Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Bí mật (1)

Tiêu Chiến vừa về nhà liền chạy thẳng vào trong phòng tắm. Tóc anh ướt sũng, chiếc áo khoác được Vương Nhất Bác khoác lên người cũng đã nhiễm một tầng hơi nước ẩm, phủ trên người khó chịu vô cùng.

Miệng anh sưng tấy, mỗi khi chạm vào là nhức như bị kim châm, còn vết cắn trên cổ thì đỏ như có sinh mệnh, xuyên qua tấm gương chậm rãi bò lên trên tai anh.

Rõ ràng không có làm gì nhưng cái cảm giác kì lạ vẫn cứ lộ ra trong từng hành động cử chỉ.


Tiêu Chiến thở dài mắng một câu vô lý, sau đó lại cam chịu vỗ vỗ má xả nước tắm vào bồn.

......Không thể để cho ba mẹ nhìn thấy bộ dạng này của mình được.


Anh tựa đầu vào thành bồn tắm, bóng tắm tinh dầu tan hết mới nhận được tin nhắn wechat của Vương Nhất Bác. Ba chữ "Em yêu anh" quá thẳng thắn, mắt Tiêu Chiến đỏ hoe, trái tim cũng bởi vì ba chữ này mà bắt đầu loạn nhịp. Anh vô thức làm nũng, bởi vì quá thoải mái nên giọng điệu cũng lộ vẻ lười biếng, nghe có chút dính người: "Em về đến nhà chưa?"

Vương Nhất Bác rất thích cái giọng cà dẹo này của Tiêu Chiến, khóe miệng cậu bất giác nhếch lên: "Vẫn chưa."

"Vậy em lái xe cẩn thận nhé, về đến nhà thì nhắn tin cho anh."

"Được, đợi em, rất nhanh thôi."

Bên ngoài đang mưa, nhưng Vương Nhất Bác lại cho anh một tình yêu đầy nắng. Tiêu Chiến được sủng mà kiêu, nheo nheo mắt, cố ý kéo dài âm cuối: "Hả... là đàn ông thì không được nói nhanh."

Phía bên kia điện thoại phát ra một tiếng cười khẽ, trong giây lát xua tan đi chút tinh nghịch của anh, rất không khách khí mà chuyển sang trêu chọc: "Gan thế? Em vẫn chưa đi đâu đấy."

"......"

"Hay là anh xuống lầu xác minh một chút? Bản thân sống lành mạnh, không lừa già dối trẻ, không có thói quen xấu, tập thể dục nhiều năm, chất lượng đảm bảo, có cơ ngực cơ bụng, anh dùng thử miễn phí, em bảo hành cả đời."

"......"


Tiêu Chiến bị hơi nước bốc lên làm cho choáng váng đầu óc, chỉ có thể khó khăn gõ ra bốn chữ: "Em là con cún!"

Sau đó anh lại nghĩ đến cái cổ tay bị ai đó cắn qua, dấu răng bị ngâm trong nước nóng cũng dần dần trở nên tê dại.

Vương Nhất Bác không kìm được bật cười, âm cuối cong lên một cách đầy quyến rũ: "Mắng em? Bạn nhỏ Tiêu Tuế Tuế, có phải anh chơi không lại?"

"Anh không nói chuyện với em nữa!"

Tiêu Chiến nói xong câu này thì gửi đi một cái emoji [Thỏ con giận dữ]. Anh ngâm mình vào trong nước, phồng má thổi ra mấy cái bong bóng mới có thể tiêu hóa được đống cảm xúc nhộn nhạo trong lòng.

Một lúc sau lại nổi lên mở tin nhắn thoại, nghe thấy Vương Nhất Bác dùng chất giọng trầm thấp hạ cổ cho anh –

"Thật sao? Vậy cún con của anh sẽ biến thành chú cún con đáng thương nhất thế giới."


Quá phạm quy rồi, Tiêu Chiến nghĩ.

Chưa bao giờ anh nghĩ Vương Nhất Bác sau khi mở lòng lại là bộ dạng như thế này, giọng điệu cưng chiều quá dịu dàng, giống như là rượu ngọt khiến người ta say đắm.

Anh sợ đối phương lái xe phân tâm nên không dám trả lời, lại mở ảnh đại diện wechat của Vương Nhất Bác ra, bỏ tick đánh dấu "Không xem anh ấy/cô ấy nữa" ở phần Hạn chế.


Thực ra hành động này có chút thừa thãi bởi vì trang cá nhân của Vương Nhất Bác gần như là để trưng bày. Trong khoảng thời gian Tiêu Chiến chặn các cập nhật của cậu, cậu cũng không đăng bất cứ một nội dung nào.

Tiêu Chiến thuận theo thời gian trượt xuống, chưa gì đã kéo xuống được cuối trang, vẫn là mấy bức anh đã bị anh xem đi xem lại rất nhiều lần.

Một số linh kiện ván trượt chưa kịp lắp lên, giày thể thao phiên bản giới hạn, mấy tấm ảnh tự chụp chỉ lộ ra nửa khuôn mặt hoặc là một đôi mắt, mặt trăng lúc ẩn lúc hiện bên trong sương mù ở homestay... còn cả chiếc bánh sinh nhật mà Vương Nhất Bác tự làm với phần kem bơ trắng muốt, đã bị anh cắt ra một góc để làm ảnh đại diện, kết cấu giống sơn acrylic đến mức không ai có thể nhận ra.


Tiêu Chiến lại lướt thêm một lượt từ đầu đến cuối, anh đi ra khỏi phòng tắm, lấy một cây kem trong tủ lạnh để đắp miệng, rồi tiện tay nhét cái áo khoác ẩm vào bên trong máy sấy. Đợi mọi thứ thu dọn xong xuôi anh mới trở về phòng, nằm trên giường tự đặt một phần tôm hùm đất.

Anh làm hai bài kiểm tra nghe tiếng Anh, bởi vì đeo headphone cho nên đã không nghe thấy tiếng mẹ anh trở về, đợi đến khi cửa phòng bị gõ đến lần thứ hai mới vội vã đứng dậy.

Trần Giai cũng không trách Tiêu Chiến phản hồi chậm, chỉ cầm cái túi trong tay lắc lắc như đang dâng kho báu, mỉm cười nói với anh một câu chúc con trai sinh nhật vui vẻ.

Tiêu Kính Hoa không về.

Đã là việc nằm trong dự đoán.


Sau khi ba anh được thăng chức lên làm hiệu phó ông rất hiếm khi có thời gian rảnh, Tiêu Chiến sớm đã quen rồi. Nhưng quen là một chuyện, thấu hiểu được lại là chuyện khác. Nghĩ đi nghĩ lại, anh chưa bao giờ cảm thấy trách ba cũng là bởi vì có Trần Giai ở giữa điều hòa.

"Ba con vốn định đi về với mẹ rồi, kết quả bên trường lại có việc đột xuất, cũng không biết sẽ phải trì hoãn đến mấy giờ." Trần Giai nháy nháy mắt, cười như là đã chiếm được lợi thế "Chắc bữa tối con ăn không nhiều phải không? Ba con nói là sẽ mời chúng ta ăn khuya, tiểu thọ tinh hôm nay muốn ăn gì?"

Bên trong túi đựng tôm hùm đất của nhà hàng mà Tiêu Chiến mới vừa đặt xong, anh mua sốt bơ tỏi, còn mẹ anh thì chọn loại cay tê.

Hai người đều nhớ khẩu vị của đối phương, lại thập phần ăn ý.

Tiêu Chiến bật cười, vừa hỏi mẹ có bị dính mưa không, vừa nhận cái túi trong tay bà, nhướng mày bảo: "Vậy bắt ba con đãi thêm chúng ta hai cốc trà sữa nóng đi, cho ấm người."


Trần Giai trẻ hơn Tiêu Kính Hoa 8 tuổi, năm nay mới chỉ khoảng 39, chính là độ tuổi mùa xuân ra hoa mùa thu kết quả, tính tình lại hòa nhã dễ gần. Bình thường bà vẫn hay cùng Tiêu Chiến lê la đi ăn vặt, nhưng lần này lại chê lượng calo trong trà sữa quá cao, bảo Tiêu Chiến gọi cho mình một cốc không đường. Con ngươi Tiêu Chiến chấn động, anh nhăn nhăn mũi trêu chọc mẹ: "Mẹ đang giảm cân à?"

Trần Giai thoáng ngây người, vô thức dùng lòng bàn tay dán lên trên bụng mình, lại cười đánh cho anh một cái: "Béo rồi chứ sao, mẹ còn phải đăng kí dự thi giáo viên đẹp nhất trường chúng ta năm nay nữa đấy!"

"Béo cũng không sao, con sẽ cùng mẹ đi tập gym, mẹ còn trẻ như vậy, danh hiệu giáo viên đẹp nhất còn có thể kéo dài thêm mấy năm nữa."

"Hứ! Cái miệng này của con chỉ giỏi nịnh!"


Tiêu Chiến vừa đấu võ miệng với Trần Giai, vừa đứng lên đi lấy đồ ship, đúng lúc này thì tiếng chuông thông báo của wechat vang lên.

Người bên kia điện thoại chụp ngọn đèn đường trước cửa nhà mình, chao đèn mạ kẽm bị nướng dưới ánh sáng ấm áp, bốc khói nghi ngút trong bầu không khí vừa lạnh vừa ẩm.

"Mưa vừa tạnh, đèn đường giống như sắp bị đốt cháy."

Khi đối phương miêu tả hình ảnh này với anh, từ ngữ cậu dùng rất ngắn gọn, nhưng Tiêu Chiến lại cảm thấy câu nói này đầy chất thơ.

Anh đột nhiên nhớ đến trang giấy bị xé mất trong <Phi điểu tập>, liền nũng nịu oán trách một câu: "Em lấy trộm thơ của anh!"


Vương Nhất Bác không trả lời, lúc sau lại gửi một bức ảnh khác. Lần này là ảnh selfie đứng dưới đèn đường, ngón trỏ đặt lên chóp mũi làm mặt quỷ 'mũi heo', nhưng biểu cảm trên mặt thì vẫn rất ngầu.

Trên cổ tay cậu không biết từ lúc nào cũng đã có thêm một sợi dây đỏ, nó gần như giống hệt với chiếc vòng trên tay Tiêu Chiến, chỉ khác là quả thông bằng vàng treo trên đó đóng chặt.

Đóng chặt thì trông không giống đóa hoa, nhưng nhìn thoáng qua cũng có thể biết đó là một cặp, chắc là đặc biệt đặt làm.

Tiêu Chiến lập tức hiểu ý: "Vòng tay anh rất thích, gu thẩm mỹ của thầy Vương Nhẹ Nhàng thật tuyệt."

Vương Nhất Bác gửi một cái emoji đắc ý, nói: "Bảo bối của em mới là xịn nhất."

"Không dám nhận. Anh không dám nhận đâu ca ca."

"Hả? Anh vừa gọi em là gì?"

"Đâu có. Em nghe nhầm rồi."

"Rõ ràng em nghe thấy anh gọi em ca ca, gọi lại lần nữa cho em nghe xem nào."

"Không có! Anh gọi em là cún!"

"Vậy thì con cún bảo anh gọi một tiếng ca ca!"

"......"


Tiêu Chiến á khẩu, phồng phồng hai bên má, trên mặt toàn là ý cười ngọt ngào. Anh bị 'bạn trai nhỏ' trêu ghẹo quá mức, vào cửa rồi cũng không có thời gian để tiết chế bản thân. Trần Giai đang ngồi trên giường ăn tôm, thấy vậy cũng bất giác mỉm cười: "Buổi tối con đi chơi với hội Dương Dương vui không?"

"Vâng, con đã nhận được món quà sinh nhật mà con rất thích."

Tin nhắn của Vương Nhất Bác không ngừng tràn đến, chấn động liên hồi. Tiêu Chiến nhận ra ánh mắt dò xét của Trần Giai đang hướng lên người mình, đành phải mím mím môi, lưu luyến chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.

"Con bận gì thì cứ làm trước đi." Mặc dù Tiêu Chiến vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng Trần Giai đã để ý thấy lỗ tai anh có chút hồng hồng. Bà trêu chọc hỏi: "Con đang hẹn hò đấy à?"

"Không phải! Không có! Mẹ đừng vu khống cho con!"

Tiêu Chiến phủ nhận liên tiếp ba lần, ra sức xua tay, từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ tỏ ra hoảng hốt như vậy, cho nên Trần Giai vừa nhìn đã thấu: "Mẹ là mẹ của con đấy, thế mà con còn muốn giấu giếm với mẹ! Người đó là ai? Mẹ có quen không? Xung quanh con quay đi quay lại cũng chỉ có mấy người, chắc không phải là... Vi Vi chứ?"

"Sao có thể?!" Tiêu Chiến trợn to hai mắt, "Mẹ ra ngoài đừng nói lung tung, Đại Chu mà nghe được cậu ấy sẽ giết con mất!"

Trần Giai bối rối, vẻ mặt đúng kiểu vô tình bắt được quả dưa: "Hả? Sở Dương thích Vi Vi sao? Chuyện xảy ra từ bao giờ?"

"Trước giờ vẫn thích, chẳng phải con đã nói qua với mẹ rồi sao?"

Trần Giai lắc lắc đầu, xoay con tôm trong tay một vòng nhét vào miệng Tiêu Chiến, cố ý bày ra vẻ mặt thương hại: "Chậc, mối tình tay ba, tình địch đồng thời cũng là bạn thân, đẹp trai thế này mà lại phải cầm kịch bản nghiệt luyến của nam phụ thâm tình! Con trai mẹ đúng là mệnh khổ..."

"Dừng! Dừng!" Tiêu Chiến ngắt lời bà, gấp đến mức gần như đã muốn nhảy lên, "Cái gì với cái gì vậy mẹ! Thật sự không phải Hứa Vi!"

"Không phải Hứa Vi, vậy chính là thật sự có người?" Trần Giai đã đạt được mục đích, cười đến rung hết cả người.

Tiêu Chiến nghẹn lời, nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Trần Giai, muốn nói lại thôi.

"Con..."


Có một khoảnh khắc, Tiêu Chiến muốn nói mình đang rất bối rối, muốn nói rằng mình có chút tổn thương. Bởi vì cho đến bây giờ anh vẫn không biết mối quan hệ của mình và Vương Nhất Bác có được tính là 'hẹn hò' hay không, có thể đem ra để thổ lộ với người khác hay không?

Trần Giai cũng phát giác ra sự trầm mặc bất thường của Tiêu Chiến, bà lập tức quay sang nhìn anh.


Máy chiếu đang phát một bộ phim kinh dị Hong Kong thời kì đầu với hiệu ứng âm thanh hơi tạp. Màn ảnh đột nhiên bắn ra một luồng ánh sáng đỏ kì lạ, cuối cùng chậm rãi thu lại giống như nụ cười trên mặt của Trần Giai.

Gương mặt Tiêu Chiến bỗng chốc trở nên ảm đạm – đó là thứ biểu cảm mà bà chưa từng nhìn thấy trong suốt mười mấy năm qua.

Con trai bắt đầu hỏi...


"Mẹ, nếu như một mối quan hệ không được coi trọng, không được mong chờ, cũng không được chấp nhận, tất cả mọi người đều nói làm vậy là không đúng, thậm chí đến bản thân mình cũng cảm thấy việc hai người đến với nhau là sai, vậy mình nên phải làm thế nào?"


Câu hỏi này giống như một tảng thiên thạch khổng lồ, sau khi ma sát với bầu khí quyển thì biến thành một quả cầu lửa bỏng rát nện vào trái tim của Trần Giai. Bà rõ ràng nhìn thấy nỗi buồn và sự mất mát trong mắt con trai đã nồng đậm đến mức sắp biến thành vũng lầy.

Qua rất lâu, lâu đến mức nước sốt của món tôm hùm đất đã biến thành dạng keo, bộ phim đã tiến vào cao trào và Tiêu Chiến thì bắt đầu khiếp sợ, tưởng rằng Trần Giai đã đoán ra được điều gì đó...

Đối phương mới phản ứng lại, dịu dàng hỏi anh: "Mẹ thấy gần đây con cứ luôn ủ rũ, cũng là vì chuyện này?"

"Cũng gần gần vậy ạ."

"Ồ." Trần Giai thở phào một tiếng, mỉm cười với anh, trêu chọc nói, "Con trai tôi đã đến độ tuổi tâm sự trùng trùng rồi."

"......"

"Con có nhớ lần đầu tiên mẹ con mình gặp nhau không?"


'Lần đầu tiên' mà Trần Giai nói, không phải trên bàn mổ sáng đèn, cũng không phải trong phòng bệnh sản khoa với cửa sổ trong suốt.

Bà không phải mẹ ruột của Tiêu Chiến. Chuyện này, người trong nhà đều thỏa thuận ngầm là sẽ không nhắc với bất cứ ai.

Từ nhỏ đến lớn, thỉnh thoảng sẽ có bạn học nói với Tiêu Chiến mẹ cậu thật là trẻ, Tiêu Chiến cũng chỉ cười, thật tâm thực ý trả lời một câu: "Bà ấy vốn dĩ đã rất trẻ."

Không phải anh cố ý che giấu, anh chỉ là cảm thấy không cần thiết, không cần thiết phải chịu đựng thành kiến, để cho người khác đánh giá mối quan hệ của mình. Thế hệ họ đã bị đầu độc quá sâu bởi những câu chuyện cổ tích, hai chữ 'mẹ kế' bị nhốt trong khuôn mẫu ấn tượng và định kiến, nghe không hay chút nào.

Vậy nên cho đến bây giờ, người bên cạnh Tiêu Chiến cũng chỉ có Đại Chu và Hứa Vi biết.


"Lần đầu tiên mẹ đến nhà làm khách, con hình như vẫn chưa lên 3 tuổi." Trần Giai chớp chớp mắt, "Bảo mẫu ở trong bếp chuẩn bị bữa tối, ba con thì xuống nhà mua rượu, chỉ để lại hai người chúng ta ngồi trên sofa, mắt lớn trừng mắt nhỏ."

"Con lúc đó vẫn chưa cai được bỉm, đầy đến mức đã sắp tràn ra ngoài cũng không có người thay. Trong lòng mẹ cảm thấy đứa trẻ này quá đáng thương, muốn giúp con, lại không biết, vừa khóc vừa biến con và toilet thành một mớ bòng bong. Ba con xách hai thùng đồ uống về nhìn thấy cảnh tượng này, sợ đến mức ngã phịch ngay xuống đất."

"Bây giờ nghĩ lại đúng là quá chật vật."


Năm đó Trần Giai 23 tuổi, tốt nghiệp xong Đại học thì vào trường Nhất Trung. Thời điểm đó, Tiêu Kính Hoa vẫn chưa lên làm phó hiệu trưởng, hai người một là giáo viên thực tập một là chủ nhiệm giáo vụ, sự tiếp xúc duy nhất chỉ đơn giản dừng trên giao lưu công việc.

Sau này có một ngày mưa, Trần Giai không mang ô nên đã đi nhờ xe của Tiêu Kính Hoa về nhà, cô phát hiện căn hộ mà mình thuê chỉ cách nhà của chủ nhiệm Tiêu trước sau 100m, thậm chí còn là cùng một tiểu khu. Từ đó về sau, mỗi ngày Tiêu Kính Hoa đều chở cô đi làm.

Trần Giai nghe các thực tập sinh buôn dưa nói, trong nhà của chủ nhiệm Tiêu không có vợ, nhưng lại có một đứa con trai. Mẹ đứa trẻ sau khi sinh chưa được nửa năm thì mất vì bạo bệnh, Tiêu Kính Hoa bởi vì kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể chất đã suy sụp trong một thời gian dài.

Mấy năm trước khi Tiêu Chiến đi học mẫu giáo, đều là bà nội và bảo mẫu chăm sóc thằng bé.


Việc đi xe ké kéo dài suốt một khoảng thời gian, có thể là vì Trần Giai cảm thấy áy náy nên cô đã bắt đầu mang bữa sáng cho hai cha con Tiêu Kính Hoa, thỉnh thoảng cô cũng mang cho Tiêu Chiến một ít bánh quy và những món điểm tâm do mình làm, lâu dần, hộp trái cây và hộp đồ ăn nhẹ ở trường cũng do cô chuẩn bị.

Mỗi buổi sáng trước khi đi làm, họ sẽ đưa Tiêu Chiến đến nhà trẻ trước. Thằng bé rất ngoan, nhìn thấy Trần Giai lên xe thì sẽ chớp chớp đôi mắt to rồi mỉm cười ngọt ngào.

Trần Giai sẽ nắm tay nó đi qua vạch kẻ đường, đứng ở cổng trường nhìn cho đến khi Tiêu Chiến được giáo viên đưa vào lớp mới yên tâm rời đi.


Cuối cùng có một ngày, Tiêu Chiến lén lút hỏi cô, dì Trần Giai, dì có thể làm mẹ của con không.


Những cảm xúc mơ hồ cô dành cho Tiêu Kính Hoa giống như bong bóng xà phòng lơ lửng giữa không trung, cuối cùng lại bị chọc thủng bởi vì câu hỏi của Tiêu Chiến.

Nhưng Trần Giai vẫn cảm thấy có thể là trẻ con vô tư, cho nên cô đã ngồi xổm xuống hỏi Tiêu Chiến, tại sao lại là dì?

"Trước kia dì chưa đến, ba con cứ luôn trốn ở trong phòng khóc nhè, sau này dì đến rồi, con không còn thấy ba con khóc nữa."

Trần Giai đỏ mắt ôm Tiêu Chiến vào lòng, cô không thể không cảm thấy xót xa cho sự hiểu chuyện của một đứa trẻ con 3 tuổi. Tiêu Chiến dựa đầu lên vai Trần Giai, lại rất ngượng ngùng bổ sung thêm một câu: "Dì Trần Giai, ba con thích dì, con cũng rất rất rất thích dì!"

Nó còn quá nhỏ, chưa bao giờ có cho nên cũng không biết một chữ 'mẹ' kia thiêng liêng như thế nào. Đối với nó mà nói, mẹ chỉ là bức ảnh ở trong ngăn kéo, là phiến đá lạnh lẽo ở trong nghĩa trang.

Sau này, Trần Giai đã dùng hành động thực tế để nói cho nó biết, mẹ chính là đóa hoa thơm ngát nở vào mùa xuân, là ngọn gió mát vuốt ve nó mùa hè, là cơn mưa tưới ướt nó trong những ngày thu hanh, là bông tuyết mềm làm bạn với nó trong mùa đông cô quạnh.

Bà thậm chí còn tự mình dẫn Tiêu Chiến đi viếng mộ người mẹ quá cố, nói với nó, mẹ chính là vầng trăng là vô số những vì tinh tú soi sáng nó trong đêm.


Hồi còn học tiểu học, trong những bài viết miêu tả về mẹ, Tiêu Chiến chỉ dùng đi dùng lại hai chữ 'vĩ đại', nó giống như là một loại kĩ thuật viết văn để đạt điểm cao, là một bộ khuôn, thậm chí là đáp án tiêu chuẩn. Nhưng sau này trưởng thành Tiêu Chiến mới biết, bên trong sự vĩ đại của Trần Giai còn hàm chứa bao nhiêu nỗi buồn.


"Con trai con có biết không? Lúc mẹ mới tiếp xúc với ba con, mẹ cảm thấy người đàn ông này và cái nhà này giống như vừa trải qua một trận bỏ bom, cảm giác vỡ vụn đó không sao diễn tả nổi. Việc duy nhất mẹ có thể làm là nhặt từng mảnh từng mảnh trong đống tàn tích, chắp nối chúng lại với nhau và cố gắng lờ đi những vết nứt khó sửa."

"Mẹ quá yêu ông ấy và cũng quá yêu con, cho dù là vậy thì đoạn tình cảm này cũng vẫn bị người thân và bạn bè chỉ trích. Ba con lúc đó vẫn còn là lãnh đạo của mẹ, cho nên sẽ có một bộ phận đồng nghiệp nghi ngờ mẹ hoặc là nghi ngờ động cơ của cuộc hôn nhân này."

"Bà nội con cảm thấy mẹ quá trẻ, sợ mẹ không chấp nhận được con. Ông ngoại thì chê ba con đã có con riêng, lo lắng mẹ sẽ phải chịu ấm ức..."

"Ở một mức độ nào đó mà nói, mối quan hệ giữa mẹ và ba con chính là không được coi trọng, không được mong chờ. Chúng ta đã bị những ánh mắt kì thị đó đâm chọc trong một thời gian dài, bảo không buồn thì chính là nói dối."

"Sau này chính là bà ngoại con đứng ra nói với mẹ, không có tin đồn nào có thể tồn tại lâu hơn hạnh phúc một đời."

"Cho nên, hôm nay mẹ cũng muốn đứng ra nói với con..."

"Làm việc đi ngược lại với mong đợi của đám đông rất khó, thậm chí kết cục còn có khả năng là thất bại. Với tư cách là người ngoài cuộc, mẹ chắc chắn sẽ khuyên con dừng lại kịp thời. Nhưng với tư cách là mẹ của con, mẹ hi vọng con có thể tùy ý đi trên con đường mà con muốn đi, chịu những nỗi đau mà con muốn chịu, trải nghiệm tình yêu và cuộc đời mà con muốn trải nghiệm."

"Con có thể yêu bất cứ ai, để thuận tự nhiên, hợp tình hợp pháp. Không cần để tâm đến giới tính, và cũng không quan trọng già trẻ."

"Chỉ cần ba mẹ còn, cái nhà này vĩnh viễn là bến cảng của con."


Tiêu Chiến lúc này đã nước mắt vòng quanh, cái cảm giác bối rối và bơ vơ kia, cuối cùng đã có thể chạm đất.

Anh không muốn thật sự khóc ra thành tiếng, cho nên đã nheo mắt cười thành một đường chỉ, dựa lên đùi Trần Giai giống như một chú mèo.

Không cần để tâm đến giới tính, và cũng không quan trọng già trẻ...

Hóa ra mẹ cái gì cũng biết.


"Mẹ."

"Ừm?"

"Mẹ phát hiện từ bao giờ? Chính là chuyện con thích con trai í."

"Cũng không sớm lắm." Trần Giai xoa xoa đầu anh, mỉm cười dịu dàng và vô hại, "Đại khái là mùa hè năm con học lớp 8, lúc đó chúng ta đang đi dạo phố, ở trên đường nhìn thấy hai nam sinh nắm tay, mẹ khoác cánh tay con, cảm thấy cả người con đột nhiên cứng đờ, biểu cảm cũng có chút bất ổn."

Tiêu Chiến rụt rụt vai: "Hả... nhưng lúc đó ngay cả bản thân con cũng chưa xác định."

"Cho nên mẹ cũng không chủ động nhắc đến với con." Trần Giai nói, "Mẹ cứ luôn vờ như không biết, bởi vì mẹ cảm thấy có một ngày con sẽ nói với mẹ, nếu con không nói, tức là trên con đường này con vẫn chưa gặp phải chuyện gì khó giải quyết, mẹ càng không cần phải lo lắng quá nhiều."

Mẫu tử liền tâm.

Sự ăn ý giữa họ xuất phát từ việc lúc nào cũng nghĩ cho đối phương, cũng giống như hai hộp tôm hùm đất không cùng khẩu vị.


"Mẹ, con thật sự rất thích cậu ấy."

"...Vậy mẹ nhất định cũng sẽ thích cậu ấy." Trần Giai xoa xoa tóc anh, "Con là con trai mẹ mà, gu thẩm mỹ hẳn là không tệ."

"Thế sao mẹ lại chọn ba con?"

"Này này, ba con hồi trẻ cũng đẹp trai lắm đấy!"

Tiêu Chiến cuối cùng cũng cười ra nước mắt, ngũ quan nhăn thành một cục, chê Trần Giai cũng chê chính bản thân mình: "Ôi chao, nhan khống hại một đời người."

Trần Giai giả vờ giận dữ, đấm nhẹ cho anh hai cái, chuẩn bị rời đi lại giống như nhớ ra điều gì, vỗ vỗ vai anh giống như phủi bụi: "Con trai, kì thực tối nay mẹ gọi con về nhà là có chuyện muốn thương lượng với con..."

"Chuyện gì ạ?"

"Con hình như sắp có em rồi."

"......"


Tin tức này quá chấn động, đầu óc Tiêu Chiến trắng xóa, có một khoảnh khắc anh còn tưởng là mình đã mất trí nhớ sau khi say rượu.

Vẻ mặt do dự của Trần Giai sáng nay ở trường đã khiến cho Tiêu Chiến lo sợ rất lâu, bây giờ thì mọi thứ đều đã khớp rồi.

"Chỉ là đứa trẻ này đến quá bất ngờ và cũng quá đột ngột, mẹ tạm thời vẫn chưa quyết định được có nên giữ lại hay không..."


Bộ phim kết thúc thế nào Tiêu Chiến cũng không nhớ rõ nữa. Anh chỉ nhớ lúc mình hét lên một tiếng hưng phấn thì đã bị Trần Giai bịt miệng.

Lòng bàn tay bà ướt đẫm mồ hôi.

Cho nên Tiêu Chiến rất nhanh đã phản ứng lại.

"Có gì khó quyết định đâu cơ chứ, con sắp phải đi học xa, trong nhà có một đứa trẻ làm bạn với hai người cũng tốt." Tiêu Chiến ngoan ngoãn giơ tay, "Con xin phép nói trước, nhà mình ba người, con bỏ phiếu tán thành. Cùng lắm thì sau này tốt nghiệp em trai sẽ do con chăm."

"Đợi chút! Sao con biết là em trai?" Trần Giai tròn mắt, bà đã bị dọa sợ, hoàn toàn quên mất là mình đang do dự, "Con mau gõ vào gỗ đi!Ông trời phù hộ, cho dù có giữ lại mẹ cũng muốn có cả trai lẫn gái." (Gõ vào gỗ là thói quen của rất nhiều dân tộc trên thế giới, mỗi khi nghĩ đến hoặc nói đến những chuyện xui xẻo, chỉ gần gõ vào vật dụng làm bằng gỗ gần đó là có thể tránh được chuyện xui xẻo phát sinh)

"Mẹ ơi! Con đang thành tâm thành ý an ủi mẹ mà. Mẹ thế này thực sự rất phá hỏng bầu không khí đấy!"

"Mẹ không biết! Mau gõ vào gỗ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx#boxiao