Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

34.

"Chiến Chiến, ngươi có hiểu lầm gì ta không? Ta đối với ngươi là nhất dạ chung tình."

Tiêu Chiến thở dài. Y tin Vương Nhất Bác yêu mình. Lúc nãy y về Chính viện, Mạc ma ma có đến trình diện y. Chuyện Chu thị bị Thân vương cấm cửa y cũng đã nghe rồi.

Có thể không? Y có thể xem sự việc đêm hôm đó chỉ là sai lầm của Vương Nhất Bác, tha thứ cho hắn để cùng sống tiếp được không? Nếu một mai Vương Nhất Bác thượng vị thành công, thì hậu cung của hắn nào đơn giản chỉ có hai người. Tam cung lục viện, ba ngàn giai lệ, y có thể ghen với tất cả bọn họ sao?

Hai hàng nước mắt trào ra, Tiêu Chiến cảm thấy tủi thân vô cùng, răng cắn chặt nhưng bờ vai cứ rung rung.

Thấy người trong lòng tức tưởi như vậy, Vương Nhất Bác hoảng sợ tột độ. Hắn lau nước mắt cho Tiêu Chiến, lau mãi không được thì liên tục xin lỗi, "Nếu ngươi còn giận ta chuyện gì thì cứ đánh ta đi, đánh mạnh vào." Hắn cầm tay y đập vào ngực mình mấy cái, "Xin phu nhân đừng có ngó lơ ta, cũng đừng trốn ta."

Tiêu Chiến sấn tới, vòng tay qua cổ Vương Nhất Bác kéo hắn lại. Giữa lúc hắn đang còn hoang mang thì đem môi mình chặn miệng Vương Nhất Bác, không cho nói nữa.

Nụ hôn chủ động và bất ngờ này của Tiêu Chiến làm Vương Nhất Bác sửng sốt vô cùng. Hắn từ dạo bị cấm vận nhịn cũng sắp hỏng rồi. Nay chưa bị kết án đã được khoan hồng, còn gì vui sướng hơn?

Vương Nhất Bác trợn mắt nhìn khuôn mặt còn nhoè nhoẹt nước mắt của người kia đang dán lên, môi thơm ngậm lấy môi hắn. Vỡ oà hạnh phúc, hắn không thầy tự thông, xoay người đè Tiêu Chiến nằm xuống, đổi khách thành chủ.

Nhung nhớ như một cơn sóng triều to lớn, ào đến cuốn hai người chìm vào nhau. Trong tích tắc Tiêu Chiến nhận ra mình khoả thân nằm trong vòng tay của phu quân, đã lại bị hôn tới tấp.

Vương Nhất Bác như con chó nhỏ sục sạo, hôn y, đánh dấu chủ quyền ở khắp nơi, mỗi tấc da thịt của Tiêu Chiến đều quyến luyến không rời.

Tiêu Chiến oằn mình rên xiết, hai tay bấu chặt lấy nệm giường. Huyệt nhỏ bị liếm ướt khiến cho gốc đùi của y tê dại, y rên rỉ van xin: "Đừng mà...".

Y nhìn Vương Nhất Bác dạo đầu cho mình, hận mình quá yêu hắn, khao khát hoà làm một với hắn lớn đến nỗi không thể tiếp tục lạnh nhạt. Cho dù Vương Nhất Bác đã từng cùng ai, y vẫn không thể buông bỏ.

Định lực thật kém cỏi, ta thật đáng thương. Tiêu Chiến cắn chặt môi, hỏi ra câu hỏi y vẫn luôn canh cánh trong lòng: "Phu quân, chàng có thấy nam nhân thật phiền không? Phải mở rộng rồi mới dùng được... Nữ nhân..."

Hai mắt Vương Nhất Bác tối sầm. Hắn trườn lên bịt miệng Tiêu Chiến bằng một nụ hôn sâu.

"Ta không cần nữ nhân. Ta chỉ cần một mình phu nhân thôi."

Bàn tay ướt đẫm cao hương của Vương Nhất Bác nắm lấy dương vật trắng trẻo mềm mại của Tiêu Chiến, tuốt đến đỉnh rồi vuốt ve xoa lộng nó, ngón tay có vết chai nhấn vào mã mắt, xoay tròn.

Tiêu Chiến co giật, đáng thương giơ tay đẩy Vương Nhất Bác ra, nhưng khoái cảm lớn quá khiến cái đẩy của y nhẹ như mèo quào. Vương Nhất Bác si ngốc nhìn người dưới thân đang phô bày kiều diễm, bởi vì hắn mà sung sướng, bởi vì hắn mà nũng nịu.

Lối vào đã được mở rộng triệt để, phía trước lại đạt đến đỉnh điểm, Tiêu Chiến trong cơn cao trào bắn tinh rất nhiều. Vương Nhất Bác không ngừng tay tuốt lộng, mỗi lần lướt qua đầu khấc đều khiến Tiêu Chiến bắn ra một lần. Y khóc đến run rẩy, xấu hổ lấy tay che mặt, không dám nhìn xem mình đã lầy lội ướt đẫm thế nào.

Vương Nhất Bác lau sạch cho y, kéo y đến một góc giường khô ráo, ở trên lưng vén tóc y, hôn lên cái gáy gầy guộc mỏng manh.

"Ta muốn yêu chết bảo bảo. Chiến Chiến, ta muốn nhốt phu nhân ở trên giường của ta cả một đời."

Thứ cứng rắn của hắn chống vào kẽ mông, Tiêu Chiến nằm sấp, ngoái đầu lại gọi, "A lang."

Vương Nhất Bác hực lên, hai chữ a lang giống như một công tắc bí mật, khiến tâm hồn và cả thân thể hắn đều trở nên điên cuồng. Hắn đè lên Tiêu Chiến, từ phía sau cúi xuống, tay đan vào tay, hai chân cố định bẻ chân y ra hai bên. Giống như hai con ếch chồng lên nhau.

Đệm của tẩm điện rất mềm, rèm giường còn chưa kịp thả xuống, hơi thở nóng ấm của Vương Nhất Bác đã phả đến bên hõm cổ Tiêu Chiến.

Bọn họ lại hôn môi, dương vật thô nặng của Vương Nhất Bác trượt lên trượt xuống rãnh mông đã mềm rục, bóng lên vì cao hương của Tiêu Chiến. Đầu khấc to tròn của hắn sượt qua huyệt nhỏ, có lúc chui vào bên trong một chút, lại vì lực đẩy mà tuột ra.

Vương Nhất Bác nhấp hông, cứ như thế đều đặn, từng chút từng chút một chọc cho Tiêu Chiến ngứa ngáy.

Đã rất lâu rồi bọn họ không làm, vách tràng bên trong Tiêu Chiến co rút, quen cửa quen nẻo tiết ra dịch ruột vừa nóng vừa ngứa. Chút cọ xát như chuồn chuồn đạp nước kia của Vương Nhất Bác thật chẳng bõ chút nào.

Chỗ ra vào đã thuận lợi lắm rồi, khe mông trơn ướt chín rục, mở hé thành một cái rãnh hẹp, mỗi lần đầu khấc lướt qua liền tách ra, như muốn nuốt côn thịt khủng bố kia vào.

Tiêu Chiến không được thỏa mãn, ở bên dưới hơi nâng mông ra hiệu, nhưng Vương Nhất Bác lại một mực nhẹ nhàng, hết sức dịu dàng với y. Dương vật của hắn cứ tới lui mơn trớn lỗ huyệt của y như thế, có lúc đã trượt vào hơn nửa cây làm Tiêu Chiến run rẩy co thắt, lại nửa chừng rút ra ngoài.

"A lang... A langggg..." Tiêu Chiến không nhịn được lạc giọng kêu rên, "Ta muốn chàng."

Vương Nhất Bác cắn tai Tiêu Chiến, đầu lưỡi liếm vành tai của y như con chó nhỏ nhằn món đồ chơi yêu thích của mình. Ở bên dưới mông hắn hơi lùi lại, dương vật to lớn lần nữa trườn tới, đầu khấc tròn nhọn chen vào cửa động, lấp kín huyệt nhỏ, từ từ xuyên vào bên trong, sau đó chậm rãi đi hết vào.

Tiêu Chiến ưỡn hông, sâu sắc cảm nhận sự gắn kết tuyệt đối này.

Y sướng đến bật khóc.

Huyệt nhỏ nóng ấm được lấp đầy, vị trí nhạy cảm chờ đợi đã lâu bị cọ qua một cái, kích thích co bóp. Vương Nhất Bác bị y mút chặt, đến đầu ngón tay cũng tê dại.

Tốc độ ra vào biến đổi từ chậm đến nhanh, từ nông đến sâu, côn thịt ướt đẫm đẩy vào rút ra một lúc rồi tăng dần biên độ. Vương Nhất Bác nhấp hông không ngừng. Dương vật của hắn liên tục đánh vào huyệt nhỏ từng đợt kêu bạch bạch.

Tiêu Chiến dán mình trên đệm, quy đầu của y theo động tác của Vương Nhất Bác cọ xát với vải giường trơn mượt, lần nữa ngóc lên.

Thật sảng khoái. Tiếng gọi giường của Tiêu Chiến mềm ngọt rất dễ nghe, như tiếng khóc nhỏ vụn của mèo con, nức nở hoà với tiếng thở trầm đục của Vương Nhất Bác thành một bản hoà ca bất tận.

Tẩm điện đầy tiếng hoan ái, mùi tinh dịch nồng đậm khắp nơi, mà hương hoa quế thanh mát từ vườn nhỏ đưa vào cũng không thể át đi nổi. Tiêu Chiến thở dốc, tự mình an ủi phía trước, ánh mắt dại đi vì khoái cảm.

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến lên, xoay y lại để y ngồi trên bụng, ra lệnh cho y tự mình đưa đẩy. Hắn đã bắn một lần, lại bị y khiêu khích mà nổi lên phản ứng.

"Không muốn nữa." Tiêu Chiến quỳ trên đệm lắc eo, miệng chối từ nhưng thân thể rất thành thật. Y di chuyển trước sau, cố tình để cho dương vật của Vương Nhất Bác chà xát lên điểm mẫn cảm của mình, y càng cọ càng ngứa, càng muốn nhiều hơn.

"Sâu quá, hức hức!!!" Tiêu Chiến vịn vai Vương Nhất Bác làm điểm tựa, lắc hông. Vòng eo xinh đẹp lên của y nhảy nhót lên lên xuống xuống, chốc chốc lại xoay tròn. Y khẩu thị tâm phi, "Aaa, ăn không nổi nữa."

Vương Nhất Bác bật cười, "Bảo bối đã muốn ngừng rồi sao?" hắn đột ngột nắm mông Tiêu Chiến trợ lực nhấn xuống, khiến y phải ngửa cổ thét lên, sau đó nằm rạp trên ngực hắn thở hổn hển.

"Bé cưng, chơi ngoan." Hắn thổi khí vào tai y, một tay xoa nắn mông, một tay đưa xuống nắm lấy bộ vị nhạy cảm của Tiêu Chiến, lúc nãy bởi vì động tác nhún eo dồn dập của y mà nảy lên, càng lúc càng cứng.

"A lang." Tiêu Chiến bị nắm dương vật, biết Vương Nhất Bác sắp làm gì, hoảng sợ kêu lên, hai tay bấu lấy vai hắn rên rỉ.

Tay Vương Nhất Bác to lại dính đầy ái dịch trơn tuột, nắm trọn sủng vật xinh đẹp của Tiêu Chiến mà tuốt. Hai mặt đều bị giáp công, Tiêu Chiến sướng đến mức toàn thân run rẩy, ngã trái ngã phải, xin tha không ngừng.

"Chết mất, xin chàng."

"Đừng như vậy nữa mà."

"Ta thực sự... không... chịu nổi."

"Muốn bắn, a lang ... chàng ơiiii."

Vương Nhất Bác bịt lấy mã mắt không cho Tiêu Chiến bắn, bản thân từ bên dưới ưỡn hông đâm lên, phầm phập nã vào lỗ nhỏ.

Tiêu Chiến bị chơi sướng, dâm đãng kề tai hắn lúc thì kêu van, lúc thì thở hổn hển. Không khí ấm nóng bị y thổi xoáy vào ốc tai Vương Nhất Bác nhột nhạt, cộng với những tiếng gọi giường yếu ớt khiến hắn muốn bạo phát cường hoan.

Cả hai quấn chặt lấy nhau, da thịt kề cận, tóc mai đan xoã tán loạn, đem hết bản thân giao cho người kia, cùng nhau truy hoan.

Vương Nhất Bác cuống quýt ôm Tiêu Chiến, đè y xuống giường, hai tay bẻ cánh mông y ra để đâm dương vật của hắn vào sâu bên trong, xối thẳng vào hồng tâm từng luồng tinh dịch nóng hổi đậm đặc. Hai chân Tiêu Chiến run như cái sàng, dương vật của y ở giữa bụng hai người được giải phóng, điểm nhạy cảm bị hun nóng, kích thích đến mức khiến y phun trào một hỗn hợp vừa tinh dịch vừa nước tiểu, lầy lội đáng thương vô cùng.

Tẩm điện của Đại viện đã không thể ngủ được, Thân vương trần truồng lần nữa cuộn Vương phi vào trong chiếc áo choàng tơ lụa quý nhất, bế người sang Chính viện. Vương phi bải hoải rã rời nằm trên vai hắn, hé mắt nhìn trời đêm.

Trăng tháng giêng lành lạnh, soi rõ từng bước chân vững chãi của Khang thân vương trên hành lang quanh co.

Hoa quế, rụng cả rồi.

***

Tết Nguyên Đán năm đó Khang vương phủ tấp nập người đến đưa quà mừng. Vương Nhất Bác phó mặc cho Chu thị ra mặt đón tiếp, bản thân chỉ quanh quẩn bên cạnh Tiêu Chiến không rời. Lệnh cấm Chu thị bước vào Đại viện chưa bao giờ được ban hành, nên cũng không có chuyện gỡ đi.

Mỗi khi Chu thị đến tìm Vương Nhất Bác đều bị gia nhân cản đường, nói Thân vương cáo bận. Chu thị trong lòng ngũ vị tạp trần, tìm đủ mọi kế sách tiếp cận đều không thành, chần chừ hồi lâu cũng đành phải quay gót.

Đêm giao thừa. Mọi người không thể không cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên.

Ba người chủ tử Khang vương phủ ngồi trước một cái bàn tròn lớn, bên trên bày ê hề mấy chục món ăn như Mãn Hán toàn tập. Tiêu Chiến đã đặc biệt dặn dò Mạc ma ma từ trước, nên ngoài sân chính còn kê thêm hai mươi bàn, có đủ rượu thịt cho gia nhân trong phủ cùng ăn. Tuy đãi ngộ chủ tớ khác biệt, nhưng trong khung cảnh giao thừa cùng nhau nâng ly chúc tụng, sẽ gợi không khí gia đình ấm áp và hoà thuận.

Vương Nhất Bác tự mình đổi mấy món không cay đến trước mặt Tiêu Chiến, cũng không ngại ánh mắt của Chu thị bưng một chén súp lên khuấy cho nguội, dỗ Vương phi đang lười biếng ăn một miếng.

"Thời gian này phu nhân không nên ăn quá cay." Hắn hàm súc nhắc nhở.

Tiêu Chiến ngoài mặt mỉm cười, nhã nhặn tạ ơn Thân vương quan tâm, nhưng bên trong hừ lạnh, thổ tào Vương Nhất Bác tám trăm lần.

Y ra cơ sự này là tại ai? Cái người nào suốt ngày như con cún đeo sau lưng y, lần nào cũng năn nỉ cho hắn thêm một lần nữa thôi, cuối cùng lại lăn lộn y đến nửa đêm, eo đau gối mỏi.

Chu thị bị bỏ rơi, đành tự mình nói tự mình khuấy động không khí, gắp cho Vương Nhất Bác một miếng thịt nai hấp, lại bị hắn lạnh nhạt bỏ ra ngoài, chê thịt quá mềm.

Tiêu Chiến nhíu mày, trước mặt y Vương Nhất Bác cũng không cần phải tránh hiềm nghi đến mức như thế chứ? Y ở một bên dùng muỗng xắn cho Chu thị một góc thịt đông, sau đó mới đá chân Vương Nhất Bác dưới gầm bàn, nhét vào miệng hắn một miếng cải chua.

Cho hắn chua chết.

Khang vương phủ vào cuối năm đều có lệ ban thưởng cho gia nhân. Chu Ninh Lan bản tính keo kiệt, không muốn xuất quỹ quá nhiều nên chỉ cho mỗi người một ít bạc tượng trưng. Tiêu Chiến không muốn đôi co với thị nên tự mình lấy tiền lương của mình ra đưa cho Mạc ma ma thêm vào.

Y hành động vô tư nhưng trong mắt Chu thị lại trở thành khoe mẽ và có ý đồ mua chuộc nhân tâm. Vì vậy hận cũ thù mới cứ thế chất chồng trong lòng Chu Ninh Lan, khiến thị ăn một bữa cơm cũng cảm thấy nghẹt thở.

***

Mười lăm ngày nghỉ tết không phải thượng triều, Vương Nhất Bác để ý thấy sức khoẻ Tiêu Chiến dạo này có vẻ tốt lên. Tay chân y không còn quá lạnh, miễn đêm trước hắn đừng dày vò y quá đáng thì buổi sáng y vẫn có thể thức dậy cùng lúc với hắn đi tập bắn cung.

Qua mùa xuân kế hoạch cải tạo đê điều của Bộ Công sẽ khởi công, bắt đầu từ thượng nguồn sông Thương xuôi về phương nam, đến tận Chu Hải.

Trước đó là tiết Thanh minh, đợi sau khi lễ hội săn bắn của Hoàng thượng chấm dứt, Vương Nhất Bác sẽ phải kinh lý xa nhà.

Tiêu Chiến biết trong danh sách đi săn lần này không có tên mình. Vương Nhất Bác sợ y buồn cũng ăn ý không nhắc đến, mấy ngày nghỉ quyến luyến y đến nỗi ngồi nghiên cứu sa bàn cũng lôi kéo y đến bên cạnh.

Tiêu Chiến chống tay xem Vương Nhất Bác dò bản đồ. Hắn miết ngón tay theo mạch sông, đánh dấu rồi ghi chú vào mấy chỗ quan trọng. Tiêu Chiến xem một lúc thì díu cả hai mắt, nằm sõng xoài trên bàn ngủ gục, hại Vương Nhất Bác phải bế y vào giường.

Vào giường lại ôm ôm ấp ấp một lúc, súng cọ ra lửa, Tiêu Chiến bị làm đến tỉnh, tức không nói nên lời.

Đại viện đã tắt đèn, mà Đông viện ở phía xa vẫn le lói ánh nến cho đến tận hừng đông.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro