Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Sống tạm

Vương Nhất Bác lấy xong nước nóng trở về, trên ghế dài đã không còn người, chỉ có cái áo khoác của cậu được xếp vuông vức ở đó, giống như là một lá thư không có chữ kí.

Trình An đứng ở một bên không biết đang nói gì đó với Vương Khải Sơn.

Cậu đi qua ôm cái áo khoác vào lòng, giả vờ thản nhiên hỏi thăm Tiêu Chiến.

Trình An quay người lại, nhún nhún vai với cậu: "Tiền bối của cháu vừa đi, nhất quyết không cho chú tiễn. Nhưng chú đã bảo tài xế đợi ở cửa, lấy danh nghĩa của ba cháu chắc cậu ấy sẽ không từ chối."

"Sao lại để cho anh ấy đi?" Vương Nhất Bác khẽ cau mày, "Chân anh ấy đang bị thương như vậy, lẽ ra..."

"Lẽ ra nên ngăn cậu ấy lại, để cậu ấy ngồi ở đây đợi cháu?"

"......"

Vương Nhất Bác bị Trình An hỏi cho không thốt nổi nên lời. Cổ họng cậu siết lại, lại nghe thấy đối phương mỉm cười an ủi.

"Cậu ấy nói vết thương ở chân không sao, hơn nữa chú trông cậu ấy có vẻ khá mệt, cho nên nghĩ để cậu ấy về nhà nghỉ ngơi trước cũng tốt." Trình An nghiêng nghiêng đầu, lại hỏi, "Cháu còn gì muốn nói với cậu ấy sao?"

Vương Nhất Bác ngây ra, lắc lắc đầu: "Không có."

Nói cái gì đây?

Cậu đã vạch vết thương đẫm máu của mình ra cho Tiêu Chiến xem, sự đã đến nước này còn cái gì để nói.

Sơn cùng thủy tận.

Vương Nhất Bác xách bình nước muốn đi vào trong phòng, lại bị Vương Khải Sơn gọi lại.

"Mẹ con bây giờ đã qua cơn nguy kịch, chúng ta về thôi."

"Ba không ở lại đây à?"

Vương Khải Sơn không trả lời, nhưng đáp án đã quá rõ ràng. Ông suy nghĩ một lát, lại bổ sung thêm một câu: "Ba để thẻ ngân hàng trên bàn, viện phí và các chi phí tiếp theo con quẹt cái thẻ ở trên, muốn chi tiêu gì thì dùng cái thẻ bên dưới."

"Không cần, con có tiền."

Vương Khải Sơn không vội trả lời, chỉ giơ tay vỗ vai Vương Nhất Bác, quay lại bảo Trình An ra xe đợi trước. Đợi người đi xa rồi mới từ từ nói với cậu: "Trình An đại khái nói cho ba biết rồi, yêu đương mà, chỗ cần tiêu tiền chắc sẽ nhiều hơn trước. Cho con tiền là muốn con nắm thế chủ động, sau này chia tay cũng không sợ bị người ta nói gì."

"Ba đang nói linh tinh cái gì vậy?" Lời này có chút chói tai, Vương Nhất Bác nghe mà lông mày nhíu chặt vào nhau, cảm thấy vô cùng khó chịu, "Con và anh ấy không ở cạnh nhau! Chia tay chia chân cái gì?!"

"Vậy cứ coi như tiền mừng tuổi, mật mã là sinh nhật của con." Vương Khải Sơn nhìn cậu, ánh mắt lại giống như đang nhìn xuyên vào trong phòng bệnh, "Thanh niên mà, ở tuổi này làm gì cũng không bị coi là quá giới hạn. Nhưng ba vẫn muốn nhắc nhở con, ở phương diện này phải có chừng mực và tính toán của mình."

Vương Khải Sơn nói rất kín đáo, nhưng vẫn đủ để cho Vương Nhất Bác hiểu.

Chừng mực, tính toán...

Ông đang nhắc nhở cậu, chơi bời thì được, chứ thứ tình cảm không thể nhìn thấy ánh sáng này cùng lắm chỉ có thể coi như một trải nghiệm đặc biệt trong cuộc đời vốn đã được quy hoạch sẵn là sẽ phải tỏa sáng của cậu.

Cậu nên giống như cái gương để sửa sang quần áo trong quân đội, hay là tờ giấy tuyên đắt tiền dưới ngòi bút của một nhà thư pháp. Không thể phủ bụi, cũng không thể bị ố màu. Lấy sợ sinh con nối dõi tông đường là con đường mà cậu bắt buộc phải đi.

Vương Khải Sơn nói rất thản nhiên, tựa như ông vĩnh viễn đứng trên đỉnh cao đạo đức, lại tựa như đang cố gắng giải thích cho cuộc hôn nhân vô nhân đạo của mình.

"Con nói con không cần tiền của ba!" Vương Nhất Bác gầm lên, thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Đôi mắt đỏ ngầu trừng đến muốn nứt ra, Vương Khải Sơn thì một mặt sóng yên biển lặng.

Có y tá chạy đến mắng hai câu, Vương Khải Sơn mới khẽ thở dài nói.

"Những gì ba nói với con hôm nay có thể sẽ khiến con cảm thấy tức giận, chuyện này là hết sức bình thường. Nhưng con sớm muộn gì cũng hiểu lòng ba."

"Con không hiểu nổi, con không giống ba!" Vương Nhất Bác cúi đầu cố nén lửa giận trong lòng, có chút suy sụp, "Vĩnh viễn không giống..."

Vương Khải Sơn ngây người, lại mỉm cười nói: "Mong là như vậy."

Hai tấm thẻ cuối cùng vẫn bị Vương Khải Sơn để lại.

Đường Bình rửa xong dạ dày nôn đến gần kiệt sức, sau khi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai ba con, bà dựa vào đầu giường, mắng Vương Khải Sơn giả nhân giả nghĩa.

Cánh tay bà yếu đến phát run, nhưng vẫn lấy ra hai tấm thẻ trên bàn, cong cong môi ra hiệu cho Vương Nhất Bác nhận lấy: "Cho con thì cầm lấy! Sợ gì? Đây đều là ông ấy nợ con."

Vương Nhất Bác không nhận, đứng dậy rót cho bà cốc nước, cánh tay đang giơ ra giữa không trung của Đường Bình hạ xuống, cười lạnh một tiếng hỏi: "Con đang làm mình làm mẩy với ba con hay là đang làm mình làm mẩy với mẹ?"

"......"

"Ha, vậy thì con cứ để mẹ chết quách đi, còn nửa đêm chạy về làm gì? Sợ không có người thu xác cho mẹ?"

Vương Nhất Bác rũ mi nhìn bà, không hề có lấy một tia ấm áp, phải thật lâu sau mới khó khăn lên tiếng: "Mẹ sẽ không chết."

"Đúng vậy, uống thuốc sẽ không chết." Đường Bình ho khan hai tiếng, lồng ngực đau đớn dữ dội, nói một câu thôi mà phải thở dốc mấy lần, "Nên hai cha con các người mới quyết định làm cho mẹ tức chết phải không? Vương Khải Sơn dẫn theo con hồ ly tinh Trình An, còn con thì dẫn theo cái đứa...cái đứa! Mấy người cứ như vậy thản nhiên ngồi bên ngoài phòng bệnh của mẹ! Các người, các người..."

"Mẹ, chúng ta cứ sống tạm như vậy đi." Vương Nhất Bác ngắt lời bà, khóe miệng cong lên một nụ cười nhợt nhạt, "Sống trong cống ngầm, sống dưới chân người ta, sống một cuộc đời không có ánh sáng. Mẹ không uy hiếp được ba con, mẹ tưởng ông ấy sẽ đem sự sống chết của mẹ đặt ở trong lòng sao? Không đâu. Chỉ có con thôi. Chỉ có con mới quan tâm mẹ. Chỉ có con mới yêu thương mẹ vô điều kiện. Chỉ có con mới có thể bị mẹ dày vò."

"......"

"Đợi bao giờ đến con mẹ cũng hành hạ đủ rồi, chúng ta sẽ tìm đến nơi không người, một mồi lửa kết thúc tất cả, không gây thêm rắc rối cho người khác, đường đến hoàng tuyền cũng có thể làm bạn. Cho đến lúc đó... chúc mẹ, chúc con, đều sống lâu trăm tuổi."

Vương Nhất Bác nói xong câu này thì bỏ đi, vừa vặn đụng phải nữ y tá được Trình An mời đến, người này mới đi mua cơm về, hỏi cậu có muốn ăn cùng hay không.

"Không cần, tôi có việc ra ngoài một chuyến."

"Được, cậu cứ làm việc của mình đi, chỗ này cứ giao cho tôi là được."

"Cảm ơn."

"Cậu khách sáo rồi."

Đường Bình ngơ ngác ngồi trên giường, bà vẫn đang hồi tưởng lại một tiếng "Mẹ" vừa rồi của Vương Nhất Bác, đã bao lâu rồi con trai không gọi bà như vậy.

Những lời vừa rồi của Vương Nhất Bác quá sâu, quá nặng, ý tứ quá không rõ ràng, bà không dám nhớ lại thêm một lần nữa, chỉ có thể kéo chăn qua đầu, không kìm được bật khóc nức nở.

Mặt trời của mùa đông không có linh hồn, ánh nắng chiếu lên người vẫn không chống nổi giá rét.

Vương Nhất Bác không dám đi tìm Tiêu Chiến.

Cậu lang thang bên ngoài cho đến giữa trưa, lấy điện thoại ra gọi cho Chu Sở Dương: "Đã về chưa?"

"Trùng hợp quá, tôi vừa vào nhà." Giọng của đối phương có chút hụt hơi, "Hành lý của hai cậu đều ở chỗ tôi, có cần luôn không thì để tôi mang qua cho cậu?"

Vương Nhất Bác không đáp, im lặng hồi lâu chỉ liếm liếm răng hàm: "Nếu bây giờ anh không bận... có thể đến nhà Tiêu Chiến xem vết thương của anh ấy được không?"

Chu Sở Dương khó hiểu: "Tối qua không phải hai người đi cùng nhau sao? Không ở cùng một chỗ với nhau? Cậu lo lắng như vậy sao không tự mình đi? Cãi nhau xong vẫn chưa làm hòa?"

Tối qua đi quá vội vã, cả hai đều không kịp giải thích, cho nên đám Chu Sở Dương không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vương Nhất Bác đương nhiên cũng không định nói.

"Không có, chỉ là em bên này vẫn còn chút việc cần giải quyết."

"Được, cất đồ xong tôi sẽ đi ngay."

Chu Sở Dương nhìn thấy Vương Nhất Bác ở bên ngoài tiểu khu nhà Tiêu Chiến. Trên tay cậu ấy cầm túi thuốc và một cái túi giấy, nhìn bao bì có thể nhận ra đó là bánh tart trứng và bánh mì nhỏ của cửa hàng bánh ngọt mà Tiêu Chiến thích ăn.

Cậu ấy mặc rất ít, môi tím lên vì lạnh, có vẻ như đã đợi rất lâu,  nhìn thấy Chu Sở Dương từ xa liền chạy đến, nhét mọi thứ vào tay anh ta.

"Chỗ thuốc này là để trị mấy vết bầm tím, chắc anh ấy vẫn chưa ăn cơm, bánh tart trứng và bánh mì anh nhớ đốc thúc anh ấy ăn một chút nhé."

Chu Sở Dương nghi hoặc nhìn cậu: "Đã đến rồi, cậu không định lên sao?"

"Thôi. Nếu anh ấy bị thương nghiêm trọng anh nhớ nói với em một tiếng... không nghiêm trọng cũng nói với em một tiếng." Vương Nhất Bác thoáng ngập ngừng, lại dặn dò nói: "Đừng nói với anh ấy chỗ đồ này là do em mua. Cảm ơn nhé. Hôm khác em mời anh ăn cơm."

"Thế này mà cậu còn nói là không cãi nhau? Không phải, Nhẹ Nhàng, lão Hứa nói đúng, kì thực lần này đều là lỗi của tôi, tôi không ngờ Lộ Kiều An sẽ như vậy, nhưng chuyện này đâu có liên quan gì đến Tiêu Chiến? Cậu ấy không thích Lộ Kiều An, nếu thật sự thích hai người họ sớm đã cặp kè với nhau rồi! Giống như cậu và Tiêu Chiến vậy..." Chu Sở Dương hoa chân múa tay, vội vàng thay Tiêu Chiến giải thích, anh ta lo lắng đến mức các đường nét trên khuôn mặt gần như nhăn lại.

Nhưng Vương Nhất Bác lại giống như bị bỏng bởi câu nói cuối cùng, vẻ mặt cậu hoảng hốt, một lúc lâu sau mới nặn ra được nụ cười còn xấu hơn cả khóc: "Em đi trước đây."

Cậu nói, em đi trước đây.

Nhưng quay người lại không biết phải đi đâu.

Bởi vì sự khắt khe của Đường Bình, từ nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ thực sự có bạn.

Ngày nhỏ không muốn về nhà, cậu hay ra quán net và khu trò chơi điện tử. Những đứa trẻ vây xung quanh cậu lúc đó chỉ đơn thuần là vì thẻ thời gian và đống tiền xu không bao giờ hết  trong tay cậu; Lớn lên một chút không muốn về nhà, cậu sẽ đến quán bar và KTV, người đi theo cậu phần lớn đều là đám cậu ấm cô chiêu, nhắm vào rượu ngon trong tài khoản và quyền lực của ba cậu. Cho nên cậu thường cảm thấy mệt mỏi, có lúc chán quán thì một mình phóng xe đến nơi có phong cảnh đẹp, nằm trên mặt đất hóng gió đến tận nửa đêm.

Cậu dường như luôn chẳng có nơi nào để đi.

Hiếm hoi vài lần được cưu mang, được chăm sóc lại chẳng liên quan – Tiêu Chiến chẳng có mưu đồ gì, đối xử với ai cũng tốt như vậy.

Chỉ là cậu không cam tâm bị Tiêu Chiến đối xử giống như người khác, thế là cậu không kìm được muốn trêu chọc anh, muốn Tiêu Chiến xé rách bộ mặt đoan trang rồi ném riêng cho cậu một chút tức giận.

Cậu để mặc cho mình trầm luân trong đó, coi sự thiên vị của Tiêu Chiến như những phút xả hơi hiếm hoi trong cuộc đời đã có quá nhiều đè nén của mình.

Sau này cậu mới nhận ra, mình càng ngày càng muốn nhiều hơn từ Tiêu Chiến.

Nhiều đến mức không thể kiểm soát.

Nhưng khi thật sự đã có được rồi, cậu lại cảm thấy sợ.

Tình yêu của Tiêu Chiến giống như bông hoa dại hiếm hoi mọc dưới khung cửa sổ phòng cậu.

Vào cái đêm bất ngờ nhìn thấy chuông gió quả thông, cậu cũng đã nhìn thấy có một tập thơ đang nằm lặng lẽ trên bàn của Tiêu Chiến. Cậu lật ngẫu nhiên hai trang, trong đó có một câu – "Đừng để tình yêu của bạn ngồi ở trên vách đá".

Lúc đó cậu nghĩ... Tiêu Chiến đã đọc được câu này chưa? Anh ấy có biết mình đang đứng trên vách đá hay không?

Cậu hi vọng Tiêu Chiến không có suy nghĩ gì, lại mong muốn sau khi suy nghĩ xong Tiêu Chiến vẫn dũng cảm tiến lên phía trước.

Nhưng mâu thuẫn ở chỗ, cuộc đời cằn cỗi của cậu sớm đã chẳng còn nước để nuôi dưỡng cho anh thì sao có thể đập nồi dìm thuyền để đón nhận anh. Cho nên Vương Nhất Bác có chút sợ, lần đầu tiên trong đời cậu vứt bỏ đạo đức và thể diện, làm một việc hết sức vô liêm sỉ.

--Cậu xé trang thơ kia xuống, cẩn thận nhét vào trong túi quần.

Những oán giận kia là thật.

Cậu nói với Tiêu Chiến, giá như anh là con gái thì tốt biết mấy.

Câu này đơn giản chỉ là để che đậy cho một câu nói khác mà cậu đã không thể nói ra.

--Giá như chúng ta chưa từng gặp nhau thì tốt biết mấy.

Nếu chưa từng gặp nhau, cậu vẫn là cậu, chưa từng được trải qua ấm áp thì sẽ không bao giờ tham lam muốn chiếm hữu nó.

Nếu chưa từng gặp nhau, cây thông xanh mọc trên sân thể dục, cái bục nhỏ rụng đầy lá ngân hạnh vàng, dãy hành lang với hai mùa hoa tử đằng tím, tự vẫn có tên gọi của mình, chứ không phải là mắt của chú nai con, đầu ngón tay khẽ chạm vào nhau hay là niềm khát khao muốn được gặp người ấy.

Nếu chưa từng gặp nhau, khoảng khắc Tiêu Chiến nằm trên lưng cậu, ôm lấy cổ cậu, vùi đầu vào vai cậu cẩn thận hỏi "Vậy anh còn có thể thích em không?", cậu sẽ bất chấp tất cả trả lời: Chúng ta có thể ở bên nhau không?

Nếu chưa từng gặp nhau...đau khổ sẽ chỉ là chuyện của một mình cậu.

Nhưng cậu không nói ra được chữ 'nếu' này, thậm chí là nghĩ cũng không nỡ nghĩ.

Cũng giống như cậu không thể nói ra được hai chữ 'thích anh'.

Cậu không dũng cảm được như Tiêu Chiến, nói cách khác, cậu không may mắn được như Tiêu Chiến. Cậu biết sự dũng cảm này phải được bồi đắp bởi vô số lòng tốt và tình yêu thương, còn cuộc sống của cậu thì lại chỉ toàn vết loét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx#boxiao