Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13


Vương Nhất Bác từng nói với Tiêu Chiến, khi mẹ cậu vẫn còn sống đã cùng cha cậu trồng và chăm sóc hai cây tùng kia.

Dưới gốc cây tùng, thắp hương khấn ba vái, rồi cắm hương vào chén gạo, Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến cùng quỳ, dập đầu lạy.

Vừa hối lỗi vừa thành tâm, bái xong một lúc lâu vẫn chưa đứng lên, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đồng thanh nói "cha mẹ". Cuối cùng cũng có thể xem là người nhà họ Vương rồi.

Còn hai ngày nữa là năm mới, không khí tươi mới của mùa xuân ùa về trước mắt, bao nỗi u sầu của hai người trả về với thời gian.

Vương Nhất Bác vẫn rất cứng đầu, cứ muốn tìm lão Thúc Lý đòi thịt heo, chuyện cậu đánh nhau với Vương Đạo Quân còn chưa qua được bao lâu, Tiêu Chiến vẫn là không an tâm.

"Thôi bỏ đi, Nhất Bác." Tiêu Chiến còn đang nằm trên kang, từ phía sau ôm lấy eo Vương Nhất Bác lúc cậu đang định mặc quần áo, cậu quay lại hôn môi anh, phát ra tiếng mút mát ngọt ngào. Vương Nhất Bác muốn tách ra, Tiêu Chiến lại câu chặt lấy cổ cậu, nhẹ nhẹ há miệng đưa lưỡi nhỏ ra muốn hôn lưỡi.

Môi lưỡi quấn quýt, không ngừng có tiếng nước. Muộn rồi, Vương Nhất Bác lo sẽ không kịp ra ngoài, tuy luyến tiếc nhưng vẫn dứt khoát rời khỏi người Tiêu Chiến, cúi đầu tìm giày, cười nói: "Chiến Nhi, anh bây giờ thật khác trước kia. Trước kia luôn là em đi theo cầu xin anh hôn em, bây giờ người ngày ngày chủ động luôn là anh."

Tiêu Chiến cũng không ngại không phiền, còn mềm giọng khuyên cậu: "Nhất Bác, em đừng đi hỏi bọn họ, chúng ta vẫn còn tiền, chúng ta tự mình mua."

Vương Nhất Bác soạt một tiếng liền đứng lên, nói: "Nào có được, đó là bọn họ trước Tết đều đã hứa sẽ chia, năm ngoái đã bán không chia, năm nay phải được chia."

Anh thấy cậu cố chấp như vậy, cũng không khuyên thêm nữa. Vương Nhất Bác nói quả không sai, vốn từ sớm thôn đã hứa rồi, cậu sống chết làm việc cho đất công của người ta thì không có lý gì lại không được hưởng chút lợi ích này. Đạo lý vẫn là đạo lý, nhưng anh vẫn lo lắng cậu có đi hỏi rồi vẫn không được chia sẽ lại phải chịu ấm ức.

Nhìn nhà người ta vẫn có thể tự nuôi heo, Tiêu Chiến tính sẽ đến khi qua hết tháng giêng, đợi giá thịt heo xuống rồi anh sẽ đi mua về hai ba con, hai người anh và cậu sẽ tự mình nuôi, không phải chờ thịt heo nhà chung thì sẽ không phải chịu thiệt.

"Ngủ thêm đi Chiến Nhi, đêm qua chưa được nghỉ ngơi tốt, đắp chăn lên đi." Vương Nhất Bác dặn dò Tiêu Chiến xong, đội mũ len anh mới đan cho mình chuẩn bị đi ra ngoài.

"Nếu như không cho, em cũng không được nóng giận đánh nhau với người ta." Vương Nhất Bác không trả lời anh, đi ra phòng ngoài, Tiêu Chiến lớn giọng truy hỏi: "Đã nghe rõ chưa?"

"Biết rồi mà, anh yên tâm!"

Lời vợ nói vẫn phải nghe, dù cho không tình nguyện làm theo. Vương Nhất Bác đưa tay lên chốt cửa định mở ra, trùng hợp lại có người gõ, cửa vừa mở, là Vương Đạo Quân.

"Anh đến nhà tôi làm gì?" Sắc mặt cậu bỗng chốc trở nên khó coi, cứ như gặp phải kẻ thù. Vợ Vương Đạo Quân mang thai khiến anh ta đắc ý không thôi, lần đó gặp Vương Nhất Bác liền bảo cậu biến thái, rồi khuyên cậu đừng phạm tội, người trong thôn đều đang bàn tán, đều là mấy lời châm biếm không dễ nghe chút nào, phải mau chóng rời khỏi Tiêu Chiến rồi đi tìm một cô gái thực sự. Vương Nhất Bác tranh luận với anh ta, câu nào cũng nghịch ý nhau, càng nói càng cao trào, cuối cùng, Vương Đạo Quân mắng Tiêu Chiến bằng một câu tục tĩu, rồi cậu mới động thủ với người ta.

"Cậu tưởng tôi muốn đến chắc!" Trong đội làm thịt heo rồi phân phát, không một ai tình nguyện đi gọi Vương Nhất Bác, là anh ta chủ động mang phần của cậu đến tận cửa, Vương Nhất Bác vừa thấy người đã đằng đằng sát khí muốn đuổi, Vương Đạo Quân cảm thấy mất mặt, mặt đỏ bừng ném bọc ni lông đang cầm trên tay xuống đất, trước khi đi còn tức giận đá vào vách tường đất mắng một tiếng "xui xẻo!", cố ý mắng thật to để cậu nghe thấy.

"Sao mà về lại rồi?" Tiêu Chiến đang mặc áo, thấy Vương Nhất Bác lại trở vào, sắc mặt cũng không được tốt.

Vương Nhất Bác rầm rì nói Vương Đạo Quân đến đưa thịt rồi, anh im lặng một lúc lâu, thở dài một hơi.

"Em lại cãi nhau với anh ta rồi sao?"

Tiêu Chiến bất lực véo véo má thịt của Vương Nhất Bác. Cậu cãi vã đánh nhau còn chiến tranh lạnh với người ta, điều này lần nữa nhắc nhở anh, cậu bé của anh vẫn còn nhỏ.

Tiêu Chiến dỗ cậu: "Người lớn không giận lâu như người nhỏ, anh ta đã đến đây làm hòa với em rồi, người lớn Vương Nhất Bác nhà ta đừng có giận nữa, có được không nào?"

"Không...... em tạm thời không muốn qua lại với anh ta." Vương Nhất Bác này bao lớn rồi còn phải dỗ, bắt đầu ngại ngùng, cậu đi lại từ phía sau ôm ngang eo anh, làm nũng: "Em cũng đâu muốn anh ta mang đến."

Tiêu Chiến không dám lãng phí, miếng thịt mang đến ít thì cũng được ba bốn cân, Vương Nhất Bác mặc kệ nó, anh liền tự mình nhặt lên đi làm sạch, lấy một sợi lạt xuyên qua rồi treo lên trên bếp, để thịt được xông khói, sau này cho cậu ăn thử, có lẽ cậu chưa được ăn qua bao giờ.

Tiêu Chiến còn nghĩ Tết cũng cần làm một chút đồ ăn, còn phải mua giấy dán câu đối... vân vân, đếm số tiền lần trước Hồ Nhiên đưa cho mình, cộng thêm số tiền trước đó bán vòng tay còn dư lại, vẫn đủ dùng rất lâu, định sáng mai sẽ đi lên trên trấn thuận tiện mua về một ít quà, mùng hai Tết sẽ bảo Vương Nhất Bác mang đến biếu cho nhà Vương Đạo Quân, nếu cậu không chịu đi thì tự anh sẽ đi. Tiêu Chiến vẫn còn rất để tâm chuyện này, chính là sợ ngày sau Vương Nhất Bác sẽ không còn người bạn nào trong thôn nữa.

Trấn trên đâu đâu cũng là màu đỏ, trông rộn ràng hơn trong thôn rất nhiều. Mấy ngày nay trên đường người người đều đi ra ngoài dựng lên những cái sạp, cái gì cũng được bày bán, phần nhiều đều là pháo trúc, hồng bao.

Vương Nhất Bác mấy năm rồi chưa từng vì chuyện đón năm mới mà lên trấn mua đồ, những nhận thức hạnh phúc thế này đều là Tiêu Chiến mang đến, mỗi người một que kẹo hồ lô, cậu kéo anh đi khắp nơi xem, nhìn thấy gì cũng đều tò mò.

Không hổ là người nhà làm kinh doanh, Tiêu Chiến cẩn thận tính toán mua rất nhiều đồ, toàn bộ đều bảo Vương Nhất Bác cầm.

Pháo tuy có đắt, nhưng cũng cần phải mua. Trên sạp hàng đủ các loại pháo, anh thì lại không hiểu mấy thứ này, bảo cậu chọn. Vương Nhất Bác từ trước đến nay chưa mua bao giờ, trong thôn lúc có người đốt pháo cậu chỉ thấy đó là một chuỗi pháo dài dài, còn có loại mà trẻ con ném xuống mặt đất, tiếng nổ không to nhưng trông rất thú vị.

Vương Nhất Bác tùy tiện chọn một chuỗi, nói chọn cái này đi. Trả tiền xong rồi phải đi, nhưng cậu liếm môi, mắt vẫn nhìn chằm chằm những túi pháo được bọc rất xinh đẹp đó.

"Nhất Bác, mua thêm một ít đồ chơi đi."

"Nhà mình cũng không có trẻ con." Vương Nhất Bác lập tức thu ánh mắt, đẩy hai vai anh đi về phía trước, "Khi nào anh sinh cho em một đứa đi thì mình mua."

Tiêu Chiến có chút ghét việc Vương Nhất Bác luôn nói những lời này, rõ ràng biết không anh sinh được, còn nói ra khiến anh áy náy. Anh bĩu môi không thèm để ý đến cậu, tự mình lùi ra sau đi một mình, hào phóng lựa chọn mấy hộp pháo được gói rất đẹp bên ngoài, sản phẩm của Lưu Dương, rồi bảo ông chủ gói lại.

"Giận rồi? Em sai rồi mà, đừng giận nữa." Vương Nhất Bác ngoan ngoãn nhận sai, thái độ rất thành khẩn.

Tiêu Chiến lườm cậu một cái, đem túi pháo hoa vứt vào người cậu, rồi bước vội tránh cậu ra.

Vương Nhất Bác cầm hết đồ, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, bước nhỏ chạy đuổi theo Tiêu Chiến, mạnh mẽ hôn một cái lên má anh, anh giật bắn người quay đầu nhìn xung quanh, rất không vui nói nhỏ với cậu: "Vương Nhất Bác em điên rồi à?"

"Điên rồi điên rồi, rất yêu anh, yêu đến điên rồi, được chưa?"

Ngồi ở quán mì ở trước khu bán rau, hai người xì xụp húp mì, một bát mì thịt bò vụn rắc một lớp hành tỏi dày, nước nhiều mì cũng nhiều, một bát mì phải một giác rưỡi tiền tương đương với hai phiếu ăn.

Vương Nhất Bác ăn mì rất nhanh, phù phù thổi vội hai cái là đã cho vào miệng, má vẫn đang phồng lên chưa nuốt xuống thì đã gắp thêm một đũa mì đầy ụ, khiến Tiêu Chiến nhớ đến động cơ vĩnh cửu mà thầy giáo lớp nguyên lý động cơ đã từng bàn luận và giảng dạy.

"Ăn chậm chút, đừng để nghẹn." Nói rất nhiều lần rồi, Vương Nhất Bác vẫn là không thể sửa.

"Haizz, đàn ông đều như vậy, đói......"

"Đói thành ma đói, anh biết rồi." Tiêu Chiến ăn không hết, gắp được hai đũa mì rồi thì đều đổ qua bát Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác, lát nữa chúng ta mua một ít quà, đợi đến năm mới thì mang đến nhà Vương Đạo Quân, em đi mua nha?"

Tiêu Chiến đã chuẩn bị xong tâm thế bị Vương Nhất Bác từ chối rồi, không ngờ cậu lại nâng bát mình lên, "ừm" một tiếng, nói: "Được!"

"Thật sao?"

"Thật, em đi mua."

Nỗi lo lắng trong lòng anh cũng buông xuống, anh cười, mắt tròn xoe. Vương Nhất Bác bây giờ mới nhận ra, lẽ nào anh không đi cùng?

"Vậy, chúng ta không cùng đi mua sao?"

"Ừm.... Anh đi gửi thư về cho cha mẹ. Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta chia nhau ra để tiết kiệm chút thời gian. Chúng ta xong việc rồi thì gặp nhau ở cổng chào của trấn nha?"

"Ừm, vậy được." Vương Nhất Bác cầm bát sứ, húp hết mấy ngụm nước mì, phải húp hết nước mỡ trong bát mì thì cậu mới thấy sảng khoái.

"Vợ, trong thư anh có giúp em nói vài câu không?"

Tiêu Chiến từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ được gấp thành gọn vuông vức, đưa cho cậu lau miệng, "Có, nói em chăm sóc anh rất tốt, bảo cha mẹ đừng lo lắng."

Vừa nói, anh vừa có chút thương tâm, cha mẹ bảo đừng nói bất kỳ tin tức nào của anh cho họ biết, vậy mà còn chủ động gửi thư, có lẽ họ đến một ánh mắt cũng không đoái hoài đã xé bỏ nó đi.

Vương Nhất Bác nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến hôn lên một cái, anh xấu hổ vội vàng rút tay về.

"Anh đi đây, em cũng nhanh đi đi."

Vương Nhất Bác mua cho Vương Đạo Quân một túi đường đỏ, một túi táo đỏ. Lần này Tiêu Chiến thật sự tin cậu thật tâm muốn giảng hòa với người ta. Đường đỏ rất đắt tiền, anh muốn mua một chút về hoà cùng bột sắn dây uống còn cảm thấy tiếc tiền, cái này còn mang tặng người ta, anh lại càng không nỡ.

Chim én đã dời tổ vào xà cao trong nhà rồi, ngày ba mươi Tết Tiêu Chiến mới phát hiện ra, hai cái đuôi sắc nhọn như dao cứ bận tới bận lui trên thanh gỗ. Vương Nhất Bác nói bọn chúng rất thông minh, ở trong nhà ấm áp hơn bên ngoài nhiều.

"Anh cảm thấy bọn chúng sớm đã muốn dời tổ vào trong nhà chúng ta rồi, đằng kia." Tiêu Chiến chỉ tay lên xà nhà, "Bọn chúng lúc đó là vào chọn chỗ ở."

Vương Nhất Bác ừm ừm đáp, cậu nhân lúc anh đang dồn hết sự chú ý lên đôi chim én, ở sau lưng lén lút châm một cây pháo ngay bên chân anh, Tiêu Chiến một chút cũng không biết gì.

Lúc pháo bắt đầu phát ra tiếng nổ tách tách, anh mới bị dọa cho nhảy dựng lên, hét lên một tiếng "a", nghiêng trái nghiêng phải rồi nhảy lên người Vương Nhất Bác.

"Vương Nhất Bác! Em muốn bắt nạt anh phải không hả?" Tiêu Chiến nộ khí đùng đùng, đưa tay ra sau lưng cậu vỗ bốp bốp hai phát thật mạnh.

Vương Nhất Bác vốn chính là muốn dọa Tiêu Chiến cho vui, nhưng mà cảm thấy pháo hoa không có tác dụng mấy, chính là pháo hoa nổ không được to, nhưng mà Tiêu Chiến như con thằn lằn tay chân đều quấn lên người cậu, tiếp xúc da thịt thân mật quả vui hơn chơi pháo nhiều.

"Vợ ơi, em sai rồi! Sai rồi sai rồi!" Bộ dạng Vương Nhất Bác không có chỗ nào là cảm thấy sai, nhe răng cười tít không thấy mắt đâu cả.

"Thả anh xuống!" Vương Nhất Bác ôm càng chặt eo Tiêu Chiến hơn, anh vùng ra muốn xuống mà cậu không cho, cũng vừa mới đứng dậy khỏi kang, giờ lại bị cậu ôm về lại kang.

"Đêm nay có ăn cơm giao thừa nữa không đây! Em may thả anh xuống!"

"Kịp mà, anh đừng vội." Cậu đè lên người anh, trong nháy mắt lột sạch quần áo anh ra.

"Vợ ơi, mở chân ra." Mỗi khi làm tình cùng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến luôn vô thức nghe theo mệnh lệnh và di chuyển tay của cậu, lúc này bị trêu ghẹo dục vọng lên cao trào lại càng nghe lời hơn, liền mở chân ra. Vương Nhất Bác tùy tiện bôi một ít kem dưỡng ra đầu ngón tay, đưa tay xuống xoay tròn ấn ấn ở các nép gấp bên ngoài hậu huyệt, cơ thể anh rất mẫn cảm, rất dễ bị kích thích, cậu vừa chạm vào, anh liền có cảm giác vừa ngứa vừa khó chịu, châm chích như bị kiến bò.

Vương Nhất Bác như cũ đẩy vào một ngón giữa, rồi ngón trỏ, mô phỏng động tác giao hợp ra ra vào vào, Tiêu Chiến rất nhanh đã không chịu nổi, vặn vẹo eo như một con mèo bắt đầu ư ử rên rỉ, " Nhất Bác, Nhất Bác......", giống như bị trúng xuân dược không ngừng gọi tên người đàn ông của mình. Cậu triệt để mở rộng hậu huyệt ra rồi, bên trong chảy ra dâm thuỷ ướt đẫm ngón tay, tiếng nước ọc ọc liên tục phát ra, cậu không nhịn nổi nữa, ngón tay móc lên rất chuẩn xác tìm được điểm nhổ ra ở bên trong, sau đó điên cuồng ma sát điểm ấy, khiến chất dịch ở bên trong bị chèn ép trực tiếp phun ra ngoài.

"aaaaa....... ưm.......aaaaa" Tiêu Chiến duỗi thẳng chân, ngón chân co quắp, hét lên. Vương Nhất Bác chỉ dùng những ngón tay thô kệch mù quáng đâm vào cũng đủ khiến anh sướng muốn thăng thiên.

Cậu muốn anh bắn tinh trước, bên trong anh rất chặt, bao nhiêu lần đều phải làm như vậy, nếu trực tiếp đi vào sẽ bị kẹp chết. Vương Nhất Bác muốn "chiến" đường dài với anh.

Tiêu Chiến kiên trì không được bao lâu thì bắn tinh, tinh lỏng, vì đêm qua mới làm cùng cậu hai lần rồi.

"Vợ, giọng anh vừa kêu lên rất hay, sướng muốn chết phải không?" Vương Nhất Bác hạ thấp người xuống tỉ mỉ mân mê gương mặt đang còn trong cơn cao trào khi vừa bị hai ngón tay cậu đâm đến xuất tinh, đỏ ửng cả lên, đầu lưỡi còn thè ra nhỏ tiếng hít thở. Đồng thời lúc đó, cậu cũng nâng dương vật căng trướng cứng ngắt như một thanh sắt của mình lên đút vào hậu huyệt còn đang đóng mở thèm khát của anh.

Tiêu Chiến lại bắt đầu rên rỉ, một lát lại bảo Vương Nhất Bác chậm lại, một lát lại thấy không đủ liền chủ động nâng hông lên đón lấy từng cái thúc vào của cậu.


Hậu quả của việc náo hết một buổi sáng chính là Tiêu Chiến trong lúc đeo tạp dề trong bếp nấu cơm giao thừa cho tối nay phải vừa đứng vừa chống hông. Bây giờ đã nghe các nhà khác trong thôn đốt pháo rồi, có thể mọi người đều đã bắt đầu ăn uống rồi, bọn họ lúc này vẫn còn đang nấu. Đây chính là vẫn kịp mà Vương Nhất Bác nói, cậu một chút khả năng tự chủ cũng không có.

Vương Nhất Bác làm đến cuối cùng rất quá đáng, đột nhiên bắn tinh lên mặt anh, hại anh dù đã trốn đi không mở miệng vẫn nuốt phải một chút vào cổ họng.

"Kẻ khai thông" đang ở bên cạnh hì hì cười giúp anh thái rau, rau xanh củ cải gì cũng chia qua cho Vương Nhất Bác thái. Mà nhiệm vụ của cậu không bao giờ chỉ có thế, lúc Tiêu Chiến chống hông xoa eo cậu còn cũng phải hùa theo giúp anh ấn ấn xoa xoa rồi nịnh nọt mấy câu.

"Mất bò mới lo làm chuồng." Anh bình phẩm hành vi của Vương Nhất Bác như vậy.

"Kịp thời không muộn, hì hì."

"Em còn biết đối đáp bằng thành ngữ."

"Từng học, từng học."

Quả nhiên là được đi học mấy năm, Tiêu Chiến thành công bị Vương Nhất Bác dời sự chú ý. Đối với chuyện cậu từng đi học và biết đọc chữ, Tiêu Chiến thật sự rất vui, lúc anh mới đến thôn thì phát hiện đa số người ở đây đều mù chữ, thật sự cảm thấy rất đáng tiếc, rất nhiều đứa trẻ trong thôn từ trước đến nay chưa từng học chữ chưa từng thấy sách.

Nếu như có thể, đại đội lại xây lại lớp học thì tốt biết mấy, vừa hay chân anh xuống ruộng làm việc cũng không tốt như người ta, đến lúc ấy có thể đi đến lớp học dạy học thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. Ừm, Vương Nhất Bác cũng không cần lo lắng cho anh.

"Nhất Bác, em đừng ở trong bếp với anh nữa, nhanh đi dán câu đối đi!" Tiêu Chiến vừa bỏ đậu phụ xào thịt ra đĩa xong, rồi nhận lấy con dao trong tay cậu.

"Được, em đi dán đây."

Vương Nhất Bác rất vui vẻ, haha! Năm nay cậu có thể ở trong căn nhà mình có dán câu đối rồi.

Cậu chuyển chiếc ghế dài ra ngoài cửa, rồi lại lấy trong nồi nửa bát cơm trắng, tâm tình phấn khích cầm đi dán câu đối, dùng mười ngón tay vét cơm rồi lại trát lên tấm cửa gỗ cho nó dẹp ra, mặt sau tờ câu đối có mấy thanh tre dọc nhỏ, cậu dán nó lên cửa.

"Chiến Nhi, anh nhanh ra xem em đã dán thẳng chưa!"

Tiêu Chiến vẫn còn đang cầm nắp nồi hai ba bước chạy xa nhìn, đi đến gần rồi gần chút nữa, rồi sau cùng là giơ ngón cái lên với Vương Nhất Bác đang đứng cao trên ghế gỗ cao hơn anh ba cái đầu.

"Rất thẳng! Đồng chí Tiểu Vương xuất sắc!"

Tiêu Chiến đã xào nấu xong ba món, còn thiếu một món chính, anh gọi Vương Nhất Bác ra sau nhà bắt một con gà mập nhất vào làm thịt.

Vương Nhất Bác có chút bị làm khó, "ò" một tiếng đáp lại, đi ra được hai phút thì quay trở vào, nheo mắt cười, nói với anh: "Vợ ơi...... em không biết làm gà......"

Nhìn thấy vẻ mặt anh không có chút nào là tin tưởng, cậu giải thích là lúc nhỏ nuôi gà nuôi vịt đều là do cha làm thịt, cha mẹ mất rồi không muốn nuôi cũng không nuôi nổi nữa, nên cậu trước nay không biết làm.

Tiêu Chiến nghe không nổi chuyện cậu nhắc đến cha mẹ, vừa nhắc là anh liền thấy day dứt trong lòng, bây giờ Vương Nhất Bác có nói với anh, chúng ta đừng ăn cơm giao thừa nữa, chúng ta lên kang tiếp tục làm đi, Tiêu Chiến cũng sẽ đồng ý.

Anh cũng chưa từng làm thịt gà, nhưng anh cũng không sợ như Vương Nhất Bác, cứng rắn một chút, ngâm qua nước sôi một lúc nhổ lông là xong rồi.

Chỉ là, lúc làm thịt gà, có thể là tinh thần giả vờ trấn tĩnh sắc lạnh của Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác có chút kinh ngạc. Trời ơi! Vợ tôi thật mạnh mẽ, đáng sợ thật, vợ tôi biết cầm dao đó!

"Muốn ăn canh gà hay là nướng lên?"

"Canh gà đi...... hai chúng ta cũng cần ăn thêm canh." Vương Nhất Bác khó tránh cảm thấy ngượng ngùng, cậu đưa cho anh một túi táo đỏ, có mười mấy quả.

"Lúc hầm thì bỏ vào trong."

Vương Nhất Bác không cần nói, Tiêu Chiến cũng biết là lấy từ túi mua tặng Vương Đạo Quân ra. Trong lúc này, anh đột nhiên lại thích cái sự kéo kiệt của cậu.

Chụt chụt hôn lên môi cậu mấy cái, Tiêu Chiến dò hỏi Vương Nhất Bác: "Anh có thể lấy nửa miếng đường đỏ ra để pha với sắn dây không? Sau nhà chúng ta có mọc ra mấy bụi sắn dây."

Vương Nhất Bác không hỏi Tiêu Chiến sắn dây là gì, cậu chỉ nói một chữ "được", vui vẻ đi lại tủ lấy đường đỏ đã được gói kỹ trong giấy chống thấm, bây giờ lấy ra cho anh chia làm hai phần.

Lúc nồi canh gà được mang ra, đã là lúc phải đốt đèn dầu lên rồi. Trong thôn vẫn chưa được kéo điện, nếu không đêm nay đón năm mới anh có thể cùng Vương Nhất Bác chơi bài giấy rồi. Trong nhà Tiêu Chiến mỗi khi Tết đến đều rất thích đánh bài. Ở đây không có bài, vậy thì dùng giấy vẽ ra. Đáng tiếc thật!

Người trong thôn đốt pháo nổ lên một trận giòn giã, qua một lúc lại nổi lên tiếp, giống như đang đọ xem pháo nhà ai nổ to hơn vậy. Tất nhiên không phải ai cũng vậy, lúc ăn bữa cơm đón năm mới đều sẽ đóng cửa lại chỉ có nhà mình biết, bên ngoài cửa đều phải làm đủ các thủ tục trang trí, Tết đến nhất định phải đốt pháo, là tập tục từ ông bà tổ tiên truyền lại.

Vương Nhất Bác trước nay không lạ gì trò này, tiếng pháo của bọn họ luôn quá to ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu, cậu còn cảm thấy có chút phiền. Bây giờ thì không giống, năm nay cậu đốt pháo nhất định phải có âm thanh to nhất thôn, thậm chí to nhất đại đội này.

Tiêu Chiến tháo tạp dề ra, đem thức ăn ra bày biện trên bàn, rồi đi đến chỗ Vương Nhất Bác, xem cậu đốt pháo.

Quê diêm vừa cháy, tay Vương Nhất Bác liền run run, một chấm lửa bé bé, cậu nhanh chóng ném nó vào chuỗi pháo đỏ đang đặt ở trong sân, hai tay áp lên tai anh cười ngốc.

Thật là ngốc quá đi. Tiêu Chiến cũng bịt tai cậu lại.

Pháo hoa cháy nổ đùng đoàng một đường, nổ xong, những mảnh giấy đỏ văng ra bay tứ tung trên đất, trong không khí là một mùi thuốc nổ rất nồng, bây giờ chính là đón năm mới rồi.

Âm thanh thực sự rất to, Tiêu Chiến thật sự cảm thấy tiếng pháo của bọn họ là to nhất thôn, thậm chí là to nhất đại đội này, đã bịt tai rồi mà âm thanh vẫn to đến vậy.

Năm mới thực sự rất vô vị, Tiêu Chiến từ nhỏ đã luôn nghĩ vậy. Lúc trước ở nhà đón năm mới, cha mẹ rất nhiệt tình lôi kéo bạn bè người thân cùng chơi bài, Tiêu Chiến cũng muốn tham gia, sau nhiều lần bị chê cười vì trình độ của mình, anh cũng không muốn cùng họ nhập tiệc vui nữa.

Năm nay Tiêu Chiến sẽ không đón Tết ở nhà, không biết cha mẹ có còn vui vẻ đánh bài ăn tiền như lúc trước nữa hay không. Có lẽ nếu anh không gửi lá thư kia đi, cha mẹ anh sẽ có được một bữa cơm đoàn viên năm trâu càng viên mãn hơn.

Năm nay anh không còn cảm thấy vô vị nữa, Vương Nhất Bác liên tục làm, liên tục nói rất nhiều. Có lúc Tiêu Chiến nghe hiểu, có lúc thì bị đâm đến tâm trí mơ hồ không tỉnh táo nữa, bên ngoài tiếng pháo trúc vẫn cứ vang lên. Làm một mạch đến quá nửa đêm, lúc cậu hô hấp kịch liệt, nói với anh: "Tiêu Chiến năm mới vui vẻ, em yêu anh", anh cũng chỉ nhớ được câu này.

"Năm mới vui vẻ, Vương Nhất Bác."

Tiêu Chiến từ dưới gối lấy ra một tấm hồng bao cho Vương Nhất Bác, nói: "Năm tuổi của anh, anh yêu em."

___tbc___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro