Chương 15
Diêm Hải cách Tân Cảng một giờ lái xe, Tiêu Chiến do dự giữa hai lựa chọn tự lái và ngồi tàu cao tốc, tưởng tượng nếu tự lái sẽ gặp phải rất nhiều ô tô, hay ngồi cao tốc phải xếp hàng dài ở cổng soát vé thì bất tiện hơn, hai trường hợp xuất hiện trong đầu một phút, cuối cùng anh chọn tự lái.
Tài xế gia đình không yên tâm, muốn đích thân đưa anh đến Diêm Hải, nửa tháng nữa tới đón anh về.
Tiêu Chiến nói không cần.
"Chú, con có thể tự lái xe tới đó được."
Tài xế đành thôi.
Tiêu Chiến ngồi vào bàn ăn sáng, nước cam mới vắt rất ngon, khi uống nước cam, anh nhớ đến bữa trưa Vương Nhất Bác đưa anh đi ăn ở hòn đảo xa xôi, họ ăn sushi, từ quán ăn Nhật bước ra nhìn thấy một cửa hàng đồ uống đang tổ chức sự kiện, nước ép trái cây tươi giảm nửa giá, anh bảo Vương Nhất Bác mua cho anh một ly nước cam.
Nhưng nước cam dở ẹt, bỏ đường hóa học linh tinh gì đó, anh phàn nàn với Vương Nhất Bác, "Hèn gì giảm nửa giá, dở." Rồi rất tự nhiên nhét ly nước cam bị chê vào trong tay Vương Nhất Bác, bảo hắn xử lý đi.
Cách thức xử lý là thùng rác cách họ năm bước chân, bảo Vương Nhất Bác ném vào.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến sờ túi, không thấy điện thoại, anh ngừng bữa sáng giữa chừng, lên phòng ngủ trên lầu hai tìm điện thoại, pin chỉ còn 20%, đã là ngày thứ ba kể từ cái đêm anh chủ động gọi video cho Vương Nhất Bác, tối nào Vương Nhất Bác cũng gọi video cho anh nửa tiếng trước khi anh ngủ.
Đối với Tiêu Chiến, điện thoại từ trước đến nay chỉ là công cụ liên lạc, mỗi ngày về nhà, anh đều vứt nó ở phòng khách tầng một, ai trong nhà nhìn thấy sẽ giúp anh sạc pin, ngày hôm sau ra ngoài, anh sẽ tiện tay ném nó vào túi.
Mấy ngày nay không thấy điện thoại của anh trong phòng khách, dì giúp việc có tìm một lần, tưởng Tiêu Chiến đặt ở chỗ khác, dì lên lầu gõ cửa phòng, định hỏi thì thấy Tiêu Chiến đang cầm điện thoại, hình như đang nói chuyện với ai đó.
"Dì, dì tìm con có việc gì à?"
"Không có không có, lát nữa con nhớ tự sạc pin điện thoại, dây sạc dì để trên bàn cho con, được chứ?"
"Được, cảm ơn dì."
Tuy nhiên, Tiêu Chiến vẫn chưa hình thành thói quen này, chuẩn bị lên đường đến Diêm Hải mới phát hiện pin chỉ còn 20%.
Trở lại phòng ngủ, anh lấy dây sạc trên bàn bỏ vào túi, xuống lầu về lại phòng ăn, cầm điện thoại chụp ảnh ly nước cam, gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác: Đây mới là nước cam mới vắt chính cống, rồi tiếp tục dùng bữa sáng.
Mẹ Tiêu ngồi đối diện với Tiêu Chiến, mấy lần muốn nói lại thôi, vì Tiêu Chiến đang sử dụng điện thoại chụp ảnh như phần lớn mọi người, không coi điện thoại là một vật dụng có cũng được không có cũng được, đây là một chuyện khiến bà vô cùng tò mò.
Suy cho cùng, trong trường hợp bình thường, Tiêu Chiến chỉ chia sẻ những hiện tượng thiên văn kỳ diệu và ngoạn mục mà anh chụp được với Phó Nguyên hoặc nhóm các nhà nghiên cứu tại Viện Khoa học Thiên văn.
Đối với Tiêu Chiến, mong muốn chia sẻ chỉ cần thiết khi nói đến chia sẻ học thuật.
Ăn sáng xong, tài xế giúp bỏ hành lý vào cốp xe, dặn Tiêu Chiến không được chạy quá tốc độ, không được lái nhanh, Tiêu Chiến chớp mắt trịnh trọng đảm bảo: "Con sẽ tuân thủ nghiêm ngặt luật lệ giao thông."
Đương nhiên không thể thừa nhận anh từng có ý tưởng phi thực tế về làn đường cao tốc không giới hạn tốc độ ở Tân Cảng.
Tài xế lắc đầu mỉm cười: "Được được được, tuân thủ nghiêm ngặt."
Sở dĩ có sự nhắc nhở này là vì một ngày sau khi Tiêu Chiến lấy được bằng lái xe, anh đã hỏi Tân Cảng có đường không hạn tốc không.
"Đường không hạn tốc là gì?"
"Ở Đức có một đường cao tốc không giới hạn tốc độ, mọi người có biết không?"
Tiêu Thịnh lắc đầu, ông không quan tâm Đức có con đường này không, sau khi nhận được câu trả lời phủ định, Tiêu Chiến bất lực thở dài, lộ ra vẻ mặt rất thất vọng: "Ở Tân Cảng có quá nhiều xe, bọn họ lái xe chậm quá, còn chửi bới, chỗ này tắc đường, chỗ kia cũng tắc đường."
Tiêu Thịnh dở khóc dở cười, nhấn mạnh tầm quan trọng của luật lệ giao thông với Tiêu Chiến, nói với con trai, Tân Cảng không có đường cao tốc không giới hạn vận tốc, ít nhất trong hai mươi năm tới cũng không có quy hoạch này, Tiêu Chiến dạ dạ chiếu lệ, không muốn nghiêm túc cùng bố đi sâu vào chủ đề này.
Bởi vì anh nhất định sẽ tuân thủ luật lệ giao thông, cảm thấy bố không cần thiết phải nhấn mạnh những điều này với anh.
.
.
Tiêu Chiến một mình lái xe đến Diêm Hải, trước khi lên cao tốc mới nhận được tin nhắn trả lời, anh không xem, đến khi tìm được khu dịch vụ đỗ xe tạm thời trên cao tốc mới mở điện thoại ra xem.
Vương Nhất Bác trả lời: Thật sao? Chính cống đến mức nào?
Tin nhắn thứ hai: Lúc nãy đang chạy bộ, không kịp trả lời anh
Tin nhắn thứ ba là: Anh đã khởi hành chưa? Tự lái hay ngồi cao tốc.
Tiêu Chiến không thích nhắn tin, cũng không thích gọi điện, nhưng vì đối phương là Vương Nhất Bác nên anh nghĩ không sao, anh sẽ chủ động gọi điện cho hắn, nói mình tự lái, đã lên cao tốc, đang ở khu dịch vụ nghỉ ngơi, còn nửa tiếng nữa mới đến thành phố Diêm Hải.
"Vương Nhất Bác, anh hỏi em một câu." Tiêu Chiến dựa vào vô lăng, giọng điệu nghiêm túc.
"Anh hỏi đi." Vương Nhất Bác vừa về đến nhà, cởi quần thể thao, kết nối điện thoại với loa Bluetooth trong phòng tắm, mở vòi nước rửa mặt, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng nước chảy, hỏi em đang làm gì.
"Em đang rửa mặt, anh tiếp tục hỏi đi."
"Được." Tiêu Chiến điều chỉnh tư thế ngồi, "Em có biết ở Đức có đường cao tốc không giới hạn tốc độ không?"
Vương Nhất Bác ừm một tiếng, không vì câu hỏi đột ngột từ trên trời rơi xuống của Tiêu Chiến mà qua loa, hắn nghiêm túc trả lời, "Em biết, sao vậy?"
"Em biết!"
"Em biết."
"Anh muốn đi, em đã đi qua chưa? Nếu em chưa đi qua, có thể đi cùng anh không?"
Tiêu Chiến đợi một lúc, cảm thấy mình đã đưa ra một yêu cầu có phần khó khăn với Vương Nhất Bác nên muốn bỏ qua chủ đề này.
"Em chưa từng đến đó, Tiêu Chiến, anh muốn em đi cùng anh à?" Giọng của Vương Nhất Bác rất nhẹ nhàng, im lặng hơn mười giây mới hỏi ngược Tiêu Chiến, thật ra hắn muốn hỏi Tiêu Chiến định làm bạn với hắn bao lâu, đồng thời trong não nhanh chóng dựng lên một giả định, nếu họ mãi mãi chỉ có thể là bạn, liệu hắn có còn sẵn sàng cùng Tiêu Chiến làm bất cứ điều gì vô điều kiện không?
Câu trả lời là có, Vương Nhất Bác không muốn Tiêu Chiến để hắn chờ đợi quá lâu.
"Anh muốn." Tiêu Chiến trả lời như vậy, không biết tại sao, anh chỉ biết chỉ cần nói như vậy, Vương Nhất Bác nhất định sẽ làm, hắn luôn mang đến cho anh cảm giác trầm ổn khác hẳn những người khác, như thể chỉ cần Vương Nhất Bác hứa, vậy thì Tiêu Chiến sẽ không cần dùng não hoài nghi tính xác thực của lời hứa này.
"Anh phải lái tiếp đây, tạm biệt, Vương Nhất Bác."
"Chú ý an toàn, tới nơi gọi cho em."
"Được." Tiêu Chiến giống như cậu bé ngoan ngoãn và vâng lời nhất trường mẫu giáo, hứa với Vương Nhất Bác đến nơi sẽ gọi ngay, đồng thời nhấn mạnh: "Anh rất tuân thủ luật giao thông, cho nên rất an toàn."
Vương Nhất Bác dường như phì cười, nhưng chắc là điện thoại đặt hơi xa, Tiêu Chiến nghe không rõ, anh cúp điện thoại, tâm trạng trở nên hơi kỳ lạ, mím môi cười, chọn một bài hát trong danh sách nhạc yêu thích của mình, bật nó lên, lại lái xe vào cao tốc.
Vào đông rồi, nắng chín giờ sáng không còn gay gắt và chói lóa như mùa hè, chiếu vào trong xe có hơi ấm, khiến Tiêu Chiến nhớ đến lúc anh và Vương Nhất Bác ở một mình, cảm giác vừa ấm áp vừa bá đạo của tin tức tố alpha bao lấy anh thật chặt.
Tâm trạng Tiêu Chiến tốt lạ thường, chiếc xe bon bon trên đường bằng tốc độ hợp pháp, nhưng nhịp tim của mình nhanh bất hợp lý, và anh không bài xích trải nghiệm xa lạ này.
Giọng nam ca sĩ nhẹ nhàng, chậm rãi, du dương
In slow motion
Can't hide the way I feel for you
Wanna know what this is
Cos it's all I care about
......
Tiêu Chiến nóng lòng muốn đến Diêm Hải càng sớm càng tốt, muốn chia sẻ bài hát này với Vương Nhất Bác càng sớm càng tốt, anh muốn hỏi Vương Nhất Bác, thích ngoại trừ phải lòng, cảm mến, rung động thì còn cảm giác nào khác có thể giải thích hiện tượng này không, nếu là có, vậy cảm giác đó như thế nào?
Anh cần một số tài liệu tham khảo để chứng minh câu trả lời mà anh có trong đầu.
.
.
Vương Nhất Bác vừa từ phòng tắm đi ra thì nhận được điện thoại của Vương Hiển Chương, đối phương không định giả vờ khách sáo với hắn, đi thẳng vào vấn đề: "Là mày đưa Tiêu Chiến rời khỏi lễ đính hôn."
"Lúc này anh không nên quan tâm vấn đề này mới phải." Vương Nhất Bác cười lạnh, gọi Rocket tới, Rocket nghe lệnh, nhanh chóng chạy về phía Vương Nhất Bác, hắn đổ ít thức ăn cho chó, sờ đầu Rocket, thản nhiên nói: "Giờ mới hỏi, không phải đã muộn sao?"
"Vương Nhất Bác!"
"Rocket, chào đi." Vương Nhất Bác búng ngón tay cái tách, chỉ vào điện thoại của mình, Rocket rất thông minh, hung hăng sủa ầm ĩ hai tiếng vào màn hình.
Vương Hiển Chương tức giận cầm ly nước bên cạnh ném vào tường, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vương Nhất Bác, mày chỉ muốn cổ phần của nhà họ Vương thôi mà, tao cho mày là được, hà tất phải tốn sức gây chuyện như vậy?"
"Ai nói với anh tôi muốn cổ phần nhà họ Vương." Vương Nhất Bác lạnh lùng nói: "Tôi chẳng ham."
"Vậy mày muốn gì?"
Vương Hiển Chương vốn cho rằng Vương Nhất Bác chỉ là một quân cờ bị nhà họ Vương vứt bỏ, một thằng nhãi thì tạo được gợn sóng gì ở Tân Cảng, đương nhiên không đặt hắn vào trong mắt.
Vương Kiêm là bố của Vương Hiển Chương và Vương Nhất Bác, trước khi kết hôn với mẹ của Vương Nhất Bác, Tưởng Nhu, ông đã có một cuộc hôn nhân "hữu thực vô danh", ngoại trừ việc không có giấy chứng nhận, ông có mọi thứ mà một gia đình bình thường nên có, Vương Hiển Chương là đứa con đầu tiên của ông.
Vương Kiêm gặp Tưởng Nhu khi tham dự một bữa tiệc, ông bị choáng ngợi bởi tiệc tùng xa hoa của giới thượng lưu, tham lam muốn trèo cao, cho nên lừa Tưởng Nhu, để Tưởng Nhu cam tâm tình nguyện kết hôn với ông.
Sau khi kết hôn, Tưởng Nhu rất nhanh đã có thai, khi Vương Hiển Chương và mẹ hắn xuất hiện tại nhà họ Vương, bà mới biết mình đã luôn bị lừa dối, vô cùng ân hận, đệ đơn ly hôn, nhưng đã quá muộn, Vương Kiêm dùng thủ đoạn bẩn thỉu, chuyển nhượng số cổ phần mà ông cụ để lại cho con gái sang tên mình.
Tưởng Nhu sinh Vương Nhất Bác đã ly hôn với Vương Kiêm, tay trắng ra đi, chỉ mang theo Vương Nhất Bác, Vương Kiêm cho bà một số tiền, không hề nhắc một chữ về việc giữ Vương Nhất Bác lại.
Sau khi ly hôn, Tưởng Nhu trở lại viện nghiên cứu khoa học, tiếp tục làm giáo viên, bà không còn mặt mũi nào để quay lại gặp ông cụ, một mình nuôi nấng Vương Nhất Bác cho đến khi Vương Nhất Bác vào cấp hai, có khả năng sống độc lập, Tưởng Nhu thôi việc ở viện nghiên cứu khoa học, rời Tân Cảng và không bao giờ quay trở lại.
Bà yêu con trai, nhưng tính cách kiêu ngạo cũng khiến bà không thể bình tĩnh đối mặt với con, điều đó không ngừng nhắc nhở rằng bà đã từng bị một người đàn ông lừa xoay mòng mòng, đoạn hôn nhân đó là nỗi ô nhục duy nhất trong cuộc đời bà.
"Vương Nhất Bác, rốt cuộc mày muốn gì?"
Bề ngoài, Vương Hiển Chương là phú nhị đại có danh tiếng tốt, mấy năm trước đã tham gia chính trị, trông có vẻ khiêm tốn, không thu hút sự chú ý của người khác, thực ra hắn mượn thân phận này tham gia một số dự án mà tổ chức tài chính nhà nước bị cấm tham gia, hiện tại vốn có vấn đề, như quả cầu tuyết lăn, mắt thấy sắp không giấu được nữa, hắn muốn mượn sự giúp đỡ của nhà họ Tiêu, vay vốn từ dự án khách sạn khu phía Nam Tân Cảng để lấp lỗ hổng, không ngờ giữa chừng Vương Nhất Bác xuất hiện, phá hỏng kế hoạch của hắn, mà Vương Nhất Bác, dường như không chỉ muốn cướp từ tay hắn hạng mục này.
"Không muốn gì cả, tôi chỉ hợp tác điều tra, kể lại những gì tôi biết."
"Vương Nhất Bác!" Vương Hiển Chương biết mình không còn đường thoát, đã đến mép vực, có chết cũng phải kéo theo người lót lưng, đột nhiên hừ lạnh, "À phải rồi, mày biết Tiêu Chiến mà ha, mày có nhiều cách đối phó tao như vậy, tại sao lại chọn hạ sách đưa Tiêu Chiến đi khỏi lễ đính hôn? Tiêu Chiến à Tiêu Chiến, thật thú vị."
"Vương Hiển Chương, đừng đụng đến Tiêu Chiến."
"Hê hê hê..." Vương Hiển Chương cười lớn, cúp điện thoại.
Rocket dường như nhận ra sự thay đổi tâm trạng của chủ nhân, ngoan ngoãn đứng trước mặt chủ nhân, Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn về phương xa, sau đó ngồi xổm xuống, vẻ mặt nghiêm túc thì thầm với Rocket, "Rocket..."
.
.
Tiêu Chiến đến thành phố Diêm Hải, việc đầu tiên anh làm sau khi đỗ xe là gọi điện cho Vương Nhất Bác, nhưng gọi hồi lâu mà không ai bắt máy, màn hình cứ hiển thị đang gọi, anh đành phải gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác, nói anh đã đến Diêm Hải.
Vấn đề đầu tiên anh muốn hỏi không được hỏi ngay tức khắc khiến tâm trạng hơi sa sút, còn chưa kịp tiêu hóa cảm xúc cá nhân thì đã được người phụ trách phòng thí nghiệm mới ở Diêm Hải nồng nhiệt mời đến căn cứ, vậy là phải gửi thêm một tin nhắn cho Vương Nhất Bác, bảo hắn một tiếng sau phải gọi lại cho anh.
Không may là một tuần tiếp theo Vương Nhất Bác cực kỳ bận, nhận được tin nhắn báo bình an của Tiêu Chiến, hắn đã gọi lại cho anh trong thời hạn đã hẹn, nói tuần tới hắn có việc quan trọng phải xử lý.
"Ồ, vậy em phải nhận điện thoại của anh đúng giờ."
"Tiêu Chiến, em không đảm bảo sẽ nhận cuộc gọi đúng giờ được."
"Thế thôi vậy." Tiêu Chiến đứng trong không gian mô phỏng của căn cứ thí nghiệm mới, ngẩng đầu nhìn trần nhà mô phỏng bầu trời đêm, nói như thể không có cách nào để tức giận với Vương Nhất Bác: "Không gian mô phỏng trong phòng thí nghiệm mới không đẹp như những gì chúng ta thấy ở căn cứ ngắm sao ở đảo."
"Hửm? Không đẹp à?" Giọng điệu của Vương Nhất Bác dịu dàng đến mức gần như không nghe ra một giây trước hắn vừa gây chiến với người ta.
"Không đẹp." Tiêu Chiến thở dài, "Bây giờ anh có hơi nhớ em."
====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro