
Chương 21: To lên
Diệp Cẩm Nguyên lần nữa bước vào dinh thự nhà họ Đỗ trên đường Hà Phi sau một năm ròng. Hắn đợi ngoài cửa ít nhất mười lăm phút mới có quản gia ra dẫn vào nhà, Diệp Cẩm Nguyên đương nhiên hiểu lý do, nếu Đỗ Mậu Lâm không bị Khoa Cấp cao đặc biệt bắt giữ chưa rõ sống chết, thì tên "hán gian" này tuyệt không có tư cách bước vào.
Vừa bước vào sân trước, trước khi nhìn thấy Đỗ Tử Vinh và mấy chú bác, Diệp Cẩm Nguyên đã cảm nhận được mây đen mù mịt trong không khí, người hầu bước chân vội vã, nín thở im lặng, trong sân không thấy đứa nhỏ nào nô đùa, đến cả hai con mèo Ba Tư yêu thích của Đỗ Mậu Lâm cũng không được thả ra.
Đỗ Tử Vinh đang ngồi trên ghế chính ở sảnh trước, vẻ mặt rất nghiêm túc và lo lắng, bên cạnh là mẹ ruột của Đỗ Mậu Lâm, bà hai của nhà họ Đỗ, đang dùng khăn tay lau nước mắt.
Diệp Cẩm Nguyên bước tới, chào đồng bối theo nghi thức của bang Kim Vinh, nói: "Đã lâu không gặp, Đỗ tiên sinh vẫn khỏe chứ?"
Đỗ Tử Vinh cười lạnh: "Thư ký Diệp thân giữ chức vụ quan trọng, quý nhân bận rộn, sao có thời gian đến thăm cố nhân này? Nghe nói bây giờ cũng không có nhiều người biết thư ký Diệp từng là đệ tử của bang Kim Vinh, nếu đã cắt đứt sạch sẽ, hà cớ chi vào lúc này đến giả làm người tốt?"
Diệp Cẩm Nguyên nhẹ nhàng nói: "Nói trắng ra, Cẩm Nguyên nay chẳng qua là "giắt đầu trên eo" mà làm việc, nếu một ngày nào đó bất cẩn làm rơi đầu, liên lụy đến anh em trong bang, đây không phải điều Cẩm Nguyên mong muốn, nên cắt đứt càng sớm càng sạch thì tốt hơn."
Đỗ Tử Vinh khịt mũi, "Vậy hôm nay cậu tới đây làm gì?"
"Tôi đến vì Mậu Lâm."
Hắn còn chưa nói xong, bà Đỗ đã ngẩng đầu lên, ngừng thút thít, đầy mong chờ nhìn sang, nhưng sắc mặt Đỗ Tử Vinh cực tệ, giọng lạnh lùng hỏi:
"Thư ký Diệp tới truyền lời thay người Nhật? Lần này họ lại muốn gì đây?!"
"Cẩm Nguyên chỉ là vô danh tiểu tốt trong Bộ Tư lệnh Diệt phỉ, nhiệm vụ truyền lời nhàn nhã này không đến lượt tôi." Diệp Cẩm Nguyên nói: "Tôi đến, là muốn cùng sư huynh bàn bạc cách cứu Mậu Lâm ra ngoài, nếu cậu ta bị giam ở Bộ Tư lệnh, tôi có thể can thiệp này kia, nhưng bây giờ là người Nhật bắt, cách thức của Khoa Cấp cao đặc biệt thế nào, chắc sư huynh đã từng nghe qua."
"Diệp tiên sinh, ngài qua đây ngồi đi!" Bà Đỗ đứng dậy mời hắn ngồi, sau đó mắng người hầu: "Còn đứng đó làm gì, mau dâng trà cho khách!"
Diệp Cẩm Nguyên cảm ơn rồi ngồi xuống, lại nghe thấy Đỗ Tử Vinh hỏi: "Cậu đã một năm không hỏi qua chuyện của bang, cũng không thân với Mậu Lâm, tại sao đột nhiên muốn nhúng tay vào chuyện này? Cậu đang làm việc cho người Nhật, làm sao tôi biết cậu có âm mưu gì khác không?"
"Không giấu gì sư huynh, tôi là được Tiêu Chiến nhờ."
Đỗ Tử Vinh giật mình: "Bác sĩ Tiêu?"
"Đúng, quan hệ của anh ta với Mậu Lâm thế nào chắc sư huynh đã biết, anh ta biết Mậu Lâm bị bắt, vô cùng lo lắng, Cẩm Nguyên nhận lời nhờ vả của người ta rồi thì phải làm cho tới, chỉ là..." Diệp Cẩm Nguyên tự giễu cười cười, "Chỉ là tình thế bắt buộc mà thôi."
Đỗ Tử Vinh hiển nhiên tin tưởng Tiêu Chiến, vừa nghe đến cái tên này, sắc mặt lập tức dịu đi rất nhiều, cúi đầu uống một ngụm trà, lời nói cũng không mang theo gai nhọn nữa, chỉ hỏi: "Cậu định làm thế nào?"
"Sư huynh trước tiên nói cho tôi biết, người Nhật đã đưa ra yêu cầu gì?"
"Yêu cầu mỗi năm nộp chín phần lợi nhuận của tập đoàn, đồng thời phân bổ một nửa kho hàng và tàu hàng chỉ dùng vận chuyển và lưu trữ quân nhu của Nhật." Đỗ Tử Vinh đập mạnh chiếc bát sứ trắng xanh lên bàn, tức giận nói: "Mẹ kiếp một lũ cướp táo tợn! Tôi có mấy ngàn anh em phải nuôi cả nhà, một phần lợi nhuận thì làm được gì? Hít không khí mà sống?!"
"Chuyện cấp bách trước mắt là đưa Mậu Lâm ra ngoài, những vấn đề khác có thể tính kế lâu dài." Diệp Cẩm Nguyên khẽ gật đầu cảm ơn với cô hầu gái dâng trà, sau đó nói tiếp: "Tiền hết có thể kiếm, người thân thì không gì thay thế được."
"Lão gia," Bà Đỗ đồng tình, nghẹn ngào phụ họa, "Cẩm Nguyên nói đúng! Người Nhật muốn gì thì cho chúng là được, em chỉ cần con em bình an!"
"Đúng là phụ nữ!" Đỗ Tử Vinh mắng: "Người Nhật tham lam vô độ, sẽ không vì thế mà dễ dàng bỏ qua, chúng chỉ được nước lấn tới, nuốt từng đồng từng cắc, từng kho hàng, từng con tàu trong tay tôi. Sau này bang Kim Vinh sẽ trở thành kẻ tiếp tay trong công cuộc xâm lược Trung Quốc, còn tôi - con rối này sẽ mang tiếng xấu mãi mãi!
Diệp Cẩm Nguyên cười hỏi: "Sư huynh có muốn trở thành anh hùng đi vào lịch sử không?"
Đỗ Tử Vinh tức giận nói: "Tôi chỉ muốn mỗi một anh em dưới quyền đều có cơm ăn, có tôn nghiêm, sống như một con người."
Diệp Cẩm Nguyên im lặng nhấp một ngụm trà, sau đó nói: "Nghe nói sư huynh và Trương Đại Ngàn tiên sinh từng là bạn học, chắc hẳn có thu thập thủ tích của đại sư, hiện tại là thời điểm thích hợp sử dụng. Tối nay tôi nhờ tư lệnh Hà ra mặt, mời Matsumoto Takeshi của Khoa Cấp cao đặc biệt dùng bữa tối, sư huynh sắp xếp đi cùng tôi. Ngoài ra, tư lệnh Hà sẽ không vô duyên vô cớ giúp huynh, cho nên phần của ông ta, cũng nhờ sư huynh chuẩn bị, nếu cần kiến nghị, cặp bình sứ sơn màu thời vua Đồng Trị trong tay huynh rất thích hợp."
Đỗ Tử Vinh trầm giọng hỏi: "Cậu muốn tôi chấp nhận điều kiện của đám quỷ đó?"
"Huỳnh còn lựa chọn khác sao?" Diệp Cẩm Nguyên hỏi: "Tôn nghiêm không nên dùng mạng con trai đổi, huống chi cũng không đáng. Giờ phải hơn tám tháng nữa mới đến cuối năm, sư huynh có đủ thời gian bày bố lại, huynh là người đứng đầu bang Kim Vinh, đương nhiên sẽ tìm được đường ra cho anh em."
"Nói thì nhẹ nhàng." Đỗ Tử Vinh tức nghẹn: "Vậy cậu nói tôi biết, cái gì có thể đổi được tôn nghiêm?"
Diệp Cẩm Nguyên đứng dậy chỉnh lại quần áo, đi tới trước mặt Đỗ Tử Vinh, cúi người thấp giọng nói vào tai ông.
"Nắm đấm."
.
.
Tiêu Chiến chưa ăn tối. Sau khi Diệp Cẩm Nguyên rời đi, anh đã ép mình tập trung vào các bài tập trí nhớ, nhưng kết quả chỉ ở mức trung bình, anh tiếp tục viết sai. Bởi vì so với lúc nãy, giờ anh có thêm một tầng lo lắng.
Anh sợ Diệp Cẩm Nguyên đã hiểu lầm anh, thực sự chạy đi cứu Đỗ Mậu Lâm.
Thực ra anh chỉ muốn biết thêm về tình hình hiện tại, nếu chắc chắn rằng tính mạng của Đỗ Mậu Lâm được bảo toàn thì tốt, nếu không, cũng hết cách, với khả năng của mình, với tầm quan trọng của thân phận Diệp Cẩm Nguyên, ai cũng bất lực.
Theo lý mà nói, một Diệp Cẩm Nguyên thận trọng sẽ không ngu ngốc đến mức làm điều đó, còn anh đã không liên lạc với nhà họ Đỗ từ lâu, không cần vì nể mặt mà đi cứu Đỗ Mậu Lâm, nhưng Tiêu Chiến luôn cảm thấy bất an.
Anh không ngừng nhìn đồng hồ, tựa như cứ nhìn nhiều thì Diệp Cẩm Nguyên sẽ về sớm hơn, đến gần mười một giờ, anh mới nghe thấy tiếng chuông cửa dồn dập.
Tiêu Chiến chạy tới mở cửa, lập tức bị mùi rượu nồng nặc đẩy lui, chú Năm đứng ngoài cửa đỡ Diệp Cẩm Nguyên say bất tỉnh nhân sự, chắc là sợ anh giận nên cười nịnh nọt.
"Bác sĩ Tiêu, tiên sinh uống hơi nhiều."
"Sao lại uống say tới vậy?"
Anh không nghe câu trả lời của chú Năm, vội đến phụ một tay, cùng chú Năm đặt con ma men lên giường, cuối cùng chú Năm cũng thở phào nhẹ nhõm nói: "Bác sĩ Tiêu, tiên sinh tửu lượng rất tốt, hôm nay là thật sự uống rất nhiều, tôi sợ lát nữa cậu ấy sẽ nôn, nhờ cậu chăm sóc cậu ấy giùm."
Tiêu Chiến đã nhìn thấy vệt đỏ trên cổ áo sơ mi trắng của người đàn ông, là vết son môi, cũng ngửi thấy mùi nước hoa lẫn trong mùi rượu, không biết tại sao lại hỏi: "Cậu ấy uống với ai?"
"Tôi chỉ nhìn thấy xe của tư lệnh Hà, còn người khác không tôi không rõ." Chú Năm nói, "Ở cửa Bách Lạc Môn."
Tiêu Chiến gật đầu, "Hiểu rồi, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy, chú vất vả rồi."
Anh tiễn chú Năm ra cửa, đổ đầy một chậu nước ấm muốn lau mặt cho Diệp Cẩm Nguyên, kết quả vừa bước vào phòng đã nhìn thấy tên đó cuộn tròn người cheo leo bên mép giường, trong lòng ôm vật gì đó, đến gần mới nhìn thấy, là ống tiết kiệm heo hồng anh mua cho hắn.
Tiêu Chiến vừa giận vừa buồn cười, ở ngoài buông thả phong lưu, về nhà thì làm như trẻ con. Anh muốn lấy ống heo đi, nhưng Diệp Cẩm Nguyên ôm rất chặt, anh giật mạnh một cái, Diệp Cẩm Nguyên tỉnh lại.
"Đi ra." Người đàn ông hung ác trừng mắt nhìn anh, "Ai cho anh vào?"
Uổng công Tiêu Chiến lo lắng cả buổi, lúc này tức điên, cũng quên mất đối phương là cấp trên của mình, tức giận nói: "Cậu tưởng tôi muốn vào hả? Cậu tự ngửi mùi trên người mình đi, thối banh nóc! Tôi là sợ mùi này bay vô phòng tôi, ảnh hưởng giấc ngủ của tôi, chứ ai rảnh mà hầu hạ cậu!"
Nói xong anh lấy khăn nóng chà mạnh lên mặt Diệp Cẩm Nguyên mấy lần, "Cởi đồ!" Anh đưa tay cởi cúc áo vest ghi lê của hắn, Diệp Cẩm Nguyên vẫn ôm chặt ống heo, Tiêu Chiến hỏi: "Cậu ôm con heo này chi vậy?"
"Đây là của tôi." Diệp Cẩm Nguyên say rượu tựa như đột nhiên biến thành một đứa trẻ, bướng bỉnh nói: "Không cho anh bắt nạt nó."
Anh đương nhiên không thèm cãi với trẻ con, bèn thuận thế vuốt lông: "Tôi không bắt nạt nó, nó là tôi mua mà."
"Mua xong anh có quan tâm nó ngày nào không." Bạn nhỏ tiểu Diệp tủi thân phàn nàn, "Anh có chăm sóc nó không? Có quan tâm nó sống hay chết không? Nó chỉ là công cụ giữ tiền, nhưng anh có từng nghĩ, nó cũng biết buồn không, nó rất buồn, cũng rất mệt, anh có hỏi han nó không?"
"Tôi..." Tiêu Chiến chưa bao giờ tưởng tượng rằng có một ngày mình lại cảm thấy áy náy với một con heo, Diệp Cẩm Nguyên nói không sai, anh quả thực chưa từng quan tâm con heo này, nếu không phải hôm nay Diệp Cẩm Nguyên ôm nó, nó suýt bị anh cho vào quên lãng.
"Xin lỗi, sau này tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt." Tiêu Chiến thấp giọng nói: "Tôi sẽ tắm rửa cho nó mỗi ngày, trò chuyện với nó, đưa nó ra ngoài cửa sổ tắm nắng, vậy được chưa?"
Diệp Cẩm Nguyên im lặng, ôm con heo như thể vẫn đang dỗi, nhưng khi anh thử cởi cúc áo lần nữa thì không thấy dấu hiệu chống cự. Tiêu Chiến giúp hắn cởi áo vest, cởi ba cúc áo sơ mi, dùng khăn nóng cẩn thận lau vai, cổ, ngực và lưng. Bạn nhỏ tiểu Diệp rất hợp tác, chờ anh lau xong đã ngủ khò.
Tiêu Chiến cuối cùng cũng có thể lấy con heo sứ ra khỏi tay hắn, đắp chăn cho bạn nhỏ rồi nhẹ nhàng bê chậu nước ra ngoài. Nhưng anh vẫn không yên tâm, lúc đi học, thầy từng kể có một người đàn ông say rượu bị chính chất nôn của mình làm tắc nghẽn cổ họng, ngạt thở mà chết, anh không biết liệu Diệp Cẩm Nguyên có nôn không, anh ở phòng bên cạnh, chưa chắc có thể nghe thấy động tĩnh ngay lập tức.
Là một bác sĩ, Tiêu Chiến không chần chừ quá lâu, quay về phòng lấy gối và chăn của mình, tìm chỗ nằm bên cạnh Diệp Cẩm Nguyên.
Việc bác sĩ chăm sóc tên ma men là điều đương nhiên. Tiêu Chiến tự nhủ, Catherine sẽ không để bụng đâu.
Chưa được mấy phút, điện thoại đầu giường đột nhiên reo lên. Diệp Cẩm Nguyên xoay người, tựa hồ có chút khó chịu vì không ôm được ống heo, cau mày nhăn nhó vài câu.
Tiêu Chiến vội vàng nhấc ống nghe lên, thấp giọng hỏi: "Cho hỏi là ai?"
"Tiểu Tán, là mình."
Tiêu Chiến ngồi bật dậy, "Mậu Lâm?!" Anh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, "Cậu đang ở đâu? Cậu ra ngoài chưa?"
"Khoa Cấp cao đặc biệt thả mình rồi, mình đang ở nhà."
Trái tim lơ lửng của Tiêu Chiến rơi xuống, nghe thấy giọng nói khàn khàn yếu ớt của bạn mình, lo lắng hỏi: "Cậu có bị thương không?"
"Không." Đỗ Mậu Lâm nói: "Chúng chỉ không cho mình ăn, không cho mình ngủ, nên mình hơi suy nhược, nghỉ ngơi nhiều là được."
"Vậy mình yên tâm rồi." Tiêu Chiến vẫn còn sợ hãi, "Tạ ơn ông trời phù hộ."
"Là sư thúc nghĩ cách đưa mình ra ngoài." Đỗ Mậu Lâm thì thầm: "Ổng bị người Nhật chuốc rượu rất nhiều, khi nào ổng tỉnh thì cậu cảm ơn ổng giùm mình."
Tiêu Chiến phải mất một lúc mới ngộ ra "sư thúc" là ai, anh kinh ngạc nhìn người đang ngủ say bên cạnh, lại nghe Đỗ Mậu Lâm nói: "Đương nhiên, mình cũng phải cảm ơn cậu, nếu không phải vì cậu, ổng chưa chắc sẽ lội vào vũng nước đục này. Mình rút lại những gì đã nói trước đó, bất luận ổng ở bên ngoài là người như thế nào, ít nhất trước mặt cậu đủ chân thành, là người xứng cho cậu gửi gắm. Ngoài ra thì, nhờ cậu chuyển lời, đề nghị mà ổng đã nhắc với cha, cha sẽ nghiêm túc suy xét."
Cúp điện thoại, Tiêu Chiến nằm lại trong bóng tối, nghiêng người sang một bên, đầu óc hỗn loạn.
Diệp Cẩm Nguyên đã đề nghị gì với Đỗ Tử Vinh? Người khôn giữ mình hay là giả vờ quy phục? Đỗ Tử Vinh liệu có nghi ngờ thân phận thật sự của hắn? Hắn thật sự chạy đôn chạy đáo giải cứu Đỗ Mậu Lâm, lần này ra mặt, liệu có làm cho Khoa Cấp cao đặc biệt chú ý? Biết rõ là nước đục mà vẫn nhảy vào, là vì mình sao?
Chẳng lẽ hắn vẫn hiểu lầm quan hệ của mình và Đỗ Mậu Lâm? Diệp Cẩm Nguyên thần bí khó đoán, vui buồn không biểu hiện, lại được Đỗ Mậu Lâm nói như là một người tâm ý chân thành, mà tâm ý này, lại hướng về mình?
Bởi vì mình là cấp dưới của hắn, là em trai của chiến hữu đã hy sinh, hay là... vì cái khác?
Tim anh đập rất nhanh, mặt nóng bừng, Tiêu Chiến tự nhắc mình đừng tự đa tình, nhưng khó mà khắc chế kỳ vọng phi thực tế nảy sinh trong đại não, đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên Diệp Cẩm Nguyên lật người qua, vươn cánh tay dài ra, ôm lấy eo anh, kéo vào trong ngực hắn.
Tiêu Chiến hoảng sợ đến mức gần như ngừng thở, lưng áp sát vào lồng ngực ấm áp, người anh căng cứng, cảm nhận được một cái đầu đầy tóc cọ xát sau gáy, cuối cùng hắn cũng tìm được tư thế thoải mái nhất trên vai và cổ mình, miệng lẩm bẩm: "Mềm quá, còn ấm nữa."
Đầu óc Tiêu Chiến choáng váng, cảm giác như sắp bị nướng chín, nhưng đôi tay to lớn đó rất không thành thật, sờ lung tung trên eo anh, Diệp Cẩm Nguyên lại nói:
"Hình như to lên."
To... to lên?
Tên lưu manh khốn kiếp xấu xa này! Tiêu Chiến đỏ bừng mặt, thẹn quá hóa giận, tách cánh tay đang ôm eo anh ra nhưng lại bị dùng sức đè mạnh rồi ôm mạnh hơn.
"Đừng nhúc nhích." Diệp Cẩm Nguyên lẩm bẩm, đột nhiên đưa tay ra mò mẫm trong túi quần một lúc, sau đó sờ vào cổ áo sau của anh, nhét thứ gì đó vào trong, nói: "Cái này của hôm nay, tiểu Hồng."
Tiểu Hồng? Người mới của Bách Lạc Môn?
Anh vừa mắng vừa luồn tay lấy món đồ ở cổ áo sau ra.
Năm trăm tệ.
Anh nằm đó im lặng, suy nghĩ kỹ càng nửa phút, cho đến khi cảnh đẹp trong phòng biến mất.
Giỏi lắm, Diệp Cẩm Nguyên coi anh là ống heo.
====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro