Chương 16: Khó vẹn toàn
Tâm lý học có một thí nghiệm đến bây giờ vẫn còn gây tranh cãi, gọi là nỗi sợ chuột bạch.
Nhà tâm lý học Watson cho cậu bé mới 9 tháng tuổi xem một con chuột bạch. Bất cứ khi nào cậu bé chạm vào con chuột, Watson sẽ tạo ra một âm thanh lớn bằng cách gõ vào thanh thép sau lưng khiến cho cả cậu bé và con chuột đều sợ hãi.
Tình trạng này lặp lại nhiều lần, cậu bé bắt đầu sản sinh phản xạ sợ hãi có điều kiện đối với con chuột, thậm chí là sợ hãi cả những thứ có lông màu trắng, điều này gọi là khái quát hóa trong tâm lý học.
Vương Nhất Bác là cậu bé tội nghiệp kia còn Tiêu Chiến là chú chuột bạch vô tội, những tổn thương ba gây ra cho mẹ thì chính là việc liên tục gõ vào thanh thép.
Cụm từ 'đồng tính luyến ái' là tất cả những gì mà nỗi sợ của cậu có thể bao hàm. Cậu đánh dấu chéo đỏ vào nó rồi vứt nó sang một bên, từ nhỏ đến lớn không ngừng nhắc nhở bản thân hãy cố gắng đi theo hướng ngược lại.
Cậu gánh trên vai áp lực nặng nề từ gia đình, sự phản kháng về mặt tâm lý và rất nhiều khả năng phải rời xa Tiêu Chiến... Nhưng không ai dạy cho cậu biết phải thoát khỏi đôi mắt đó thế nào.
Đôi mắt dịu dàng và điềm tĩnh như nước hồ thu đó lúc này lại mang theo hoảng loạn và một chút tức giận, giống như chú nai nhỏ lần đầu gặp trong rừng. Vương Nhất Bác áp bàn tay dày rộng và ấm áp của mình lên đó, sau đó cúi đầu hôn anh.
Tiêu Chiến bị thương không thể đứng vững, chân lại mềm, chỉ có thể bất lực bám lấy cánh tay rắn chắc đang vòng qua eo.
Vương Nhất Bác hiểu ý anh, bế thẳng anh lên di chuyển qua giường, từ đầu đến cuối cả hai người đều không tách nhau ra một chút.
Họ dán sát vào nhau, làm hai nhánh dây leo quấn quýt.
Đợi một mồi lửa đem hai người đốt thành tro tàn.
Tiêu Chiến thực sự rất nhẹ, giống như một con thỏ bông cỡ lớn, mềm mại bông xù, khiến cho cậu chỉ muốn vùi cả người vào trong. Nhưng con thỏ bông này lại biết cắn người, môi dưới cậu đau nhói, mùi máu tanh lập tức ngập tràn trong miệng.
Vương Nhất Bác cắn lại để trả thù, làm đủ mọi trò độc ác, ngậm lấy miệng vết thương giống như là đang hút sữa.
Tận cho đến khi người dưới thân run lên, hét nhỏ một câu: "Đau quá..."
Vương Nhất Bác mới dừng lại, lè lưỡi liếm liếm anh an ủi.
Cậu rất muốn hỏi Tiêu Chiến, rốt cuộc Lộ Kiều An đã gọi anh ra ngoài làm gì.
Muốn hỏi họ có ôm nhau hay không, có hôn nhau hay không, có trải qua kinh tâm động phách như thế này hay không, lúc Tiêu Chiến nằm trên lưng anh ta trái tim anh có đập loạn nhịp hay không...
Kì thực cậu đã biết câu trả lời, nhưng cậu vẫn muốn nghe chính miệng Tiêu Chiến nói. Nói rồi cậu đại khái sẽ có chút khó chịu, nhưng cậu chính là vẫn muốn nghe.
"Lần sau không được như thế nữa." Cậu nói.
Nhưng rốt cuộc là không được làm việc nguy hiểm hay là không được ở cạnh Lộ Kiều An, bản thân cậu cũng không thể nói rõ.
"Em là gì của anh vậy Vương Nhất Bác?" Tiêu Chiến nhìn cậu chằm chằm, môi dưới bị cắn đến chảy máu, chật vật vô cùng, nhưng vẻ mặt thì vẫn bướng bỉnh giống như một đóa hoa hồng kiêu hãnh, "Em dựa vào cái gì mà dám nói anh không được?"
Dựa vào cái gì?
Trong một cuộc đối đầu căng thẳng như vậy, Vương Nhất Bác lại bày ra thái độ bất cần, cậu cưỡi trên người Tiêu Chiến, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên đôi mắt xinh đẹp của anh.
"Anh không nên đẹp như vậy." Sự si mê trong mắt cậu quá lộ liễu, một giây sau lại bị giấu đi, biến thành vách đá và vực sâu vô tận, "Tiêu Chiến, anh căn bản không hiểu gì cả."
Giọng của Vương Nhất Bác rất nhẹ và tràn đầy tuyệt vọng. Sự tuyệt vọng đó giống như một dòng nước đen ngòm từ phía sau ập đến, nhấn chìm Tiêu Chiến cho đến chết.
Cậu mang theo oán hận vô căn cứ và một sự tham lam tuyệt đối, dùng đầu ngón tay thô ráp của mình lướt dọc theo cằm Tiêu Chiến xuống yết hầu rồi đến xương quai xanh.
Giống như đang nói, tất cả đều là lỗi của anh.
"Anh đẹp như vậy, tại sao lại không phải là con gái?" Vương Nhất Bác nghẹn ngào mấy phen, cuối cùng vẫn không kìm được mà rơi nước mắt, "Anh...giá như anh là con gái thì tốt biết mấy."
Tiêu Chiến triệt để bị đập nát, nát đến mức không thể ghép lại.
Anh đẩy cậu ra rồi ngồi bật dậy, cả người mờ mịt bối rối, mắt đỏ hoe hết sức đáng thương.
Ánh mắt anh nhìn Vương Nhất Bác giống như một vũng nước chết không có lấy một gợn sóng, chẳng khác gì cách anh nhìn Lộ Kiều An.
Anh muốn nói điều gì đó, há há miệng, nhưng chỉ cảm thấy môi mình đau nhói.
Nhìn vết rách đối xứng trên môi người kia, Tiêu Chiến cười lạnh, mắng cậu một câu: "Vương Nhất Bác, em đúng là một kẻ khốn nạn."
Anh đứng dậy muốn đi, mắt cá chân vừa chạm đất liền giật mình đau nhói, Vương Nhất Bác tóm lấy tay anh, tay còn lại thì nhận cuộc gọi từ cái điện thoại di động đang không ngừng rung lên trên bàn.
Là Vương Khải Sơn gọi đến.
Đối phương nói với cậu, Đường Bình uống thuốc, hiện đang cấp cứu ở trong bệnh viện, xe của Trình An đang trên đường đến đón.
Vương Nhất Bác không kịp thu dọn hành lý, nhất quyết muốn xuống núi. Vừa rồi Tiêu Chiến quá bối rối không kịp hiểu ra 'uống thuốc' là có ý gì, bây giờ tỉnh táo lại mới vội vàng kéo tay Vương Nhất Bác: "Bên ngoài sương mù dày đặc lắm, đường núi lại trơn, em không ra ngoài được."
Vương Nhất Bác quay lại nhìn anh, bĩnh tĩnh đến có chút lạnh lùng: "Mẹ em sắp chết rồi."
Tiêu Chiến trầm mặc một lúc, sau đó hít một hơi thật sâu, cố nhịn cảm giác đau đớn dữ dội dưới mắt cá chân, mở cửa ra nói: "Đi vào rừng, anh có thể tìm được đường ra."
Chân của Tiêu Chiến bị thương, nỗ lực đuổi theo nhưng vẫn đi rất chậm. Vương Nhất Bác đã ra đến cổng lại quay ngược trở về, ngồi xổm trước mặt anh, nói: "Em cõng anh."
"Không cần, anh..."
"Tiêu Chiến, làm ơn, em không có thời gian đợi nữa."
Không giống như cái cột sống vừa cứng vừa lồi của Lộ Kiều An, lưng của Vương Nhất Bác rất rộng và dày, Tiêu Chiến ngoan ngoãn nằm trên lưng cậu, tay chân không biết phải đặt thế nào.
Anh không dám chạm vào cậu.
Đối phương lạnh như một tác phẩm điêu khắc bằng băng, có thể tan ra bất cứ lúc nào.
Hai tay Vương Nhất Bác ôm lấy chân anh, một lúc lâu sau mới nói: "Xin lỗi, lúc nãy em không nên nói anh như vậy."
"Chuyện đó bây giờ không còn quan trọng nữa." Tiêu Chiến lúc này mới dám vòng tay qua cổ cậu, vùi mặt vào vai cậu, trầm giọng nói: "Nhưng Vương Nhất Bác, cả đời này anh cũng không thể làm con gái."
"Ừm."
"Vậy anh còn có thể thích em không?"
Vương Nhất Bác không nói gì, bước chân thoáng ngập ngừng, suýt chút nữa thì bước hụt.
"Ba em là người đồng tính."
Cậu đột nhiên thốt ra một câu như vậy, trong khu rừng yên tĩnh, nó giống như là một cái tát rất lớn.
Tiêu Chiến nhớ đến năm dấu ngón tay đỏ hằn trên mặt Vương Nhất Bác.
Giọng của cậu vẫn rất vô cảm, như thể đang nói về chuyện của người khác.
"Lần đầu tiên em nhìn thấy ba em đưa đàn ông về nhà, là vào năm lớp 1 tiểu học. Họ ngồi hôn nhau trên cái ghế sofa mà mẹ em đã lựa chọn rất kĩ. Cả người em lúc đó đều chết lặng, không biết đã xảy ra chuyện gì."
"Sau này lớn lên không ngừng hồi tưởng lại em mới dần dần hiểu ra."
"Trình An kém ba em hơn mười tuổi, hồi còn làm thư kí, ba em cứ khen ông ta cẩn thận chu đáo, một đi hai lại cuối cùng hai người họ đã lên giường với nhau."
"Mặc dù em không muốn thừa nhận, nhưng Trình An đúng là... rất biết nhìn sắc mặt người khác, là một cao thủ có thể chăm lo cho cảm xúc của tất cả mọi người. Chút tính toán tự mãn của mẹ em hoàn toàn vô dụng trước mặt ông ta. Thậm chí, từ nhỏ đến lớn, mọi rắc rối mà em gây ra ở bên ngoài đều là một mình ông ta ra tay giải quyết. Mỗi lần nhìn thấy ông ta em gần như có thể hiểu được tại sao ông ta có thể ở bên cạnh ba em nhiều năm như vậy."
"Nghe bảo những người từng tiếp xúc qua với Trình An chưa từng một ai nói ông ta không tốt."
"Nhưng em lại ghét ông ta ngay từ lần đầu gặp mặt."
"Em ghét vẻ mặt điềm tĩnh của ông ta, ghét cách ông ta nhìn em mỉm cười với ánh mắt yêu thương được chuẩn bị kĩ lưỡng, ghét cách ông ta giả vờ thân mật đưa tay ra chào hỏi nói là muốn ôm em..."
"Lúc đó em đã khóc rất to."
Vương Nhất Bác nói đến đây thì dừng lại, giọng mang theo vài phần tự giễu.
"Có chút vô dụng phải không? Kì thực đến bây giờ em cũng không hiểu tại sao mình lại khóc, rõ ràng lúc đó cái gì cũng không hiểu."
"Có thể là vì hai người họ đều rất tự nhiên, không hề có lấy một chút xấu hổ, trốn tránh hoặc là cảm thấy có lỗi vì đã để cho em bắt gặp."
"Sự tự tin của Trình An và sự thờ ơ của ba em khiến cho em cảm thấy..."
"Em đã bị ba em vứt bỏ trong chính ngôi nhà của mình."
Vương Nhất Bác ra mồ hôi, chỗ da thịt hai người chạm vào nhau ướt đẫm một mảng.
Con đường này xuống núi nhanh hơn, hai người ngồi cạnh nhau một lúc thì nhìn thấy phía xa có ánh đèn. Vương Nhất Bác hỏi anh: "Anh có biết tại sao mẹ em lại uống thuốc không?"
Câu nói này bay đi trong gió, Tiêu Chiến không kịp bắt lấy.
Vương Nhất Bác đặt Tiêu Chiến vào ghế sau ô tô, cởi áo khoác đắp lên chân cho anh. Thông qua gương chiếu hậu, đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy Trình An.
Ông ta có vẻ ngoài khá đẹp, lại không thiếu ân cần. Thấy Vương Nhất Bác đặc biệt quan tâm Tiêu Chiến như vậy, rõ ràng rất ngạc nhiên nhưng cũng chỉ lộ ra nửa phần thanh sắc. Thấy Tiêu Chiến mặc ít, còn chủ động chỉnh nhiệt độ điều hòa.
Đúng như Vương Nhất Bác nói, là một cao thủ khéo léo mẫn tiệp.
"Ba cháu vừa gọi điện nói mẹ cháu đã qua cơn nguy kịch, bảo cháu đừng quá lo lắng." Trình An quay lại nhìn Vương Nhất Bác, lại thông qua kính chiếu hậu quan sát Tiêu Chiến.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Tiêu Chiến vô thức mím môi, vết rách trên miệng đối xứng với vết thương của Vương Nhất Bác khiến cho anh cảm thấy lo lắng, cả người đều có chút không được tự nhiên.
Cuối cùng vẫn là Trình An phá vỡ sự im lặng trước: "Bạn nhỏ này trông lạ quá, quen với Nhất Bác lâu chưa? Quan hệ tốt như vậy, là bạn học cùng lớp sao?"
"Cháu là... tiền bối tổ chức hoạt động lần này. Trời tối quá, sợ cậu ấy một mình xuống núi không an toàn, cho nên mới đi theo." Tiêu Chiến trả lời rất kín kẽ.
"Ồ ~ Vậy à." Trình An bật cười, như thể đã nhìn thấu anh trong nháy mắt, sau đó lại dịu dàng an ủi, "Đừng căng thẳng, thả lỏng một chút, cứ coi như chú là người vô hình. Chú cái gì cũng không nhìn thấy, cũng sẽ không nói gì với ba của Nhất Bác."
"......"
"Các cháu còn trẻ, người trẻ tuổi làm cái gì cũng dễ dàng được tha thứ, cho nên làm việc mà mình thích không sai, thích người mà mình thích cũng không sai."
Tiêu Chiến không dám nói chuyện.
Chỉ có Vương Nhất Bác là rời tầm mắt khỏi cửa kính ô tô, cúi đầu miết miết lòng bàn tay, thốt ra một câu không biết là đang buồn hay đang giận: "Cái gì thích mà làm tổn thương người khác thì chính là sai."
Tiêu Chiến cúi đầu, cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt.
Anh cảm thấy khó xử và cũng không rõ câu nói này của Trình An rốt cuộc đã sai ở đâu. Mãi sau này mới nhận ra, có rất nhiều câu bản thân không có vấn đề gì, nhưng nếu nói ra từ miệng của những người khác nhau thì sẽ xuất hiện những vấn đề khác nhau.
Anh đột nhiên nghĩ đến câu "Em ghét ông ta ngay từ lần gặp đầu tiên", quả nhiên là mình ở cùng một phe với Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến không vào phòng bệnh, anh đợi ở băng ghế dài bên ngoài, Trình An ngồi xuống bên cạnh anh: "Nhất Bác nói chân cháu bị thương, bảo chú đi kiểm tra cùng cháu."
"Cảm ơn, chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại."
Vương Nhất Bác nói chuyện với Trình An hình như không có xưng hô, cho nên Tiêu Chiến cũng không biết phải gọi ông ta thế nào.
Gọi thế nào hình như cũng không đúng.
Giữa chừng Vương Nhất Bác có ra ngoài lấy nước nóng một lần, lúc Tiêu Chiến nhìn thấy cậu, anh đã liên tưởng đến một tòa nhà đổ nát cùng một ông cụ đang nghĩ về cái chết.
Thậm chí anh còn cảm thấy lưng của Vương Nhất Bác đã còng.
Trước đây Tiêu Chiến thường xuyên được mẹ dẫn đi tham gia các hoạt động tình nguyện, đi tình nguyện ở viện dưỡng lão. Các ông bà ở đó đều rất thích anh, họ khen anh tốt bụng, còn khen anh xinh đẹp sạch sẽ. Họ thích nghe anh hát, hát nhạc của Đặng Lệ Quân.
Tết trung thu năm đó, anh hát bài <Nguyện đời người dài lâu>, mỗi khi anh hát bài hát cũ sẽ có người ngâm nga hát theo, nhưng phòng sinh hoạt hôm nay lại cực kì im lặng, các ông các bà vẫn nhìn anh trìu mến, chỉ là trong sự trìu mến đó lại có thêm vài phần hoảng sợ.
Viện trưởng nói, đêm qua có một ông cụ được xe cấp cứu đưa đi vẫn chưa trở về, mỗi lần có người rời khỏi nơi đây, các cụ già đều sẽ hốt hoảng.
Anh không phải là người thơ ơ, ngược lại, Tiêu Chiến rất dễ đồng cảm.
Cho nên anh cảm thấy Vương Nhất Bác bây giờ rất giống một ông lão đang sợ cái chết đến với mình.
Nếu đã như vậy, anh không nên ở trước mặt cậu ấy vung liềm.
Đừng trở thành thần chết.
Giống như năm đó anh đã không hát hết câu "Chỉ nguyện người trường cửu, ngàn dặm bóng trăng thâu".
Đừng trở thành thần chết.
Tiêu Chiến thu cái áo khoác của Vương Nhất Bác đang đắp trên chân mình lại, nhưng không đưa nó cho Trình An mà gấp gọn gàng để sang một bên, sau đó đứng dậy cáo từ.
"Trình tiên sinh, phiền chú nói với cậu ấy một câu, cháu phải về nhà trước."
"Để chú đưa cháu về."
"Không cần, trời đã sáng rồi, bên ngoài bắt xe cũng tiện."
Tiêu Chiến bước khập khiễng, anh rất ít khi chật vật như vậy, nhưng đã đi đến bước này, muốn giữ một chút thể diện cũng khó.
Giấc mộng đẹp hai ngày một đêm, đã vỡ tan trong một khoảnh khắc khó xử.
Tiêu Chiến ra khỏi đại sảnh bệnh viện mới dám thở phào nhẹ nhõm, anh ngồi trên bậc tam cấp, nhìn vầng trăng mờ vẫn chưa kịp lặn.
Ngọn núi số phận nằm trên vai Vương Nhất Bác và dưới chân Tiêu Chiến.
Một người phải vật lộn với khó khăn còn một người thì đang dầm mình trong gió.
Trăng tỏ, mờ, tròn, khuyết
Từ xưa khó vẹn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro