
Chương 3: Cái bẫy dịu dàng
"Vương tổng, lâu lắm mới thấy, làm một điếu không?"
Vương Nhất Bác xua tay.
"Cai rồi, anh ấy ngửi thấy mùi khói sẽ sặc."
Câu nói này thật vi diệu, một đám người ngửi thấy mùi lạ, nối đuôi nhau tiến lên.
"Ai vậy? Kiêu ngạo như vậy, mùi khói thuốc cũng ngửi không được?"
"Các người không biết sao? Vương tổng gần đây nuôi một tình nhân, rất ân cần, còn thay người ta trả nợ, mở triển lãm, tốn hơn 400 triệu tệ."
"Hả? Là nữ nhân nào có thể khiến Vương tổng đánh một trận lớn như vậy?"
"Mỹ nhân cái gì, là nam nhân!"
Trong phòng bao dường như vừa châm ngòi nổ, ai ai cũng giục Vương Nhất Bác gọi người đó ra để anh em nhìn một cái, nói đến mức Vương Nhất Bác cũng hơi động lòng, căn dặn Uông Trác Thành đón Tiêu Chiến qua đây.
"Cậu nói chỉ là cuộc họp mặt, không cần ăn mặc quá nghiêm chỉnh, anh ấy nếu không muốn đến thì thôi, không cần ép, đừng chọc anh ấy không vui."
"Dạ."
.
.
.
"Tôi cứ thắc mắc làm sao Vương tổng lại cai thuốc, trăm nghe không bằng một thấy, nào, tiểu thiếu gia, nể mặt uống một ly?"
Vương Nhất Bác uống hết mấy bình rượu vào bụng, người có hơi lâng lâng, giống như đang đùa bỡn, đá nhẹ vào bắp chân Tiêu Chiến.
"Bọn họ không có ác ý, chỉ là muốn hoan nghênh bạn mới, cho em chút mặt mũi đi, uống một ly."
Tiêu Chiến có chút không vui, miễn cưỡng cầm ly rượu uống một ngụm. Anh không uống được rượu, chỉ một ly nhỏ đã chóng mặt, cả người vô lực dựa vào ghế, so với dáng vẻ lúc mới bước vào thêm mấy phần hỏa khí.
"Khụ khụ."
Chưa được một lúc Tiêu Chiến đã không chịu được mùi khói thuốc bay đầy căn phòng này. Vương Nhất Bác lên tiếng, ân cần muốn đưa anh về nhà nhưng bị Vương Hạo Hiên ngăn cản.
"Không ngờ nha, Vương tổng lại là tên... nhát cáy."
"Đừng nghĩ rằng tôi không biết tên nhóc cậu có ý xấu gì, có tin hôm nay tôi không trả tiền chầu này không."
"Ấy, đừng, tôi sai rồi, Vương tổng đại nhân không trách tiểu nhân, mau đưa tiểu thiếu gia về đi, không tiễn cậu đâu."
.
.
.
Đợi đến khi về nhà, hơi men trong người Vương Nhất Bác cũng giảm đi không ít, cậu ở bên ngoài là ông lớn, nhưng ở nhà thì không. Nay vừa nhìn thấy gương mặt đang giận dữ của Tiêu Chiến, lập tức ngoan ngoãn nhận lỗi.
"Xin lỗi mà, em không biết anh không uống được rượu."
Đừng thấy Tiêu Chiến trông có vẻ dễ bị bắt nạt, lúc máy quay ghi lại lần đầu tiên của hai người mà Vương Nhất Bác đã lén lút sắp đặt bị phát hiện, Tiêu Chiến suýt nữa trở mặt. Khoảng thời gian trước cậu phải mở cho Tiêu Chiến một phòng triển lãm mới miễn cưỡng xem như dỗ được người ta.
"Tôi cho cậu đủ mặt mũi rồi. Bây giờ, đi ra."
"Em không."
Vương Nhất Bác mặt dày dán sát vào người Tiêu Chiến như cún con, không chịu đi.
"Chiến Chiến, anh đồng ý em một lần đi."
"Cậu! Bỏ tôi ra, ra ngoài!"
.
.
.
Ai có thể nghĩ đến Vương tổng trước đó còn rất uy phong ở buổi gặp mặt, về đến nhà đã bị đuổi ra khỏi phòng ngủ, nửa đêm dựa vào cửa phòng nài nỉ, ân cần hỏi han.
"Chiến Chiến, em cho người nấu canh giải rượu rồi, anh mở cửa đi, em bưng vào cho anh uống."
"Chiến Chiến, ngủ chưa? Có muốn ăn đêm không?"
"Em nhớ có một điều khoản, bên B không được chiến tranh lạnh, nếu không em có thể yêu cầu anh đền tiền vi phạm hợp đồng."
Tiêu Chiến cuối cùng nhịn không được mà ra mở cửa.
"Cậu uy hiếp tôi?"
"Em đâu dám? Anh cho em vào phòng đi, hành lang rất lạnh, em nếu ở ngoài để gió thổi một đêm thì sẽ bị cảm."
Vương Nhất Bác tủi thân chu chu môi.
"Em lấy nước cho anh rửa chân, buổi tối ngâm chân nước nóng, tốt cho sức khỏe."
Dáng vẻ nịnh nọt đó ngược lại có chút đáng yêu, Tiêu Chiến không nhịn được lâu, phản ứng lại được thì đã không kịp thu lại gương mặt cười.
"Vào đi."
"Tiểu nhân tạ chủ long ân!"
"Haizz..."
Tiêu Chiến chưa từng nhìn thấy mặt này của Vương Nhất Bác. Hắn lúc bình thường luôn là dáng vẻ nghiêm chỉnh, cao cao tại thượng, nhưng thật ra Vương Nhất Bác nhỏ hơn anh đến 3 tuổi, lúc anh 23 tuổi còn vẫn chưa hiểu chuyện.
"Anh cười rồi, anh còn giận em không?"
"Tôi là cậu mua về, làm gì có tư cách tức giận?"
Vương Nhất Bác hạ mình ngồi xổm xuống cởi vớ cho Tiêu Chiến.
"Em sai rồi, để em rửa chân cho anh."
.
.
.
Vương Nhất Bác từng hứa sẽ đối xử tốt với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vốn dĩ cũng không ôm hy vọng gì, dù sao người ta cũng tốn 400 triệu tệ, không phải muốn mua một con chim yến biết nghe lời sao?
Nhưng Vương Nhất Bác đối xử với anh quả thật tốt không còn gì để nói. Tiêu Chiến từng cho rằng Vương Nhất Bác sẽ giam mình lại, không cho ra ngoài, Vương Nhất Bác nói sẽ không, Tiêu Chiến muốn đi đâu cũng được, chỉ là đừng về nhà quá muộn. Có lúc Tiêu Chiến ra ngoài, Vương Nhất Bác dặn dò một bài sớ dài hệt như một người cha.
"Đi đâu? Làm gì? Mấy giờ về? Có cần em đưa anh đi không?"
"Cậu phiền thật, tự kiểm tra đi."
"Ò."
Vương Nhất Bác tủi thân lật xem danh sách mua hàng của Tiêu Chiến, hơn 10 giờ lại gọi điện thoại cho Tiêu Chiến.
"Về nhà chưa? Chơi có vui không? Trễ lắm rồi đó, khi nào thì về nhà?"
"Cậu không có việc gì để làm hết hả? Tôi sắp về rồi."
"Hay là em đi đón anh?"
"Không cần."
Cậu mang lại cho Tiêu Chiến một loại cảm giác vô hại, là một cái bẫy dịu dàng. Tiêu Chiến sẽ từ từ mất đi cảnh giác với Vương Nhất Bác, lại dần dần phát hiện điểm tốt của cậu, sau đó bắt đầu ỷ lại vào cậu. Đợi 8 năm sau, cậu và Tiêu Chiến sẽ trở thành người một nhà, thành người thân thiết nhất của nhau.
Đây là năm đầu tiên tốt đẹp nhất của cậu và Tiêu Chiến, mọi thứ có vẻ như đang phát triển theo chiều hướng tốt. Đợi chú Tiêu thân thể khỏe mạnh rồi, cậu sẽ giúp gầy dựng lại Tiêu thị, quy mô phải lớn hơn trước, để Tiêu Chiến lại trở về làm tiểu thiếu gia kiêu ngạo của Tiêu thị.
Nếu như không phát sinh chuyện này, tất cả mọi thứ tốt đẹp biết bao nhiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro