Chương 7
Tiêu Chiến cảm thấy miệng mình khô khốc, đánh dấu tạm thời làm cảm giác nóng bỏng sục sôi trong cơ thể dần hạ nhiệt, nhưng Vương Nhất Bác vẫn đè lên người anh, dường như không có ý định rời đi.
Từ góc độ mà Tiêu Chiến không nhìn thấy, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào tuyến thể của Tiêu Chiến bằng ánh mắt nóng bỏng như muốn cắn nuốt anh vào lòng, ngón tay cái của hắn lướt nhẹ qua dấu răng trên tuyến thể, Tiêu Chiến khẽ rên lên một tiếng, cố gắng quay người đẩy hắn ra.
Anh chỉ cử động một chút, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng tỉnh táo lại, Tiêu Chiến nghe thấy Vương Nhất Bác hít một hơi thật nặng nề, sau đó cẩn thận rời khỏi người anh, kéo chăn bông bên cạnh đắp cho Tiêu Chiến.
Lúc này Tiêu Chiến mới có thể cử động cổ nơi Vương Nhất Bác đè cắn vào tuyến thể, chỗ đó hơi đau rát, sắc mặt anh còn tái nhợt, trán đẫm mồ hôi.
Anh muốn nói lời gì đó mang tính giáo dục, chẳng hạn như sau này không được cắn anh đột ngột như vậy, nhưng buồn ngủ quá, đến cả há miệng cũng lười, chỉ nắm chặt ngón tay cái của Vương Nhất Bác, như thể ôm món đồ có thể giúp anh ngủ ngon, chưa được một lúc, đã ngủ thiếp đi.
Sau này, là một hình thái của thời gian, sự tồn tại của nó tựa ẩn số trong phương trình, đòi hỏi điều kiện đã biết để xác định "sau này" có thể tồn tại một cách hợp lý hay không, nếu điều kiện đã biết là Tiêu Chiến mong muốn gặp lại Vương Nhất Bác thì "sau này" mới trở thành một giả thiết hợp lý.
Vương Nhất Bác ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn ngón tay cái bị Tiêu Chiến nắm chặt, nơi nào đó trong lòng mềm nhũn.
Bất chợt, hắn cảm thấy mình như một hành tinh lơ lửng ngoài vũ trụ, xoay quanh một thiên thể trung tâm tên là Tiêu Chiến, khi tự xoay, hắn có ngày và đêm, khi xoay quanh Tiêu Chiến, hắn có tất cả các mùa.
Vì vậy, Vương Nhất Bác đã đi đến kết luận, hắn quả thực và khẳng định rằng mình cần bốn mùa luân chuyển không bao giờ bị gián đoạn.
Lần nữa thức dậy đã là buổi chiều, Tiêu Chiến duỗi người cử động tứ chi, toàn thân mát mẻ sảng khoái, trong lúc ngủ mê man Vương Nhất Bác đã giúp anh thay quần áo sạch, bên trên vẫn vương mùi tin tức tố của Vương Nhất Bác, rất nhạt.
Nhưng lần này Tiêu Chiến không hoa mắt chóng mặt vì mùi này nữa, toàn thân được một cảm giác an toàn bao bọc kín kẽ.
Dù chỉ là đánh dấu tạm thời, omega trở nên phụ thuộc vào tin tức tố của alpha đánh dấu mình là chuyện đương nhiên.
Tiêu Chiến ngái ngủ đứng dậy, nhìn thấy Vương Nhất Bác ở cửa phòng bên cạnh, hắn đang đứng trước cửa sổ nghe điện thoại, quay lưng về phía mình, tay kia sờ vật trang trí bên cạnh, Tiêu Chiến không nghe rõ hắn đang nói gì, nhưng anh cảm nhận được sự thành thục lão luyện có thể giải quyết bất cứ vấn đề gì trên người Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến bước vào phòng, Vương Nhất Bác khựng lại, sau đó vừa tiếp tục nói chuyện với người ở đầu bên kia điện thoại, vừa quay người nhìn qua, Tiêu Chiến đang quấn một chiếc chăn quá khổ, bước chân di chuyển rất chậm, toát ra vẻ đẹp mong manh, anh đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, đột nhiên rất muốn tựa lên vai hắn, có điều lý trí đã ngăn cản anh làm ra hành động này.
Dù sao thì cũng là anh ép Vương Nhất Bác đánh dấu tạm thời mình, anh không muốn người bạn mới không hài lòng về mình, tất nhiên có một phần ích kỷ là vì Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác nổi giận thì không thể dễ dàng đi vào căn cứ ngắm sao nữa.
Nhưng nếu người chủ động là Vương Nhất Bác thì lại khác.
Anh nghe thấy Vương Nhất Bác nói trong điện thoại, "Sớm thôi." "Không có vấn đề gì lớn." "Dự án khách sạn, nhà họ Vương không lấy được đâu." "Chuyến phà cuối cùng, cậu sắp xếp đi." "Không có gì thì cúp đây, tối mai gặp."
Cùng lúc đó, Vương Nhất Bác giơ tay đặt lên vai Tiêu Chiến, dễ dàng ôm lấy anh, tuy ôm không chặt lắm nhưng Tiêu Chiến vẫn tinh ranh cúi đầu kề lên vai Vương Nhất Bác, anh cảm thấy Vương Nhất Bác là người rộng lượng, bị ôm chút chắc không giận đâu, vì thế càng ôm một cách táo bạo hơn.
Vương Nhất Bác giật mình trước hành động đột ngột của Tiêu Chiến, so với sự phụ thuộc của Tiêu Chiến khi suy nghĩ hỗn loạn, cái ôm mà Tiêu Chiến dành cho hắn khi tỉnh táo khiến trái tim Vương Nhất Bác đập mạnh hơn, như một món đồ chơi nhỏ bằng nhựa lên dây cót chạy o o.
Cái ôm kết thúc theo cuộc điện thoại, chăn trên người Tiêu Chiến rơi xuống sàn, không phát ra âm thanh nào, anh rời khỏi vòng tay Vương Nhất Bác, ngồi xổm xuống nhặt chăn lên, hỏi Vương Nhất Bác, "Em gọi điện cho ai vậy? Chúng ta sắp về à?"
"Bạn em, ừm, chúng ta ngồi chuyến phà cuối cùng quay về, được không?"
"Được." Tiêu Chiến mỉm cười gật đầu.
Trước khi rời khỏi căn nhà nhỏ kiểu Tây, Tiêu Chiến nghĩ đến con chó Doberman đã dọa anh vào ngày đầu tiên, hai ngày qua anh không nhìn thấy người thứ ba ở đây ngoại trừ anh và Vương Nhất Bác, nếu họ rời đi, ai sẽ chăm sóc Rocket.
Rocket không phải thú cưng của anh, thật ra anh không cần phải bận tâm, nhưng khi đi đến bãi đậu xe, anh vẫn gọi Vương Nhất Bác, hỏi hắn: "Rocket phải làm sao?"
"Cùng chúng ta quay về Tân Cảng."
Đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Chiến nhanh chóng cong lại, mỉm cười vui vẻ, lúc trước Phó Nguyên đã nói, Tiêu Chiến khi cười có vẻ ngây thơ trong sáng đến lạ thường, đôi khi khiến người ta hơi khó chịu, bởi vì trước giờ anh chưa từng chịu khổ, là một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu ngập tràn, cho nên mới nở được nụ cười không chút ưu phiền.
Vương Nhất Bác hiển nhiên cho rằng, Tiêu Chiến luôn phải được bảo vệ chu toàn như thế này.
Tối đó, hai người lên chuyến phà cuối cùng trở về Tân Cảng, Tiêu Chiến ngồi trên xe, tâm trạng vui vẻ, khác hẳn ngày đến.
Vương Nhất Bác nhắm mắt nghỉ ngơi, cả đêm qua hắn không ngủ, sáng nay phải chăm sóc Tiêu Chiến, không dám ngủ, bây giờ không có tinh thần gì mấy, Tiêu Chiến chọt cánh tay Vương Nhất Bác, tò mò hỏi: "Chiếc xe này của em có phải là bản giới hạn không?"
"Ừ, sao vậy?"
"Ngầu lắm."
Nhìn to hơn chiếc big G bản phổ thông của mình nhiều, Tiêu Chiến đã từng nhìn thấy nó khi lướt mạng, chợt nhớ đến một bình luận thú vị mà mình đã đọc: "Vương Nhất Bác, nghe nói chiếc xe này trai đểu rất thích?"
Vương Nhất Bác ngơ ngác, lắc đầu, trả lời không đúng câu hỏi: "Em không đểu."
Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, trầm ngâm gật đầu, sau đó mỉm cười thản nhiên nói: "Vậy omega của em sau này nhất định rất hạnh phúc."
Hoàng hôn rất đẹp và lãng mạn, đặc biệt khi nhìn từ hướng biển, toàn bộ vùng biển trông như một tấm vải lụa lớn màu vàng, lấp lánh óng ả.
Tiêu Chiến nói xong câu này, đưa mắt nhìn về phía cửa sổ xe, không biết đang nghĩ gì.
Về Tân Cảng chỉ mất 30 phút, trước khi xuống phà, Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đột ngột giữ lại, hắn với ra ghế sau lấy một cái túi đựng vài món đồ lỉnh kỉnh bên trong.
"Cái gì vậy?"
"Như vậy an toàn hơn."
Tiêu Chiến không hiểu an toàn Vương Nhất Bác nói là gì, chỉ biết mình được hắn quấn lại như búp bê Matryoshka của Nga, đội mũ, đeo kính râm, đeo khẩu trang, kín đáo chặt chẽ, trải nghiệm này thật mới mẻ, mũi anh hỉnh hỉnh, kính râm hơi trượt xuống, rất mắc cười.
Anh tròn mắt hỏi Vương Nhất Bác: "Sao phải ăn mặc như thế này?"
Vương Nhất Bác nhếch khóe miệng mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cổ Tiêu Chiến, nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt hỏi han, như đang trưng cầu ý kiến của Tiêu Chiến.
"Không đau nữa." Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác có ý gì, miếng dán ức chế trên tuyến thể là sáng nay xé rồi lại dán, bây giờ chúng đã hết công dụng, chỉ đơn giản là che dấu răng mà thôi.
Các góc của miếng dán hơi cong, đêm mùa thu ở Tân Cảng rất lạnh, Vương Nhất Bác quấn một chiếc khăn mỏng quanh người Tiêu Chiến, sau khi thu xếp xong mọi chuyện, hắn véo mặt Tiêu Chiến qua lớp khẩu trang, nói, "Bây giờ chúng ta là bạn bè à?"
"Đúng."
"Em không thể đưa anh về nhà, anh có giận không?"
"Không." Tiêu Chiến vội vàng trả lời: "Nhưng tại sao em không thể đưa tôi về nhà?"
"Em có chút việc phải xử lý." Lúc này, điện thoại di động của Vương Nhất Bác vang lên, hắn liếc nhìn Tiêu Chiến rồi trả lời điện thoại.
"Đến chưa?"
"Rồi, ở cổng 5."
Vương Nhất Bác giải thích thêm vài câu, Tiêu Chiến yên lặng ngồi ở ghế phụ chờ hắn.
Kết thúc cuộc gọi, Tiêu Chiến kéo khẩu trang xuống một chút, chân thành nói: "Tôi biết rồi, Vương Nhất Bác, em đưa tôi đào hôn nên làm lỡ công việc phải không? Hay là em gặp rắc rối gì? Đừng sợ, bố tôi rất lợi hại, nếu em cần giúp, nói với tôi một tiếng là được, ừm... trong nhà tôi tôi có tiếng nói nhất."
Vương Nhất Bác muốn hỏi Tiêu Chiến, anh có đối xử với những người bạn khác giống vậy không? Cuối cùng không hỏi, hắn giúp Tiêu Chiến đeo lại khẩu trang, nhớ ra chuyện quan trọng hơn.
"Trên người anh có tin tức tố của em."
"Ồ..." Tiêu Chiến điều chỉnh lại tư thế ngồi, ngữ khí như không liên quan gì đến mình: "Vậy phải làm sao?"
Thái độ của anh không phải là quan tâm phải làm sao, chỉ đáp lại lời Vương Nhất Bác mà thôi.
"Không sao, tôi sẽ không khai ra em." Tiêu Chiến nghiêm túc nhấn mạnh.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác qua chiếc kính râm, ánh đèn từ nóc xe chiếu xuống gương mặt hắn, anh phát hiện hắn thực sự không thường xuyên cười, luôn giữ vẻ mặt vô cảm, cứ ngỡ sau khi anh hứa như vậy hắn sẽ vui vẻ hơn, nhưng anh lại không thấy được vẻ vui mừng nào trên gương mặt lạnh tanh.
Tiêu Chiến thở dài trong lòng, quả nhiên, tình cảm của con người là bí ẩn chưa có lời giải cần được nghiên cứu nhất trên thế giới.
Vài phút sau, người mà Vương Nhất Bác sắp xếp đến đón Tiêu Chiến lái xe tới. Vương Nhất Bác xuống xe trước, đưa Tiêu Chiến an toàn ngồi sang một chiếc xe khác, đồng thời nói với người đó nhất định phải đưa anh an toàn về nhà họ Tiêu.
Tiêu Chiến liếc nhìn người ngồi ở ghế lái, đó là tài xế nhà mình mà, không biết Vương Nhất Bác đã liên lạc với tài xế từ lúc nào, anh ngồi trên dãy ghế sau, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Anh hạ cửa sổ xuống, nằm bò lên cửa sổ móc ấy góc áo của Vương Nhất Bác, hắn nói vài câu với tài xế, sau đó quay lại nhìn Tiêu Chiến, giọng điệu dịu dàng như đang dỗ dành: "Sao vậy?"
"Khi nào chúng ta gặp lại nhau?"
"Sớm thôi."
"Sớm là bao lâu?"
"Khi nào anh muốn gặp em, cứ gọi điện cho em."
"Nhưng tôi không có số điện thoại của em." Tiêu Chiến bực bội nhớ lại, gần ba ngày rồi anh không động đến điện thoại di động, mặc dù bình thường điện thoại của anh không có tác dụng gì lớn ngoại trừ việc liên lạc với gia đình và Phó Nguyên.
Tài xế ngồi ở hàng ghế đầu ho nhẹ một tiếng, đưa điện thoại qua cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến ngơ ngác nhận lấy điện thoại, đưa thẳng qua cho Vương Nhất Bác, ra hiệu hắn lưu lại thông tin liên lạc của mình.
Tiêu Chiến có niềm tin kiên định rằng mối liên hệ giữa người với người sẽ phai nhạt một cách khó hiểu, đôi khi thậm chí không cần cố ý phá hủy, cho nên anh hy vọng Vương Nhất Bác không chỉ là một dãy số vô nghĩa trên điện thoại của mình.
"Vương Nhất Bác, em sẽ gọi điện cho tôi chứ?"
"Sẽ."
"Được, tôi tin em."
Tiêu Chiến an toàn trở về nhà, mẹ anh đỏ bừng mắt chạy tới ôm lấy con trai, miệng không ngừng nói bình an là tốt bình an là tốt, nắm lấy tay Tiêu Chiến, kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi Tiêu Chiến có bị thương ở đâu không.
Lúc nhỏ Tiêu Chiến đã nhận ra một điều, anh phản cảm và bài xích kinh khủng đụng chạm thân thể với bất kỳ ai, anh biết bố mẹ là thương anh, nhưng cũng không tránh được hơi khó chịu.
Vì vậy, anh chỉ có thể đứng cứng đơ tại chỗ cho đến khi mẹ cuối cùng cũng thả anh ra sau khi xác nhận con trai lành lặng không sứt mẻ.
"Bảo bối, nhanh lên lầu thay quần áo rồi ngủ ngon nhé."
"Dạ."
Đêm đó, Tiêu Chiến nhận được cuộc gọi như đã hứa, Vương Nhất Bác hỏi anh ngủ chưa?
Tiêu Chiến hỏi vặn: "Ngủ rồi thì còn nhận điện thoại của em được không?"
Vương Nhất Bác nghẹn họng, nhưng không giận, chỉ nói: "Em muốn nghe giọng nói của anh."
Tiêu Chiến nằm trên chiếc giường quen thuộc, cảm thấy lời nói của Vương Nhất Bác nghe có vẻ kỳ quái, không logic chút nào, hắn thích trả lời những câu không hỏi, nhưng vì giọng người đó nghe có vẻ mệt mỏi nên Tiêu Chiến quyết định đợi đến khi gặp lại sẽ chỉ ra cái tật này cho hắn.
"Vậy em nghe thấy rồi đó, ngủ ngon, tôi phải ngủ đây."
"Ngủ ngon."
Vương Nhất Bác nhìn màn hình điện thoại kết thúc cuộc gọi, bất lực mỉm cười.
Thời gian thư giãn kéo dài chưa đầy mười phút, nhà họ Vương gọi điện đến, bảo hắn ngày mai qua một chuyến, nghe giọng điệu, không phải tốt lành gì.
Ngày hôm sau, Tiêu Chiến bừng bừng sức sống xuất hiện ở phòng thí nghiệm, Phó Nguyên đã đợi ở đó từ sớm, vừa nhìn thấy Tiêu Chiến đã kích động chạy ào tới, thắng cái két trước mặt anh, lắp bắp hỏi, "Anh đi đâu vậy? Anh biến mất ba ngày, em suýt báo cảnh sát luôn đó!"
"Anh đi ngắm mưa sao băng Leonids."
Tiêu Chiến chọn vài trọng điểm trong ba ngày qua kể lại, Phó Nguyên lộ ra vẻ mặt tổn thương, có chút thất vọng, "Nhưng chúng ta đã hẹn nhau cùng đi xem."
"Chuyện này kể đủ thì dài lắm, xin lỗi ha, Phó Nguyên."
"Được rồi, không sao đâu, em chỉ lo lắng cho anh thôi."
Tiêu Chiến bắt đầu cực kỳ hứng thú miêu tả cơn mưa sao băng Leonids tối hôm đó cho Phó Uyên, còn tự hào nói anh đã chụp rất nhiều bức ảnh đẹp rụng rời, anh muốn cho Phó Nguyên xem, sau đó mới nhớ ra máy ảnh là của Vương Nhất Bác, ảnh đương nhiên cũng ở chỗ hắn.
Vương Nhất Bác đang trên đường đến nhà họ Vương, vẻ mặt vô cảm chờ đèn giao thông, lúc này, điện thoại vang lên, nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, hắn kết nối Bluetooth, bấm nút trả lời ngay lập tức, không muốn lỡ thêm một giây nào.
"Tiêu Chiến?"
"Xin chào, Vương Nhất Bác."
Vương Nhất Bác tâm tình tốt hơn, hợp tác trả lời: "Xin chào."
"Tôi muốn xem những bức ảnh chụp mưa sao băng Leonids, em có thể gửi chúng cho tôi không?"
"Đương nhiên là được, nhưng anh phải đợi em hai tiếng."
"Hai tiếng? Lâu quá, thôi được, xin hãy đến Viện khoa học Thiên văn tìm tôi đúng giờ."
"Không vấn đề."
Tiêu Chiến đặt điện thoại sang một bên, tự tin và đắc ý nói với Phó Nguyên: "Đợi thêm hai tiếng nữa, Vương Nhất Bác sẽ tới đây."
Phó Nguyên ngồi trên ghế trong phòng thí nghiệm, chống cằm suy nghĩ, Vương Nhất Bác, ngày hôm qua Tưởng Tuyên có nhắc tới cái tên này.
Một phút sau, Phó Nguyên giật nảy mình nhảy xuống ghế, bịt miệng lại như phát hiện ra điều gì đáng sợ, xác nhận với Tiêu Chiến: "Anh nói, Vương Nhất Bác?"
"Ừm, em quen à?"
"Em không quen." Phó Nguyên lắc đầu nguầy nguậy, cường điệu nói: "Tưởng Tuyên quen, Tưởng Tuyên nói Vương Nhất Bác thích anh!"
Tiêu Chiến há miệng, tỏ vẻ không hiểu, sau đó nghiêm túc sửa lại lời nói vô nghĩa của Phó Nguyên: "Không thể nào, Vương Nhất Bác sẽ không thích anh, tụi anh là bạn bè."
====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro