
Chương 8
Tiêu Chiến nằm trên giường hồi lâu, sờ mạch đập của y. Trước đó dồi dào, mạnh mẽ bao nhiêu thì bây giờ yên tĩnh, phẳng lặng bấy nhiêu, một mạch tượng từng thuộc về thiếu niên năng động, khỏe mạnh.
Tiêu công tử người thành Hoài Lương Nam Sở, cầm được bút, vẽ được tranh, dùng được đao, có điều người biết y có võ không có mấy ai. Chuyện đầu tiên làm sau khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài là kiểm tra nội lực, nhưng cơ thể trống rỗng, giống như một người bình thường, y không nói cho ai biết, kể cả phụ thân, xuất hiện trở lại trước mặt thế nhân trong bộ dạng yếu đuối vô lực. Bệnh tật viết thêm cho y câu chuyện giả tạo mới, cũng trở thành điểm yếu không thể chống lại Sở vương.
"Bệ hạ nhất quyết muốn con đi Đại Hạ, sức khỏe của con kém hơn trước nhiều, thay vì cương với bệ hạ, chi bằng đến Đại Hạ xa xôi, có khi là một cơ hội sống sót." Trong mắt phụ thân mang theo tia sáng kỳ lạ, khuyên y tiếp nhận thánh chỉnh lố bịch này.
Ngày thứ hai sau khi chấp nhận ý chỉ, Hoài An công chúa đến gặp y. Hoài An công chúa hỏi có phải là y tự nguyện không, nếu y không muốn, cô sẵn sàng tiếp tục khuyên can Sở vương. Tiêu Chiến vân đạm phong khinh đáp lại, bảo cô đừng đến gặp Sở vương.
"Thần thân thể tàn tạ, tính mạng như đèn treo trước gió, không biết khi nào sẽ tắt, không đáng để công chúa làm những việc này. Người thân là con gái thiên tử, xứng đáng với người tốt hơn, không lâu nữa thần sẽ đến Đại Hạ, xin công chúa hãy quên thần đi." Y biết tình cảm của Hoài An công chúa, nhưng không có cách nào tốt hơn đáp lại, chỉ đưa cho cô một hạt hồng đậu, dịu dàng và bình tĩnh nói: "Thần nghe nói hồng đậu của chùa Từ n có thể mang đến duyên phận mỹ mãn."
Hoài An công chúa xiết chặt hạt đậu trong tay rơi nước mắt, thả y đi.
Nam Sở không phải Nam Sở của ta, Đại Hạ cũng không phải Đại Hạ của ta. Y nghĩ, rốt cuộc ta đã làm sai điều gì?
Sao lại không có gì cả.
Thế gian chính là như vậy, ngươi không sai, nhưng sẽ luôn có người cảm thấy ngươi sai. Cho nên ngươi phải ra đi, cho nên ngươi phải chịu tội, cho nên ngươi phải ngậm đắng nuốt cay.
Nhưng ta không cam tâm, ta nhất quyết phải xé lớp màng này để tìm câu trả lời rõ ràng. Tiêu Chiến lên xe ngựa đi về phía Đại Hạ, tay cầm mảnh giấy phụ thân nhét vào trước khi rời đi, sống lưng thẳng tắp, sắc mặt hồng hào, có vẻ rất phấn chấn.
.
.
Màn đêm buông xuống.
Hạc Loan vệ là lính của thiên tử, có nhiệm vụ hành thích, do thám, trong thời gian ngắn sẽ điều tra rõ ràng vấn đề. Toàn bộ thông tin về Tiêu Vô Cữu đều được viết trên cuộn giấy da lộn, Song Hỉ trình lên, hoàng đế mặc tẩm y nhận lấy, đọc nhanh như gió.
"Tiêu Vô Cữu không được trọng dụng, là vì trong tay hắn có chiếu chỉ của Sở vương Liệt, cho nên Giới Tử Việt là soán ngôi?" Vương Nhất Bác không ngờ việc chuyển giao quyền lực ở Nam Sở lại mơ hồ như vậy, cho nên Sở vương không thích Tiêu Chiến, nhưng không đến mức trực tiếp đưa đi hòa thân chứ, chuyện này đối với người Sở vốn nổi tiếng coi trọng văn nhân mà nói là một sự sỉ nhục cực lớn, Tiêu Vô Cữu từng là lão sư của thiên tử, trọng lễ nghĩa nhất, sao có thể để cho đích tử duy nhất chịu sỉ nhục như vậy?
"Tiếp tục điều tra, ta muốn tận mắt nhìn thấy thánh chỉ đó."
"Chuyện Tiêu công tử rơi xuống nước, ta có phái người đến Nam Sở điều tra, thái y lúc đó là cận thần Sở vương tiến cử, nói là bị thương đến căn cốt nên sức khỏe mới yếu như vậy, máu bầm trong não khó mà hấp tấp loại bỏ, chỉ có thể chờ đợi hồi phục từ từ. Nhưng chỉ có như vậy, không ai có thể nói rõ tại sao bị rơi xuống nước, rơi ở chỗ nào, ta nghi ngờ chuyện này là vấn đề trong vương triều Nam Sở."
"Có thật là rơi xuống nước không?" Vương Nhất Bác hỏi.
Tiết Trác Ngọc gật đầu: "Quả thực từng rơi xuống nước, Tiêu công tử từng đích thân thừa nhận."
Vương Nhất Bác ấn lên góc trán đau nhức, nhắm mắt lại: "Tiết Trác Ngọc, ngươi không thấy chuyện này rất quen sao?" Hắn nhớ lại cảnh tượng mình tỉnh lại ở Đông cung, cung nữ quỳ rạp, thái y đang bắt mạch cho hắn, nói phủ đệ thái tử bốc cháy, bị thương đến đầu.
—— "Thái tử trắc phi Tập Lược Anh phóng hỏa, cấu kết gian tế Nam Sở, làm bị thương thái tử, giam vào đại lao, chờ ngày xử trảm!"
Hắn có đến gặp Tập Lược Anh, nhưng người phụ nữ đó vừa nhìn thấy hắn đã cười ré lên, không nhẫn nhục chịu đựng như trước. Vương Nhất Bác hỏi ả vì sao cấu kết với Nam Sở, Tập Lược Anh đột nhiên trừng mắt, nhào qua nắm lấy song sắt đại lao, hét lên: "Điện hạ, ta chỉ muốn ngươi nhìn ta, nhưng ngươi, ngươi đáng đời!"
Lời nói của ả trước sau không liên quan, không có ý nghĩa, cai ngục nói ả đã điên rồi. Sau đó, Vương Nhất Bác đến gặp ả thêm mấy lần nhưng không thu hoạch được gì, lại sau đó Tập Lược Anh đã tự vẫn trong ngục.
Chuyện bí mật như vậy, trong ngoài cung không ai dám nhắc, người biết nội tình đã ít lại càng ít, người ngoài chỉ cho rằng ngày đó phóng hỏa là do trắc phi lên cơn, tưởng trắc phi vẫn đang dưỡng bệnh, ít người biết trắc phi cấu kết Nam Sở, suýt thiêu chết thái tử đương triều, cuối cùng sợ tội tự sát.
Từ đó trở đi, hắn hận Nam Sở, sau khi đăng cơ khuấy động trời xanh, gây ra sấm rền gió cuốn, Nam Sở không thể không cầu hòa xin tha, và rồi Tiêu Chiến đến Đại Hạ.
Tiêu Chiến không biết tình huống hiện tại của mình với Hạ đế là gì.
Vương Nhất Bác còn trẻ mà đã nắm đại quyền trong tay, người ngoài nói hắn hung bạo ngang ngược, nhưng Tiêu Chiến thấy không phải. Đế vương đa nghi, Tiêu Chiến muốn xua tan nghi hoặc của Vương Nhất Bác khó khăn trùng trùng, dùng dung mạo không phải kế sách lâu dài, nếu không phải Tiết Trác Ngọc ngáng chân, y và Vương Nhất Bác sẽ không gặp nhau, sự việc vốn dĩ sẽ thuận lợi.
Càng nghĩ càng tức, y mở sổ, thêm một hàng cho Trấn Vĩnh hầu.
Muốn y trở thành quý nhân rảnh rỗi tránh xa hậu cung là Tiết Trác Ngọc, đẩy y vào trong hố lửa cũng là Tiết Trác Ngọc. Tiêu Chiến nghiến răng, gương mặt trắng bệch vì tức tối mà có huyết sắc hơn.
Vương Nhất Bác bây giờ coi y như thế thân cho người tình trong mộng, dù y không có ý gì với hoàng đế nhưng vẫn cảm thấy không vui, tuy danh là hậu phi, nhưng quả thực vẫn là một nam nhân, còn là con cháu nhà quan, tam công cửu khanh, ăn sung mặc sướng, y gả đến đây là bị ép, là bất đắc dĩ, chứ đừng nói đến việc so sánh y với Lương phi. Tiêu Chiến có kiêu ngạo của riêng mình, nhưng dưới mái nhà Đại Hạ, y chỉ có thể thu lại gai nhọn, hư tình giả ý, diễn một màn tình cảm mỗi khi gặp Vương Nhất Bác.
"Hắn rõ ràng nghi ngờ ta, nhưng vẫn giả vờ rất thích ta." Tiêu Chiến hừ lạnh, "Tố Nguyệt, sau này nhìn người phải nhìn cho chuẩn, người bội bạc như Hạ đế tuyệt đối đừng dây vào."
Tố Nguyệt ngơ ngác trả lời: "Nô tỳ thấy bệ hạ quan tâm không phải giả, người xem ngài ấy đưa đến bao nhiêu than bạc, lần đầu tiên có cung điện được nhận sự hào phóng này!"
Tiêu Chiến cười lạnh: "Hắn sợ chưa bắt được thóp tên gian tế này thì ta đã bị chết cóng trong Kim Quang điện thì có."
"Nhưng mà công tử, ngài ấy nếu ghét chúng ta, tại sao còn lao tâm lao lực đối tốt với chúng ta?" Tố Nguyệt nói: "Than bạc đắt tiền lắm, nghe nói phân lệ của nương nương Thọ Ninh cung cũng không nhiều bằng người."
Tiêu Chiến nghẹn họng, nói không biết rồi không nói nữa.
Tố Nguyệt cẩn thận ngồi xổm xuống bên cạnh y: "Công tử, lúc đầu nô tỳ nghĩ nơi này không tốt chút nào, nhưng người ở Hoài Lương còn không đầy đủ như ở đây, bệ hạ hình như thật sự thích người, nếu thật sự có thể..." Cô nói được một nửa đã cảm thấy hoang đường, chưa kể Tiêu Chiến là người Nam Sở, thân là nam nhân đã đủ đẩy y vào khó khăn ở hậu cung Đại Hạ rồi, làm sao dám cầu nhiều hơn? Tố Nguyệt thở dài, giả vờ thành thục chống cằm, khẽ nói:
"Nếu người không bị bệnh thì tốt biết mấy..."
Tiêu Chiến sờ đầu cô, an ủi: "Ông trời đã an bày thì cứ tiếp tục đi thôi, không cần lo lắng quá."
Tố Nguyệt bĩu môi.
"Đừng ủ rủ như vậy," Ngón tay Tiêu Chiến ngọ nguậy trước mặt Tố Nguyệt, muốn trêu cô cười: "Chúng ta lẻn ra khỏi cung chơi, thấy sao?"
Tố Nguyệt lập tức mở mắt: "Làm sao đi ra ngoài được?"
"Đương nhiên là tìm hảo bằng hữu trời đánh kia rồi."
Hảo bằng hữu trời đánh Trấn Vĩnh hầu tự biết đuối lý, nên đã sắp xếp xe ngựa đưa Tiêu Chiến xuất cung, Tiết Trác Ngọc bám sát không rời, cảnh cáo y đừng chạy lung tung, bệ hạ nếu phát hiện thì ba người họ không xong đâu.
Tiêu Chiến ờ ờ rồi mặc kệ hắn, nói với phu xe: "Làm phiền, đến thiên lao."
"Ngươi tới thiên lao làm gì?" Tiết Trác Ngọc nghi hoặc, "Nơi đó không có ý chỉ của bệ hạ thì không được vào."
Tiêu Chiến bình thản ngồi ở giữa xe, quấn mình trong chiếc áo choàng lông hạc dày, ăn trái cây phơi dẻo, ranh mãnh nói: "Đi xem nơi sau này ta sẽ ở."
Tiết Trác Ngọc đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, cười lớn: "Ha ha, sao có thể, bệ hạ đang rất thích ngươi..."
Nói câu này mà lương tâm cắn rứt quá chừng, Vương Nhất Bác yêu cầu Tiêu Chiến múa kiếm biểu diễn cho quần thần, đón dâu làm lễ không tới, còn sai hắn làm thay, thậm chí còn nghi ngờ người ta là gian tế, nhìn tới nhìn lui không thấy thâm tình gì cả, có thể nói là tương đối kỳ quái.
Tất nhiên, Tiêu Chiến sẽ không nói ra sự thật. Xe dừng trước cửa thiên lao, cai ngục canh cửa nhìn thấy người tới bèn bước lên xin chỉ, Tiêu Chiến bình tĩnh lấy ra một chiếc khăn lụa thêu rồng vàng từ trong tay áo, nói dối không chớp mắt: "Bệ hạ truyền khẩu dụ, Trấn Vĩnh hầu có thể làm chứng cho ta, chỉ là không kịp hạ chỉ, nên lấy khăn tay đưa cho ta, ngươi nhìn đi có phải thật không?"
Trấn Vĩnh hầu á khẩu, không dám vạch trần Tiêu Chiến, hắn không ngờ tên bệnh tật trông thư sinh ốm yếu kia lại có mặt này, cứng ngắc gật đầu với cai ngục, cai ngục không hề nghi ngờ, cho họ vào trong.
"Ngươi không sợ bệ hạ giáng tội sao?" Tiết Trác Ngọc đi theo bên cạnh y: "Còn nữa, ngươi làm sao có được cái khăn này?"
Tiêu Chiến chợt dừng lại, tựa tiếu phi tiếu: "Trấn Vĩnh hầu và bệ hạ tình như thủ túc, liệu có biết long sàng trông như thế nào không?" Không đợi Tiết Trác Ngọc trả lời, y tự nói tiếp: "Bệ Hạ đế bị đau đầu, chiếc khăn lụa ủ hương này được đặt trên trường kỷ, giúp giảm đau."
"Ngươi cùng bệ hạ..." Tiết Trác Ngọc há hốc mồm.
Tố Nguyệt không nghe nổi nửa, vội vàng giải thích: "Công tử nhà ta vẫn trong sạch!!!"
Tiêu Chiến nén cười đi về phía trước, gián điệp trong cung cho y tình báo, trắc phi thái tử phóng hỏa bị giam ở nơi sâu nhất trong ngục, y muốn đi gặp trắc phi đó.
Tiết Trác Ngọc thấy con đường này quen quen, không kìm được bèn hỏi: "Ngươi muốn đi tìm Tập Lược Anh?"
"Tập Lược Anh..." Tên húy của thái tử trắc phi, gật đầu: "Đúng, là cô ta."
"Bất luận ngươi tìm cô ta với mục đích gì thì chuyến này uổng công rồi." Tiết Trác Ngọc lạnh lùng nói: "Thái tử trắc phi đã treo cổ tự vẫn rồi."
Tiêu Chiến quay người, mắt phượng của Trấn Vĩnh hầu nhìn thẳng vào y, không còn cười đùa cợt nhả nữa, khoảnh khắc này quả thực có khí chất của trọng thần quốc gia, hắn nói từng chữ: "Bệ hạ thích ngươi không phải giả, nhưng đừng quên thân phận của ngươi, Tiêu Tiện Sơn, ngươi là phi tần Nam Sở phái đến hòa thân. Ngươi không nên, cũng không thể nhúng tay vào chuyện tiền triều."
Tiêu Chiến khẽ mỉm cười: "Hầu gia nói đùa, ta chỉ muốn xem nơi ở của trắc phi nương nương, nhắc nhở mình không nên rơi vào kết cục như thế này."
.
.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhướng mày: "Ồ? Y đến thiên lao, muốn gặp Tập Lược Anh?"
Tiết Trác Ngọc nói: "Y bước vào phòng giam của Tập Lược Anh, tìm thấy một bức tranh trên tường, hình tách trà úp ngược."
"Hình đó có ý nghĩa gì?" Vương Nhất Bác trước đó đã xem qua hồ sơ vụ án phóng hỏa, trong đó cũng có đề cập đến hình vẽ này, nhưng không có tác dụng gì nên mọi người đều bỏ qua, nay Tiêu Chiến chú ý đến, nhất định có mục đích, Vương Nhất Bác đột nhiên được truyền cho lòng hiếu kỳ mạnh mẽ, muốn xem liệu Tiêu Chiến có thể lần theo manh mối, thay hắn làm rõ nội tình vụ án hay không.
"Vẫn chưa biết, cai ngục nói lúc đó Tập Lược Anh bị dùng trọng hình, có lẽ khát quá nên xin nước." Tiết Trác Ngọc nói.
"Ngươi vẽ cho ta xem." Trí nhớ của Vương Nhất Bác đã mờ mịt từ lâu, Song Hỉ đưa giấy bút cho Tiết Trác Ngọc, để hắn đặt lên bàn bên cạnh vẽ.
Vương Nhất Bác tỉ mỉ quan sát cái tách đơn giản một lúc lâu, đột nhiên nói: "Mặt nạ kia trước đó đã ở trong tay quả nhân?"
Tiết Trác Ngọc nghe hắn hỏi một câu không liên quan, có chút chậm chạp trả lời: "Phải không? Trước đây chưa từng nhìn thấy."
"Quả nhân nhớ trên mặt nạ có khắc hoa văn này, cũng là một tách trà úp ngược." Vương Nhất Bác gõ lên bàn: "Mặt nạ là của Tập Lược Anh?"
"Không đâu." Tiết Trác Ngọc không chút do dự nói: "Cái mặt nạ đó vừa với khuôn mặt của Tiêu Tiện Sơn, làm sao có thể là của Tập Lược Anh?"
"Thật sao?" Vương Nhất Bác cầm tờ giấy vẽ, "Vậy tại sao mặt nạ lại vừa với khuôn mặt của Tiêu Tiện Sơn."
"Y từng tới Đại Hạ, quen biết Tập Lược Anh." Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi nói: "Y đang lừa gạt quả nhân, tất cả quan viên Đại Hạ, cùng với tiên hoàng, cũng đang lừa gạt quả nhân."
Không biết vì sao bên ngoài lại có tiếng sấm lớn, hạt mưa rơi xuống, trong nháy mắt biến thành thác đổ lên mái ngói lưu ly, Hạ đế đầu đau như búa bổ, phẫn nộ rống lên: "Giỏi lắm Nam Sở, tưởng tặng cho quả nhân một vật giả mạo thì sẽ được quả nhân thương xót sao?"
"Tiết Trác Ngọc, tống tên gian tế Nam Sở đó vào đại lao cho ta!"
Hương trong Long Diên cung dần tản đi, cung nữ tay chân nhanh nhẹn đốt thêm hương, Tiết Trác Ngọc gấp rút băng qua màn mưa ra khỏi cung, sau lưng là Hạc Loan vệ dưới trướng thiên tử chuẩn bị xuất phát.
Thâm cung tịch mịch nhất thời hỗn loạn, không ai dám kê cao gối ngủ.
====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro