Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

27

HAI THẾ GIỚI

"Cậu thật sự không muốn đi về nằm một chút sao?"

"Tôi ở đây nằm không được sao?"

Vương Nhất Bác vừa nói, vừa nằm lên đùi Tiêu Chiến.

"Này cậu..." Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác dọa cho một trận, sợ cậu trượt xuống liền đưa tay ôm vai cậu.

Sau khi nụ hôn ấy kết thúc, hai người cách một cánh cửa xe nhìn nhau rất lâu, có một số chuyện bọn họ vẫn chưa kịp suy nghĩ kỹ, nhưng sau nụ hôn này, đôi mắt này, thì hình như những lời kia nói ra cũng không còn tác dụng nữa.

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác nhìn đến ngượng ngùng, muốn đẩy cậu về nghỉ ngơi, vừa muốn cậu ở đây lâu thêm một chút nữa, đang không biết có nên mời cậu lên xe ngồi hay không, Vương Nhất Bác đã nhìn anh, nói: "Xuống xe!"

"Hả?" Tiêu Chiến không hiểu là ý gì cả, đây là đang nửa đêm, Vương Nhất Bác có phải đang muốn rủ anh đi tản bộ trong cơn gió lành lạnh này không?

Thực tế chứng minh những vị bác sĩ yêu thực tế và có thể lực sẽ không có dây thần kinh lãng mạn và nghệ thuật: "Ra phía sau, phía trước bất tiện."

Tiêu Chiến nhớ tới cảnh tượng hai ngày trước bị Vương Nhất Bác đè trên ghế lái vừa hôn vừa đỉnh, cũng đã hiểu là sự bất tiện trong lời nói của cậu là bất tiện ở chỗ nào rồi...Thật sự rất bất tiện, anh cũng không biết chân nên đặt ở đâu, Vương Nhất Bác cũng bị cấn bởi vô lăng lái xe, động tác cũng rất chật vật.

Đầu óc có chút mông lung, không biết đang căng thẳng hay đang chờ đợi, Tiêu Chiến xuống xe, đổi ra phía sau. Vương Nhất Bác cũng theo anh ngồi vào. Cửa xe vừa đóng lại, Tiêu Chiến chỉ kịp khách sáo hỏi một câu, thì Vương Nhất Bác đã không khách sáo xem anh là cái gối rồi.

Vương Nhất Bác đang nằm lên đùi anh, anh thông qua kính xe nhìn gương mặt cậu.

Rõ ràng khi nãy ở nhà đã làm qua chuyện thân mật kích thích rồi, Tiêu Chiến lúc này lại có chút không dám nhìn thẳng Vương Nhất Bác.

"Cậu... cậu uống nước dừa không?" Anh lắp ba lắp bắp hỏi, còn Vương Nhất Bác đang nằm trên đùi anh thì rất thoải mái cười thành tiếng.

"Run cái gì? Khi nãy ở nhà cởi quần anh xuống cũng không thấy anh run."

Giọng cười của Vương Nhất Bác như muốn nổ tung trong màng nhĩ Tiêu Chiến, anh cảm thấy tai mình đang nóng lên: "Tôi, tôi là... là nghĩ cậu cả buổi tối chắc chưa được uống nước, nên cần phải uống gì đó."

"Ừm, cần phải uống gì đó, thế nên..." Vương Nhất Bác mở lòng bàn tay ra, đưa lên áp gáy anh: "Thế nên, cần được ông chủ Tiêu cung cấp nước cho."

Vương Nhất Bác tháo mắt kính ra, kéo cổ anh đè xuống người mình, ngước đầu lên hôn.

Ở trong miệng Tiêu Chiến có nguồn nước mà cậu cần.

"Ưm..." rõ ràng là Vương Nhất Bác đang nằm lên chân anh, mà anh thì đang đè lên người cậu, Tiêu Chiến lại không hề có được một nửa cảm giác ưu thế.

Vương Nhất Bác, không phải nụ hôn hung bạo gấp gáp như ở nhà, nhưng cũng không giống nụ hôn ngọt ngào dịu dàng cách một lớp cửa như khi nãy, đầu lưỡi cậu quấn lấy lưỡi anh đánh vòng, kín kẽ cuộn mút đầu lưỡi anh, giống như một đứa bé đang cần được uống nước.

"Ưm..." hơi thở dần dần trở nên loạn hơn, dồn dập, mê loạn đan xen vào nhau.

"Ưm... cổ, cổ tôi có chút mỏi..." không biết đã hôn như vậy trong bao lâu, Tiêu Chiến úp người lên cơ thể Vương Nhất Bác, lúc cậu tách ra thay đổi góc độ, anh bất mãn kêu ca.

Vương Nhất Bác nhỏ giọng cười, thật sự buông anh ra, sau đó ôm lấy anh, ngồi thẳng người dậy dựa vào lưng ghế phía sau: "thế này được rồi chứ? Nào! Ngồi qua đây!"

Ánh sáng trong xe mờ mờ, nhưng đủ để Tiêu Chiến nhìn rõ môi Vương Nhất Bác đang mọng ánh nước.

Sắc tình như vậy, quyến rũ như vậy!

Tiêu Chiến vịn vai Vương Nhất Bác, nhìn vào mắt cậu, rồi trèo lên người cậu, đè lên bộ phận quan trọng của cậu cọ một cái: "Còn khó chịu không?"

Vương Nhất Bác vỗ mông anh, không nặng không nhẹ bóp hai cái: "Khó chịu a! Thế nên cần ông chủ Tiêu xoa dịu nó một chút."

Tiêu Chiến dựa vào vai cậu nhỏ giọng cười, rồi ở trên người cậu lắc eo cọ qua cọ lại: "Bác sĩ Vương có mang quần để thay không? Nếu mà làm bẩn rồi, thì đừng bảo là sẽ thay bộ đồ giặt tay bó vào người kia đó nhé."

"Chuyện lâu như vậy rồi, ông chủ Tiêu vẫn còn nhớ? Có phải là từ lúc đó đã muốn tôi thao anh rồi không, hửm?"

Vương Nhất Bác chỉ nói đùa một câu, là không hề có ý gì khác, lại khiến trong lòng Tiêu Chiến vang một tiếng trống.

Anh hình như, đã quá buông lỏng bản thân.

Mỗi một biểu hiện trong tối nay, nếu như Vương Nhất Bác bỏ công đi soi xét kỹ, có thể sẽ phát hiện ra gì đó.

Anh có thể phối hợp với tốc độ thay đổi của Vương Nhất Bác, cố gắng sớm nhất để đẩy cậu vào thế giới ảo của mình, nhưng anh không muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra khiến thế giới đó phải sụp đổ.

Bởi vì hậu quả khi nó sụp đổ, anh hoàn toàn không thể lường trước được.

Nhưng bây giờ đột ngột quay lại với Tiêu Chiến kia, sẽ càng khiến cậu cảm thấy kỳ quái hơn.

Tiêu Chiến chỉ dừng lại trong hai giây, sau đó tiếp tục trước sau lắc eo: "Bộ đồ giặt tay dính vào người đó là chính bác sĩ Vương nói với tôi mà, tôi còn đang muốn hỏi bác sĩ Vương, có phải ngay lúc đó đã có suy nghĩ không đúng đắn rồi không?"

Vương Nhất Bác rất thản nhiên: "Có thể lúc đó đã muốn thao anh rồi."

Tiêu Chiến lại cười: "Vậy thì chỉ có thể nói, thật ngại quá, là tôi không cẩn thận bẻ cong cậu rồi."

Lúc anh nói câu này, lực độ ma sát giữa hai chân tăng mạnh hơn một chút, hơi thở Vương Nhất Bác càng trở nên nặng nề, tay đang bóp mông anh càng dùng lực hơn: "Muốn thao anh!"

Cậu biết thao đàn ông như thế nào không?

Tiêu Chiến đương nhiên không hỏi ra câu này, bởi vì nếu hỏi ra, anh có dự cảm rằng bản thân sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.

Hơn nữa, trong xe không phải là nơi lý tưởng cho lần hành sự đầu tiên.

Tiêu Chiến mở càng rộng hai chân, kẹp chặt hai bên chân Vương Nhất Bác, cúi đầu cởi thắt lưng cậu ra, chậm chậm từng chút từng chút tháo ra: "Vương Nhất Bác! Eo của cậu thật nhỏ, sáu mươi sao?"

"Eo có nhỏ hơn nữa cũng không cản trở việc tôi làm anh." Vương Nhất Bác không chờ được nữa, ấn giữ tay Tiêu Chiến, tự mình tháo thắt lưng vứt qua một bên, vang lên một tiếng "cạch" do chạm vào cửa xe.

Tiêu Chiến lại tiếp tục đi tháo nút quần Vương Nhất Bác, kéo lưng quần cậu xuống, cách một lớp quần lót sờ sờ tiểu gia hoả đã sớm cương lên của cậu: "Tiểu Nhất Bác thật đáng thương, hôm nay thực sự đã phải chịu ấm ức rồi."

Tay Vương Nhất Bác đè tay Tiêu Chiến lên dương vật đang sưng phồng của mình, tay còn lại đưa lên sờ mặt anh, ngón tay cái miết mạnh qua môi anh, sau đó đút vào trong miệng, chơi đùa đầu lưỡi anh: "Thế nên, anh phải an ủi nó thật tốt vào đó...."

Ý tứ của Vương Nhất Bác không thể nào rõ ràng hơn nữa, đầu lưỡi Tiêu Chiến đánh vòng quanh ngón tay cái của cậu, sau đó tỉ mỉ liếm những dấu vân tay trên ngón tay cái.

Khẩu giao.

Vương Nhất Bác chính là muốn anh làm cái này.

Tuy không phải là kiểu nam thanh nữ khiết gì, anh cũng đã từng phát sinh quan hệ thể xác thân mật với người khác, nhưng anh chưa từng khẩu giao cho bất kỳ ai.

Đối với anh, làm tình là chuyện để thỏa mãn bản thân, anh không có hứng thú làm hài lòng người khác.

Nhưng nếu như đổi lại đối tượng là Vương Nhất Bác...thì anh bằng lòng.

Thậm chí, lúc cậu nói "Ừm! Ngoan lắm!" Thì anh đã tưởng tượng ra cảnh tượng này.

Người sẵn sàng làm chuyện này là con người thật của Tiêu Chiến, chứ không phải ông chủ Tiêu đi săn trong thế giới ảo kia, nhưng e là tạm thời không thể làm đến bước này.

Tay Tiêu Chiến bò vào trong quần lót Vương Nhất Bác, cầm lấy thứ vũ khí hùng hãng của cậu mà anh đã được nhìn thấy và cảm nhận kia.

"Vậy tôi tuốt giúp cậu được không?" Anh cắn ngón tay Vương Nhất Bác, có chút nịnh nọt cọ vào đùi cậu.

Chuyện làm tình, dù là bằng cách nào, tư thế ra sao, đều phải xem trọng chuyện "cậu tình tôi nguyện", có thể mãnh liệt, mạnh bạo, nhưng không thể ép buộc đối phương.

Tiêu Chiến tạm thời không thể tiếp nhận việc dùng miệng, Vương Nhất Bác cũng không ép buộc anh, hơn nữa cậu thể hiện rõ thái độ muốn theo đuổi Tiêu Chiến dù sao cũng chỉ mới vài ngày. Tiêu Chiến có thể phối hợp với tiến độ như thế này, kỳ thực cũng có thể xem là chấp nhận ở mức độ cao rồi.

Vương Nhất Bác cởi thắt lưng anh ra, sau đó kéo quần anh xuống, rồi nhanh chóng tự cởi quần mình ra, tụt xuống đá qua một bên.

Rồi lại ấn vai Tiêu Chiến, lần nữa ngồi lại trên người mình, lần này, cuối cùng cũng được tiếp tục hưởng thụ cảm giác da thịt dính vào nhau rồi.

"Tuốt đi!" Vương Nhất Bác dùng dương vật cứng rắn của mình đâm đâm vào Tiêu Chiến: "Tuốt cho tốt vào!"

Tiêu Chiến cưỡi ngồi lên người Vương Nhất Bác, đầu dựa lên vai cậu, tay nắm lấy đầu dương vật của cậu, ngón cái ấn lên lỗ nhỏ trên đầu khấc xoay xoay mấy vòng, rồi mới dùng cả lòng bàn tay bắt đầu tuốt lên xuống.

Có thể đã phải chịu ủy khuất trong lúc đang lên cao trào, Vương Nhất Bác bây giờ thể hiện rất rõ sự hưng phấn, anh không tính là dùng lực tuốt lên xuống quá nhanh, chỉ mới vài cái, lỗ nhỏ đã tiết ra một ít dịch, rồi thuận theo động tác của Tiêu Chiến trượt từ đầu khấc xuống đến gốc dương vật, mỗi động tác lên xuống đều phát ra âm thanh dấp dính mê loạn.

"Ông chủ Tiêu mỗi lần tự làm mình đều với tốc độ như thế này sao?" Âm thanh khàn khàn từ cổ họng Vương Nhất Bác phát ra, đi vào tai Tiêu Chiến, liền khiến anh nổi lên một trận tê dại.

Là đang trách anh không dùng sức, Tiêu Chiến nghiêng hơn về phía trước, đầu tựa lên hõm cổ Vương Nhất Bác, đưa tay lên cởi khuy áo cậu ra, từng khuy từng khuy cởi ra, từ cổ áo xuống đến bụng, sau đó anh đưa tay vào trong, ở trên đầu vú cậu vẽ vòng tròn, đợi núm vú nhỏ nhỏ bị kích thích mà căng cứng lên, rồi sau đó dùng lực xoa nắn nó, không nặng không nhẹ véo căng nó ra.

"Ưm..." hơi thở nặng nề nóng rực từ khoang mũi Vương Nhất Bác phả ra trên đỉnh đầu Tiêu Chiến, từ cổ họng phát ra một tiếng rên trầm thấp.

Tiêu Chiến ngửa cổ, nhẹ nhẹ ngậm yết hầu của cậu, rồi đưa đầu lưỡi ra liếm liếm.

Cánh tay đang ôm Tiêu Chiến của Vương Nhất Bác đang mỗi lúc một siết chặt.

Tiêu Chiến rất thích âm thanh lúc này phát ra từ cậu, cái nào cũng đều khiến anh hưng phấn.

Nhưng anh không thể ra lệnh cho Vương Nhất Bác giống như cậu ra lệnh cho anh.

Bởi vì tạm thời ông chủ Tiêu lúc này không thể làm chuyện này được.

Anh và Vương Nhất Bác đều không kịp tắm táp, Vương Nhất Bác chạy đi cấp cứu cho bệnh nhân, chắc chắn sẽ đổ mồ hôi, Tiêu Chiến ở cổ cậu nếm ra được vị mặn mặn.

Anh vốn dĩ có chút sợ bẩn, nhưng vị mồ hôi trên cổ Vương Nhất Bác lại càng làm anh tăng thêm kích thích tố.

Anh muốn Vương Nhất Bác ra mồ hôi nhiều hơn nữa, muốn rất nhiều mồ hồi từ trên trán Vương Nhất Bác chảy xuống, nhỏ giọt xuống mặt, xuống cơ thể anh.

Hơi thở hỗn loạn của Vương Nhất Bác thật gợi cảm.

Khoảng không trên ghế sau của xe ô tô so với thân hình của hai chàng trai cao một mét tám quả thật có chút chật chội. Tư thế của Tiêu Chiến vốn dĩ có phần chênh vênh, nếu như không có Vương Nhất Bác ôm giữ, thì anh sớm đã trượt xuống lối ngang để chân rồi.

Không có điểm tựa, làm gì cũng không thể hết sức được, không lên cũng không xuống được.

"Ưm... cậu thả tôi xuống đi." Tiêu Chiến đập đập vai Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác lại bóp hai cái lên hai cánh mông anh, rồi mới chịu thả anh xuống, cậu mở rộng hai chân, cố hết sức ngồi dựa sát vào lưng ghế.

Tư thế này, thật sự rất thích hợp để khẩu giao.

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, đôi mắt trời sinh sắc lạnh của bác sĩ lúc này tràn ngập sắc dục lên xuống, áo sơ mi không cài khuy treo lơ lửng trên đầu vai cậu, hai đầu vú đỏ đỏ hồng hồng cũng thuận theo hơi thở nhấp nhô lên xuống, lấp ló hiện ra bên ngoài.

Vương Nhất Bác dường như bị hàng loạt cảm xúc thăng trầm vui sướng, chịu đựng, lên xuống này làm cho mất kiên nhẫn, cậu đưa một tay ra sờ cằm, sờ dái tai anh, một tay kia cầm dương vật dài cứng của mình lên chọc chọc vào hàm của anh: "Ngoan! Hửm?"

Đầu khấc đang dính chất dịch trơn ấm nóng của cậu, lưu lại một vệt dính dính trên cằm anh.

Cơn kích tình bị ép buộc dừng lại, đây là lần thứ hai trong đêm nay Vương Nhất Bác thể hiện yêu cầu muốn anh khẩu giao cho cậu.

Lần này, Tiêu Chiến không nhịn nữa, cũng không muốn từ chối nữa.

Tiêu Chiến cầm gốc dương vật cậu lên, ngước đầu nhìn cậu một cái, chầm chậm cúi đầu, rồi đưa đầu lưỡi ra liếm vào bên trong lỗ nhỏ trên đầu khấc.

Vương Nhất Bác hít sâu vào một hơi, dương vật trong tay Tiêu Chiến vì hưng phấn mà càng cương to lên, âm thầm thúc dục anh tiếp tục.

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác: "Nhưng hình như cậu chưa tắm."

Vương Nhất Bác véo cằm anh: "Thế thì sao? Anh đừng nói sẽ bắt tôi mặc quần vào, chạy lên khoa tắm rồi chạy xuống lại nhé?"

Tiêu Chiến cười rồi hôn lên đầu khấc trơn trượt của cậu: "Tôi cũng không tàn nhẫn đến mức ấy."

Anh quay người, lấy nước dừa ở ghế phó lái, rồi hút vào một ngụm nhỏ, sau đó đưa mắt lên nhìn Vương Nhất Bác, trong cái nhìn của cậu, từng chút từng chút ngậm dương vật của cậu vào trong miệng...Tất nhiên, quá dài rồi, Tiêu Chiến chỉ ngậm vào được một nửa.

Trong nước dừa đã được thêm sẵn đá lạnh, tuy được chứa trong bình nhưng vì thời gian quá lâu cũng không tránh khỏi tan đi một chút, và tất nhiên có thể cảm nhận được cái lạnh.

Vương Nhất Bác ngửa cổ ra sau, yết hầu nhô ra không ngừng nhanh chóng cuộn lên cuộn xuống.

Kích thích đột ngột ập đến khiến cậu ngay lập tức muốn bắn, cậu nhắm mắt lại một lúc, rồi chầm chậm hít thở, sau đó cúi đầu nhìn Tiêu Chiến.

Đối phương rõ ràng đối với chuyện khẩu giao không quá quen thuộc, rất nỗ lực nhưng lại ngốc ngốc vụng về, nước dừa trong miệng không giữ lại được từ khoé miệng của anh chảy lên dương vật màu đỏ thẫm của cậu, một màn sắc tình trước mắt, vừa làm chuyện khẩu giao vừa đưa mắt lên nhìn cậu, trong miệng phát ra những tiếng ưm ưm, đuôi mắt đều một màu đỏ tươi mỹ lệ, động tác vô cùng dâm đãng, nhưng ánh mắt lại rất long lanh.

Vương Nhất Bác nắm cằm anh, nhịn không được bắt đầu nhẹ ưỡn eo, lúc mới đầu bản thân còn khống chế được tốc độ và lực độ, nhưng thuận theo mỗi cái ra vào anh lại phát những tiếng ư ư ưm ưm trong cổ họng, càng lúc chất nước màu trắng đục từ khoé môi của anh chảy ra càng nhiều, Vương Nhất Bác dần dần mất khống chế.

Muốn thao anh, muốn thao khóc anh.

Muốn anh ở dưới thân cậu rên rỉ, muốn bắn tinh dịch trắng đục vào trong cơ thể anh, muốn bắn vào miệng anh, muốn bắn lên mặt anh.

"Ưm! Ưm... cậu đừng .... Ưm..." đầu Tiêu Chiến đang bị Vương Nhất Bác dùng hai tay cố định lại, dương vật vừa to vừa hung hãng của cậu đang không ngừng thao vào trong miệng anh, có mấy lần đâm sâu đến tận cổ họng, anh muốn trốn nhưng phía sau là lưng ghế chặn anh lại, phía trước là Vương Nhất Bác đang gắt gao giữ lấy anh.

"Ư.... Ưm...." Nước mắt sinh lý vì bị đỉnh mà ép buộc chảy ra, nước dừa không kịp nuốt xuống cũng bị bộ phận sinh dục sục cho chảy ra ngoài, rồi theo khoé môi chảy xuống.

Tiêu Chiến nhìn không được dáng vẻ hiện tại của mình, nhưng anh nghĩ, chắc chắn là vô cùng xấu hổ.

Nhưng trông Vương Nhất Bác thì có vẻ như bị tư thế vô cùng xấu hổ của anh làm cho mụ mị rồi.

Khoái cảm trong linh hồn như đang đè ép khái cảm trên thể xác, Tiêu Chiến mở to đôi mắt đẫm lệ, khăng khăng nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.

Bị cậu đốt cháy, vì cậu phát điên.

"Ưm..."

"Ưm... ưm.....gg...."

Sau khi đỉnh liên tiếp với tốc độ nhanh, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng bắn ra, cậu giữ chặt đầu Tiêu Chiến, bắn toàn bộ vào trong miệng anh.

Tiêu Chiến bị nghẹn, ho khan liên tục, sau khi được Vương Nhất Bác thả ra, anh ngửa người ra sau, bụm miệng ho.

Vương Nhất Bác rút hai tờ giấy to đưa cho anh, vuốt vuốt lưng anh: "Nôn ra đi nào!"

Cậu trực tiếp tống nó xuống cổ họng tôi, còn nôn cái gì mà nôn, Tiêu Chiến có chút tức giận liếc nhìn cậu một cái, Vương Nhất Bác kéo anh lên, đặt ngồi lên đùi mình, rồi vỗ về lưng anh: "Ông chủ Tiêu thực sự rất ngoan!"

Tiêu Chiến đánh một cái "chát" rõ to lên đùi cậu, không giải tỏa hết được sự giận dỗi, liền dùng hai ngón tay kẹp véo thịt đùi của cậu.

"Xịt...." Vương Nhất Bác hít vào một hơi, nhưng vẫn không buông anh ra, đợi anh phát tiết xong rồi thì lấy nước dừa đưa cho anh: "Nào, uống vài ngụm đi?"

Tiêu Chiến ôm lấy bình nước dừa do chính mình mua, trực tiếp hạ cửa sổ xe xuống, ném ra ngoài.

Cả đời này, anh sẽ không uống nước dừa nữa.

Toàn bộ đều là vị đậm đặc tanh nồng.

____tbc___

Đã học được cách sử dụng khác của nước dừa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro