Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Cuộc sống của một học sinh cấp 3 cũng giống như bao người bình thường khác, chỉ biết mỗi nhà và trường học, gần như không có thời gian cho bản thân. Mỗi ngày Tiêu Chiến đều ngồi xe bus đến trường, hai mươi phút này anh có thể tranh thủ chợp mắt.

Khác với anh, Vương Nhất Bác đi học bằng xe đạp, nhà cậu cách trường tương đối xa, đạp xe đến trường mất khoảng một tiếng. Trong một tiếng này, cậu thường tranh thủ luyện nghe tiếng Anh. Kì thực Tiêu Chiến không rõ gia cảnh nhà Vương Nhất Bác thế nào, trước khi kết hôn mới tìm hiểu sơ qua một chút, chưa kể sau khi kết hôn Vương Nhất Bác tránh anh như tránh tà, ngoại trừ biết Vương Nhất Bác sống cùng ông nội những chuyện khác gần như mù tịt.

Nhà Vương Nhất Bác ở ngoại ô, tiền viện chính phòng và hậu hoa viên cộng lại chiếm gần nửa ngọn núi, trong nhà có tài xế riêng, nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy đạp xe có thể rèn luyện sức khỏe, cho nên mỗi ngày cậu tình nguyện dậy từ  5h sáng cũng không muốn ngồi xe tư nhân đến trường.

Vương Nhất Bác là một người có ham muốn vật chất cực kì thấp, trong khi các bạn học thi nhau khoe đồ hiệu thì cậu lại chỉ thích đi giày vải, cả năm trung thành với bộ đồng phục học sinh, trầm mặc ít nói, bộ dạng cực kì cao lãnh.

Tiêu Chiến ở trường gần như không bao giờ đụng mặt Vương Nhất Bác, anh học lớp 10-8, cậu học lớp 10-23, từ 1 đến 20 là lớp bình thường, từ 20 đến 24 là lớp mũi nhọn, và Vương Nhất Bác chính là mũi nhọn trong mũi nhọn.

Anh cũng giống như những học sinh khác, quay cuồng giữa một đống bài tập, thỉnh thoảng cũng gặp phải những bài toán khó mà không biết phải giải thế nào. Tiêu Chiến ngại đi hỏi thầy giáo, càng không muốn đi hỏi bạn học, cho nên số bài toán khó tích càng lúc càng nhiều, đợi đến khi nhìn thấy con số 59 đỏ chót và mấy dấu gạch chéo to đùng trên bài thi, trong lòng Tiêu Chiến không khỏi cảm thán, mấy nhân vật chính trong phim truyền hình trọng sinh đúng là bàn tay vàng, còn mình trọng sinh thì lạ lắm.

"Tiêu Chiến Tiêu Chiến, môn Toán cậu được mấy điểm?"

Người hỏi là bạn cùng bàn của Tiêu Chiến, tên Lâm Ngộ, theo như mô tả của Tiêu Chiến thì cậu ta chắc chắn là một loài động vật thuộc họ linh trưởng, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, còn rất không biết nhìn sắc mặt người khác.

"Cậu hỏi đúng người ghê." Tiêu Chiến cất bài thi, lườm cậu ta một cái.

"Kiểu gì mà chẳng cao hơn tớ." Lâm Ngộ giơ bài thi trong tay, khoe con số 16 sáng choang.

Tiêu Chiến phì cười, "Đại ca, cậu đang nghiêm túc đấy à?"

"Này này, 16 điểm cũng là điểm đấy." Lâm Ngộ ngửa người ra sau, ngoác miệng cười.

Kiếp trước Tiêu Chiến không có quá nhiều ấn tượng với con người Lâm Ngộ, bởi vì ánh mắt của anh chỉ đặt trên người Vương Nhất Bác. Nhưng trải qua một thời gian tiếp xúc, Tiêu Chiến phát hiện, thì ra thế giới này không chỉ có một người đàn ông là Vương Nhất Bác, mặc dù đầu óc Lâm Ngộ đơn giản, nhưng cũng có vài phần tư sắc.

"Lâm Ngộ, cậu nói thành tích của chúng mình còn cứu vãn được không?"

"Làm gì, cậu muốn thi vào Thanh Hoa Bắc Đại à."

"Phí lời, ai mà chẳng muốn vào Thanh Hoa Bắc Đại."

Lâm Ngộ gãi gãi đầu, "Đúng rồi, hay là để tớ vào confession trường mình, giúp cậu đăng mấy bài sai lên, biết đâu lại có người tốt bụng giải đáp.

"Đừng, thành tích này của tớ nếu mà để cho đám học bá nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị cười cho thối mũi." Tiêu Chiến thở dài, được rồi, là anh đã đánh giá sai con người Lâm Ngộ, không phải đầu óc cậu ta đơn giản, mà người này căn bản không có đầu óc. Sao cậu ta có thể nghĩ đến việc đăng bài thi lên confession?

Nhưng ai ngờ, trong lúc hai người còn đang nói chuyện, Lâm Ngộ đã cầm điện thoại chụp loạn một phen, hồi ấy mọi người vẫn còn dùng QQ, điện thoại vẫn là 3G, tải một cái ảnh chậm gần chết. Tiêu Chiến cũng không ôm quá nhiều hi vọng vào kế hoạch confession của Lâm Ngộ, dự định cuối tuần sẽ đi mua một ít sách, hoặc là đăng ký một lớp phụ đạo nào đó.

Thứ 6 sau khi tan học, Tiêu Chiến không ngồi xe bus mà một mình khoác ba lô đến hiệu sách gần trường, nên mua <Giáo trình toàn giải> hay là <Ngũ tam>? Hay là mua cả hai? Tiêu Chiến sờ sờ túi quần, quyết định chọn <Giáo trình toàn giải>, bởi vì <Giáo trình toàn giải> rẻ hơn một chút.

Phía bên kia giá sách, Vương Nhất Bác đang quan sát anh, nhìn anh do dự cầm hai quyển sách trong tay, cuối cùng lại chỉ chọn mua một quyển, Vương Nhất Bác đặt quyển <Từ vựng tiếng Anh cấp 4> trong tay xuống, đợi Tiêu Chiến đi rồi mới vòng qua bên kia giá sách, nhặt quyển <Ngũ tam> kia lên, đi ra quầy thanh toán.

Đáng tiếc người nọ chạy quá nhanh, Vương Nhất Bác còn chưa kịp đưa sách cho anh thì anh đã lên xe rồi, nhưng không sao, cậu tin hai người sẽ còn gặp lại.

Ông nội của Vương Nhất Bác là một thương nhân kín tiếng, đặc biệt thích cuộc sống ẩn cư, cho nên mới lựa chọn sống ở ngoại thành. Viện lạc là một tòa kiến trúc cổ có từ thế kỷ trước, trải qua nhiều năm tu bổ, nó cũng giống như con người ông Vương vừa cổ xưa lại vừa quý khí.

Phòng của cậu là một tiểu viện nằm ở phía Tây, vô cùng yên tĩnh, thích hợp cho việc học tập. Bài trí trong phòng không có quá nhiều thiết kế hiện đại, thứ hiện đại duy nhất là một cái máy tính, cũng để phục vụ cho việc học tập của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác từ nhỏ không có sở thích gì đặc biệt, nếu nhất định phải tìm ra một sở thích, thì chắc là uống trà và luyện chữ.

Vương Nhất Bác mở ba lô, đặt toàn bộ sách vở lên bàn, khi sờ đến quyển <Ngũ tam> màu tím, trong lòng cậu đột nhiên có thứ gì động đậy, cậu cũng không hiểu nổi tại sao mình cứ luôn nghĩ đến người đó, nghĩ đến cặp mắt đen láy ướt sũng kia, càng nghĩ cậu lại càng muốn đến gần, càng muốn tìm hiểu người đó.

Bài tập về nhà đối với Vương Nhất Bác mà nói không có gì phức tạp, làm xong bài tập cậu mở máy tính chuẩn bị tìm kiếm một số bộ đề.

Tài khoản QQ tự động đăng nhập nhưng không có tin nhắn nào nhảy ra, phần lớn chỉ là mấy tin bát quái trong nhóm chat lớp, cậu không có nhiều bạn, chỉ khoảng 4-5 người, Vương Nhất Bác tùy tiện mở không gian QQ xem một chút, tầm mắt lập tức bị thu hút bởi một bài post, là một bài post trên confession trường. Bình thường mọi người lên confession chỉ để thổ lộ hoặc phàn nàn gì đó, nhưng người này thì khác, thứ cậu ta post lên là bài thi Toán tháng này.

Bài thi quả thực hết sức thê thảm, khắp nơi đều là dấu gạch chéo, nhưng Vương Nhất Bác lại bị thu hút bởi nét chữ thanh tú của người này, cậu lập tức liên tưởng đến cậu trai kia, có khi nào đây chính là bài thi của cậu ấy?

Do dự thật lâu, Vương Nhất để lại một lời nhắn, "Ảnh 1, có thể giải đáp."

Mua xong sách tài liệu, trên đường về nhà trong đầu Tiêu Chiến chỉ nghĩ làm thế nào để giải quyết vấn đề học tập, nếu đã không thể chinh phục được đàn ông, vậy thì chí ít cũng phải chinh phục được môn Toán. Sau khi về nhà, Tiêu Chiến lấy bài thi của mình ra kiểm tra một lượt, đối chiếu với tài liệu vừa mua nhưng vẫn thấy khó, đúng là môn Toán không phải là thứ có thể giải quyết bằng việc học thuộc lòng.

QQ của anh kêu lên vài tiếng, Tiêu Chiến rút điện thoại là xem, là Lâm Ngộ gửi tin nhắn, "Hey, confession có người trả lời rồi, tớ gửi QQ của cậu cho người ta nhé, cố lên, Thanh Hoa chào đón cậu!"

Cái gì , đăng lên confession mà cũng có người giải đáp? Tiêu Chiến trả lời bằng một icon cảm xúc, nhưng không ôm quá nhiều hi vọng. Mục người liên hệ lập tức xuất hiện một vòng tròn đỏ, thực sự có người add mình.

Tiêu Chiến nhìn nick của người đó, là một dấu phẩy, avatar chỉ một màu đen, cái gì vậy trời, phi chủ lưu à?

Nhưng Tiêu Chiến vẫn chọn Đồng ý.

"Chiến Chiến, rửa tay ăn cơm!"

Trong phòng khách mẹ Tiêu đã nấu xong cơm tối, Tiêu Chiến bỏ điện thoại xuống ngoan ngoãn vào nhà vệ sinh rửa tay. Kiếp trước anh không nghe lời ba mẹ, nằng nặc gả cho Vương Nhất Bác, kết quả bị ba mẹ từ mặt, bây giờ ngẫm lại thấy mình thật là ngu ngốc.

Mẹ Tiêu là một giáo viên tiểu học, công việc tuy rằng bận rộn nhưng chưa từng xao nhãng trong việc chăm sóc gia đình, mâm cơm bao giờ cũng đủ bốn mặn một canh.

Tiêu Chiến nhận bát canh gà từ tay mẹ, vùi đầu ăn như điên, từ sau khi gả cho Vương Nhất Bác anh mỗi ngày đều phải nấu cơm giặt quần áo mà quên mất mình ở nhà cũng từng là bảo bối, đến bát cũng phải rửa.

Đầu bên này, Vương Nhất Bác sau khi gửi lời mời kết bạn thì cứ ngồi như vậy nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, mãi cho đến khi người kia đồng ý cậu mới lén lút thở phào một tiếng.

"Xin chào."

Bên kia không trả lời.

"Tôi là Vương Nhất Bác của lớp 10-23", một hàng chữ gõ ra rồi lại xóa, cậu không biết có nên giới thiệu tên mình hay không, người ta có vẻ rất ghét mình, nếu như để người ta biết là mình nói không chừng sẽ bị block.

"Tôi là người giải đề." Giới thiệu như thế này có vẻ ổn hơn.

Vương Nhất Bác nhấn vào không gian QQ của đối phương, động thái bên trong không nhiều, có vài bức ảnh selfie, bây giờ thì cậu hoàn toàn có thể khẳng định tài khoản QQ này chính là của cậu ấy. Chu môi đáng yêu như vậy, sao mỗi lần nhìn thấy mình lại cứ giương nanh múa vuốt, giống như một chú mèo hoang.

Bảng tin có rất nhiều tin nhắn, Vương Nhất Bác kéo mãi kéo mãi, kéo đến ngày 5 tháng 10 thì phát hiện các tin nhắn đều là Chúc mừng sinh nhật.

"Thì ra cậu ấy tên Tiêu Chiến." Khóe miệng Vương Nhất Bác khẽ cong lên, là một cái tên hay.

Chỉ là lúc nhìn thấy cái tên này, trái tim Vương Nhất Bác tự nhiên nhói lên một cái, cậu ấn ấn ngực, thấy người kia vẫn chưa trả lời mình, cậu lại tiếp tục gửi tin nhắn, "Tôi có thể giúp cậu học Toán."

"Cậu có ở đó không?"

"Xin chào"

"Cậu có ở đó không?"

Gửi liền mấy tin mà đầu kia vẫn không hồi âm, Vương Nhất Bác lấy một tờ giấy nháp đối chiếu với đề bài rồi bắt đầu viết lời giải, ở mỗi bước cậu đều ghi chú lại công thức và kiến thức mà mình áp dụng. Sau khi giải xong cậu chụp ảnh gửi cho đối phương, sợ đối phương không hiểu, cậu còn giải thích thêm một lượt bằng chữ.

"Thế này có thể hiểu rồi chứ?"

"Cậu có nhìn thấy không?"

Vẫn không trả lời, Vương Nhất Bác nhìn màn hình đến cay cả mắt, người này, sao lại không để ý đến cậu.

Tiêu Chiến ăn cơm xong thì đi tắm, tắm xong thì quay sang làm bài tập về nhà, mãi đến hơn mười giờ mới kết thúc. Anh leo lên giường cầm điện thoại di dộng, bị một đống tin nhắn làm cho giật mình, đều là tin nhắn của "Dấu phẩy".

Ha, người này cũng thật nhiệt tình, Tiêu Chiến nhìn ảnh chụp cậu ta gửi đến, từng bước rõ ràng, ở bên cạnh còn ghi chú công thức. Anh nhảy xuống giường lấy bài thi của mình giải lại một lượt. Quả nhiên lợi hại, dưới sự hướng dẫn của cậu ta, toàn bộ bài thi đã được giải quyết hết.

Chỉnh lý xong mọi thứ thì đã qua mười hai giờ đêm, Tiêu Chiến đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa trả lời tin nhắn...

"Xin lỗi, tôi vừa sửa xong bài thi, cậu viết rất tốt! Vô cùng cảm tạ!"

Đầu bên kia Vương Nhất Bác nhìn thấy tin nhắn của Tiêu Chiến, ý cười trên mặt đậm thêm vài phần, "Rất vui vì có thể giúp được cậu."

"Xin hỏi cậu tên là gì?"

Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ một lúc, "Gọi tôi là người giải đề được rồi."

Đây là cái tên gì vậy, làm bộ thần bí, "Vậy sau này nếu có chỗ nào không hiểu tôi có thể hỏi cậu không?"

"Đương nhiên là được."

"Vậy thì tốt quá, cảm ơn cậu."

Thì ra với người khác, cậu ấy không hề giương nanh múa vuốt, "Ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon."

"Ừm, chúc ngủ ngon."

Tiêu Chiến tắt điện thoại rồi lại leo lên giường, tối nay anh thật sự gặp được người tốt, a di đà Phật, Phật tổ phù hộ.

Thời gian cứ vậy trôi qua từng ngày, trong kì thi cuối kì, Tiêu Chiến đã có một cú trở mình ngoạn mục, mặc dù vẫn có một số câu anh không giải ra, nhưng phần lớn đều là làm được.

Trong này có công lao rất lớn của Người giải đề, Tiêu Chiến đứng giữa cửa hàng lưu niệm chọn trái chọn phải, cuối cùng chọn một cây bút máy làm quà cảm ơn.

"Người giải đề, sắp nghỉ đông rồi, để cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ tôi trong thời gian qua, tôi muốn tặng cậu một món quà."

"Ừm, tôi cũng có quà tặng cậu." Quyển <Ngũ tam> kia vẫn luôn nằm trong ba lô Vương Nhất Bác, cậu muốn tặng nó cho Tiêu Chiến mà không có cơ hội.

"Vậy chúng ta gặp nhau đi."

Gặp nhau? Vương Nhất Bác nhíu mày, ngộ nhỡ gặp rồi cậu ấy lại nổi giận thì sao? "Sau khi tan học, gặp nhau dưới gốc cây đại thụ trong rừng nhé"

Kì nghỉ đông chính thức bắt đầu, sau khi tan học, Tiêu Chiến mang theo bài tập về nhà đi đến chỗ hẹn. Tuyết trong rừng vẫn chưa tan hết, mỗi lần dẫm lên lại phát ra âm thanh kin kít.

Dưới gốc cây không một bóng người, chỉ có một quyển <Ngũ tam>, chắc là do ai đó bỏ quên. Tiêu Chiến đứng dưới gốc cây đợi người, thuận tiện đếm trên cây vẫn còn bao nhiêu chiếc lá chưa rụng. Mùa đông trời tối rất nhanh, chưa đến 6h mà trời đã tối om, người đó vẫn chưa đến, Tiêu Chiến gửi rất nhiều tin nhắn QQ, hỏi cậu ta bao giờ đến, người đó chỉ nói mình có việc đi trước, quà tặng chính là quyển <Ngũ tam> kia. Tiêu Chiến cất quyển sách vào trong ba lô, lại đặt bút máy xuống, chụp ảnh gửi cho cậu rồi mới rời đi. Kiếp trước anh đã phải chờ đợi quá nhiều, kiếp này anh chẳng muốn đợi ai nữa. Huống hồ ngươi ta nói có việc không đến được, cây bút này cậu ấy muốn lấy thì lấy, không muốn lấy cũng không sao, coi như hai người chưa có duyên gặp mặt.

Vương Nhất Bác trốn trong góc nhìn theo bóng lưng Tiêu Chiến, đợi đến khi Tiêu Chiến đi khuất cậu mới dám bước ra. Dưới đất đặt một hộp quà tinh xảo, Vương Nhất Bác chà chà tay mình vào gấu áo rồi mới cẩn thận nhặt hộp quà lên. Bên trong là một cây bút máy toàn thân đen bóng, cậu cầm cây bút trong tay ngắm nghía hồi lâu, định bỏ vào trong ba lô nhưng lại sợ sách vở bên trong đè hỏng hộp quà, cuối cùng quyết định bỏ vào trong áo.

Nghe nói mọi người trong trường thường đến đây cầu nguyện, chắc cái cây này linh lắm, Vương Nhất Bác chắp trước ngực, đứng dưới gốc cây thành kính nghĩ: Hi vọng Tiêu Chiến học càng lúc càng giỏi, vui vui vẻ vẻ, sống lâu trăm tuổi. Nếu như có thể tham lam thêm một chút, hi vọng Tiêu Chiến có thể để ý đến mình.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #boxiao