12
Càng gần đến mùa xuân, ngày nắng ấm càng nhiều, hai con chim én từ sân sau bay vào trong nhà tình cờ được Tiêu Chiến nhìn thấy, hai chiếc đuôi như hai chiếc kéo bén nhọn bay xà xuống trước mắt anh, vậy mà cũng không bay đi ngay, chúng ở trong nhà lượn vòng chơi đùa. Anh ngạc nhiên kéo Vương Nhất Bác đến xem.
"Ở chỗ này của em mùa đông cũng có chim én sao? Không phải đều bay về phương nam cả rồi sao?"
Hai người họ ngước lên nhìn, chim én đậu lên xà nhà giống như đang ở trên cầu bước đi mấy bước, cái bụng trắng trắng đưa về phía con người dưới mặt đất, đuôi quay mấy vòng, sau đó cùng nhau cất cánh bay ra khỏi nhà.
"Dấu hiệu tốt." Vương Nhất Bác bình luận.
Chim di cư ngay trước khi vào mùa đông thường sẽ nhập thành đàn rồi cùng nhau lên đường bay về phương nam ấm áp, thời tiết đối với bọn chúng rất quan trọng, là điều kiện sinh tồn và sinh sản của chúng. Hai con chim này lại ngược lại không chọn bay đến phương nam, thật hiếm thấy.
Vì câu "dấu hiệu tốt" của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã chạy ra ngoài xem, bầu trời vẫn là bầu trời, không thấy một bóng chim nào, đất cũng vẫn là đất, không thấy rơi một dấu vết nào. Tiêu Chiến có phần thất vọng, biết là mình không được may mắn đến thế, anh định đi vào nhà, thì Vương Nhất Bác ở sau lưng bước đến chỉ lên một cây táo tàu đã rụng hết lá bảo anh xem:
"Đằng kia không phải là chim én sao? Còn xây cả tổ nữa."
Tiêu Chiến thuận theo nhìn qua, quả nhiên vẫn còn ở đấy, anh thực sự cười như mùa xuân về. Vương Nhất Bác trách anh luôn dùng mắt dưới đèn dầu, thị lực cũng giảm đi rồi, thuận miệng còn phàn nàn sao thôn mình đã lâu như vậy vẫn chưa được kéo điện.
Tiêu Chiến đưa ngón trỏ lên chặn trên môi: "suỵch! Đừng nói thôn ta không tốt, bọn chúng nghe thấy biết đâu lại bay đi mất!" Nói xong rồi anh đột nhiên lại lo lắng, hỏi Vương Nhất Bác: "Nhỡ đâu thời tiết lại lạnh trở lại, e rằng bọn chúng sẽ chết cóng mất thôi. Còn xây tổ nữa, có phải là có chút mạo hiểm rồi không?"
Cậu vừa chống hông vừa gãi đầu, trả lời không nổi câu hỏi của anh, sau đó khoác tay lên vai kéo Tiêu Chiến vào nhà, phấn khỏi nói: "Em đưa anh đến bờ sông xem, băng có lẽ đã tan hết rồi, chúng ta xem xem có thể bắt được vài con cá không."
Tiêu Chiến sau khi khoác xong áo khoác mỏng lên, bắt đầu nói đùa: "Không phải em không thích ăn cá à, em còn bắt chúng làm gì?"
Vương Nhất Bác còn không kịp suy nghĩ đã mở miệng phản bác: "Ai nói em không thích ăn cá, cá nướng hấp đều ngon, được ăn thịt rất hiếm, ai mà không thích ăn cá."
Tiêu Chiến nhếch mép, không biết có phải đang cười không, "Hửm?" một tiếng, một bên lông mày nhướng lên hạ xuống, cậu mới nhớ ra hình như mình từng nói với anh thư thế, ngượng nghịu vỗ trán một cái.
"Thật sự là có thể bắt được cá sao?" Tiêu Chiến tỏ ra nghi ngờ, ngồi xổm trên hòn đá bên sông "trấn thủ" cái thùng rỗng tuếch và đôi giày của Vương Nhất Bác, nhìn cậu xắn cao hai bên ống quần rồi xuống nước, "Hay anh cùng em xuống nước nha!"
"Đừng!" Vương Nhất Bác quay đầu nhìn, anh đã đứng thẳng người dậy, thực sự là muốn xuống theo, "Nước lạnh lắm, anh nghe em, ở trên bờ đợi em."
"Không cho anh xuống nước, còn gọi anh đi theo làm gì......"
"Này! Anh đừng nói chuyện!" Vương Nhất Bác nhìn thấy đuôi của một con cá nấp sau một hòn đá cách chỗ cậu chừng hai mét đang vẫy vẫy, lập tức đưa tay ra hiệu cho anh đừng lên tiếng.
Vương Nhất Bác cong eo nhích người đến gần, bước chân dò giẫm cẩn thận để không tạo ra tiếng động, chậm chậm đưa tay ra cho vào trong nước...... Tiêu Chiến thấy thế thở mạnh cũng không dám.
Cá ngửi thấy mùi nguy hiểm, chiếc đuôi phất một cái liền bơi ra xa, đôi tay Vương Nhất Bác chụp vào khoảng không.
Tõm!
Vương Nhất Bác bổ nhào vào trong nước, mặt đều ụp vào trong nước, triệt để dọa cá chạy mất.
"Ây da!" Tiêu Chiến đang mang giày cứ thế xuống nước, "em cẩn thận chút!"
Vương Nhất Bác bị chính mình chọc cười, ngồi trong nước trượt tới trượt lui, anh vừa mắng vừa kéo cậu lên, vừa dùng sức một cái không ngờ chân mình bước không vững, kéo theo cậu đáp mông xuống nước, trong vô thức hét lên: "Mẹ nó! Mông anh muốn nở hoa rồi."
Mặt mày Vương Nhất Bác còn chưa kịp thu liễm, khoảnh khắc Tiêu Chiến trượt ngã tay vung lên như nhảy múa khiến cậu cười đến mức xém nữa thì tắt thở: "Ây...... vợ à, anh, để em xem mông anh......"
"Hahahahahahaha!"
Có tiếng bước chân đều đều tiến đến gần, hai người trong nước, một người đang chìm đắm trong bi thương, người còn lại thì ôm bụng cười như điên, không còn để ý gì xung quanh.
"Cười, anh ngã em còn cười!" Tiêu Chiến xoa xoa xương cụt ấm ức đứng lên khỏi mặt nước, ống quần vì ướt mà dính sát vào da, cậu vừa sờ lên định giở thói lưu manh kéo nó ra một chút, một viên sỏi bay đến, không sai không lệch trúng vào ngay tay Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến giật mình nhìn qua, một đôi phu thê tuổi trung niên, từ đầu đến chân ăn mặc không khác Hồ Nhiên là bao, đều mặc áo choàng lớn. Người phụ nữ còn đeo túi, khoác tay với tiên sinh nhà mình.
Con sông này thật đáng chết khi trùng hợp nó nằm ngay cạnh đường lớn, đi vào thôn đều luôn phải đi ngang qua.
Bị ngâm trong nước sông lâu như vậy, Tiêu Chiến bây giờ mới cảm nhận được cái lạnh, toàn thân nổi lên một tầng da gà, anh ôm chặt lấy cơ thể ướt sũng của mình, khô khan gọi một tiếng: "Cha mẹ......."
Vẻ mặt đôi vợ chồng lạnh tanh, đôi mắt trừng to đáng sợ tưởng chừng như đang muốn ăn thịt người.
Người đàn ông nghiêm mặt nhặt một hòn sỏi không to cũng không nhỏ lên, Vương Nhất Bác nhìn thấy ý đồ của ông ấy cũng không dám mắng, đỏ từ mặt đến tai, cắn chặt hàm răng vọt lên chắn trước mặt anh, tốc độ của cậu với hòn đá hoàn toàn không thể bì được, Tiêu Chiến cũng không trốn đi, hòn đá cứng bay vút đáp ngay giữa trán anh. Vương Nhất Bác đi quá vội khiến cho những hòn sỏi nhọn đâm vào làm bị thương bàn chân.
Người đàn ông phẫn nộ hét lên với Tiêu Chiến: "Cút lên đây cho ta!"
Vương Nhất Bác không hề nghĩ cha mẹ Tiêu Chiến sẽ đến sớm như vậy, cũng không biết mình sẽ làm thế nào để đối đáp với ông bà, cho dù có bị dùng gậy đánh như một tên cặn bã lưu manh, chỉ cần không đánh chết vẫn còn được sống, cũng đều sẽ bưng trà rót nước mang giày cho họ, bản thân có phải làm trâu là ngựa cũng sẽ phải để cậu và anh được ở bên nhau. Vương Nhất Bác không ngờ cha mẹ Tiêu Chiến lại hoàn toàn xem mình như không tồn tại, đến một cái nhìn cũng không có, ngược lại là một bạt tai giáng lên má anh thêm vào đó là đôi chân đang run rẩy quỳ trên mặt đất trong nhà, khiến cả căn phòng giống như phòng hình phạt.
"Không dạy con!"
"Lỗi của cha!"
Người đàn ông cũng không ngồi, đứng trước mặt Tiêu Chiến từ trên cao nhìn xuống, mắt thấy lại một cái chân sắp hạ xuống, cậu quỳ trên mặt đất hoảng hốt ôm lấy anh, đưa lưng mình ra đón lấy phẫn nộ của cha Tiêu.
Mẹ Tiêu ở một bên nhắm mắt lại không dám nhìn, tim gan cứng rắn buộc phải để con trai bị giáo huấn.
"Thúc, thúc muốn đánh thì đánh tôi đây."
Vương Nhất Bác hít vào một hơi trong tâm thế chuẩn bị, nhưng chờ rất lâu cũng không thấy bàn chân nào hạ xuống, thở phào một hơi nhẹ nhỏm, nghe cha Tiêu nói:
"Đứa khốn nhà mày tự có cha mẹ mày đánh, ta đánh mày, mày không xứng!"
Lời vừa dứt, Tiêu Chiến không biết dũng khí từ đâu đến liền muốn vùng dậy, đẩy Vương Nhất Bác ra, như một con mèo xù lông từ mặt đất bò dậy đối mặt với cha mình: "Cha muốn đánh thì đánh, có thể đừng nói đến cha mẹ em ấy được không! Không ngại xấu hổ thì cha có thể mang con ra ngoài đánh.
Cha Tiêu càng tức giận, ông nâng bàn tay lên cao với đôi vai run rẩy tát một bạt tai thật mạnh xuống, đầu Tiêu Chiến liền lệch sang một bên, răng cắn vào thành miệng trong, đau như trời giáng.
Vương Nhất Bác cũng tự cho mình một bạt tai, tự mình đánh mình đến tận mang tai.
Cha Tiêu vẫn muốn mắng, nhưng mẹ Tiêu đã kéo ông lại, chỉ vào hai bức di ảnh đang treo trong nhà cho ông xem:
Gương mặt hai người trong bức ảnh xám trắng trông rất nghiêm túc, không cười, ánh mắt nhìn thẳng như trong tư thế muốn ủng hộ con trai họ vậy, đang nhìn bọn họ ở đây náo một trận.
Vương Nhất Bác tám chín tuổi mới được lên huyện lần đầu tiên, nhìn thấy hiệu ảnh nên rất tò mò, cứ náo đòi phải chụp ảnh, cha mẹ cũng chưa từng được chụp ảnh, lấy ra một tấm vải cũng không biết đó là màu gì, lấy ở bên trong ra một khoảng tiền mà với họ thật hoang phí. Cha mẹ chỉ mặc một bộ quần áo nông thôn màu tro rồi đứng trước một chiếc hộp đen, thế là có được hai bức ảnh này, nghĩ đến thật đáng thương, không ngờ rằng chúng là lại có ích sớm đến vậy.
Mẹ Tiêu thở dài, cha Tiêu cũng im lặng, rồi lại lên tiếng bằng giọng nói rất nghiêm nghị: "Tiêu Chiến, ban đầu con được phân về đây, cha và mẹ đều lực bất tòng tâm, con thì hay rồi, ở đây không học được cái gì tốt đẹp. Bây giờ dù phải mất một khoản gia tài thì con cũng phải đi cùng chúng ta quay về."
"Cha muốn con, ngay bây giờ! Lập tức cùng chúng ta về!"
Lời cha nói đanh thép có lực, là sự tự tin của một vị trưởng bối, vô cùng uy vũ, từng câu từng chữ đều xuyên qua tim gan Vương Nhất Bác, cha Tiêu kéo Tiêu Chiến đứng lên đi ra ngoài, cậu cũng đứng lên theo cũng kéo anh lại: "Chiến Nhi!"
"Anh từng nói anh sẽ không đi......"
Tiêu Chiến dùng gương mặt bất lực nhìn Vương Nhất Bác, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu cùng ánh mắt không đành của cậu, kiên quyết hất tay cha mình ra, nửa bên thân người anh cũng nổi lên cảm giác tê rần vì chấn động, anh lùi về sau hai bước, kéo Vương Nhất Bác chạy ngược vào nhà, nhanh chóng đóng cửa khóa lại.
"Anh sẽ không đi! Anh không đi!" Tiêu Chiến chặn lên cửa, bắt đầu khóc, hít thở gấp gáp, hai vai run run.
Cha mẹ Tiêu ở bên ngoài ngàn vạn lần cũng không ngờ đến, đứa con trai được đọc qua sách thánh hiền mười mấy năm, lại có một ngày phản nghịch với cha mẹ đến mức này, lâu ngày không gặp dường như đã biến thành con người khác, khó mà kỳ vọng anh có thể thành gia lập nghiệp, tằng tịu cùng một thằng đàn ông, sai lầm chồng chất sai lầm.
Mẹ Tiêu ở ngoài vừa đập cửa vừa khóc lớn: "Chiến Chiến, con ra đây! Cùng chúng ta về nhà!"
"Không phải con từng nói muốn về nhà sao? Ra đây có được không?"
"Chiến Chiến, con nghe lời mẹ, đừng có hồ đồ nữa......"
........
Người mẹ vẫn đang khuyên nhũ, khóc náo không ngừng đòi Tiêu Chiến mời cửa. Cha Tiêu đổ ngã đồ trong sân. Vương Nhất Bác tùy ý ông, miễn thứ ông là đổ vỡ không phải là di ảnh của cha mẹ.
"Nhất Bác...... anh bất hiếu, không xứng làm con trai của họ." Tiêu Chiến lưng đang tì vào cửa không ngừng rung lên vì bị cha mẹ đập vào, anh vô lực tựa vào cửa, thật may Vương Nhất Bác còn ở trước mặt, anh xà vào lòng cậu.
Vương Nhất Bác đứng thật vững để anh ôm lấy, hai người ôm chầm lấy nhau không buông.
Anh bất hiếu, em cướp con trai của họ, không bằng cặn bã, chúng ta có lỗi với họ.
"Chiến Nhi, chúng ta đi ra đi."
"Em đừng đi, bọn họ xem thường em, anh không muốn đi ra."
"Tiêu Chiến! Con gửi thư cho ta và mẹ con, ta đọc xong, thật sự muốn để con tự sinh tự diệt, nhưng phận làm cha làm mẹ, vẫn là không nỡ để con chịu khổ, nên đã gọi người đến cứu con."
"Chiến Chiến, chỉ cần con mở cửa nhận sai, thì chúng ta sẽ cùng nhau về. Sao con có thể ở đây chịu khổ thế này chứ!"
"Nhất Bác, ôm anh chặt hơn đi."
"Được."
......
"Sinh con ra nuôi con lớn đến chừng này, con xứng với cha mẹ không? Con không cảm thấy, các con đang phản lại đạo trời sao?"
"Chiến Chiến, mẹ xin con! Con thương xót cho cha mẹ một chút được không, con mở cửa đi......"
Tiêu Chiến nghe thấy lời khẩn cầu trong nước mắt ở bên ngoài, dù đau lòng nhưng anh vẫn không chịu mở cửa, cũng không cho Vương Nhất Bác mở. Cửa dần dần yên tĩnh hơn, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc lúc có lúc không.
Vương Nhất Bác biết trong lòng anh đang tự mình dày vò, cũng biết anh đang sợ, nhưng cậu càng nghe càng không chịu nổi, cũng ích kỷ nghĩ rằng, nếu như họ cứ tiếp tục vừa khóc vừa khuyên thế này, sợ rằng anh sẽ mềm lòng.
Vương Nhất Bác đè nén lòng mình xuống, mặc kệ Tiêu Chiến ngăn cản, dứt khoát buông anh đang sống chết ôm lấy mình ra, đi lại mở cửa.
Cha mẹ Tiêu giật mình đứng lên.
Một cửa mở một cửa đóng, trong nhất thời, họ nhìn thấy Tiêu Chiến nhưng lại không dám đến gần.
"Cha mẹ, hai người về đi, con sẽ không đi." Tiêu Chiến không dám bước ra, dù đau lòng không thôi, nhưng rất cứng đầu rất tuyệt tình: "Con không thể rời xa Vương Nhất Bác, cái gì con cũng tùy em ấy nghe theo em ấy. Nếu như cha mẹ vẫn cần đứa con bất hiếu này, thì con với em ấy cùng hiếu kính cha mẹ. Nếu như khiến cha mẹ mất mặt, vậy thì đừng luyến tiếc con nữa, xin hãy xem như cha mẹ không có đứa con này."
"Con sẽ cùng anh ấy ở lại thôn, sống ở đây, không đi đâu cả."
Vương Nhất Bác quỳ xuống, rất kính trọng dập đầu trước cha mẹ Tiêu, không ngẩng đầu lên.
Khó nhất chính là làm cha làm mẹ, con cái còn nhỏ phải uốn nắn, khóc phải dỗ, đói phải cho ăn, con đã lớn muốn giữ cũng không giữ nỗi, chúng cứng cánh rồi liền cho rằng mình có thể bay đi thật xa, cũng không cần ai quản. Phụng dưỡng cha mẹ, rất nhiều người cũng không làm được.
Mẹ Tiêu ôm gương mặt đầy nước mắt, vẫn còn muốn đấu tranh: "Chiến Chiến..... con chính là con của mẹ......"
"Im miệng! Còn muốn loại người này làm con?" Cha Tiêu tức giận "hừm" một tiếng, đi lại kéo lấy người vợ đang nắm tay vào khung cửa, đột nhiên ho khan dữ dội.
Lúc ấy, Tiêu Chiến cho rằng ngày hôm nay chính là bắt đầu cho những ngày tháng rạn nứt tình thân của anh với cha mẹ, vốn không nghĩ mọi chuyện đến cuối cùng lại có một lối thoát khác.
Người đàn ông tóc đã bạc đi một nửa, đứng rất thẳng người, đội lên chiếc nón da của mình, chỉ tay vào Tiêu Chiến đang kiên quyết cố thủ ở cửa, nói: "Ta có thể xem như chưa từng có đứa con này, nếu con đã muốn ở lại thôn chịu khổ, thì đừng có cho ta biết bất kì tin tức nào về con, chúng ta không quản nữa."
"Con có chết ở bên ngoài, cũng đừng để chúng ta biết."
Mẹ Tiêu không chịu đi, vẫn vừa mắng vừa khuyên, bà vẫn muốn đòi lấy đứa con trai của mình, Tiêu Chiến trong lòng đau khổ, vừa khóc vừa nói với mẹ: "Mẹ, mẹ về đi."
Mẹ Tiêu tuyệt vọng rồi, bị cha Tiêu kiên quyết đưa đi.
"Được rồi, cha mẹ anh đi rồi." Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác đứng lên, cậu không chịu.
"Để em quỳ thêm lát nữa, đầu gối anh không thể quỳ, em ở đây quỳ thay anh. Anh giúp em tìm trong tủ mấy cây hương, lát nữa chúng ta còn dập đầu bái cha mẹ em."
Tiêu Chiến khàn giọng một chút, nói: "Được."
Em quỳ ơn dưỡng dục của cha mẹ anh, anh quỳ tạ lỗi trước linh cửu cha mẹ em.
"Chúng ta thắp hương ở đâu?"
"Dưới gốc cây tùng."
____tbc____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro