
Chương 9
Bờ vai của Vương Nhất Bác rất rộng, che đi ánh nắng chạng vạng từ cửa sổ phía sau chiếu vào, đèn trong phòng thí nghiệm chưa bật, nguồn sáng duy nhất từ màn hình máy tính trong phòng không có tác dụng gì lớn.
Tiêu Chiến nhìn thẳng, tỏ ra nghi ngờ mãnh liệt đối với câu hỏi tu từ của Vương Nhất Bác, thích hay là không thì đây cũng là việc của cá nhân hắn, không liên quan gì đến anh.
Vậy mà hắn còn hỏi anh, nếu là thật, phải làm sao?
Tiêu Chiến cảm thấy khó xử.
Đồng thời, anh ngửi thấy mùi của Vương Nhất Bác, mùi của mặt trời mới mọc chỉ xuất hiện vào buổi sáng sớm, nếu phải phân tích xem mùi này như thế nào, Tiêu Chiến rất khó diễn tả, nhưng nói sơ thôi thì, chắc là tương tự như mùi khô ran vào chính ngọ, mùi hơi nóng vừa bốc ra khỏi lò, một chiếc bánh sừng bò nướng giòn, cắn một miếng, vụn bánh mịn sẽ rơi xuống, mà giữa chiếc bánh sừng bò còn kẹp một miếng phô mai mằn mặn.
Anh thoáng choáng váng vì mùi này.
Chờ anh hoàn hồn lại, Vương Nhất Bác vẫn dùng tư thế bất lịch sự kẹp anh vào giữa hai chân, anh thử chống sàn đẩy cái ghế lùi lại nhưng không thành công.
Vì vậy anh chỉ có thể dùng giọng điệu cáu kỉnh nói với Vương Nhất Bác: "Em hỏi sai rồi."
Tiêu Chiến hiếm khi xem loại phim truyền hình hay phim điện ảnh lãng mạn, anh cho rằng tình yêu thể hiện trong phim đều là giả tạo và sự lôi kéo giữa các nhân vật chính rất vô nghĩa, anh không hiểu tại sao một người lại có thể dễ dàng thích một người khác như vậy.
Anh có thể hiểu tại sao người ta thích tiền, thích đồ ăn, thích quần áo đẹp, nhưng thích một người khác có khả năng tư duy giống mình thật khó bề tưởng tượng.
Bởi vì ai cũng có khả năng suy nghĩ và quyền đưa ra những lựa chọn độc lập, cho nên tình yêu của con người là thứ ít có giá trị nhất, nó sẽ biến mất bất cứ lúc nào, cũng sẽ được chuyển giao cho người khác mà không cần có sự chuẩn bị nào.
Phó Nguyên nói Tiêu Chiến quá tỉnh táo, nên anh không biết đôi khi giả vờ hồ đồ trong cuộc sống, sự tỉnh táo của anh có thể giúp ích rất nhiều cho anh về mặt học thuật, giúp anh nổi bật và ghi tên mình trên vô số tạp chí học thuật quốc tế, nhưng ngoài đời, không được yêu thích.
"Tốt nhất là đừng thích tôi." Tiêu Chiến đã từng trả lời như bậy, bị người khác thích không chỉ phiền phức mà còn rắc rối.
Và bây giờ, anh chỉ cần lặp lại câu nói tương tự với Vương Nhất Bác, cô lập đào hoa tồi tệ anh tự xác định ra khỏi thế giới của riêng mình, nhưng không hiểu sao, anh nhìn vào mắt hắn, phát hiện mình không thể nói được.
Có thể là do tin tức tố của Vương Nhất Bác tác động rất lớn đến anh, hoặc là những yếu tố bên ngoài khác, nhưng tóm lại, Tiêu Chiến không nghĩ mình nên dành cho Vương Nhất Bác ngoại lệ đặc biệt nào.
Mặc dù anh đã cho Vương Nhất Bác rất nhiều ngoại lệ.
"Em hỏi sai sao? Vậy em nên hỏi gì đây?" Vương Nhất Bác cúi đầu, âm thanh như kẹt ở yết hầu, hơi rung lên, khiến người nghe tâm thần bất định.
"Em chỉ cần trả lời, có phải thật không?" Tiêu Chiến có bản lĩnh bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt người khác, anh nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác, hỏi câu này.
Vương Nhất Bác nhếch mép cười, đáp: "Là thật."
Đôi mắt của Vương Nhất Bác tuy mảnh nhưng không nhỏ, rất rõ ràng, hai mắt khi biểu lộ sự vui mừng, khóe mắt sẽ cụp xuống, không phù hợp với lứa tuổi nhưng đương nhiên cũng không lạc quẻ với khí chất trẻ con, lúc hắn nói câu này, tâm trạng rõ ràng rất tốt.
Tiêu Chiến sửng sốt, không đáp lời được, cảm thấy mình bị Vương Nhất Bác dẫn đi, lòng và lòng vòng, dường như người cần trả lời vẫn là anh.
Trong phòng thí nghiệm có đủ loại dụng cụ, trên bàn bên cạnh Tiêu Chiến cũng chất rất nhiều sách chuyên môn, còn có một chiếc máy ảnh và máy tính đang chuyển ảnh, cùng một cuốn sổ đang mở có ghi rất nhiều dữ liệu.
Tất cả những điều này đều liên quan đến thiên văn học mà Tiêu Chiến yêu thích, đồng thời đây là khu vực an toàn mà Tiêu Chiến cảm thấy thoải mái.
Vương Nhất Bác là mặt trời thứ hai vô tình xâm nhập vào vùng an toàn của anh, kiến thức hiện tại cho thấy trái đất vốn chỉ có, và chỉ nên có một mặt trời.
Vì vậy, Tiêu Chiến cảm nhận được một áp lực vô hình giống như một lớp vỏ chân không đột nhiên từ trên trời rơi xuống, nhốt anh lại, Vương Nhất Bác đứng bên ngoài lớp vỏ chân không trong suốt này, mỉm cười xấu xa, như thể anh đang bị Thượng đế chế nhạo vì bị Vương Nhất Bác dẫn vào một vòng luẩn quẩn kỳ lạ mà anh không thể trả lời.
Vào thu, bầu trời tối rất nhanh, ánh sáng bên ngoài dần tắt ngúm, Tiêu Chiến khẽ thở dài, gần như không nghe thấy, nhẹ nhàng đẩy vai Vương Nhất Bác, lần này anh dễ dàng thoát khỏi xiềng xích của hắn.
Vẫn còn một giờ nữa mới đến giờ anh phải rời phòng thí nghiệm mỗi ngày, nhưng giờ anh không muốn ở đây nữa.
Vì vậy, anh đứng dậy khỏi chiếc ghế xoay và nói với Vương Nhất Bác bằng sự hiểu biết đơn điệu về thích: "Vương Nhất Bác, thích là tính từ, cũng có thể là động từ, từ những gì em vừa nói với tôi, chúng ta rút ra kết luận, cái thích của em dành cho tôi, là động từ, không sai chứ?"
"Không sai."
"Thích có nghĩa là cảm mến, rung động, phải lòng, em hiểu không?"
"Ừm." Vương Nhất Bác chậm rãi chớp mắt, mỉm cười trả lời câu hỏi rất nghiêm túc của Tiêu Chiến.
"Nhưng tôi không có những cảm giác này với em, tức là tôi không thích em, cho nên em thích tôi là chuyện riêng của em, tôi không cần phải trả lời, em hiểu chứ?"
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác qua ánh sáng yếu ớt của máy tính, anh cảm thấy vẻ mặt của hắn đượm buồn sau khi nghe được câu nói này, buồn bã một cách xa lạ, Tiêu Chiến chưa từng có thời khắc buồn bã như vậy, cho nên bất giác mềm lòng.
Anh của lúc này có lẽ giống như người thầy không tốt bụng trong lớp, nhất quyết ép một học sinh không vâng lời phải trả lời một câu hỏi rất khó không thể trả lời được.
Anh muốn nói gì đó, nhưng Vương Nhất Bác lại lên tiếng trước, giọng điệu bình tĩnh, không nghe ra là thất vọng hay giận dữ, hắn không trách Tiêu Chiến quá thẳng thắng, không trách Tiêu Chiến trực tiếp cầm dao đâm vào tim hắn.
Vương Nhất Bác nói: "Tiêu Chiến, em chưa bao giờ nghĩ tới việc ép anh phải làm gì cả."
Bao gồm cả việc ép anh phải đáp lại cái thích của em, tình cảm của em, đứng dưới trời mưa to, cũng tuyệt sẽ không bắt anh phải đến đưa ô cho em.
Máy tính phát ra tiếng bíp hai lần, cho biết quá trình truyền ảnh đã hoàn tất.
Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác, cố gắng giả vờ như không nhìn thấy nụ cười duy trì vờ như vân đạm phong khinh của Vương Nhất Bác, rất chói mắt, giả tạo, không hề chân thành chút nào.
"Ồ, vậy sao?" Tiêu Chiến có vẻ tức giận, quay người cúi đầu thu dọn đồ đạc, sau đó cất máy ảnh trở lại túi đựng máy ảnh, dùng sức nhét vào trong ngực Vương Nhất Bác, thậm chí có thể nói là đập vào ngực hắn.
Anh tắt máy tính, lấy đồ của mình và bước ra khỏi phòng thí nghiệm, Vương Nhất Bác theo sát sau lưng, nói sẽ đưa anh về nhà.
Viện Khoa học Thiên văn đã làm rất tốt việc phủ xanh, ra khỏi phòng thí nghiệm, Tiêu Chiến cảm thấy tinh thần thể chất sản khoái hẳn lên, Vương Nhất Bác yên lặng đi bên phải anh, không nói những lời khiến Tiêu Chiến tức giận nữa.
Nhớ lại lúc ở đảo, căn nhà nhỏ kiểu Tây có vị trí rất tốt, phòng ngủ có hướng nhìn tuyệt vời, anh đón được làn gió dễ chịu vào ban đêm, cả ánh nắng ấm áp vào buổi sáng, trên đảo hai ngày, anh và học thuật anh quen thuộc nhất không có cơ hội tiếp xúc quá nhiều, điều kỳ lạ là, anh không cảm thấy lo lắng khi rời khỏi vùng an toàn của mình.
Đúng lúc này, gió từ Viện Khoa học thổi tới từ mọi hướng, bụi cây ven đường lay động xào xạc.
Vương Nhất Bác nhớ tới tính tình của Tiêu Chiến trước đây còn quái đản hơn bây giờ, không thấu tình đạt lý, gần như hà khắc.
Đó là buổi chiều đến nghe phát biểu của lớp mười hai sau khi được sự đồng ý của cô chủ nhiệm, cán bộ lớp đang kiểm tra âm thanh khán phòng, trên sân khấu có hoa tươi bố trí tỉ mỉ, trên bàn ở hàng ghế đầu dưới sân khấu có dựng thẻ chỉ dành cho lãnh đạo nhà trường.
Vẫn còn sớm trước khi bài phát biểu bắt đầu, học sinh cấp ba phải hoàn thành buổi học mới đến đây, cũng chỉ còn khoảng hai mươi phút, trong hai mươi phút này, để tránh bị giáo viên khác bắt gặp, Vương Nhất Bác đứng trong góc khán phòng, nhìn các học sinh bận rộn này kia.
Sau đó, hắn nhìn thấy Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đang đeo một cặp kính gọng bạc, cả người toát ra vẻ lạnh lùng xa cách, sau này hắn mới biết, Tiêu Chiến 22 tuổi đã xuất sắc đến mức hầu hết mọi người không thể sánh bằng.
Nhà trường không biết đã sắp xếp từ khi nào, mời người của đài truyền hình đến quay phim, việc này không thông báo trước cho Tiêu Chiến, người ở đài truyền hình đang điều chỉnh camera ở bậc thềm, lãnh đạo đứng bên cạnh mỉm cười vui vẻ.
Tiêu Chiến đứng trên sân khấu, cách một khoảng rất xa, nói qua micro: "Em không đồng ý ghi hình trực tiếp."
Mọi người đang bận bịu làm việc đều ngừng tay, nhìn Tiêu Chiến, lãnh đạo chắp hai tay sau lưng, bước đến trước camera nhìn nhìn, cười nói với Tiêu Chiến trên sân khấu: "Trường muốn lưu lại kỷ niệm, đài truyền hình quảng bá rất tốt, em là niềm tự hào của trường."
"Em không đồng ý." Tiêu Chiến cực kỳ ghét kiểu hời hợt này, còn một lý do khác là anh không thoải mái trước ống kính, cực kỳ không thoải mái.
Một giáo viên chủ nhiệm từng dạy dỗ Tiêu Chiến cũng bước ra khuyên giải, "Chỉ chụp vài tấm ảnh, vài tấm mà thôi."
Tiêu Chiến cầm micro, ngực phập phồng, vẻ mặt rất tức giận.
Vương Nhất Bác trốn trong góc, giống như đang xem kịch, ngay lúc hắn cho rằng Tiêu Chiến sẽ thỏa hiệp thì người đó đã lấy lại bình tĩnh, hơi hếch cằm lên, Vương Nhất Bác chợt hiểu tại sao trong trường lại có tin đồn Tiêu Chiến kiêu ngạo, tự cho mình là đúng, bởi vì giây tiếp theo Tiêu Chiến đã nói vào micro, "Em không phát biểu nữa."
Tiếp đó anh phớt lờ các cán bộ lớp đang bị sốc và sắc mặt đen thui của lãnh đạo nhà trường, quay người bước trở lại phòng chờ, giáo viên chủ nhiệm chạy theo, bảo Tiêu Chiến đừng hành động theo cảm tính.
Tiêu Chiến mặt không biểu cảm tìm kiếm email, trong đó có điều kiện duy nhất anh đưa ra, không được phép chụp ảnh hoặc quay phim.
Anh nói: "Mọi người nuốt lời, lừa đảo."
Sau đó không biết chủ nhiệm thuyết phục lãnh đạo trường bằng cách nào, tóm lại là camera đã được gỡ bỏ, bài phát biểu bắt đầu muộn hơn mười phút.
Hắn không biết thời gian đã làm cho tính cách Tiêu Chiến bớt cứng nhắc hơn, hay vì đối mặt với alpha từng đánh dấu tạm thời mà đã mềm mỏng hơn một chút, dù sao thì Tiêu Chiến sau khi biết được đáp án đã không trực tiếp vạch rõ giới hạn với hắn.
Nói những lời làm tổn thương như chúng ta đừng làm bạn nữa, đừng gặp nhau nữa.
Cho nên Vương Nhất Bác nghĩ, bất luận là vế trước hay vế sau, hắn vẫn chưa hoàn toàn bị loại trừ.
Bởi vì những gì Tiêu Chiến cho hắn, nhiều hơn rất nhiều những gì hắn cho Tiêu Chiến.
Đi đến cổng Viện Khoa học Thiên văn, Tiêu Chiến đột nhiên có vẻ hơi mất kiên nhẫn, anh nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của Vương Nhất Bác đậu bên ngoài, bởi vì hắn không có giấy thông hành của Viện và Viện không cấp phép tạm thời cho các phương tiện bên ngoài lưu thông nên chiếc xe kia chỉ có thể đỗ ở ngoài đường.
Điều này khiến Tiêu Chiến nhớ lại đêm mưa đó, anh đứng cạnh cửa sổ phòng ngủ nhìn thấy ô tô đậu dưới ánh đèn đường.
"Vương Nhất Bác, sao hôm đó em lại đỗ xe trước nhà tôi?"
"Hả?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, rất nhanh nhận ra Tiêu Chiến đang nói đến hôm đó là hôm nào: "Đi ngang qua, em không biết đó là nhà của anh."
"Thật sao?"
"Ừm."
"Được rồi." Tiêu Chiến lại một lần nữa phá lệ với hắn, anh nói: "Vương Nhất Bác, hiện tại tôi không thích em, nhưng em có thể theo đuổi tôi, nếu tôi phát hiện mình có chút chút thích em, tôi sẽ nói em biết."
Tiêu Chiến thực ra muốn nói thêm, nhưng tôi rất lấy làm tiếc, vì tôi sẽ không thích bất kỳ ai, quá phiền phức.
Anh còn muốn viết một báo cáo phân tích dữ liệu chuyên nghiệp cho Vương Nhất Bác, chỉ ra chi tiết tác động tiêu cực nghiêm trọng của việc yêu đối với cuộc sống và chỉ số IQ của một người.
Tuy nhiên, cảm xúc của Vương Nhất Bác sau khi nghe câu nói đó quá cường điệu, hắn cười tươi như hoa, biểu cảm phơi phới, Tiêu Chiến bị hai dấu ngoặc nhỏ ở khóe miệng thu hút đến mức quên mất lời định nói với Vương Nhất Bác, cũng tạm thời gác lại quyết định viết báo cáo phân tích.
Vương Nhất Bác hỏi: "Anh nghiêm túc à?"
Tiêu Chiến dối lòng gật đầu, phồng má, đảo mắt, cố gắng tránh ánh mắt của hắn, anh hy vọng Vương Nhất Bác đừng hỏi nữa.
Vương Nhất Bác không kiềm được vươn tay ra, véo vào đôi má hơi căng phồng mềm mại của anh, rất nhẹ, ngón tay cái lướt qua tai Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến bất động tại chỗ, cho đến khi tài xế của gia đình đến, anh tạm biệt Vương Nhất Bác, yên vị trên xe mới thở phào một hơi, cảm thấy trong lồng ngực có một thiên thể vô danh đang va chạm dữ dội vào trái tim mình.
Về mặt lý thuyết, khi một tiểu hành tinh trong vũ trụ đang di chuyển theo một quỹ đạo nhất định trong không gian, nó sẽ va chạm với một thiên thể ở quỹ đạo khác vào cùng thời điểm và tại cùng một vị trí, hiện tượng này được gọi là va chạm thiên thể.
Vì vậy, Tiêu Chiến cho rằng mình tạm thời không cần phải viết cho Vương Nhất Bác báo cáo phân tích chi tiết về ảnh hưởng tiêu cực của tình yêu.
====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro