Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Sẽ có một ngày như vậy

Tiêu Chiến cho rằng vận động xong, mình có thể ngủ một giấc chín mười tiếng, ai mà biết được trời mới tờ mờ sáng đã bị chú chó lớn nóng hừng hực làm tỉnh giấc, thanh niên ôm anh từ phía sau, hôn gáy và lưng anh, bàn tay xoa bụng dưới, không ngừng dán sát dục vọng thẳng đứng của bản thân vào người anh. Tiêu Chiến buồn ngủ vô cùng, lại bị hôn nóng lên, nửa mơ nửa tỉnh cũng không cảm thấy xấu hổ, trở tay bắt lấy tên đầu sỏ. quở mắng: “Vương Nhất Bác, em không cần ngủ sao?”

“Tỉnh rồi.” Thanh niên liếm vành tai của anh, nói: “Anh ngủ tiếp đi.”

“…Em như vậy anh vẫn ngủ được hả?”

“Vậy làm một lần trước.” Thanh niên thuận thế đè anh dưới thân, “Làm xong thì anh sẽ muốn ngủ ngay.”

Đây là logic quái quỷ gì vậy? Tiêu Chiến vừa tức vừa buồn cười, không lay chuyển được sức mạnh của thanh niên, chỉ có thể nhượng bộ: “Đổi tư thể được không, chân anh mỏi quá, không nâng lên nỗi nữa……Nhất Bác…”

Vương Nhất Bác lập tức nằm xuống, đổi thành tư thế nghiêng, lúc đi vào còn cắn tai anh, nói: “Sao lại đáng yêu như vậy chứ, anh đúng là thỏ tinh hiện hình.”

Tiêu Chiến muốc bác bỏ lý luận thỏ tinh đáng yêu nhưng vẫn phải bị lép vế trước mặt cún con, nhưng mà cây gậy nóng hổi ẩm ướt đó lúc đâm vào lại khiến anh lấp đầy, ngay cả một câu anh cũng không thể nói ra được nữa. Sau khi nỗi sợ hãi vô hình tan biến, anh thích cảm giác này, không có tinh lực cũng không muốn nói chuyện râu ria, chỉ muốn nhắm mắt, tỉ mỉ thưởng thức cơn đau và sự hài lòng của da thịt, lắc lư chìm nổi trong đợt thủy triều mà người yêu dành cho mình.

Vương Nhất Bác ngược lại không nói sai, làm xong anh đúng là lại ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại đã sắp đến giữa trưa, vốn định nấu cơm cho bạn trai cũng không làm được, dứt khoát đặt một phần đồ ăn mang đi, hai người nằm trên sô pha vừa xem phim vừa giải quyết cơm trưa.

Sau đó bắt đầu suy nghĩ về vấn đề chuyển nhà, căn hộ họ thuê khá xa, gặp mặt rất bất tiện, vì vậy Vương Nhất Bác dự định chuyển đến sống với anh. Chỉ là căn nhà rộng hơn sáu mươi mét vuông không đủ lớn, không bỏ được toàn bộ mũ bảo hiểm, ván trượt và mô hình lego mà Vương Nhất Bác trân quý, thanh niên chỉ có thể mang quần áo và đồ dùng hàng ngày thường dùng đến đây trước, những thứ khác vẫn tạm thời để ở nhà mình.

"Cho nên kế hoạch tiếp theo chính là đổi phòng lớn hơn một chút." Tiêu Chiến dựa vào bạn trai, vừa xem phim vừa nói: Anh muốn tự trang trí, em thích phong cách nào?”

Một tay Vương Nhất Bác xoa vành tai anh, nói: "Đều được, xem sở thích của thầy Tiêu.”

"Thêm hai tủ trưng bày để bộ sưu tập của em, anh cần một tủ sách. Thật ra, anh có rất nhiều thứ cần mua.”

"Mua đi." Thanh niên thuận miệng đáp: "Thẻ và mật khẩu của em đều cho anh, muốn mua gì cũng được.”

"Oa," Tiêu Chiến thán phục giơ tay lên, nhéo nhéo mặt bạn trai, "Đây là lời thoại của bá đạo tổng tài hỏ? Cũng quá ngoan rồi đó.”

Vương Nhất Bác cúi đầu hôn lên trán anh, giọng nói rất dịu dàng: "Anh phải quản em, kể cả việc giúp em quản tiền. Có công việc và nghĩa vụ trách nhiệm trong gia đình, anh sẽ không bỏ chạy nữa.”

"Em không cho tiền anh cũng sẽ không chạy thoát." Tiêu Chiến nghĩa chính ngôn từ nói, "Đã có quan hệ phu phu rồi, ai chạy đường mí tóc người đó lui đến sau ót!”

Thanh niên cười ra tiếng ngỗng, "Nhưng em muốn anh  giữ nó cho em. Mấy năm nay không ai quản em, em đã tự do đủ rồi, bây giờ em muốn anh quản em, được không anh?”

Anh nắm lấy một bàn tay của thanh niên, ngón trỏ vuốt ve mu bàn tay của cậu vài lần, nhẹ nhàng trả lời: "Được."

Nghỉ ngơi ở nhà bốn năm ngày, cả hai đều bắt đầu làm việc. Vương Nhất Bác sẽ đi chuẩn bị cho cuộc họp thường niên của công ty, diễn tập vào ngày đầu tiên, biểu diễn vào ngày hôm sau. Tiêu Chiến lần lượt quay một quảng cáo và một bìa tạp chí.

Tại buổi diễn tập nhìn thấy Hứa Tri Chi, Vương Nhất Bác bị coi là gấu trúc con nhìn trái nhìn phải quan sát từ trên xuống dưới, cuối cùng Hứa Tri Chi kết luận: "Chúc mừng sư ca và thầy Tiêu tu thành chính quả!”

Trên cánh tay Vương Nhất Bác còn có dấu ấn đêm qua bị Tiêu Chiến làm ra, cố ý mặc áo dài tay mới nhìn không ra. Cậu đi vào quá sâu, lại đâm rất hung bạo, thỏ con không chịu được, khóc cầu xin cậu cậu cũng không mềm lòng, làm cho cổ tay của Tiêu Chiến đỏ lên, ngược lại cũng bị con thỏ thẹn quá hóa giận cào mấy đường.

Loại chuyện này  đương nhiên cậu sẽ không nói cho Hứa Tri Chi, cũng lười sửa chuyện cô đảo vị trí, chỉ là vẫn có chút tò mò, cho nên mới hỏi: " Không phải cô gọi Tiêu Chiến là 'công chúa điện hạ' sao? Vì sao còn có thể cảm thấy anh ấy là..."

“Công chúa cũng có thể là công nha!” Hứa Tri Chi hợp tình hợp lý, "Công chúa công anh không biết, mỹ nhân công cũng đã nghe qua rồi chứ?”

"Ồ," Vương Nhất Bác khoanh tay, cố gắng thể hiện thành quả thể hình gần đây, "Vậy cô cảm thấy tôi là...?”

"Cơ bắp chịu đựng."

Vương Nhất Bác: "..."

Ly ly nguyên thượng phổ, nhất thiên nhất li phổ. Cậu không muốn nói chuyện với Hứa Tri Chi nữa.

Bản thân Vương Nhất Bác chỉ có hai tiết mục, một bài hát chậm và một bài nhảy, nhưng trước khi kết thúc tất cả các nghệ sĩ phải lên sân khấu phát biểu, còn có bài đồng ca, cho nên phải ở lại hiện trường diễn tập. Trong lúc đợi tới lượt mình, cậu liền ngồi dưới sân khấu chơi điện thoại di động, nghĩ tại sao tin nhắn gửi cho Tiêu Chiến lúc chiều đến bây giờ vẫn chưa trả lời, quay đầu lại nhìn thấy có máy quay, cậu lập tức đảo ngược điện thoại di động, bất mãn nói: "Cái này không cần quay đâu nhỉ?”

Nhưng ống kính không nhúc nhích, phía sau nhiếp ảnh gia đột nhiên xuất hiện đầu Hứa Tri Chi, cô gái nháy mắt với cậu, cười vô cùng giảo hoạt. Vương Nhất Bác vốn vẫn không thể tin được, đưa tay đẩy ống kính ra, nhìn thấy đôi mắt tươi cười ôn nhuận phía dưới mũ bóng chày, mới kinh hỉ đến mức nói năng lộn xộn: "Anh... làm sao anh tới được đây? Không phải là quay quảng cáo sao?”

"Quay xong rồi. Rất gần chỗ này, thuận đường liền tới." Tiêu Chiến đưa bình giữ nhiệt cho cậu và nói: "Mang trà táo đỏ cho em."

Vương Nhất Bác căn bản không khống chế được xương gò má của mình, trong thời gian ngắn ngủi cười đến mức má cũng chua xót, trà táo đỏ cũng ngọt ngào, ngọt ngào đến nỗi ấm áp từ dạ dày đến cả người, cảm giác được người ta đặt trong lòng nhớ nhung,cậu đã không có cảm giác cảm động này từ rất lâu rồi.

“Làm sao vậy thầy Vương?” Tiêu Chiến vụng trộm chê cười cậu, "Không phải là muốn khóc chứ?”

"Em nào có?" Vương Nhất Bác vừa nói vừa nháy mắt với đối tượng, có thể là phòng thu quá ngột ngạt, Tiêu Chiến bất giác xắn tay áo sơ mi lên, cũng may ánh đèn hậu trường tương đối tối, hẳn là không có ai phát hiện. Tiêu Chiến cũng cả kinh, vội vàng kéo tay áo xuống.

Thật không may, Hứa Tri Chi luôn đặc biệt chú ý đến nam thần và công chúa điện hạ, nhìn thấy.

Buổi diễn tập sắp kết thúc, Tiêu Chiến đi toilet một chuyến, Hứa Tri Chi lập tức tới tìm cậu, vẻ mặt vừa nghiêm trọng vừa lo lắng, "Sư ca, em cảm thấy hôm nay thầy Tiêu khẳng định bị người khi dễ, anh ấy sợ anh lo lắng, mới không nói.”

Hứa Tri Chi ăn dưa quanh năm, cho nên luôn có rất nhiều tin tức nhỏ, Vương Nhất Bác không chút nghi ngờ, nghe được thì lộp bộp trong lòng một chút, hỏi: "Làm sao cô biết?”

"Cổ tay anh ấy, anh không thấy sao?" Hứa Tri Chi vừa nói vừa khoa tay múa chân, "Hai cổ tay đều đỏ lên, giống như bị người dùng sức nắm chặt!”

Hoảng, Vương Nhất Bác ho hai tiếng, nếu không cậu sẽ cười trước mặt mọi người. Hứa Tri Chi không rõ nguyên nhân, vẫn lẩm bẩm như cũ: "Rất nghiêm trọng, em hoài nghi lại có người lòng dạ bất chính với thầy Tiêu, không phải là muốn ép buộc anh ấy chứ? Quá đáng... này, anh đang cười cái gì vậy?" Hứa Tri Chi nóng nảy, "Sao anh không lo lắng chút nào!”

"Tôi không cười." Vương Nhất Bác lạnh mặt nói, "Chuyện của người lớn trẻ con ít quản, tôi sẽ xử lý.”

"Anh biết?" Hứa Tri Chi cũng nghiêm túc lên, "Anh tùy ý để người khác khi dễ anh ấy?”

"Không có người khác."

Hứa Tri Chi lập tức giật mình.

Vương Nhất Bác vừa buồn cười vừa xấu hổ, cậu phải giải thích loại chuyện này với một cô gái thế nào đây?

"Tôi không có khi dễ anh ấy, được rồi, nếu như cô nhất định phải nói là khi dễ cũng có thể, nhưng không phải loại 'khi dễ' như cô nói. Chỉ có thể nói nhiều như vậy, phần còn lại của ý kiến của riêng cô.” Vương Nhất Bác cầm bình giữ nhiệt định đi, đột nhiên quay đầu lại chỉ vào áo khoác bên ngoài trang phục biểu diễn của đối phương, tay áo thêu hình đại diện thỏ do Tiêu Chiến tự thiết kế, hỏi: "Cô mua quần áo của thương hiệu này ở đâu vậy?”

Hứa Tri Chi sau khi bị chấn động nặng, đang trong giai đoạn sinh vô sở luyến* tâm như tro tàn, hờ hững trả lời: "Lúc về nước quá cảnh ở Hồng Kông, mua ở sân bay.”

*Sinh vô sở luyến: không tin tưởng ai, cảm thấy tự ti…..

Vương Nhất Bác "Ồ" một tiếng, trong lòng nghĩ, lần sau Tiêu Chiến lại hỏi chuyện quần áo, rốt cuộc mình cũng có thể đưa ra lời giải thích hợp lý.

Nhưng Tiêu Chiến vẫn chưa nhắc lại, thật giống như hoàn toàn quên mất, hoặc có lẽ người bên ngoài làm thế nào để mua được quần áo LLB, đã  không có bao nhiêu quan hệ đến bọn họ, cũng không có khả năng ảnh hưởng đến tín nhiệm và tình yêu giữa bọn họ.

Buổi diễn tập kết thúc, Tiêu Chiến ngồi xe của cậu cùng nhau về nhà, trợ lý giúp mua nguyên liệu nấu ăn trước, hai người ăn lẩu nóng hổi. Trong bữa tiệc, Tiêu Chiến nói cho cậu biết chuyện một cổ đông lớn của Hằng Diệu hôm nay ngã ngựa, liên quan đến vấn đề trốn thuế và đời tư khổng lồ, có lẽ rất khó đông sơn tái khởi. Một số nghệ sĩ mà cổ đông này đích thân nâng đỡ cũng bị ảnh hưởng, trong đó có Ôn Tấn Thu.

"Diệp Minh Lãng nói, anh ta vốn là mang vốn vào tổ, hiện tại chuyện tài chính khẳng định sẽ không có kết quả, xác suất lớn nhà sản xuất sẽ trả lại."

"Cho nên?" Vương Nhất Bác hỏi: "Tìm anh giúp đỡ?”

"Anh ta nói như vậy, nhưng anh không đồng ý." Khi Tiêu Chiến nhai lá rau, đặc biệt giống một con thỏ, ngay cả ánh mắt nhu thuận ngốc nghếch cũng rất giống: "Anh không muốn quay phim đam mỹ, trừ khi quay với em.”

Ngụ ý là không muốn tạo cp với người khác, Vương Nhất Bác đối với chuyện này vô cùng hưởng thụ, đắc ý nói: "Được, vậy sau này chúng ta tranh thủ quay một bộ, quay xong liền công khai!”

Tiêu Chiến cười mắng cậu: "Em điên rồi, thành thật cho anh!”

Vương Nhất Bác không tình nguyện mà trả lời, lại hỏi: "Có phải hợp pháp rồi thì có thể công khai không?”

Vấn đề này ngược lại chọc đến chỗ đau đớn, trong lúc nhất thời hai người đều trầm mặc, nhưng Tiêu Chiến rất nhanh đã khôi phục nụ cười, nói với cậu: "Em thả lỏng tâm tư đi, sẽ có một ngày như vậy.”

"Một ngày như vậy" có nghĩa là hợp pháp hay công khai, Vương Nhất Bác không hỏi nữa, chỉ dùng nụ cười đáp lại nụ cười, nói: "Được, cũng xin thầy Tiêu thả lỏng. ”

 Bây giờ hai người đã dưỡng thành thói quen lướt siêu thoại Bác Quân Nhất Tiêu trước khi đi ngủ, nhìn thấy hình ảnh hài hước đều sẽ lập tức chia sẻ cho đối phương, nhưng hôm nay không ngừng được cập nhật lên trang chủ chính là một bài viết thoát fan, người đăng bài là tôm béo nổi tiếng trước kia, hiện tại tiểu thổ phỉ khiêm tốn "Không Biết Vì Không Biết".

[Năm nay rốt cuộc là sao vậy? Mùa đông còn chưa qua một nửa, đã liên tiếp sập phòng hai lần, có thể nói là truy tinh Waterloo, có thể để lại cho tôi một cái chăn hay không?! Đó là giả, đó là giả!! (khóc)]

Hưng phấn nhất chính là Motor tỷ tỷ ăn dưa xem kịch hay: [Ha, đã sớm nói cho cô biết hai người bọn họ là giả, ai bảo cô chấp mê bất ngộ, đáng đời!]

Cũng có những con tôm béo "tốt bụng" đến kéo người về nhà: [Biết sai là được, một số người và fan của một số người không thể dính vào, đến, cùng chị gái trở về chuồng tôm.]

Vốn tưởng rằng chỉ là trò khôi hài fan độc duy tự đạo diễn, một giờ sau, "Không Biết Vì Không Biết" lại nhúc nhích.

[Chiến Sơn Vi Vương là giả, Bác Quân Nhất Tiêu mới là thật đó!! (khóc lớn)]

[Đây thật sự là kiến thức Địa Trung Hải bốc cháy —— cháy trụi rồi!! (khóc lớn)]

[Nhật chiếu lư hương sinh tử yên*, tôi không giận việc phản cp đâu! ! (khóc)]

*Một câu thơ trong bài thơ của Lí Bạch được sáng tác lúc ông sống ở núi Lư.

[Cho dù lão nương không muốn, cuối cùng vẫn là con rùa kenny nằm ngửa ngồi dậy —— rùa không xoay người được... (tội nghiệp)]

[Quên đi, từ trên xuống dưới trước sau trong ngoài đều không quan trọng, là hai người là được. (mỉm cười)]

[Tôi đã xuống núi.] (mỉm cười)]

[Ao rùa tới rồi. (mỉm cười)]

【??? Siêu thoại Bác Quân Nhất Tiêu che chở tôi??? 】







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro