Chương 18: Thân xác
Nếu xếp tất cả các cơ quan chính phủ ở Thượng Hải theo mức độ tham nhũng thì Sở Cảnh sát chắc chắn sẽ nằm trong top ba, từ trên xuống dưới không bàn tay ai sạch. Điểm khác biệt so với Bộ Tư lệnh Diệt phỉ là các sĩ quan cấp cơ sở của Bộ Tư lệnh không có chỗ kiếm tiền, nhưng Sở Cảnh sát thì khác, ngay cả cảnh sát bậc ba cấp thấp nhất cũng có thể moi ít đồ từ miệng người dân trong lúc tuần tra hàng ngày. Vì vậy, Sở Cảnh sát trên danh nghĩa địa vị không cao bằng Bộ Tư lệnh, nhưng lại là một cánh cửa béo bở được rất nhiều người tranh nhau sứt đầu mẻ trán muốn vào.
Chỉ cần nhìn những cảnh tá và cảnh trưởng này là biết, Diệp Cẩm Nguyên vừa nhìn quần áo của Giang Đình Phong là nhận ra ngay chúng đến từ một xưởng may cao cấp đặt riêng trên đường Hà Phi, ông chủ là người Ý, sẽ cung cấp cho khách hàng những bộ vest và lễ phục thiết kế riêng độc nhất vô nhị, đương nhiên, giá tiền cũng độc nhất vô nhị. Nếu để Tiêu Chiến biết, Diệp Cẩm Nguyên nghĩ, con thỏ cần cù tiết kiệm này nhất định sẽ mắng hết đám người hủ bại hoang phí này, rồi giấu hết tiền trong nhà không cho hắn đặt may.
"Tại sao Thư ký Diệp lại cười khi nhìn quần áo của Giang mỗ?"
Giang Đình Phong nịnh nọt phu nhân tư lệnh xong, bưng ly rượu đã được châm đầy đi đến sau lưng hắn, nghiêng người mỉm cười: "Chắc hẳn đã nhận ra chủ nhân làm ra nó."
Diệp Cẩm Nguyên đứng dậy cụng ly với đối phương, những chiếc cúc màu vàng nhạt trên cổ tay áo óng ánh dưới ánh đèn pha lê, trên cúc áo in chữ PM, là tên viết tắt của ông chủ cửa hàng, Paul Martini.
"Giang huynh ra tay hào phóng, Diệp mỗ dạo này viêm màng túi, chỉ đành nhìn cho đỡ thèm." Hắn thật lòng khen: "Phiên bản này đẹp phếch."
Giang Đình Phong cười nói: "Thu nhập của thư ký Diệp cao hơn tôi rất nhiều, chẳng lẽ không mua nổi một bộ vest? À, Giang mỗ không có mỹ nhân phải nuôi, Diệp lão đệ đây trái ôm phải ấp, tiền bận tiêu vào nơi khác, sao có thể không viêm màng túi?"
"Chỉ có trái ôm, không có phải ấp." Tiêu Chiến đứng dậy, đĩnh đạc chủ động cụng ly với Giang Đình Phong, vẻ mặt khiêm tốn, lời nói đúng mực: "Xin chào cảnh tá Giang, tôi là Tiêu Chiến, là "trái ôm" của thư ký Diệp, đồng thời cũng là bác sĩ bệnh viện Lục Quân, lương tháng 160 đồng, cho nên không cần ai nuôi. Lần đầu gặp mặt, mong được chỉ bảo nhiều hơn."
Giang Đình Phong mặc dù bát diện linh lung, nhưng nghe xong không khỏi sửng sốt, sau đó nhìn hắn mỉm cười, khẩu khí thán phục: "Diệp lão đệ đã thu nạp được một người tuyệt vời..."
"Khiến Giang huynh cười chê." Diệp Cẩm Nguyên nói: "Tại hạ sở dĩ viêm màng túi, là vì đôi cánh tài chính gãy rồi."
"Nhưng tôi thấy thư ký Diệp rất vui vẻ cho người ta gây khó dễ, nếu đã lưỡng tình tương duyệt thì không phải là bất lực, mà là tình thú." Giang Đình Phong cười nói: "Cuộc đời khó gặp người yêu, càng khó có được lương duyên, Giang mỗ xin phép chúc mừng thư ký Diệp trước."
Catherine ngồi một lúc rồi xuống lầu trang điểm. Lát nữa cô còn có buổi biểu diễn. Diệp Cẩm Nguyên do dự một chút, cuối cùng vẫn đi theo.
Là ngôi sao hàng đầu của Bách Lạc Môn, Catherine có phòng thay đồ và trang điểm riêng, nhưng cũng chỉ là một căn phòng nhỏ rộng mười mét vuông, Catherine gọi đùa là "chiếc lồng phiên bản lãng mạn sang trọng".
Diệp Cẩm Nguyên đưa tay lướt qua mấy chục bộ trang phục lộng lẫy treo trên giá treo quần áo, Catherine ngồi ở phía sau hắn, phủ phấn trước gương, nói đùa: "Anh cùng em đi xuống đây, không sợ đắt tội quả ớt cay nhà anh sao?"
Diệp Cẩm Nguyên quay đầu, nhìn cô lại phủ thêm một lớp phấn lên vết đỏ trên cổ, nhưng vẫn không che được.
"Có người gây rắc rối cho em phải không?" Hắn hỏi.
Catherine cười khinh thường: "Chỉ là một thân xác tầm thường, em còn không xót, anh xót cái gì?"
"Anh có thể phái người âm thầm bảo vệ em. Tuyên bố với bên ngoài em là người của anh, như vậy thì không ai dám động vào em."
"Anh bảo vệ em được bao lâu? Hơn nữa, người sở hữu kim bài miễn tử chân chính chỉ có phu nhân Diệp Cẩm Nguyên." Catherine nhìn hắn trong gương, nhướng mày cười, "Anh có thể cưới em không? "
Diệp Cẩm Nguyên im lặng.
"Bỏ đi, em biết mình đáng mấy phân lượng, người sạch sẽ như bác sĩ Tiêu mới xứng với anh." Catherine bắt đầu bôi phấn vàng lên mí mắt, "Anh không cần lo lắng cho em, ngày đầu tiên ra nhảy em đã biết mình sẽ bẩn, ở một nơi như thế này làm liệt nữ trinh khiết là tìm chết, so với thân xác, vẫn là mạng quan trọng hơn."
Diệp Cẩm Nguyên nhỏ giọng nói: "Anh không cảm thấy em bẩn."
Tay cầm cọ phấn mắt của Catherine dừng lại, cô mỉm cười trước gương: "Anh thật sự rất giỏi làm người khác vui vẻ, em không nghĩ có ai kiềm chế được mình không yêu anh."
"Là lời thật lòng." Diệp Cẩm Nguyên nói: "Tình yêu rất trong sạch, trong lòng có tình yêu, làm sao có thể bẩn thỉu?"
Catherine cười lắc đầu, "Tình yêu không trong sạch chút nào. Nhưng Cẩm Nguyên," Cô nói, "Em hi vọng anh vĩnh viễn không hiểu."
.
.
Khi bữa tiệc sắp kết thúc, đột nhiên có người vội vã bước vào đại sảnh, đi thẳng đến bên cạnh Hà Quảng Hoa thì thầm điều gì đó. Diệp Cẩm Nguyên nhận ra người này đến từ Ban Điện tín, quả nhiên, Hà Quảng Hoa vừa nghe đã tỏ ra cảnh giác cao độ, nháy mắt với hắn và Hồ Thanh Châu.
Họ theo Hà Quảng Hoa lên sân thượng phía tây sảnh tiệc, nghe chỉ thị của sếp: "Ban Điện tín vừa bắt được một làn sóng vô tuyến lạ, sóng vô tuyến này từng xuất hiện một lần cách đây nửa tháng, nhưng thời gian rất ngắn, hôm nay lại xuất hiện, đã xác định được là gần đường Đỗ Mỹ, phạm vi không quá hai con phố."
Diệp Cẩm Nguyên giật bắn mình, nhà hàng Lãnh Phỉ Thúy chỉ cách đường Đỗ Mỹ một con đường! Hắn lập tức nghĩ tới, hai mươi ngày trước mình có sao chép mấy bức điện báo cơ mật cho Lục Niệm Chương giải mã, chẳng lẽ có tin tức mới cần gửi đi?
"Gần đường Đỗ Mỹ có rất nhiều hộ gia đình," Hồ Thanh Châu nói, "Cho dù chỉ có hai con phố, cũng phải gần trăm nhà cần kiểm tra."
"Cho nên cần mọi người phối hợp tác chiến. Hiện tại, người của Ban Điện tín đang canh gác khu vực đó, Thanh Châu dẫn người đến thay họ. Cẩm Nguyên thay tôi điều phối chuyện này, để các ban trưởng kia biết là được. Chỉ cần gửi thêm lần nữa thì Ban Điện tín có thể xác định vị trí chính xác."
Sau khi hai người gật đầu, Hồ Thanh Châu lại hỏi: "Tư lệnh, nếu hắn không gửi nữa thì sao?"
Hà Quảng Hoa nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm Thượng Hải về đêm: "Vậy thì có đào ba thước đất cũng phải đào cho ra hắn."
.
.
Bữa tiệc kết thúc, Diệp Cẩm Nguyên gọi chú Năm đưa Tiêu Chiến về nhà, hắn ngồi xe kéo đến Bộ Tư lệnh, mở cuộc họp với các ban trưởng khác ngay trong đêm, đưa ra lịch trình nhiệm vụ ba ngày theo ý muốn của Hà Quảng Hoa, trong vòng ba ngày, nếu không có người khả nghi nào xuất hiện thì phối hợp với Sở Cảnh sát khám xét từng nhà trong hai khu phố, nói là truy tìm hung thủ, không tin không tìm ra máy điện tín.
Mọi thứ sắp xếp xong xuôi trời đã gần sáng. Diệp Cẩm Nguyên không làm phiền chú Năm nữa, ngồi xe kéo về nhà như thường lệ.
Anh tưởng bác sĩ đã ngủ rồi, nhưng khi cửa mở ra, anh thấy Tiêu Chiến vẫn dựa vào ghế sofa trong phòng khách đọc sách, chỉ thắp một ngọn đèn sàn, vẻ mặt khi nhìn thấy hắn trông nhẹ nhõm và tươi tỉnh hơn, "Cuối cùng cũng về nhà."
"Sao vậy?" Diệp Cẩm Nguyên hỏi, "Tôi không về anh ngủ không được?"
Hắn vốn chỉ định trêu thôi, nhưng Tiêu Chiến lại vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Tôi lo cho cậu."
"Không sao, chưa chắc là người của chúng ta gửi tin." Hắn quay đi không nhìn vào đôi mắt đó, nới lỏng cà vạt, hỏi: "Bài thuốc của anh... đã hoàn thành chưa?"
"Rồi, tôi đã nói với bà ấy là vì thể chất mỗi người khác nhau, một vài thành phần thuốc và tỷ lệ phải thử mấy lần mới tìm ra liều lượng tối ưu, như vậy tôi có lý do đi thêm vài lần, xác suất tìm kế hoạch Kỳ Lân sẽ cao hơn."
"Ai bảo anh tìm kế hoạch Kỳ Lân?" Diệp Cẩm Nguyên nghiêm khắc cảnh cáo: "Anh chỉ cần ghi nhớ bố trí trong nhà Hà Quảng Hoa, cũng như phạm vi và quy luật hoạt động của người hầu. Phòng nào có cửa sổ, phòng nào không, cửa nào, phòng nào từ mấy giờ đến mấy giờ thường không có ai qua lại, càng chi tiết càng tốt, nhiệm vụ của anh là giúp tôi khôi phục lại bản vẽ từng ngóc ngách phủ tư lệnh ở mức độ cao nhất. Chuyện điện tín anh không cần lo, đã có người khác làm."
"Người khác?" Bác sĩ hỏi. "Ý cậu là cậu đó hả?"
"Tiêu Chiến, anh nên hiểu rõ vị trí của mình." Hắn cúi đầu, mặt không biểu cảm nói: "Tôi là cấp trên của anh, tôi nói cái gì anh làm cái đó, mà tôi làm cái gì thì không cần báo cáo với anh."
Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn hắn, như đang cố gắng tiêu hóa lời hắn vừa nói, cuối cùng bác sĩ nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ cảm thấy chuyện này chúng ta hợp tác thì thắng lợi sẽ lớn hơn, một mình tác chiến rất nguy hiểm, tôi không muốn cậu gặp chuyện."
Diệp Cẩm Nguyên dời tầm mắt, cảm thấy miệng khô khốc, hắn nuốt nước bọt, có vẻ không có tác dụng gì, lại nghe Tiêu Chiến nói: "Tối nay tôi đã mạo phạm cô Catherine, tôi xin lỗi. Nếu cậu cảm thấy tôi diễn hơi quá, lần sau tôi sẽ điều tiết lại. Trên cổ cô ấy giống dấu vết bị bóp cổ, có phải người ngoài đều nghĩ cậu có niềm vui mới từ tôi rồi thì không cần cô ấy nữa, cho nên có người bắt nạt cổ? Tôi..." Tiêu Chiến từ đầu chí cuối đều cúi đầu, nhìn mũi chân, chỉ nhìn thấy tóc mái mềm mại rũ xuống, "Thật sự xin lỗi."
"Không phải lỗi của anh." Diệp Cẩm Nguyên nói: "Không cần xin lỗi."
"Nếu không phải tôi nhất quyết muốn gia nhập thì cậu không cần quay lại đây ở, cậu ở chỗ của cổ thì không ai dám thô lỗ với cổ."
"Tôi chỉ có thể bảo vệ cô ấy nhất thời, trừ phi thật sự kết hôn với cổ." Hắn cười tự giễu, "Nhưng gả cho tôi tương lai cũng không tốt đẹp gì, nói không chừng ngày nào đó thành quả phụ, chưa chắc tốt hơn tình cảnh hiện tại của cổ."
Tiêu Chiến im lặng, không biết đang nghĩ gì, có lẽ là vì lúc này trông anh quá ngoan ngoãn, khiến cho trái tim Diệp Cẩm Nguyên tan chảy, nghĩ đến thái độ thật lòng xin lỗi kia, muốn đến xoa đầu nói anh đừng tự trách, thậm chí còn muốn ôm anh, dặn anh sau này đừng vì chờ mình mà bỏ ngủ... Diệp Cẩm Nguyên lúc này có rất nhiều việc muốn làm, nhưng cuối cùng đã không làm bất cứ việc gì cả.
Bởi vì không làm gì là mới là điều đúng đắn.
"Được rồi, anh đừng lo lắng cho tôi, nghỉ ngơi sớm đi." Hắn nhẹ giọng dặn dò, "Hà phu nhân rất thích hoa, ngày mai đến nhà Hà Quảng Hoa, nhớ mang theo một bó hoa hồng màu hồng."
====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro