Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Vương Nhất Bác chưa từng cho rằng mình là kiểu người cả đời lương thiện, hắn hiểu rõ sự khác biệt giữa mình và Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không quan tâm không quan tâm thế giới bên ngoài là bởi vì có những sự vật, sự việc, sự tồn tại khiến anh quan tâm hơn.

Hắn thì khác, ai tốt với hắn, ai không tốt với hắn, với hắn mà nói không quan trọng.

Tưởng Tuyên nói Vương Nhất Bác làm việc gì cũng quá có mục đích, không sai, vì Tiêu Chiến, sáu năm cũng đợi được, một kẻ điên.

Đưa Tiêu Chiến rời khỏi tiệc đính hôn, một kẻ điên đập nồi dìm thuyền.

Bao nhiêu tủi nhục và gian khổ hắn đã phải chịu đựng khi đi trên con đường này đều không đáng nhắc đến, khi hắn nhìn thấy Tiêu Chiến, chỉ nhẹ nhàng nói một câu, anh đi theo em không?

Đi, Tiêu Chiến gật đầu, và mọi thứ với Vương Nhất Bác đều xứng đáng.

Có thể làm bạn bè, nhưng không cam tâm chỉ làm bạn bè, đây là chuyện duy nhất hắn không cam tâm, càng không thể thỏa hiệp.

Hắn thậm chí từng nghĩ, trực tiếp đánh dấu Tiêu Chiến.

Nhưng Vương Nhất Bác không làm được, trong trí nhớ của hắn, một khi hắn tỏ ra rất khao khát một thứ gì đó, nhất định sẽ có người chạy tới tranh giành với hắn, người khác không quan tâm bản thân có thích hay không, họ chỉ thích tranh, thích giành, thích phá hoại.

Tưởng Tuyên nhắc nhở, Vương Nhất Bác em tiết chế lại đi.

Tiết chế lại yêu thích của em dành cho Tiêu Chiến.

Càng thích, càng khó khăn, càng phải thận trọng.

Trong sương mù buổi sáng, hòn đảo ngoài khơi yên tĩnh đến mức người ta chỉ nghe thấy tiếng kêu của những chú chim không biết chim gì trên đường dây điện, xe phóng nhanh trên con đường vắng, Tiêu Chiến thì cuộn tròn ở dãy ghế sau, khắp khoang xe là mùi tin tức tố đến kỳ phát tình nên rất nồng nặc không cách nào thu lại.

"Sắp đến nhà rồi, anh cố gắng lên." Vương Nhất Bác lái xe như bay, trong trường hợp này, tin tức tố êm dịu của hắn chỉ là một giọt nước trong xô đối với Tiêu Chiến, omega đang trong kỳ phát tình cần nhiều thứ hơn là chỉ được xoa dịu.

Một liều thuốc ức chế mạnh, hoặc đánh dấu tạm thời, hoặc thậm chí là sự xâm nhập trực tiếp nhất.

Tiêu Chiến chưa bao giờ gặp phải tình huống này, trước giờ mỗi kỳ phát tình đều được khống chế rất tốt, bất luận là ở nhà hay phòng thí nghiệm, thuốc ức chế vô cùng đầy đủ.

"Vương Nhất Bác..."

Tiêu Chiến xoắn chặt áo khoác, tay còn lại đè lên tuyến thể nóng bỏng của mình, từ góc độ này, anh chỉ nhìn thấy nửa gương mặt nghiêm túc và căng thẳng của Vương Nhất Bác, không hiểu sao, anh cố gắng cảm nhận mùi tin tức tố khác trong khoang xe thuộc về Vương Nhất Bác, trong cơn xuất thần, anh lại cảm nhận được cảm giác quen thuộc đó.

"Tiêu Chiến, xin lỗi, biết anh đang trong kỳ phát tình mà còn mạo hiểm đưa anh ra ngoài." Vương Nhất Bác liếc nhìn gương chiếu hậu, mặt Tiêu Chiến đỏ bừng, tóc mái trước trán đẫm mồ hôi, trông rất đáng thương.

Tiêu Chiến lại không nói nữa, cong eo rụt người trên ghế, ngay cả dây an toàn thắt trên người cũng trở thành trói buộc thô bạo, khiến anh cảm thấy khó chịu.

Khoảnh khắc mở cửa xe ra, tin tức tố của omega nhanh chóng hòa lẫn với làn sương sớm trên đảo, Tiêu Chiến ý thức mơ hồ được Vương Nhất Bác ôm vào lòng, bản năng sinh lý khiến anh mất tự chủ chui vào hõm cổ alpha.

"Vương Nhất Bác..."

"Em ở đây."

"Vương Nhất Bác, chúng ta đang ở đâu?"

"Về nhà rồi."

Tiêu Chiến đột nhiên vùng vẫy, không vâng lời giãy ra khỏi vòng tay Vương Nhất Bác, vịn cửa xe đứng dậy, như đang bài xích hắn, bước chân loạng choạng, gấp gáp chạy vào nhà.

Vương Nhất Bác đi theo anh, sợ Tiêu Chiến ngã, nhưng không dám đến quá gần, hắn không thả ra tin tức tố xoa dịu Tiêu Chiến nữa, hắn muốn hỏi Tiêu Chiến định giải quyết thế nào, nhưng anh trực tiếp chạy về phòng ngủ, không quay đầu nhìn hắn cái nào.

Rocket đứng trước cửa phòng ngủ của Tiêu Chiến sủa vài tiếng, Vương Nhất Bác cau mày làm động tác tay, Rocket ghé mũi sát vào cửa dụi mấy lần, nó không ngửi được mùi tin tức tố của con người, nhưng đặc biệt nhạy cảm với mùi của Tiêu Chiến, dường như có thể cảm nhận được anh đang trong tình trạng cần được giúp đỡ.

Tiêu Chiến quấn mình hoàn toàn trong chăn, cuộn tròn thành quả bóng, run rẩy vừa lạnh vừa nóng.

Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác gõ cửa phòng ngủ Tiêu Chiến, bên trong không có động tĩnh gì, hắn thử vặn tay nắm cửa, cửa không khóa, nhẹ nhàng mở ra một khe hở, hắn lại gọi tên Tiêu Chiến, âm giọng rất trầm.

Vài giây sau, trong phòng ngủ vang lên một tiếng thút thít rất nhẹ, giống như một con vật nhỏ yếu đuối nào đó trốn dưới gầm xe để sưởi ấm trong ngày mưa.

"Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác bước nhanh về phía giường, động tác nhẹ nhàng kéo chiếc chăn bông đang quấn chặt người kia, không kéo được, có một lực cản đang đối đầu với hắn, Tiêu Chiến mà bướng bỉnh thì hết cách.

"Tiêu Chiến, nghe lời, buông ra."

"Vương Nhất Bác, đi ra ngoài."

Giọng điệu vẫn xa cách như vậy, có lẽ Vương Nhất Bác vốn dĩ đã dành cho Tiêu Chiến một sự yêu thích đặc biệt nên luôn đối xử khác biệt với anh, sáu chữ này lọt vào tai hắn nghe không giống phản kháng mà giống như đang giận lẫy.

Hắn hạ thấp giới hạn của mình, nhẹ nhàng vỗ vào chăn, kiên nhẫn gọi tên Tiêu Chiến hết lần này đến lần khác.

Dưới tấm chăn ngột ngạt, Tiêu Chiến nhớ lại kỳ phát tình đầu tiên trải qua lúc phân hóa, hôm đó, anh theo giáo sư tham gia triển lãm nhiếp ảnh thiên văn ở London, khi họ xem đến tác phẩm thứ ba, Tiêu Chiến đột nhiên bước vào kỳ phát tình phân hóa, làm khu triển lãm hỗn loạn một phen.

Giáo sư đưa anh đến khu vực cách ly khẩn cấp, thông báo cho trợ lý đi mua thuốc ức chế càng nhanh càng tốt, giáo sư già là omega, xử lý trường hợp khẩn cấp một cách bình tĩnh và bài bản, trước khi gây ra những xáo trộn nghiêm trọng hơn, Tiêu Chiến đã có được thuốc ức chế khẩn cấp.

Khi rời khỏi phòng triển lãm, Tiêu Chiến rõ ràng cảm nhận được những ánh mắt không thiện cảm từ những alpha xa lạ, giống như những cái gai sau lưng mình.

Vài ngày sau, kỳ phát tình kết thúc, trên máy bay trở về Trung Quốc, giáo sư già nói với anh, Tiêu Chiến, kỳ phát tình của omega cũng giống kỳ nhạy cảm của alpha, đều là hiện tượng sinh lý rất bình thường, omega có thể bị đánh dấu, nhưng không quan trọng, vì đánh dấu có thể xóa, em chỉ cần nhớ, ánh mắt của bất kỳ ai, đều không quan trọng.

Tiêu Chiến không biết tại sao giáo sư lại nói những lời này với mình, bởi vì anh cho rằng đó chỉ là chuyện nhỏ, xuống máy bay là quên.

Nhưng căng thẳng và lo lắng của người hiện đang cố xoa dịu anh, lại khiến Tiêu Chiến nhớ đến vị giáo sư đó.

Anh sắp bị hơi nóng giày vò mất ý thức rồi.

Cho đến khi Vương Nhất Bác nói, Tiêu Chiến, ra đây, em không cười anh.

Tiêu Chiến mới chui ra khỏi chăn, mồ hôi đầm đìa, hàng mi ướt đẫm thành từng tép nhỏ, ngấn nước mắt nhìn Vương Nhất Bác, dùng kiến ​​thức sinh lý kém cỏi của mình để hình thành một câu hoàn toàn không hợp lẽ thường.

Anh rụt rè nhưng giả vờ kiêu ngạo, túm lấy cổ áo Vương Nhất Bác, nóng lòng muốn làm điều đó, "Cậu đánh dấu tôi đi, Vương Nhất Bác, đánh dấu tôi, đừng nói cho người khác biết, tôi có thể xóa."

Thật là, hoang đường.

Vương Nhất Bác bị tin tức tố của Tiêu Chiến phả vào mặt, công kích không còn nơi nào để trốn, hắn ngước mắt lên bất lực nhìn Tiêu Chiến, ấn nhẹ bàn tay đang đặt lên ngực mình, tin tức tố của Vương Nhất Bác quá mạnh, không phải hắn cố gắng kiểm soát là có thể suy yếu, Tiêu Chiến trong tay hắn, không có cơ hội phản kháng.

Ngón tay của hắn hơi dùng lực véo cằm Tiêu Chiến, buộc anh phải ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn.

"Anh nói cái gì?" Vương Nhất Bác thấp giọng hỏi, nghe có vẻ như sắp nổi giận.

Anh không hiểu tại sao hắn lại nổi giận, có phải là vì chứng kiến ​​một omega mới quen một ngày phát tình?

Anh bối rối, người không biết gì về tình yêu phải đối mặt và chịu đựng sự áp chế tin tức tố mạnh mẽ từ một alpha cấp S, mặc dù đây không phải là ý định của Vương Nhất Bác.

Có quá nhiều điều Tiêu Chiến không hiểu, theo anh thấy, hiểu được suy nghĩ của người khác còn khó hơn việc đặt tên cho một hành tinh vô danh.

Anh dùng giọng điệu mềm như bông, bộ dạng như đang đi trên mây nói với Vương Nhất Bác: "Cậu đừng giận, cậu đánh dấu tôi, tôi có thể xóa, cậu đừng lo, nếu cậu không muốn cũng không sao, Vương Nhất Bác cậu có thể ra ngoài không? Tôi cảm thấy tôi sắp chết rồi."

Vương Nhất Bác tức đến bật cười, có alpha nào nghe thấy omega mình thích nói muốn xóa đi dấu vết mình để lại mà không tức giận, nhưng Tiêu Chiến thì khác, anh có thế giới tinh thần của riêng mình, chuyện anh hiểu về bản chất cũng khác người khác.

Anh nói sẽ xóa đi dấu vết hắn để lại trên người, như thể chỉ coi hắn như một liều thuốc ức chế cùng anh trải qua kỳ phát tình mà thôi.

Hơn nữa chưa từng nghe có omega nào đến kỳ phát tình mà chết cả, hắn không biết Tiêu Chiến từ đâu nghe được kết luận kỳ lạ như vậy.

Vương Nhất Bác nhớ lại câu chuyện cổ tích đã nghe ở trường mẫu giáo, cô giáo có mái tóc dài ngang vai trông như vừa mới tốt nghiệp đang cầm một cuốn sách tranh đầy màu sắc và kể câu chuyện về Rapunzel cho một nhóm trẻ em bằng một giọng đầy cảm xúc.

Chuyện kể rằng Rapunzel bị một phù thủy bắt đi khi cô mới sinh ra và nhốt trong một tòa tháp cao cách biệt với thế giới, con đường duy nhất để đến với tòa tháp là mái tóc dài của Rapunzel, khi nào mụ phù thủy muốn lên tháp, bà sẽ hét lên với Rapunzel trên tháp rằng: "Rapunzel, hãy thả mái tóc dài của con xuống đi."

Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.

Vương Nhất Bác không biết tại sao lúc này lại nghĩ đến câu chuyện cổ tích kia một cách khó hiểu, chắc là trong mắt hắn, Tiêu Chiến giống như Rapunzel bị nhốt trong tòa tháp cao, được bảo vệ quá kỹ càng, không biết gì về trần thế, ai biết được câu nói đó là lừa được anh.

Toàn thân Tiêu Chiến rất nóng, nóng quá, ánh mắt của Vương Nhất Bác khiến anh cảm thấy sợ hãi, anh muốn đến gần hắn nhưng lại không dám, chỉ có thể dùng ánh mắt đáng thương đó nhìn hắn.

Hai người rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, hai tin tức tố nửa hòa quyện nửa đối chọi khiến bầu không khí trở nên căng thẳng, giống như hai kẻ thù đang gây chiến với nhau.

Trời đã sáng bảnh, ánh nắng chói chang xuyên qua tấm kính cửa sổ trong suốt chiếu vào, Tiêu Chiến rốt cuộc không nhịn được nữa, dè dặt rướn người hôn lên cằm Vương Nhất Bác.

Đôi khi mệt mỏi với loạt thí nghiệm, Phó Nguyên và anh sẽ cùng nhau xem một số phim tài liệu khoa học nổi tiếng hoặc phim khoa học viễn tưởng được đánh giá cao.

Phim ảnh chuẩn mực khá thoáng, khi Phó Nguyên nhìn thấy những cảnh này sẽ dùng tay hoặc sổ tay chặn tầm nhìn của Tiêu Chiến, nói anh không được xem.

Tiêu Chiến hỏi ngược, tại sao không được xem, rõ ràng em còn nhỏ hơn anh bảy tuổi.

Phó Nguyên nói khác.

Rất khác, Phó Nguyên 18 tuổi đã đi theo Tưởng Tuyên, Phó Nguyên thích Tưởng Tuyên, còn Tiêu Chiến, đến cả alpha mình sẽ kết hôn là ai cũng không quan trọng.

Bây giờ Tiêu Chiến có thể mơ hồ hiểu được sự khác biệt mà Phó Nguyên nói là gì, anh muốn kiểm chứng, chứng minh suy đoán của mình có đúng hay không.

Vì vậy, anh bắt chước hành động của các nhân vật chính trong phim khi đến phân cảnh lãng mạn, xem Vương Nhất Bác là đối tượng thử nghiệm cho sự hiểu biết của chính anh về chuyện tình cảm, mặc dù bản thân Vương Nhất Bác cũng không hề biết gì về điều đó.

Anh liếm cằm hắn, đôi môi ướt át đỏ tươi di chuyển, hơi thở nóng hổi phả vào má hắn.

Tiêu Chiến hôn môi không theo quy tắc nào cả, đôi khi sẽ phát ra âm thanh ái muội khe khẽ, như đang phàn nàn, không hài lòng với sự thờ ơ của Vương Nhất Bác.

Hơi thở nặng nề của hắn như sắp nuốt chửng Tiêu Chiến, hắn nắm vai anh đẩy ra xa một chút, ánh mắt rất đáng sợ, nhìn thẳng vào mắt anh như quả cầu lửa rực cháy.

Hắn đẩy mạnh Tiêu Chiến ngã xuống giường, nhìn anh bằng ánh mắt cưỡng chế bẩm sinh của những alpha đỉnh cấp, khiến Tiêu Chiến không thể từ chối, hắn ra lệnh.

"Không được xóa."

"Được."

Tiêu Chiến không vui vì bị đẩy ra, giây tiếp theo, vì vẻ mặt rõ lạnh lùng nghiêm nghị mà lại nói ra ba chữ này, anh thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Vương Nhất Bác không nói điều gì khó nghe như bảo anh cút đi.

Thế là anh nói được.

Chỉ cần Vương Nhất Bác không nổi giận là được.

Tiêu Chiến kết luận, khả năng phân biệt của anh lúc này đã không còn rõ ràng nữa, nếu không anh sẽ không cảm thấy Vương Nhất Bác lúc này đang cách ly anh với thế giới bên ngoài bằng tin tức tố quá đỗi dịu dàng như vậy.

Dịu dàng đến mức Tiêu Chiến hiểu lầm rằng họ là đôi tình nhân yêu nhau thắm thiết.

Tiêu Chiến hoảng sợ quay mặt đi, không dám nhìn Vương Nhất Bác nữa, anh đang vì tin tức tố mà nảy sinh sự dựa dẫm mơ hồ với một alpha quen biết chưa lâu.

Giây tiếp theo, một hơi thở thậm chí còn mạnh hơn đè lên tuyến thể của anh, trước khi Tiêu Chiến kịp phản ứng, tuyến thể sau gáy bị cắn, một luồng tin tức tố khẩn cấp và dữ dội tràn vào xâm chiếm cơ thể và lý trí.

Vương Nhất Bác đã đánh dấu tạm thời Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không khỏi run rẩy, cảm giác này rất kỳ lạ, quá kỳ lạ.

Anh chỉ mong kỳ phát tình sớm kết thúc, anh muốn an toàn rút lui khỏi sự việc hoang đường này.

====

Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202

Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro