Chương 3
Tiêu Chiến lúc còn ngồi trên ghế nhà trường đã nghe rất nhiều lời bình luận sau lưng về anh, nói rằng anh là một omega ngu ngốc sống trong tháp ngà và được bảo vệ quá mức chu đáo, và người ngu ngốc này đã đặc cách hoàn thành bằng tiến sĩ trong thời gian ngắn nhất, trở thành tiến sĩ trẻ tuổi nhất đại học Tân Cảng.
Sau đó thì ở lại Viện Khoa học Thiên văn Tân Cảng, ngày ngày làm thí nghiệm, viết bài, tính số liệu, nhìn bầu trời, anh không thích giao thiệp với người khác, cho dù là một mình làm những thí nghiệm khô khan, nghiên cứu sự chuyển đổi trong cấu trúc siêu nhỏ của các nguyên tử để khám phá cấu trúc và động lực học của thiên hà, với anh mà nói, những thứ này thú vị hơn giao thiệp với con người.
Gặp Phó Nguyên rất tình cờ, ba năm trước, Phó Nguyên là sinh viên năm nhất Đại học Tân Cảng, vì nhu cầu của một dự án, được giáo viên hướng dẫn gọi đến Viện Khoa học Thiên văn hỗ trợ chỉnh lý số liệu và tài liệu, có phí hỗ trợ, kết quả Phó Nguyên vừa đến phòng thí nghiệm, Tiêu Chiến đã mặt không biết sắc yêu cầu cậu ngồi một bên, biểu thị mình không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào.
Lúc đó Phó Nguyên mới thành niên, còn rụt rè, bị Tiêu Chiến nói vậy không dám làm gì nữa, chỉ lẩm bẩm nói mình không thể nhận phí hỗ trợ mà không làm gì cả, Tiêu Chiến hỏi phí hỗ trợ bao nhiêu, Phó Nguyên đưa ra một con số khá thấp.
Tiêu Chiến nghe vậy sắc mặt tối sầm, đặt tài liệu trên tay xuống, nói với Phó Nguyên, cũng như nói với chính mình: "Rẻ rúng sức lao động!"
Lời này của Tiêu Chiến ít nhiều khiến người ta xấu hổ, mặt Phó Nguyên đỏ bừng, lòng nghĩ Tiêu Chiến đúng là người sống trong tháp ngà.
Không khí trong phòng thí nghiệm căng thẳng, Phó Nguyên đứng sang một bên không dám cử động, nhìn Tiêu Chiến cúi đầu tiếp tục làm mô phỏng số liệu, nghiêm túc như thể không có ai, mãi cho đến khi tính sai một số liệu nào đó, Tiêu Chiến đau khổ gần mười phút.
Phó Nguyên vô tình nhìn qua, phát hiện ra đây là phương pháp mô phỏng tương tự như đã đọc trong một cuốn sách không chuyên trước đó, nhỏ giọng chỉ ra những điểm chính.
Tiêu Chiến nghe thấy âm thanh, anh mới nhớ ra còn có một người khác đang đứng trong phòng thí nghiệm, hỏi Phó Nguyên nói gì, Phó Nguyên nhắc lại lời vừa nói, thế là hai người xáp lại cùng nhau xây dựng bộ dữ liệu mô phỏng này.
Sau khi nhận được đáp án mình muốn, Tiêu Chiến hưng phấn đến mức hai mắt sáng lên, hoàn toàn quên mất sự nóng nảy vừa rồi của mình, giơ năm ngón tay lên trước mặt Phó Nguyên, cào vào không khí, nói: "Tôi cho cậu tiền lương gấp năm lần, sau này cậu đến đây làm chung đi."
Anh không nói giúp đỡ, cũng không đề ra yêu cầu với Phó Nguyên như phong cách của người lãnh đạo, vui vẻ dẫn Phó Nguyên đi lưu lại dấu vân tay ra vào phòng thí nghiệm, ngày hôm sau đứng trước mặt thầy hướng dẫn nói Phó Nguyên là bạn của em, thầy không được sai bảo cậu ấy như lao động giá rẻ nữa.
Đôi mắt của thầy hướng dẫn mở to, đầy sương, không hiểu sao Phó Nguyên mới đến hỗ trợ một buổi chiều lại trở thành bạn của Tiêu Chiến, thêm nữa là ông chỉ định gọi Phó Nguyên đến hỗ trợ một lần thôi, nữa gì mà nữa.
Dần dà, Phó Nguyên phát hiện Tiêu Chiến hoàn toàn không giống người mà đàn anh đàn chị ở trường nói.
"Bởi vì gia thế anh đồ sộ, bố mẹ giàu sụ, mà anh còn là omega mà rất nhiều alpha ở Tân Cảng muốn theo đuổi, leo được lên nhánh cây cao như anh thì có thể bớt phấn đấu năm mươi năm, không không không, là cả đời không cần phấn đấu. Cho nên giàu và đẹp là có tội."
Tiêu Chiến tập trung quan sát một viên đá không biết lấy từ đâu dưới kính hiển vi, EQ của anh không cao lắm, thờ ơ đáp: "Nhưng trước đó em đã nói, nghèo đói là cái tội." Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, ranh mãnh nhìn Phó Nguyên cười, nói: "Em rất nghèo."
Phó Nguyên nhe răng tức giận, đôi khi cậu tự hỏi, liệu việc Tiêu Chiến không có nổi một người bạn thật sự không phải là vì Tiêu Chiến chậm chạp trong mối quan hệ giữa người với người, mà là vì EQ thấp, lời nói quá thẳng thắn rất dễ đắc tội người khác.
Phó Nguyên lại hiểu rất rõ Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nói em rất nghèo cũng giống như người khác nói với Tiêu Chiến anh rất giàu, chỉ là một câu thuật lại sự thật, không có ý coi thường ai, vì câu trần thuật này không chứa đựng cảm xúc nào cả.
Trong những năm qua, người bạn chân chính khiến Tiêu Chiến có thể tin tưởng, chỉ có duy nhất Phó Nguyên.
Vào lúc này đây, Vương Nhất Bác đưa tay về phía Tiêu Chiến, hỏi Tiêu Chiến có muốn đi theo mình không, anh chỉ do dự nửa phút rồi đặt tay vào lòng bàn tay hắn.
Bàn tay của Tiêu Chiến nhỏ hơn tay Vương Nhất Bác, mềm mềm, Vương Nhất Bác có thể hoàn toàn bao lấy, hắn có thể cảm nhận được trái tim mất khống chế đập loạn xạ trong lồng ngực, nhưng ngoài mặt vẫn thong thả ung dung, chờ đợi hành động tiếp theo của anh.
"Vậy đi thôi."
"Tiêu Chiến, anh có biết theo em rời khỏi đây có nghĩa gì không?"
"Biết." Tiêu Chiến chợt nhận ra hành động của mình bất lịch sự, vội vàng rút lại bàn tay đang bị Vương Nhất Bác nắm chặt, lúng túng giấu sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh: "Tiệc đính hôn không thể tiếp tục, tổn thất rất lớn, tổn thất về kinh tế và tổn thất về thể diện, nhưng không sao."
Lòng bàn tay của Vương Nhất Bác trống rỗng, bên trên chỉ còn lại cảm giác tiếp xúc và nhiệt độ dần dần biến mất.
"Người tổn thất về thể diện không phải tôi, tôi không bao nuôi nghệ sĩ xấu xí." Tiêu Chiến nhướng mày, biểu cảm kiêu ngạo thoáng qua.
Vương Nhất Bác đột nhiên không biết phải tiếp lời như thế nào, hắn chưa từng nghĩ việc mình đưa Tiêu Chiến rời khỏi đây lại thuận lợi quá mức, anh không cần cái cớ và lý do hắn chuẩn bị để thuyết phục anh.
"Đi thôi." Thấy Vương Nhất Bác không nhúc nhích, Tiêu Chiến sốt ruột liếc nhìn hắn rồi đi thẳng về phía cửa.
Trợ lý ngoài cửa không biết bị gọi đi từ lúc nào, Tiêu Chiến không muốn có quá nhiều người ở xung quanh, cho nên bình thường nếu có việc quan trọng bố mẹ chỉ để lại cho anh một trợ lý mặc cho anh sai bảo, lúc này trợ lý ngoài cửa không thấy, vì vậy hai người rời khỏi phòng chờ dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau khi xuống thang máy, bảo vệ vốn dĩ canh cửa thang máy này đã được Vương Nhất Bác sắp xếp trước rồi, công lao thuộc về Tưởng Tuyên, công ty cung cấp người lao động duy nhất Tân Cảng là của nhà Tưởng Tuyên, đào hôn càng thêm thuận lợi.
Phó Nguyên vẫn không biết gì cả, không biết Tiêu Chiến đã được Vương Nhất Bác dùng áo vest che đầu đưa xuống bãi đậu xe ở tầng hầm, Tưởng Tuyên dẫn cậu xuống vườn hoa dưới lầu, nói vài lời kỳ lại, sau khi nhận một cuộc điện thoại thì nói muốn đưa cậu về nhà.
"Về nhà? Bây giờ? Nhưng tiệc đính hôn của Tiêu Chiến còn chưa bắt đầu."
"Không bắt đầu nổi đâu."
"Ý gì?"
"Không kết hôn nữa, không đính hôn nữa."
Tưởng Tuyên không cho Phó Nguyên có cơ hội tiếp tục hỏi, đưa ra một câu đe dọa, ba mẹ anh cũng đang ở sảnh tiệc, em muốn gặp mặt họ không? Phó Nguyên sợ mất mật, lắc đầu lia lịa, bị Tưởng Tuyên kéo ra khỏi khách sạn.
Tiêu Chiến bị áo khoác của Vương Nhất Bác trùm kín đầu, chỉ để lại một đôi mắt tròn xoe nhìn đường, có lẽ vì đi vội nên suýt vấp ngã, Vương Nhất Bác lại nắm chặt tay Tiêu Chiến, lần này chỉ nắm cổ tay, khách khí và thận trọng.
Suy cho cùng vẫn là quần áo của alpha, mùi tin tức tố của Vương Nhất Bác trên áo khoác không ngừng xâm chiếm hơi thở của Tiêu Chiến.
Là mùi của ngày nắng gắt cực kỳ, anh như đang ở một nơi có nhiệt độ cực cao, mùi này đang bao trùm lấy anh từ mọi hướng.
Quãng đường đến chỗ ô tô không xa, nhưng mặt Tiêu Chiến đã hơi đỏ lên bất thường, trên trán lấm tấm mồ hôi mỏng.
Đối với một omega đang trong kỳ phát tình mà nói, tin tức tố của alpha bình thường đã không được ngửi nhiều, huống chi tin tức tố của alpha cấp S quá mạnh mẽ như Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vừa đi được đến cạnh xe, hai chân mềm nhũn, tay kia quờ quạng chống lên cửa xe mới không ngã khụy.
Vương Nhất Bác nhận thấy Tiêu Chiến không ổn, phản ứng rất nhanh, cởi áo khoác ra, Tiêu Chiến không còn sức lực, hắn nắm tay anh đỡ anh lên xe.
Tiêu Chiến lúc này không có thời gian chú ý này kia, không biết chiếc xe tối qua ngừng trước cửa sổ phòng ngủ của anh chính là chiếc xe này.
Sau khi lên xe, Vương Nhất Bác nhận ra Tiêu Chiến dán một loại miếng dán ức chế khẩn cấp khác với bình thường trên cổ, trong đầu lóe lên một suy đoán, hắn lo lắng nhìn Tiêu Chiến: "Anh đến kỳ phát tình?"
Tiêu Chiến cau mày trừng mắt nhìn hắn, đối mặt với một alpha xa lạ, về mặt chủ quan anh không muốn trả lời vấn đề riêng tư này.
Tin tức tố của alpha vừa có tính công kích vừa có tác dụng xoa dịu, Vương Nhất Bác dùng ngữ khí vô cùng nhẫn nại thương lượng với Tiêu Chiến: "Em có thể giúp anh xoa dịu, anh nếu khó chịu thì nói em ngay."
Trong xe bắt đầu có một luồng tin tức tố vô hình mà dịu dàng từ từ bao trùm lấy anh, cơn chóng mặt do đòn tấn công mạnh mẽ dần dịu đi, lông mày cũng giãn ra.
Quá trình rời khỏi bãi đậu xe của khách sạn rất suôn sẻ, Tiêu Chiến ngồi trong xe mơ màng muốn ngủ, cảm giác này quá vi diệu, như đã từng gặp trước đó, anh nhìn Vương Nhất Bác qua khe hở của đôi mắt sắp khép lại, lần nữa khẳng định mình chưa từng gặp hắn.
Lên cao tốc rồi, Vương Nhất Bác lái rất nhanh và vững, Tiêu Chiến thì ngủ say trên ghế phụ, không hề biết rằng họ đang rời Tân Cảng, hướng về phía bến cảng.
Trong lúc này, Vương Nhất Bác đeo tai nghe, trả lời cuộc gọi của Tưởng Tuyên, Tưởng Tuyên nói tiệc đính hôn loạn cào cào, mọi thứ đã sẵn sàng bị ngừng lại, người dẫn chương trình ca ngợi hai nhân vật chính của đêm nay trên sân khấu vô cùng xúc động.
Nhân viên an ninh của nhà họ Tiêu đã lục soát toàn bộ khách sạn, không ai biết Tiêu Chiến lặng lẽ biến mất khi nào.
"Phí đổng sự trưởng Tiêu thì sao?"
"Phẫn nộ."
"Ừm......"
"Yên tâm, theo kế hoạch của em, tin tức hai bên đều ém xuống, không có chút gió nào lọt ra ngoài."
"Cảm ơn."
"Xời, khách khí cái gì." Tưởng Tuyên bên đó nghe như vẫn đang bận, nhanh chóng nói qua chuyện sắp xếp sau đó rồi vội cúp điện thoại.
Phó Nguyên vì sự biến mất đột ngột của Tiêu Chiến mà quay mòng mòng, Tưởng Tuyên tạm thời chưa được phép nói cho cậu biết sự thật, hắn chỉ có thể cưỡng chế cấm túc Phó Nguyên ở nhà, lúc này Phó Nguyên đang quậy, nói Tưởng Tuyên không thể hạn chế quyền tự do cá nhân của cậu.
Tưởng Tuyên thầm nghĩ, tiểu tổ tông của tôi ơi, anh không hạn chế quyền tự do cá nhân của em, em là bạn thân duy nhất của Tiêu Chiến, đi ra là bị nhà họ Vương mời đi hạn chế quyền tự do cá nhân thật đó.
.
.
Phà sẽ rời cảng sau mười phút nữa, Vương Nhất Bác đưa thẻ thông hành đã chuẩn bị trước cho nhân viên kiểm tra, xe thuận lợi lên tàu.
Tiêu Chiến bị say sóng, cho dù chỉ là cơn rung lắc nhỏ nhất cũng nhạy cảm nhận ra, phản ứng khó chịu của bụng hơi nghiêm trọng, anh từ từ tỉnh lại, mở mắt ra phát hiện cả chiếc xe đã lên phà.
Anh không biết Vương Nhất Bác đưa mình đi đâu, cũng không nảy sinh cảnh giác như lúc bình thường đối mặt với người lạ, giọng điệu nói chuyện nhạt nhẽo như nói chuyện với trợ lý của bố, anh nghiêng đầu nhìn hắn, cau mày nói: "Tôi say sóng."
Vương Nhất Bác dừng lại vài giây, nghiêng đầu mỉm cười dưới quần sáng của mặt trời, bình tĩnh lấy thuốc say sóng đã chuẩn bị sẵn, mở một chai nước khoáng đưa cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cũng không hỏi Vương Nhất Bác họ sắp đi đâu, anh uống thuốc, chắc là tác dụng tâm lý, bụng không khó chịu nữa, nằm bò lên cửa sổ xe nhìn bầu trời nối liền với biển.
Hôm nay cuối cùng trời cũng tạnh mưa, trên bầu trời đêm có thể nhìn thấy một vài ngôi sao không mấy sáng.
Vương Nhất Bác không nói gì, lặng lẽ nhìn tấm lưng Tiêu Chiến đưa về phía mình, một bộ dạng tựa hồ rất dễ dàng thỏa mãn.
Phà cuối cùng cũng cập bến, Tiêu Chiến hoàn hồn lại, phát hiện đích đến của họ là một hòn đảo xa xôi, ánh mắt kinh ngạc nhìn sang Vương Nhất Bác, hắn chuyên tâm lái xe, chừng mười lăm phút sau, xe đã lái vào một căn nhà riêng nhỏ kiểu Tây.
Hai năm trước Tiêu Chiến từng đến hòn đảo này, vì đơn xin của anh bị trả về nên đến gặp người phụ trách căn cứ ngắm sao, tuy nhiên nhân viên bảo vệ tận tâm đến mức anh không thể bước qua được cổng ngoài của căn cứ chứ đừng nói đến việc gặp người phụ trách.
Đêm đó trở lại Học viện Khoa học Thiên văn, hai mắt đỏ hoe vì tức giận, ngồi trong phòng thí nghiệm nói với Phó Nguyên, ai mà thèm đi cái căn cứ ngắm sao ở cái nơi khỉ ho cò gáy đó chứ.
Phó Nguyên hỏi, tiêu tiền cũng không vào được sao?
Không vào được, dù có bỏ bao nhiêu tiền cũng không vào được, cái căn cứ tồi tàn đó có gì hay đâu, tại sao không cho mình vào, cái lưu trình phê duyệt tồi tệ, ai duyệt, tiêu chuẩn phê duyệt là gì?
Tiêu Chiến tự lẩm bẩm cả buổi, từ ngữ khó chịu nhất mà anh dùng là từ "chết tiệt", ngày hôm sau Phó Nguyên kể lại, Tiêu Chiến nói không thể nào, anh không nói mấy lời đó đâu, một giây sau lại nói, anh không muốn đến cái căn cứ tồi tàn ở nơi khỉ ho cò gáy đó nữa.
Bây giờ anh lại đến hòn đảo này, còn khá gần căn cứ tồi tàn đó, trong lòng có chút kích động khó khống chế, không có người nghiên cứu thiên văn nào không muốn đến đây, Tiêu Chiến khẩu thị tâm phi, thầm phấn khởi, cho dù không đến được căn cứ ngắm sao, hòn đảo này vẫn là địa điểm tuyệt vời để ngắm mưa sao băng Leonids vào tối mai.
Tiêu Chiến hễ suy nghĩ là rất dễ phân tâm, ngoan ngoãn theo Vương Nhất Bác vào nhà, vừa vào cửa lớn, một con chó săn Doberman có vẻ ngoài hung dữ đã lao về phía anh, Tiêu Chiến không kịp bản ứng, trong lúc chưa hiểu gì đã bị vồ ngã ra đất.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Tiêu Chiến bị dọa sắc mặt tái xanh, việc đầu tiên nghĩ đến là lập tức nắm chặt tay Vương Nhất Bác đang ở bên cạnh.
Vương Nhất Bác không ngờ phản ứng của Rocket lại mạnh như vậy.
"Rocket!" Vương Nhất Bác ra lệnh con Doberman tên Rocket dừng lại, Rocket rất cảnh giác và cực kỳ hung dữ, ngay cả Tưởng Tuyên cũng không dám tùy tiện trêu chọc nó, Rocket chỉ nghe lệnh của Vương Nhất Bác, hắn vừa gọi, nó lập tức ngoan ngoãn ngửi ngửi người Tiêu Chiến, sau đó rời đi, quay về bên cạnh Vương Nhất Bác.
"Tiêu Chiến?" Vương Nhất Bác quỳ xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tiêu Chiến, như nâng niu một bảo vật quý giá. "Rocket không có ác ý đâu, anh đứng lên được không?"
"Không!"
Tiêu Chiến rất nhanh bình tĩnh lại, nhưng chân không nghe lời, anh bị dọa rồi, con Doberman và Vương Nhất Bác đều phải chịu trách nhiệm, Vương Nhất Bác chịu trách nhiệm nhiều nhất, vì hắn không báo trước cho anh biết trong nhà này có một con chó hung dữ.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến tự tin trút cơn giận lên Vương Nhất Bác, dùng giọng điệu không có chút uy hiếp nào cả, phối cùng khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo, lớn tiếng nói: "Không đứng lên được!"
Có vẻ như người vừa hạ gục anh không phải là Rocket mà là Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, đột nhiên phì cười, vỗ vỗ Rocket bên cạnh, nói với Tiêu Chiến: "Vậy em bảo Rocket xin lỗi anh."
Rocket dường như hiểu được ý của Vương Nhất Bác, quay người cọ vào lòng Tiêu Chiến.
Hơi thở của Tiêu Chiến ngưng trệ, anh lại nắm chặt tay Vương Nhất Bác.
====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro