Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 1

Vương Nhất Bác biết tin Tiêu Chiến chết là vào một ngày nào đó sau năm mới, cậu phản ứng rất lâu, sắc mặt bình thản, tựa như đó chỉ chuyện nhỏ. Sau khi tan làm, cậu lái xe đi đến đồn cảnh sát, bởi vì thi thể mãi không có người nhận, đồn cảnh sát chỉ có thể chuyển cho nhà tang lễ bảo quản tạm thời.

Lúc Vương Nhất Bác kí tên lên giấy tờ tiếp nhận, cậu nghe thấy mấy cảnh sát trẻ nghị luận sau lưng, đại khái đoán xem cậu là gì của người chết.

Cậu quay lại, nhấn mạnh từng chữ "Tôi là người yêu cậu ấy."

Đường đến nhà tang lễ rất xa, Vương Nhất Bác vừa lái xe vừa hồi tưởng lại tất cả kỉ niệm giữa cậu và Tiêu Chiến.

Thời còn đi học Tiêu Chiến là một đứa trẻ rất thích cười, cậu ấy hoạt bát cởi mở, tinh lực dồi dào, lúc cười để lộ ra hai cái răng thỏ, vừa giống một chú thỏ nhỏ lại vừa giống mặt trời. Con người Vương Nhất Bác từ nhỏ đã nếm đủ ấm lạnh nhân gian, cậu không tin bất cứ ai, nói tóm lại, cậu giống như một loài động vật máu lạnh, không hề có cảm xúc.

Đó là một ngày nắng đẹp của năm 2012, Vương Nhất Bác cưỡi xe đạp địa hình đi qua một cái ngã tư, tám mươi giây đèn đỏ, bên cạnh còn là một cái xe bus, khói xe bus phả ra khiến cậu có chút đau đầu, trong một giây lơ đãng, cậu vô tình nhìn thấy Tiêu Chiến đang dựa vào ghế xe ngủ gà ngủ gật, ánh nắng chiếu lên mặt người đó, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp, đó là lần đầu tiên họ gặp nhau.

Là một đứa trẻ được nhận nuôi, Vương Nhất Bác luôn cố gắng làm tốt tất cả mọi chuyện, cho nên trong thế giới của cậu, cuộc sống cấp ba chỉ có hai chữ học tập, những thứ khác cậu đều không quan tâm, cũng không để ý. Chỉ là thỉnh thoảng những lúc thức đêm học bài, cậu lại vô thức nghĩ đến người đó, người mà cậu còn chưa biết tên.

Sau đó có một lần, khi Vương Nhất Bác đi qua trạm xe bus, vì bị đám đông chen lấn xô đẩy, cậu đành phải đẩy xe đứng sang một bên, đột nhiên trong đám đông có người gọi lớn, "Tiêu Chiến, nhanh lên! Không hết chỗ bây giờ!"

Lần này Vương Nhất Bác đã biết, thì ra người đó tên là Tiêu Chiến.

Chỉ là tiếp theo, không có tiếp theo nữa.

Kì thực trong ba năm cấp ba, Vương Nhất Bác cũng không phải không hoàn toàn để ý đến Tiêu Chiến, cậu phát hiện mỗi lần có tiết thể dục, người đó hoặc là giả vờ tuột dây giày hoặc là giả vờ trẹo chân, nói tóm lại chính là không thích chạy bộ. Trên bảng thành tích thi toàn khối, cậu sẽ đưa mắt tìm, cho đến khi tìm thấy cái tên quen thuộc mới thôi.

Tiêu Chiến là một người lười biếng không có chí tiến thủ, mỗi lần nghĩ đến cậu ấy Vương Nhất Bác đều khẽ thở dài, hẳn là người này từ nhỏ đã được gia đình bảo bọc, cho nên cậu ấy mới không cần cố gắng, chỉ cần vui vẻ là được. Vương Nhất Bác không thích những người lười biếng, cậu nghiêm khắc với chính bản thân mình, mỗi sáng đều phải chạy hai vòng thể dục, nhưng mỗi lần nghĩ đến Tiêu Chiến, cậu lại cảm thấy, đôi khi lười biếng một chút cũng không phải chuyện xấu.

Sau khi kết thúc ba năm cấp ba, Vương Nhất Bác thi đỗ vào một trường đại học trọng điểm, để chúc mừng cậu, ông Vương mở tiệc chiêu đãi tận mấy ngày liền, kì thực Vương Nhất Bác cũng không biết là mình có vui hay không, cậu chỉ cảm thấy giống như vừa hoàn thành một nhiệm vụ.

Cũng năm đó, Tần Thiên ra nước ngoài, thành tích của Tần Thiên không tốt, bởi vì là con một, nên rất được ba mẹ cưng chiều. Tần Thiên là người bạn duy nhất của Vương Nhất Bác, hồi nhỏ lúc cậu vừa đến Vương gia, không được mọi người trong trường đón nhận, chỉ có Tần Thiên chịu chơi với cậu, hai người làm bạn với nhau đến tận bây giờ.

Ngày Tần Thiên bay, Vương Nhất Bác lái xe đi tiễn, Tần Thiên hai mắt đẫm lệ ôm Vương Nhất Bác khóc rất lâu, trong lòng Vương Nhất Bác cũng chẳng có cảm xúc gì, bởi vì cậu cảm thấy con đường này là Tần Thiên chọn, không có gì phải khóc. Vả lại Vương Nhất Bác cũng không phải kẻ ngốc, cậu biết, Tần Thiên ở bên cạnh mình lâu như vậy là vì nhìn trúng Vương gia.

Trên đường về nhà, Vương Nhất Bác ghé vào nội thành mua cho ông Vương hai hộp điểm tâm, đối diện cửa hàng điểm tâm là một quán cafe, cậu nhìn thấy người nọ ngồi trong đó, mặt ủ mày chau giống như trời sập, không cần nghĩ cũng biết, là thi vào một trường không tốt.

Tranh thủ lúc người nọ đứng dậy đi vệ sinh, Vương Nhất Bác tiến vào gọi một miếng tiramisu dâu, nhân viên phục vụ hỏi cậu, "Anh dùng ở đây hay là mang đi?"

Vương Nhất Bác trả tiền, chỉ vào vị trí gần cửa sổ, "Tặng cho người ngồi bàn này, nói với cậu ấy hôm nay cậu ấy là khách hàng may mắn."

Nhân viên phục vụ mỉm cười gật đầu, "Anh đúng là một người bạn tốt."

Vương Nhất Bác ngây ra một chút, mỉm cười gật đầu, sau đó xách đồ rời khỏi quán cafe. Cậu trở lại xe, nhìn Tiêu Chiến quay về chỗ ngồi, nhận được tiramisu thì cười tít mắt, Vương Nhất Bác đoán chắc là cậu ấy thích ăn đồ ngọt, miếng tiramisu được ăn sạch sẽ, khóe miệng vẫn còn dính bơ.

Đại khái duyên phận giữa mình và cậu ấy, cũng chỉ là một miếng tiramisu.

Vương Nhất Bác vẫn luôn cho rằng cái gì mình cũng có thể làm được, nhưng cậu lại không biết, trong ba năm cấp ba đó toàn bộ tinh lực của Tiêu Chiến đều đặt trên người cậu. Ví dụ như Tiêu Chiến thường xuyên vô tình đi qua cửa lớp cậu, ví dụ như mỗi lần học thể dục Tiêu Chiến sẽ cố ý dừng lại buộc dây giày để có thể nhìn cậu một chút, lại ví dụ mỗi lần có kết quả thi, Tiêu Chiến sẽ chen trong đám đông đi tìm tên cậu, kì thực cũng chẳng cần tìm, bởi vì cái tên Vương Nhất Bác mỗi lần đều xếp thứ nhất.

Cuộc sống đại học đối với Vương Nhất Bác mà nói cũng chẳng có gì khác biệt, đại khái vẫn là ăn - ngủ - lên lớp - học bài.

Tiêu Chiến thì khác, anh ấy rất bận, bận đi làm kiếm tiền, nếu hỏi nguyên nhân thì đó là một câu chuyện dài.

Thành tích Tiêu Chiến không tốt, điểm thi đại học không mấy lý tưởng, ba Tiêu mẹ Tiêu bàn bạc một hồi cuối cùng quyết định cho anh học đại học ở một thành phố cách nhà không xa.

Tiêu Chiến ngoài miệng nói vâng vâng vâng nhưng sau lưng lại âm thầm nghe ngóng nguyện vọng của Vương Nhất Bác, sau đó chọn một trường đại học cùng thành phố với cậu. Mặc dù thành công trúng tuyển, nhưng trường kia thực sự quá kém, lại ở thủ đô, tốn rất nhiều chi phí sinh hoạt.

Anh không dám nói cho ba mẹ mình biết chuyện mình lén lút thay đổi nguyện vọng, đến ngày khai giảng cũng không dám để ba mẹ đưa đi, một mình xách theo túi lớn túi nhỏ rời khỏi thành phố.

Chi phí sinh hoạt đắt đỏ không nói làm gì, còn phải để dành tiền đi gặp Vương Nhất Bác, không còn cách nào khác, anh chỉ có thể làm thêm mấy việc.

Tiền kiếm được Tiêu Chiến sẽ để dành, một tuần hai lần đến trường tìm Vương Nhất Bác, cả đi cả về tổng cộng mất bốn tiếng, nhưng Tiêu Chiến không cảm thấy mệt. Anh sẽ trà trộn vào đám đông lên lớp, Vương Nhất Bác mỗi lần đều ngồi bàn đầu, Tiêu Chiến chỉ có thể nhìn thấy cái gáy của cậu, thỉnh thoảng may mắn thì có thể ngồi ngang, có thể mơ hồ nhìn thấy góc nghiêng của cậu.

Bốn năm đại học của anh chỉ xoay quanh Vương Nhất Bác, tìm đủ mọi cách để cậu để ý đến anh, nhưng mỗi lần đều thất bại.

Sự kiện mang tính bước ngoặt xảy ra vào một buổi tối trước khi tốt nghiệp.

Giống như mọi ngày, hôm đó Tiêu Chiến cũng đến quán bar làm phục vụ, anh đang buồn phiền vì tốt nghiệp rồi không còn được gặp Vương Nhất Bác nữa thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, là Vương Nhất Bác.

Cậu ấy hình như đang đợi người, không uống rượu, chỉ gọi một ly soda, thỉnh thoảng ra ngoài nghe điện thoại. Tiêu Chiến nhìn thấy có người đi qua vị trí Vương Nhất Bác vừa ngồi, ném vào trong ly một viên thuốc.

Thuốc tan rất nhanh, cùng dung dịch trong ly hòa thành một thể, anh đang định tiến lên kiểm tra thì Vương Nhất Bác đã quay về. Đại khái là nói chuyện điện thoại nhiều quá, cậu ấy có chút khát nước, uống hai ngụm soda.

Tiêu Chiến không biết đó là cái gì, anh muốn tiến lên nhắc nhở Vương Nhất Bác, nhưng lại thấy cậu ấy đảo lảo đứng dậy, tựa hồ váng đầu, đi cũng không vững. Sợ cậu ấy xảy ra chuyện, Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác đến khách sạn, xoay người một cái đã không nhìn thấy Vương Nhất Bác.

Còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay lớn đã kéo Tiêu Chiến vào phòng, là Vương Nhất Bác.

Ánh mắt cậu ấy không mấy rõ ràng, cả người tản ra khí tức nguy hiểm, Vương Nhất Bác đẩy anh lên giường, Tiêu Chiến cực kì sợ hãi.

"Vương...Vương Nhất Bác?"

"Đừng nói chuyện." Vương Nhất Bác tựa hồ rất khó chịu, trán ướt đẫm mồ hôi, nhưng thân thể thì nóng rực.

Tiêu Chiến lúc này mới phản ứng lại, nước soda kia bị bỏ cái gì, là xuân dược.

Lúc này cậu ấy đang bị dược lực tra tấn, toàn thân trên dưới lộ ra màu đỏ không bình thường, ánh mắt tràn đầy dục vọng.

Sức lực của cậu rất lớn, tựa hồ muốn xé nát quần áo trên người Tiêu Chiến, anh cố gắng đẩy cậu ra, cố gắng giúp cậu tỉnh táo lại, "Vương Nhất Bác, cậu tỉnh táo lại đi, cậu nhìn xem tôi là ai."

Vương Nhất Bác ôm ngang anh, rút thắt lưng của mình trói tay anh, lột sạch quần áo trên người anh, toàn bộ cơ thể đè xuống.

Nhiệt độ trong không khí tăng lên, một bàn tay có tên dục vọng tóm chặt hai người, Tiêu Chiến cố gắng phản kháng, nhưng tay bị trói qua đỉnh đầu, anh giống như một con cá đang nằm trên thớt, "Vương Nhất Bác, đừng..."

Anh cảm nhận được thân dưới nóng ran, cảm nhận được hơi thở của Vương Nhất Bác, thậm chí cảm nhận được khát vọng sắp mất khống chế của mình, anh muốn cùng được ở cùng Vương Nhất Bác, nhưng không phải bây giờ, cũng không phải với phương thức này, anh sợ sau hôm nay Vương Nhất Bác sẽ trách anh, sợ Vương Nhất Bác sẽ ghét anh.

Thân thể bị xuyên qua, đó là lần đầu tiên của anh, cũng là lần đầu tiên của cậu ấy. Đợi tình triều trôi qua, Vương Nhất Bác nằm trên người anh, không biết có phải là ảo giác hay không, Tiêu Chiến nghe thấy Vương Nhất Bác gọi tên mình, giọng cậu trầm thấp lại khàn khàn, đó là lần đầu tiên cậu ấy gọi tên anh.

Một đêm hoang đường, sáng hôm sau Vương Nhất Bác là người tỉnh dậy trước, đầu cậu đau muốn nứt, đang định sờ cốc nước trên tủ đầu giường thì mới phát hiện đây không phải nhà mình, lại nhìn, bên cạnh còn đang nằm một người.

Kí ức đêm qua lập tức dâng lên, Vương Nhất Bác nghiêng người nhìn anh, anh đang ngủ rất say, lông mi cong vút, đến ngủ cũng có thể đẹp như vậy. Trên làn da trắng nõn lưu lại từng mảng xanh tím, Vương Nhất Bác biết, đó là tác phẩm của mình.

Cậu không nghĩ mình lại cùng Tiêu Chiến bắt đầu như vậy, kì thực thế này cũng tốt, gạo đã nấu thành cơm, cậu không cần phải lo lắng nữa.

Lại qua một lúc lâu sau, Tiêu Chiến mới tỉnh, một giây trước khi anh tỉnh lại, Vương Nhất Bác vội vàng nhắm mắt, cậu muốn biết anh sẽ là phản ứng gì.

Có thể vì đêm qua quá dữ dội, cả người Tiêu Chiến nhức mỏi như bị một chiếc xe đè qua, lúc mở mắt nhìn thấy gương mặt Vương Nhất Bác, suýt chút nữa anh đã kêu lên thành tiếng, ông trời ơi, phải làm sao bây giờ, lên giường với đối tượng yêu thầm còn chưa nói với nhau một câu, cái này cái này cái này, phải giải quyết thế nào?

Nhìn bộ dạng Vương Nhất Bác hình như vẫn chưa tỉnh, hay là mình âm thầm chạy trước? Dù sao tình một đêm cũng chẳng phải chuyện gì hay ho, Tiêu Chiến nhẹ nhàng xốc chăn, nhấc chân chuẩn bị bước xuống giường, dưới thân liền truyền đến một cơn đau nhói, anh hít ngược một ngụm khí lạnh, tay bị Vương Nhất Bác túm lấy. Vương Nhất Bác vốn tưởng anh tỉnh dậy sẽ kinh ngạc, sẽ xấu hổ, hoặc là sẽ khóc, ai ngờ người này lại muốn chạy trốn? Là muốn chạy làng?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #boxiao