Chương 13
Hoàng hôn trong thành phố được tạo nên từ những dòng xe cộ và dòng người tấp nập, những tòa nhà văn phòng cao chót vót tận mây, hệt như cảnh hoàng hôn đẹp xuất sắc của một cảnh phim được dựng sau hậu kỳ.
Tiêu Chiến lại áp mặt vào cửa sổ ô tô, như một đứa trẻ đi học về luôn tò mò về thế giới, thậm chí còn đếm từng thân cây lùi với tốc độ cao ở hai bên đường.
Anh nói với Vương Nhất Bác có thể đi siêu thị, đồng thời cũng hy vọng hắn sẽ quên chuyện đó đi, bởi vì anh không sẵn lòng 100%, nhưng Vương Nhất Bác đã đưa ra lý do anh không thể từ chối, hắn nói muốn công bằng, cho nên nhất định phải cùng hắn đi siêu thị một lần.
Tiêu Chiến lơ đãng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, hối hận vì sao vừa rồi lại đòi Vương Nhất Bác thử ăn bánh matcha, nếu không thử, anh và hắn sẽ không xảy ra cuộc trao đổi này.
Tiêu Chiến lặng lẽ thở dài, cảm thấy mình thiệt thòi to, đập trán vào cửa kính ô tô.
Vương Nhất Bác không khỏi bật cười.
"Đắc ý lắm chứ gì?" Tiêu Chiến tức giận quay người lại lườm hắn, thấy nụ cười treo trên khóe môi kia, bỗng chốc không còn quá giận nữa.
"Hả? Phải." Vương Nhất Bác trả lời.
Hoàng hôn lúc chạng vạng trải dài vô tận trên bầu trời, trong xe rất yên tĩnh, Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác vài giây, cảm giác như mình đang trốn trong một chiếc phi thuyền trôi nổi trong vũ trụ, tất cả mọi thứ đều lơ lửng, chậm rãi.
Năm bốn tuổi bị tách khỏi bố mẹ trong đám đông ở siêu thị, tiếng ồn ào và chen chúc kéo đến từ mọi hướng, những âm thanh đó thường xuyên tái hiện trong tâm trí, anh vẫn nhớ hình ảnh nhân viên ở trung tâm dịch vụ khách hàng kiên nhẫn thông báo qua micrô, đọc đi đọc lại: "Phụ huynh của bé Tiêu Chiến, con của quý vị đang đợi quý vị ở trung tâm dịch vụ khách hàng tầng một, mời phụ huynh của bé Tiêu Chiến nhanh chóng đến trung tâm dịch vụ khách hàng ở tầng một đón bé."
Khách hàng thong thả đẩy xe đi ngang qua trung tâm dịch vụ khách hàng, một số người sẽ liếc mắt nhìn đứa trẻ đang ngồi trên ghế.
Tiêu Chiến cúi đầu, lén nhìn bước chân qua lại không ngừng, cáu kỉnh nhắm mắt lại, tức tối suy nghĩ, sau này mình sẽ không bao giờ đến siêu thị nữa.
Về sau bố mẹ có gọi đi, anh chưa đồng ý lần nào, sau trải nghiệm đó, Tiêu Chiến mới dần yêu thích ngắm nhìn bầu trời.
Lúc đầu chỉ ngắm sao vào ban đêm và quan sát mây vào ban ngày, về sau thì chủ động xin bố mẹ đăng ký tham gia trại hè phổ biến khoa học thiên văn cho trẻ em.
Tiêu Chiến thích những thứ không ồn ào và yên tĩnh như thế này.
Nhưng bây giờ, Tiêu Chiến phát hiện mình có thể có được khoảnh khắc yên tĩnh như vậy ở bên cạnh Vương Nhất Bác, tạm thời trốn vào trong một con tàu vũ trụ mang tên Vương Nhất Bác trôi nổi ngoài không gian, chậm rãi và an toàn.
Anh đột nhiên muốn nói với hắn rằng thành phố này dày đặc thép và bê tông, Vương Nhất Bác em có biết không, khi còn nhỏ, anh thích ôm máy tính mở bản đồ sao điện tử, nghiên cứu các ngôi sao trên bầu trời mỗi đêm, nhưng lúc đó, anh thậm chí còn không thể nhận ra sao Bắc Đẩu dễ nhận biết nhất, ở thành phố không thấy được nhiều sao, nếu muốn ngắm sao, anh phải chạy đến một nơi rất xa rất cao, mặc dù lần nào cũng có tài xế đưa đi, nhưng anh hy xọng sau này nếu em rảnh, em sẽ đi cùng anh.
Tiêu Chiến cuối cùng cũng không nói, bởi vì cảm thấy nói ra lời này, tựa hồ là đang ra lệnh cho Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến căng thẳng ấn vào tim, phát hiện nó đập hơi bất thường, cho dù nhìn thấy sao băng thần kỳ và xinh đẹp cũng không đập như thế này.
Anh hy vọng có thể tìm ra manh mối nào đó để giải thích nhịp tim nhanh của mình, nhưng vì không có vật tham khảo hay người nào để tham khảo nên anh vẫn không thể phân tích nguyên nhân.
Thấy Tiêu Chiến lại xuất thần, Vương Nhất Bác vươn tay ra trước mặt anh búng cái tách, trêu Tiêu Chiến có khả năng hồn lìa khỏi xác mọi lúc mọi nơi, Tiêu Chiến nghiêm mặt: "Anh không có hồn lìa khỏi xác."
"Tới nhà anh rồi."
"Ừm."
Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến tới cửa nhà, Tiêu Chiến đang ngồi ở ghế phụ, một tay chuẩn bị mở cửa xe, tay còn lại nhéo tay Vương Nhất Bác, hỏi hắn có đau không.
"Hửm? Không đau lắm."
"Ừm." Tiêu Chiến không giải thích tại sao mình lại làm như vậy, sau khi tạm biệt Vương Nhất Bác, anh xuống xe, trên đường đi vào nhà ngoái đầu nhìn lại ba lần, chiếc xe ngầu đét vẫn đậu ở đó, anh vẫy tay chào Vương Nhất Bác lần nữa, bảo hắn về đi.
"Biết rồi, anh vào nhà đi rồi em về."
Tiêu Chiến gật đầu đi vào nhà, cô bếp đang chuẩn bị bữa tối, Phó Nguyên thì ngồi trong phòng khách, tay cầm một bát trái cây đã được cắt thành từng miếng nhỏ.
Phó Nguyên nhìn thấy Tiêu Chiến, vui vẻ vẫy tay, cảm khái nói: "Mỗi lần tới nhà anh đều có thật nhiều đồ ăn ngon."
"Em không định nói cho anh biết là bí mật gì sao?" Tiêu Chiến sờ lên tuyến thể có chút ngứa ngáy trên gáy mình, dường như nhiệt độ cơ thể anh sẽ tăng lên mỗi khi ở bên Vương Nhất Bác lâu.
Đúng như lời thầy nói khi học lớp sinh lý omega trước đây.
Omega bình thường khi gặp alpha có mức độ tương thích cực cao sẽ vô thức tiết ra tin tức tố, nhưng Tiêu Chiến không phải omega bình thường, anh là omega hệ chữa lành, trừ phi bản thân tự nguyện, bằng không rất khó bị ảnh hưởng bởi alpha khác và giải phóng tin tức tố một cách thụ động.
Nói cách khác, trong tình huống bình thường, anh sẽ không bị động phát tình, và alpha cấp độ bình thường cũng không thể ảnh hưởng đến anh, vì vậy trước đây chưa bao giờ xảy ra tình huống này.
Omega hệ chữa lành chỉ khi đồng thời đáp ứng được hai điều kiện mới bị động tiết ra tin tức tố, một là đối phương là alpha cấp S, hai là alpha cấp S cố ý và chủ động tiết ra tin tức tố với anh.
Anh không biết cấp bậc tin tức tố của Vương Nhất Bác, nên phản ứng lạ lùng tiết ra tin tức tố một cách thụ động này khiến anh cảm thấy hơi phiền.
"Đúng, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh, chúng ta vào phòng anh rồi nói."
"Được."
Tiêu Chiến dẫn Phó Nguyên lên lầu, sau khi đóng cửa lại, anh đi tìm miếng dán ức chế tin tức tố mới, bất đắc dĩ phàn nàn với Phó Nguyên: "Chắc anh bị bệnh, gần đây tin tức tố hơi khó kiểm soát."
"Hả? Có nghiêm trọng không? Chẳng phải anh không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố alpha bình thường sao?"
"Anh không biết." Tiêu Chiến lắc đầu, vẻ mặt rất thất vọng, "Chắc anh bị bệnh thật rồi."
Phó Nguyên chống cằm, trầm ngâm suy nghĩ, kinh nghiệm của mình không giúp được gì nhiều cho Tiêu Chiến, bèn tiếc nuối nói: "Em không giúp được anh, em chỉ là omega bình thường, nếu có alpha khác cố ý tiết tin tức tố áp chế, em không có cách nào chống cự, nhưng rất may là em không gặp phải tình huống này, vì tuyến thể của em khi sinh ra đã bị tổn thương, có lúc không cảm nhận được tin tức tố của alpha, he he, cũng tuyệt mà ha!"
"À... vậy em thật may mắn." Tiêu Chiến lộ ra vẻ mặt chân thành và hâm mộ.
"Nhưng mà! Khi ở cùng Tưởng Tuyên, em sẽ bị... bị ảnh hưởng, Tưởng Tuyên đưa em đi khám, bác sĩ nói độ tương thích của em và Tưởng Tuyên rất rất rất cao, cho nên em cảm nhận được."
"Kỳ tích y học!" Tiêu Chiến hơi mở to mắt, giơ ngón tay cái lên với Phó Nguyên, nhưng anh không muốn khen Tưởng Tuyên, nên khen Phó Nguyên có năng lực tự chữa lành, đây là kỳ tích y học.
Anh bước mấy bước, nhảy lên giường mình, ôm gối, tựa cằm vào gối, hai má phồng lên, quyết định một ngày nào đó sẽ đến bệnh viện kiểm tra, tốt nhất là khi Vương Nhất Bác rủ anh đi siêu thị, chỉ cần giả vờ ốm là có thể tránh được cái hẹn đáng sợ rồi.
Tiêu Chiến không khỏi khen ngợi sự thông minh của chính mình.
"Em nói đi, em phát hiện ra bí mật gì?" Tiêu Chiến vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, để Phó Nguyên ngồi xuống, bởi vì ngẩng đầu sẽ mỏi cổ.
"Quan trọng!" Phó Nguyên nín thở lấy điện thoại di động ra.
.
.
Hôm nay cậu chỉ có tiết học buổi sáng, sau khi tan học liền trở về căn hộ Tưởng Tuyên mua cho, thường thì rất muộn Tưởng Tuyên mới về, vì hắn bận mà, nhưng không hiểu sao hôm nay lại về rất sớm.
Tưởng Tuyên nói đến hẹn Vương Nhất Bác bàn chuyện công việc, sau đó đi gặp người của cục quản lý, gặp xong liền chạy thẳng về nhà.
Phó Nguyên rất ít hỏi thăm Tưởng Tuyên chuyện công việc, hắn cho cậu tiền, tài trợ cậu học đại học, mua nhà cho cậu ở, còn cậu thì thích Tưởng Tuyên, cho nên cậu hi vọng hắn sau khi giải quyết xong những việc mệt mỏi ở bên ngoài, về nhà rồi thì không phải lo lắng bất cứ điều gì nữa, chỉ cần thư giãn là được.
Có lẽ là bởi vì hiếm khi nhìn thấy Tưởng Tuyên vào ban ngày, cho nên Phó Nguyên kinh ngạc quên mất quy tắc, hỏi hắn hôm nay không cần phải đi làm sao, sao lại về nhà sớm vậy.
"Hôm nay thất sách rồi."
"Cái gì?"
"Nếu biết hôm nay Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến lên du thuyền thì anh cũng sẽ đưa em đi."
"Tại sao?"
Tưởng Tuyên nhìn Phó Nguyên hồi lâu, thở dài nói không tại sao hết, sau đó ôm cậu ngồi trên ghế treo ngoài ban công, bắt đầu nói mấy câu rất vô lý.
Nói hắn và Vương Nhất Bác đã quen biết nhau rất nhiều năm, lúc ở London Vương Nhất Bác từng giúp đỡ hắn, Vương Nhất Bác là một người đáng để kết bạn.
"Nhưng Vương Nhất Bác trông rất hung dữ." Phó Nguyên kể với Tưởng Tuyên về hôm gặp Vương Nhất Bác trong phòng thí nghiệm của Viện Khoa học.
Tưởng Tuyên nhướng mày, cười lớn ha ha, nói Vương Nhất Bác không kiềm được.
"Ý anh là gì?"
"Không có gì, sau này em sẽ biết."
Tân Cảng không phải là một địa điểm lớn, không khó để Vương Hiển Chương điều tra ra việc Tiêu Chiến ngày hôm đó làm sao rời khỏi tiệc đính hôn, nếu không có Tưởng Tuyên giúp, Vương Hiển Chương sẽ không mất nhiều ngày như vậy để tìm kiếm.
Vương Hiển Chương và Tưởng Tuyên bề ngoài là đối tác làm ăn, đương nhiên là hắn tò mò không biết Vương Nhất Bác đã mang lại lợi ích gì cho Tưởng Tuyên mới khiến hắn đối đầu với nhà họ Vương, giúp đỡ một người hỏi thân phận thì không có thân phận, hỏi địa vị thì không có địa vị ở Tân Cảng như Vương Nhất Bác.
Khi Tưởng Tuyên nhận được cuộc gọi từ Vương Hiển Chương, hắn nhìn màn hình hiển thị dụi mắt, như đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn không nói Phó Nguyên tránh mặt, chỉ nói cậu giữ im lặng.
"Vương đại công tử."
"Tưởng Tuyên, người đưa Tiêu Chiến rời khỏi tiệc đính hôn chính là Vương Nhất Bác?" Rõ ràng là Vương Hiển Chương đã điều tra ra được gì đó.
"Làm sao tôi biết được? Tôi chỉ là công ty bảo vệ."
"Thật sao?"
"Chuyện của nhà họ Vương các anh, hỏi một người ngoài như tôi hình như không thích hợp cho lắm."
"Cậu cũng biết đây là chuyện của nhà họ Vương chúng tôi, Tưởng Tuyên à Tưởng Tuyên ơi, thằng em trai phế vật của tôi đã cho cậu lợi lộc gì? Để cậu đối đầu với tôi?"
"Đều là nhận tiền hành sự, người làm ăn như chúng ta, chỉ cần kiếm được tiền."
Sau đó nói gì nữa Phó Nguyên không nhớ, cậu dựa lên người Tưởng Tuyên, nghe rất rõ người bên kia điện thoại, khi nghe được Vương Hiển Chương cùng Vương Nhất Bác có quan hệ anh em thì khiếp sợ tịt họng, chỉ ngơ ngác nhìn Tưởng Tuyên, cậu muốn ngay lập tức báo cho Tiêu Chiến biết tin này.
.
.
Tiêu Chiến ngơ ngác nghe Phó Nguyên nói, đầu hơi cúi, lúng túng kéo góc gối, đầu óc trống rỗng, không thể tiêu hóa được một số suy đoán vô căn cứ của Phó Nguyên.
Ví dụ như Phó Nguyên nói: "Thì ra hai người đó là anh em!"
"Vương Nhất Bác tiếp cận anh là có mục đích!"
"Tưởng Tuyên còn nói, còn nói Vương Nhất Bác thích anh, thì ra thích anh cũng có mục đích! Tiêu Chiến, anh bị Vương Nhất Bác lừa rồi, anh ta thật xấu xa!"
"Anh ta đưa cho anh thư chấp thuận vào căn cứ ngắm sao, phi gian tức đạo."
Một lúc lâu sau Tiêu Chiến mới ồ một tiếng, hỏi Phó Nguyên có nhìn thấy điện thoại của anh không, cậu nhìn xung quanh, nhớ ra điện thoại của Tiêu Chiến lúc anh vừa về nhà đã đặt trên bàn ở phòng khách.
"Ở tầng dưới, em đi lấy cho anh."
"Được, cảm ơn em."
Phó Nguyên chạy xuống lầu.
Tiêu Chiến mặt không biểu tình đi đến bên cửa sổ, vị trí lần đầu tiên nhìn thấy xe Vương Nhất Bác đỗ ven đường.
Anh đột nhiên cảm thấy hơi buồn, lúc nhỏ, đã có bản đồ sao đối chiếu vẫn không tìm được sao Bắc Đẩu, lớn lên rồi đến cả kẻ lừa đảo dễ nhận biết nhất cũng không nhận ra.
Ở trên đảo, anh hỏi Vương Nhất Bác, em có lừa anh không?
Vương Nhất Bác nói không.
Tiêu Chiến nghĩ, mình lên nhầm tàu không gian rồi.
====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro