Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12

NHẪN NẠI

"Miếng ba chỉ nướng xong rồi, tôi giúp cậu cuộn với rau nhé, nếu không sẽ bị ngấy đó."

"Cảm ơn!"

Tiêu Chiến cuộn xong miếng ba chỉ vào rau rồi đưa cho Vương Nhất Bác, đối phương nhận xong liền cho hết vào trong miệng, sau đó nhai nhai, hai má đều căng phồng lên, giống như một con Hamster.

Tiêu Chiến nhịn không được bật cười, sau đó nhận được một ánh nhìn khó hiểu: "Gì vậy?"

"Không có gì, tôi nghĩ thấy cậu bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong rất đáng yêu." Tiêu Chiến tiếp tục dùng kẹp trở miếng thịt trên vỉ nướng, "Lúc mới quen cậu tôi cảm thấy cậu rất lạnh lùng, chắc chắn vừa khó tính vừa khó gần, sau đó tôi phát hiện cậu rất chu đáo, rất đáng yêu."

Anh nhấc mắt lên cười với Vương Nhất Bác, đối phương được khen không những không tỏ ra vui vẻ, còn cau mày nói: "Tôi không đáng yêu!"

Tiêu Chiến phụt cười, sau đó vội vàng gắp một cái cánh gà cho Vương Nhất Bác: "Được! Được! Được! Không đáng yêu, rất bạo, rất lạnh lùng!"

Biểu cảm và giọng điệu của anh rõ ràng là đang lừa trẻ con, Vương Nhất Bác dùng đũa chọc vào miếng gà Tiêu Chiến gắp cho, không trả lời lại.

"Thật ra lúc trước tôi đã tưởng bác sĩ đều nên giống như Cốc Vũ, vừa nhiệt tình, vừa kiên nhẫn, lúc nào cũng híp mắt cười cười, dù cho vấn đề của bệnh nhân và người nhà bệnh nhân có nhiều hơn nữa cũng không thấy phiền..." dường như vì nghĩ đến Cốc Vũ mà tay đang cầm kẹp nướng thịt của Tiêu Chiến khựng lại một chút, rồi lại tiếp tục trở thịt, "nhưng đoạn thời gian ngắn này ở trong bệnh viện, nhìn các cậu với bệnh nhân, với người nhà của họ nói chuyện, tôi thấy tính cách như thế này của cậu càng hợp làm bác sĩ hơn."

Vương Nhất Bác không tiếp lời, chỉ nhìn Tiêu Chiến, đợi anh tiếp tục nói.

"Bởi vì cậu có khả năng đánh trúng trọng điểm, sẽ càng tiết kiệm thời gian, tuy là ít nói, nhưng lời nói lại rất có sức thuyết phục, cảm thấy làm bệnh nhân của cậu sẽ rất an tâm." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, hai mắt long lanh, mang theo sự ngưỡng mộ và khâm phục.

Rất nhiều điều trước đây anh không dám nói, cũng không thể nói, hôm nay đều có thể nói cho Vương Nhất Bác nghe. Rất nhiều việc không dám làm, không thể làm, hôm nay cũng đều có thể cùng làm với Vương Nhất Bác. Bởi vì Vương Nhất Bác không còn hoài nghi tâm ý của anh nữa.

Bởi vì không có ai lại không thích được người khác khen ngợi một cách chân thành, đặc biệt hơn nữa, người khen ngợi bạn lại có ngoại hình rất ưa nhìn, tính cách cũng không khiến người ta chán ghét.

Quả nhiên, Vương Nhất Bác nhướng mày với biên độ nhỏ, môi cũng không kìm được lộ ra ý cười: "Cũng có người khiển trách thái độ lạnh nhạt của tôi."

"Thật à?" Tiêu Chiến mở to mắt, "Cậu lúc nào cũng rất chú tâm nghe người ta nói, lúc nào cũng trả lời mấy cậu hỏi của họ, chỉ có điều câu từ ngắn gọn lại không nói lại lần hai thôi mà, cũng không thể gọi là lạnh nhạt được."

Vương Nhất Bác không thuận theo một tràng đó của Tiêu Chiến, chỉ nghiêng người về phía trước rót nước ép trái cây cho người đang cảm thấy bất bình thay cậu.

Từ nhỏ đến lớn, có quá nhiều người, hoặc trách móc, hoặc phàn nàn, hoặc cười cợt nói rằng cậu rất lạnh nhạt, đến cả người một tay dẫn dắt cậu- thầy Trương, cũng từng nói với cậu: "Cậu hãy nhiệt tình với bệnh nhân thêm chút nữa, có đôi lúc kỹ năng và năng lực của cậu sẽ không thắng được lời nói và nhân sinh." Bất luận là trong khoa hay trong bệnh viện, Cốc Vũ vẫn luôn được chào đón hơn cậu, nhưng Tiêu Chiến- người thích Cốc Vũ lại đứng ở vị trí khách quan, nói với cậu: "Cậu rất hợp làm bác sĩ, làm bệnh nhân của cậu sẽ rất an tâm, cậu luôn chăm chú lắng nghe họ nói."

Vương Nhất Bác luôn luôn không phải là người thiếu tự tin, cần một người thấu hiểu đến nhìn nhận về con người cậu. Nhưng lúc này nghe được những lời nhận xét này của Tiêu Chiến, vẫn làm cậu cảm thấy như đang rất mệt mỏi và có người đến xoa dịu tâm trí cậu, hoặc là đang vỗ vỗ lưng cậu.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, cười cười: "Không làm anh thấy lạnh à?"

Tiêu Chiến bị nụ cười của cậu làm cho thẫn thờ, vừa véo tay mình nhắc nhở, vừa cười, nói: "Muốn nghe nói thật à? Lúc đầu thực sự là có đó, tôi lúc đó không dám nói chuyện với cậu."

"Vậy mà tôi lại không nhìn ra, ông chủ Tiêu lúc nào cũng thoải mái vui vẻ."

"Câu này nghe không giống như đang khen tôi!"

Tiêu Chiến bĩu môi, tay đang gắp miếng thịt qua cho Vương Nhất Bác, nhưng được nửa đường thì quay ngược trở lại bỏ vào đĩa mình.

Vương Nhất Bác cúi đầu cười.

Hoá ra lúc cậu thực sự cười, xương gò má sẽ nhô lên, má sữa cũng lộ rõ.

Tiêu Chiến muốn véo má cậu, nhưng anh không thể. Bởi vì dù mối quan hệ bạn bè có tốt như thế nào đi nữa, cũng không thể véo má đối phương.

Ngón tay Tiêu Chiến miết miết lên cái kẹp, anh uống một ngụm nước ép.

Không thể nóng lòng được, kịch bản đã viết xong, anh phải đi từng bước từng bước một.

Đi săn là một quá trình rất kích thích, nhưng anh ở trong quá trình đó, hết lần này đến lần khác nhắc nhở bản thân phải kiềm chế.

Muốn chạm vào cậu, muốn hôn cậu, muốn cởi quần áo cậu ra, muốn lên giường với cậu.

Muốn nhìn thấy dáng vẻ phát điên mất kiểm soát của cậu.

Muốn nghe thấy tiếng thở dốc lúc cao trào của cậu.

Cuối tháng tư, ở trong nhà hàng có chút ngột ngạt, Tiêu Chiến kéo kéo cổ áo, thay đổi tư thế ngồi. Vẫn may là cách một cái bàn, thật ra anh là vì những dòng tưởng tượng đó mà đã nổi lên phản ứng.

Tiêu Chiến chun mũi, dùng tay quạt quạt, "Nóng quá! Sao không bật điều hoà nhỉ?"

"Gần ăn xong rồi!" Chàng trai rất nghiêm túc trả lời anh, cậu sẽ không bao giờ đoán được vừa rồi anh đang nghĩ gì.

"Tôi về nha! Hôm nay cảm ơn cậu! Nói là tôi mời, kết quả là để cậu trả tiền còn đưa tôi về. Hôm khác! Thực sự hôm khác, không phải là một ngày như thế này, tôi mời cậu ăn cơm."

Bởi vì đã từng có cuộc hội thoại tương tự như thế này, nên Vương Nhất Bác không trả lời Tiêu Chiến: "Ví dụ như, như cơm anh nấu.".

Cậu chỉ gật đầu đáp: "Được!"

"Vậy tôi lên nha! Cậu về sớm nghỉ ngơi đi nhé!" Tiêu Chiến vẫy vẫy tay, quay người đi vào trong tiểu khu, đi chưa được mấy bước, anh lại quay người, chạy thình thịch lại xe: "Chút nữa thì quên, túi của tôi."

Tiêu Chiến mở cửa sau lấy chiếc túi giấy đang đựng mấy chiếc hộp thủy tinh ra, anh ở bên ngoài nhoài người vào cửa sổ lắc lắc chiếc túi với Vương Nhất Bác: "Cái này! Tôi mang về! Không phải cố ý không muốn cho cậu ăn đâu, nhưng mấy món này hơi cay, lần tới tôi làm món khác cho cậu ăn nhé!"

Vương Nhất Bác cười lên: "Được thôi!"

"Rủi ro có thể xuất hiện trong ca phẫu thuật và những biến chứng hậu phẫu thuật, tôi đã đều nói với anh rồi. Nếu như anh muốn tôi đảm bảo 100% an toàn, thì tôi xin lỗi! Tôi không làm được."

"Nhưng mà, bác sĩ..."

"Nếu chỉ có mấy lời sáo rỗng thì chúng ta kết thúc ở đây, anh có thể quay về bàn bạc với người nhà."

"Được!"

Vương Nhất Bác giải quyết xong bệnh nhân cuối cùng của buổi trưa, cậu tháo kính ra, nhéo nhéo ấn đường, vừa ngẩng đầu liền thấy Tiêu Chiến đứng ở cửa phòng làm việc, thò cái đầu vào nhìn, không biết là đã nhìn bao lâu rồi, trông thấy cậu nhìn qua, còn làm khẩu hình miệng "Ô!" nhìn cậu.

Cậu cười rồi đeo lại mắt kinh lên: "Đứng đó làm gì đấy?"

"Còn không phải tại chỗ cậu nhiều bệnh nhân quá nên tôi không dám làm phiền sao?" Tiêu Chiến xách theo một cái túi, hihi chạy lại. "Cho cậu nè! Đừng gọi cơm nữa. Tôi thật sự nghi ngờ đầu bếp của căng tin bệnh viện các cậu nhận tiền hối lộ của bên giao nguyên liệu rồi, một tuần có đến ba bốn ngày chung một món, lại toàn là dầu mỡ..."

Tiêu Chiến nhận ra là mình nói nhiều nên liền ngậm miệng lại, rồi đặt chiếc túi lên bàn Vương Nhất Bác: "Tôi nấu đó, cậu thử đi!"

Một túi vải bạc không to, bên trong có một hộp cơm và một cái bình màu xanh lá.

Chỉ cho mỗi mình cậu? Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến một cái. Đối phương tay không ngồi bên cạnh cậu, không phải ngồi chỗ Cốc Vũ.

Vương Nhất Bác lấy hộp cơm và cái bình màu xanh ra: "Đây là gì? Không phải mướp đắng đâu đúng không?"

"Nước ép kiwi đó! Biết cậu thích đồ chua nên tôi ép cho cậu đó. Thế nào? Đủ thân thiết chưa?"

Thân thiết? Thân thiết cái gì? Ai thân thiết với ai?

Vương Nhất Bác vẫn chưa trả lời, Cốc Vũ từ chỗ phòng khám đi đến cướp lời, mắt nhìn xuyên qua vai cậu: "Ức bò kho khoai tây! Món này thơm quá đi?" Anh ta hít hít mũi, nhìn bàn của mình, rồi lại nhìn Tiêu Chiến. "Không phải chứ, ông chủ Tiêu! Chỉ có phần của Nhất Bác, không có của tôi? Cậu cũng quá thiên vị rồi đó!"

Tiêu Chiến nhún vai: "Cậu cũng đâu có nói là muốn ăn."

"Vậy Nhất Bác nói muốn ăn à? Sao cậu bên nặng bên nhẹ quá vậy? Chúng ta học chung lớp, làm bạn từ nhỏ đến lớn như vậy, cuối cùng là tôi bị thay thế rồi sao?"

"Hôm qua Nhất Bác mời tôi ăn cơm, tôi có qua có lại thôi."

"Là trách tôi không mời cậu... Đợi chút, hai người nhân lúc tôi trực ban, lén lút đánh lẻ đi ăn?"

"Đúng lúc gặp nhau thôi, hơn nữa không có lén lút nha, là quang minh chính đại đi ăn."

"Này! Tôi không quan tâm, làm tôi tổn thương rồi đó! Hai người ra ngoài ăn không đưa tôi đi cùng, bây giờ mang cơm cho Nhất Bác cũng không có phần của tôi."

"Bác sĩ Cốc Vũ của chúng ta được mọi người hoan nghênh như vậy mà, còn cần tôi nợ bữa cơm này sao?"

"Nợ! Tôi từ trước đến nay chưa từng được ăn cơm đó chính tay ông chủ Tiêu cậu nấu. Đậu má! Thật sự là chưa từng được ăn đó. Không được, cậu phải đền cho tôi. Một bữa cơm với bốn món một canh."

"Thôi đi! Tôi là đầu bếp nhà cậu chắc?"

"Ê này! Tôi vắt óc ra để tính toán chi tiêu cho cậu..."

Tiêu Chiến với Cốc Vũ anh một câu tôi một câu, Vương Nhất Bác chỉ im lặng cúi đầu ăn cơm, ăn từng muỗng lớn, có chút nghẹn, cậu uống một ngụm nước ép kiwi.

Chua! Chua đến mức cậu phải nhíu mày.

(Trong tiếng trung: "ghen" và "chua" là cùng một từ.)

Hoá ra Tiêu Chiến cũng có chút xấu tính.

Mặc dù anh nói: "Tôi không có nghĩ gì cả." Nhưng nhìn một màn trước mắt, sau khi tổn thương, sau khi nói ra, không phải cũng có chút không cam tâm sao?

Thế nên mới giận dỗi chỉ làm một phần ăn cho cậu.

Thế nhưng, Vương Nhất Bác cũng không muốn nghĩ nữa, bởi vì bất luận là xuất phát từ nguyên nhân gì, đối phương cũng đã tốn thời gian và công sức làm cơm cho cậu, hơn nữa còn tỉ mỉ quan tâm đến khẩu vị của cậu.

Nhưng mà, Tiêu Chiến thực sự xuất phát từ nguyên nhân gì mới làm một phần cơm cho cậu?

Những dòng suy nghĩ có chút xấu như thế này của Vương Nhất Bác, dường như đang chống đối lại câu nói: "Hôm qua Nhất Bác mời tôi ăn cơm, tôi có qua có lại thôi." của anh.

Tôi không để ý đến cậu, cậu cũng không nhất thiết phải quay đầu lại tìm tôi.

Cậu có người ở bên ăn bánh kem, tôi cũng có người ở bên ăn cơm.

Tôi đối với người khác cũng chăm sóc như vậy.

Tiêu Chiến với Cốc Vũ chụm đầu lại nói gì đó, Vương Nhất Bác đều không chú ý nghe nữa.

Đến khi Tiêu Chiến sáp lại hỏi: "Mùi vị như thế nào? Ức bò không được mềm lắm, lúc ăn có hơi gân gân." Cậu mới nhận ra là mình đã ăn gần hết hộp cơm rồi.

Mùi vì? Chắc là không tồi, Vương Nhất Bác gật gật đầu: "Ngon!"

"Lời vàng ý ngọc, quả nhiên rất cool a!"

Giọng Tiêu Chiến mang theo ý cười, Vương Nhất Bác quay đầu qua, đôi mắt đối phương rất sáng và chân thành, giống như đêm qua ở nhà hàng đồ nướng khen cậu vậy.

Cũng có thể là không nên so đo như vậy.

Bởi vì cảm thấy có một chút xấu tính.

Cho dù là thật tâm thử nhìn nhận đi nữa, thì khi cậu được lợi nhưng không mất mát gì, thì cũng không cần phải đi so đo làm gì.

Bả vai bị vỗ vỗ, Cốc Vũ cười nhìn cậu nói: "Tôi đã lừa thành công rồi! Đợi sau khi dì xuất viện, chúng ta đến nhà ông chủ Tiêu ăn cơm. Tám món ăn cấp bậc khác nhau, thế nào? Muốn đi cùng không?"

Vương Nhất Bác lại quay đầu nhìn Tiêu Chiến, đối phương cũng đang nhìn cậu, gương mặt mong đợi.

Này là được dỗ rồi phải không?

Thậm chí đối phương đến dỗ cũng chẳng phải là dỗ, lại tự mình hết dỗi rồi sao?

"Không đi" Vương Nhất Bác cầm hộp cơm đứng lên, sau đó dùng ánh mắt mà cậu nhìn bệnh nhân nhìn Tiêu Chiến, là ánh mắt từng được đối phương nhận xét là "lạnh nhạt nhưng chăm chú". "Tôi gần đây phải điều chỉnh số liệu, hai người chơi đi."

___tbc___

Ông chủ Tiêu: Tôi giận? Là diễn đó!

Bác sĩ Vương: Tôi giận? Là thật đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro