Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28

Núi xa xa có cây phong đỏ, sắc thu đậm dần, trong ánh nắng ban mai, tiếng chim ríu rít, lại một buổi triều sớm.

Bách Lý Hoằng Nghị ngồi dậy thay y phục, rèm ngủ bị một đôi tay ngọc vén lên, chăn bông trượt khỏi vai, những dấu đỏ như hoa mai trong tuyết. Bách Lý Hoằng Nghị quay đầu nhìn thấy cảnh này, hắng giọng bảo Thời Ảnh đắp chăn lại, thời tiết lạnh rồi, đừng để nhiễm lạnh.

"Ta không sợ lạnh." Thời Ảnh kỳ lạ nhìn hắn.

"Ta sợ ngươi lạnh." Bách Lý Hoằng Nghị nghiêm chỉnh trả lời, thắt dây lưng xong đi đến cạnh giường, cầm chăn lên quấn kín người Thời Ảnh, lúc này mới phục hồi nhịp tim bình thường.

Nhưng Thời Ảnh không biết tiểu lang quân trong lòng đang nghĩ gì, chỉ xem như hắn quan tâm mình thôi, còn thích thú, nhân lúc Bách Lý Hoằng Nghị cúi đầu, rướn người qua hôn lên mặt hắn.

"Phu quân." Tóc dài của Thời Ảnh vướng lên trán Bách Lý Hoằng Nghị, quấn chăn tựa lên vai hắn, nũng nịu cọ cọ. "Đa tạ phu quân chăm sóc."

"Ừm." Nhưng sắc mặt Bách Lý Hoằng Nghị trầm hẳn, Thời Ảnh vẫn không hiểu, ngơ ngác hỏi sao vậy, Bách Lý Hoằng Nghị nhìn y nói: "Ta phải lên triều."

"Ừm." Thời Ảnh gật đầu, cũng nhìn hắn. "Ta biết rồi."

Y luôn như vậy, trêu người ta mà không biết, mắt mày dịu dàng ánh lên sự ngây thơ, khiến hắn ngại ngùng đội lên cái danh tình sắc, Bách Lý Hoằng Nghị nhìn một lúc rồi cúi đầu hôn lên mi tâm y, cười nói: "Bỏ đi, hôm nay tha cho ngươi."

"Ngủ thêm một lúc đi, Kiều Cửu ở bên ngoài, khi nào thức dậy ngươi gọi hắn là được." Hắn sờ lên mặt Thời Ảnh rồi đứng dậy, cầm mũ triều đội lên. "Đi đây, nếu trong triều không có việc, sau buổi trưa sẽ về."

Thân ảnh tiểu lang quân biến mấy trong các lầu, Thời Ảnh quay đầu nhìn cửa sổ đóng chặt. Ánh bình minh hơi xuyên qua, nến thắp tối qua vẫn chưa tắt, y bất tri bất giác hiểu được lời của tiểu lang quân, tay nắm chăn đỏ mặt.

.

.

.

Hình phòng đã qua bảy ngày, quỷ môn quan đi một chuyến. Máu tươi thấm lên đá xanh, lão đạo sĩ lúc đến tinh thần còn dồi dào đã cạn kiệt, cuối cùng chịu không nổi nghiêm hình, đôi môi nhuốm máu tươi run rẩy, thốt lên bốn chữ—— lai khách Trung Nguyên.

"Ngươi nói cái gì!" Khang Bình sắc mặt thay đổi, lão đạo sĩ đã gục đầu, hắn vội giơ tay lên thử hơi thở, sau đó hét lên: "Mau truyền thái y, nhất định phải cứu sống, Vũ Thăng chuẩn bị ngựa, ta phải nhập cung diện thánh."

"Dạ, đại nhân."

Xe ngựa chạy sắp đến cửa, Khang Bình xuống ngựa chạy về Vị Ương điện, vệ binh đứng trước điện bước xuống, đang buổi triều, Khang Bình ba bước ngắn hai bước dài chạy lên bậc thềm, quỳ xuống ngoài điện. "Thánh thượng, thần Khang Bình có chuyện cần bẩm báo!"

Mọi người trong Vị Ương điện quay đầu, Bách Lý Kình Thương đang nghe binh bộ thượng thư dâng tấu chiêu binh cũng có phần khó hiểu, đưa cho Bách Lý Hoằng Nghị dưới đài một ánh mắt, Bách Lý Hoằng Nghị chỉ chỉ màu sắc trên tay áo. Bách Lý Kình Thương mới nhớ ra trước khi đến Tân Diệp giám sát thu hoạch, vụ án đạo sĩ Bạch Mã quan làm loạn.

"Truyền."

"Dạ." Khang Bình đứng dậy bước vào Vị Ương điện, cúi đầu một đường đi thẳng đến dưới kim đài, ánh mắt liếc nhìn Bách Lý Hoằng Nghị.

Bách Lý Hoằng Nghị cũng đang nhìn hắn, sau khi nhận ra ánh mắt của hắn thì gật đầu.

Kinh Bình hít thở hai lần mới bẩm báo. "Bảy ngày trước, Bạch Mã quan trong Huyền thành tập hợp mọi người làm loạn, quan chủ Vân Lam dẫn đầu các đạo sĩ trong Bạch Mã quan, phá hủy tượng vàng Đại tế ty trước Bạch Mã quan, còn đốt rụi. Thần được lệnh của Tiêu Tương vương, áp giải mười tám đạo sĩ trong Bạch Mã quan về đại lao thẩm vấn, nghiêm hình bảy ngày, hôm nay Vân Lam chịu khai, nhận lệnh người khác phá hủy tượng vàng của Đại tế ty."

Ánh mắt Bách Lý Hoằng Nghị biến sắc, Bách Lý Kình Thương hỏi: "Người nào?"

"Cụ thể là người nào vẫn chưa thẩm vấn được, Vân Lam đã hôn mê, đang được cứu chữa." Khang Bình nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh thấm hai bên tóc mai, đến khi Bách Lý Kình Thương mất kiên nhẫn thúc giục, mới quỳ sụp xuống. "Thánh thượng bớt giận, Vân Lam nói, hắn chỉ nói bốn chữ, lai khách Trung Nguyên!"

Trong điện xì xào, Bách Lý Kình Thương chấn động, Khang Bình phủ người xuống run rẩy, bắp tay bị người khác giật mạnh lên, hắn ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt của Bách Lý Hoằng Nghị, sắt lạnh như đao, khiến người khác run rẩy.

"Hắn tự nói?" Bách Lý Hoằng Nghị nhấn mạnh từng chữ. "Ngươi chắc chắn?"

"Thần, thần chắc chắn, vương gia yên tâm, thần biết chuyện này quan trọng thế nào, tuyệt không dám dối trá..."

"Lai khách Trung Nguyên." Bách Lý Hoằng Nghị buông tay, quay người nhìn trong điện Vị Ương, ánh sáng chiếu lên từng gương mặt khác nhau, nhưng biểu cảm giống nhau.

Hăn trước giờ luôn cảm thấy, những người đã nhìn hơn nửa đời người này, hắn thật ra lại không quen biết họ.

Bách Lý Hoằng Nghị cúi đầu. "Ha, lai khách Trung Nguyên."

"Nghe rõ chưa! Lai khách Trung Nguyên!"

Trong điện bỗng chốc quỳ sạp xuống, như cơn sóng vỗ bờ, tiếng đầu gối phịch xuống đất chỉnh tề như vậy, nhưng tất cả đều bị dọa sợ không dám hít thở.

Bách Lý Hoằng Nghị quay đầu ngẩng nhìn huynh trưởng trên kim đài, Bách Lý Kình Thương nhắm mắt thở dài, than thở từ trái tim Bách Lý Hoằng Nghị, than thở từ vị trí vua Già Lam. Chim mây trên đỉnh đầu, gió to mưa lớn không trốn được, cuối cùng cũng sắp đổ xuống.

"Trẫm bảy tuổi đã luyện binh pháp, chín tuổi thuộc nằm lòng, trong sách có một câu: Bách chiến bách thắng, không phải là người cao minh nhất trong những người cao minh; không chiến mà khiến quân địch khuất phục, mới là người cao minh nhất trong những người cao minh." Bách Lý Kình Thương chắp tay sau lưng đứng dậy, điện Vị Ương im lặng đến mức một giọt nước rơi xuống cũng nghe thấy, tiếng bước chân nặng trịch càng rõ ràng hơn, hắn từng bước từng bước xuống kim đài, đi ngang qua vai Bách Lý Hoằng Nghị, đi vào trong những quần thần đang quỳ, nhìn xung quanh bốn phía, hắn mở miệng. "Trung thư lệnh, ngươi nói với trẫm, câu này có nghĩa là gì?"

Liễu Đình lúc này đổ một tầng mồ hôi, quay người nhìn về hướng Bách Lý Kình Thương, khóe môi co giật mấy lần vẫn không tài nào lên tiếng, Bách Lý Kình Thương quay đầu. "Liễu Đình thường ngày giỏi ăn nói nhất, bây giờ trẫm nói rồi, ngươi lại không nói?"

"Thần..." Liễu Đình làm sao không nghe hiểu là ý gì, hắn lo sốt vó, người dưới mái hiên là chim két không nói, Liễu Đình cắn răng ngẩng đầu. "Thần biết tội, xin thánh thượng trách phạt."

"Biết tội?" Bách Lý Kình Thương cười thành tiếng. "Được, nói thử xem, tội gì?"

Mồ hôi thấm ướt y phục, Liễu Đình mím môi, giọng nói run rẩy: "Thần, thần ngu muội hẹp hòi, nói xằng nói bậy, bất kính với Đại tế ty, thần..."

"Không phải." Bách Lý Kình Thương cắt ngang lời hắn.

Liễu Đình nhìn thấy đôi giày vàng dừng trước mặt mình, lại nghe thấy tiếng của Bách Lý Kình Thương. "Là làm loạn kỷ cương, thông đồng với địch bán nước."

"Thánh thượng, lão thần tuyệt sẽ không..."

"Thân là trụ cột Già Lam mà không biết gánh vác, ngu xuẩn đặt điều, quốc nạn trên đầu chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm, oán không đến người mình thì kê cao gối vô lo, còn quạt gió thêm lửa, nối giáo cho giặc! Nước Trần chưa bại một quân một tốt nào mà Già Lam ta lòng người đã hoang mang, tự loạn bước chân, con đê ngàn dặm sạt vì ổ mối, chưa từng nghe sao!"

Trong điện có tiếng vang, Bách Lý Kình Thương nhìn bên ngoài cửa điện, bầu trời trong xanh đang chờ đợi chế giễu.

Hắn lắc đầu than thở: "Binh lực Trần quốc mạnh hơn Già Lam, vậy mà còn phái mật thám thâm nhập vào nước ta, nhân lúc hoảng loạn châm mồi lửa, dụng tâm này chư vị liệu có hiểu?"

"Bởi vì Trần Tĩnh biết, muốn đánh Già Lam, trước tiên phải hủy Ngọc Cốt." Hắn chỉ vào trung thư lệnh đang phủ dưới đất, phẫn nộ này làm sao chỉ giết một người đã có thể xả, con tim đau nhói làm sao có từ ngữ nào diễn tả. "Bởi vì danh tiếng Đại tế ty Già Lam ta, năng lực của Ngọc Cốt Nhất Mạch Già Lam ta, khiến thiên hạ khiếp sợ!"

"Nhưng người Già Lam lại không hiểu không quan tâm, đúng là làm trò cười cho thiên hạ."

Nói xong lời này hắn thu tay về, bước lên kim đài, ngai vàng sáng rực, nặng ngàn cân đè lên người, Bách Lý Kình Thương ngồi xuống đỡ trán, gọi Bách Lý Hoằng Nghị.

"Có thần đệ."

"Đạo sĩ đó nhất định phải cứu sống, chuyện này vô cùng quan trọng, tuyệt đối không được để mật thám Trần quốc buông lời bịa đặt trong nhân gian, Nhị Lang, đệ đích thân điều tra."

Bách Lý Hoằng Nghị gật đầu lĩnh chỉ, Bách Lý Kình Thương giọng nói mệt mỏi. "Liễu Đình, trẫm niệm tình ngươi làm quan hơn ba mươi năm, Già Lam kiến quốc cũng có một phần công lao của ngươi, tội chết có thể miễn, tự từ chức cáo lão hồi hương đi."

"Còn về những người khác." Bách Lý Kình Thương gom tấu chương lộn xộn lại. "Đại địch trước mắt, Trần quốc bất cứ lúc nào cũng có thể đến xâm phạm, trận này nếu chống không được, Già Lam không tồn tại nữa. Trẫm mong các ngươi hiểu, nước mất chẳng nhà nào còn, đừng làm ra thêm hành động ngu xuẩn nào nữa, khiến Già Lam chưa chiến đã bại."

Bãi triều, từng chiếc mũ ô sa lắc lư, đi ra ngoài.

Liễu Đình cởi mũ quan, sau khi đi vào trong mọi người, dáng vẻ lọm khọm trong tuổi xế chiều, hồng lâu vạn trọng, nghiêm trang mà hoang vu, ánh chiều tà chiếu lên người một con chó già.

Bách Lý Kình Thương đỡ trán hồi lâu mới đứng dậy, Bách Lý Hoằng Nghị bèn đi lên kim đài, khom lưng bên cạnh ngai vàng, chạm vào tay Bách Lý Kình Thương. "Huynh trưởng?"

"Không sao, có hơi đau đầu thôi." Bách Lý Kình Thương đặt tay xuống, ngẩng đầu nhìn Bách Lý Hoằng Nghị.

Hai huynh đệ họ sinh ra không quá giống nhau, Bách Lý Hoằng Nghị anh tuấn tao nhã, Bách Lý Kình Thương kiêu ngạo cố chấp, duy chỉ có đôi mắt đó, đều hẹp dài và sâu sắc, không nổi giận đã có cảm giác uy hiếp, giống nhau bảy tám phần.

"Nhị Lang." Bách Lý Kình Thương cười cười, biểu thị Mạc Đa ra ngoài điện chờ, mới cúi đầu nhìn Bách Lý Kình Thương đang ngồi xổm bên cạnh ngai vàng.

Hắn giơ tay nắm tay Bách Lý Hoằng Nghị, Bách Lý Hoằng Nghị hình như hiểu được tâm trạng của huynh trưởng, mặc dù thật như giả, hắn nắm lấy tay Bách Lý Kình Thương nói: "Huynh trưởng, không phải không có phần thắng nào."

Bách Lý Kình Thương cười cười lắc đầu, môi mỏng có phần lạnh lùng, hắn vỗ mu bàn tay Bách Lý Hoằng Nghị nói: "Huynh trưởng sợ không phải là Trần quốc đến xâm phạm, đến lúc đó dốc toàn lực, tử chiến sa trường cũng không hối hận, chỉ là phụ vương phó thác, mang cả nước và nhà giao cho ta, thậm chí chưa được một năm."

"Phụ vương đang nhìn, nếu sơn hà tan vỡ, dân chúng lầm than, Già Lam hủy diệt trong chiến hỏa, ta tự cảm thấy hổ thẹn, xuống hoàng tuyền không có mặt mũi gặp người."

Bách Lý Hoằng Nghị nói: "Huynh và đệ chẳng qua chỉ là người phàm, làm việc của mình, nghe thiên mệnh, chuyện này là đại họa, một phần thắng cũng được, bại cũng có hề chi."

"Một phần?" Bách Lý Kình Thương như tự nói.

Bách Lý Hoằng Nghị nhìn hắn, gật đầu. "Nhiều nhất, một phần."

"Ha." Bách Lý Kình Thương buông tay vỗ lên đỉnh đầu hắn, dời ánh mắt về trước bàn, hắn cầm bút lên. "Nhị Lang à, có còn muốn ra ngoài không?"

Bách Lý Hoằng Nghị ngơ ngác, nhìn hắn mở ra một quyển tấu sớ trắng tinh. "Huynh trưởng..."

"Huynh trưởng đã suy nghĩ qua rất nhiều lần, nước nhà nước nhà, nước và nhà bên nào nặng bên nào nhẹ? Luôn cảm thấy sinh ra trong gia đình đế vương, nước là nhà, huống hồ đệ và ta đều là nam nhi, có vài trách nhiệm không thể không gánh, nhưng ta nhớ, ta từ nhỏ đã nói với đệ, huynh trưởng như cha. Nay ta là chủ gia đình, trách nhiệm gánh vác chúng sinh quá nặng, sắp làm ta sụp đổ, cho dù là một phần thắng, vậy tại sao lại không để cho đệ một đường sống." Bách Lý Kình Thương hạ bút, mực đen lưu loát hiện ra theo nụ cười nhàn nhạt, như con sông quấn quanh Huyền thành, hắn khẽ nói: "Sơn hà là của ta, sơn thủy cho đệ, đi đi."

"Không." Bách Lý Hoằng Nghị đứng dậy đoạt lấy bút trong tay Bách Lý Kình Thương, một nét mực đen xoẹt ngang qua trên trang giấy.

Bách Lý Kình Thương nhìn quyển tấu sớ, không có động tác khác.

Bách Lý Hoằng Nghị nắm chặt cán bút, trên giấy viết năm chữ—— Tiêu Tương vương Hoằng Nghị, ánh mắt hắn dao động, cuối cùng buông cây bút xuống.

"Huynh trưởng." Bách Lý Hoằng Nghị mở miệng trong tiếng bút rơi xuống, gió thu gửi một ánh sáng gay gắt, lá vàng sắp bị chiếu xuyên thấu, hắn cười lắc đầu. "Không thể đi."

"Cầm thánh dụ, tuyên xong rồi đi, có Thời Ảnh bảo vệ, cho dù huynh trưởng không ở đây, thiên hạ không ai có thể làm tổn thương đệ..."

"Thân hướng về núi, ngang hay dọc, không hối hận, không cầu thiên hạ đối xử với đệ thế nào, đệ muốn không hổ thẹn với thiên hạ."

Năm kiến quốc Bách Lý Hoằng Nghị sinh ra, chưa từng trải qua chinh chiến, nhưng lại giống như đã trải qua, chiến tranh không nhất định phải máu chảy thành sông.

Hắn giơ tay qua cầm quyển tấu, xé trang giấy kia, lại nói: "Hoằng Nghị không dám trung can nghĩa đảm cả đời, nhưng cũng không muốn thành tội nhân thiên cổ của Già Lam, còn về Thời Ảnh, y cũng tuyệt không bỏ lại Già Lam."

"Đệ nói nhiều nhất một phần thắng." Bách Lý Hoằng Nghị cười cười, rải giấy vụn lên thánh án, hắn nhìn Bách Lý Kình Thương. "Một phần này, là ở đệ và y."

Giấy vụn, chữ bị xé nhỏ, như tuyết rơi trên núi Cửu Nghi, làm đông cứng đôi chân người lặn lội lên núi, phong kín con đường đi lại của người bị giam trên núi.

Điện Vị Ương, Vị Ương điện, là nói đêm nào chưa vị ương? (vị ương: trời chưa sáng)

Bách Lý Kình Thương nhìn Bách Lý Hoằng Nghị đi ra ngoài, cho đến khi bóng lưng biến mất ở cửa đỏ, hắn gọi Mạc Đa, đứng dậy nói: "Gom giấy vụn này lại, đốt đi."

"Dạ, thánh thượng."

.

.

.

Mùng một tháng mười, núi non đỏ hồng.

Bách Lý Hoằng Nghị điều tra ra được nơi ẩn náu của người Vân Lam quan chủ thiết đãi, đưa binh bao vây một phường rượu trong Huyền thành. Thi thể trong phường thối kinh thiên, đẩy cửa đã nhìn thấy máu chảy dài trên đất, chưởng quỹ phường rượu và hỏa kế đã chết nhiều ngày rồi.

Vô công mà phản, Bách Lý Hoằng Nghị lệnh họa sư dựa theo miêu tả của Vân Lam quan chủ phác họa lại chân dung, truy nã toàn quốc, lúc này Bách Lý Kình Thương cũng ra chiếu chỉ, quan chủ Bạch Mã quan cấu kết với giặc bán nước, đập phá tượng vàng Đại tế ty, lập tức niêm phong quan, mười tám người còn lại trong quan ba ngày sau chém đầu thị chúng.

Cáo thị truy nã gian tế Trung Nguyên dán khắp Huyền thành, bách tính vây quanh xem bàn tán, Bách Lý Hoằng Nghị đặc biệt thay thường phục, mang theo Kiều Cửu đi xuống cổng thành.

Có người kinh ngạc, nói Bạch Mã quan và mật thám Trung Nguyên qua lại là giặc bán nước; có người tự trách, nói thì ra là âm mưu của người Trung Nguyên, chúng ta trách nhầm Đại tế ty rồi; cũng có người không cho là vậy, nói Đại tế ty quanh năm không làm gì là sự thật, không liên quan đến chuyện Bạch Mã quan làm loạn, hai lần lũ quét, đều không cảnh báo, mạng của mười vạn người trong kinh thành không phải mạng sao, ai sẽ đền.

"Công tử." Kiều Cửu nhìn nhìn Bách Lý Hoằng Nghị, làm sao khuyên hắn đừng tự ngược mình mà tiếp tục nghe những lời này, chau mày khuyên bảo: "Đi thôi, trời sắp tối rồi, chúng ta về thôi."

"Ừm." Bách Lý Hoằng Nghị nhìn cáo thị hai lần, quay người rời khỏi đám nguời chen chúc.

Từng cái đầu túm tụm lại hăng say bàn tán, có phải là còn vui hơn vì có được thêm một chủ đề nói chuyện những lúc rảnh rỗi không?

Bách Lý Hoằng Nghị xoay người lên ngựa, muốn than thở nhưng không biết than thở cái gì, lại nghĩ, cũng đúng, cho nên bách tính là bách tính, không phải bởi vì cái gọi là không biết gì cả sao, nếu bách tính thấu hiểu, vậy nước này còn cần chúng ta trị vì không?

Nhưng kỳ lạ như vậy đấy, người trị quốc cả đời chỉ muốn buông tay, người chưa từng trị quốc đều muốn bước một chân vào quốc chính.

.

.

.

Mặt trời ngả về tây, Bách Lý Hoằng Nghị quay về tiểu kiến trúc Kính hồ, trong điện không thấy thân ảnh màu trắng, hắn còn cho rằng Thời Ảnh lại xuống bếp nấu ăn, bất lực, lặng lẽ đi vào các lầu, đi đến trước cửa lại nhìn thấy một bàn thức ăn đã bày sẵn.

Thời Ảnh một tay chống mặt, một chén thanh trà còn bốc khói, đang đợi hắn.

"A Ảnh." Bách Lý Hoằng Nghị cười bước vào, Thời Ảnh quay đầu.

Bách Lý Hoằng Nghị bảo nô tài ra ngoài, Kiều Cửu đóng cửa, mới nói ta về rồi, lòng bàn tay đặt lên đỉnh đầu Thời Ảnh, kéo y vào trong lòng.

"Hôm nay xuất cung sao? Về hơi muộn." Thời Ảnh ôm eo Bách Lý Hoằng Nghị, dựa sát ngửi được mùi hương lưu lại trên y phục.

"Ừm, đến quân doanh một chuyến." Bách Lý Hoằng Nghị ngày càng hình thành thói quen nói dối, buông tay, ngồi bên cạnh Thời Ảnh, mới phát hiện bữa tối hôm nay là thủ nghệ của đầu bếp chân chính, hắn khó hiểu. "Sao hôm nay không xuống bếp? Mất hứng rồi?"

Thời Ảnh cười cười, giúp hắn châm đầy trà. "Kịch đã xem đủ, hết buồn cười rồi."

Trà nóng đặt trước mặt, Bách Lý Hoằng Nghị cầm đũa lên, không có động tác khác. Hắn lúng túng thu lại ý cười, ngón tay xiết lấy đũa mấy lần, vẫn là đặt xuống, quay đầu nhìn Thời Ảnh, hắn ít nhiều có phần xấu hổ. "Ta không phải vì muốn ngươi vui nên cố ý gạt ngươi đâu, a Ảnh, ngươi chịu xuống bếp vì ta, làm cái gì ta cũng thích, mùi vị thế nào thật sự không quan trọng."

"Ta biết." Hai mắt Thời Ảnh luôn trong vắt, ngây thơ và thấu hiểu vốn là nam cực bắc cực, nhưng trong mắt y lại hòa hợp như vậy đấy.

Bách Lý Hoằng Nghị sợ Thời Ảnh giận, nghiêm túc giải thích hết lần này đến lần khác.

Thời Ảnh bị hắn chọc cười, nắm tay Bách Lý Hoằng Nghị lên, lại nói một lần. "Ta đều biết."

"Hôm đó lần đầu tiên ta xuống bếp, ngươi nói canh uống ngon, ta không tin, sau đó lúc ngươi đi tắm, ta bèn đến nhà bếp nếm thử." Thời Ảnh nhướng mày, nhớ lại mùi vị khó nuốt đó, ngẩng mắt nhìn Bách Lý Hoằng Nghị. "Giấm bỏ hơi nhiều, muối cũng hơi nhiều, ta cũng quên là ta còn cho thêm cái gì, tóm lại là ta chưa từng uống qua canh nào khó uống như vậy. Ngươi thì sao? Đồ ngốc, ngươi không có vị giác à, còn ngày nào cũng uống cạn, có khó chịu không?"

"Sao lại khó chịu." Bách Lý Hoằng Nghị nhẹ giọng nói.

Hắn trước đây chưa từng nghĩ đến, từ năm mười bảy tuổi gặp y, tám năm nay mỗi lần đối diện với nụ cười của y đều dịu dàng như vậy.

Bách Lý Hoằng Nghị ôm Thời Ảnh, một cánh tay đan vào tay y, cười nói: "Đã nói rồi, chỉ cần ngươi chịu làm thì chính là tốt nhất, ta đều thích."

"Ngày đó nếm thử mùi vị thật sự của canh, ta đúng là có hơi phiền não, thầm nghĩ nếu ngươi đã nói dối, vậy thì làm sao bữa nào cũng ăn ngon, ta còn không tin đồ khó ăn như vậy ngươi có thể ăn đến lần thứ hai." Thời Ảnh tựa lên vai hắn. "Ngươi vẫn thật sự ăn, liên tục ba ngày, còn nói với ta rất ngon, đầu mày còn không cau lại."

Y giơ tay, đầu ngón tay lướt qua mày Bách Lý Hoằng Nghị, lại nâng mặt hắn lên sờ từng chút một, Thời Ảnh rũ mắt hỏi: "Nhị Lang của ta, là học cách nói dối từ lúc nào? Lúc ta phát hiện, đã thành thục như vậy rồi."

"Ta." Bách Lý Hoằng Nghị không kịp phòng bị, không ngờ Thời Ảnh lại mượn chủ đề phát huy như vậy, nhất thời cứng họng, lắp bắp nói: "Ta, chỉ một lần này."

"Nói dối." Thời Ảnh véo mặt hắn, lại buông tay, phủ người lên vai Bách Lý Hoằng Nghị thở dài. "Thật ra ta biết được là từ lúc nào."

"A Ảnh ta không cố ý..."

Ngươi có nhớ ta từng nói, chuyện của Già Lam, ta biết và không biết, chỉ chia ra ta muốn và không muốn. Qua tai nạn này, ta sớm đã hiểu rồi, ta nói ngươi đừng cưỡng cầu, bởi vì ta biết ta không phải là thần, không thể hô mưa gọi gió, bọn họ năm đó tạo thần thì nên hiểu, giả cuối cùng vẫn là giả, nay bị nhìn thấu, chẳng qua là trước đây cơ duyên đúng lúc quá nhiều, may mắn mà thôi.

Bờ vai y gối lên đã rộng và cứng rắn như vậy rồi, nhưng không nhẹ nhàng như lúc còn gầy yếu, treo đầy trọng trách nặng nề, hết cái này đến cái khác.

Thời Ảnh không trách Bách Lý Hoằng Nghị giấu y, thường tình của con người mà thôi, y chỉ là đau lòng Bách Lý Hoằng Nghị lớn như vậy rồi, lại còn bảo vệ y như vậy, mưa gió bão bùng bên ngoài tiểu kiến trúc, hắn thay y chịu mà không cần suy nghĩ.

"Nhị Lang, ta không phải không cho phép ngươi gạt ta, ngươi đương nhiên có thể, người sống cả đời, chỉ có mấy lần nói dối mà thôi." Thời Ảnh cười nói, ngón trỏ chỉ lên ngực hắn. "Nhưng ngươi phải biết Thời Ảnh là Đại tế ty, lúc Già Lam gặp nguy, y không đứng ra, đời này không còn ý nghĩ gì nữa."

Bách Lý Hoằng Nghị cúi đầu, ánh mắt chạm nhau, dung mạo hiền từ của Thời Ảnh như lần đầu gặp mặt, thời gian vô tình, duy chỉ từ bi với y, suốt tám năm không giảm phong hoa. Hắn thường sẽ quên Thời Ảnh thực ra lớn tuổi hơn hắn, lúc hắn vẫn còn chơi đất, Thời Ảnh đã bị gông xiềng quấn thân.

Bách Lý Hoằng Nghị không nói thêm gì nữa, hắn nghĩ điều hắn có thể nói, Thời Ảnh đại khái cũng biết rồi. Trà đã nguội, núi xanh ngoài lầu lại thêm sắc tối, Thời Ảnh sau đó nói, ta không giấu ngươi, là đến lúc rồi, ta muốn xuất cung xem thử.

Người sống một đời, chỉ có mấy lần nói dối mà thôi. Mấy lần nói dối đó đều quá nặng, miệng há ra ngậm lại, đã không còn cơ hội xin lỗi nữa rồi, cho nên những cái khác, vẫn là đừng giấu. Thời Ảnh cũng thích một bản thân được Bách Lý Hoằng Nghị ôm trong lòng, không phải là Đại tế ty, không có núi Cửu Nghi, chỉ cần cùng y bạc đầu giai lão.

"Được, ta đi với ngươi." Bách Lý Hoằng Nghị chỉ có thể trả lời như vậy, nhưng phải biết trước lúc này hắn sợ nhất là câu này của Thời Ảnh, sớm đã chuẩn bị xong lời từ chối dỗ dành y, nhưng đến cuối cùng hắn là đứa trẻ, Thời Ảnh đến cơ hội nói dối cũng không cho hắn.

"Đợi thêm một khoảng thời gian nữa, ta vẫn đang điều tra dấu vết vụ mật thám Trung Nguyên, hôm nay vừa dán lệnh truy nã, Huyền thành không ổn định, đợi qua một lúc rồi đi."

Bách Lý Hoằng Nghị nghiêng đầu dựa sát vào Thời Ảnh, mặt dán lên đỉnh đầu y, mùi gỗ đàn hương vẫn thăng trầm như vậy, hắn bắt đầu nhớ đến hồng mai nở bung trong gió tuyết.

Thời Ảnh gật đầu, qua một lúc lại nói: "Ăn thôi, thức ăn sắp nguội cả rồi."

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác như truyenwiki1, truyen99, truyen4u,... đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro