
Chương 10: Cái cớ tuyệt vời
Matteo âm thầm quan sát thanh niên Tiêu Chiến nãy giờ đối với biểu tình thay đổi liên tục của cậu biểu thị bản thân không thể nào hiểu nổi. Chàng trai trẻ này là làm sao vậy?
Dựa trên biểu hiện thì ông có thể nhìn ra Tiêu Chiến thích thân vương nhà mình đấy. Cái này thì thật ra không có gì để bất ngờ, ông đã thấy nhiều rồi. Nhưng Tiêu Chiến lại khác hẳn những người đã từng dùng đủ mọi cách để lại gần thân vương nhà ông. Cậu lớn mật như một người phương Tây chính hiệu nhưng lại lý trí biết tiến biết lùi, không khiến người chán ghét. Ít nhất so với cái Omega vừa làm loạn mới rồi thì ông không ghét cậu, dù cậu đã hai lần chiếm tiện nghi thân vương nhà ông.
Cái này thật ra một phần là do quan niệm phóng khoáng của người Châu Âu. Giao tiếp bằng thân thể đơn giản như hôn má và ôm nhẹ thường dùng để thể hiện cảm tình giữa người với người. So với người Châu Á câu nệ tiểu tiết thì thật sự suồng sã thẳng thắn hơn nhiều. Bởi vì quan niệm phóng khoáng này mà khoảng cách do giới tính thứ hai tạo ra ở đây không có lớn như ở phương Đông. Những chính sách có liên quan đến giới tính Omega cũng đề cao sự tình nguyện hơn.
Chỉ cần bạn thích thì bạn có thể mời gọi nhau lên giường. Chính là như vậy.
Nếu không phải biết thân vương nhà mình khác biệt, Matteo có thể nói hắn là Alpha không giống Alpha nhất. Sắp đến trình độ cấm dục luôn rồi. Còn có, theo ông biết thì từ mấy trăm năm trước thân vương đã không còn dùng máu tươi nóng hổi nữa. Hắn chỉ dùng máu đã qua chiết lọc pheromone của bệnh viện. Thứ máu được dùng khi cấp cứu này sau khi được hiến thì sẽ bị chiết lọc pheromone để tránh làm ảnh hưởng đến pheromone của người được tiếp máu.
Tiêu Chiến nếu biết được chuyện này thì cậu nhất định sẽ chấn kinh cho xem.
Nhưng chính là cậu không biết rồi... Cho nên Tiêu Chiến lòng rối như to vò mãi cho đến khi Matteo lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắt này.
"Cậu có muốn tôi mang nó về giúp cậu không?"
Matteo vừa nói vừa nhìn cái áo trên người Tiêu Chiến đánh ý.
Lúc này Tiêu Chiến mới nhận ra cổng trường đại học Pavia đã ở trước mặt rồi, xe cũng đã ngừng lại rồi. Cậu vậy mà thất thần đến tận lúc này, thật sự là thất lễ vô cùng đối với người đã cất công đưa mình về.
Nhưng mà...
"Không cần đâu ạ."
Đây là cái cớ tuyệt hảo để cậu trở lại tìm người kia, sao cậu có thể từ bỏ như vậy được.
Matteo thật ra cũng chỉ thuận miệng hỏi, còn có nghĩ cho quãng đường dài đến biệt thự của Tiêu Chiến thôi. Chứ ông cảm thấy chưa chắc ông mang nó về thân vương nhà ông sẽ vui đâu. Dù ông vẫn chưa hiểu tâm ý của ngài ấy lắm.
"Cảm ơn ngài đã đưa tôi về."
Tiêu Chiến lễ phép đáp tạ rồi mở cửa xuống xe. Cái lạnh của gió đêm lập tức ùa tới khiến Tiêu Chiến vô thức siết chặt cái áo đang phủ trên đầu mình. Bóng cậu trùm áo khoác trải trên mặt đất sau lưng, dưới ánh đèn đêm của đô thị trông tựa như một cái bóng ma thật lớn. Nhưng khi được bao bọc trong cái áo Tiêu Chiến lại không cảm thấy cô độc như trước đây nữa.
Matteo thấy cậu như vậy thì không lại nói gì nữa vòng xe chạy trở về.
Trời mùa đông thường tối rất nhanh chứ chưa nói ở đây là Bắc Ý. Bầu trời đầy mây mù cho dù là ban ngày vẫn rất ít khi thấy nắng. Lúc này chỉ mới có năm giờ rưỡi sáu giờ mà bóng tối đã bao trùm thành phố cổ kính này. Ánh sáng mặt trời đã nhường chỗ cho ánh đèn kiêu sa lộng lẫy.
Chỉ là nó cũng không bao gồm trường đại học Pavia của cậu.
Pavia đã được xây dựng từ những năm đầu thế kỷ thứ chín. Tuy dần dần tu sửa và có được quy mô như ngày hôm nay nhưng bởi vì năm dài tháng rộng, nó so với những trường đại học mới xây cỡ trăm năm, chục năm gần đây cổ kính rất nhiều. Khuôn viên rộng lớn nằm ở rìa ngoài thành phố với những bức tường rêu xanh, những cây sồi cổ thụ... Tất cả đều phụ trợ cho cái sự cổ xưa đó.
Dù vậy thì nó vẫn là một trường đại học danh tiếng với đông đảo sinh viên trú ngụ.
Pavia có một điểm đặc biệt là nó tồn tại rất nhiều du học sinh, trao đổi sinh đến từ các trường đại học cả trong và ngoài nước.
Là một sinh viên đến từ nước ngoài, Tiêu Chiến có là một thành viên trong ngôi nhà này cũng không có gì sai.
"Tiêu Chiến?"
Còn chưa bước được chân vào ký túc xá Tiêu Chiến đã nghe thấy có người gọi mình. Cậu theo bản năng ngừng lại bước chân đồng thời đưa mắt nhìn qua. Khi nhìn thấy người gọi là Andrea Tiêu Chiến cũng không thấy bất ngờ. Nói sao thì ở trong ngôi trường rộng lớn này người biết cậu không nhiều, có thể ở bên ngoài bắt chuyện với cậu càng không đếm được hết bàn tay.
Nhưng đó là khi không nói đến việc cậu với người này vốn chẳng tính là quen.
Chỉ là xuất phát từ phép lịch sự Tiêu Chiến vẫn phải đứng lại nghe xem hắn muốn nói gì cái đã. Ít nhất nhìn Andrea ở đây cậu đã phần nào khẳng định suy nghĩ trước đó rằng những người còn lại đã về trước cậu từ lâu.
Ai biết đâu...
Andrea thái độ tốt bất ngờ đứng trước mặt cậu tỏ vẻ: "Xin lỗi về thái độ trước đó của tôi."
Tiêu Chiến ngẩn ra.
Gì vậy?
"Không có gì. Lúc đó tôi cũng có hơi khó chịu trong người."
Nhưng mặc kệ cậu không hiểu tại sao hắn có vẻ thay đổi thái độ với cậu thì xuất phát từ phép xã giao Tiêu Chiến vẫn phải đáp lại. Mặc kệ đối phương thật lòng hay giả ý. Cậu không thể đánh mặt người cười đúng không. Với cả cậu cũng không muốn dây dưa với hắn cho nên thuận theo bỏ qua luôn.
Cậu lại không biết người này đụng phải cái chốt nào mà bắt đầu bộc bạch với cậu.
[Hết chương 10]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro