Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Tiểu khu được trang bị hệ thống nhận diện khuôn mặt. Trần Thước đứng trước cảm biến thông minh, hai giây sau máy phát ra âm thanh máy móc "Chào mừng về nhà", Tai Nhỏ đi bên cạnh Trần Thước, vừa khen ngợi công nghệ tiên tiến vừa kinh ngạc trước những tòa nhà cao cấp trong khu dân cư này, vừa nhìn đã biết là nơi người giàu có sinh sống.

Anh không biết tiểu khu này, sáng nay cùng Trần Thước ra khỏi quán, sau khi mở định vị, phát hiện nếu đi bộ thì hơi xa, nên đã chọn bắt taxi.

Lúc lên xe, anh ghé vào tai hắn cười, nói làm thế nào mà em mất trí rồi nửa đêm nửa hôm chạy đến một con đường cách xa như vậy.

"May mà người em gặp được là anh, nếu gặp phải kẻ thù thì em toi đời."

"Kẻ thù?" Trần Thước khó hiểu nhìn anh chủ.

"Đúng vậy, anh Tạ không phải nói em trước đây tính tình rất tệ sao, nhất định có rất nhiều kẻ thù." Anh nghiêng đầu, ngữ khí tương đối nghiêm túc.

Anh hỏi một đằng, hắn trả lời một nẻo, "Anh và người đó, có quan hệ?"

"Không có, là người lần trước đến tìm em, em quên rồi sao?"

"Ồ." Hắn gật đầu, không để ý tới trong xe taxi còn có tài xế, nhéo nhéo mặt anh chủ, tùy ý biểu đạt cảm xúc, nói: "Vậy anh đừng liên lạc với anh ta nữa, em không thích. "

"Biết rồi!"

.

.

Xe taxi dừng lại ở lối vào của một khu dân cư cao cấp, Tai Nhỏ dựa vào cửa sổ nhìn, khẽ quào một tiếng, sau đó quay đầu lại hỏi tài xế: "Đến rồi à?"

"Ừ, đến rồi, xuống xe bên phải."

"À à à được."

Trần Thước rất bình tĩnh, trả tiền xong liền dẫn anh chủ xuống xe, đóng cửa lại, lúc này anh mới nhớ tới hỏi tiền taxi vừa rồi là bao nhiêu, hắn không nói, nhưng anh cứ nắm tay hắn lắc lắc, em nói đi hết bao nhiêu, có phải đắt lắm không, em nói đi...

Trần Thước hết cách, sợ anh chủ nói hắn lại tiêu hoang, nên tặc lưỡi nói mười mấy tệ, anh chủ nghi ngờ, nhưng thấy thái độ của hắn vô cùng chân thành, vì vậy anh chủ tin, mười mấy tệ mà từ quán ăn đến đây thì cũng không xa lắm nhỉ!

Sau khi vào tiểu khu, hai người dựa theo địa chỉ mà Tạ Kỳ đưa tìm tòa nhà 3A, khoảng cách giữa các tòa nhà khá xa, mặc dù đang là mùa thu nhưng ánh nắng ban mai vẫn hơi chói chang, khiến người ta phải díu mắt, tìm một lúc lâu mới tìm thấy tòa nhà Trần Thước ở.

"Nhận diện vân tay, mau thử đi."

"Được." Trần Thước ngoan ngoãn làm theo, quả nhiên, hai tiếng bíp bíp là mở cửa, Tai Nhỏ đột nhiên căng thẳng nắm lấy cánh tay hắn, cảm thấy chân không tự chủ được, bảo đi mà không đi.

"Sao vậy?"

Tai Nhỏ lúng túng cười, nói đây là lần đầu tiên anh đến một tiểu khu cao cấp như vậy, chưa chuẩn bị tinh thần.

Trần Thước ồ một tiếng, không biết đang nghĩ gì, nhìn anh chủ một lúc lâu, sau đó nói: "Không có chìa khóa."

"Hả?"

Trần Thước không nói nữa, dắt tay anh chủ đi vào nhà.

Thiết kế của ngôi nhà này theo kiểu mở, nhìn thoáng qua có thể bao quát toàn bộ không gian, ngoại trừ cửa phòng ngủ khép hờ. Phản ứng đầu tiên của Tai Nhỏ khi bước vào ngôi nhà này là ngẩn người, qua một lúc mới hoàn hồn, anh cảm thấy nó rất giống với tính cách của Trần Thước, ngay cả ngôi nhà cũng được thiết kế cho một chủ nhân không thích cười, mang lại cảm giác cao cao tại thượng, toàn bộ là màu đen, xám và trắng phối hợp với nhau.

"Trần Thước, em thật giàu nha..." Tai Nhỏ cảm thán trước những mô hình anh nhìn không hiểu đặt trên tủ trưng bày, cho dù không biết những tác phẩm nghệ thuật này là từ bàn tay của nghệ sĩ nổi tiếng nào, nhưng vừa nhìn cũng biết giá cả không hề rẻ.

Tai Nhỏ còn nhìn thấy một bức ảnh trong số rất nhiều tác phẩm nghệ thuật đại chúng, khi đến gần hơn, anh nhận ra người trên đó là Trần Thước, hắn mặc một bộ đồ đua xe chuyên nghiệp và đeo kính râm, tay cầm chiếc cúp giơ cao, bộ dạng cười rất hạnh phúc.

Quán quân nhóm tân binh cuộc đua mô tô, anh kinh ngạc há hốc miệng, hóa ra hắn lại biết nhiều thứ như vậy.

Người trong ảnh tràn đầy tinh thần, rõ ràng là cùng một người với người đứng trước mặt, nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó khác khác.

Anh rất nhanh nhận ra, tất nhiên là khác, Trần Thước ở Cstar, Trần Thước giành cúp trong cuộc đua mô tô, đều là sự tồn tại như một đứa con kiêu hãnh của trời.

Còn Trần Thước trong quán ăn nhỏ, mỗi ngày cùng anh dậy sớm từ lúc trời tờ mờ sáng ra chợ mua thức ăn, rửa xong bếp thì đi giao hàng, vác bao tải đồ linh tinh ra chợ đêm dựng sạp bán hàng.

Có lẽ nếu Trần Thước này chỉ cần nói một lời thì không ai trong ngành sẽ không nể mặt hắn, nhưng cục nợ Trần Thước của quán ăn sẽ xắn tay áo sẵn sàng lao vào đánh nhau với ai dám bắt nạt anh chủ trong chợ đêm.

Cục nợ lúc này đang đứng trong nhà mình, căn bản không vui chút nào với việc mình hóa ra là một người giàu có, tóm lại là bình tĩnh chấp nhận sự thật và thân phận của mình.

Không ai hỏi hắn có nhớ gì không, mọi người dường như đang buộc hắn phải nhớ lại tất cả, như thể hắn nên chấp nhận nó và trở về vị trí ban đầu của mình, hắn vì điều này mà cảm thấy phiền não, trong người lâng lâng một cảm giác bay bổng khó mà nắm bắt.

Hắn như một con diều được thả bằng một sợi dây dài, nhìn thì có vẻ tự do, nhưng thực ra mọi quyết định đều không nằm ở hắn.

Nếu hắn nói, nhớ không ra cũng không sao, ở chung căn gác nhỏ với anh chủ cũng không sao, vậy thì sẽ có rất nhiều người nhảy ra và nói với hắn, cậu như vậy là vô trách nhiệm, cậu không cảm thấy có lỗi với gia đình, với công việc, với công ty, với bạn bè, với cấp dưới của mình sao.

Nhưng Tai Nhỏ quan tâm, điều anh quan tâm khác với những người khác, anh sẽ không để Trần Thước phải chịu trách nhiệm hay có lỗi với bất kỳ ai, anh chỉ hy vọng Trần Thước có thể lấy lại một số thứ trong cuộc sống ban đầu của mình, chỉ vậy thôi.

Vì vậy sau khi rời khỏi căn nhà này, Trần Thước đưa ra quyết định, hắn nói với anh chủ đồng ý phối hợp với việc kiểm tra và điều trị của bác sĩ và sẵn sàng thử liệu pháp thôi miên.

.

.

Quán ăn nhỏ tạm thời đóng cửa một ngày, hai người ra khỏi tiểu khu cũng không định về nhà, Tai Nhỏ nhớ mình đã rất lâu rồi không ngắm nhìn Du Cảng một cách đàng hoàng, bèn kéo người bên cạnh, nói hôm nay nhất định phải chơi thật vui vẻ.

Trần Thước lấy từ trong túi ra số tiền lúc đi ra cửa đã tiện tay nhét vào, đếm lại thì chỉ hơn hai trăm, bây giờ bất kỳ công viên giải trí hay danh lam thắng cảnh nào chỉ tính riêng phí vào cửa ít nhất đã gần một trăm tệ, đắt hơn hai người không vào được.

"Chúng ta đi đâu?"

"Đi loanh quanh, đâu cũng được." Anh tùy ý chỉ vào một địa điểm trên bản đồ của ga tàu điện ngầm, hỏi hắn có đi không, hắn ừ một tiếng, cầm tiền đến quầy dịch vụ mua hai vé.

Tai Nhỏ rất ít đi tàu điện ngầm, chủ yếu là vì không có thời gian ra ngoài chơi, bây giờ nhìn thấy gì cũng mới lạ, Trần Thước ngồi bên cạnh anh, đột nhiên cảm thấy anh chủ rất đáng yêu, hắn nghĩ, nếu hắn trở về quỹ đạo cuộc sống trước đây, anh vẫn là của hắn.

Hơn nữa, hắn còn có thể cho anh chủ rất nhiều tiền. Trần Thước hiện tại khó mà hiểu được thế nào là theo đuổi tầng nội tâm cao hơn, hắn chỉ biết rằng anh chủ muốn kiếm tiền, thật nhiều tiền, vì vậy hắn sẽ cho anh thật nhiều tiền.

Địa điểm bọn họ đến tình cờ là một trường đại học ở Du Cảng, anh không học đại học, khi đi qua cổng trường, vừa dè dặt vừa kích động kéo tay hắn, "Em biết không? Trước đây anh rất ngưỡng mộ những người có thể học đại học."

Hắn không ngại nắm tay anh giữa nơi đông người, hắn sợ anh sẽ bị lạc, vì người này hứng thú với trường đại học đến mức gần như quên mất rằng bên cạnh mình còn có một Trần Thước, thật sự sắp lẫn vào trong dòng người náo nhiệt mất rồi.

"Chắc là em có học đại học, anh đã nhìn thấy ảnh trong điện thoại của anh Tạ, em còn du học nước ngoài, giỏi thật đấy!"

"Đừng đi lung tung." Trần Thước mím môi cười, có chút ngượng ngùng.

"Anh cũng muốn học..."

"Được." Hắn nói..

"Được cái gì mà được, em chỉ biết nói được."

Buổi tối, hai người ăn lẩu ở một khu chợ đêm sôi động, trước đây anh rất khi ra ngoài ăn vì cảm thấy đắt, một nồi mấy mươi đồng, anh không nỡ.

Hôm nay dứt khoát thoải mái ăn, kết quả hai người bị cay đỏ bừng mặt, mồ hôi đầm đìa, trông rất nhếch nhác.

Anh chủ cầm chiếc điện thoại bị nứt một góc của mình nói muốn chụp ảnh, bình thường anh sẽ không chủ động muốn chụp, vì anh biết hắn không thích chụp ảnh. Có điều hôm đó Tạ Kỳ cho anh xem những bức ảnh kia, anh đoán, có lẽ hắn chỉ là không thích người lạ chụp ảnh. Tai Nhỏ và Trần Thước chưa từng chụp ảnh chung, anh muốn chụp một tấm, cài làm ảnh nền điện thoại, ngắm mỗi ngày, nhìn ảnh tâm trạng cũng tốt hơn.

Lúc anh chủ cầm điện thoại đưa đến gần, Trần Thước ngơ ngác một chút, sau khi nhận ra anh chủ định làm gì, liền cầm lấy điện thoại, nhéo mặt anh chủ, chụp một tấm ảnh hai người khá buồn cười.

"Này! Tấm này không được! Anh xấu quá!"

"Không xấu."

"Xạo, xấu thật mà! Trần Thước!"

"Không xấu."

"Chụp thêm tấm khác."

"Không chụp."

"Thêm một tấm nữa! Không chụp thì tối nay không được lên giường ngủ!"

Cục nợ nhăn mặt nhìn anh, không có lực uy hiếp nào, điện thoại của anh mặc dù đã cũ nhưng chức năng camera vẫn tốt, trong album xuất hiện rất nhiều ảnh chụp chung.

Cơm no rượu say, chơi cũng đủ rồi, anh hài lòng nói về nhà, trên tàu điện về nhà còn ngủ gà ngủ gật.

Gần đến điểm dừng, Trần Thước mới đánh thức anh, vỗ vỗ vào má anh nói sắp tới nhà rồi, anh chủ mơ màng mở mắt ra, hành khách trên xe đã lục tục đi xuống, anh ậm ừ hai tiếng, chợt khẽ cười: "Trần Thước, em có biết chúng ta hiện tại gọi là hẹn hò không?"

 Trần Thước không nói gì, nhưng tim đập nhanh hơn vài nhịp.

.

.

Về đến nhà, hắn theo thói quen sờ vào túi để lấy chìa khóa mở cửa, vừa thò tay vào người liền cứng ngắt, chìa khóa mất rồi, chìa khóa cửa sắt của quán ăn, chìa khóa xe điện, chìa khóa căn gác nhỏ được móc vào móc khóa băng cát sét mini.

"Chắc nãy ở chợ đêm lấy tiền ra trả vô ý làm mất rồi." Anh an ủi hắn, "Không sao, mất rồi thì hôm nào chúng ta đi làm lại, anh cũng có mang chìa khóa."

Trần Thước gật đầu, tự trách mình quá bất cẩn.

.

.

Tạ Kỳ không ngờ Trần Thước đồng ý quay lại bệnh viện để điều trị sớm như vậy, Trần Thước sợ anh chủ lo lắng, nói mình đi một mình là được, bảo anh về lại quán đi, chỉ là đi kiểm tra các thứ mà thôi, Tạ Kỳ ở bên cạnh nhìn không nỗi nữa, chen miệng vào nói không phải đi phẫu thuật gì đâu, đừng lo lắng.

Anh chủ sau khi suy nghĩ thấy cũng có lý, chớp mắt cười ngượng ngùng nói tại tôi hơi căng thẳng.

.

.

Việc Trần Thước nhập viện điều trị vẫn không giấu được, ngày hôm sau ba mẹ hắn đã vội vã từ nước ngoài trở về, mắng Trần Thước không được, quay đầu nhìn Tạ Kỳ, nói cái thằng này, sao cậu cũng giúp tiểu Thước giấu chúng tôi vậy hả, đúng là không biết nặng nhẹ.

Tai Nhỏ đã đến bệnh viện ngủ với hắn hai đêm, hắn đau lòng nói anh không cần thường xuyên đến đâu, đợi kiểm tra xong hắn sẽ tự về.

Ngày tiếp theo, Tai Nhỏ và ba mẹ Trần Thước tình cờ gặp nhau, ba mẹ hắn nhìn người lạ mặt cầm hộp giữ nhiệt đứng trước cửa phòng bệnh, nghi ngờ hỏi: "Cậu là ai? Có phải là nhân viên của tiểu Thước không?"

Tai Nhỏ ngờ nghệch không kịp phản ứng, Tạ Kỳ đúng lúc vừa tới, vội vàng chạy tới cứu viện: "À đúng, dì, đây là người mới của studio, nhân viên hành chính."

"Ồ, cảm ơn cậu, đồ đưa tôi, là bữa ăn dinh dưỡng phải không, đưa tôi là được, cậu về trước đi."

"À, à, à, được."

Tai Nhỏ ngơ ngác đưa hộp giữ nhiệt qua, Tạ Kỳ kéo anh đi ra xa một chút mới giải thích, nói đó là ba mẹ Trần Thước, hai người khá nghiêm khắc, cậu đột ngột xuất hiện còn nói là bạn trai Trần Thước thì không tốt lắm, sẽ dọa bọn họ sợ, hơn nữa hiện tại hắn đang tích cực phối hợp kiểm tra trị liệu, nên đợi hắn bình phục rồi nói thì hay hơn.

Tai Nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, "Được, vậy em ấy hồi phục như thế nào anh nhất định phải nói với tôi, khi nào tôi rảnh sẽ nhân lúc ba mẹ em ấy không có mặt sẽ lại đến thăm."

"Được, cảm ơn cậu cảm ơn cậu."

"Đừng khách sáo, mọi người đều là bạn của Trần Thước mà."

.

.

Mẹ của hắn về nước, hầu như ngày nào bà cũng ở bệnh viện, đến mức đi đo điện não đồ cũng đứng ở cửa chờ, Tai Nhỏ đến đây mấy lần mà chỉ dám nhìn từ xa, thấy trạng thái tinh thần của hắn mỗi ngày rất tốt, anh cảm thấy nhẹ nhõm.

Trần Thước cũng bắt đầu tiếp nhận liệu pháp thôi miên, nhưng bác sĩ chỉ đồng ý thực hiện hai lần, nói không thể ỷ lại vào phương pháp này để khôi phục trí nhớ.

Sau đó, hắn bắt đầu có những giấc mơ rất lộn xộn và không logic, từ từ nhớ lại một số sự kiện trong quá khứ.

Bác sĩ cho biết đây là bình thường, đồng thời nhấn mạnh rằng liệu pháp thôi miên tạo ra sự độc lập giữa các vùng não và thúc đẩy các liên kết biệt lập, ám thị thôi miên có thể thúc đẩy quá trình xử lý bất thường của ý thức, có thể khiến con người thay đổi cách thức hồi tưởng hoặc cách suy nghĩ của não bộ tại một thời điểm ký ức quan trọng nào đó, vì vậy, không loại trừ khả năng sẽ quên một số ký ức được lưu giữ sau khi mất trí nhớ, nhưng tình huống này có thể không nhất định sẽ xảy ra, chỉ là nhắc nhở mà thôi.

Khoảng hơn một tháng sau, sau khi làm xong kiểm tra và đưa về phòng bệnh, Trần Thước đột nhiên ngất xỉu, ba mẹ hắn hốt hoảng, vội chạy đi gọi bác sĩ.

Bác sĩ tới kiểm tra, giải thích là bởi vì trong đại não bệnh nhân có hai loại ý thức chủ động xung đột, nói dễ hiểu là đại não mệt mỏi, phải nghỉ ngơi, không phải chuyện gì nghiêm trọng.

Ba mẹ hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

.

.

Hắn ngủ tròn hai ngày, trong khoảng thời gian này, Tai Nhỏ dùng tư cách nhân viên công ty ở lại phòng bệnh chăm suốt, anh lo lắng, Tạ Kỳ chỉ đành giúp che đậy, nói với ba mẹ hắn là anh ta đặc biệt nhờ người đến đây chăm sóc Trần Thước.

Ngày thứ ba, Tai Nhỏ về nhà tắm rửa, định trưa tiếp tục đến, Tạ Kỳ tiễn anh ra ngoài, vừa trở lại phòng bệnh đã thấy Trần Thước tỉnh dậy, nửa người dựa vào đầu giường, vẻ mặt bình tĩnh hỏi "Tạ Kỳ, lại cái bộ dạng kỳ cục gì vậy?"

Tạ Kỳ ngơ ngác hồi lâu, hai mắt mở to, gần như rống lên.

"Lão Trần! Em rốt cục cũng nhớ ra rồi!"

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro