Chapter 1
Cơn mưa ngoài xe không lớn, nhưng lại kéo dài vô tận, bầu trời âm u, đè nén thẳng vào lòng người.
Bạch Triều ngồi sau khó chịu bất an, đi được nửa đường, anh không nhịn được nữa mà gọi Tiêu Chiến.
"Cậu không sợ chút nào sao?"
Bên kia chỗ ngồi, Tiêu Chiến say sưa nhìn những giọt mưa điểm trên cửa kính, anh nghe vậy quay đầu: "Sợ?"
"Cậu với tôi..." Bạch Triều chỉ tay qua lại, "...đều phản bội cậu ấy."
Phản bội, lời chỉ trích nghiêm trọng như vậy, không đủ sức nặng với đôi tai của Tiêu Chiến. Anh nhếch khoé môi: "Phải đối mặt thôi."
"Quả thực, tôi chuyển công tác đến Trung Ưu, cùng ngành với cậu ấy, sớm muộn cũng sẽ gặp. Nhưng cậu..."
Bạch Triều do dự nói, Tiêu Chiến hiểu ý của anh, chi nhánh ở Mỹ mặc dù nhỏ, nhưng cách xa tập đoàn và có thế giới riêng, Tiêu Chiến được cử sang Mỹ đã 3 năm kể từ khi gia nhập Trung Ưu, sắp được thăng chức tổng giám đốc, sao trong lúc quan trọng lại chạy về tập đoàn để khuấy vũng nước đục này.
"Tôi có việc muốn làm, nhất định phải quay về tập đoàn."
"Nhưng một khi cậu quay lại, việc đầu tiên cậu phải làm là thu mua công ty của cậu ấy, có khả năng cậu ấy vẫn chưa biết đó là cậu."
Nếu như biết, oán cũ sẽ lại thêm vào thù mới.
Tiêu Chiến lắc đầu cười khổ, tầm mắt lại hướng về phía cửa xe, nhìn vào khoảng không giữa trời đất.
"Tôi chuẩn bị tâm lý rồi."
▼
▼
▼
Chiếc xe đậu bên ngoài khuôn viên của Dao Quang, nhân viên bảo an không cho vào trong, tài xế thò đầu ra ngoài, định nói chuyện: "Chúng tôi từ tập đoàn Trung Ưu, tới để họp."
Bảo an xua tay: "Biển số xe này không có ghi chép."
"Chúng tôi đã báo trước biển số xe rồi!" Tài xế có chút sốt ruột, "Trời vẫn đang mưa, anh châm chước một chút."
"Xin lỗi, xe của khách đều không được vào nếu không có thông báo."
Bảo an nhất quyết, tài xế vẫn muốn tranh luận, Tiêu Chiến gọi anh ta: "Không sao, chúng ta đi bộ vào."
"Nhưng mà, trên xe không có ô."
"Không sao."
Tiêu Chiến mở cửa xuống xe, Bạch Triều cũng đi theo, họ lấy chứng minh thư theo quy định. Bảo an yêu cầu điền phiếu, Tiêu Chiến hôm nay không đeo kính áp tròng, không nhìn rõ chữ, Bạch Triều tiện tay viết thay anh, ở cột người điền phiếu viết xuống ba chữ "Vương Nhất Bác".
Ở giữa cổng lớn và toà nhà văn phòng là một "đại lộ cảnh quan", hai bên trồng cây xanh, cành lá rậm rạp đan thành từng ô, trong mắt Tiêu Chiến là một mảng xanh mờ ảo. Tuy nhiên, không đeo kính áp tròng cũng không cản trở anh bước về phía trước, Tiêu Chiến đã từng hầu như ngày nào cũng đi trên con đường này, nhắm mắt lại cũng biết toàn bộ cảnh quan đại lộ phải đi bao nhiêu bước.
3 năm ly biệt không làm ký ức phai nhạt, mỗi bước anh đi, giọng nói trong tâm trí càng trở nên sống động hơn.
"Ây da!"
"Tổ tông, có thể nhìn đường cẩn thận không?"
"Con đường của em toàn ổ gà, còn trách anh?"
"Bố em đã đặc biệt rải những viên gạch nhỏ màu xanh đầy phong cách này đấy."
"Bố em và anh cùng rơi xuống nước..."
"Được, được, đuợc, em hứa, đợi em chính thức tiếp quản công ty, em sẽ cạy hết gạch và lát sàn"
"Haha, Vương Nhất Bác, em thật không có nguyên tắc."
"Ông ấy là ba của em, anh là tổ tông của em, tính ra ông ấy cũng nghe anh."
3 năm qua rồi, những viên gạch xanh nhỏ dưới chân anh vẫn chưa được thay thế bằng sàn, giờ anh bước đi cũng không có ai bảo vệ.
▼
▼
▼
Bước vào toà nhà, quầy lễ tân không có người trông. Cửa kính dẫn đến thang máy yêu cầu xác minh dấu vân tay, Bạch Triều tự nhủ rồi bước tới: "Cậu nói xem dấu vân tay của chúng ta còn có thể sử dụng được không?"
Thử vài lần, quả nhiên báo lỗi. Anh rút tay lại: "Lúc rời đi chắc chắn là xoá rồi, nghĩ gì cơ chứ?"
Lúc này cô bé ở quầy lễ tân vội vàng chạy tới: "Xin lỗi, tôi vừa đi rửa tay."
Tiêu Chiến mỉm cười: "Không sao."
Cô bé không biết bọn họ, lúc Tiêu Chiến và Bạch Triều rời đi cô vẫn chưa đến Dao Quang làm việc, nhìn thấy thẻ khách treo trên ngực, cô quét dấu vân tay cho họ vào.
Trong thang máy, Bạch Triều thở dài: "Trước kia quầy lễ tân của chúng ta đều có hai người, lão Vương tổng nói, lễ tân là bộ mặt của công ty, bất cứ lúc nào cũng không thể thiếu người."
"Nhiều thêm một người, thêm tiền công, dễ hiểu thôi."
"Dao Quang...sao lại đến bước này." Bạch Triều có chút buồn bã, "Tiêu Chiến, cậu nói xem, chúng ta là đồng phạm sao?"
Sau phản bội, anh ta dùng từ đồng phạm này. Khoé miệng Tiêu Chiến tràn đầy cay đắng, nghe thấy giọng nói đờ đẫn có phần cứng ngắc của chính mình: "Là thị trường thay đổi, Dao Quang không trụ được sự cạnh tranh của thị trường mới, cậu chọn cách lên bờ, chẳng qua là tự bảo vệ mình."
Bạch Triều không nói nữa.
Thang máy đi đến tầng 6, hai người quen đường tìm được phòng hội nghị lớn nhất, lãnh đạo quản lý của Dao Quang có lẽ đều đã ở đây.
Tiêu Chiến ấn tay nắm cửa, Bạch Triều đường đường một người đàn ông to lớn, lại tránh sau lưng anh. Khoảnh khắc anh mở cửa, mọi người đều nhìn anh, trong tưởng tượng của Tiêu Chiến, trong đó có lẽ có một cặp mắt sắc bén nhất, ánh mắt có thể cắt anh thành từng mảnh.
Vì thế anh cố ý không đeo kính áp tròng, để tránh bản thân không tiếp nhận nổi.
"Tôi là người đàm phán của tập đoàn Trung Ưu, Tiêu Chiến, đây là cộng sự của tôi, Bạch Triều."
Vừa giới thiệu xong, đối diện có người mở lời mỉa mai: "Trong phòng họp này, có ai là không biết hai người chứ."
Tiêu Chiến nheo mắt lại, không có ai mời hai người ngồi, anh thuận tiện ngồi lên ghế trống cạnh bàn.
Sau khi ngồi xuống, Bạch Triều đưa tay chạm vào anh, nhỏ giọng nói: "Cậu ấy không ở đây."
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, nhìn quanh phòng hội nghị, mỗi bóng dáng đều không rõ ràng, nhưng anh vẫn mơ hồ nhận ra, người vừa nói là lão phó tổng của Dao Quang, còn những người khác có mặt ở đây, đều là trưởng các phòng ban đã làm việc với anh 2 năm.
Nhưng mà những người ở Dao Quang khi đó không rõ mối quan hệ thực sự giữa anh và tiểu Vương tổng, chỉ biết rằng tiểu Vương tổng rất tin cậy vị sư huynh ở đại học này, hai người họ mỗi ngày như hình với bóng.
Đương nhiên, cũng từng có một số lời bàn tán, chỉ đến khi Tiêu Chiến rời đi, dần dần không còn ai nhắc đến chuyện đó nữa.
Tiêu Chiến ổn định lại tinh thần: "Vương tổng khi nào tới?"
"Vương tổng không đến." Lão phó tổng vẻ mặt khinh thường, "Cậu ấy nhờ tôi chuyển lời, cậu ấy sẽ không bán công ty cho Trung Ưu."
"Theo như tôi biết, ngày trước Trung Ưu cử người qua lại với Vương tổng, hai bên đã đạt thoả thuận bằng lời."
"Cậu cũng nói chỉ là bằng lời. Bây giờ chúng tôi đổi ý rồi, không được à?"
Trái tim Tiêu Chiến cảm thấy chua xót.
Mua bán công ty không phải chuyện nhỏ, tuyệt đối không phải trò đùa. Vương Nhất Bác chẳng nhẽ nuốt lời, từ chối tham gia cuộc họp, là vì...biết người phụ trách là anh ấy sao?
"Vương tổng đâu? Tôi cần gặp cậu ấy."
Lão phó tổng cười nhạo một tiếng, chẳng cần đến lễ nghi trong thương vụ: "Tôi thật sự không hiểu, các người lấy mặt mũi ở đâu gặp Vương tổng?"
Dao Quang trong ngành truyền thông điện tử cũng không tính là lớn, nhưng lại có ban lãnh đạo đoàn kết, cho dù trong mấy năm qua kinh doanh có xảy ra vấn đề, các thành viên cốt cán cũng hiếm khi rời đi.
Một Tiêu Chiến, một Bạch Triều, hôm nay tới đây chỉ có hai tên sói mắt trắng.
"Được rồi, các người đi đi."
Lão phó tổng trực tiếp ra lệnh đuổi khách ra ngoài, có người mở cửa phòng họp.
Không chần chừ nữa, Tiêu Chiến đứng dậy nói một tiếng "Cáo từ", nhìn Bạch Triều một cái. Hai người ra đến cửa, Tiêu Chiến vừa bước ra, Bạch Triều lập tức quay người đóng cửa lại.
"Các người làm gì vậy!? Tránh ra!"
Bạch Triều chặn mọi người ở phòng hội nghị: "Tiêu Chiến, tôi chặn rồi, cậu mau đi!"
Tiêu Chiến lập tức chạy đến khu vực quản lý, bỏ lại tiếng ồn ào trong phòng họp ở phía sau, trong lúc chạy đi quá vội, thị lực nhìn không rõ, vô tình đùi va vào góc bàn. Nhưng không sao cả, anh không thấy đau chút nào. Càng đến gần văn phòng của Vương Nhất Bác, tim anh càng đập mạnh, chỉ đi một đoạn ngắn, anh có cảm giác như đang chạy nước rút cả ngàn mét.
"Cốc cốc."
Gõ cửa hai lần, không biết là tiếng gõ cửa hay là nhịp tim, Tiêu Chiến nhất thời không nghe thấy tiếng trả lời từ sau cánh cửa, anh vội vàng đẩy cửa vào.
Một bóng người mặc vest đang đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại, động tĩnh ở cửa khiến cậu khẽ quay đầu lại.
Trong 3 năm qua, Tiêu Chiến giống như siêu nhân chạy về phía trước, hết mục tiêu này đến mục tiêu khác trước mặt, giành chiến thắng hết bước này đến bước khác, dần dần không rõ khái niệm về thời gian. Nhưng vào lúc này, khi bóng dáng Vương Nhất Bác hiện ra, anh bỗng nhiên cảm thấy, thì ra thời gian 3 năm dài đến như vậy.
Vương Nhất Bác...
Tiêu Chiến hai mắt nóng bừng, nhưng chỉ dám lớn tiếng gọi cậu trong lòng. Anh cũng không thấy được biểu cảm của Vương Nhất Bác, có lẽ cũng không có biểu cảm gì bởi vì Vương Nhất Bác thậm chí còn không cắt ngang cuộc điện thoại, giọng nói trầm trầm của cậu vẫn bình tĩnh nói: "Được, cậu nói là được, tối nay chỗ cũ."
Đối phương hẳn là hỏi cậu có bận không, chỉ nghe thấy cậu nói: "Không bận, lát nữa tôi sẽ đón cậu."
Tiêu Chiến ngơ ngác đứng ở cửa văn phòng, tầm nhìn rõ ràng mơ hồ, nhưng dung mạo của Vương Nhất Bác lại hiện rõ trong đầu anh. Trái tim anh chứa đầy những chi tiết mà mắt anh không thể nhìn thấy rõ.
"Được rồi, gặp lại sau, tạm biệt."
Nghe thấy cuộc gọi kết thúc, Tiêu Chiến vội vàng lau đi giọt lệ trên khoé mắt.
Vương Nhất Bác bỏ điện thoại xuống, quay người lại, ánh mắt dường như đang nhìn về phía anh, nhưng hình như lại không phải vậy.
"Có chuyện gì?"
Lâu rồi mới gặp, cậu ấy đã trưởng thành, cũng sắc sảo hơn, giọng điệu mang phong cách kinh doanh của cậu ấy khiến Tiêu Chiến mất cảnh giác.
Cậu ấy thậm chí còn không gọi tên anh, hoặc hỏi khi nào anh sẽ quay lại. Gặp lại sau 3 năm xa cách dường như là chuyện bình thường đối với Vương Nhất Bác.
"Rốt cuộc có chuyện gì?"
Đôi tay buông thõng bên hông anh vô thức nắm chặt, Tiêu Chiến không ngừng nhắc nhở mình phải tỉnh táo, phải quản lý cảm xúc của mình, lần thu mua này rất quan trọng, nhất định phải đàm phán thành công.
Anh điều chỉnh hơi thở vài lần, nói ra những lời khó mở miệng ra khỏi yết hầu.
"Anh...thay mặt Trung Ưu đến đàm phán việc thu mua."
"...Triệu phó tổng không nói với anh à?"
"Anh muốn nói chuyện trực tiếp với em."
"Ý của tôi đã rất rõ ràng rồi, Dao Quang sẽ không bán cho Trung Ưu, chúng ta không có chuyện gì để nói."
"Tại sao? Tại sao em lại đổi ý?"
"Đây là quyền tự do của tôi, không cần phải giải thích với anh." Vương Nhất Bác có vẻ có chút không kiên nhẫn, đi đến bàn làm việc, nhấn nút trên điện thoại cố định, "Bảo tài xế tới đây, tôi sẽ lập tức đi."
Đây là không muốn nói những lời vô ích với Tiêu Chiến nữa. Vương Nhất Bác đi về phía cửa phòng làm việc, mặt đối mặt nhìn nhau, Tiêu Chiến cuối cùng cũng có thể nhìn rõ đôi mắt ấy, trước đây ấm áp bao nhiêu, bây giờ lạnh lùng bấy nhiêu.
"Xin lỗi, tôi có việc, có hẹn." Cậu lạnh lùng nhìn anh "Cho tôi qua."
Tiêu Chiến lùi lại hai bước, không thể không thừa nhận, dù có tâm lý phòng thủ bao nhiêu thì cũng dễ bị tổn thương trước hiện thực, dù anh có chuẩn bị tốt đến đâu, cũng không có nghĩa lòng anh không buồn.
"Nhất Bác...chỉ nói vài câu có được không?"
Một tiếng "Nhất Bác" buột miệng nói ra, mang theo chút cầu xin. Ánh mắt Vương Nhất Bác lạnh lùng hơn, cậu dùng tay đóng sầm cửa lại, đi ngang qua anh về phía thang máy.
Vương Nhất Bác đã sử dụng văn phòng này từ khi còn là tổng trợ lý đến nay, lên làm tổng giám đốc cậu cũng không chuyển đến văn phòng của Vương Hoán, trước đây Tiêu Chiến đã ở trong đó vô số lần, nhưng bây giờ, cậu thậm chí còn không cho phép anh vào.
Sau một hồi ngơ ngác, Tiêu Chiến phản ứng lại, đuổi theo Vương Nhất Bác.
"Phương án thu mua, Trung Ưu rất có thành ý, trong ngành tuyệt đối không tìm được công ty thứ hai."
"Không hứng thú."
"Tuy nhiên, theo anh biết, chuỗi vốn của Dao Quang có một số vấn đề."
"Đấy là chuyện của tôi, không phiền anh bận lòng."
Tiêu Chiến thật sự muốn hỏi, em không chấp nhận Trung Ưu, có phải vì anh không? Nhưng những lời này mấy lần ra tới miệng, anh đều khó khăn nuốt xuống.
Câu hỏi này quá nực cười, quá tự mình đa tình đến mức anh thực sự không nói ra được.
"Ít nhất...hãy để anh nói rõ phương án cho em."
"Tôi không có thời gian."
Cửa phòng họp cuối cùng cũng mở ra, lão phó tổng cùng ban lãnh đạo xông đến thang máy với vẻ mặt tức giận: "Gọi bảo an, đuổi hai người này đi!"
Bạch Triều gục đầu, tụt sau đám đông.
Thang máy ồn ào, Tiêu Chiến mơ hồ nghe thấy Vương Nhất Bác thở dài.
"Bỏ đi, họ có thể ở lại bao lâu tùy thích. Khi nào thấy đủ họ sẽ rời đi."
Thang máy tới nơi, Vương Nhất Bác mặt không biểu cảm bước vào trong xe.
Tiêu Chiến bất đắc dĩ lên tiếng lần cuối: "Vậy khi nào em hết bận, anh đợi em về."
Vương Nhất Bác không trả lời, cũng không nhìn anh nữa.
Cánh cửa từ từ cắt đứt hình dáng, Tiêu Chiến cảm giác như một mảnh trái tim mình bị xé toạc, chân lúc nãy va vào góc bàn đột nhiên đau nhức. Vương Nhất Bác cứ như vậy rời đi sao? Hoàn toàn coi anh như một tai họa, không muốn ở lại thêm một phút nào.
Những hình ảnh trong hồi ức lại hiện ra một cách không kiểm soát được.
"Vương Nhất Bác, anh phải quay lại làm việc rồi."
"Còn 5 phút nữa, để em ôm anh thêm một lúc."
"Em, không được, em thế này sao mà mở cuộc họp."
"Xì~tổ tông, anh đừng động đậy, nếu không càng chậm trễ không đi được."
Con người dù có thân thiết, khăng khít đến đâu, cũng sẽ bị ngăn cách bởi thời gian không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro