Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Bất thình lình có tiếng gõ cửa, dọa Tiêu Chiến đang nhìn chằm chằm phong bì màu xanh phải nhảy dựng lên, sau đó cậu nghe thấy bên ngoài mơ hồ có tiếng gọi "Cậu chủ" của má Trần.

Vì vậy vội vội vàng vàng nhét phong thư vào trong hộp, đậy nắp lại, đặt lại vào trong vali, sau đó khóa mật mã, đẩy vali về chỗ cũ, mới đi ra mở cửa.

Má Trần bưng chén sứ tinh xảo, đưa cho Tiêu Chiến: "Cậu chủ, tôi nấu một ít canh gừng, bên ngoài trời mưa, uống chút đi, cẩn thận bị cảm."

Uống hớp canh gừng, Tiêu Chiến cảm thấy ấm hơn rất nhiều. Sau khi má Trần bưng bát rời khỏi, Tiêu Chiến liền trực tiếp bò lên giường, lấy di động lướt Weibo.

Có status mới, cậu để ý từ đầu tới cuối trang duy nhất một nội dung chúc mừng sinh nhật của Tống Lệ Tư, phần lớn bạn thân đều là minh tinh làng giải trí.

Ngay cả Vương Nhất Bác cũng gửi dòng tin nhắn trên weibo cho Tống Lệ Tư, một câu rất đơn giản: "Sinh nhật vui vẻ!" Còn đính kèm thêm biểu tượng bánh ga-tô nữa.

Sự kiện vừa được phát ra chưa tới ba tiếng, lượt bình luận đã vượt qua con số 100,000. Tiêu Chiến mở ra, như thường lệ là một nhóm fan liên tục hô to: "Ông xã".

Tiêu Chiến cũng gửi tin chúc mừng trên weibo cho Tống Lệ Tư. Cậu không ngờ rằng Tống Lệ Tư rất nhanh liền trả lời cậu: Cảm ơn đệ đệ.

Trong bộ phim <Khuynh Thành Thời Gian>, Tiêu Chiến đóng vai em trai của Tống Lệ Tư. Lúc diễn, Tống Lệ Tư thường gọi Tiêu Chiến là "đệ đệ", do đó từ "đệ đệ" này chỉ là xưng hô từ trong phim ra ngoài thôi.

Chỉ trong chốc lát, dòng tin nhắn của cậu đã tăng lên tới 1000 lượt trả lời của fan Tống Lệ Tư.

Anh cũng tham gia đóng <Khuynh Thành Thời Gian>, mà Tống Lệ Tư lại gọi cậu là "Đệ đệ", nên mọi người liền sẽ biết Tiêu Chiến cũng có vai trong phim, tất nhiên không ít fan của Vương Nhất Bác cũng bay vào:

"Hóa ra cậu là người đóng cặp với ông xã nhà tôi à!"

"Cũng đẹp thật nha!"

"Quay thì quay, nhớ không được quyến rũ ông xã nhà tôi!"

"Ai da, sao ông xã lại tìm cho tôi tình địch càng ngày càng đẹp thế này, áp lực quá đi!"

...

Tiêu Chiến cứ thế nhàm chán nhìn hết comment trên trang weibo của mình. Cậu cũng không biết mình rốt cuộc xem tới dòng thứ mấy trăm, thì cơn buồn ngủ bỗng ập đến, liền chìm vào giấc ngủ say.

-

Lúc Vương Nhất Bác lái xe vào trong sân biệt thự Cẩm Tú Viên, anh nhìn gian phòng biệt thự qua cửa kính xe, thấy đèn đã tắt, chỉ có hai phòng ngủ lầu một và lầu hai còn bật đèn ngủ.

Vương Nhất Bác không lái xe vào ga ra, trực tiếp dừng trước cửa, sau đó xuống xe, mở cửa đi vào nhà.

Má Trần đã ngủ, nên không ai ra đón.

Vương Nhất Bác đổi giày, theo đèn tường phòng khách đi lên lầu.

Đẩy cửa phòng ngủ, bên trong là một mảng yên tĩnh, Vương Nhất Bác đi vào liền có thể nhìn thấy Tiêu Chiến đang nằm trên giường ngủ thật sâu.

Vương Nhất Bác bước từng bước nhẹ nhàng, không tiếng động đến bên giường. Dưới ánh đèn mờ nhạt, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tiêu Chiến một hồi lâu, sau đó vươn tay, rút lấy chiếc di động trong tay cậu, đặt lên tủ đầu giường, rồi lấy chăn nhẹ nhàng đắp kín cho cậu.

Vương Nhất Bác thuận thế ngồi trên giường, một hồi sau mới vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào gò má Tiêu Chiến. Ngón tay chậm rãi vuốt ve hàng mi phía dưới, như động tác lau đi nước mắt, cuối cùng tay anh dừng lại trên mái tóc cậu, lẳng lặng thật lâu cũng không di chuyển.

Kể từ hơn năm năm trước đây, Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến là người mà anh không thể yêu, nên anh luôn hờ hững lạnh nhạt trước mặt cậu, cho dù đôi khi vượt ngoài tầm kiểm soát, anh cũng sẽ nhanh chóng che đậy cảm xúc thật sự của mình, để cậu không nhận thấy được đằng sau sự mất khống chế ấy của anh chính là vì tình yêu.

Cả cuộc đời này, ngoại trừ người mẹ thân sinh ra anh, người duy nhất anh quan tâm cũng chỉ có cậu thôi.

Mẹ cho anh sinh mạng, để anh đến được với thế giới này, cảm thụ được tất cả mọi thứ đen tối lạnh lẽo nhất.

Mà cậu lại khiến anh như được tái sinh, để cho anh thấy trên thế giới này, vẫn còn tồn tại một loại ngọt ngào và ấm áp.

Tiêu Chiến không biết rằng cậu là toàn bộ hy vọng và động lực sống của anh trong kiếp người này.

Ngay cả bây giờ, dù anh trở thành một người cao cao tại thượng, cậu vẫn là niềm hi vọng và động lực của anh.

Không ai biết rằng anh rõ ràng là người có gia đình, nhưng từng ấy năm vẫn luôn là một thân một mình.

Cho dù hiện tại có nhiều người vây quanh anh như thế, nhưng họ không biết được kỳ thật nội tâm anh cô đơn hơn bất cứ ai khác.

Anh không mơ ước gì nhiều, chỉ mong rằng mãi mãi có cậu kề bên.

Vương Nhất Bác từng nghĩ tới muốn tranh đấu một lần, chỉ là còn chưa bắt đầu đã không có tư cách, sau đó thì Tiêu Chiến cũng bắt đầu tránh né anh.

Ngay cả bản thân anh cũng không hiểu tại sao cậu bắt đầu né tránh anh?

Cho đến bây giờ, anh vẫn còn nhớ rõ, cậu hoàn toàn rút khỏi thế giới của anh là từ bữa tiệc của Tề Mạn, lúc đó anh vì Tiêu Chiến mà tâm trạng rất tệ, nên đã uống không ít rượu.

Trong lúc mơ mơ màng màng thì cảm giác được dường như cậu đi đến bên cạnh mình, hỏi anh một câu nhưng cụ thể là gì thì anh không rõ.

Vì say khướt rồi nên anh cũng không nhớ chính mình lúc ấy đã trả lời như thế nào, chỉ là khi tỉnh rượu thì không thấy cậu nữa.

Anh hỏi Tề Mạn rằng cậu về hồi nào thì được biết là Tiêu Chiến đã về từ sớm rồi, lúc đó anh chỉ nghĩ chắc đó là ảo giác, cho nên cũng không để ý nhiều.

Từ sau bữa tiệc của Tề Mạn lần đó, anh luôn luôn bận bịu ngập đầu, số lần gặp cậu cũng dần dần ít đi, thỉnh thoảng có chạm mặt thì cậu cũng không nói chuyện với anh.

Thật ra, so với việc khiến cậu từ "yêu" biến thành "không thể yêu" năm năm trước, thì việc Tiêu Chiến từng bước rời xa khỏi thế giới của anh càng đau khổ hơn nhiều.

Vương Nhất Bác dừng tầm mắt nơi Tiêu Chiến, có rất nhiều cảm xúc đan xen: đau đớn, yêu thương, khổ sở, ấm áp, bất đắc dĩ... Cuối cùng tất cả đều biến thành căn bệnh của trái tim.

Chỉ những lúc cậu không nhìn thấy, anh mới dám để cho những cảm xúc ấy lộ ra một cách chân thật.

Nhìn như luôn ra vẻ lạnh nhạt, nhưng thật ra trong lòng cực kỳ quan tâm.

Vương Nhất Bác nghĩ tới đây, không thể không hít một hơi thật sâu, sau đó kéo thần trí về, anh từ từ cúi xuống và nhẹ nhàng hôn lên trán của cậu.

Anh muốn nói với chàng trai đang ngủ say này một câu "Anh yêu em", nhưng yết hầu lên xuống hai lần cũng không phát ra được.

Anh chỉ đành chậm rãi đứng lên rồi bỏ đi.

Có một loại tình yêu dù gắng thế nào cũng không thể thốt nên lời được.

Vì vừa ra khỏi cửa miệng liền sẽ bị bay đi mất.

Đối với anh mà nói, anh đã mất quá nhiều nên không thể mất đi cậu nữa.

-

Ngày hôm sau, má Trần rời giường, đang định ra khỏi phòng ngủ đi chuẩn bị bữa sáng, kết quả mở cửa, liền nhìn thấy Vương Nhất Bác từ trên lầu đi xuống.

Má Trần hoài nghi rốt cuộc anh tối qua trở về hồi nào, cho nên sửng sốt một lúc, mới mở miệng lên tiếng chào hỏi: "Chào buổi sáng, ngài Vương."

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ gật đầu, liền đi về phía cửa, thay giày. Lúc lấy chìa khóa xe, Vương Nhất Bác nói với má Trần một câu: "Đừng nói cho cậu chủ biết tôi đã trở về."

Sau đó cũng không chờ má Trần kịp phản ứng, liền trực tiếp đẩy cửa rời đi.

Cho đến khi má Trần hoàn hồn thì chỉ còn mơ hồ tiếng xe Vương Nhất Bác vọng lại.

Má Trần đứng tại chỗ, lắc cái đầu mờ tịt, chẳng qua là cảm thấy ngài Vương thực kỳ lạ, rõ ràng là quan tâm tới cậu chủ nhiều như thế, sao cứ phải nghĩ mọi cách giấu giếm đi chứ?

-

Trở về đoàn phim, sang ngày hôm sau vẫn quay như thường lệ, từ sáng đến tối đều là cảnh quay của Tống Lệ Tư, Lâm Ngôn và Lệnh Hạ. Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, mới tới phiên Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.

Bối cảnh của cảnh quay này là vào buổi tối, anh đi đã lâu không tung tích nhưng lại đột nhiên về trong trạng thái say khướt, lầm tưởng cậu là người mình yêu nên thổ lộ và hôn say đắm.

Nhưng mọi người trong giới đều biết, Vương Nhất Bác từ lúc vào showbiz đến nay, những màn bắt buộc có cảnh hôn thì cũng chỉ là hôn giả.

Vì vậy từ đầu buổi, đạo diễn đã nói với Tiêu Chiến chỉ là hôn giả, nhưng dù như thế thì cũng là cảnh hôn đầu tiên của hai người, cho nên cậu từ sáng sớm mà đã bắt đầu lo lắng, một mực căng thẳng mãi cho tới cảnh quay tối.

Theo tiếng chuẩn bị của đạo diễn, Tiêu Chiến ra trước trường quay, ngồi trên chiếc ghế sofa xem ti vi.

Sau đó theo tiếng bắt đầu của đạo diễn, các máy quay chung quanh cậu bắt đầu chuyển động 365 độ.

Cho đến khi đạo diễn thấy hài lòng với cảnh quay, mới ra hiệu cho Vương Nhất Bác.

Để cho có cảm giác, Vương Nhất Bác hơi uống chút rượu, nhưng chưa đạt được mức ngà ngà say thì đã thấy ám hiệu của đạo diễn.

Anh liền lắc lư đẩy cánh cửa bước vào phòng.

Tiêu Chiến nghe tiếng cửa mở, lập tức quay đầu lại, thấy Vương Nhất Bác đứng không vững nơi cửa, đang loay hoay với đôi giày.

Vì vậy cậu liền tiến lên trước, giúp anh thay giày, sau đó đỡ Vương Nhất Bác đi đến bên ghế sofa, ngồi xuống.

Thời điểm cậu đang chuẩn bị đi rót ly nước cho Vương Nhất Bác, anh đột nhiên ôm chầm lấy cậu, ấn ngã cậu xuống ghế.

Cảnh quay tới đây không có một chút sơ hở. Kế tiếp là Vương Nhất Bác say khướt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, nhìn lại nhìn, rồi hôn lên.

Nhưng thời điểm Vương Nhất Bác cúi đầu xuống hôn cậu, bị đạo diễn hô một tiếng "Cắt", ngay sau đó truyền đến tiếng đạo diễn: "Vương ảnh đế, biểu cảm vừa rồi chưa tốt, làm lại một lần nữa."

Đây là lần đầu tiên cảnh diễn của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không tốt, phải quay lâu như vậy, hơn nữa nguyên nhân còn là vì Vương Nhất Bác.

Vì cứ mỗi lần quay lại, không biết là do trạng thái của Vương Nhất Bác không tốt, hay là vì nguyên nhân khác, mà cứ tới đoạn hôn Tiêu Chiến là anh liền có vấn đề.

"Cắt, Vương ảnh đế, tư thế ngài hôn sai rồi."

"Cắt, Vương ảnh đế, lúc ngài hôn A Chiến, không nhìn cậu ấy."

"Cắt, Vương ảnh đế..."

"Cắt..."

Cứ sai liên tiếp như thế, cho dù Vương Nhất Bác là Chủ tịch của Truyền thông Hoàn Ảnh, cũng chọc cho đạo diễn bốc hỏa.

Do đó, mỗi lần quay hỏng, ông trực tiếp nói: "Không được, không được, nghỉ ngơi 10 phút. Vương ảnh đế, ngài chỉnh lại tâm trạng đi. Thợ trang điểm, dặm phấn lại!"

Vì trạng thái đêm nay của Vương ảnh đế cực kém, người xung quanh bắt đầu xì xào bàn ra tán vào.

Vương Nhất Bác vẫn khuôn mặt lạnh nhạt bình tĩnh, chờ sau khi thợ trang điểm chỉnh lại hóa trang xong, anh như đã đưa ra quyết định cho một chủ ý, nói với đạo diễn bên cạnh: "Cảnh hôn lát nữa, không hôn giả."

Âm thanh của anh nghe như không có cảm xúc gì đặc biệt, cũng không cao lắm, nhưng vẫn rơi vào tai một đám nhân viên và diễn viên của đoàn làm phim đứng cách đó không xa, bọn họ còn đang trưng ra vẻ mặt buồn bực vì anh liên tục NG, trong nháy mắt trở nên sửng sốt vì lời nói của anh.

Cảnh hôn lát nữa, không cần hôn giả...?

Đây là ý gì? Không phải từ trước đến giờ anh không bao giờ diễn cảnh hôn thật hay sao?

Sâu trong đáy lòng mọi người đều lờ mờ đoán ra được đáp án nhưng không ai dám tin tưởng vào nó, tất cả đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó đồng loạt đem tầm mắt đặt trên người Vương Nhất Bác và đạo diễn.

Đạo diễn rõ ràng nghe được ý tứ rành mạch trong lời nói của anh, nhưng cuối cùng cũng cảm thấy vô cùng khó tin.

Hôn thật đối với Vương Nhất Bác mà nói, từ trước đến giờ đều vô cùng khó xảy ra, phải biết rằng từng có một nhà sản xuất mãnh liệt yêu cầu anh thực hiện hôn thật.

Kết quả Vương Nhất Bác vẫn cố chấp không chịu sau đó hủy bỏ hợp đồng với ông ta, cuối cùng còn bị kiện cáo, bồi thường rất nhiều vì đơn phương chấm dứt hợp đồng trái pháp luật.

Vì lẽ đó nên đạo diễn cố ý hỏi lại anh để khẳng định chắc chắn: "Ngài Vương, lời này của ngài là có ý gì?"

Vương Nhất Bác nhìn không chớp mắt về phía trước, từ đầu đến cuối đều không mở miệng nói chuyện, vẫn đợi nhân viên trang điểm chỉnh sửa lại kiểu tóc cho anh, mới đứng lên, nhìn lướt qua về phía đạo diễn, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng trả lời đạo diễn đúng trọng tâm vấn đề: "Cảnh quay lát nữa, để cho hôn thật."

Sau đó liền quay đầu, nhàn nhã ung dung bước đi.

Tống Lệ Tư vừa thong dong tao nhã ngồi nghỉ ngơi ở trên ghế, vừa xem cảnh diễn của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Đang cầm chai nước khoáng để uống nước thì đột nhiên nghe được mấy chữ Vương Nhất Bác vừa thốt ra, liền cong lên một nụ cười không thể che giấu, nước theo đó chảy vào trong mũi, sau đó lại vì quá nhiều nước mà không kiềm được phun hết trên mặt đất.

Tống Lệ Tư kịch liệt ho khan, trong lòng lại không nhịn được khinh thường: Vương Nhất Bác rõ ràng muốn ăn đậu hủ của người khác, thế mà lại bày ra bộ dạng như kiểu mình rất mệt mỏi vì phải ăn quá nhiều?

Tiếng ho khan của Tống Lệ Tư làm Vương Nhất Bác hơi quay đầu một chút, vừa lúc này, Tống Lệ Tư cũng ngẩng đầu, nhìn về phía anh.

Lúc tầm mắt hai người tiếp xúc nhau, Tống Lệ Tư dù ho khan vô cùng khó nhọc vẫn không quên ném lại cho anh một ánh mắt trêu tức.

Vương Nhất Bác nhìn thấy ánh mắt kia, mặt mày lại càng trầm lặng, trực tiếp quay đầu, bước chân rời đi dường như cũng nhanh hơn.

Vương Nhất Bác vậy mà lại đồng ý hôn thật, điều này đối với đạo diễn mà nói, là một chuyện vô cùng đáng mừng, phải biết rằng nếu tin tức này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ gây chấn động rất lớn.

Cho nên đạo diễn vừa lĩnh hội được tin tức này, liền trực tiếp chạy đến trước mặt Tiêu Chiến đang ngồi chỉnh lại trang điểm, căn bản không phải để hỏi ý của Tiêu Chiến xem có chấp nhận hôn thật hay không, mà là bộ dạng giống như đem chuyện tốt nói với cậu: "A Chiến, nói cho cậu biết nhé, cảnh hôn của cậu và ngài Vương lát nữa sẽ chuyển thành hôn thật."

"..."

Tiêu Chiến như gặp phải cú sốc lớn không thể tin, hỏi lại đạo diễn: "Hôn thật?"

"Đúng, hôn thật!"

Đạo diễn không hề do dự khẳng định lần nữa với Tiêu Chiến, sau đó khá kích động lại nói: "A Chiến, tôi nghĩ trong thời gian cậu làm diễn viên, chắc chắn có người đã nói với cậu rồi. Điều cơ bản nhất của một diễn viên chính là rèn luyện hàng ngày thì mới trở nên chuyên nghiệp được. Chỉ là quay phim thôi mà, đừng căng thẳng, cũng đừng câu nệ, tận lực nhập vai vào hôn, không có chuyện gì to tát hết.

Nói xong, đạo diễn hăng hái bừng bừng quay người rời đi, tới thẳng trường quay, chỉ đạo các nhân viên công tác khôi phục lại hiện trường cảnh quay lộn xộn.

Vì phấn khích nên đạo diễn nói chuyện với cậu vừa rồi hơi lớn tiếng.

Vốn dĩ mọi người đang đoán già đoán non liệu Vương Nhất Bác có thật sự muốn quay cảnh hôn thật với Tiêu Chiến không, bây giờ biết kết quả rồi thì ngay lập tức lượng người đến vây xem tăng vọt.

Hầu hết đều là các diễn viên và nhân viên công tác đang bàn tán xôn xao, trong giọng điệu hâm mộ pha lẫn đố kị.

"Ông trời ơi, Vương ảnh đế vậy mà muốn quay cảnh hôn thật nè trời."

"Tiêu Chiến thật là tu tám kiếp mới may mắn được hôn Vương ảnh đế."

"Đúng nha, hôn thật sao, là hôn bằng lưỡi à...?"

......

Xung quanh tụm năm tụm bảy mỗi người một câu.

Tiêu Chiến thì không có tâm tư đi nghe mấy người đó bàn tán, trong đầu cậu hiện giờ chỉ có suy nghĩ phải hôn sâu anh như thế nào đây...

Thực tế không phải là anh và cậu chưa từng hôn nhau, nhưng hôn sâu thì... là lần đầu tiên.

Tiêu Chiến càng muốn làm tốt thì càng hồi hộp.

Vương Nhất Bác khác với vẻ căng thẳng của Tiêu Chiến, anh lại trông rất bình tĩnh, như thể cảnh quay kế tiếp cũng chẳng khác gì so với những cảnh quay thường.

Theo ký hiệu của đạo diễn, hai người vào vị trí của mình. Trường quay phút chốc trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người chăm chú theo dõi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Từ lúc bắt đầu quay cảnh Vương Nhất Bác bắt lấy cánh tay Tiêu Chiến rồi đè ngã cậu lên ghế sofa, tuy đáy lòng cậu hồi hộp nhưng tổng thể vẫn không xảy ra vấn đề gì.

Chỉ là lúc anh nhìn chằm chằm cậu chuẩn bị hôn, Tiêu Chiến vô cùng khẩn trương, có chút bất an nhắm tịt mắt lại.

Lúc này môi Vương Nhất Bác cách môi Tiêu Chiến chỉ 1 cm thôi, nhưng đạo diễn lại đột nhiên hô "Cắt".

Vương Nhất Bác đành đột ngột dừng lại hành động.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến quay phim tới nay bị NG, nhưng trái lại đạo diễn cực kỳ khoan dung, giọng điệu khá hòa nhã nói một câu: "A Chiến, cậu nhắm mắt sớm quá, phải chờ lúc hai người hôn rồi mới được nhắm."

Cậu gật đầu, nói: "Thực xin lỗi", và sau đó quay lại từ đầu.

Lần này, Tiêu Chiến không nhắm mắt trước, nhưng khi môi Vương Nhất Bác hôn lên môi cậu thì cậu lại hóa đá.

Vương Nhất Bác mơn trớn hai cái, đầu lưỡi đang chuẩn bị cạy mở môi cậu thì chợt ngừng động tác lại, sau đó ngẩng đầu, ra vẻ áy náy nói với đạo diễn: "Xin lỗi, tôi thấy lúc nãy chưa được tốt, làm lại lần nữa đi."

Đạo diễn gật đầu, ra hiệu nhân viên công tác đi tới sửa sang lại trường quay.

Tuy rằng Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đóng chung, nhưng ngoại trừ đối thoại theo lời kịch bản trong lúc quay thì hai người rất ít nói những lời dư thừa.

Khi Vương Nhất Bác đứng dậy khỏi người cậu giữ khoảng cách, lần đầu tiên nói chuyện với cậu: "Lát nữa quay, lúc tôi nhìn cậu thì cậu nhớ phải nhìn lại tôi. Trong kịch bản viết rõ ràng là hai người đối mặt nhìn nhau!"

Tiêu Chiến đương nhiên biết là phải nhìn nhau, nhưng khi cậu và Vương Nhất Bác mắt đối mắt, thì ánh mắt cậu lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của anh.

Vì vậy lúc anh bất chợt vạch trần điểm ấy, Tiêu Chiến hơi đỏ mặt, gật đầu, nhẹ giọng "Ừm" một tiếng.

Anh không phản ứng, chỉ thờ ơ quay đi.

Cảnh quay này đã liên tục NG rất nhiều lần rồi, cho nên lần này trước khi bắt đầu quay, đạo diễn không kiên nhẫn lặp đi lặp lại các điều lưu ý trong công việc, sau đó nói với Tiêu Chiến một câu: "A Chiến, đừng căng thẳng, hãy thả lỏng một chút."

Lúc này mới ra hiệu bắt đầu quay.

Trong phòng khách biệt thự trang hoàng xa hoa, ánh đèn mờ nhạt chiếu rọi lên cơ thể Tiêu Chiến, cậu lặng lẽ xem tivi. Lúc nghe tiếng cửa mở, liền ngoảnh đầu lại và thấy Vương Nhất Bác đang say bí tỉ bước vào nhà, cậu lập tức chạy đến dìu anh tới bên ghế sofa.

Tiêu Chiến nói theo lời kịch bản, sau đó khi cậu chuẩn bị đi lấy nước, anh đột ngột nắm lấy cổ tay cậu.

Vương Nhất Bác nắm chặt tay cậu, không như lần NG trước, cái sức mạnh này như thể đang cố gắng níu lấy người mình trân quý nhất.

Tiêu Chiến ngẩn ra, rồi cả người đột nhiên bị ngã xuống ghế, sau đó Vương Nhất Bác đè lên người cậu, nhìn chằm chằm vào mắt cậu.

Khi hai đôi mắt giao nhau, tiềm thức Tiêu Chiến rất muốn trốn tránh, nhưng trong đầu chợt nhớ tới lời Vương Nhất Bác nói sau cảnh quay NG trước, vì vậy cố nén không để cho tầm mắt chuyển hướng mà điềm nhiên nhìn thẳng vào mắt anh.

Đôi mắt của Vương Nhất Bác rất đẹp, đen láy thâm thúy đến không thấy đáy.

Mặc dù trong lúc diễn, anh cố gắng thu liễm ánh mắt lạnh nhạt, nhưng vẫn khiến người khác có một loại cảm giác rất xa cách.

Hai người lặng lẽ nhìn mắt nhau khoảng mười giây, ngay khi Tiêu Chiến cho rằng Vương Nhất Bác sắp cúi xuống hôn môi mình thì ánh mắt anh chợt thay đổi.

Đôi mắt luôn có sắc thái hờ hững tĩnh lặng bắt đầu sâu thăm thẳm và trở nên dày đặc đến tận cùng.

Đáy mắt anh có một cỗ cảm xúc kỳ lạ cuộn lên, càng lúc càng mãnh liệt như xoáy nước, thu hút Tiêu Chiến không thể rời tầm mắt.

Sau đó cậu thấy trong mắt anh là một sự yêu thương và nỗi đau sâu sắc nhưng nồng nàn.

Đáy lòng Tiêu Chiến phút chốc tê dại như có dòng điện đánh trúng, cùng lúc ấy nhịp tim cũng đập liên hồi càng lúc càng nhanh như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực cậu vậy.

Vương Nhất Bác từ từ cúi thấp xuống, từng chút từng chút. Cánh môi anh khẽ run rẩy, nhẹ nhàng chạm vào môi cậu.

Giây phút môi anh tiếp xúc môi cậu cũng chưa có thêm động tác mới, chỉ lặng lẽ hôn lấy nhau, không ai giành phần chủ động trước.

Bên tai ngoài tiếng máy quay loạt xoạt di chuyển cũng không có âm thanh nào khác. Trong thời điểm đó, cả thế giới như lâm vào một mảnh tĩnh lặng.

Vương Nhất Bác một giây trước an tĩnh bất động, giây sau đột nhiên ngang ngược cạy mở cánh môi Tiêu Chiến. Đầu lưỡi xông vào, tung hoành xâm chiếm trận địa, quấn chặt lấy lưỡi mềm mại của cậu, gắt gao quấn quít một chỗ.

Lúc này, Tiêu Chiến không phân biệt rõ đây là quay phim hay một giấc mơ, nhưng cứ thế đắm mình trong đó. Cậu không nhịn được liền nhắm hai mắt lại, cả người hoàn toàn chìm đắm vào nụ hôn say mê ấy.

Mọi âm thanh bên tai đều dần dần xa rời, chỉ còn tiếng thở dốc của anh và cậu, cùng nhịp tim hai người tăng tốc vượt trội.

Anh mạnh mẽ hôn cậu, mang theo vài phần dứt khoát, mỗi lúc một sâu, thậm chí từ từ đặt cả sức nặng cơ thể lên người cậu, như thể bất cứ khi nào cũng muốn nuốt cậu vào bụng.

Chỉ trong khi diễn, Vương Nhất Bác mới dám đem tất cả tình yêu của mình bùng phát, toàn tâm toàn ý hôn Tiêu Chiến thật sâu.

Nụ hôn kéo dài rất lâu mới ngừng lại.

Môi Vương Nhất Bác chầm chậm rút khỏi môi Tiêu Chiến, đôi mắt của anh lẳng lặng dừng ở trên người cậu.

Vì quá say đắm vào nụ hôn dài vừa rồi, nên hô hấp của anh khá dồn dập, hơi thở liên tục phả lên gò má cậu.

Đạo diễn đứng ở một bên nhìn màn hình, cẩn thận đánh giá cảnh hôn cuối cùng cũng có thể kết thúc mỹ mãn. Khi ông đang định hô "Cắt", Vương Nhất Bác chợt chậm rãi đưa tay vuốt ve hai gò má Tiêu Chiến.

Phản ứng lại hành động của anh, hàng lông mi dài đang nhắm run nhè nhẹ, cậu khẽ mở mắt.

Đôi mắt hai người một lần nữa khóa chặt vào nhau.

Đáy mắt Vương Nhất Bác vẫn còn lưu lại thứ tình cảm kích động kia, còn chưa thể nguôi ngoai, anh lẳng lặng nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, ngón tay chậm rãi vuốt ve hai gò má của cậu.

Trong nháy mắt, người đàn ông luôn bị cho là lạnh nhạt quái gở này, hiện giờ toàn thân chỉ còn lại sự dịu dàng vô bờ.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, không chút nào che lấp cảm xúc của mình, giống như cậu chính là bảo bối mà anh trân trọng nhất trên thế giới này, thanh âm mang theo vài phần men say vài phần trầm thấp mê hoặc lẩm bẩm: "Em biết không...Chỉ một nụ cười vô tư của em, liền khiến cho toàn bộ thế giới của tôi trở nên ấm áp."

Cảnh hôn qua đi, đáng lẽ sẽ có tiếng hô "cắt" của đạo diễn nhưng mãi vẫn chưa ngừng lại, vì hiện tại Vương Nhất Bác vẫn đang tiếp tục diễn.

Nhân viên công tác nhịn không được kinh ngạc nhìn về phía đạo diễn, đạo diễn lại làm một tư thế trầm ngâm, nhìn chằm chằm trên các thông số hình ảnh trên màn hình, vẻ mặt tràn đầy kích động.

Thật ra lời thoại trong kịch bản hoàn toàn không phải như vậy, không nghĩ tới, Vương Nhất Bác lại có thể sáng tạo ra lời thoại động lòng người như vậy, làm cho người xem vô cùng phấn khích!

Thanh âm của Vương Nhất Bác, tựa như trong thứ mật ngọt ngào rót vào lỗ tai Tiêu Chiến, để rồi chìm đắm vào lòng cậu, nhìn ánh mắt Vương Nhất Bác, bắt đầu trở nên có chút hoảng hốt.

Vương Nhất Bác có khuôn mặt vô cùng đẹp, mềm mại dịu dàng vẫn lan tràn trong mắt anh, anh nhìn chằm chằm Tiêu Chiến thật lâu, sau mới nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, mang theo vài phần khàn khàn, đem một câu mà anh giấu ở đáy lòng rất nhiều năm, chậm rãi nói ra: "Anh yêu em rất nhiều!"

"Cho nên......" Theo lời nói của mình, anh cũng chậm rãi chạm trán hai người vào nhau, ngón tay vẫn đang đặt trên gò má cậu bắt đầu có chút run rẩy nhè nhẹ, anh dừng ước chừng vài giây, nhìn vào đôi mắt đang mơ hồ của cậu, sau đó nuốt một ngụm nước bọt, mở miệng nói, lộ ra rất nhiều bi ai cùng thương cảm: "Vĩnh viễn ở bên cạnh anh, được không?"

Vương Nhất Bác nói xong lời này, dưới đáy lòng yên lặng bổ sung thêm hai chữ: Chiến Chiến...

Đáy mắt Tiêu Chiến hoảng hốt, trở nên có chút mờ mịt, trong nháy mắt, cậu hoàn toàn quên chính mình còn đang quay phim, cảm thấy tất cả mọi việc này đều là một giấc mộng vô cùng đẹp.

Cậu không hề động đậy, anh cũng không có nhúc nhích, hai người vẫn lẳng lặng vẫn duy trì tư thế như vậy.

Đạo diễn ở nhìn chằm chằm màn hình, sau đó, cầm lấy loa, hô một tiếng: "Cắt!"

Sau đó liền không tiếc lời khen:"Hoàn hảo, cảnh quay vừa rồi thật là vô cùng tốt!"

Theo tiếng đạo diễn vừa vang lên, Vương Nhất Bác không chút lưu luyến tách khỏi Tiêu Chiến, sự ấm áp và dịu dàng lúc đóng phim khi nãy trở lại thờ ơ và xa cách của thường ngày. Cảnh quay hoàn tất, anh trực tiếp cất bước bỏ đi.

Thời điểm Vương Nhất Bác đi ngang qua Tống Lệ Tư, cô nàng nghiêng đầu nhìn anh, hào phóng nở một nụ cười thật rạng ngời, ẩn ý nói một câu: "Vương đại ảnh đế của chúng ta đã có thể lấy giả tráo thật rồi!"

Tống Lệ Tư cố tình nhấn mạnh bốn chữ "Lấy giả tráo thật".

Vương Nhất Bác làm như từ đầu không nghe thấy lời của Tống Lệ Tư, không nhìn đến cô một cái, đi thẳng một mạch tới chỗ trợ lý, nhỏ giọng ném một câu cực nhạt: "Đi tẩy trang", ngay sau đó đi trước về phòng hóa trang.

Vương Nhất Bác rời đi đã lâu, mà Tiêu Chiến vẫn còn ngây ngốc nằm trên ghế sofa, mãi đến khi A Kiều chạy tới gọi, cậu mới phục hồi tinh thần một chút, sau đó lại hồn vía lên mây, bước theo sau A Kiều đi vào phòng thay đồ.

Cảnh quay vừa rồi quả thật cực kỳ xuất sắc, A Kiều không nhịn được tấm tắc khen Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến một chữ cũng không nghe, tâm trí cậu hiện giờ chỉ quay quanh ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn cậu lúc quay phim khi đó, nụ hôn anh trao và những lời nói kia...

Đôi môi cậu vẫn còn vương lại hương vị và độ ấm khi anh hôn.

Tiêu Chiến chạm vào đôi môi mình, mặt liền ửng hồng.

Khi cậu và A Kiều tiến vào phòng hóa trang, đúng lúc Vương Nhất Bác vừa tẩy trang xong, thay quần áo, từ bên trong đi ra.

Tiêu Chiến vẫn đắm chìm trong cảnh quay chưa lấy lại tinh thần, mãi đến lúc nghe A Kiều hô "Ngài Vương!", cậu mới ngẩng đầu, nhìn Vương Nhất Bác.

Vốn mặt cậu có chút ửng hồng, nhất thời trở nên càng đỏ hơn, cũng chào một tiếng: "Ngài Vương..."

Vương Nhất Bác không chút biểu tình nào trên mặt, bước chân vẫn giữ đều tốc độ.

Ngay lúc Vương Nhất Bác đi ngang qua, Tiêu Chiến trộm nhìn anh một cái.

Anh như thể đã nhận ra tầm mắt của cậu, khẽ liếc đôi mắt đạm mạc không cảm xúc qua phía cậu, vẻ mặt không có bất kỳ thay đổi gì, như là một người xa lạ không liên quan, sau đó đi thẳng.

Tiêu Chiến vô thức quay đầu lại nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác, chỉ thấy mỗi lạnh lùng hờ hững, so với sự dịu dàng ấm áp ở cảnh quay ấy thì đó dường như chỉ là ảo tưởng của cậu mà thôi.

Tiêu Chiến nháy mắt tìm được bình ổn nơi con tim, lập tức thanh tỉnh lại.

Đó chẳng qua chỉ là một giấc mơ đẹp, tỉnh mộng, cậu nên trở về với thực tế mới đúng. Những dịu dàng và tình cảm của anh chỉ là nhu cầu lúc quay, không phải cho cậu.

Mặc dù Tiêu Chiến nghĩ như vậy, nhưng đáy lòng vẫn có một nỗi mất mát to lớn.

Cảnh quay buổi tối có nhiều người xem như thế khiến người ta có chút mệt mỏi, nên sau khi tẩy trang, gương mặt cậu trông khá bơ phờ.

Về tới phòng khách sạn, Tiêu Chiến liền trực tiếp nằm lên giường.

Tiêu Chiến nhấc di động lên, tính cài đặt chuông báo thức theo thói quen, mới nhớ tới ngày mai cậu không có cảnh quay với anh, nên điều chỉnh sang chế độ im lặng, rồi đặt trên tủ đầu giường.

Tiêu Chiến ngủ không yên giấc, không biết có phải do cảnh quay tối đó, Vương Nhất Bác đã để lại cho cậu cảm xúc quá sâu lắng, vì vậy ban đêm mơ thấy mộng.

Trong mơ anh bày tỏ chân thành như thế, khiến cậu vừa cảm động vừa vui sướng, sắc mặt ửng đỏ, rồi đem tâm sự giấu chặt nơi đáy lòng nhiều năm từ từ nói ra hết: "Vương Nhất Bác, anh có biết không, em đã yêu anh suốt mười ba năm rồi..."

Nói xong câu đó, Tiêu Chiến muốn ôm Vương Nhất Bác, nhưng anh lại tan biến, sau đó cậu giật mình mở mắt.

Đèn trong phòng đã được tắt, tối đen một mảng, A Kiều đang ngủ say sưa trên một chiếc giường khác, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.

Tiêu Chiến không còn buồn ngủ chút nào nữa, trân trân mắt nhìn căn phòng tối om, trong đầu hồi tưởng lại ánh mắt ấm áp Vương Nhất Bác nhìn mình ở cảnh quay đó, một hồi sau là đôi mắt lạnh nhạt khoảnh khắc anh đối diện cậu trước phòng hóa trang.

-

Tiêu Chiến thiếp đi lúc nào không hay, mặt trời đã lóe lên vài tia sáng ban mai bên ngoài cửa sổ.

Tuy tối qua Tiêu Chiến không thức khuya, nhưng nửa đêm bị tỉnh ngủ khá lâu, nên mãi cho đến 10 giờ sáng hôm sau mới thức dậy.

A Kiều đã ra khỏi phòng, Tiêu Chiến vẫn ru rú trên giường nằm một hồi.

Lúc đang chuẩn bị xuống giường đi rửa mặt, thì di động của cậu chợt rung lên.

Tiêu Chiến nghiêng đầu, nhìn thoáng qua màn hình, là Như Ý gọi tới, ngay lập tức nhấn nút nghe, gọi một tiếng: "Chị."

"Rời giường rồi sao? Khoảng 15 phút chị sẽ tới khách sạn của em, em sửa soạn rồi xuống lầu đi."

Cho dù qua nhiều năm như vậy, tính tình Như Ý vẫn không thay đổi, mở miệng nói chuyện luôn mạnh mẽ vang dội đi thẳng vào vấn đề.

Sau đó cô cũng không chờ Tiêu Chiến ở đầu dây nói chuyện, liền trực tiếp cúp máy.

Mặc dù Tiêu Chiến đã tăng tốc tối đa rửa mặt, mặc quần áo, nhưng vẫn bị trễ năm phút.

Tiêu Chiến vừa ra khỏi cửa khách sạn, thấy ngay Như Ý đang sốt ruột đứng chờ trước xe, một tay cầm điện thoại đang chuẩn bị gọi.

Như Ý chưa gọi cho Tiêu Chiến thì thấy cậu ra rồi, nên thu lại di động, chỉ vào xe, ném ra một câu: "Lên xe."

Rồi mở cửa xe, ngồi xuống.

Tiêu Chiến ngồi lên xe, vừa mới thắt dây an toàn, Như Ý liền đạp một cước vào chân ga, xe tức tốc phóng vọt đi.

Tiêu Chiến sớm đã quen cái thói lái xe hấp tấp của Như Ý. Sau khi xe rời khỏi sơn trang, cậu quay đầu sang hỏi Như Ý: "Chị về Bắc Kinh hồi nào?"

Như Ý: "Mười một giờ tối qua."

Tiêu Chiến: "Đi nước ngoài chơi dữ ha, bốn tháng rồi."

Như Ý mỉm cười không nói gì, qua một lát, cô quay đầu nhìn Tiêu Chiến hỏi han: "Còn em, cuộc sống sau hôn nhân sao rồi? Tề Mạn có đối xử tệ với em không?"

Người nhà họ Tiêu, ngoại trừ bản thân Tiêu Chiến, thì người khác đều cho rằng Tề Mạn đã tỉnh lại, cũng nghĩ rằng người cậu cưới là Tề Mạn.

Tiêu Chiến tức thì quay đầu nhìn cửa sổ, lập lờ đáp lại một câu: "Rất tốt."

Sau đó thấy Như Ý vẫn hướng Bắc lộ, Tiêu Chiến lại hỏi: "Chị đang đi đâu?"

Như Ý: "Ăn cơm trưa, dưới chân núi có quán đồ ăn thôn quê, hương vị cũng không tệ."

Tiêu Chiến gật đầu, không ý kiến.

Qua một lúc, Như Ý nói tiếp: "Nhưng không chỉ hai chúng ta, còn có một người nữa."

"Ai thế?" Tiêu Chiến quay sang liếc mắt hỏi Như Ý.

Như Ý vẫn tập trung vào con đường đằng trước, cong môi mỉm cười: "Một người có khả năng sẽ trở thành bạn trai của chị."

Tiêu Chiến chưa từng nghe qua Như Ý lại có bạn trai khi nào, nhất thời tò mò: "Là ai hả? Chuyện khi nào?"

"Lâu rồi."

Như Ý thần bí nháy mắt với Tiêu Chiến: "Nhưng vẫn chưa xác định, hiện tại chị thấy có tín hiệu rồi."

Tiêu Chiến càng thấy hứng thú: "Lâu như thế, Tiêu Như Ý, sao cho tới bây giờ em cũng không biết chuyện này?"

"Hiện tại không phải đã biết sao?"

Như Ý hỏi ngược lại Tiêu Chiến, sau đó lại mở miệng nói: "Người đó em cũng biết đấy."

"Em biết? Lâu rồi hả? Là ai nhỉ?" Tiêu Chiến càng thêm tò mò.

Như Ý cười không nói lời nào.

Tiêu Chiến bĩu môi, lôi ra hết những chàng trai có tiếp xúc với Như Ý trong mấy năm nay, nghĩ tới nghĩ lui, sau đó lần lượt bắt đầu đoán: "Người nối nghiệp tập đoàn Vạn Thịnh?"

"Hắn ta? Chị có bị mù mới thích hắn ta." Như Ý vẻ mặt khinh thường nói.

"Vậy chủ tịch hội học sinh trong trường đại học?"

"Làm sao có thể? Tụi chị đã lâu không liên hệ rồi."

"Hay là tên Tony người Mỹ gì đó...?"

"Không phải, đừng đoán nữa, gặp rồi biết."

Tiêu Chiến bĩu môi, quay đầu đi không nhìn tới Như Ý nữa.

Tuy nhiên chỉ là một quán ăn của người dân địa phương, nhưng kiến trúc khá đặc biệt, trước cửa còn có một ao cá lớn.

Cô đã đặt trước phòng riêng, người phục vụ nghe Như Ý nói tên, lập tức dẫn hai người lên lầu.

Tiêu Chiến và Như Ý mới vừa ngồi xuống, người phục vụ lần nữa đẩy cửa thông báo: "Cô Tiêu, bạn của cô đã tới."

-

Cô gái nào thời còn trẻ lại không giấu giếm một chàng trai thần tượng trong lòng?

Vương Nhất Bác tuấn tú khôi ngô, vóc dáng cao ráo, tính khí cô độc cực giống mấy chàng soái ca lạnh lùng trong tiểu thuyết, dù xét ở bất kỳ phương diện nào thì anh cũng đều rất phù hợp với tiêu chuẩn nam thần tưởng tượng của mọi người.

Vì vậy ở trường trung học, mặc kệ Vương Nhất Bác khiến người ta khó tiếp xúc bao nhiêu, nhưng người theo đuổi anh vẫn tới tấp không ngớt.

Trong những người theo đuổi Vương Nhất Bác, náo động nhất có lẽ là Như Ý.

Vào ngày báo danh học sinh mới hôm đó, vừa thấy Vương Nhất Bác, Như Ý lập tức bị gương mặt ấy làm say mê đến thần hồn điên đảo. Trong thời gian huấn luyện quân sự, cô đã triển khai kế hoạch da mặt dày.

Chỉ tiếc, "hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình", Như Ý xinh đẹp xuất thân là một thiên kim tiểu thư, dùng đủ mọi biện pháp, nhưng vẫn chưa bao giờ cưa đổ được Vương Nhất Bác.

Lên cấp ba, Như Ý và Tiêu Chiến chung lớp, những lần Như Ý tặng quà cho Vương Nhất Bác, anh đều đưa trả quà cho Tiêu Chiến, cau có mặt mày, mất kiên nhẫn nói: "Đưa cho chị cậu!"

"Nói cô ấy đừng làm phiền tôi!"

"Tôi không thể thích cô ấy!"

Kỳ thật cho tới bây giờ, Tiêu Chiến cũng chỉ cho rằng Vương Nhất Bác đơn giản xem cậu là "sứ giả" đi truyền lời, căn bản không biết khi đó Vương Nhất Bác chính là tìm cơ hội nói chuyện với cậu, nhân tiện để tránh cậu hiểu lầm anh và Như Ý.

Sau sự kiện Như Ý theo đuổi Vương Nhất Bác không lâu, trong khoảng sáu tháng đó, tất cả mọi người đều đặc biệt quan tâm chú ý cuối cùng người nào sẽ trở thành người yêu của Vương Nhất Bác?

Rất nhiều người chịu không nổi sự lạnh nhạt của Vương Nhất Bác, ấn tượng tốt ban đầu bay biến, có thích thì cũng chỉ dám vụng trộm thôi.

Riêng Như Ý đúng là điếc không sợ súng, kiên trì không ngừng, cho nên lúc ấy mọi người đều ngầm hiểu Như Ý có khả năng sẽ trở thành người yêu của Vương Nhất Bác.

Mãi đến lễ Giáng Sinh cuối năm kia, Như Ý một lần nữa tìm tới Vương Nhất Bác, anh quả thật bị cô bám đến phát bực rồi, hoàn toàn không nể mặt cô là chị của Tiêu Chiến nữa, gọn gàng dứt khoát ném một câu: "Tiêu Như Ý, cho tới bây giờ tôi chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ giống như cô vậy, người nhà cô không chê cô phiền sao? Bị nghiện bám trai rồi hả?"

Như Ý từ nhỏ đến lớn, trước nay luôn được nâng niu như trứng được hứng như hoa, chưa từng bị đả kích như vậy.

Câu nói đó của Vương Nhất Bác như một cái tát vang dội, không thương tiếc vả vào mặt Như Ý, khiến lòng tự trọng của cô sụp đổ, cô trực tiếp ném thẳng mấy món quà của mình vào thùng rác, sau đó xoay người bỏ đi.

Không quá mười ngày, Như Ý liền quen bạn trai, là một anh lớp trên học thanh nhạc của bọn họ.

Sự kiện khi đó dẫn tới xôn xao rất lớn trong trường.

Nhưng ngay sau đó xuất hiện một việc hiếm lạ khác dời đi sự chú ý của mọi người.

Như Ý quen bạn trai rất chóng vánh, lâu nhất cũng chỉ có hai tháng.

Cô ỷ mình xinh đẹp, suốt năm cấp ba là cái bộ dạng cưỡi ngựa xem hoa, liên tục thay bạn trai.

Như Ý cũng không vì bị Vương Nhất Bác từ chối mà cắt đứt quan hệ với anh, lúc Tề Mạn hẹn mọi người đi chơi chung thì cô cũng thoải mái đi.

Tiêu Chiến vẫn luôn thương thầm Vương Nhất Bác, vào một buổi tối khoảng một năm rưỡi sau đó, cậu đã từng một lần hỏi qua Như Ý có còn thích anh nữa không?

Lúc Như Ý nghe đến cái tên này, liền cười ngay một trận, giọng cao khí ngạo khinh thường mà bảo rằng: "Chị đã sớm không còn thích hắn ta rồi, hồi ấy chỉ là mê cái bản mặt đẹp trai đó của hắn thôi."

Mà quả thật, về sau Như Ý có giao tiếp với Vương Nhất Bác thì cũng chỉ hời hợt nhạt nhẽo như bèo nước gặp nhau.

Ở trường đại học, Như Ý còn dọn ra khỏi ký túc xá trường qua sống chung với anh chàng con nhà thế gia gốc Thượng Hải, nhưng tiệc vui chóng tàn, hai người chia tay.

Không quá nửa tháng, Như Ý lại cặp với một người Hoa Kiều lớn hơn cô 7-8 tuổi, có sự nghiệp thành đạt ở Thượng Hải.

Nhiều năm trôi qua, giữa Như Ý và Vương Nhất Bác trước sau đều không giữ liên lạc, cho nên khi Tiêu Chiến nghe Như Ý nói cô quen anh chàng này đã lâu, và có khả năng sẽ trở thành bạn trai, thì Tiêu Chiến vắt nát óc liệt kê tất tần tật mấy người cô đã quen, nhưng không hề nghĩ tới Vương Nhất Bác.

Vì vậy, khi nhân viên phục vụ lịch sự nhẹ nhàng mở cửa và nói "Cô Tiêu, bạn của cô đã tới", Tiêu Chiến ngồi một bên vừa cười nói vừa tò mò ngẩng đầu nhìn hướng cửa, kết quả thấy Vương Nhất Bác với vẻ mặt lãnh đạm đi tới.

Tiêu Chiến đang tươi cười, ngay tức khắc tắt ngấm, lời muốn nói với Như Ý cứ thế không thể phát ra tiếng.

Như Ý thấy anh liền lập tức đứng dậy nở nụ cười: "Nhất Bác, anh đã đến."

Vương Nhất Bác chỉ thờ ơ gật đầu với Như Ý đang niềm nở, sau đó kéo ghế ngồi đối diện với Tiêu Chiến và Như Ý.

Lúc sáng Vương Nhất Bác tỉnh dậy, thấy Như Ý gửi tin nhắn, nhưng anh không thèm để ý.

Sau khi đi rửa mặt ra, thì lại thấy có thêm cái tin nhắn nữa, cũng vẫn do Như Ý gửi: "Không phải anh và Tiểu Chiến cùng đóng phim sao? Em có hẹn với Tiểu Chiến đi ăn cơm, trưa nay anh có tới chung không?"

Vương Nhất Bác nhìn mãi tin nhắn đó, do dự hồi lâu, sau cùng mới nhắn lại Như Ý một tin: "Mấy giờ?"

Như Ý rất nhanh hồi âm cho anh: "11 giờ rưỡi tại Tiểu Nông Gia Lạc Viên."

-

Như Ý đợi đến khi Vương Nhất Bác ngồi xuống, liền gọi phục vụ lấy đến ghi order, sau đó cầm quyển menu đưa cho anh: "Nhất Bác, anh tới thì gọi món ăn đi."

Vương Nhất Bác ngồi xuống, từ đầu đến cuối đều không có liếc mắt đến Như Ý dù chỉ một cái, lúc cô đưa quyển menu cho anh, mới hơi nhấc mí mắt lên, nhìn lướt qua, sau đó đem tầm mắt thuận thế rơi xuống người Tiêu Chiến đang ngồi bên cạnh Như Ý.

Cậu đang nắm một góc khăn trải bàn, nhìn chằm chằm vào mặt bàn, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Vương Nhất Bác mi tâm hơi hơi nhíu lại, sau đó mới thản nhiên mở miệng nói: "Tôi thế nào cũng được, hai người chọn đi."

Như Ý cũng không nói với Vương Nhất Bác điều gì nữa, nghe thấy lời anh nói, liền trực tiếp mở menu ra, gọi Tiêu Chiến, ngữ điệu thanh thúy dễ nghe nói:"Tiểu Chiến, cùng gọi món ăn đi."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác một cái, đầu óc từ nãy giờ đều trống rỗng, trong lúc bất chợt nghe được tiếng Như Ý gọi mình, cậu mới giật mình phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn Như Ý "Dạ?" một tiếng.

"Em phát ngốc gì thế?" Như Ý cười khanh khách liếc Tiêu Chiến một cái, sau đó chỉ vào thực đơn: "Bảo em gọi món ăn đấy, muốn ăn cái gì liền gọi cái đó, hôm nay là Vương ảnh đế mời khách ăn cơm, không cần khách khí!"

Anh mời ăn cơm, là muốn gặp chị ấy sao?

Tiêu Chiến vụng trộm nâng lên mí mắt, liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác đang ngồi đối diện mình, sau đó lại rũ xuống mi mắt, lén lút buộc chặt lại tâm trạng của mình, trong lòng lộn xộn không thôi tùy ý nhìn menu một lần rồi lại vô thức gọi hai món ăn chay.

Như Ý cũng không có miễn cưỡng Tiêu Chiến gọi món nữa, mà để chính mình cầm menu, gọi thêm vài món ăn nữa, cuối cùng còn gọi thêm cả đồ uống.

Gọi món xong được vài phút, đồ ăn nhanh chóng được mang lên, Như Ý cầm lấy đũa, ăn một miếng, nhìn đến Tiêu Chiến ngồi bên cạnh mình một chút động đậy cũng không có, liền vươn đũa gắp vài món đặt vào trong bát của cậu: "Cái này đều là rau tự trồng, ngon sạch lắm, mau ăn đi."

Tiêu Chiến miễn cưỡng hướng về phía Như Ý cười cười, liền cầm lấy đũa, cúi đầu ăn một cách cứng nhắc.

Nếu chỉ có Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, bữa cơm này chắc chắn sẽ lặng ngắt như tờ, nhưng hiện tại có thêm Như Ý luôn miệng nói chuyện làm cho không khí cũng thêm phần sôi nổi, nhưng thật ra đại đa số đều là Như Ý nói cho Vương Nhất Bác nghe.

Tiêu Chiến im lặng ngồi ở một bên, không hề phát ra âm thanh gì, cậu cũng không có khẩu vị để thưởng thức đồ ăn nên vô cùng thong thả ăn cơm.

Vương Nhất Bác nhàn nhã ngồi trên ghế, nói cũng không nhiều, chỉ thỉnh thoảng hướng về phía Như Ý nói một tiếng "Ừ", xem như đáp lại, lúc nhìn đĩa rau trước mặt mình, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía Tiêu Chiến.

Bữa cơm này Như Ý cảm thấy ăn rất vui, cuối cùng lúc buông đũa còn khen ngợi một câu:"Đồ ăn ở chỗ này rất ngon."

Nói xong, quay đầu nhìn Tiêu Chiến cũng muốn buông đũa:"Tiểu Chiến, thế nào? Có ngon không?"

Tiêu Chiến khẽ gật đầu.

Như Ý nhìn Vương Nhất Bác, trên mặt tươi cười nói:"Chị biết nhà hàng này cũng nhờ Nhất Bác dẫn chị tới."

Tiêu Chiến dùng sức bấu vào lòng bàn tay của mình, miễn cưỡng khiến bản thân cười một cái.

Vương Nhất Bác ngồi đối diện với cậu, nghe câu nói kia của Như Ý, theo bản năng ngước mắt lên nhìn về phía Tiêu Chiến, nhìn vẻ mặt cậu bình tĩnh như trước, giống như chuyện Như Ý nói anh dẫn cô ta tới đây ăn cơm, cũng không có nửa điểm quan hệ với cậu.

Đáy mắt Vương Nhất Bác có một tia ảm đạm chợt lóe lên, ước chừng ba giây, anh mở miệng nói rõ ràng: "Nếu nhớ không lầm thì hình như hôm đó tôi và Tề Mạn đến ngọn núi gần đây câu cá ở hồ, cô đi leo núi với bạn, sau đó tình cờ gặp nhau, Tề Mạn mới đề nghị tới đây ăn."

Anh biết, cậu không hề quan tâm đến lời nói bóng gió ái muội của Như Ý, nhưng mà anh vẫn không muốn khiến cho cậu hiểu lầm mình.

Từ đầu tới cuối Như Ý không nghĩ tới Vương Nhất Bác vốn ít nói, lại phá mình ngay lúc này.

Vẻ mặt cô thoáng xấu hổ một chút, sau đó lập tức trở lại bình thường như không có chuyện gì, tìm đề tài tiếp theo: "Buổi chiều hai người không có quay phim đúng không? Bây giờ còn sớm, chúng ta đi xem phim đi? Dạo này có một bộ phim bom tấn của Mỹ."

Bữa cơm này đối với Tiêu Chiến mà nói, cũng quá đủ khổ sở rồi, bây giờ nghe thấy Như Ý đề nghị như vậy, ngay lập tức không hề suy nghĩ mà lắc đầu, nói: "Không được, buổi chiều em còn có việc khác, hai người muốn thì cùng xem phim đi, em không đi được."

Thật ra Như Ý cũng không cố gắng mời Tiêu Chiến lắm, liền quay đầu sáng mắt nhìn Vương Nhất Bác cười: "Vương đại ảnh đế thì sao? Có rảnh không?"

Vốn Vương Nhất Bác cũng muốn mở miệng từ chối đề nghị của Như Ý, nhưng mà anh còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy lời cậu nói.

Cậu không muốn đi cùng anh...?

Đáy mắt Vương Nhất Bác xẹt qua một tia trào phúng, vẻ mặt trở nên lạnh lẽo, mở miệng nói, thẳng thắn dứt khoát:"Không có hứng thú."

Nói xong, Vương Nhất Bác liền đứng lên, đá văng ghế dựa phía sau, ném một câu với người phục vụ:"Tính tiền!"

Sau đó cầm lấy áo khoác, lạnh lùng đi tới chỗ thanh toán.

Tiêu Chiến và Như Ý liếc mắt nhìn nhau, hai người đều không hiểu vừa rồi mình đã nói sai điều gì, chọc cho Vương Nhất Bác trở mặt trong nháy mắt.

Sau khi xuống tầng trệt, Tiêu Chiến không nhịn được thì thầm hỏi Như Ý: "Chị, chị nói người có khả năng sẽ trở thành bạn trai tương lai của chị là Vương Nhất Bác sao?"

Như Ý gật nhẹ và khẽ nói: "Thật ra chuyện này hơi phức tạp. Vốn dĩ chị cho là mình cùng Vương Nhất Bác không mặn không nhạt, làm bạn bè bình thường mãi như thế. Nhưng mấy năm nay, trong một lần tình cờ gặp mặt, anh ấy nói với chị đôi câu".

"Tiểu Chiến, em biết đó, Vương Nhất Bác người này tâm cao khí ngạo, đâu để người nào vào mắt. Lần đó cùng anh ấy nói chuyện, chị cũng không dám suy nghĩ nhiều, nhưng liên tiếp nhiều năm, thì chị cảm thấy có thể anh ấy có ý với chị..."

Vương Nhất Bác thanh toán xong, thấy Tiêu Chiến và Như Ý đi ra từ thang máy. Anh lấy lại thẻ, đi về phía hai người.

Khi tới gần đằng sau, đang định cất tiếng gọi thì nghe được câu hỏi của Tiêu Chiến, sau đó lại nghe Như Ý nói một tràng dài.

Vương Nhất Bác nháy mắt trở nên âm trầm, anh lập tức dừng bước.

Hai chị em cậu đi ra, không thấy Vương Nhất Bác, Như Ý lấy điện thoại định gọi cho anh hỏi xem đang ở đâu.

Vương Nhất Bác cao ngạo bước ra, thậm chí không một lời chào hỏi mà đi thẳng đến trước xe của mình, mở cửa ngồi xuống, sau đó khởi động xe liền một cước đạp ga rời đi.

Như Ý đưa Tiêu Chiến trở về khách sạn của đoàn phim. Nhìn cậu vào cửa khách sạn rồi, đang định khởi động xe quay đầu rời khỏi, bất chợt cửa xe chỗ ghế phụ bị mở ra.

Như Ý hoảng sợ, quay đầu thì nhìn thấy Vương Nhất Bác vẻ mặt tối sầm ngồi xuống.

Không đợi Như Ý kịp mở miệng nói chuyện, Vương Nhất Bác liền giơ tay chỉ về phía trước, lạnh nhạt bảo: "Lái tới kia dừng một chút."

Như Ý không đoán ra anh lên xe cô có chuyện gì, nên không do dự nghe theo lời của Vương Nhất Bác lái xe tới một chỗ vắng vẻ yên tĩnh.

Như Ý tắt máy, quay đầu lại mỉm cười với Vương Nhất Bác: "Anh tìm em có chuyện..."

Cô chưa dứt câu, Vương Nhất Bác đột ngột ngắt lời của cô: "Tiêu Như Ý."

Không phải Vương Nhất Bác chưa từng gọi đầy đủ cả tên lẫn họ của cô, nhưng bây giờ khi nghe anh gọi như thế, đáy lòng cô chợt dâng lên dự cảm không tốt.

Cô nhìn Vương Nhất Bác, chớp mắt, không nói gì.

"Tôi nhớ rõ, trước nay tôi chưa hề làm việc gì khiến cô lầm tưởng tôi có ý với cô..."

Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào mắt Như Ý, ánh mắt anh như tảng băng trôi mảy may không tí nhiệt độ.

Kế đó, anh tỏ lời xin lỗi nhưng nghe thế nào cũng như đang đả thương người khác: "Nếu quả thật là có, vậy thì tôi phải nói tiếng xin lỗi với cô. Hi vọng cô thu hồi cái ý niệm tự mình đa tình đó đi, đừng nói năng linh tinh rêu rao khắp nơi!"

Vương Nhất Bác nói quá mức trực diện, cũng quá mức đi thẳng vào vấn đề, làm cho Như Ý trong khoảnh khắc có chút mơ hồ.

Cô ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác thật lâu, sau đó sắc mặt dần trắng bệch, môi mím thật chặt, qua hồi lâu mới nặn được một câu: "Những gì em nói với Tiểu Chiến, anh đều nghe được hết?"

Vương Nhất Bác hoàn toàn phớt lờ lời Như Ý, chỉ trưng ra gương mặt lạnh lẽo nói rằng: "Mục đích hiện tại của tôi rất đơn giản, chính là nói cho cô biết, thứ gì tôi đã bảo không cần, thì sẽ không bao giờ đi nhặt lại!"

Sắc mặt Như Ý lập tức tái xanh đến cực hạn, cô khẽ run rẩy, đôi mắt phiếm đỏ, nhưng cố chấp hít sâu một hơi đè ép xuống cái chua xót, tay gắt gao nắm chặt thành quyền, cố gắng lắm mới để cho bản thân trông thật bình tĩnh.

Cô nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác hồi lâu, mới mở miệng hỏi: "Tại sao?"

Như Ý căn bản không đợi Vương Nhất Bác trả lời, liền thay anh đưa ra đáp án: "Là vì người anh yêu sao?"

Như Ý nhịn không được che miệng khe khẽ cười: "Đã qua nhiều năm như vậy, anh vẫn độc thân một mình. Điều này chứng tỏ anh không thể có được người đó. Cũng đã qua hơn mười năm, hơn mười năm rồi, chẳng lẽ anh còn chưa từ bỏ?"

Vương Nhất Bác quét đôi mắt giá rét mang theo sự quyết tuyệt, gằn từng chữ, đánh thẳng vào trái tim Như Ý: "Dù tôi có chết tâm, thì tôi cũng sẽ không để ý đến cô."

Như Ý ra sức bặm môi, nắm tay siết chặt.

Vương Nhất Bác im lặng vài giây, sau đó lại lên tiếng, lần này giọng điệu mặc dù lạnh, nhưng thấp thoáng tia bi thương: "Huống chi cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ buông tay em ấy."

Như Ý bị câu nói này của Vương Nhất Bác hoàn toàn làm sụp đổ triệt để vẻ ngụy trang bên ngoài.

Nhiều năm qua, cô đã quen rất nhiều bạn trai, bất kể là người theo đuổi cô trước, hay là người cô theo đuổi, nói ngắn ngọn là chỉ cần Như Ý cô coi trọng, thì không có vụ không cưa đổ được.

Nhưng chỉ riêng Vương Nhất Bác... là ngoại lệ.

Khi thời niên thiếu ngông cuồng, cô đã tháo xuống tất cả niềm kiêu ngạo và tự trọng, chủ động tấn công theo đuổi anh.

Kết quả đổi lấy lại là sự chán ghét của anh.

Lúc đó, cô đã cho rằng, Vương Nhất Bác chính là thất bại duy nhất trong cuộc đời cô.

Thậm chí, cô đã muốn chấp nhận thất bại đó.

Mãi cho đến 4 năm trước, khi cô gặp mặt Vương Nhất Bác, anh lại thoải mái tán gẫu với cô vài câu.

Cô đã quen Vương Nhất Bác được vài năm, tuy rằng không thể nói hoàn toàn hiểu hết con người anh, nhưng cũng xem như biết rõ phần nào, cô chưa bao giờ thấy Vương Nhất Bác chủ động nói chuyện với một người nào.

Khi đó cô còn cho rằng bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng một lần, hai lần, ba lần...... Đã bốn năm trôi qua, Vương Nhất Bác như cũ vẫn chủ động trò chuyện một hai câu với cô......

Sau đó cô mới mạnh dạn nảy sinh ý nghĩ cho rằng Vương Nhất Bác có ý với mình.

Thẳng thắn mà nói, khi còn trẻ, sở dĩ muốn theo đuổi anh, là vì bị khuôn mặt kia hớp hồn đến điên đảo, cô đã gặp qua nhiều người con trai như vậy, lại chưa bao giờ thấy ai có khuôn mặt đẹp đẽ giống như anh, mới nhìn một lần đã khiến cho người đối diện phải cảm thán ở tận đáy lòng, cho nên mới điên cuồng theo đuổi anh, muốn anh trở thành bạn trai của mình.

Cảm xúc của cô lúc đó, giống như là đang thích thú một chiếc túi xách phiên bản giới hạn, chính là muốn lấy được nó, để đeo nó trên người, khiến người khác phải cảm thấy hâm mộ.

Cho nên, cô lúc ấy chỉ nghĩ đến việc nếu Vương Nhất Bác làm bạn trai của mình, chắc chắn đi cùng với anh ra ngoài sẽ cho cô không ít mặt mũi.

Vì vậy, khi cô nổi lên suy nghĩ có thể Vương Nhất Bác có ý với mình, thì lòng ham muốn kia dù đã buông xuống, lại bắt đầu trỗi dậy.

Huống chi, lúc này Vương Nhất Bác của bây giờ đã là Ảnh đế, là Chủ tịch của Hoàn Ảnh, là người chồng quốc dân của thế hệ trẻ, là chàng rể quý của mọi nhà.

Nhưng cô không bao giờ ngờ đến, tất cả đều do cô tự suy diễn, trước giờ Vương Nhất Bác vẫn không hề có ý gì với cô cả.

Liên tục hai lần đều bị anh từ chối không thương tiếc khiến cho Như Ý cô - người con gái từ khi còn nhỏ đến lúc lớn lên đều là thiên kim đại tiểu thư hô mưa gọi gió, không việc gì làm khó dễ được cô.

Như Ý thật sự rất không cam lòng.

Cô rất muốn biết, rốt cuộc là người như thế nào, có thể làm cho Vương Nhất Bác kiên trì một mực chờ đợi suốt nhiều năm như thế.

Như Ý nhìn anh đang chuẩn bị xuống xe, kiềm chế không được thốt ra, hỏi một câu: "Vương Nhất Bác, người anh yêu rốt cuộc là ai?"

Vương Nhất Bác sau khi bày tỏ thái độ của mình, liền không có nửa điểm muốn cùng Như Ý dây dưa thêm nữa, anh vươn tay, vừa mới chuẩn bị đẩy cửa xe ra, kết quả lại nghe thấy câu hỏi đột ngột của cô.

Động tác đẩy cửa của anh trong nháy mắt dừng lại, cả người vẫn duy trì tư thế cũ không hề nhúc nhích, ước chừng được vài giây, mới nhạt nhẽo buông một câu:"Cô không xứng để biết em ấy là ai!".

Sau đó, liền đẩy ra cửa xe, không chút do dự bước xuống xe, ung dung rời đi.

Như Ý ngồi ở trong xe, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn bóng dáng Vương Nhất Bác càng lúc càng xa, cuối cùng hốc mắt không nhịn được đỏ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro