Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác trở về đoàn phim, phải diễn cho xong các cảnh còn lại, nên Tiêu Chiến mang theo nhiều thứ, má Trần thấy cậu xách theo vali lớn nhỏ thật phiền phức, bởi vậy nhanh chóng giúp cậu xách một chiếc vali nhỏ.

A Kiều tới trước Cẩm Tú Viên đón Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng mang hành lí xuống lầu.

Tiêu Chiến không vội vào trong xe, trước tiên tạm biệt má Trần, sau đó dặn dò Vương Nhất Bác đừng quên uống thuốc, chỉ là vừa nhắc nhở được hai câu thì trợ lý của anh cũng lái xe tới, Tiêu Chiến lập tức truyền lại lời dặn dò cho trợ lý.

Trợ lý cười cười, miệng không ngừng nói: "Tôi biết rồi, cậu Tiêu yên tâm."

Lúc Tiêu Chiến không còn gì để nói nữa mới khom người ngồi vào trong xe, A Kiều khởi động xe rời đi.

Bộ phim <Khuynh Thành Thời Gian> này, bởi vì việc quay đoạn sau cùng với việc tuyên truyền phim muốn đủ thời gian, nên trong vòng 20 ngày phải tranh thủ diễn cho xong.

Vì vậy lịch trình quay phim cũng tương đối chặt chẽ, dường như suốt cả ngày, tất cả diễn viên đều ở tại phim trường, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi.

Trước kia khi không có lịch diễn, Vương Nhất Bác thường quay về công ty Hoàn Ảnh, bây giờ mỗi ngày đều ở phim trường, có nhiều cơ hội để nhìn anh diễn xuất hơn, gương mặt trang điểm ngồi trên ghế nghỉ ngơi xử lí công việc, thậm chí có vài lần, cậu nhìn thấy anh họp cùng các nhân viên cấp cao của công ty trong laptop.

Vì sợ bị mọi người phát hiện mọi chuyện, tung tin đồn không hay, nên thời gian gặp gỡ của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến tương đối ít, nhưng hai người vẫn ở cùng một đoàn phim, lại là cặp đôi thứ chính, nên hai người cũng có thể gặp mặt tán gẫu một chút, nhưng không thể tiếp xúc thân mật như lúc ở nhà.

Dù như vậy, nhưng Tiêu Chiến vẫn luôn cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của Vương Nhất Bác đối với mình.

Chẳng hạn như lúc có cảnh diễn vào buổi tối, nhiệt độ tương đối thấp, trợ lý của anh sẽ đưa áo khoác cho cậu, hoặc là đôi khi sẽ đưa ly trà nóng, sữa nóng,...

Đều là những sự quan tâm nho nhỏ, nhưng có thể khiến trái tim cậu ấm áp hơn, luôn khiến cậu giống như đang ăn mật ong, ngập tràn ngọt ngào hạnh phúc.

Cũng có đôi khi ánh mắt cậu chạm phải ánh mắt anh, hai người như tách khỏi sự ồn ào nhộn nhịp của đoàn phim, im lặng nhìn nhau thật lâu.

Tim Tiêu Chiến không hiểu tại sao luôn đập nhanh, cậu không thể bình tĩnh ung dung như Vương Nhất Bác, nên đa số đều nhận thua đầu hàng trước anh, có vài lần giả vờ như nhớ tới chuyện gì đó rồi quay sang nói chuyện với A Kiều, trốn khỏi ánh mắt của Vương Nhất Bác.

Nhiều khi thật sự quá khẩn trương thì chỉ biết cười rạng rỡ với anh, lúc đó tuy rằng anh vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhẹ, những lúc như thế, gương mặt của Tiêu Chiến sẽ lập tức nóng lên.

Cuộc sống bận rộn bao giờ cũng qua nhanh, chớp mắt đã đến ngày diễn cuối cùng.

Chỉ là trước những cảnh quay cuối, <Khuynh Thành Thời Gian> đã sắp xếp mở một cuộc họp báo.

Địa điểm cuộc họp báo là tại khách sạn nằm ở trung tâm Bắc Kinh, thời gian lúc 4:30 chiều, mời tất cả nhân vật có tiếng trong giới truyền thông.

Buổi chiều các diễn viên cũng đã bắt đầu hóa trang, mọi người thấy Vương Nhất Bác đều khách khí chào hỏi: "Ngài Vương."

Mặt Vương Nhất Bác không chút thay đổi gật đầu đáp lại, tiếp tục nói chuyện điện thoại xử lý công việc, đi tới chỗ ngồi hóa trang của mình theo thói quen.

Chỗ Vương Nhất Bác hóa trang ngược với chỗ của Tiêu Chiến, lúc ngồi xuống, nhìn qua gương là có thể nhìn thấy phía sau của Tiêu Chiến.

Anh vừa nghe điện thoại, vừa chú ý vào bóng lưng của cậu, có thể bởi vì máy điều hòa hơi lạnh, cậu chà xát hai bàn tay, rùng mình một cái.

Vương Nhất Bác nhớ đến lời bác sĩ dặn, Tiêu Chiến vạn lần cũng không thể bị cảm lạnh, vì thế nói một câu với người đầu dây bên kia "Thật xin lỗi, tôi sẽ gọi lại sau", rồi cúp điện thoại.

Sau đó nói với trợ lý: "Sao lại thế này, máy điều hòa mở lạnh như vậy?"

Trợ lý kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác đang mặc đồ vest cao ngất, trên mặt còn có một tầng mồ hôi, trong lòng cậu ta hơi khó hiểu, nhưng ngoài miệng vô cùng thành thật nói: "Tôi đi tìm điều khiển, sẽ tăng nhiệt độ lên."

Vương Nhất Bác không nói gì, nhưng lúc trợ lý xoay người rời đi, thì đột nhiên lại mở miệng: "Tắt luôn đi."

Tiêu Chiến nghe được Vương Nhất Bác nói chuyện với trợ lý, cậu nhìn lên tấm gương trước mặt, cũng thấy được trên mặt anh đều là mồ hôi ướt đẫm, trong lòng hơi xao động.

Lúc nãy cậu ngồi xuống hóa trang không bao lâu đã cảm thấy không khí hơi lạnh, nhưng nghĩ đến những người khác có lẽ đang nóng mới bật lạnh như vậy, nếu cậu chỉnh tăng nhiệt độ lên thì khó tránh khiến người ta tức giận.

Vì thế cậu chỉ mong hóa trang cho nhanh để đi ra ngoài, không ngờ Vương Nhất Bác chỉ mới ngồi xuống có một chút, đột nhiên cúp điện thoại, rồi bảo trợ lý hãy tắt máy điều hòa đi.

Trong lòng cậu hoàn toàn hiểu rõ, anh là vì cậu mới làm như thế.

Một loại cảm xúc hạnh phúc không thể nói tràn đầy trong lòng cậu, khóe môi không nhịn được hơi cong lên.

Tiêu Chiến hóa trang xong, Vương Nhất Bác cũng đã chuẩn bị xong tất cả, đang đứng phía sau cậu để nhà tạo mẫu chỉnh lại cà vạt.

Nhà tạo mẫu của Vương Nhất Bác là một người đàn ông, thân hình không thấp, nhưng đứng đối diện với anh, lại không có ưu thế, lúc sửa cà vạt phải nhướn mũi chân lên một tí.

Tiêu Chiến tinh ý thấy cà vạt của Vương Nhất Bác đang đeo, chính là cái mà cậu tặng anh nhân dịp sinh nhật.

Cậu nhịn không được nhìn chằm chằm trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của anh.

Đôi mắt của cậu lóe lên một tia sáng, chớp chớp hai cái, sau đó cong môi, ánh mắt hiện ra ý cười, lướt qua bên người Vương Nhất Bác, đi ra khỏi phòng hóa trang.

Xe đi đến chỗ họp báo tổng cộng có 5 chiếc, Tống Lệ Tư và Lâm Ngôn một chiếc, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác một chiếc, hai xe cho diễn viên và đạo diễn, còn chiếc cuối cho nhân viên.

Mặc dù họp báo lần này chủ yếu là đối với phía truyền thông, nhưng fans của Vương Nhất Bác, Tống Lệ Tư và Lâm Ngôn đã sớm biết tin tức, canh giữ tại cửa của khách sạn.

Lâm Ngôn cùng Tống Lệ Tư xuống xe, fans bị bảo vệ chặn lại, liều mạng đưa tay vào, miệng hô to gọi tên thần tượng của họ.

Tống Lệ Tư choàng tay Lâm Ngôn, mỉm cười gật đầu vẫy tay với hai bên fans, sau đó đi vào khách sạn.

Theo sau là xe của Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến, bên ngoài xe liên tục truyền đến tiếng hô "Vương Nhất Bác!", "Vương Nhất Bác, em yêu anh!"...

Trợ lý mở cửa sau xe, Vương Nhất Bác khom người, vẫn chưa xuống xe vội, những lời reo hò liền biến thành tiếng thét kích động chói tai.

Trước kia Tiêu Chiến nhìn tivi cũng từng nhìn thấy hình ảnh fans điên cuồng vì anh, nhưng giờ phút này cậu như lạc vào thế giới kỳ lạ nào đó, trong lòng nổi lên một chút khẩn trương.

Tiêu Chiến cố gắng duy trì bình tĩnh, cùng Vương Nhất Bác đi vào lầu một khách sạn, mãi đến khi tiếng thét chói tai dần dần biến mất, cậu mới âm thầm thở phào một hơi, sau đó nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, phát hiện anh là người có liên quan, nhưng vô cùng bình tĩnh thong thả.

Họp báo sẽ tổ chức ở tầng ba, nhân viên tiếp khách dẫn anh và cậu đi lên lầu, vừa vào hội trường, lập tức hai người đối diện với những tia sáng từ máy ảnh của cánh nhà báo.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng trước bức tường to có ảnh của <Khuynh Thành Thời Gian>, thể hiện các tư thế để nhà báo chụp hình, sau đó hai người mới đi tới sân khấu, ngồi ở vị trí đã được chỉ định.

Sau đó đạo diễn cùng những người khác cũng lần lượt đến nơi, đợi tất cả mọi người chụp ảnh xong, mỗi người vào vị trí của mình.

MC bắt đầu nói: "Mời tất cả yên lặng."

MC nói liên tục ba lần, trong hội trường mới hoàn toàn im ắng, những ánh đèn từ máy ảnh vẫn không ngừng lóe lên.

Lúc này MC mới nói tiếp: "Thật vui khi được đón tiếp các vị đến tham gia buổi họp báo của bộ phim <Khuynh Thành Thời Gian>, đầu tiên, tôi muốn long trọng giới thiệu đạo diễn cùng các diễn viên chính tham dự buổi họp báo hôm nay."

Sau đó MC liền đọc tên đạo diễn, Vương Nhất Bác, Tống Lệ Tư, Lâm Ngôn, Tiêu Chiến.

Theo sự giới thiệu của MC, mọi người lần lượt đứng dậy theo thứ tự, chào hỏi những người đang ngồi dưới khán đài.

Kế tiếp chính là sự tương tác giữa MC và đạo diễn, hỏi một chút về phần quay phim <Khuynh Thành Thời Gian>, đạo diễn đã từng tham gia nhiều buổi họp báo, nên trả lời rất khéo léo, vừa nói rõ cho mọi người hiểu về bộ phim vừa gây sự tò mò cho người xem.

Sau đó lại đến phần MC và diễn viên, hỏi vấn đề cũng xung quanh <Khuynh Thành Thời Gian>, ví dụ như nhân vật của bạn là ai, nhân vật này có tính cách như thế nào, diễn cặp với ai, rồi nhân vật này mang đến cảm nhận gì cho bạn.

Trong dàn diễn viên hôm nay, trừ Tiêu Chiến, thì họ cũng từng đóng nhiều bộ phim, trả lời những vấn đề này giống như đang nói chuyện với bạn bè, tự nhiên ung dung.

Tiêu Chiến có hơi khẩn trương, nhưng trước khi tham gia buổi họp báo, đã có người nói cho cậu biết cách trả lời, cho nên cũng không có sơ suất gì.

Buổi họp báo diễn ra 3 tiếng đồng hồ, đúng giờ kết thúc, dàn diễn viên chính ký tên sau khi chụp hình.

Trong phim chủ yếu có hai đôi tình nhân Tống Lệ Tư và Lâm Ngôn, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến chia ra phỏng vấn ở hai nơi khác nhau, những diễn viên khác và đạo diễn ở lại buổi họp báo giải đáp những vấn đề khác của giới truyền thông.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác được sắp xếp trong căn phòng ở tầng cao nhất của khách sạn Bắc Kinh, lúc hai người bọn họ đến, người phụ trách phỏng vấn còn chưa tới.

Trong phòng đặc biệt trang trí ba cái ghế sô pha kiểu cách Châu Âu, bao quanh một cái bàn tròn thủy tinh, phía sau vách tường có ảnh phim <Khuynh Thành Thời Gian>, là hình của anh và cậu chụp chung, trên cái bàn tròn có một chút dưa và trái cây, một chai rượu đỏ và ba chai nước suối.

Người phục vụ dẫn hai người họ đi vào trong, rót rượu, sau đó đi ra khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại anh và cậu, Tiêu Chiến vì giữ vững hình tượng mà căng thẳng hồi lâu, bây giờ hoàn toàn buông lỏng, lập tức giống như người không xương, lười biếng dựa đầu vào ghế sô pha, tầm mắt vừa vặn rơi vào trước ngực Vương Nhất Bác đang đeo cà vạt cậu tặng.

Cậu yên lặng nhìn vài giây, đôi mắt hơi giật, phát hiện Vương Nhất Bác cũng đang nhìn mình, vì vậy liền rũ mắt trốn tránh.

Trong phòng lại yên tĩnh, cậu giống như nhớ tới điều gì đó, nhìn Vương Nhất Bác: "Vết thương trên người anh đã ổn chưa?"

Mấy ngày gần đây, đoàn phim gấp gáp quay, hai người vốn không có thời gian nói chuyện, cho nên cũng không kịp hỏi.

"Tốt lắm." Vương Nhất Bác vẫn đang nhìn Tiêu Chiến, giọng nói nhàn nhạt cất lên, trên gương mặt trở nên có chút ôn hòa.

Một lúc sau, Vương Nhất Bác lại mở miệng bổ sung nói: "Tốt lên cũng được một thời gian rồi, có nhiều chỗ ngay cả vết sẹo cũng không nhìn thấy nữa."

Cậu cong khóe môi, hiện lên một tia cười: "Vậy thì tốt."

Anh không nói gì, nhìn chằm chằm nụ cười điềm tĩnh mà ấm áp trên khóe môi Tiêu Chiến, hơi thất thần một chút.

Trong phòng lại lần nữa không ai nói chuyện, cậu nhàm chán cầm ly rượu vang trên bàn lên, muốn uống một chút.

Nhưng ly rượu còn chưa đưa tới bên miệng, Vương Nhất Bác đứng cách đó không xa đột nhiên đi tới, ngăn lại hành động của cậu.

Tiêu Chiến khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Anh nhẹ nhàng lấy đi ly rượu từ trong tay cậu, đặt lại trên bàn tròn, sau đó cầm một chai nước khoáng, mở nắp chai, đưa tới trước mặt cậu: "Uống nước đi, uống rượu đối với thân thể không tốt."

Quan trọng hơn là, cậu mới phẫu thuật xong chưa tới một tháng, không thể uống rượu.

Tiêu Chiến không biết suy nghĩ dưới đáy lòng Vương Nhất Bác, cậu nhớ tới trong khoảng thời gian này anh rất quan tâm tới cậu, nghĩ rằng chắc anh sợ cậu sau khi uống rượu, dạ dày sẽ lại khó chịu giống trước đây, mới ngăn cản.

Cậu nhất thời cảm thấy ngọt ngào cùng hạnh phúc, khẽ nhìn anh.

Vương Nhất Bác cũng nhìn Tiêu Chiến, dưới đáy mắt hiện lên một tia dịu dàng, tay vẫn duy trì tư thế đưa chai nước cho cậu, không hề động đậy.

Hai người đều nhìn nhau thật lâu, thời gian giống như dừng lại...

Toàn bộ thế giới trở nên vô cùng yên tĩnh, hai người đều nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.

Không khí dần dần trở nên ái muội, đầu Vương Nhất Bác dần cúi thấp xuống, Tiêu Chiến cũng không có trốn tránh, cánh môi nhẹ nhàng giật giật, như đang chờ mong cái gì đó.

Đôi mắt Vương Nhất Bác trở nên vô cùng nóng bỏng, ngay tại lúc môi của anh sắp hôn lên môi của cậu, thì đột nhiên truyền đến âm thanh gõ cửa.

Anh và cậu đồng thời khôi phục tinh thần, Tiêu Chiến cố gắng che giấu xúc động cùng hồi hộp của bản thân, nhanh chóng nhận lấy chai nước khoáng từ trong tay Vương Nhất Bác, vội vàng nói một câu "Cảm ơn", rồi giả vờ như đang rất khát nước, ngẩng đầu uống ừng ực.

Anh im lặng nhìn cậu vài giây, mới đứng thẳng người, giọng điệu nhàn nhạt: "Mời vào."

Vương Nhất Bác vừa nói xong, cửa liền bị nhân viên phục vụ mở ra, phóng viên và nhiếp ảnh gia phụ trách phỏng vấn bọn họ đi vào.

Tiêu Chiến vội buông chai nước khoáng xuống, cầm khăn giấy lau đi nước còn vương trên khóe môi, đứng lên.

Phóng viên bắt tay anh và cậu, chào hỏi, sau đó ba người ngồi xuống, chờ nhiếp ảnh gia chụp ảnh xong, giơ tay ra dấu OK với bọn họ một cái, phóng viên mới giơ micro, nói: "Mọi người đều biết trong bộ phim này hai người là một đôi tình nhân, tiếp xúc với nhau tương đối nhiều, tôi xin hỏi ngài Vương trước, ở trong mắt anh, cậu Tiêu là một người như thế nào?"

Vương Nhất Bác đương nhiên biết, phóng viên hỏi vấn đề này thường là muốn tìm ra được chuyện linh tinh gì đó, anh giống như thật sự nghiêm túc suy nghĩ, sau đó liền mở miệng: "Một diễn viên có thiên phú."

Đương nhiên, phóng viên vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: "Ngoại trừ khả năng thiên phú ra, còn có gì khác không?"

Vương Nhất Bác không biết đã trải qua bao nhiêu cuộc phỏng vấn như vậy, sớm đã tu luyện đến mức gặp nguy cũng vẫn giả vờ ngây thơ, vì thế liền nghiêng đầu, nhìn Tiêu Chiến một cái, trả lời một đáp án mà người ngốc nhìn vào cũng biết: "Rất đẹp, rất trẻ trung."

Phóng viên biết Vương Nhất Bác là đỉnh Thái Cực đánh mãi không đổ, nhưng vẫn không nhịn được nở nụ cười với đáp án này của anh.

Sau đó nhìn về phía người vừa mới gia nhập giới giải trí - Tiêu Chiến: "Cậu Tiêu, tôi nghĩ cậu cũng biết, ngài Vương được khán giả gọi là người chồng quốc dân, hơn nữa, còn là Ảnh đế, cậu vừa mới vào giới giải trí lại có thể hợp tác cùng ngài ấy, có tâm trạng như thế nào?"

Tiêu Chiến vẫn duy trì nụ cười, trả lời: "Vô cùng mong chờ."

Phóng viên lại hỏi: "Cậu và Vương Ảnh đế quay phim cùng nhau một thời gian dài như vậy, cảm thấy ngài ấy là người như thế nào?"

Tiêu Chiến học Vương Nhất Bác trả lời, nói: "Diễn rất xuất thần, khiến bạn diễn có một loại áp lực vô hình."

Phóng viên vẫn truy hỏi Tiêu Chiến: "Có rất nhiều khán giả muốn có thêm hiểu biết về ngài Vương, cậu và ngài ấy đã hợp tác lâu như vậy, có phát hiện ra được thói quen nhỏ nào của ngài Vương mà người khác không biết không?"

Tuy rằng Tiêu Chiến không bị hỏi quá sâu, nhưng cũng hiểu được, nếu như mình nói ra thói quen nhỏ nào của anh, tất nhiên chẳng khác gì nói cho cả thế giới biết, mình và Vương Nhất Bác có quan hệ đặc biệt thân thiết.

Cho nên cậu im lặng vài giây, mới mỉm cười nói: "Anh ấy bề bộn nhiều việc, bình thường lúc chúng tôi nghỉ ngơi sau khi quay phim xong, anh ấy thường ngồi ở phim trường ôm laptop để xử lý công việc, lúc hóa trang, cũng thường xuyên thấy anh ấy đang gọi điện thoại nói về công việc..."

Phóng viên liên tục đào vài cái hố, nhưng cũng chưa hỏi ra vấn đề gì, biết bới móc không được gì, cuối cùng đành phải buông tha, tiếp tục hỏi một vài vấn đề khác: "Nếu trong tương lai có cơ hội, cậu Tiêu có muốn cùng Vương Ảnh đế tiếp tục hợp tác không?"

Tiêu Chiến giả vờ suy nghĩ một chút: "Được chứ."

Phóng viên quay đầu, nhìn về phía Vương Nhất Bác: "Vương Ảnh đế thì sao?"

Vương Nhất Bác lại không chút do dự: "Tất nhiên là được."

Phóng viên cúi đầu, nhìn những vấn đề mà trước khi phỏng vấn mình đã ghi lại để chuẩn bị, lại hỏi Vương Nhất Bác: "Ngài Vương, tôi muốn hỏi một vấn đề cuối cùng hơi riêng tư, ngài có dự tính kết hôn không?"

Vương Nhất Bác vẫn bình tĩnh: "Chuyện này tạm thời giữ bí mật."

Phóng viên truy hỏi: "Ý này của ngài, liệu có phải là đã có đối tượng rồi không?"

Anh giống như không nghe thấy phóng viên nói, trực tiếp không đáp lại.

Phóng viên phản ứng rất nhanh, thấy Vương Nhất Bác không muốn trả lời, tự bào chữa cho mình bớt xấu hổ: "Xem ra ngài Vương vẫn giống như trước đây, không muốn công khai chuyện riêng tư của mình, tôi xin tôn trọng."

"Vậy tôi xin hỏi cậu Tiêu, cậu có ý trung nhân chưa? Người đó là ai?"

Tiêu Chiến nhìn phóng viên, chớp chớp mắt hai cái, sau đó nghiêm túc nói: "Người trong lòng tôi, là anh Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác đang tao nhã cầm ly rượu vang uống một ngụm, còn chưa nuốt vào bụng, lời nói rõ ràng của Tiêu Chiến đã truyền vào trong tai anh.

Người trong lòng tôi, là anh Vương Nhất Bác.

Tay anh đang cầm ly rượu hơi run run, phát hiện tim mình đập rất nhanh, trong nháy mắt như đạt đến tốc độ cực hạn, có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.

Anh dùng toàn bộ sức lực nắm chặt ly rượu, ngừng thở, cố gắng duy trì trạng thái điềm tĩnh của mình, nhưng đầu ngón tay vẫn không nhịn được mà run nhè nhẹ.

Phóng viên nghe được Tiêu Chiến sảng khoái trả lời, kinh ngạc nhìn cậu, nói không nên lời.

Trên mặt Tiêu Chiến vẫn duy trì nụ cười như cũ, ánh mắt trong trẻo nhìn phóng viên, nhưng trong lòng cậu lại nổi lên một chút chua xót.

Từ đầu tới cuối, cậu chỉ yêu mỗi mình anh, nhiều năm như vậy vẫn chưa từng buông bỏ, nhưng phần tình cảm này, cậu chưa bao giờ dám nói ra.

Mới vừa rồi, cậu phải trả lời rằng "Còn chưa gặp được người khiến tôi rung động" hoặc là "Tôi cùng rất tò mò người trong lòng mình là ai", nhưng ngay lúc cậu mở miệng, thì trái tim đã nhanh hơn đầu óc, nói ra lời nói thật lòng của mình.

Người trong lòng tôi, là anh Vương Nhất Bác.

Câu trả lời này, trong đầu của cậu, trong lòng của cậu, đã từng xuất hiện rất nhiều lần.

Cậu vẫn không dám nói hết lòng mình ở trước mặt anh, thậm chí cậu nghĩ là mình sẽ không bao giờ có cơ hội bày tỏ, nhưng lại không nghĩ tới hiện tại đã có cơ hội nói ra.

Tiêu Chiến cố gắng cong khóe môi muốn để bản thân tươi cười, ở trên màn ảnh cậu không muốn thấy bản thân mình thương cảm và đau lòng, miệng lại thoải mái nói tiếp, đánh vỡ sự im lặng của cả căn phòng: "Vừa rồi anh cũng nói, anh ấy là người chồng quốc dân, nếu tôi nói tôi thích người khác, chỉ sợ sẽ không có khả năng thuyết phục."

Phóng viên dần dần từ trong khiếp sợ hồi phục lại, thì ra Tiêu Chiến chỉ là đang nói đùa, vì thế liền phối hợp với cậu, quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, trêu ghẹo nói: "Cậu Tiêu đã nói như vậy, ngài Vương có muốn nhận lấy tấm lòng của cậu ấy không?"

Vương Nhất Bác nghe được lời nói của phóng viên, mới giật mình hoàn hồn, anh cố gắng kiềm chế trái tim đập nhanh, duy trì vẻ bình tĩnh không sợ hãi.

Không nhanh không chậm hướng tới micro của phóng viên, đáy mắt sáng rọi tâm tình, trả lời: "Vậy tôi cũng sẽ nói cho mọi người biết, nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn chờ một người, đó chính là Tiêu Chiến."

"Hả..."

Phóng viên nghe Vương Nhất Bác nói xong, lập tức kinh ngạc, vẫn như cũ khôi hài cười đùa: "Xem ra cậu Tiêu Chiến và ngài Vương là lưỡng tình tương duyệt, nếu vậy thì xin chúc phúc cho tình yêu của hai người hạnh phúc viên mãn, bách niên giai lão..."

Phóng viên cũng có chừng mực, giọng nói trở nên nghiêm túc: "Dĩ nhiên, chẳng qua là tôi đùa giỡn một chút thôi, tốt lắm, hôm nay phỏng vấn tới đây kết thúc, hi vọng mọi người sẽ chú ý nhiều hơn đến diễn xuất của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến trong bộ phim <Khuynh Thành Thời Gian>"

Theo lời của phóng viên, anh và cậu một trước một sau nhìn về phía máy quay, nói: "Tạm biệt."

Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác chỉ là phối hợp với mình mới nói ra lời thâm tình như vậy, nhưng đáy lòng vẫn không nhịn được hơi giật mình, cậu vẫn mong có thể biến lời nói đùa thành lời thật lòng của anh.

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến cũng chỉ vì trả lời vấn đề của phóng viên mới nói thích anh, mặc dù là nói đùa, chỉ tiếc cậu không biết rằng, lời anh đáp lại, không phải vì phối hợp phỏng vấn, mà là lời nói thật lòng.

Trên thế giới này, có bao nhiêu lời thật lòng, đến cuối cùng lại bị biến thành lời nói đùa?

-

Phỏng vấn kết thúc đã 7 giờ, đạo diễn sắp xếp cho mọi người dùng cơm tối trong khách sạn.

Vương Nhất Bác tạm thời nhận điện thoại, muốn mở một hội nghị khẩn cấp, cần trở về công ty, cho nên nói phải rời đi.

Thời gian diễn ra hội nghị không lâu, Vương Nhất Bác hết bận rộn, từ trong công ty đi ra, cũng mới 9 giờ tối.

Có thể vì một ngày bận rộn nhiều việc, thoạt nhìn anh hơi mệt, vừa lên xe, đã tựa vào ghế dựa ở chỗ ngồi phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trợ lý cũng không lên tiếng quấy rầy Vương Nhất Bác, qua một lúc lâu sau, trợ lý đang chuẩn bị mở miệng hỏi Vương Nhất Bác muốn đi đâu, thì bất chợt điện thoại Vương Nhất Bác vang lên.

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn màn hình, vẻ mặt hơi ngẩn ra, sau đó đáy mắt thoáng qua một tia rầu rĩ, sau một lúc lâu, nói với trợ lý: "Đi ngõ Nam La Cố."

Trợ lý có hơi nghi ngờ về việc Vương Nhất Bác đến đó làm gì, nhưng cũng không có hỏi, theo lời anh chỉ thị, lái xe đến ngõ Nam La Cố.

Vương Nhất Bác để cho trợ lý chờ ở trong xe, một thân một mình xuống xe, đi vào trong một cái hẻm nhỏ tối, khoảng hơn 40 phút sau, mới từ bên trong ra ngoài, trong tay ôm hai túi.

Vương Nhất Bác lên xe, đưa một cái túi tương đối lớn cho trợ lý: "Bây giờ cậu hãy đón taxi về Cẩm Tú Viên, tôi đã gọi cho má Trần, dì ấy nói cậu làm gì thì cậu giúp đỡ việc đó."

Trợ lý càng cảm thấy hành động của Vương Nhất Bác khó hiểu, nhìn qua kính chiếu hậu quan sát Vương Nhất Bác, vẫn chưa nhìn ra chuyện gì, xe lái đến phía trước một chút, cậu ta không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn cầm đồ xuống xe.

Vương Nhất Bác nhận lấy chìa khóa xe trong tay cậu ta, ngồi vào ghế lái, lưu loát lái xe rời đi.

Lúc ăn cơm ở khách sạn, đạo diễn đã đề nghị cùng nhau đi hát karaoke.

Bởi vì bộ phim sắp quay xong, tương lai thời gian mọi người cùng nhau một chỗ sẽ càng ngày càng ít, cho nên không có ai phản đối gì, vì thế ăn cơm xong, khoảng 10:30 tối, tất cả mọi người lên ô tô đi "Cung Vàng Điện Ngọc" gần đây.

Tiêu Chiến cùng lên xe Lâm Ngôn với Tống Lệ Tư, trên đường đi xe phải đổ xăng nên đến "Cung Vàng Điện Ngọc" muộn nhất.

Tiêu Chiến nhớ là lúc ăn cơm Vương Nhất Bác nói có việc nên phải đi trước, thế mà bây giờ đã ở đây, đang tao nhã đứng ở trước màn hình lớn, cầm thực đơn ipad trong tay, lúc thấy bọn họ tiến vào, còn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Chiến.

Đạo diễn nhìn ba người bọn họ tiến vào, lập tức chỉ vào bài hát, phất phất tay: "Nào nào nào, ba người đến đây hát đi, một người ít nhất hát hai bài."

"A Chiến, cậu hát hộ tôi với." Tống Lệ Tư nào có thể để Tiêu Chiến chỉ hát hai bài.

Vương Nhất Bác nghe thấy lời Tống Lệ Tư nói với Tiêu Chiến, hơi cau mày lại, vừa cứng nhắc cầm lên chai rượu hoàng gia bật nắp, vừa ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tống Lệ Tư một cái.

Tống Lệ Tư chạm phải ánh mắt của Vương Nhất Bác, giống như cố ý, tiếp tục nói tên một ca khúc, sau đó nói một câu "Cảm ơn" với Tiêu Chiến, rồi xoay người đi về một bên sô pha ngồi xuống, trừng mắt khiêu khích lại Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến hát giúp Tống Lệ Tư trước, rồi mới tìm một ca khúc cho mình, sau đó thuận thế ngồi ở vị trí không xa nơi ca hát, nữ diễn viên phụ thấy Tiêu Chiến ngồi ở đây, lập tức quay đầu nói hai tiếng chào hỏi Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến hàn huyên với nữ diễn viên ấy được khoảng hai ba câu, liền cảm thấy bên cạnh chỗ mình ngồi có một người, cậu còn chưa kịp quay đầu lại xem, thì nữ diễn viên ấy đã cẩn trọng hô lên một tiếng: "Ngài Vương."

Vương Nhất Bác gật gật đầu với nữ diễn viên ấy coi như đáp lại, sau đó mới đưa thực đơn trong tay tới trước mặt Tiêu Chiến, nhẹ nhàng hỏi: "Muốn ăn gì không?"

Cậu vừa mới ăn cơm tối, đã no rồi, nên lắc lắc đầu.

Vương Nhất Bác cũng không có ép buộc, hai mắt cúi xuống nhìn chằm chằm thực đơn, cuối cùng quyết định chọn hai đĩa hoa quả, sau đó đưa thực đơn cho phục vụ đang đứng ở một bên.

Đồ ăn rất nhanh được đưa lên, cũng không biết ai gọi bia, rượu vang, rượu nho,.. hầu như có tất cả các loại rượu.

Đạo diễn sảng khoái để phục vụ rót cho mỗi người một ly rượu Riga tràn đầy, sau đó đề nghị tất cả mọi người cạn ly.

Tiêu Chiến còn chưa nhìn rõ hình dáng ly rượu như thế nào, thì không biết từ đâu một ly trà sữa nóng xuất hiện trước mặt cậu, khói nóng còn bay lượn lờ, tỏa ra hương sữa béo béo, sau đó thanh âm của Vương Nhất Bác truyền đến bên tai: "Cậu Tiêu nói hôm nay không khỏe nhỉ, uống cái này đi."

Tiêu Chiến khó hiểu quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, cậu nói với anh rằng cậu không khỏe khi nào?

Nữ diễn viên phụ nhìn thấy cảnh này, lập tức mở miệng: "Ngài Vương, tôi cũng không khỏe lắm, có thể cũng cho tôi một ly trà sữa nóng được không?"

Vương Nhất Bác giả vờ như không nghe thấy lời nói của nữ diễn viên ấy, thản nhiên đẩy ly rượu trước mặt Tiêu Chiến ra thật xa, sau đó cầm ly rượu trước mặt mình lên, theo lời đề nghị của đạo diễn, uống một hơi cạn sạch ly rượu.

Nữ phụ ấy bị bỏ lơ, cười mỉa hai lần, giống như muốn che đi sự xấu hổ, sau đó cầm ly rượu trên bàn lên, hung hăng uống cạn không còn một giọt.

Tiêu Chiến không nói gì, chỉ ôm lấy cốc sứ trước mắt, uống một ngụm trà sữa, khiến đáy lòng cậu ấm áp vô cùng, không nhịn được uống thêm một ngụm.

Đã có người cầm micro, đứng trước màn hình lớn, bắt đầu thâm tình hát một bài tình ca, người ngồi trên ghế sofa, cũng lần lượt thay đổi.

Nữ phụ ấy ngồi ở bên trái Tiêu Chiến, chỉ lo cùng đạo diễn và Lâm Ngôn nói chuyện, không hề để ý tới cậu nữa.

Vương Nhất Bác ở bên phải, từ trước đến giờ đều trầm mặc không nói gì, cho nên Tiêu Chiến cũng chỉ có thể im lặng nghe người ta ca hát, thi thoảng uống một chút trà sữa.

Cốc trà sữa dần dần thấy đáy, Tiêu Chiến đành phải đặt cốc xuống, người dựa vào phía sau sô pha, bởi vì nhàm chán nên tùy tiện nhẩm theo người khác hát.

Người đang hát có tiếng là độc đoán gia trưởng, một mình anh ta hát liền ba bài, vẫn không có ý hạ micro xuống, còn tiếp tục chọn cho mình thêm một bài "Gió Đông Đến" của Châu Kiệt Luân.

Bài hát này, lúc đi học Tiêu Chiến cũng rất thích, chỉ là bởi vì đã quá lâu rồi nên ca từ cũng không nhớ rõ lắm, trong lòng nhẩm đến câu thứ năm liền dừng lại, đành phải ngẩng đầu nhìn lời bài hát trên màn hình lớn, lúc nhìn đến câu: "Nước chảy về phía đông, thời gian đã trôi nhanh như thế nào, hoa nở một lần đã tàn, anh lại bỏ qua...", thì cậu cảm giác được tay của Vương Nhất Bác vậy mà đang chạm vào tay cậu.

Một cảm xúc mãnh liệt như dòng điện chạy từ đầu ngón tay đến toàn thân của cậu, cả người liền cứng đờ, nhìn chằm chằm lời bài hát trên màn hình lớn, dưới đáy lòng thế nào cũng không nhẩm theo được.

Tay của cậu cứng đờ một lúc lâu, mới phát hiện tay anh vẫn đặt trên tay mình không hề rời đi, trong lòng bàn tay của anh cầm một chiếc điện thoại.

Tiêu Chiến nuốt nước bọt một cái, ngón tay giật giât, muốn né tránh tay của anh, kết quả anh lại buông lỏng điện thoại ra, cả bàn tay to lớn của anh bao trùm lên tay của cậu.

Trong nháy mắt, Tiêu Chiến cảm thấy cánh tay như không phải của mình, độ ấm không thể nói thành lời từ trong lòng bàn tay anh truyền đến, theo mu bàn tay của cậu lan tỏa khắp toàn thân.

Tay cậu lắc một cái, muốn rút đi, nhưng lại cảm giác được các đầu ngón tay của anh xen kẽ vào khe hở ngón tay cậu, nắm chặt lấy.

Tiêu Chiến không nhịn được nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác ở bên cạnh, anh nhìn màn hình lớn, sắc mặt lạnh nhạt, không hề có một cảm xúc nào, nhưng trái tim của cậu như đang nhảy lên, từ từ nhanh hơn, ngay cả hai bên tai cậu cũng nóng lên.

Lúc còn thiếu niên thầm mến anh, luôn ảo tượng những hình ảnh cùng anh nắm tay thanh thuần biết nhường nào.

Nhiều năm như vậy, đúng là anh và cậu còn chưa từng nghiêm túc nắm tay lần nào, đây là lần đầu tiên, hóa ra so với tưởng tượng càng khiến cho tim cậu đập nhanh hơn.

Tiêu Chiến cũng học theo dáng vẻ của Vương Nhất Bác, nhìn chằm chằm màn hình lớn, trên mặt vô cùng bình thản, nhưng cậu lại đánh bạo, ngón tay hơi dùng sức một chút, nắm chặt lại tay anh.

Vương Nhất Bác cảm giác được lực từ các đầu ngón tay của cậu, mắt lóe lên tia sáng, nhưng vẫn là dáng vẻ bình tĩnh không quan tâm bất cứ điều gì như cũ.

Người bên ngoài nhìn vào, giống như giữa anh và cậu không hề có bất cứ chuyện gì, mọi người đều không thể nhìn thấy, bọn họ chính là đang nắm chặt lấy tay nhau.

Tiêu Chiến đã hoàn toàn không còn nghe được bất kỳ âm thanh gì trong phòng, rất nhiều thắc mắc ở trong đầu, tại sao Vương Nhất Bác muốn nắm tay cậu? Rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì? Không phải vì thích cậu đâu nhỉ...?

Bởi vì anh đã từng nói, dù người anh thích là ai, thì cũng vĩnh viễn không thể là cậu...

Trong lòng Tiêu Chiến có một hồi ngọt ngào, có một hồi chua xót, không ngừng đấu tranh nhau.

Cậu cũng không biết rốt cuộc mình và anh đã nắm tay bao lâu, đến cuối cùng trong lòng bàn tay hai người cũng đổ một chút mồ hôi, ẩm ướt dính dính, nhưng cảm giác này tuyệt đối không chán ghét, ngược lại còn khiến cậu cảm thấy có chút hạnh phúc.

"Tiếp theo sẽ là bài hát nào?" Tống Lệ Tư chợt lên tiếng hỏi.

Ánh mắt Tiêu Chiến nhìn chằm chằm màn ảnh lớn, không có phản ứng.

"Thời Niên Thiếu Có Em, là ai hát vậy?" Lại có những người khác tiếp tục phụ họa hỏi.

Tiêu Chiến như cũ im lặng.

Tống Lệ Tư muốn Tiêu Chiến hát, cho nên trước câu hỏi của mọi người, cũng không có người đáp lại, liền mở miệng: "A Chiến!"

Tiêu Chiến nghe thấy giọng của Tống Lệ Tư, cuối cùng có chút bình tĩnh lại, thắc mắc nhìn Tống Lệ Tư, chớp chớp mắt "Hả?" một tiếng, còn nói: "Chị Lệ Tư, sao vậy?"

Tống Lệ Tư quơ quơ micro: "Có phải cậu yêu cầu bài Thời Niên Thiếu Có Em?"

Tiêu Chiến vội vàng gật đầu, sau đó rút tay mình ra khỏi tay của Vương Nhất Bác thật nhanh, rồi đứng lên.

Vương Nhất Bác ngồi trên ghế, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, tay lại nhẹ nhàng nắm chặt, giống như muốn giữ lại cảm giác nắm tay Tiêu Chiến, vĩnh viễn giữ lại trong lòng bàn tay.

Cậu đi tới trước mặt Tống Lệ Tư, nhận lấy micro.

Ngồi ở trước dàn karaoke, đang chờ vào nhạc, thì bất chợt có người kinh ngạc hỏi một câu: "Ơ, sao lại là song ca? A Chiến, hình như cậu nhầm rồi?"

Tiêu Chiến còn chưa tỉnh táo lại với việc cùng Vương Nhất Bác lén nắm tay, đối mặt với câu hỏi của mọi người, đầu óc hơi chậm chạp, vẫn chưa kịp trả lời, thì Vương Nhất Bác bất chợt lên tiếng: "Là tôi chọn."

Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác, anh và cậu chọn cùng một ca khúc?

Sau đó đáy lòng bắt đầu xuất hiện một cỗ vui sướng khó nói nên lời, bởi vì anh và cậu cùng yêu thích một bài hát.

"Ngài Vương và A Chiến chọn giống nhau thật, vậy không bằng hai người cùng nhau song ca đi." Có người thừa dịp vui vẻ đề nghị.

Nãy giờ cũng chỉ có một người hát, hơi nhàm chán, đối với đề nghị này, những người khác cũng ồn ào lên tiếng đồng ý.

Tiêu Chiến không dám tự tiện quyết định, vì vậy nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Anh ngồi ở trên ghế sô pha dừng lại tầm vài giây, sau đó không nói tiếng nào đứng lên, cầm một micro khác, đi tới bên cạnh Tiêu Chiến.

Nhìn màn hình chiếu lời nhạc, trong phòng nháy mắt yên tĩnh lại, Vương Nhất Bác ưu tiên ra dấu tay "Xin mời" với Tiêu Chiến.

Cậu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khẽ đếm nhịp, sau đó liền mở miệng bắt đầu: "Em luôn nhớ về những năm tháng học trò đầy màu sắc, những lúc thẫn thờ vẫn cứ trông ngóng mãi hình bóng anh, có lẽ anh không biết rằng nhóc con là em ngày ấy, những bí mật thời niên thiếu em vẫn luôn giấu ở một góc trong tim."

Tiêu Chiến vừa hát một câu, trong đầu liền hiện lên thời tuổi trẻ của chính mình, vì có thể đứng xa xa nhìn Vương Nhất Bác, mà cố ý vòng qua lớp của anh để đi toilet, đáy lòng cậu khi đó che giấu bí mật cậu thương anh, cho tới bây giờ vẫn giấu, nhưng chưa từng phai nhạt.

Âm thanh của Tiêu Chiến thực sự rất nhu hòa êm tai, làm cho Vương Nhất Bác thất thần trong nháy mắt.

Anh giơ lên micro, hát lời tiếp theo: "Ngã tư đường chờ em, có anh cùng xe của anh, chạng vạng hơi lạnh, có anh và em, ánh mặt trời không bì kịp bằng màu sắc trong mắt em, cũng không có nói lời tạm biệt, nhưng mà ly biệt lại trong im lặng."

Tiêu Chiến: "Anh có ngẫu nhiên nhớ tới em hay không, giống như em vẫn thường nhớ tới chuyện đã qua."

Vương Nhất Bác: "Chúng ta ở trong mưa mùa thu, không nói chuyện, lại ở thu đi xuân đến, mất đi liên lạc."

Vương Nhất Bác: "Em có ngẫu nhiên nhớ tới anh hay không, bây giờ em và anh đã không còn quan hệ."

Hai người đối diện lẫn nhau, đều trút hết nỗi lòng của bản thân, hát lên bài hát này.

Nhưng không có một ai biết, đáy lòng hai người, lại đồng thời nghĩ tới những chuyện đã qua.

Rõ ràng anh và cậu thầm mến lẫn nhau, lại không có ai mở miệng, hao phí bao nhiêu tâm tư vì nhau.

Tuổi trẻ của họ cứ ngây thơ như vậy, dần dần gần gũi, trở thành bạn tốt, nhưng mà cuối cùng, bạn tốt lại mỗi người đi một ngả suốt 5 năm.

Trong 5 năm đó, cậu vẫn luôn nhớ tới anh, nhưng chỉ có thể dựa vào tin tức của anh ở trong vòng giải trí, để giảm bớt nỗi nhớ ở đáy lòng mình.

Trong 5 năm đó, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ quên cậu, vì nghe được tin tức của cậu, mà anh hèn mọn đi lợi dụng hảo cảm của Như Ý, từ trong miệng của cô ta tìm hiểu nhất cử nhất động của cậu.

Tiêu Chiến: "Thời niên thiếu của em có anh."

Vương Nhất Bác: "Thời niên thiếu của anh có em."

Theo sau hai câu hát này, âm nhạc dần dần giảm nhỏ.

Quả đèn nhiều màu không ngừng xoay tròn, ánh sáng xẹt qua thân ảnh của anh và cậu.

Cậu nhìn tầm mắt của anh, trở nên có chút mông lung, ấm áp.

Anh dừng lại ở ánh mắt của cậu, trở nên có chút mê ly thâm thúy.

Dưới đáy lòng cậu, lặng lẽ nói: Vương Nhất Bác, em yêu anh.

Dưới đáy lòng anh, thâm tình nói: Tiêu Chiến, anh yêu em.

-

Bởi vì xế chiều ngày mai còn phải trở lại đoàn phim, cho nên lúc 11:40 thì tất cả mọi người đã nhao nhao rời đi.

Vương Nhất Bác nói một câu với Tiêu Chiến: "Chờ tôi, tôi chở em về", sau đó liền đi đến trước sân khấu tính tiền.

Có vài người uống hơi nhiều, Tiêu Chiến giúp đỡ đưa những người đó lên xe, sau đó nhìn bọn họ rời đi, lúc này mới xoay người, trở về đại sảnh.

Vương Nhất Bác đứng dưới ngọn đèn sân khấu, đang ở một bên ký tên.

Tiêu Chiến không tiến lên quấy rầy, chỉ đứng ở xa, cậu thấy động tác ký tên của anh rất nhanh, đưa thẻ quẹt cho thu ngân, lúc cô ấy đem thẻ trả lại cho anh, vẻ mặt kích động không biết nói gì đó, Vương Nhất Bác nhàn nhạt gật đầu, sau đó thấy thu ngân kia đưa ra một quyển sổ, Vương Nhất Bác lại cầm bút ký tên.

Trong lúc ký tên, thu ngân lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh của anh, Vương Nhất Bác cảm giác được, lại không nói gì, chỉ để bút xuống, cất kỹ thẻ của mình, xoay người nhìn thấy Tiêu Chiến đang đứng ở cửa, liền bước nhanh đi tới.

Xe Vương Nhất Bác đậu ở ngưỡng cửa chính, sau khi chờ Tiêu Chiến lên xe, anh mới ngồi vào, trước tiên nhìn qua đồng hồ trong xe đã 11:55, sau đó không nhanh không chậm khởi động xe, rời đi.

Xe vừa chạy được đến tuyến phố chính, Vương Nhất Bác không tăng tốc mà giẫm phanh lại, xe chậm rãi dừng ở ven đường.

Tiêu Chiến nhíu mày, có chút khó hiểu quay đầu, hỏi một câu: "Sao thế?"

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ chăm chú nhìn màn hình điện thoại di động, trong xe rất yên tĩnh.

Anh nhìn thời gian trên màn hình là 11:59, lúc chạm đến 12 giờ, thì anh bỗng lấy một chiếc túi, đưa tới trước mặt cậu, giọng điệu vô cùng dịu dàng: "Sinh nhật vui vẻ."

Tiêu Chiến nhìn chiếc túi trước mặt, trong đầu có chút ngu ngốc.

Vương Nhất Bác nhìn cậu đáng yêu như vậy, đáy lòng có chút mềm mại, ngữ điệu càng trở nên dịu dàng hơn: "Chắc tôi là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật em nhỉ."

Tiêu Chiến chớp chớp mắt, lúc này mới nhớ tới, bây giờ là sinh nhật của mình.

Thật ra lúc sáng tỉnh dậy, cậu còn nhớ rõ ngay hôm sau là sinh nhật của mình, kết quả bận bịu cả ngày, đến sau cùng, đã quên mất.

Anh nhìn cậu hồi lâu không có phản ứng, lần thứ ba mở miệng: "Không mở quà sao?"

Tiêu Chiến hồi phục tinh thần, lập tức vươn tay nhận lấy túi giấy trong tay Vương Nhất Bác, không thể chờ đợi mà mở ra ngay, thấy bên trong có một cái hộp được bọc tinh xảo, Tiêu Chiến vừa cầm hộp, vừa ngẩng đầu lên, ngây thơ hỏi: "Quà gì vậy?"

"Tôi nhớ em từng nói, muốn biết quà là gì, nên nhanh chóng mở ra mới được."

Lúc sinh nhật của anh, cậu tặng quà cho anh đã nói như thế.

Nghe anh nhắc lại lời của mình, Tiêu Chiến cong môi, ngón tay mảnh khảnh bắt đầu mở ra giấy bọc bên ngoài chiếc hộp.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến cười, đáy lòng càng mềm mại, xúc động muốn giơ tay lên xoa nhẹ đầu của cậu.

Nhưng bất chợt tâm tình anh trở nên có hơi khẩn trương, anh nhớ tới nhiều năm trước, mình tỉ mỉ chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu, lại bị ném trong đống rác.

Tay Vương Nhất Bác lặng yên đổ mồ hôi.

Tiêu Chiến mở hộp ra, thấy bên trong là một con búp bê bằng sứ.

Trước đây không lâu, một nhà thiết kế trong công ty Hoàn Ảnh đã đặc biệt cầm bức tranh của cậu, thiết kế ra nó.

Vương Nhất Bác cầm bản vẽ thiết kế đó, làm thành con búp bê sứ giống y như cậu, rất đáng yêu.

Đáy mắt Tiêu Chiến lập tức toát ra tia sáng thích thú, nhìn về phía Vương Nhất Bác nói: "Cảm ơn anh."

Thấy Tiêu Chiến phản ứng như thế, lòng Vương Nhất Bác cũng thả lỏng, lên tiếng hỏi: "Thích không?"

"Thích lắm!" Tiêu Chiến không chần chờ chút nào trả lời.

Chỉ cần là anh tặng, cậu đều thích...

Anh thấy trong mắt cậu được một tia chắc chắn, tâm trạng khẩn trương hồi lâu, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Bởi vì sợ công việc bận rộn sẽ quên đi ngày tháng trôi qua, nên anh vẫn luôn ghi nhớ sinh nhật cậu trong điện thoại.

Ngày sinh nhật của cậu những năm trước, anh đều chuẩn bị quà cho cậu, từ lúc càng có tiền thì càng chuẩn bị nhiều món quà giá trị hơn, nhưng cho dù muốn tặng thì cũng chỉ có thể nhờ người đưa đến, rồi lại sợ món quà của mình kết cục như 5 năm trước, bị cậu ném ở trong đống rác, cho nên dứt khoát tự cất giữ vào chỗ bí mật.

Tối nay lúc anh thấy điện thoại nhắc nhở, nghĩ đến quà Tiêu Chiến tặng mình năm nay, vì vậy anh cũng muốn tặng đáp lễ cho cậu.

Lúc ấy sắc trời đã tối, rất nhiều trung tâm cũng đóng cửa, có hơi khó mua quà, cho nên cả người có hơi rầu rĩ, nhưng sau đó anh nhớ tới, trước đây không lâu tình cờ nghe người ta nói ở ngõ Nam La Cố có một cửa hàng làm đồ mỹ nghệ rất đặc biệt, vì vậy để cho trợ lý đưa mình đến đó.

Bên trong con búp bê này là rỗng ruột, nên anh đã bỏ giấy vào, là những lời anh viết cho cậu nhiều năm qua, những điều anh vẫn muốn nói với cậu, đã từng vì nguyên nhân không xứng, sau lại là vì không thể yêu.

Cõ lẽ cả đời này cậu cũng sẽ không thấy, hoặc có lẽ ở tương lai sau này, lúc cậu và anh không còn bên nhau, cậu có thể từ bên trong con búp bê nhìn thấy bí mật thâm tình này của anh...

Đối với Tiêu Chiến mà nói, cho dù người ta mang những thứ đắt tiền nhất trên thế giới đến trước mặt cậu, đều không sánh bằng một con búp bê sứ bình thường mà Vương Nhất Bác tặng cho cậu.

Tiêu Chiến càng nhìn càng thích con búp bê này, cuối cùng nhịn không được cầm lên chiếc điện thoại, mở camera, đưa cho Vương Nhất Bác: "Giúp tôi chụp một tấm đi."

Vương Nhất Bác nghe thấy lời cậu nói, hàng mi nhẹ nhàng run rẩy, lập tức thu lại suy nghĩ của bản thân, vẻ mặt bình tĩnh vươn tay cầm lấy điện thoại.

Bên trong màn hình camera là Tiêu Chiến đang ôm búp bê, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu ra, đôi mày thanh tú, ý cười rạng rỡ, đáng yêu động lòng người.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm màn hình trong vài giây, sau đó mới bấm nút chụp ảnh.

Tiêu Chiến cầm lại điện thoại, đánh giá tấm ảnh một cái, hết sức hài lòng, vẻ mặt đắc ý một chút, sau đó liền mở weibo ra, đăng lên ảnh chụp, viết: "Món quà sinh nhật đáng yêu nhất, tuyệt vời nhất! Tiêu Chiến của tương lai, ngày càng nỗ lực, ngày càng tiến lên!!!"

Cuối cùng, cậu còn điền một hàng icon mỉm cười.

Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh, chứng kiến toàn bộ hành động của Tiêu Chiến, ôn hòa mở miệng: "Về Cẩm Tú Viên trước đi."

"Được."

Tiêu Chiến không hề do dự trả lời, cảm nhận chiếc điện thoại cầm trong tay rung lên, liền cúi đầu nhìn lại, là bình luận của Tống Lệ Tư: "A Chiến, sinh nhật vui vẻ."

Weibo của Tiêu Chiến hiện tại có không ít fan, những người quan hệ khá tốt với cậu trong đoàn phim cũng vào bình luận, tin tức phát ra chưa đến một phút, liền có không ít người vào bình luận chúc mừng, gần đây tài khoản của cậu nhiệt độ vô cùng cao.

Xe chạy nhanh trên đường gặp đèn đỏ, Vương Nhất Bác đạp phanh lại, hai mắt anh nhìn vào điện thoại, sau đó ngón tay bấm bấm vài cái, lúc đến đèn xanh, Vương Nhất Bác mới buông điện thoại xuống, chạy tiếp.

Điện thoại của Tiêu Chiến liên tiếp vang lên, cậu vừa mở lên màn hình liền nhìn thấy bình luận của Vương Nhất Bác, chỉ đơn giản bốn chữ: "Sinh nhật vui vẻ."

Trong lòng cậu nhất thời cảm thấy ngọt ngào, quay đầu nhìn xuyên qua gương chiếu hậu thấy anh đang hết sức chăm chú lái xe, đáp lại Vương Nhất Bác một câu: "Cám ơn."

Sau đó, Tiêu Chiến cũng trả lời thêm một số người như Lâm Ngôn, Tống Lệ Tư, đạo diễn...

Một lần nữa gặp đèn đỏ, Vương Nhất Bác lại cầm lên điện thoại, ở bên trong rất nhiều tin tức, cũng thấy trả lời của Tiêu Chiến, vì thế đáp lại: "Khách sáo rồi."

Cậu lướt xem bình luận, kết quả lại nhìn thấy câu này của anh, khóe môi không nhịn được cong lên.

Cậu không tiếp tục trả lời anh, nhưng ánh mắt lại chú ý đến Vương Nhất Bác ở bên cạnh.

Bên trong xe chỉ có hai người, tuy không có trao đổi bất kỳ điều gì, nhưng không khí rất ấm áp.

Tiêu Chiến nghĩ sinh nhật hàng năm anh đều tặng quà cho cậu, mãi đến một năm tốt nghiệp đại học kia, cậu lại không có quà của anh.

Lúc đó, cũng là lúc quan hệ của anh và cậu trở nên xa lạ.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác: "Không ngờ là anh còn nhớ rõ sinh nhật của tôi, tôi còn tưởng anh đã quên rồi."

Vương Nhất Bác nhìn thẳng đường phố phía trước, ánh đèn ngoài cửa xe không ngừng xẹt qua trên mặt anh, khiến vẻ mặt anh có chút mơ màng, anh im lặng vài giây, mới lên tiếng: "Cho tới bây giờ đều chưa từng quên."

Sinh nhật của cậu, sinh nhật của mẹ, ngày giỗ của mẹ, là ba ngày quan trọng nhất của anh, từ trước đến nay đều chưa từng quên.

Đáy lòng Tiêu Chiến run lên một chút, sau đó có cảm giác khẩn trương không nói nên lời, cậu như muốn xác nhận điều gì, hỏi: "Anh đều nhớ kỹ ngày sinh nhật của tôi sao?"

"Bảy lần sinh nhật của em, làm sao có thể quên?"

Lúc anh nói những lời này, ngữ điệu dường như nhiễm một tầng sầu não nhàn nhạt, khiến người khác không nhận ra.

Những lần sinh nhật từ thời niên thiếu của cậu, mỗi năm anh đều tặng quà.

Trọn vẹn 7 năm, đều là anh cố gắng yêu cậu.

7 năm?

Đột nhiên, Tiêu Chiến nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng, cậu chỉ nhận được sáu món quà của anh, sao anh lại nói là bảy? Thêm một món nữa là con búp bê này sao?

Tiêu Chiến vừa muốn mở miệng hỏi Vương Nhất Bác, điện thoại lại reo lên.

Là một dãy số xa lạ.

Tiêu Chiến nuốt lời định nói vào trong miệng, cầm lấy điện thoại, nghe máy, bên trong truyền đến một giọng nữ lễ phép: "Xin hỏi có phải là cậu Tiêu - người nhà của anh Tề Mạn không ạ?"

Tiêu Chiến sửng sốt một phen: "Cô là?"

"Đây là bệnh viện, anh Tề vừa mới tỉnh lại, tôi gọi điện thoại cho Tề gia nhưng không ai nghe máy, vì thế chỉ có thể gọi cho cậu."

"Tôi lập tức đến đó."

Cậu cúp điện thoại, nhìn Vương Nhất Bác nói: "Chúng ta mau đến bệnh viện một chuyến, anh Tề Mạn tỉnh rồi."

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gật đầu, không nói lời nào liền quay đầu xe, chuyển hướng về bệnh viện nơi Tề Mạn đang nằm.

Dọc đường đi, đáy lòng anh nghĩ, Tề Mạn đã tỉnh, anh và cậu có phải cũng nên kết thúc không?

Dọc đường đi, đáy lòng cậu cũng nghĩ, sau này quan hệ của anh và cậu sẽ trở nên như thế nào đây, sau khi cậu hủy bỏ hôn sự này, bọn họ có thể làm bạn bè của nhau giống như hiện tại không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro