Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32

Tiêu Chiến được chăm sóc kỹ lưỡng một khoảng thời gian, thân thể tốt hơn nhiều, cả ngày thích ôm Tỏa nhi ở trong vườn chơi đùa.

Họ ngồi trong hồng đình trong vườn, giờ vẫn còn là mùa đông, trời đôi lúc vẫn còn tuyết lất phất rơi trên mái đình màu đỏ thành một lớp mỏng như lớp đường bột trên bánh hải đường. Hoa mai bên ngoài nở cực kỳ đẹp, giống như kẹp tóc màu đỏ xinh xắn trên mái tóc trắng tuyết.

Thị nữ đốt lò than, hun cả đình viện ấm áp hẳn lên, trên ghế đá lạnh băng trải một cái thảm nhung dày, ngồi lên không bị lạnh, trên bàn bày điểm tâm và súp ngọt, đều là dùng lửa than giữ nóng, tỏa ra mùi hương thơm ngọt, ấm áp.

Tiêu Chiến ôm Tỏa nhi trong lòng, dùng chiếc chăn nhỏ làm từ lông hồ ly bọc lại thành một khối tròn, bình đựng nước nóng dùng để sưởi tay cũng được Tiêu Chiến đặt dưới chân Tỏa nhi, tiểu bảo báo ấm áp mặt hồng hồng như quả táo đỏ.

"Tỏa nhi, con xem, đoán thử cái nào là con hổ, đoán đúng thì chính là bảo bảo thông minh!"

Ba miếng vải đỏ đặt trên bàn, bên trên có thêu hình dạng khác nhau, hổ, thỏ và chó. Tiêu Chiến nắm lấy bàn tay nhỏ của Tỏa nhi chỉ vào một cái, đầu tiên là trúng cái có hình con chó, Tiêu Chiến nhẹ giọng hỏi: "Đây là con hổ à?"

Tỏa nhi nhìn hình thêu con chó, đôi mắt tròn long lanh chớp chớp, cậu bé không biết nói chuyện, chỉ cố gắng đạp đạp cái chân mũm mĩm như muốn biểu đạt bản thân phản đối.

Bàn chân nhỏ mềm mại đạp lên chân Tiêu Chiến, trái tim Tiêu Chiến tan chảy thành nước, y cười vui vẻ, nụ cười đẹp như có thể thúc đẩy hoa nở giữa trời tuyết.

Tiêu Chiến nắm lấy tay Tỏa nhi chỉ vào con thỏ, hỏi: "Vậy đây có phải là con hổ không?"

Tỏa nhi nhìn thấy con thỏ thì thích thú, bàn tay nhỏ huơ huơ, cố gắng gật đầu, mặc dù không nói được, nhưng vẫn "ư ư" biểu đạt sự yêu thích của bản thân với con thỏ. Tiêu Chiến cố ý học theo dáng vẻ của Tỏa nhi chu môi, nói: "Đoán sai rồi, đây là con thỏ."

Tiêu Chiến cầm lấy tay Tỏa nhi đặt lên bên môi, cắn nhẹ lên bàn tay trắng mập, nói: "Con đoán sai rồi, hổ sẽ cắn con!"

Tỏa nhi chỉ cảm thấy Tiêu Chiến rất dịu dàng rất xinh đẹp, vui vẻ cười ha ha. Được Tiêu Chiến đối xử như vậy, rất nhiều năm về sau Tỏa nhi đều cho rằng, nói đúng thì được hôn, nói sai sẽ bị cắn ngón tay.

Cuối cùng chỉ vào con hổ. "Đây có phải là con hổ không?"

Không ngờ Tỏa nhi vẫn cảm thấy không phải là con hổ, cậu bé vươn tay đánh con hổ nghiêng một bên, không nhìn lần nào.

Tiêu Chiến hỏi cậu bé: "Nhưng nếu cả ba đều không phải là hổ, vậy con hổ ở đâu?"

Cánh tay mập như củ cải vươn lên lắc lắc, kiên định chỉ vào bóng người vừa bước chân vào trong vườn.

Tiêu Chiến thuận theo hướng Tỏa nhi chỉ trỏ, quay đầu nhìn thấy Vương Nhất Bác đang bước đến đây, sau khi ngơ ngác một lúc thì bật cười, mắt híp thành vầng trăng nhỏ, có thể thấy được đang rất vui.

Thị nữ bên cạnh vừa nén cười vừa hành lễ với người đang đến: "Nhị thiếu gia."

Vương Nhất Bác vừa vào vườn đã nhìn thấy Tiêu Chiến ôm đứa nhỏ nhìn hắn cười, gương mặt đó rất dịu dàng, xinh đẹp không phải nghi ngờ gì. Vương Nhất Bác cũng cười lại, đi vào trong đình, phủi sạch tuyết trên người, mới bước đến gần, nhẹ giọng hỏi: "Cười gì vậy?"

Tiêu Chiến giảo hoạt như tiểu hồ ly, nói: "Con trai cậu nói cậu là hổ, ai bảo lúc bình thường cậu luôn hung dữ, không cười nhiều với nó."

Đầu mày Vương Nhất Bác giật giật, nhận lấy Tỏa nhi trong lòng Tiêu Chiến ôm, giả vờ giận chau mày. "Là kẻ xấu nào ở sau lưng nói ta là hổ? Ta phải bắt nó về ăn thịt!"

Vương Nhất Bác học dáng vẻ lão hổ há miệng từ từ đến gần Tỏa nhi. Mặt tỏa nhi chau lại, không có sức giãy giụa, nhìn "con hổ lớn" đến gần mình. Sau đó "lão hổ" làm ra bộ dạng muốn ăn cậu, nhưng cuối cùng chỉ hôn lên mặt cậu một cái, còn dùng mũi cọ cọ lên gương mặt mềm mềm của cậu bé.

"Hôn bảo bảo của ta, sau này không được nói cha là hổ nữa, nếu không thật sự sẽ ăn thịt con."

Tiêu Chiến nhìn cha con hai người đùa giỡn, cười nói: "Cậu sau này dỗ con như vậy nhiều hơn, hôn bảo bảo nhiều hơn, nó sẽ thân thiết với cậu, đừng có hung dữ, nếu không lần nào nó nhìn thấy cậu mặt cũng xụ xuống."

Vương Nhất Bác ôm đứa nhỏ trong lòng nhẹ đung đưa qua trái qua phải, giống cái nôi thoải mái. Hắn vừa ôm Tỏa nhi vừa làu bàu: "Vậy không phải là tại anh à."

"Hả?"

Vương Nhất Bác ấm ức. "Anh xem anh mỗi ngày, Tỏa nhi thức anh chơi với nó, Tỏa nhi mệt anh ngủ với nó, anh buổi sáng ôm nó, buổi tối cũng ôm nó, triệt để quên sạch tôi, tôi đương nhiên hung dữ với đứa nhỏ, ai bảo nó vừa đến thì đã cướp phu nhân của tôi."

Tiêu Chiến bật cười, một lớn một nhỏ ấu trĩ như nhau, y không dỗ được rồi.

Nhưng mà Tiêu Chiến cũng biết khoảng thời gian này chỉ lo quan tâm đứa nhỏ, quả thực quá lạnh lùng với Vương Nhất Bác. Bèn để nhũ nương bế Tỏa nhi đi, cánh tay dịu dàng khoác tay Vương Nhất Bác, người nhè nhẹ cọ, thả mồi nói: "Vậy để Tỏa nhi tự ngủ, tôi mệt rồi, muốn ngủ trưa, tôi chỉ muốn cậu ngủ cùng, được không?"

Vương Nhất Bác phát hiện bản thân bất luận qua bao nhiêu lần rồi vẫn không chống lại được Tiêu Chiến dụ dỗ, hắn ngược tay kéo Tiêu Chiến vào lòng, lưu manh đề xuất yêu cầu: "Vậy thì anh ngày nào cũng phải để tôi bên cạnh, không cho phép lén sờ đứa nhỏ."

"Được, tôi muốn cậu bên cạnh mỗi ngày."

Vương Nhất Bác cong môi cười, hắn bế Tiêu Chiến lên rời khỏi đình đi về phòng, thị nữ không kịp chạy theo che dù cản tuyết cho họ.

Cho nên tuyết trắng rơi trên đầu hai người, tóc xanh nhuộm trắng, giống như một cặp phu phu mấy mươi năm.

Tỏa nhi có ông nội bà nội cưng chiều, phụ thân và cha bảo vệ, mặc dù Vương Nhất Bác lúc bình thường có đôi khi ghen tỵ, nhưng phần lớn thời gian đều đối xử rất tốt với đứa nhỏ, Tiêu Chiến từng nhìn thấy Vương Nhất Bác dùng gỗ làm kiếm gỗ cho con, tự tay khắc từng dao từng dao để tạo hình lưỡi kiếm sắc bén, dường như đang mong chờ con trai của mình có thể cầm kiếm gỗ chạy lon ton sau mông hắn.

Tiêu Chiến cười hắn nóng lòng: "Con đến bò còn phải tốn sức, làm sao có thể chơi được kiếm?"

Vương Nhất Bác nói: "Trẻ con lớn nhanh, đợi lớn rồi mới làm thì không kịp."

Vậy mà luôn trách Tiêu Chiến thiên vị đứa nhỏ, rõ ràng bản thân cũng thích Tỏa nhi chết đi được, cảnh tượng sau này dạy con luyện kiếm như thế nào đã tưởng tượng qua mấy mươi lần rồi.

.

.

.

.

Ngày tháng cứ như vậy trôi qua, ngày nối ngày bình lặng, ấm áp.

Nhưng ông trời lại không muốn, nhất định phải xảy ra chuyện.

"Đại phu nói thế nào?"

"Đại phu nói chẩn không ra, những đồ bình thường đưa vào trong phủ cho phu nhân thiếu gia dùng đều là đồ tốt nhất, tỉ mỉ kiểm tra không có vấn đề mới dám đưa vào trong, nhưng đứa nhỏ không biết nhiễm bệnh từ đâu, mệt đến mức không khóc nổi!"

Tỏa nhi bệnh rồi, lúc đầu chỉ là tinh thần không tốt, một đứa bé nghịch ngợm bỗng nhiên yên tĩnh, nằm bò ngủ mê man, mất đi một nửa sức sống, mặc người khác chọc ghẹo thế nào vẫn lờ đờ. Lúc đó Tiêu Chiến không để ý lắm, chỉ nghĩ là bảo bảo mệt, ngủ một giấc là được, nhưng chưa được mấy ngày thì ọc sữa, gương mặt mập mạp trắng bệch, thân hình mũm mĩm cũng dần gầy đi, nằm trong cái chăn màu đỏ, giống như hạt lạc héo úa.

Tiêu Chiến sốt ruột, vội vàng gọi đại phu đến khám, đại phu nói đứa nhỏ hình như trúng độc, nhưng không biết là độc gì, kiểm tra không ra, chữa không được, tình trạng đứa bé ngày càng tệ.

Vương Nhất Bác lập tức kiểm tra tất cả vật dụng và hạ nhân trong phủ, trong phòng của mọi người đều không lục soát ra chất độc nào, toàn bộ thức ăn và quần áo trong phủ lập tức nghiệm độc, những người lúc bình thường chăm sóc Tỏa nhi đều thẩm vấn hết lần này đến lần khác, đều không phát hiện ra đồ gì khả nghi.

Vương Nhất Bác hôn Tiêu Chiến vừa ôm đứa nhỏ vừa khóc đến sưng mắt, dịu dàng mà trầm ổn nói: "Đừng lo lắng, sẽ không sao đâu, tôi vào cung mời thái y."

Tiêu Chiến xem như cảm thấy an tâm một chút, y dụi mặt vào lòng Vương Nhất Bác gật đầu, cả người gầy yếu như cây mai sắp gãy.

Ngoại thần nếu có nhu cầu có thể vào cung mời thái y ra ngoài cung chữa trị. Vương Nhất Bác không màng giờ giới nghiêm, vào cung xin chỉ ngay trong đêm, trực tiếp kéo lão thái y có danh tiếng nhất trong thái y viện về phủ, thái y kiểm tra đứa bé, chẩn mạch, lấy máu, hỏi một câu: "Nhũ nương của tiểu thiếu gia có điều tra qua chưa? Lấy máu của cô ta đến nghiệm độc luôn đi."

Cái này quả thực không ai điều tra, nhũ nương luôn rất khỏe mạnh, không ai hoài nghi sữa của cô ta có vấn đề.

Vương Nhất Bác vừa định gọi người đưa nhũ nương qua đây lấy máu, thị nữ đã hoảng loạn chạy vào nói: "Thiếu gia thiếu phu nhân, nhũ nương vừa cho tiểu thiếu gia bú tự vẫn! Đã tắt thở rồi!"

Lúc nãy chỉ là suy đoán, bây giờ đã có thể khẳng định có vấn đề.

Tiêu Chiến giật thót, hơn một nửa thời gian Tỏa nhi do nhũ nương chăm sóc, nếu nhũ nương muốn xuống tay làm gì đó, có thể nói là tiện lợi vô cùng.

Vương Nhất Bác phẫn nộ. "Đi điều tra, nhũ nương đó từng tiếp xúc qua với ai, đi những đâu, nói những lời gì, tất cả đều điều tra cho ta!"

Thái y lấy máu từ thi thể vẫn chưa lạnh của nhũ nương, vừa nghiệm đã có độc, nhũ nương ăn vào, độc tố lẫn vào trong sữa, sau đó cho đứa nhỏ bú, độc tố này âm thầm, chậm rãi, đối với đứa nhỏ yếu ớt chỉ có thể gây ra ảnh hưởng thiếu lực thể yếu, đối với người khỏe mạnh như nhũ nương không hề có biểu hiện ra bệnh trạng gì, cho nên mọi người thấy nhũ nương khỏe mạnh, không ai hoài nghi thân thể cô ta ẩn giấu độc tố.

Thái y chầm chậm lắc đầu: "Loại độc này chưa thấy bao giờ, hoặc có ghi chép nhưng nhất thời không biết giải thế nào, lão thần về cung gọi các vị trong thái y viện cùng nhau nghiên cứu, dốc toàn lực chữa trị cho tiểu thiếu gia."

Tiêu Chiến hoảng loạn chân mềm nhũn, y quỳ bên cạnh nôi đứa nhỏ, nước mắt chảy dài, hỏi: "Vậy các người khi nào mới tìm được thuốc giải? Ngươi bây giờ mới bắt đầu tìm thuốc giải, nhưng con trai ta đã trúng độc rồi!"

Thái y đầu đổ mồ hôi, chắp tay nói với Tiêu Chiến: "Thiếu phu nhân bớt giận, quả thực chưa từng nhìn thấy độc này, chỉ có thể nghiên cứu từ đầu, nhưng độc này tác dụng cực kỳ chậm, trong thời gian ngắn có thể sẽ không có chuyển biến xấu, thiếu phu nhân có thể tạm thời yên tâm."

"Tạm thời yên tâm?"

Tiêu Chiến bị chọc đến tức cười, y cong môi cười lạnh, lặng lẽ ngồi bên cạnh cái nôi của đứa nhỏ, ôm lấy hai đầu gối co người lại, không nói chuyện, nhìn có vẻ rất ảm đạm, yếu ớt.

Vương Nhất Bác nói thái y nhất định phải nhanh chóng nghiên cứu, đưa thái y xuất phủ, về lại phòng bế Tiêu Chiến đang co người thành vòng đặt lên giường, đắp chăn cho y, dỗ dành: "Đừng khóc, ngủ một giấc được không? Tôi đi điều tra nhũ nương, Tỏa nhi bên đó có mẹ tôi canh chừng, anh nghỉ ngơi một lúc, đừng để chữa khỏi cho Tỏa nhi rồi anh lại bệnh."

Tiêu Chiến không nói gì, chau mày ngây ngốc nhìn bên cạnh, không nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác thở dài, trái tim tan vỡ, cúi người chạm đầu lên trán Tiêu Chiến, giọng nói có hơi run rẩy: "Tôi cầu xin anh, anh phải khỏe mạnh được không? Đừng đối xử với tôi như vậy."

Một giọt lại một giọt nước mắt rơi xuống cổ Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ngơ ngác, lúc này mới hoàn hồn nhìn Vương Nhất Bác chôn đầu trong lòng mình.

Hắn cũng là phụ thân của đứa bé, hắn làm sao không nóng lòng? Nhưng hắn vẫn chăm sóc Tiêu Chiến, còn cầu xin Tiêu Chiến phải nghỉ ngơi đàng hoàng.

Tiêu Chiến nghẹn ngào một lúc, nói: "Ừ, tôi phải khỏe."

Nói xong y kéo chăn lại cho mình, ngoan ngoãn nhắm mắt, mặc cho vệt nước mắt bên khóe mắt vẫn chưa lau.

Vương Nhất Bác cực kỳ dịu dàng hôn Tiêu Chiến, thổi tắt nến, đứng dậy ra khỏi cửa, hắn không ngủ được, hắn phải đi điều tra về nhũ nương.

Tiêu Chiến vẫn luôn nhắm mắt, hô hấp ngày càng run rẩy, không hề có nửa phần muốn ngủ.

Đêm vừa yên tĩnh vừa tịch mịch, y cuối cùng vẫn không có dáng vẻ ngoan ngoãn Vương Nhất Bác mong muốn. Y lẳng lặng mở mắt, trốn thị nữ canh cửa ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng của Tỏa nhi, Vương lão phu nhân đang ngủ trên giường, nôi của Tỏa nhi bên cạnh, còn có một thị nữ đang nằm bò bên cạnh nôi ngủ gật.

Tiêu Chiến bước đến bên cạnh nôi, nắm lấy cánh tay của Tỏa nhi, để ngón tay nhỏ nhắn đó lên môi hôn, dùng răng cắn rách một chút,

Tỏa nhị bị hành động này làm thức giấc, không biết có phải là do trúng độc không, cậu bé mặc dù đau tỉnh lại, nhưng không khóc không quấy, cứ yên lặng giương đôi mắt mơ màng nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cũng lập tức cắn ngón tay mình, chạm ngón tay mình lên vết thương trên tay Tỏa nhi, liên kết lại bằng một sợi máu.

Tiêu Chiến nói: "Đừng sợ, bảo bảo đừng sợ, cha cứu con."

Huyết thuật cổ môn, đổi máu tẩy độc.

Máu của người cổ môn có thể giải trăm độc, đổi máu với người trúng độc, để độc tố nhập vào trong cơ thể mình, lấy thân giải độc, như vậy, có thể giải trăm độc.

Tỏa nhi nhìn Tiêu Chiến cắn rách ngón tay cậu, còn cho rằng mình làm sai chuyện gì.

Làm đúng hôn một cái, làm sai cắn một cái.

Tỏa nhi lại mơ màng ngủ thiếp đi, còn không quên nghĩ: Sau này sẽ không bệnh nữa để cha khỏi đau lòng.

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản:
- Wordpress: diephuyen202.wordpress.com
- Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác như truyenwiki1, truyen99, truyen4u,... đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro