Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Trước khi phân hóa, Tiêu Chiến hầu như luôn là kiểu học sinh được hoan nghênh chào đón nhất trường, ngoại hình xuất chúng, gia thế tốt, thành tích nổi trội, chỉ có một khuyết điểm mà mọi người đều đồng ý là Tiêu Chiến khá nóng tính.

Tiêu Chiến ghét bị người khác phá vỡ nguyên tắc và kế hoạch của mình, ghét người khác nói mà không giữ lời, bài xích tiếp nhận lời nịnh nọt và tâng bốc của người khác dành cho mình, đồng thời thể hiện sự chán ghét này một cách thẳng thắn bằng biểu cảm hoặc lời nói.

Vì vậy, mặc dù có rất nhiều người ngưỡng mộ nhưng thực tế xung quanh anh không có người bạn nào mà anh thực sự thích.

Phó Nguyên là người đầu tiên.

Vương Nhất Bác là người thứ hai.

Nói chính xác thì Vương Nhất Bác là alpha đầu tiên mà Tiêu Chiến bằng lòng thân thiết, không hề thể hiện bất kỳ tình cảm cấp thấp nào với Tiêu Chiến như thèm muốn dựa trên nhu cầu sinh lý hoặc cố tình nịnh nọt vì gia thế của anh.

Theo cách hiểu của Tiêu Chiến, mọi người đều có động cơ để làm bất cứ việc gì, chẳng hạn như anh thích nghiên cứu các thiên hà và thiên văn học vì nó mang lại cho anh cảm giác vui vẻ, và sự thỏa mãn về mặt cảm xúc tất nhiên có thể được coi là động lực để làm việc.

Anh không biết động cơ của Vương Nhất Bác giúp anh rời khỏi tiệc đính hôn là gì, nên anh muốn sau giấc ngủ làm dịu kỳ phát tình sẽ hỏi hắn vào sáng mai.

Nhưng căn cứ ngắm sao xa xa ngoài cửa sổ khiến Tiêu Chiến không thể ngủ yên, anh muốn nhìn một chút, rồi thêm một chút, như sợ ngày mai tỉnh dậy sẽ phát hiện thực ra anh chỉ đang mơ, anh không ở đảo, vẫn ở Tân Cảng.

Anh muốn hỏi Vương Nhất Bác, căn nhà nhỏ kiểu Tây này có phải là nhà của hắn không? Anh cũng muốn mua một ngôi nhà nhỏ có tầm nhìn ra căn cứ ngắm sao trên đảo.

Tiêu Chiến nằm trên giường, trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện hỗn loạn, dưới tác dụng của thuốc ức chế khẩn cấp, cơn buồn ngủ muộn màng cuối cùng cũng ập đến.

Vương Nhất Bác đã ngồi ở phòng khách tầng một rất lâu, ban ngày Rocket hoạt động quá nhiều, bây giờ nằm ​​dưới chân không còn sức lực, bộ dạng ngốc nghếch muốn ngủ không được, muốn chạy nhảy thì hết sức.

Năm 16 tuổi người nhà họ Vương gửi hắn về bên cạnh ông cụ, nói muốn hắn tận hiếu đạo, ở bên ông ngoại nhiều hơn, thật ra là muốn dùng Vương Nhất Bác làm bàn đạp để có được thứ trong tay ông.

Từ giây phút đầu tiên gặp Vương Nhất Bác, sắc mặt ông ngoại luôn khó coi, rất lạnh lùng, ngôi nhà lớn như vậy, ông cháu hai người cả một ngày chỉ gặp nhau lúc ăn cơm.

Khi đó, đã có vô số đêm hắn muốn rời khỏi, dù là rời khỏi London hay rời khỏi nhà họ Vương, cho dù cả đời sống một cuộc sống bình thường, thậm chí không thành công như những gì người khác nói cũng không sao, hắn không muốn có quan hệ gì với những người hay những việc chưa từng xuất hiện trong cuộc đời hắn suốt 16 năm qua.

Cho đến khi hắn gặp được người duy nhất từ khi hắn hiểu chuyện cho đến nay vô cùng khao khát có được.

Một người đã đưa hắn từ bóng râm tối tăm ẩm ướt mặt trời không thể chạm tới đến với ánh nắng sáng trong, một người khiến hắn vào khoảnh khắc gặp được anh ấy đã muốn sống thật tốt.

Năm 18 tuổi, hắn nói với ông cụ, con muốn lấy lại đồ của mình.

Lần đầu tiên sau hai năm, ông nhìn thẳng vào hắn.

Ánh mắt của ông phẳng lặng, nhưng Vương Nhất Bác lại cảm nhận được cảm xúc ẩn nhẫn nào đó trong đôi mắt già nua, như muốn tìm bóng dáng ai đó trong hắn.

Hắn không hỏi.

Vương Nhất Bác nhắm mắt tựa lưng vào ghế sofa, thần kinh vốn căng thẳng kể từ ngày nghe tin Tiêu Chiến đính hôn, đến lúc đưa Tiêu Chiến rời khỏi tiệc đính hôn, cuối cùng cũng được giãn ra.

Đêm ở đảo xa, có thể ngửi thấy mùi gió biển mằn mặn quanh đảo.

.

.

Tiêu Chiến hiếm khi ngủ được đến gần trưa, việc đầu tiên anh làm khi tỉnh dậy là xem giờ, sờ trái sờ phải không có điện thoại, cố gắng tỉnh táo nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy đồng hồ được thiết kế giống như tinh vân hoa hồng trong phòng ngủ của anh, ngồi ngây ngốc trên giường vài phút mới nhớ ra mình vẫn còn trên đảo.

Người trước giờ rất có khái niệm thời gian phát hiện thì ra không có khái niệm thời gian không phải là một việc quá tệ, toàn bộ không gian và thời gian được phép mở rộng và kéo dài vô tận.

Anh tìm thấy Vương Nhất Bác ở dưới sân tầng một, hắn đang huấn luyện Rocket, từ xa anh mơ hồ nghe thấy Vương Nhất Bác liên tục hỏi Rocket, đã nhớ chưa? Nhất định phải nhớ, Rocket, nhất định phải nhớ, điều này rất quan trọng.

Tiêu Chiến còn chưa kịp mở miệng nói, Rocket đang quay lưng về phía anh như cảm nhận được quay phắt người lại, sủa về hướng này một tiếng, nhìn có vẻ như rất muốn chạy về phía Tiêu Chiến, nhưng không hành động.

"Dậy rồi?"

"Tôi đã ngủ rất lâu." Tiêu Chiến gật đầu, căng thẳng nhìn Rocket, chậm rãi hỏi hắn: "Chúng ta phải ở đây bao lâu?"

"Anh muốn đi?" Vương Nhất Bác sờ đầu Rocket, cúi đầu không biết nói cái gì, Rocket trong nháy mắt bỏ chạy khỏi hai người.

"Không."

Tiêu Chiến nhớ ra tối qua anh đã nói với Vương Nhất Bác rằng anh muốn ngắm mưa sao băng Leonids, nhưng không có thiết bị để ngắm, giờ đã là buổi trưa, anh cũng không biết "yên tâm" hắn nói là gì.

Hắn đứng dậy vỗ nhẹ vết bùn trên quần bị Rocket làm bẩn, bước đến gần Tiêu Chiến, ngửi thấy mùi tin tức tố rất nhạt trên cơ thể anh.

"Tiêu Chiến, tối nay chúng ta không đi." Vương Nhất Bác ngập ngừng giơ tay lên, mu bàn tay chạm nhẹ vào má Tiêu Chiến, mát lạnh, còn rất mềm, rõ ràng rất gầy, nhưng hắn có cảm giác nếu ôm Tiêu Chiến vào lòng nhất định rất ấm áp và mềm mại.

Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác, tuy không né tránh nhưng vẫn bối rối trước hành động đột ngột này, anh muốn hỏi Vương Nhất Bác tại sao chạm vào mặt anh, hành động này có phần quá thân mật, anh không quen.

Nhưng hắn lại đi thẳng vào nhà như không có chuyện gì, anh nhìn sau gáy hắn, trong lòng có chút tức giận, bởi vì hành động vừa rồi của hắn khiến anh hơi hoảng.

Cảm giác này quá kỳ lạ, Tiêu Chiến ghét bất cứ cảm xúc nào mà bản thân không thể khống chế.

"Đêm nay không đi, em dẫn anh đến căn cứ ngắm sao, không phải anh nói muốn ngắm mưa sao băng Leonids à?"

"Đúng." Tiêu Chiến quên béng mình đang giận, ánh mắt nhìn Vương Nhất Bác thay đổi, bộ dạng giống như một đứa trẻ ngây thơ ở trường mẫu giáo tỏ ra ngưỡng mộ giáo viên toàn năng, ngữ khí vì thích thú mà hơi cao lên, "Cậu đưa tôi đi?"

"Em đưa anh đi." Vương Nhất Bác bị thái độ thay đổi nhanh chóng của anh chọc cười, bước nhanh đến phòng khách, đưa lá thư chấp thuận đến trước mặt Tiêu Chiến như dâng bảo bối, "Thư chấp thuận ở đây."

Tiêu Chiến nhìn lá thư chấp thuận trước mặt mà không dám tin, con dấu đỏ trên đó hiện rõ mồn một, thấy anh bất động, Vương Nhất Bác tự tay trải lá thư chấp thuận khổ A4 ra, nắm lấy cổ tay anh, bảo anh cầm lấy.

"Vương Nhất Bác!" Tay Tiêu Chiến vẫn đang cầm lá thư chấp thuận, nhưng ánh mắt lại nhìn hắn, khóe mắt hơi nhếch lên vì nụ cười càng sâu, khiến hắn tin tưởng vào lúc này cho dù có nói gì Tiêu Chiến nhất định đều đồng ý, "Vương Nhất Bác, cậu thật lợi hại!"

"Hửm?"

"Cậu thật lợi hại, lần nào tôi nộp đơn cũng không được thông qua, khó quá."

"Người phụ trách chỉ làm việc theo quy định, họ thấy thư chấp thuận mới được, sau này anh muốn đi cứ nói với em."

"Được." Tiêu Chiến đáp lại một cách tự nhiên, như thể đây là chuyện bình thường.

Anh bắt đầu mong chờ kế hoạch ngắm sao tối nay.

Vương Nhất Bác lên lầu lấy áo khoác mới cho Tiêu Chiến: "Đi thôi, dẫn anh ra ngoài ăn."

Tiêu Chiến cầm lấy áo khoác, nghĩ đến một loạt cảm giác khó chịu sau khi mặc áo khoác của hắn ngày hôm qua, nghiêm giọng hỏi: "Áo này có ai mặc qua chưa?"

"Chưa, mới đó." Vương Nhất Bác hiểu ý anh, vừa mở khóa kéo áo khoác, vừa kiên nhẫn trấn an: "Áo mới toanh, em đưa anh ra ngoài ăn, ra ngoài nếu thấy khó chịu thì nói em ngay, anh bây giờ đang..." Vương Nhất Bác khựng lại, chỉ vào tuyến thể dán miếng ức chế trên cổ Tiêu Chiến rồi nói tiếp: "Bây giờ anh đang trong kỳ phát tình, tin tức tố dao động là bình thường, cứ ở bên cạnh em, sẽ không có vấn đề gì đâu."

Tiêu Chiến mở to mắt sửng sốt hồi lâu, anh bình thường không thích đi lại cùng người khác, hiếm khi giao tiếp với ai, không biết người khác thế nào, nhất thời kinh ngạc với việc Vương Nhất Bác nói thẳng thừng về kỳ phát tình mà mặc không biết sắc.

Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Chiến đã vội vàng dùng sức bịt miệng Vương Nhất Bác lại: "Tôi biết rồi! Cậu đừng nói nữa!" Anh lớn tiếng nói, có vẻ như đang gây sự.

"Em..."

"Cậu không được nói nữa!"

"Được."

Vương Nhất Bác nhướng mày cố gắng tỏ ra bình tĩnh hơn, nhưng hắn cảm thấy hơi nóng sau tai nhanh chóng lan lên má, hắn gỡ tay Tiêu Chiến ra, lắp bắp nói, khi thì chúng ta đi thôi, khi thì chúng ta đi ăn sushi, khi thì hỏi chúng ta ăn gì.

Quá trình vào căn cứ ngắm sao diễn ra vô cùng suôn sẻ, người phụ trách kiểm tra thư chấp thuận, thản nhiên liếc nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không biết người phụ trách có còn nhớ chuyện xảy ra hai năm trước hay không.

Ví dụ như việc anh ngồi lì ăn vạ ở cổng căn cứ không chịu đi, chắc hẳn camera giám sát ở cổng căn cứ đã ghi lại được bộ dạng ba gai đó, rồi còn vì không vào được căn cứ mà thất vọng, tủi thân, mếu máo, làm bảo vệ cổng khu căn cứ nhìn thấy phì cười.

Vương Nhất Bác đi phía trước, một tay đơ cứng giơ ra sau với biên độ nhỏ, hắn đương nhiên biết động tác này không có ý nghĩa gì, Tiêu Chiến sẽ không tiến tới nắm tay hắn, nhưng ai có thể khẳng định.

Bên trong căn cứ ngắm sao đúng như những gì Tiêu Chiến tưởng tượng, hoành tráng và to lớn, phía trên quả cầu hình bán nguyệt là một màn hình khổng lồ, trên màn hình là biểu đồ ngày sinh của hằng tinh lớn tuổi nhất, Tiêu Chiến ngẩng đầu lên và dừng lại ở đó, hưng phấn trước cảnh tượng đẹp đẽ đến không ngờ, nhất thời quên cả nói, anh nghĩ, giá như thời gian dừng lại vào lúc này thì tốt quá.

Anh nhớ thầy hướng dẫn từng nói, mưa sao băng có lẽ là hiện tượng thiên văn kém chính xác nhất trong số tất cả các hiện tượng thiên văn có thể dự đoán, không ai có thể đưa ra ước tính chính xác về số lượng sao băng, kể cả thời gian và địa điểm xảy ra.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến lặng lẽ chờ đợi trong trạm quan sát, ở đây có những thiết bị quan sát thiên văn tiên tiến nhất, Tiêu Chiến ngồi một lúc, không thể ngồi yên được nữa, nhẹ nhàng kéo áo Vương Nhất Bác, hắn ghé đầu qua, nghiêm túc nhìn, cực kỳ dịu dàng hỏi anh, "Sao vậy?"

"Tôi có thể xem những thiết bị đó được không?" Tiêu Chiến dè dặt chỉ vào một số thiết bị quan sát cao cấp xung quanh trạm quan sát thiên văn, như sợ Vương Nhất Bác không đồng ý, kéo áo hắn không buông.

"Được chứ." Vương Nhất Bác nhìn vào mắt Tiêu Chiến, mỉm cười.

1:18 sáng, Tiêu Chiến cuối cùng cũng nhìn thấy ngôi sao băng đầu tiên được dự đoán trong năm nay, mọi thứ đến rất bất ngờ, tốc độ cực nhanh, anh vội bắt lấy cánh tay của Vương Nhất Bác, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời như đứa trẻ không giấu được thích thú, lắp bắp gọi Vương Nhất Bác mau nhìn đi.

Tiêu Chiến đã từng ngắm vô số cơn mưa sao băng, mười năm trước, lúc còn là một đứa trẻ đã từng nhìn thấy mưa sao băng Leonids hiếm thấy, mãi cho đến hôm nay khung cảnh hùng vĩ đó vẫn y nguyên trong ký ức, chấn động như pháo hoa đồng loạt bắn lên bầu trời.

Cho dù đã có trải nghiệm tuyệt vời, Tiêu Chiến vẫn sẽ cảm thấy phấn khích và kích động mỗi lần nhìn thấy hiện tượng thiên văn kỳ diệu này.

Cho dù chỉ có một ngôi sao băng, anh cũng sẽ không cảm thấy chuyến đi của mình vô ích.

Dự báo thiên văn ban đầu là sẽ có một vụ nổ nhỏ, nhưng số lượng sao băng tối nay lại lệch khỏi ước tính, chỉ khoảng 10 đến 20 ngôi sao thôi, mặc dù lưu lượng lượng không lớn, nhưng Tiêu Chiến vẫn cảm thấy mình rất may mắn, bởi vì trong trận mưa sao băng lượng không lớn này, anh đã nhìn thấy ngôi sao băng sáng nhất vẽ một đường thật đậm giữa màn đêm.

Tiêu Chiến gần như thức suốt đêm ở trạm ngắm sao, Vương Nhất Bác ở cùng anh cả đêm, chụp được nhiều bức ảnh đẹp đáng kinh ngạc, anh vòng tay qua tay Vương Nhất Bác, nói được vào căn cứ ngắm sao là chuyện hạnh phúc nhất đối với tôi trong năm nay.

Lúc rời khỏi căn cứ ngắm sao đã là sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng, Tiêu Chiến ngồi lên xe, thắt dây an toàn xong đột nhiên ấn lên cánh tay Vương Nhất Bác, ý cười tràn ra cả đáy mắt, anh nhìn hắn nghiêm túc nói, "Vương Nhất Bác, lúc nãy tôi nói sai rồi, được làm bạn với cậu mới là chuyện hạnh phúc nhất đối với tôi trong năm nay."

Những tia nắng sớm mai đã dần nhô lên từ phía bên kia bờ biển.

Vương Nhất Bác chợt nhận ra mình khó giữ được bình tĩnh, không thể không lay động trước những lời thẳng thắn của Tiêu Chiến.

Cho dù chỉ đang thể hiện lòng tốt với bạn bè.

Vì thế hắn nói: Tiêu Chiến, anh không phát hiện thuốc ức chế của anh đã hết tác dụng sao?

Ngang ngược và xấu xa.

====

Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202

Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro