mình, sau đó nói "Hẹn gặp lại" với đạo diễn và Vương Nhất Bác, rồi đi thay đồ.
-
Sáng sớm hôm sau rời giường, Tiêu Chiến đã thấy thời tiết bên ngoài vô cùng u ám, sương mù dày đặc mờ ảo, cả thành phố như được bao phủ trong một tầng lụa mỏng.
A Kiều đã thu dọn các thứ linh tinh xong hết, nhân viên công tác của đoàn phim hỗ trợ mọi người mang hành lý lên xe, trước khi rời đi, cậu còn cố ý đến phim trường, cáo biệt từng người.
Mặc kệ lúc đầu bọn họ dùng cách nào để tiến vào đoàn phim, cũng không quản bọn họ đã từng có mâu thuẫn gì, lúc này là lúc chia tay, những thù oán có to lớn thế nào, bây giờ lại trở nên nhỏ bé không đáng nhắc tới, mọi người sau ba tháng cả ngày cả đêm ở cùng nhau, bây giờ lại ôm nhau tạm biệt.
Tiêu Chiến biết bữa tiệc nào cũng sẽ tàn, thế nhưng lúc từng người một rời đi, hốc mắt vẫn phiếm hồng.
Cậu không quay về Cẩm Tú Viên mà trực tiếp để A Kiều chở đến trước cửa bệnh viện, để cho A Kiều mang hành lý về nhà trước.
Đợi xe của A Kiều rời đi, Tiêu Chiến mới đi vào bệnh viện, Tề Lý không tới, Hàn Nhu Ngọc và quản gia đang thu dọn đồ đạc, còn Tề Mạn thì đang được kiểm tra lại.
Cậu giúp Hàn Nhu Ngọc xếp lại quần áo của Tề Mạn cho gọn gàng, nhìn thoáng qua trong phòng bệnh cũng không còn thứ gì, liền để cho quản gia mang đồ đạc lên xe.
Đợi khoảng 10 phút, bác sĩ khám xong thì dặn dò Tề Mạn chú ý giữ gìn thân thể và nhất định phải đến kiểm tra định kỳ đều đặn, sau đó nhận quà của Hàn Nhu Ngọc rồi rời đi, mọi người lên xe.
Xe chạy về Tề gia, lúc này Tề Mạn tuy có thể tự đi, nhưng vì hôn mê đã lâu, cả người bị mất sức, cho nên vừa về đến nhà, Hàn Nhu Ngọc liền kêu người hầu đỡ Tề Mạn lên phòng ngủ, nằm nghỉ ngơi trên giường.
Hàn Nhu Ngọc đã dặn dò đầu bếp nấu cháo nghiền kỹ một chút, đợi Tề Mạn yên vị trên giường, quản gia liền bảo người hầu đưa cháo lên, sau đó vui vẻ nói: "Thiếu gia, sáng sớm cậu đã phải vội vàng xuất viện, mãi đến bây giờ cũng chưa ăn cái gì, sáng nay bà chủ đã dặn đầu bếp nấu cháo cho cậu, hãy ăn một chút đi nào."
Hàn Nhu Ngọc ngồi bên giường, dịu dàng nói: "Con trai, mẹ đút cho con nhé."
Nói xong, Hàn Nhu Ngọc liền đưa tay về phía quản gia, quản gia lập tức đưa bát cháo qua, nhưng bà ta còn chưa kịp nhận lấy, Tiêu Chiến lại nhanh tay hơn một chút, mở miệng nói: "Cứ để con đút cho anh Tề Mạn ạ."
Hàn Nhu Ngọc cũng không tranh giành với cậu, nhàn nhã ung dung đứng lên, nhường chỗ ngồi lại cho Tiêu Chiến, nói với quản gia: "Để A Chiến đút đi."
Qua gia lập tức cung kính đưa bát sứ đến trước mặt Tiêu Chiến, cậu nhận lấy bát, cầm thìa múc một thìa cháo, thổi cho bớt nóng, rồi đưa tới bên miệng Tề Mạn.
Tề Mạn mở miệng ăn cháo, nhìn thấy trước giường mình một vòng người vây quanh, liền cau mày lại, phất phất tay: "Mẹ, mọi người đi ra ngoài hết đi, nhiều người vây quanh như vậy, con không thở được."
Tiêu Chiến lại múc một miếng cháo, thổi thổi, cười nói: "Dì ơi, mọi người đi đi, con chăm sóc anh Tề Mạn là được rồi."
Hàn Nhu Ngọc nghĩ hai người họ xa cách lâu ngày nên có chuyện muốn nói, lập tức nở một nụ cười, quản gia hiểu ý liền mang theo người hầu cùng đi ra.
Trước khi Hàn Nhu Ngọc ra ngoài, bà ta khẽ nhìn Tiêu Chiến và Tề Mạn, suy nghĩ giây lát liền lấy điện thoại ra, lén lút chụp mấy tấm hình, sau đó mới ra ngoài.
-
Buổi sáng, Vương Nhất Bác đã sớm tới Hoàn Ảnh mở một cuộc họp, sự chú ý của anh tương đối không tập trung, thỉnh thoảng lại thất thần, cũng có người phát hiện anh không ổn.
Thật vất vả cuộc họp mới kết thúc, trở lại văn phòng, đối mặt một xấp văn kiện chồng chất, lại không đọc được chữ nào, trong đầu toàn bộ đều là chuyện hôm nay Tiêu Chiến đi đón Tề Mạn xuất viện.
11 giờ trưa, trợ lý cầm vào một văn kiện khẩn cấp cần anh ký tên, khi Vương Nhất Bác đang lật xem thì điện thoại đặt ở trên mặt bàn vang lên.
Vương Nhất Bác không để ý đến nó, tiếp tục xem văn kiện, kết quả điện thoại lại liên tục vang lên mấy tiếng, anh không nhịn được nghiêng đầu nhìn màn hình, là một con số xa lạ gửi mấy tấm hình.
Anh nhìn chằm chằm màn hình một hồi, rồi dời tầm mắt, trên mặt bình tĩnh không có bất kỳ biểu cảm gì, cầm bút, ký lên văn kiện.
Lúc Vương Nhất Bác đang chuẩn bị đưa văn kiện cho trợ lý thì điện thoại reo lên, là số điện thoại xa lạ vừa gửi tin nhắn gọi tới, đáy lòng của anh mơ hồ đã đoán được là ai, chần chờ một chút, đặt văn kiện lại trên bàn, cầm điện thoại lên, nhận nghe.
Quả nhiên giống như anh suy đoán, bên trong truyền tới giọng nói lạnh nhạt khinh thường trước sau như một của Hàn Nhu Ngọc: "Vừa rồi tôi gửi cho cậu mấy tấm hình, cậu đã thấy được chưa, bây giờ Tiểu Mạn đã xuất viện, cậu và A Chiến cũng nên kết thúc rồi."
Cánh môi của Vương Nhất Bác khẽ run, không lên tiếng.
Hàn Nhu Ngọc lại lần nữa lạnh nhạt mở miệng: "Thế nào? Không buông bỏ được? Cậu nên biết rõ, cậu chỉ là một người dư thừa, nếu như không phải là Tiểu Mạn gặp tai nạn ngoài ý muốn, thì cậu làm gì có tư cách đến gần A Chiến? Cuộc giao dịch này, cậu cũng có rất nhiều lợi ích, bây giờ cũng nên từ bỏ đi!"
Bất chợt vẻ mặt Vương Nhất Bác trở nên có chút u ám, giọng nói mang theo một tia tàn độc: "Bà nói tôi thế nào cũng được, nhưng tôi cảnh cáo bà, không được sỉ nhục Chiến Chiến, em ấy không phải là món hàng giao dịch!"
Hàn Nhu Ngọc cười khẽ một tiếng: "Cậu chẳng qua chỉ là một đứa con hoang, còn muốn tranh giành với con trai tôi? Tôi nói cho cậu biết, dù cậu có muốn Tiêu Chiến, thì cũng phải chờ con trai tôi chán chê không cần nó nữa. Cậu chỉ xứng đáng nhặt rác của con tôi!"
"Tôi lặp lại lần cuối, bà có thể sỉ nhục tôi, nhưng không được sỉ nhục em ấy!"
Vương Nhất Bác tức giận đập bàn đứng lên: "Bà không cần lo lắng rằng tôi giành Chiến Chiến với Tề Mạn, tôi biết mình không xứng, tôi tôn trọng hai người họ, cũng không muốn gây phiền toái cho họ. Bà đã vừa lòng chưa!"
Vương Nhất Bác nói xong, dứt khoát cúp máy, hung hăng ném điện thoại đi.
Trong văn phòng phút chốc trở nên vô cùng yên tĩnh, trợ lý đứng bên cạnh, một tiếng cũng không dám nói.
Vương Nhất Bác lấy từ ngăn kéo ra một hộp thuốc lá, lúc chuẩn bị châm một điếu thì đột nhiên dừng lại, ném hộp thuốc lá vào thùng rác, đi đến bên cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía trợ lý, không hề nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu, hàn khí trên người của Vương Nhất Bác đã vơi đi rất nhiều, anh quay đầu lại, mở miệng nói với trợ lý: "Lúc trước, tôi từng bảo cậu đi điều tra cổ đông sở hữu cổ phần công ty Tề thị, hiện tại điều tra đến đâu rồi?"
Trợ lý trả lời: "Điều tra đã rõ ràng."
Vương Nhất Bác gật đầu một cái, không nói gì.
Trợ lý hỏi lại: "Ngài Vương, ngài thật sự suy nghĩ kỹ, quyết định làm như thế thật sao?"
Vương Nhất Bác không nói gì như cũ, vẫn nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Thật lâu sau, anh mới mở miệng "Ừm" một tiếng, âm thanh rất nhẹ, không có một chút cảm xúc nào: "Cứ làm theo như lời tôi đã nói với cậu."
Trợ lý không tiếp tục khuyên ngăn Vương Nhất Bác nữa: "Dạ, tôi sẽ chuẩn bị tốt hết toàn bộ."
Vương Nhất Bác không có nói gì, trợ lý cầm văn kiện ở trên bàn, yên lặng không một tiếng động đi ra ngoài, nhưng vừa đi được hai bước thì dừng lại, đáy lòng có điểm không yên: "Ngài Vương, ngài thật sự sẽ cùng cậu Tiêu tách ra sao?"
Vương Nhất Bác duy trì trầm mặc, bóng lưng của anh hiện lên một sự đau thương.
Trợ lý lại nói: "Tôi cảm thấy gần đây cậu Tiêu và ngài rất tốt, cho dù trước đây cậu ấy từng yêu cậu Tề, nhưng hiện tại nói không chừng người cậu ấy yêu là ngài thì sao, vì cậu ấy rất quan tâm đến ngài mà."
"Cho nên tôi cảm thấy, ngài nên hỏi thử xem cậu Tiêu nghĩ như thế nào, hỏi cậu ấy có muốn ở cùng với cậu Tề hay không? Đến lúc đó dù có phải tách ra, cũng không có gì hối tiếc."
Trợ lý nói nhiều như vậy, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không có nửa điểm phản ứng.
"Thôi bỏ đi, ngài cứ xem như tôi chưa nói gì cả, nếu không còn việc gì nữa, tôi đi ra ngoài trước."
Vương Nhất Bác không hề động đậy, anh nghe thấy tiếng bước chân rời đi của trợ lý truyền đến, cùng âm thanh đóng cửa văn phòng, trên mặt anh vẫn bình thản nhìn chân trời màu xanh bên ngoài cửa sổ, nhưng trong đầu thì mang những lời trợ lý vừa nói, ngẫm lại một lần.
-
Tiêu Chiến đặt cái chén trỗng ở trên bàn, cầm lấy khăn ướt giúp Tề Mạn lau miệng, sau đó lại nhìn Tề Mạn, hỏi: "Rốt cuộc vì sao anh xảy ra tai nạn xe, lúc đó cũng không có uống rượu, vì sao lại bị nghiêm trọng như vậy?"
Đáy mắt Tề Mạn xẹt qua một tia tức giận, sau đó cười nhẹ một chút, nói qua loa: "Lúc ấy không phản ứng kịp nên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà bây giờ không phải đều ổn rồi sao?"
"May mà không sao."
Tiêu Chiến nhỏ giọng trách một câu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, cậu trầm mặc một hồi, rồi mới mở miệng: "Anh Tề Mạn, anh có phải đã sớm biết em và anh có hôn ước?"
Tề Mạn chỉ "Ừm" một tiếng.
Tiêu Chiến lại nói: "Thật xin lỗi, em không thể tiếp tục hôn nhân với anh..."
Tề Mạn biết là Tiêu Chiến còn chưa nói hết, cả người lười biếng dựa vào đầu giường, tìm cho bản thân một tư thế thoải mái, không hề có tức giận hay kinh ngạc, chỉ nhìn cậu, bình tĩnh chờ đợi lời nói kế tiếp của cậu.
Tiêu Chiến cúi đầu: "Sau khi anh xảy ra tai nạn, em mới biết được có hôn ước giữa Tiêu gia và Tề gia, bởi vì tai nạn của anh quá đột ngột, tất cả mọi người đều nói Tề gia không có người nối nghiệp, hội đồng quản trị của Tề thị có biến cố lớn, sau cùng không còn cách nào, đành cho anh Nhất Bác đóng giả anh, thực hiện hôn ước, để giúp Tề gia ổn định lại."
"Người của Tiêu gia, trừ em ra, thì cũng không ai biết anh đang hôn mê bất tỉnh, dì Tề đến tìm em..."
Ngay lúc đó, cậu vì nghe được tên của Vương Nhất Bác trong miệng Hàn Nhu Ngọc nên mới đồng ý lời đề nghị kia, cậu yêu anh, đó là một bí mật của riêng cậu, ngay cả lúc cậu đọc thư tình cho Tề Mạn nghe thử, cũng không nói cho Tề Mạn biết người mình yêu là ai.
Tiêu Chiến dừng một lúc, tiếp tục nói: "Em và anh là bạn bè nhiều năm như vậy, không thể thấy chết mà không cứu, cho nên em liền đồng ý, bây giờ...bây giờ..."
"Bây giờ anh đã tỉnh lại, chuyện em giúp đỡ cũng đã hoàn thành, cho nên em muốn hủy bỏ hôn ước giữa hai chúng ta, đúng không?"
Tề Mạn giúp Tiêu Chiến nói câu kế tiếp.
Cậu rũ mi xuống, nhẹ nhàng gật đầu.
"Được, việc này anh biết rõ, một mình anh xử lý là được."
Tề Mạn sảng khoái trả lời, không hề có do dự gì, khiến Tiêu Chiến ngạc nhiên ngẩng đầu: "Anh Tề Mạn, một mình anh xử lý thế nào?"
"Việc này em không cần biết, nói chung là không thể để em ra mặt nói ly hôn được. A Chiến, cha mẹ em mất sớm, mấy năm nay đều là Tiêu gia nuôi dưỡng em, em có hôn ước với anh, cũng đại diện cho Tiêu gia, bây giờ em đột nhiên náo loạn đòi ly hôn, sau này làm thế nào đối mặt với chú thím được?"
Tề Mạn tường tận phân tích lại tình hình cho Tiêu Chiến nghe, sau đó lại mở miệng cam đoan với cậu: "A Chiến, bây giờ cái gì em cũng đừng nghĩ đến, anh nói được thì sẽ làm được, em chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi kết quả thôi."
Thẳng thắn mà nói, lúc Tiêu Chiến mở miệng chủ động đề xuất hủy bỏ hôn ước với Tề Mạn, thật sự chưa nghĩ đến Tiêu gia sẽ thế nào.
Nghe Tề Mạn nói như vậy, cậu mới đột nhiên nhớ ra nếu mình làm thế thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến chú thím, trong lòng cậu dâng lên một tia cảm động.
Từ nhỏ đến lớn, Tề Mạn vẫn luôn đối tốt với cậu nhất, cậu gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Anh Tề Mạn, cảm ơn anh."
"A Chiến, em học người ta khách sáo cái gì."
Tề Mạn cười cười, dịu dàng xoa đầu cậu, sau đó còn nói: "Nhưng mà, có lẽ phải đợi một thời gian nữa anh mới có thể giải quyết chuyện này, bây giờ, em nhìn anh xem, cửa Tề gia còn không đi qua nổi."
Tiêu Chiến không lường trước được câu này, liền bị Tề Mạn chọc cười.
-
Tiêu Chiến trở về Cẩm Tú Viên đã là 9 giờ tối, cậu đã ăn cơm ở Tề gia, cho nên chào má Trần một tiếng xong liền lên lầu.
Vương Nhất Bác vẫn chưa quay lại, cả ngày nay cậu không làm gì cả, nhưng lại cảm thấy có chút mệt mỏi, tắm rửa một cái, liền ngã luôn trên giường, cũng không ngủ mà chỉ nằm im, sắp đến 12 giờ khuya, cậu nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng xe của anh.
Trong biệt thự rất yên tĩnh, mặc dù hiệu quả cách âm đặc biệt tốt, nhưng cậu vẫn mơ hồ nghe thấy cuộc nói chuyện của Vương Nhất Bác và má Trần, ngay cả tiếng bước chân của anh cũng vô cùng rõ ràng.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Tiêu Chiến giả vờ nhắm mắt ngủ say, tiếng bước chân Vương Nhất Bác rất nhẹ, dường như đứng ở cạnh giường nhìn cậu rất lâu mới rời đi, ngay sau đó trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.
Không lâu sau, Vương Nhất Bác từ trong phòng tắm đi ra ngoài, rón rén leo lên giường, nằm ở bên cạnh cậu.
Mùi thơm xà phòng xen lẫn mùi hương quen thuộc trên người anh bay vào trong mũi cậu, khiến mũi bỗng dưng đau nhói, có chất lỏng ấm áp xông lên đáy mắt, hốc mắt có chút ê ẩm, một lát sau, xuất hiện giọt lệ trong suốt nơi khóe mi, sau đó chậm rãi rơi xuống gối.
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến ngủ nên cũng không quấy rầy cậu, hai người yên tĩnh nằm cạnh nhau như vậy.
Tiêu Chiến bất chợt xoay người, đánh thức Vương Nhất Bác đang dần chìm vào giấc ngủ, anh mở mắt nhìn cậu, ý thức mơ hồ gọi một tiếng "Chiến Chiến."
Cậu không nói gì, mở to hai mắt, bình tĩnh nhìn anh.
Vương Nhất Bác dần dần trở nên có chút tỉnh táo, ngồi dậy: "Em sao vậy?"
Lời của Vương Nhất Bác còn chưa nói xong, thì Tiêu Chiến bất chợt liền nhào tới đè lên người anh, áp xuống giường.
Vương Nhất Bác bị cử chỉ khó hiểu của Tiêu Chiến làm cho có chút mơ hồ, mi tâm nhíu lại thật chặt, mở miệng còn chưa có phát ra một âm thanh nào, môi anh liền bị cậu hung hăng chặn lại.
Cậu hôn rất vụng về, đè anh ở phía dưới, lung tung gặm cắn môi của anh, tay cởi quần áo của anh.
Nhưng bởi vì sức lực yếu ớt, thế nào cũng không cởi được áo ngủ của anh, chẳng qua chỉ cởi được hai nút áo, sau đó đôi tay thanh mảnh từ trước ngực luồn vào, sờ soạng bên trong.
Vương Nhất Bác trong nháy mắt đã bị hành động Tiêu Chiến làm xao động, anh bị cấm dục hơn một tháng, đối mặt với sự chủ động của cậu thì không thể chịu được.
Cả người anh lúng túng chừng vài phút, sau đó liền ôm hông của cậu, lật người, đè ép cậu ở phía dưới, hôn lên môi của cậu, tay không ngừng cởi quần áo của hai người ra.
Cả đời này anh chỉ chạm qua mình cậu, ở phương diện này cũng không có kinh nghiệm gì, thuần túy theo bản năng của mình mà làm.
Cả đời cậu cũng chỉ có mình anh, kinh nghiệm tất nhiên không phong phú gì, thậm chí còn mang theo vài phần căng thẳng và bảo thủ, mỗi một lần đều giống như đầu gỗ, không có nửa điểm tình thú chỉ mặc anh làm gì thì làm.
Nhưng dù là như vậy, bọn họ vẫn có thể đạt tới cảm xúc thăng hoa nhất, vẫn có thể tác động lẫn nhau trong chỗ sâu nhất của cơ thể.
Đêm khuya thanh tĩnh, trong phòng ngủ tiếng thở dốc không ngừng tràn ra, mặc dù hai người không có trao đổi bất kỳ lời nào, vẫn luôn im lặng, nhưng thân thể lại dễ dàng thể hiện thay lời nói.
Không biết qua bao lâu mới kết thúc, hai người cảm giác như đã bị cạn sạch tất cả sức lực trong cơ thể.
Vương Nhất Bác chạm vào tóc bị mồ hôi làm ướt của cậu, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán của cậu, xoay người bế cậu lên, đi vào phòng tắm.
Sau khi vệ sinh và thay ga giường sạch sẽ, nằm xuống, anh ôm cậu vào trong lòng, nhắm hai mắt lại.
Tiêu Chiến đợi đến khi anh ngủ say mới chậm rãi mở mắt ra, cậu nhẹ nhàng chạm vào trán, nơi mà Vương Nhất Bác vừa hôn qua, giống như cảm giác được một tia ấm áp vương vấn.
Chỉ là, đáy lòng cậu chợt trở nên lạnh lẽo, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Vương Nhất Bác ký vào giấy đồng ý mổ lấy thai ra, đáy mắt lại lần nữa chậm rãi dâng lên một tầng sương mờ ảo.
Cố gắng nhịn hồi lâu, nhưng vẫn không thể nhịn được, quay đầu sang một bên, khoảng cách xa xa anh, nước mắt rơi xuống, làm thế nào cũng không ngừng được.
Ngày hôm sau, thời gian Vương Nhất Bác tỉnh dậy vẫn như mọi ngày, tối hôm qua tuy hao phí nhiều thể lực như vậy, nhưng anh cảm thấy tinh thần rất phấn chấn, toàn thân tràn đầy năng lượng.
Nhìn quanh phòng, không thấy Tiêu Chiến đâu cả, vội vàng chạy xuống lầu: "Dì ơi! Dì ơi!"
Vương Nhất Bác hô lên hai tiếng, cửa phòng bếp mở ra, đi ra là Tiêu Chiến, mặc một chiếc tạp dề, cầm trong tay một cái xẻng bếp núc.
Vương Nhất Bác sửng sốt: "Dì đâu?"
"Hôm nay dì ấy có việc, về nhà trước rồi."
Tiêu Chiến vừa dứt câu, liền la hoảng lên một cái, nhanh chóng chạy trở về phòng bếp, đem lửa trên bếp ga nhỏ đi một chút, sau đó lại quay đầu nói với Vương Nhất Bác: "Tôi làm bữa sáng, anh rửa mặt xong là có thể ăn cơm."
Chiến Chiến chủ động xuống bếp làm bữa sáng?
Vương Nhất Bác nghi hoặc nhìn chằm chằm phòng bếp một lát, sau đó liền vội vàng chạy lên lầu, rửa mặt vệ sinh sạch sẽ, thay một bộ quần áo hàng ngày, rồi nhanh chóng chạy xuống dưới phòng ăn.
Nhìn thấy Tiêu Chiến đứng ở bên cạnh bàn, bày món ăn, Vương Nhất Bác nhìn đến mức có chút thất thần.
Tiêu Chiến nhận thấy được Vương Nhất Bác tiến vào, ngẩng đầu, nhìn về phía anh cười cười: "Ngồi đi."
Anh không lên tiếng, ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn một bàn phong phú đồ ăn sáng, có chút kinh ngạc ngẩng đầu: "Đều là do em làm?"
Cậu múc xong một chén canh, đưa tới trước mặt anh: "Lần đầu tiên làm, không biết có thể ăn được hay không."
Vương Nhất Bác cầm đũa, đang chuẩn bị ăn thì nhìn thấy tay của Tiêu Chiến đang bị chảy máu, cả người hốt hoảng đứng lên, nắm lấy tay của cậu: "Em bị thương?"
"Không sao đâu, do lúc cắt rau không cẩn thận nên bị thương." Tiêu Chiến theo bản năng muốn rút ngón tay lại.
Vương Nhất Bác lại càng nắm chặt tay của cậu, nhìn kĩ miệng vết thương trên tay của cậu hơn, nhíu mày một chút, liền đi ra khỏi phòng ăn.
Vương Nhất Bác rất nhanh đã quay trở lại, trên tay mang theo một lọ thuốc sát trùng và một miếng băng cá nhân, cầm ngón tay của cậu, đầu tiên là khử trùng, sau đó dán băng cá nhân: "Về sau nếu dì ấy không có ở nhà, thì gọi điện thoại để cho người ta mang đồ ăn tới, không cần xuống bếp nấu."
Tiêu Chiến cúi thấp đầu, khẽ liếc nhìn thái độ lo lắng của Vương Nhất Bác, đáy mắt có chút nóng lên, liền quay đầu đi chỗ khác.
Mãi cho đến khi anh dán xong băng cá nhân, Tiêu Chiến khẽ hít vào một hơi thật sâu, áp chế cảm xúc trong đáy lòng xuống, cong môi nhìn anh, cười yếu ớt: "Ăn cơm đi, đồ ăn đều nguội hết rồi."
"Ừm." Anh khẽ lên tiếng, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, sau đó đi cất thuốc lại, rồi ngồi trở lại vị trí, ăn cơm.
Tiêu Chiến gắp một chút rau muống đặt trong chén của anh, Vương Nhất Bác sửng sốt một phen, ngẩng đầu nhìn cậu đang cười rạng rỡ, nói khẽ: "Lần đầu nấu ăn, bản thân tôi cũng không đủ dũng khí nếm thử một lần, cho nên anh là chuột bạch thí nghiệm trước đi."
Khóe miệng của Vương Nhất Bác cong lên, có một chút sủng ái, không nói lời nào liền ăn thử.
"Thế nào?" Đáy mắt của Tiêu Chiến lóe lên một chút chờ mong.
Vương Nhất Bác nhai nhai một hồi thì nuốt xuống, vẻ mặt rất chân thật: "Ngon lắm."
"Thật sao?"
Tiêu Chiến bán tín bán nghi cầm đũa lên gắp đồ ăn, chỉ ăn thử miếng đầu tiên, cảm xúc như rơi xuống đáy vực, đôi mày thanh tú nhíu lại đến mức biến dạng, hao tổn sức lực rất lớn mới không để bản thân mình phun ra ngoài, cố gắng nuốt vào trong bụng.
Sau đó lấy ly nước trên bàn, uống ừng ực gần nửa ly, mới thè lưỡi nói: "Mặn muốn chết!"
Vương Nhất Bác nở nụ cười, lặng lẽ ăn hết những thức ăn cậu nấu.
Lần đầu tiên cậu nấu ăn, trở thành một thảm họa khôn lường, nhưng Vương Nhất Bác lại cứ ăn ngon lành, giống như trước mặt anh là một bàn đồ ăn cao lương mỹ vị vậy.
Tiêu Chiến nhìn hình ảnh như vậy, trong lòng có chút xúc động.
Anh đối với cậu rất tốt, nhưng cho dù tốt như vậy, cũng không có nghĩa đó là tình yêu, đúng không?
Khi Vương Nhất Bác ăn gần no bụng, mới phát hiện Tiêu Chiến ở phía đối diện từ đầu đến cuối đều không hề động đũa, mà luôn nhìn mình ăn, động tác nhai đồ ăn trong miệng anh dần dần chậm lại, không lên tiếng quấy rầy cậu, mà chỉ lẳng lặng nhìn cậu.
Từ trong đôi mắt Tiêu Chiến, anh thấy được hình ảnh phản chiếu của bản thân mình, từ trước đến nay lần đầu tiên anh phát hiện thì ra bản thân cũng có thể kinh diễm như vậy trong mắt cậu.
Trong phòng ăn rất yên tĩnh, trong đầu Vương Nhất Bác bất chợt vang lên câu nói hôm qua của trợ lý: Cho dù trước đây cậu ấy từng yêu cậu Tề, nhưng hiện tại nói không chừng người cậu ấy yêu là ngài thì sao, vì cậu ấy rất quan tâm đến ngài mà...
Trong lòng anh quay cuồng vài tia cảm xúc không rõ, tối hôm qua, sở dĩ anh về trễ như vậy là vì vẫn cứ đắn đo mãi, rốt cuộc có nên hỏi cậu nghĩ như thế nào về anh không.
Anh do dự như vậy, là vì sợ rằng chính mình mở miệng nói ra, lại không nghe được đáp án mà mình chờ mong, cuối cùng hai chữ bạn bè cũng không còn.
Trong lòng Vương Nhất Bác đấu tranh hồi lâu, rốt cuộc vẫn mở miệng: "Chiến Chiến."
Cùng lúc đó, âm thanh của Tiêu Chiến cũng vang lên: "Vương Nhất Bác."
Hai người đồng thời ngẩn ra, qua khoảng chừng vài phút, lại một lần nữa cùng mở miệng.
Anh nói: "Có chuyện gì?"
Cậu nói: "Có chuyện gì?"
"..."
"..."
Cậu lại mở miệng: "Anh nói đi..."
Anh cũng mở miệng: "Em nói đi..."
Liên tục hai lần ăn ý, khiến hai người không nhịn được cười thành tiếng.
Sau một lúc lâu, Vương Nhất Bác lại mở miệng, nói: "Hay là, em nói trước đi."
Tiêu Chiến im lặng một chút, cũng không tranh luận với Vương Nhất Bác, nở nụ cười, hai tay đặt ở trên bàn ăn, ngồi ngay thẳng nhìn anh: "Vậy cũng tốt, tôi không khách khí nữa."
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, đặt xuống đôi đũa trong tay, nhìn Tiêu Chiến.
Gương mặt của anh ngay trước mặt Tiêu Chiến, khiến cổ họng cậu giống như bị nghẹn lại, không có cách nào thở được. Có mấy lời, đáy lòng đã tính toán thật nhiều lần, còn chưa nói ra, bi thương và khổ sở đã giành bao phủ trước.
Cánh môi Tiêu Chiến hé mở nhiều lần, vẫn không mở miệng được, cuối cùng cong môi nở một nụ cười, đè xuống chua xót trong lòng, hai tay đan lại dùng sức, mới hít sâu một hơi, nhìn Vương Nhất Bác, bình tĩnh nói: "Hôm qua anh Tề Mạn xuất viện rồi."
Vương Nhất Bác không nhúc nhích, tiếp tục nhìn chăm chú vào Tiêu Chiến thật lâu, gật nhẹ đầu, giọng anh nhàn nhạt hỏi: "Tề Mạn có khỏe không?"
"Anh Tề Mạn khỏe vô cùng, thân thể khôi phục cũng tốt, nhưng bác sĩ vẫn nói nên nghỉ ngơi nhiều..."
Cậu nở nụ cười, tầm mắt lại trở nên mờ ảo, sau đó nói: "Anh Tề Mạn đã xuất viện, sau này anh không cần đóng giả anh ấy nữa..."
Cậu nói tới đây, giọng nói hơi run: "Chúng ta cũng không cần tiếp tục diễn kịch vợ chồng nữa."
Lần này Vương Nhất Bác không nói gì, cũng không có phản ứng gì, vẫn nhìn Tiêu Chiến, hơi thở trở nên có chút nặng nề.
Tiêu Chiến giơ tay lên che mặt của mình, nhắm hai mắt hít sâu một hơi, sau đó dùng đầu ngón tay nhanh chóng xóa sạch đi khóe mắt ướt át, thả tay xuống, vẻ mặt nhìn về phía Vương Nhất Bác vẫn ấm áp như cũ: "Cho nên, thỏa thuận giữa chúng ta cũng nên kết thúc."
Vương Nhất Bác ngồi ở đối diện Tiêu Chiến, lông mi cũng không chớp động một cái, thoạt nhìn giống như là một pho tượng tuyệt mỹ.
"Tôi vừa gọi anh, chính là vì muốn nói với anh..."
Tốc độ cậu nói rất chậm chạp, dường như là buộc mình, cứng rắn ép từng chữ từng chữ ra ngoài: "Tôi phải đi."
Giọng nói mang theo một tia run rẩy, nói lại một lần nữa: "Tôi phải đi, tôi phải rời khỏi đây."
Vương Nhất Bác ngồi đối diện, vẫn không có chút động tĩnh nào.
Trong phòng ăn hoàn toàn yên tĩnh, không khí rơi vào trạng thái u ám.
Hai người cứ như vậy ngồi đối mặt với nhau, không biết qua bao lâu, lông mi của Vương Nhất Bác mới nhẹ nhàng chớp động, khoảng mấy phút sau, anh mới hơi ngồi ngay ngắn lại, nhìn chằm chằm ánh mắt của Tiêu Chiến.
Chợt nhớ tới vừa nãy lúc anh gọi Tiêu Chiến, là muốn hỏi cậu rằng Tề Mạn đã tỉnh, cậu còn muốn trở lại bên cạnh Tề Mạn hay không?
Kết quả, lời còn chưa hỏi, cậu cũng đã nói cho anh biết đáp án, cậu phải đi, cậu muốn rời xa anh...
Anh biết, anh và cậu chỉ là hạnh phúc thoáng qua, anh cũng biết, sớm hay muộn thì hai người cũng phải tách ra, nhưng anh không ngờ tới lại đột ngột như vậy...
Rõ ràng vừa nãy anh còn vì cậu làm bữa sáng cho mình mà cảm thấy rất hạnh phúc, rất cảm động.
Nhưng ngay sau đó, anh liền từ trên thiên đường ngã xuống địa ngục, rơi xuống cũng thật tàn nhẫn cũng thật đau đớn, khiến cho anh giống như không thể hoàn hồn.
Không phải của anh thì mãi mãi không phải của anh, cho dù ảo giác có tốt đẹp thì cũng chỉ là ảo giác, ngay lúc này, tỉnh mộng, tất cả đều quay trở lại lúc ban đầu.
Vương Nhất Bác chớp mắt hai cái, cảm giác được cổ họng có một cỗ chua xót, một lát sau, anh chờ chua xót qua đi, mới mở miệng: "Em...."
Chỉ nói ra một chữ này, yết hầu giống như bị nghẹn, im lặng khoảng vài giây, mới nói tiếp nửa câu sau: "...chuẩn bị khi nào thì đi?"
Tiêu Chiến nhìn đôi mắt đen thâm thúy của Vương Nhất Bác, nói: "Hôm nay."
"Hôm nay sao...?"
Bàn tay Vương Nhất Bác đặt dưới bàn khẽ nắm chặt lại, lưng dựa vào trên ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng không có một ai biết đáy lòng anh, rốt cuộc đang điên cuồng đau đớn như thế nào.
Từ lúc gặp lại đã biết rằng sẽ có một ngày phải chia xa, chỉ là anh vẫn có chút không cam lòng...
Thật sự rất muốn hỏi cậu một câu: Nhất định phải đi sao?
Thật sự rất muốn hỏi cậu một câu: Không thể ở bên cạnh tôi sao?
Thật sự rất muốn hỏi cậu một câu: Chiến Chiến, em biết không, tôi yêu em suốt một thời tuổi trẻ. Bây giờ tuổi trẻ của tôi đã sắp kết thúc, em có thể cho tôi một kết cục tốt đẹp được không?
Thế nhưng, người anh yêu cũng là người mà em trai anh yêu, cục diện như vậy, ai có thể nói cho anh biết, đến tột cùng anh phải làm như thế nào mới có thể buông bỏ?
Trái tim khiến anh muốn nói ra, nhưng lý trí khiến anh không thể nói thành lời.
Chỉ sợ vừa nói ra khỏi miệng, sẽ quấy nhiễu đến hai người họ, càng sợ vừa mở miệng, sẽ nhận lại kết cục bi thương.
Vương Nhất Bác im lặng suy nghĩ trong chốc lát, thở dài một hơi, ngồi thẳng người lại, bình tĩnh nhìn Tiêu Chiến, nói: "Tôi đưa em đi."
Tiêu Chiến lắc lắc đầu: "Không cần, tôi gọi điện thoại cho A Kiều rồi, buổi chiều cô ấy sẽ tới đón tôi..."
"Tôi đưa em tới nhà của A Kiều." Trong khoảnh khắc Tiêu Chiến nói những lời kia, Vương Nhất Bác liền mở miệng ngăn lại.
Cậu thoáng trầm mặc, không cự tuyệt, nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Dạ."
Anh không nói gì, chỉ quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Tiêu Chiến chợt lên tiếng: "Tôi đi lên lầu thu dọn đồ đạc."
Vương Nhất Bác giống như không nghe thấy cậu nói gì, không có chút phản ứng nào.
Tiêu Chiến đứng dậy, xoay người, đi ra khỏi phòng ăn.
Mãi đến khi truyền đến tiếng đóng cửa của phòng ăn, Vương Nhất Bác mới chậm rãi quay đầu, nhìn vị trí vừa rồi cậu ngồi, sắc mặt anh tái nhợt đến mức dọa người.
-
Tiêu Chiến trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại, nước mắt không nhịn được dâng lên, cậu giơ tay lau đi, nhưng nước mắt càng rơi nhiều hơn, cuối cùng cậu trực tiếp tựa vào cánh cửa, chậm rãi ngồi xổm người xuống, ôm lấy hai đầu gối, khóc òa lên.
Lúc ở trong bệnh viện, khi cậu chứng minh được bản thân chắc chắn đã mất con, cậu khóc rất lâu, quyết định muốn rời khỏi Vương Nhất Bác.
Nhưng đợi đến khi thật sự làm được rồi, cậu lại phát hiện ra, trái tim mình như đang rỉ máu.
13 năm yêu thầm anh, thời gian tốt đẹp của tuổi thanh xuân ấy, đã là một phần trong sinh mạng của cậu. Hiện tại, cậu lại muốn tàn nhẫn tự cắt đi phần sinh mạng ấy, thật sự rất đau...
Nhưng mà, cậu thật sự không còn cách nào khác, lúc biết được anh giết chết đứa con của mình, sao cậu còn có thể dốc hết hơi thở của mình để yêu anh?
Cậu không biết tương lai mình sẽ như thế nào, cũng không biết sau này liệu mình còn có thể yêu ai khác không.
Nhưng cậu biết chắc chắn một điều, từ nay về sau, sẽ không còn một người nào giống như Vương Nhất Bác nữa, khiến cậu yêu đến hèn mọn như thế, cố chấp và dứt khoát như thế, yêu anh đến mức cam chịu nhận hết mọi tổn thương như thế...
-
Đồ của Tiêu Chiến không nhiều, chỉ vừa đủ một cái vali, mấy bộ quần áo với mấy đôi giày, và búp bê sứ mà Vương Nhất Bác tặng.
Lúc cậu mang theo vali của mình đi ra khỏi phòng ngủ, thì đã qua giữa trưa.
Xuống phòng khách, cậu nhìn quanh ngôi nhà mình đã ở đây được tám tháng, mới phát hiện mình quen thuộc với sự bài trí ở đây như thế nào.
Nhìn quanh một vòng, Tiêu Chiến mới thu hồi tầm mắt, kéo vali đi ra cửa.
Cậu vừa đẩy cửa ra, thì nhìn thấy anh đứng giữa sân, ánh mặt trời nóng bỏng chiếu thẳng vào thân thể của anh, nhưng anh lại giống như không hề có cảm giác gì.
Vương Nhất Bác nghe được tiếng mở cửa, quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, sau đó tầm mắt liền nhìn tới chiếc vali của cậu, yết hầu lên xuống hai lần mới nói: "Đã thu dọn xong cả rồi?"
Cậu gật đầu một cái: "Thu dọn xong rồi."
Cậu lại nói: "Có ít đồ đạc và giày dép tôi không dùng đến nữa, cho nên không cầm theo. Tôi đã xếp hết vào trong một túi lớn, ở ngay cửa phòng thay đồ, anh có thể bảo dì ném đi."
Anh nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, cầm vali hành lý của cậu đặt vào cốp xe, sau đó mở cửa ghế phụ cho cậu.
Tiêu Chiến cúi người, ngồi vào trong xe, lúc cậu định thắt dây an toàn, Vương Nhất Bác lại nhanh hơn cậu một bước, cúi người giúp cậu thắt dây.
Anh ngồi vào vị trí ghế lái, thắt chặt dây an toàn, hỏi Tiêu Chiến địa chỉ của A Kiều, sau đó cúi người bấm GPS, ngón tay anh run rẩy liên tục đánh sai lỗi chính tả nhiều lần, không dễ gì mới viết đúng địa chỉ.
Dọc theo đường đi, hai người không hề nói chuyện với nhau, duy nhất chỉ một lần có tiếng nói, là khi Tiêu Chiến gọi cho A Kiều, nói rằng khoảng 30 phút nữa sẽ đến dưới lầu nhà cô ấy.
Lúc xe đến khu nhà của A Kiều, Vương Nhất Bác không hề có ý muốn dừng lại, mãi đến khi Tiêu Chiến lên tiếng nhắc nhở, anh mới vội vội vàng vàng giẫm phanh lại.
Sau đó anh nhìn ra ngoài cửa sổ, đã thấy A Kiều đứng ở trước cửa khu nhà mấy bước: "Để tôi quay vòng lại."
"Không cần, không xa lắm, tôi có thể tự đi qua." Tiêu Chiến cười một cái.
Vương Nhất Bác cực kỳ khẩn trương, nhìn chằm chằm về phía trước, sau một lúc lâu, mới nói một tiếng: "Được."
Tiêu Chiến lấy chìa khóa từ trong túi mình đưa cho Vương Nhất Bác: "Đây là chìa khóa của Cẩm Tú Viên."
Anh không đưa tay nhận lấy, cậu đành đặt chìa khóa trên một chiếc hộp trang trí trong xe, sau đó nói: "Tôi đi đây."
"Được."
Vương Nhất Bác giống như người máy, chỉ nói được một chữ, qua một lát mới phản ứng kịp, giống như nhớ ra điều gì đó, vội vàng xuống xe, lấy vali giúp cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến ngẩng đầu, nhìn về phía Vương Nhất Bác.
Ánh mắt Vương Nhất Bác lung lay, qua một lúc lại nói: "Tạm biệt."
Tiêu Chiến nở một nụ cười, cũng nói một câu: "Hẹn gặp lại."
Vương Nhất Bác nắm chặt tay lại, rồi thả lỏng ra, lại nắm chặt, sau đó lại buông lỏng, cứ lặp lại nhiều lần như thế.
Tiêu Chiến kéo vali đến bên cạnh mình, nhìn anh nở nụ cười, sau đó xoay người, nước mắt lại lần nữa rơi xuống.
Tạm biệt anh, Vương Nhất Bác.
Em không biết mình phải mất bao nhiêu lâu mới có thể quên được anh, nhưng mà, từ nay trở đi, em sẽ không ngốc nghếch, không hồ đồ như trước nữa, không thể lại ảo tưởng ôm hy vọng một ngày xa vời nào đó anh sẽ yêu em.
Tuy rằng em trách anh tàn nhẫn giết chết đứa con của chúng ta, nhưng em vẫn muốn cảm ơn anh.
Cảm ơn anh đã cho em khoảng thời gian tươi đẹp vừa qua, cảm ơn anh đã khiến em hiểu rõ, cuối cùng anh vẫn không yêu em.
Tạm biệt, tuổi thanh xuân.
Tạm biệt, người em yêu.
Tạm biệt, mười ba năm đau đớn đến mỹ lệ.
Vương Nhất Bác đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ nhìn Tiêu Chiến kéo vali đi ngày càng xa mình, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của cậu nữa, anh vẫn cứ đứng im bất động.
Đến lúc có cảnh sát giao thông đến, nhắc nhở anh lái xe rời đi, anh mới hoàn hồn, nói một tiếng xin lỗi, xoay người lên xe, nhẹ nhàng đạp chân ga, lái xe ra đường lớn.
Lúc chạy đến một ngã tư, Vương Nhất Bác chợt cảm thấy mờ mịt, không biết mình nên đi về đâu.
Bây giờ anh lại cô độc một mình.
Cha không cần anh, mẹ anh qua đời, người anh yêu thì rời xa anh, anh lại trở về cuộc sống như trước, một mình đơn độc.
Vương Nhất Bác không biết lái xe đi bao lâu, cuối cùng vẫn là lái về Cẩm Tú Viên.
Biệt thự tường trắng ngói đỏ dưới ánh mặt trời vô cùng đẹp đẽ, anh đi vào trong nhà, yên lặng nhìn quanh một vòng các căn phòng, lại cảm thấy trống rỗng.
Cửa phòng ăn rộng mở, anh có thể nhìn thấy bữa ăn sáng của cậu nấu vẫn còn đặt trên bàn, loáng thoáng cũng có thể nhìn thấy hình ảnh mình và cậu cùng ăn sáng.
Hốc mắt Vương Nhất Bác đỏ lên, vội vàng lên phòng ngủ, thấy không còn đồ đạc nào của cậu, đáy lòng càng thêm đau đớn.
Anh lảo đảo đi vào phòng tắm, sữa tắm, sữa rửa mặt, dầu gội, dầu xả của cậu đều không thấy nữa, ngay cả bàn chải đánh răng và kem đánh răng cũng được cậu dọn đi.
Còn có tủ quần áo trong phòng thay đồ, đã trống rỗng một nửa vị trí, chỉ còn lại những tây trang chỉnh tề của anh.
Cậu cứ như vậy mà rời đi, giống như chưa từng xuất hiện trong thế giới của anh...
Giống như thời gian hơn 8 tháng qua, chỉ là một giấc mộng của anh...mà lúc tỉnh dậy lại cực kỳ tàn nhẫn.
Vương Nhất Bác cảm thấy hô hấp không thông, anh hốt hoảng đi ra khỏi phòng ngủ, chạy như bay xuống lầu, đi ra khỏi biệt thự, ngồi lại trong xe, đáy lòng mới cảm giác được hơi thư thái một chút.
Mới xa nhau 37 phút 48 giây, anh đã không cách nào kiềm chế nỗi nhớ của mình.
Anh không thể tiếp tục ở lại chỗ này nữa, nơi này sẽ chỉ làm cho anh càng thêm nhớ cậu da diết.
Vương Nhất Bác luống cuống tay chân khởi động xe, rời đi.
Anh lái lung tung hồi lâu, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, anh mới dừng xe ở một cửa tiệm bán hoa, anh đi vào mua một bó hoa cúc, sau đó lần nữa lên xe.
Anh lái đến khu mộ, dọc theo con đường quanh co, lái đến giữa sườn núi, dừng xe, đi tới trước một bia mộ lẻ loi, đặt hoa cúc xuống, sau đó quỳ gối trước bia mộ, nhìn lên hình ảnh màu trắng đen hồi lâu, mới lên tiếng: "Mẹ, con tới thăm mẹ đây."
Đáp lại anh là tiếng gió hiu quạnh giữa sườn núi, Vương Nhất Bác giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve tấm hình trắng đen đó, lại thấp giọng nói: "Mẹ, mẹ biết không, con rất yêu em ấy...Con đã từng nói với mẹ, em ấy tên là Tiêu Chiến...Một cái tên rất dễ nghe, có phải không mẹ?"
"Em ấy cười lên rất đẹp, mẹ không biết đâu, ngoại trừ mẹ ra, em ấy là người duy nhất trên đời này chúc mừng sinh nhật của con..."
"Nhưng mà, em ấy cũng là người Tề Mạn yêu...Mẹ nhất định sẽ nói với con, không muốn con có lỗi với Tề Mạn, có đúng không?"
"Cho nên, mẹ ơi, bây giờ con...lại lần nữa cô độc lẻ loi."
Vương Nhất Bác nói tới đây, bất chợt giơ tay lên ôm kín mặt của mình, anh quỳ gối yên tĩnh trước bia mộ, nhưng mà bả vai lại run rẩy mãnh liệt.
Gặp lại cậu 251 ngày, anh và cậu lần nữa chia lìa, lần rời xa này còn đau khổ hơn tưởng tượng rất nhiều.
251 ngày này, từng ngày từng ngày một, ở trong đầu anh, giống như một thước phim quay chậm, khơi dậy cảm xúc của anh.
Nhớ lại khi anh và cậu bắt đầu cùng diễn kịch hôn nhân, hai người giống như xa lạ, lạnh lùng ở bên nhau, anh vì muốn có thể đến gần cậu, nên đã chuyển hết tất cả giường trong biệt thự ra ngoài, rốt cuộc cũng thỏa ước nguyện được nằm cùng một giường với cậu.
Một đêm lại một đêm, cơ thể anh bị kích thích hành hạ đến mức không có cách nào ngủ được, anh còn nhớ rõ ràng, lần đầu tiên khi cậu mơ thấy điều gì đó, đã chạm vào cánh tay anh, cả người anh lúc đó giống như bị điện giật,...
Nhớ lại khi cậu chăm sóc anh ở biệt thự Nghi Sơn, khi cậu cùng anh quay phim, khi cậu song ca cùng anh trong bữa tiệc kia, còn có khi hai người cùng đi xem phim, đi trên đường, đi ăn...
Còn có những bí mật cậu không biết, lời tỏ tình khi chơi oẳn tù tì "Bao, kéo, búa", lời tỏ tình "Shmily", anh tặng cậu con búp bê sứ, bên trong là những lời tâm tình của anh...
Trái tim anh giống như bị một con dao nào đó hung hăng đâm vào, khiến anh đau đớn đến mức run rẩy, không có cách nào khống chế được nước mắt, từ khe hở ngón tay của anh, rơi xuống từng giọt từng giọt, đập vào trên bia đá lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro