Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Bánh kem

[Những thứ bẩn thỉu kia đều là chuyện của người khác, anh chỉ là đang chuyên chú đọc một bài thơ.]


7h sáng thứ bảy, Tiêu Chiến bị đống bom tin nhắn wechat của Chu Sở Dương đánh thức.

Anh mơ mơ hồ hồ sờ điện thoại, là đối phương đang hỏi ba mẹ anh có nhà hay không: "Hôm qua quên mất không hỏi, nếu cô giáo Trần và thầy hiệu phó ở nhà, thì có phải không được uống rượu hay không!"

Tiêu Chiến mắt nhắm mắt mở gõ chữ: "Mẹ tôi đi học nâng cao còn ba tôi thì lên Cục họp, buổi tối họ sẽ đi cắm trại với các bạn học cũ, chiều mai mới về."

"Cảm tạ trời đất." Chu Sở Dương gửi một cái emoji [Biết ơn], lại nói: "Vậy tôi mang theo quần áo, đêm nay chúng ta sẽ quyết chiến đến sáng."

Tiêu Chiến chỉ trả lời đơn giản vài câu rồi rời giường đi đánh răng rửa mặt. Anh bấm vào hộp thoại với Vương Nhất Bác, lịch sử trò chuyện của hai người dừng lại vào lúc 11h đêm qua. Tiêu Chiến chúc ngủ ngon, Vương Nhất Bác đã buồn ngủ, giọng điệu hết sức nhẹ nhàng, nói ngày mai cậu sẽ mang bánh kem.

Tiêu Chiến vừa đánh răng, vừa nghe đi nghe lại tin nhắn thoại ấy mấy lần, tay anh dính nước, chẳng may bấm vào emoji [Mèo con ấm ức] mới dùng gần đây nhất.

Cuộc gọi thoại của Vương Nhất Bác vang lên ngay sau đó.

Tiêu Chiến vội vàng lau vệt nước trên màn hình, nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, rồi mới ấn nút nhận. Tinh thần anh hoàn toàn phấn chấn, nhưng lời nói ra thì lại có chút dính dính lười biếng của người mới vừa ngủ dậy, anh cẩn thận "Alo" một tiếng.

Vương Nhất Bác cười: "Mới sáng ra đã làm nũng rồi?"

"Không cẩn thận trượt tay..."

"Em chuẩn bị đi rồi."

"Vậy anh cùng đi em đi lấy bánh kem."

Vương Nhất Bác nhướng mày, khẽ khịt mũi: "Thích cùng em thế cơ à?"

Tiêu Chiến thấy mừng vì đang nói chuyện điện thoại, bằng không Vương Nhất Bác sẽ nhìn thấy má và tai anh đỏ bừng. Anh vô thức muốn phản bác, lại nghe thấy bên kia có một giọng nói trong trẻo vọng vào, "Mới sáng ra, con đã gọi điện thoại cho ai vậy?"

Vương Nhất Bác rõ ràng ngập ngừng, nói: "Một người bạn."

Vội vã nói lời tạm biệt, Vương Nhất Bác không đợi Tiêu Chiến trả lời đã cúp máy, sau đó gõ chữ nói với anh: "Mẹ em."

Tiêu Chiến gửi lại cái emoji [Mèo con ấm ức], lần này là thật sự làm nũng: "Vậy em bận việc của mình đi, một người bạn."

Vương Nhất Bác cười đến nhộn nhạo.

Đường Bình nghi ngờ nhìn cậu, đi vào trong bếp nhìn tác phẩm của Vương Nhất Bác.

Lớp kem trắng phủ trên cốt bánh, quết không đều, giống như những ngọn đồi nhấp nhô giữa chốn hoang vu. Bên trên còn dùng sốt sô cô la viết bốn chữ "Tuế Tuế Bình An" xiêu xiêu vẹo vẹo.

Đường Bình mở tủ lạnh lấy ra một lon bia lạnh, không chút lưu tình cười nói: "Cái này của con quá xấu, vừa xấu vừa quê, sẽ chẳng có cô gái nào thích đâu."

Vương Nhất Bác không vui trừng mắt nhìn bà, Đường Bình lại cười hì hì dùng khuỷu tay hích cậu một cái: "Này, con có ảnh của cô gái đó không? Đưa mẹ xem nào!"

Vương Nhất Bác muốn nói lại thôi, từ kẽ răng rít ra mấy chữ: "Lo việc của mẹ đi."

Cậu nhét bánh kem vào một cái hộp trong suốt, cầm chìa khóa xe và quà trên bàn rồi đi ra ngoài.

Đường Bình bị bỏ lại phía sau, hét lên với cái lưng của cậu: "Con trai mẹ cây sắt nở hoa, mẹ hỏi thăm một chút thì đã làm sao!"

Cửa bị đóng cái rầm, Đường Bình mắng một câu "Tiểu bạch nhãn lang", uống nốt chỗ bia còn lại rồi quay về phòng ngủ tiếp.

Đường đến nhà Tiêu Chiến không xa, cưỡi motor chỉ khoảng 10 phút.

Vương Nhất Bác đậu xe dưới hầm, đi thang máy lên thì tình cờ nhìn thấy Tiêu Chiến đang ngồi trên ghế sofa ở sảnh tầng 1.

Tiêu Chiến vừa tiễn ba mẹ đi, trong nhà không có ai, Vương Nhất Bác lại nhắn tin nói sắp đến, cho nên anh quyết định ngồi luôn đây đợi.

Vương Nhất Bác tay xách bánh kem, không xa không gần cứ vậy đứng nhìn anh, cậu phát hiện anh bây giờ hoàn toàn khác với khí chất sấm rền gió cuốn ở trường, không còn sự sắc sảo, cả người từ ngoài vào trong đều đặc biệt dịu dàng.

Anh hình như vừa mới tắm xong, làn da mọng nước, tóc mái rủ ngoan ngoãn trước trán, Vương Nhất Bác nghĩ, vẫn là giống con nai.

Tiêu Chiến mặc đồ ngủ xuống lầu, chân mang dép lê, anh đeo tai nghe và đang cúi đầu đọc tuyển tập thơ của Nạp Lan Tính Đức (nhà thơ dân tộc Mãn Châu triều đại nhà Thanh)

Cổ áo rộng không che được xương quai xanh, hai chân duỗi thẳng để lộ ra cổ chân trắng nõn và bắp chân thon gọn.

Đẹp đến mức không giống như tục vật phàm trần.

Nam nữ đi ngang qua đều phải quay lại nhìn anh, dùng ánh mắt không chút kiêng kị đánh giá anh từ trên xuống dưới.

Lồng ngực Vương Nhất Bác giống như bị cái gì đó chặn lại, cảm thấy rất không vui.

"Anh."

Cậu cố ý gọi thật to, Tiêu Chiến ngơ ngơ ngác ngác ngẩng lên nhìn cậu, mỉm cười dịu mát như một trận gió hè.

Chút tinh mỹ phô trương và nét quyến rũ tựa như vô thức đó, khiến cho Vương Nhất Bác nhiều lúc cảm thấy anh chính là lên kế hoạch từ lâu. Nhưng anh đang nhìn cậu một cách ngây thơ, đôi mắt trong veo sạch sẽ đó, lại khiến cậu dễ dàng tin rằng những thứ bẩn thỉu kia đều là chuyện của người khác, anh chỉ là đang chuyên chú đọc một bài thơ.

Tiêu Chiến là người đầu tiên để ý đến chiếc bánh kem trong tay cậu, anh quan sát nó qua cái vỏ hộp trong suốt, như Colombo tìm ra đại lục mới.

"Em tự làm đấy à?"

"Ừm, ở nhà rảnh quá không có việc gì làm."

Đôi mắt Tiêu Chiến lập tức sáng lên, anh nhận lấy chiếc bánh, ôm nó trong lòng như ôm bảo bối. Trông anh có vẻ rất vui: "Đây là lần đầu tiên có người làm bánh kem cho anh, phải làm sao bây giờ... không nỡ ăn."

Chiếc bánh kem bị Đường Bình chê xấu, Tiêu Chiến nói là không nỡ ăn, như thể anh rất trân trọng.

Thế là cái thứ vừa rồi còn chặn trong lồng ngực Vương Nhất Bác từ từ tan thành một vũng mật.

Thang máy rất rộng, hai người đứng một trái một phải. Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn con số đang không ngừng tăng lên, quay sang nói với cậu: "Lão Chu nói lát nữa cậu ấy sẽ đến, anh nhờ cậu ấy mang thêm một chai Coca, làm món cánh gà cho em."

"Không cần đợi anh ấy sao?"

"Không cần, cậu ấy thường xuyên đến nhà anh chơi, sớm đã quen đường rồi."

"Ồ, vậy sao?" Vương Nhất Bác dùng đầu lưỡi đẩy đẩy má, vờ như không quan tâm hỏi, "Còn Hứa Vi thì sao?"

Tiêu Chiến thoáng ngây người, nuốt một ngụm nước bọt: "Cậu ấy...cậu ấy chắc phải trưa mới đến..."

Cửa thang máy mở ra, Tiêu Chiến bước ra ngoài trước, đưa lưng về phía cậu mở khóa, lại trầm giọng bổ sung thêm một câu: "Kì thực em cũng không cần phải đến quá sớm, mấy buổi tụ tập như thế này lão Hứa bao giờ cũng đến muộn."

"Chị ấy đến sớm hay muộn thì liên quan gì đến em?"

"...Không phải em thích cậu ấy sao?"

Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến nghiêng người để cậu vào nhà, nhưng lại không ngẩng lên nhìn cậu, mà nhìn chằm chằm mũi chân mình, cái miệng bĩu ra đầy ấm ức.

Vương Nhất Bác vừa tức lại vừa buồn cười, "Em nói thích chị ấy bao giờ?"

Hai người còn chưa nói xong thì cửa thang máy lại được mở ra, Chu Sở Dương xách theo một đống nước uống và đồ ăn vặt, đứng từ xa hét lên với họ: "Đại ca, hai người đừng đứng ngây ra đó nữa, mau lại đây xách giúp tôi với!"

Thời gian tiếp theo, Tiêu Chiến ở trong bếp bận rộn nấu bữa trưa, lão Chu nghịch máy chiếu, thỉnh thoảng lại chạy xuống đón người.

Vương Nhất Bác thì đứng dựa ở cửa bếp làm tán tiên.

Gần 11h, bên ngoài đã đầy ắp những người. Hứa Vi đến muộn, vừa vào cửa đã tặng cho Tiêu Chiến một cái ôm thật chặt, nói với anh chúc mừng sinh nhật, lại cho anh xem cái bánh kem hình SpongeBob xinh đẹp trên tay.

"Bảo bối, là của cửa hàng cậu thích nhất đấy, bánh kem của họ thực sự quá hot, tôi phải hẹn trước mấy ngày mới đặt được! Cái miệng này của cậu quá kén chọn rồi!"

Vương Nhất Bác hình như khẽ nhíu mày.

Khóe mắt Tiêu Chiến liếc thấy, nhưng cũng chỉ mím môi cười nhẹ.

Buổi trưa họ đặt pizza và mỳ Ý, Tiêu Chiến làm cánh gà coca và hai đĩa thịt chiên giòn. Anh sớm đã giấu chiếc bánh kem do Vương Nhất Bác làm vào trong cái tủ lạnh nhỏ bên trong phòng ngủ, bày cái của Hứa Vi mua lên bàn cho mọi người cùng ăn.

Chu Sở Dương bê ra một thùng cocktail, mở nắp một chai đẩy đến trước mặt Tiêu Chiến, như thể muốn cho con thỏ ăn chay này nếm được mùi vị của thịt.

Vương Nhất Bác có thể nhạy cảm nắm bắt được làn mi Tiêu Chiến đang run lên trong không khí, nhưng cậu không cứu mà cũng tự mình mở một chai, ực ực uống vài ngụm, rồi hùa theo đám đông ung dung quan sát anh.

Ánh mắt hai người chạm nhẹ vào nhau trong vài giây ngắn ngủi, cho đến khi Hứa Vi đập bàn một cách đầy kiêu hãnh.

"Lão Chu! Tuệ Tuệ của chúng ta là một cậu bé ngoan, cậu đừng bắt nạt cậu ấy! Lại nói, uống không thì có ý nghĩa gì, chi bằng..." Cô nói đến đây lại mỉm cười tà ác, chuyển chủ đề, "Chi bằng chúng ta chơi trò Sự thật hay là Thử thách đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx#boxiao