Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Thủ Tuế

Tiêu Chiến ăn không nhiều, khẩu vị của anh trước giờ rất nhỏ, gần như cả quá trình chỉ bận rộn nướng thịt, rất hợp với câu "mẹ hiền vợ đảm" của Chu Sở Dương.

Có bài học của bữa tiệc sinh nhật lần trước, Tiêu Chiến không dám uống quá nhiều, cả bàn người, chỉ có Vương Nhất Bác và Lộ Kiều An uống hết ly này đến ly khác, cũng không biết là đang ganh đua với nhau cái gì.

Uống đến cuối cùng, cả hai người đều có chút say. Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, từ phía sau ôm lấy eo anh, tựa cằm vào vai anh, làm nũng nói: "Anh, nướng cánh gà đi, em thích ăn cánh gà."

"Cà tím có ăn không?"

"Không ăn cà tím, chỉ muốn ăn cánh gà."

Trời vào đêm rất lạnh, rất nhiều người ăn xong đều đã vào trong nhà sưởi ấm, trên chiếc ghế trúc bên trong đình hóng mát chỉ còn lại lão Hứa, đại Chu và một hai người.

Tư thế này có chút mập mờ, các bạn bè trong lòng đều ngầm hiểu, nhưng không ai có ý định vạch trần.

Bàn tay của Vương Nhất Bác rất lớn, eo của Tiêu Chiến thì vừa gầy vừa nhỏ, cậu thử lấy tay đo, lại xấu xa bóp nhẹ hai cái.

Tiêu Chiến sợ nhột, vừa cười vừa tránh, nắm lấy cánh tay của cậu.

"Có còn đau không?"

"Không đau, ngứa."

"Vậy là sắp khỏi rồi." Tiêu Chiến bỏ cánh gà vào đĩa đưa cho cậu, "Đừng gãi, lát nữa lại thay thuốc thêm một lần nữa, mọi thứ anh đều mang theo."

"Được."

Tóc tơ sau cổ Tiêu Chiến rất mịn, Vương Nhất Bác cơm no rượu say, cậu nheo nheo mắt, mượn nhờ ánh sáng lờ mờ trong sân quan sát anh.

"Tối nay em vẫn ngủ với anh được không?"

Tiêu Chiến giật mình rụt rụt cổ, nhìn quanh bốn phía mới trả lời: "Không được!"

"Em sợ tối!"

"Bật đèn lên."

"Còn sợ ma."

"Bớt diễn lại!"

Tuyết đã ngừng rơi. Tiêu Chiến đứng dậy dọn bàn và lò nướng với mọi người, đúng lúc này thì có người chạy ra, gọi họ vào cùng chơi  trò rút gỗ.

Tiêu Chiến miệng nói trẻ con, nhưng tay vẫn rất thành thật rút ra mảnh gỗ gần mình đặt lên trên đỉnh tháp.

TV đang chiếu tiểu phẩm xuân vãn, Vương Nhất Bác gối đầu lên đùi anh lướt điện thoại.

Vốn dĩ nói sẽ cùng nhau thức đến sáng, nhưng có lẽ vì ban ngày quá bôn ba, không có mấy người thực sự đợi đến được bài hát cuối.

Gần 12h, Chu Sở Dương kéo mấy người còn thức ra sân đốt pháo hoa.

Tuyết đọng trong sân đã ngập đến mắt cá chân, bốn phía là ánh trăng yên tĩnh. Khuôn mặt của Tiêu Chiến trong ánh lửa lúc sáng lúc tối, đẹp đến mức không thể tưởng tượng.

Lộ Kiều An rút điện thoại ra đề nghị mọi người cùng nhau chụp một kiểu ảnh, nhưng thực sự chỉ chụp được một tấm bởi vì vừa bấm máy một cái là điện thoại của anh ta đã hết pin.

Vương Nhất Bác chán nản đứng bên cạnh Tiêu Chiến, dựa vào người anh hỏi: "Có buồn ngủ không?"

"Buổi chiều anh đã ngủ rồi." Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn cậu, "Em mệt thì đi ngủ trước đi."

"Không ngủ."

"Lợi hại vậy sao?"

Vương Nhất Bác bật cười, môi mỏng khẽ hé, chỉ nói đúng mấy chữ: "Thủ tuế." (Ở đây Vương Nhất Bác nói 'Thủ tuế' vừa có nghĩa là đón giao thừa, vừa có nghĩa là trông chừng Tuế Tuế)

"......"

"Em hi vọng...năm mới, Tuế Tuế bình an."

Ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn anh không trong sáng, khiến cho trái tim anh cũng đập như trống trận.

Thủ Tuế.

Chỉ anh mới biết hai chữ này có ý nghĩa gì.

Vì vậy, anh vô thức bỏ qua những tin đồn bê bối xung quanh Vương Nhất Bác, bỏ qua cô gái thần bí mà cậu ấy nói thích, bỏ qua vô số lần hỉ nộ thất thường.

Anh thật sự cảm thấy chuyến đi chơi lần này là món quà mà Thượng đế đã ban tặng cho anh, và khoảnh sân nhỏ kia chính là Neverland có thể dung túng cho mọi sự ngang ngược.

Tuyết rơi đúng thời điểm, pháo hoa thì rực rỡ chói mắt, cùng với ánh mắt ôn nhu mập mờ, tất cả đều giống như đang nạp đạn cho sự dũng cảm của anh.

"Vương Nhất Bác." Anh gần như đã sắp hỏi ra, "Em có..."

Đúng lúc này thì điện thoại vang lên, là mẹ của Tiêu Chiến gọi nhắc nhở anh buổi tối đi ngủ nhớ đắp chăn cẩn thận.

Anh quanh co nói với bà rằng điện thoại của mình sắp hết pin, mẹ lại bắt đầu cằn nhằn trách móc anh lúc nào cũng quên sạc điện thoại.

"Con biết rồi ạ, sẽ sạc ngay bây giờ."

"Con cũng chúc mẹ và ba năm mới vui vẻ."

"Dạ vâng, mẹ ngủ sớm đi nhé, ngủ muộn là sẽ có nếp nhăn đấy!"

Đối phương bật cười mắng anh hai câu, Tiêu Chiến cúp điện thoại, ngẩng đầu thấy Vương Nhất Bác đang chăm chú nhìn anh. Cậu đút tay vào túi áo khoác, rõ ràng đang cười, nhưng giọng điệu lại có chút lạnh lùng, "Ba mẹ anh đối xử với anh tốt thật đấy, muộn như thế này rồi mà còn gọi điện thoại quan tâm. Tương lai con trai em chắc cũng không được đãi ngộ như vậy."

"......"

Tiêu Chiến khẽ nhíu mày.

Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt Vương Nhất Bác, cố gắng tìm ra một chút manh mối, nhưng đến cuối cùng cái gì cũng không tìm được.

Thế là anh cắn cắn môi dưới, cảm thấy bị mắc kẹt bởi sự thay đổi nhiệt độ quá bất ngờ.

"Đúng rồi, vừa rồi anh định hỏi em có cái gì?"

Từ đỉnh Everest tụt xuống tận rãnh Mariana, Tiêu Chiến không biết phải tiếp tục câu hỏi lúc nãy thế nào, cũng không hiểu tại sao Vương Nhất Bác lại đột nhiên kéo dài khoảng cách.

Hơn nữa, anh cũng không biết mình đã làm gì sai.

Anh bắt đầu đặt câu hỏi liệu tất cả những điều này có phải là tự mình suy diễn hay không; liệu tất cả những tưởng tượng lãng mạn kia chỉ đơn giản là ảo giác được gói gọn trong đầu; và câu hỏi của anh sẽ là một sự mạo phạm đối với Vương Nhất Bác...

Nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, anh lại rơi vào thế bế tắc.

--Vương Nhất Bác rõ ràng biết anh muốn hỏi gì.

"Chiến Chiến!" Lộ Kiều An chạy đến, nhét cây pháo hoa cầm tay mới thắp vào trong tay anh, nắm cổ tay anh kéo đến giữa sân, nửa câu nói sau cứ như vậy bị nuốt vào trong bụng.

Trong giây lát, Tiêu Chiến nhìn thấy sự tránh né trong mắt Vương Nhất Bác, lông mi cậu khẽ nhắm, con ngươi sâu thẳm không rõ ý tứ gì.

Đối phương thay đổi thế tấn công thẳng thắn, như thể đang cố ý kiềm chế bản thân: "Mọi người chơi đi, em lên lầu trước."

Tiêu Chiến cảm thấy cậu hình như đang nói... Chúng ta đến đây thôi, Tiêu Chiến.

Đến đây thôi.

Cho nên Tiêu Chiến cũng không buột miệng thốt ra câu, "Anh lên cùng em". Anh đang cảm thấy may mắn vì đầu óc của mình đã không mụ mị, vì lý trí lúc này vẫn còn chiếm ưu thế.

Đó chính là bức tường thành bảo vệ cho thể diện của anh.

Anh không biết Vương Nhất Bác đang sợ cái gì.

Bởi vốn dĩ anh chỉ muốn hỏi – Em có cảm thấy ánh trăng trên núi đẹp hơn không?

Tiêu Chiến bắt đầu không phân biệt được Vương Nhất Bác là phức tạp đến mức chỉ muốn chơi trò mập mờ tình cảm với anh, hay là đơn giản đến mức cậu ấy căn bản không biết những lời mình nói và những việc mình làm rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Cả một đêm, Tiêu Chiến nằm trên giường không sao ngủ được.

Anh vẫn nhớ vết thương trên tay Vương Nhất Bác chưa được thay thuốc, cho dù phòng của họ chỉ cách nhau đúng một bức tường, nhưng đã chẳng còn ai dám vượt qua ranh giới.

Hai giờ sáng, cửa phòng bị gõ.

Tiêu Chiến căng thẳng đến nỗi tất cả các lỗ chân lông trên người đều đã giãn ra, nhưng người đến lại không phải là người mà anh đang nghĩ.

Lộ Kiều An đã tỉnh rượu, hỏi anh có muốn ra ngoài đi dạo hay không.

Thời điểm này trong năm, sương mù trong núi rất dày.

Tiêu Chiến quấn một cái áo khoác dày, cùng Lộ Kiều An ra ngoài hứng gió lạnh.

Đường núi về đêm trơn trượt, có tuyết lại càng khó đi hơn, cho nên hai người lựa chọn đi vào trong khu rừng bạch dương.

Lộ Kiều An liếm môi, hỏi anh có lạnh hay không, vừa nói vừa cởi khăn quàng cổ của mình quấn cho anh. Tiêu Chiến xua xua tay, lùi lại hai bước từ chối nhưng vô ích, đành phải lịch sự gật đầu nói cảm ơn.

"Với anh mà còn khách sáo như vậy?" Mặt Lộ Kiều An bị gió đông thổi cho đỏ bừng, anh ta xoa xoa lòng bàn tay, bỗng nhiên lại trở nên nghiêm túc, "Chiến Chiến, còn nửa năm nữa là anh tốt nghiệp rồi. Có một số chuyện nếu không nói ra, anh sợ là mình sẽ không có cơ hội."

Cuối cùng cũng vào chủ đề chính, Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu gật gật đầu: "Nói rõ cũng tốt."

Vốn dĩ anh đi ra cũng là để nói rõ chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx#boxiao