Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3.A

CHƯƠNG 3.A

.

Sao anh lại khóc thế này? Kashgar chỉ cần đến một chuyến, kết giao bằng hữu rất đơn giản, muốn vui vẻ cũng rất đơn giản, buồn chỉ cần khóc một trận mọi chuyện đều sẽ qua. Bất luận thế nào, em cũng muốn anh rạng ngời tự do trải qua ba năm này.

Vậy ba năm sau?

Nói đến đây, cả hai đều trầm mặc.

Tiêu Chiến lại tiếp tục tiếng nức nở chưa dứt của mình.

Vương Nhất Bác đau lòng hôn anh, hôn lên mặt, lên môi, dưới cằm, lên thái dương, chỗ nào cũng hôn tới hôn lui.

Nhưng tất cả đều vô ích.

Nỗi buồn của Tiêu Chiến cũng không phải chỉ trong thoáng chốc.

Chỉ có thể uất nghẹn trong tiếng khóc, Tiêu Chiến mới có thể rũ bỏ thân phận người chồng, chìm đắm trong tình yêu của Vương Nhất Bác, giống như con nghiện vậy, vừa đáng thương vừa đáng trách.

Đợi khi Tiêu Chiến đã ngồi ổn định, Vương Nhất Bác lấy chiếc roi da ngắn ra, dùng lực quất mạnh lên sau mông ngựa trắng, mạnh mẽ kẹp chặt hai bên bụng ngựa, con ngựa này có lẽ tính khí cũng không tốt hơn Jiu Jiu, nó giận dữ rống lên, nhưng vẫn cam chịu điên cuồng trong mưa tuyết lao về phía trước, trong phút chốc tiếng vó ngựa như tiếng trống vang lên, dưới ánh trăng những cái chân không ngừng nện xuống in dấu trên lớp tuyết dày đặc.

Tiêu Chiến lại lần nữa hét lên.

Vương Nhất Bác xấu xa ở sau lưng anh khúc khích cười, lại quất thêm một roi nữa lên mông ngựa, con ngựa trắng phẫn nộ giơ lên hai chân trước, vút bay như một cơn gió.

Đầu ngựa lên xuống rất nhịp nhàng, nâng lên rồi hạ xuống, bờm ngựa đã hoàn toàn bị gió thổi tung ngược ra sau đầu, Vương Nhất Bác thuận theo tiết tấu của ngựa nhấp nhô nhịp nhàng, cậu hoàn toàn nhổm dậy khỏi yên ngựa, chúi người về phía trước đè lên lưng Tiêu Chiến, áo lớn bên ngoài mở ra, vạt áo hất ngược ra sau tung bay.

Vương Nhất Bác còn thấy ngựa chưa chủ nhanh, còn dùng đùi siết chặt hơn bụng ngựa, trong miệng gọi ra tiếng thúc giục: "Jiu- Jiu-"

Tiêu Chiến cắn chặt môi, anh căng thẳng khom người nắm chặt vòng sắc trước yên ngựa, mông bị ném lên rơi xuống, xương chậu bị đập vào sinh ra cảm giác đau.

Anh rất muốn nói, em đừng đánh nó nữa, đánh nữa là nó không dừng được luôn đó.

Hai người đàn ông và một con ngựa hung hãn, vó ngựa cộc cộc cùng tiếng thở hồng hộc của nó vang lên trong màn đêm đầy tuyết, mùa đông đầu năm vạn phần ngang ngược nhưng lại đẹp đến vô cùng, nước mắt Tiêu Chiến rơi xuống tụ lại thành những hạt trân châu nhỏ, trước mắt anh là gió đông vù vù, sau lưng lại là hơi ấm dịu dàng của lồng ngực Vương Nhất Bác.

Cho dù đêm rất tối, nhưng Tiêu Chiến vẫn nhận ra được mình đang đi về nhà Vương Nhất Bác.

Nhà cậu ở trên một gò đất cao.

Các nhà dân cư gần đó được xây bao quanh chồng lên nhau tựa vách vào dốc đứng của khu đất, tạo nên một địa trận không gian chằng chịt kín kẽ, từ đó hình thành những ngách lớn ngỏ nhỏ. Những con hẻm bên cạnh các ngôi nhà đặc biệt quanh co, chiều rộng đều tương tự nhau, giống như một cái mê cung vậy.

Giữa các lầu trên người ta còn xây dựng một con hẻm gọi là "hẻm qua lầu", người cưỡi ngựa đi qua cần phải cúi đầu như chui vào một cái hốc để đi qua.

Mấy cái hẻm ở đây cũng được người Duy Ngô Nhĩ của Tân Cương đặt cho những cái tên phức tạp như tên của họ vậy, nhà Vương Nhất Bác ở cuối con hẻm có tên: "Khoắt Tư Kỳ Á Bối Hy".

Tiêu Chiến biết, ngày nào đó mình bị lạc đường ở đây, chỉ cần bắt lấy một người dân bản địa nói ra thật chính xác tên hẻm về nhà Vương Nhất Bác, người ta chắc chắn sẽ đưa anh về nhà.

Vương Nhất Bác từng dạy, phải dẫm chân theo con đường lát gạch hoa, nếu không sẽ lạc trong này cả ngày cũng không ra được.

Người không ra được, nhưng ngựa già thì thuộc đường.

Ngựa trắng không còn bị người đàn ông ngồi trên lưng thúc giục nữa, nó chậm lại bước chân, từ tốn ung dung đi về phía ngôi nhà.

Hai ngôi nhà bên cạnh giống hệt nhau, nhìn không có sự khác biệt, gỗ cây hồ dương là xương, đất sét vàng là thịt, nhà nhà đều có một cánh cửa chính hình vòm cánh quạt, và một hàng cửa sổ nhỏ tinh xảo cũng hình vòm. Trước cửa hoặc ban công đều đặt một chiếc chậu gốm, bên trong trồng cây tiên nhân cầu, lô hội, cúc Ba Tư, còn có cả hoa thiên sơn tuyết liên..... tất cả đều là những loại chịu được thời tiết khắc nghiệt.

cây hồ dương)

(Tiên nhân cầu)

(Cúc Ba Tư)

(Thiên sơn tuyết liên)

Nhà Vương Nhất Bác cũng không ngoại lệ.

Vương Nhất Bác vừa vào cổng, việc đầu tiên là tháo yên ngựa, bàn đạp, dây cương xuống, rồi kéo nó vào chuồng, sau đó đắp một tấm chăn lông dày lên lưng nó, ném một bó cỏ vào máng. Ngựa trắng thở ra một hơi, bắt đầu cúi đầu ăn cỏ.

Vương Nhất Bác đeo một chiếc găng tay lớn, một đường từ bờm ngựa, cổ ngựa rồi đến đầu mũi, chà đi lớp tuyết đã tan thành nước bám lên lông ngựa, lớp da dày của nó run run, từ mũi hắt ra từng hơi thở dài, cậu thầm thì: "Lau sạch đi, nếu không mày sẽ ốm đó......"

Cậu vừa làm sạch cho ngựa, vừa gọi to Tiêu Chiến đang đứng trong sân nhanh đi vào nhà nhóm lửa.

Sân nhà Vương Nhất Bác rất rộng, có một dàn cây leo xanh mượt và những chùm nho tím của mùa hè, cảm giác tràn ngập sức sống mùa xuân, dân bản địa gọi đây là "nho sữa ngựa", ăn vào có vị ngọt béo rất đặc biệt.

Chậu gốm trong sân trống trồng đầy những hoa hồng Damascus*, góc tường được lấp lại bằng những cây tường vi, dàn nho phủ xuống như một tấm ván giường lớn, bên trên chính là ga giường mềm mại. Cắt một miếng lê Korla, mùi thơm thanh ngọt vừa miệng, một cơn gió nhẹ thổi ngang qua, mùi thơm đánh lên má, mang theo toàn bộ đều là ngọt ngào.

*Hoa hồng Damascus (Damascus là thủ đô và là thành phố lớn nhất của Syria.)

* Korla: (Kurla, Kuerle, hay Lopnur) là thành phố thủ phủ của Châu tự trị dân tộc Mông Cổ.

Vương Nhất Bác bước vào nhà, phát hiện bên trong lạnh đến thấu xương, Tiêu Chiến bất lực giận dỗi hai tay ôm đầu gối ngồi run run trên chiếc ghế con trong nhà, không thể mang cái quần ướt sũng của mình đặt mông ngồi lên tấm thảm tinh xảo trông rất đắt tiền kia của nhà Vương Nhất Bác được.

Vương Nhất Bác thấy vậy xách theo một cái xô sắt đi ra ngoài, đi đến kho chứa than củi, bên trong chất đống những cục than đen xì, cậu cúi người bỏ đầy nửa xô, rồi lại đi về nhà chính, ngồi xổm xuống trước vách tường có một lò sưởi nối ống dẫn để xông ấm nhà, lấy một cái xẻng xúc tàn tro từ bên trong lò ra cho vào một cái xô khác, rồi xếp củi nhỏ vào bên trong, bên trên đặt một cục than lớn, nhóm lửa, bức tường dần dần nóng lên, truyền đi khắp căn nhà.

Ký túc xá của trường không có thứ đồ hữu dụng giống như vách tường xông ấm này, phòng học cũng không có.

Lúc nhập học đều yêu cầu học sinh phải mang theo "bài tập" là một túi than đến trường. Trước hay sau khi vào lớp đều cần phải cho than vào lò sưởi, để đảm bảo giữ được độ ấm cho lớp học.

Thế nên trường trung học A Khổ Lạp của Kashgar phải đến tháng ba mới chính thức kết thúc kỳ nghỉ và đến trường để bắt đầu kỳ học mới.

Lò sưởi chỉ cần duy trì trong một tháng, sau đó là không cần dùng đến nữa, sẽ được chào đón một đầu hạ không quá nóng.

Nhưng ở Tân Cương, tháng sáu tuyết rơi cũng không phải chuyện hiếm lạ, tháng tư không cần nhóm lửa nữa là vì muốn tiết kiệm một số nguồn nhiên liệu tự nhiên.

Bây giờ đang là mùa đông, nhà nhà đều dự trữ hai thứ giống hệt nhau, một là cỏ cho ngựa, hai là than, chúng đều là dùng tiền để mua. Những gia đình có thu nhập không cao nếu muốn nuôi ngựa thì đều phải đi lên dốc đồi sa mạc cắt cỏ, ở đó có một loại thực vật tên là thoa thoa, những nhành cây vào mùa đông có thể được tận dụng làm củi đốt.

(Bụi thoa thoa)

Bây giờ là mùa xuân, Tiêu Chiến quay lại rất sớm, Kashgar vẫn còn đang chìm trong mùa đông băng giá âm hai mươi độ.

Tiêu Chiến lại không phải không biết ngày bắt đầu nhập học, anh quay lại sớm là vì ai, anh biết, Vương Nhất Bác đương nhiên cũng biết.

Tường ấm lên rất nhanh, chẳng mấy chốc cả căn nhà đều ấm rực lên.

Vương Nhất Bác lại chạy vào nhà bếp, lua khua lục lọi một lúc, khi đi ra trên tay bưng theo một cái mâm bạc, bên trên là hai chiếc cốc thủy tinh miệng tròn, cắm vào một que nhỏ thấm mạch nha, và một số thứ gì đó nhỏ màu đo đỏ nổi trên bề mặt chất lỏng có màu vàng nghệ.

"Uống đi."

Tiêu Chiến nhận lấy, hỏi bên thứ màu đỏ này là gì vậy.

"Hoa nghệ tây."

Tiêu Chiến cầm que khuấy vài vòng, liếm liếm, uống vào một ngụm, ngọt đắng.

Tiêu Chiến biểu cảm có chút ngơ ngác, ngồi trên ghế nhỏ, đột nhiên hỏi: "Hành lý anh đâu?"

"Đậu má!"

Vương Nhất Bác đặt ly nước ngọt nghệ tây xuống chạy nhanh ra chuồng ngựa tìm, không có. Chạy lại chỗ trước cửa đang đặt yên ngựa, cũng không có.

Tiêu Chiến ôm người đứng tựa ở thềm cửa, gọi lớn: "Vương Nhất Bác! Anh lạnh!"

Hành lý không biết mất đâu rồi, Tiêu Chiến một chút lo lắng cũng không có, dù sao bên trong cũng chẳng có gia tài đáng giá gì, có điều là có mấy bộ quần áo tuỳ thân với dụng cụ vệ sinh cá nhân, còn có một đôi dép bông mới, lúc về Tống Viên đã mua cho anh.

Vương Nhất Bác lại chạy vào trong nhà, kéo Tiêu Chiến vào phòng ngủ, mặt bên kia của vách tường cũng sưởi phòng ngủ ấm lên rồi.

Hai tay Vương Nhất Bác nhớp nháp bận bịu, cậu nhanh chóng lột đi lớp quần áo ướt sũng như đang lột từng lớp vỏ ngô trên người Tiêu Chiến xuống, trên miệng rất vội hỏi: "Trong túi có đồ đáng tiền gì không? Anh cởi hết ra rồi chui vào trong chăn đi, em sẽ làm ấm giường lên, một chút nữa sẽ không thấy lạnh nữa. Em bây giờ giúp anh đi tìm hành lý về."

"Không có gì đáng tiền cả, mất thì mất thôi."

Tiêu Chiến để mặc Vương Nhất Bác cởi quần áo mình ra, cậu nghiêng anh qua trái xoay qua phải, giơ tay lên, rồi nhấc chân lên, trông rất bận rộn.

Đệm nhà Vương Nhất Bác đã được trải thẳng ngay ngắn, rồi lấy hai chiếc gối đầu đặt lên, cậu vỗ nhẹ một cái lên cặp mông trần căng tròn của anh bảo anh nhanh chui vào trong, rồi lấy một tấm chăn nhồi bông gòn dày ra phủ lên, quấn chặt anh lại.

Sau đó cậu lại đi xách xô sắt ra phòng khách, gắp hai cục than đã được đốt đỏ hừng hực cho vào trong xô, rồi lại đậy nắp đậy bằng sắt lại, sau đó đi vào phòng ngồi xổm xuống, dùng kẹp gắp than cho vào trong miệng kang*.

*Kang: giường lò của người Phương Bắc.

Một lúc không lâu sau, Tiêu Chiến đã bắt đầu cảm thấy giường ấm lên rồi.

Vương Nhất Bác sắp xếp ổn thoả, vỗ vỗ hai tay phủi bụi đi, chuẩn bị ra chuồng ngựa dẫn ngựa đi.

"Hôn hôn......"

Tiêu Chiến ở trong chăn chui đầu ra bĩu môi muốn được hôn.

Vương Nhất Bác nghe theo quay lại hôn lên trán anh.

"Không chịu, môi......"

Vương Nhất Bác cũng nghe theo cúi đầu, áp gương mặt đến gần hôn lên môi anh. Tiêu Chiến liền ngửa cổ càng dính chặt vào môi mềm của Vương Nhất Bác hơn, chủ động há miệng ngậm lấy, lưỡi đưa ra liếm không ngừng, không chịu để cậu tách ra, trái tim như quả đào ngâm trong lọ giấm, vừa ngọt vừa chua, nói không rõ rốt cuộc là có vị gì.

"Ưm..... ưm..... em phải đi tìm hành lý."

Hai người lúc tách ra quanh viền môi đều là nước bọt, rõ ràng đã hôn đến mức bên dưới Vương Nhất Bác nổi phản ứng, nhưng cậu vẫn như anh hùng làm việc không được chùn bước mặc áo khoác vào đội nón và đi ra ngoài, yên ngựa cũng không cần đeo nữa, đeo dây cương lên, xoay người trèo lên ngựa, tiếng cộc cộc cộc vó ngựa vang lên, trong phút chốc đã biến mất đi tìm hành lý rồi.

Tiêu Chiến bó người thành một cục, mắt đảo quanh nhìn căn phòng.

Ở giữa trần nhà đang treo một chùm bóng đèn
thủy tinh với nhiều màu sắc sặc sỡ dễ gây ảo giác của Ả Rập, trên tường trang trí bởi một tấm tranh vải với những hoa văn phức tạp, và một hàng lớn nhỏ khác nhau long lanh phong phú với những chiếc cán dao cổ được điêu khắc tinh xảo, bên nửa dưới của bức tường được lát gạch men có nhiều họa tiết hoa văn màu xanh lam đậm, nửa trên có một vài hõm tường, giống như những khung kệ gỗ trưng bày những vật phẩm, như kinh Co-ran, ảnh, hoa nhựa, ly thủy tinh, bộ ấm chén bạc, còn có ống điếu đồng......

*Kinh Co-ran: kinh của đạo Hồi

(Ống điếu đồng)

Ngọn lửa đỏ rực trong lò sưởi đang nhảy không ngừng, tiếng củi cháy bên dưới kêu tách tách, cả căn phòng ngủ giờ đều được lấp đầy hơi ấm rồi, ván giường mỗi lúc một nóng, làn da lạnh cóng của Tiêu Chiến đều đã được sưởi ấm, chăn bông có mùi nắng như được phơi dưới ánh mặt trời, còn có mùi thơm thơm như sữa bơ của Vương Nhất Bác.

Suy nghĩ rồi suy nghĩ, hai mắt Tiêu Chiến dần khép lại, rất nhanh đã ngủ rồi.

___tbc___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro