9.
Chủ Nhật trời trong.
Ở nhà liên tục từ ngày này sang ngày khác, đã tẻ nhạt tới mức người ta cũng không thể nhớ hôm nay thứ mấy.
Vương Nhất Bác không ngờ mới sáng sớm chuông cửa lại reo. Khu vực dân cư này hai tuần nay phong tỏa không có ai ra vào, mọi thông báo đều được đội phòng dịch phát loa. Nhu yếu phẩm hộ nào đăng ký mua thì khi có tự xuống sảnh nhận. Ngoài thời gian lấy mẫu xét nghiệm ba ngày một lần thì mọi người đều hạn chế giao tiếp, nên khi có người bấm chuông cậu ngạc nhiên vô cùng.
Đi ra cửa, lúc mở cửa Vương Nhất Bác còn ngạc nhiên hơn. Một người đàn ông vóc dáng cao ráo, cân đối, khuôn mặt rắn rỏi đẹp như một diễn viên đang đứng chờ. Trên tay còn cầm một bó Loa kèn tím nhạt và một túi giấy.
Không phải chứ?
Người đàn ông nhìn Vương Nhất Bác cười lịch thiệp, tự giới thiệu anh ta tên Đông Tập Lang, bác sĩ Trung Y bệnh viện Bắc Kinh.
Vương Nhất Bác nhìn chiếc áo blouse trắng và tấm kính chắn bọt hỏi một cách dè chừng.
"Anh đến có việc gì?"
"Tôi là bạn của Tiêu Chiến, nghe em ấy bệnh nên ghé sang xem"
Vương Nhất Bác chưa gặp người bạn này lần nào, cậu cũng không nhớ Tiêu Chiến từng có nhắc qua. Nhưng không thể để khách đứng mãi ở cửa, Vương Nhất Bác tránh sang một bên mời vị bác sĩ đi vào nhà.
Bọn họ ngồi đối diện trên bàn trà, vị bác sĩ nhìn Vương Nhất Bác cười "Cậu đây chắc là cậu Vương?"
Còn biết cả tên mình? Vương Nhất Bác gật đầu, lịch sự đẩy ly nước về phía Đông Tập Lang, "Bác sĩ thông cảm, anh Chiến vừa mới ngủ được một chút, anh ngồi chơi chờ tôi gọi anh ấy dậy"
Đông Tập Lang trả lời, "Không sao, cứ để em ấy ngủ thêm một chút nữa"
Vương Nhất Bác không nói gì nữa, ánh mắt chuyển sang nhìn bó hoa trên bàn, trái tim sủi bọt như bị nhúng vào bình dấm chua và đầy khí ga.
Cậu nhớ thời gian tuyên truyền cho Trần tổng, bọn họ chụp một bộ ảnh ở Bắc Kinh cho tạp chí nhưng vì trùng lịch trình nên không thể cùng nhau. Vương Nhất Bác rất thích bức ảnh Tiêu Chiến cầm hai đóa hoa loa kèn trắng giấu sau lưng, biểu cảm lãng mạn dịu dàng như chuẩn bị đến nơi hò hẹn.
Cậu đã từng ước nguyện một thánh đường chỉ hai người và cha xứ, và một bó Loa kèn trắng.
Câu chuyện giữa những người đàn ông xa lạ, chỉ có một mối quan tâm chung đang ngủ mê mệt trên giường cũng chỉ biết nói về người đó.
Đông Tập Lang cho Vương Nhất Bác biết hôm qua Tiêu Chiến có gọi hỏi về triệu chứng bệnh và nhờ hỗ trợ mua dùm ít thuốc. Vương Nhất Bác nghe anh ta nói thì gật gù, nghĩ bụng dù sao Tiêu Chiến cũng không nhờ mua hoa đâu nhỉ?
Tiêu Chiến thức dậy, nghe tiếng nói chuyện ngoài phòng khách thì hé cửa đi ra ngoài, anh nhìn thấy Đông Tập Lang liền bước tới mấy bước, nụ cười của anh mệt mỏi nhưng ánh mắt thực sự trìu mến.
"Tập Lang, anh đến lúc nào? Sao lại vất vả đến tận đây, sao lại vào đây được?"
Anh ta ở xa lắm sao? Vương Nhất Bác nghĩ.
"Anh tiện đường thôi, bác sĩ mà, có thẻ thông hành" Đông Tập Lang cười vì một loạt câu hỏi của Tiêu Chiến, khoe ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Tiêu Chiến ngồi xuống bên cạnh Đông Tập Lang. Không chậm chạp, vị bác sĩ điển trai bắt đầu hỏi rất cặn kẽ bệnh tình của anh, bắt mạch và đưa cho anh một gói giấy đựng các ống thuốc thảo dược đã được chiết xuất thành tinh chất, có thể uống trực tiếp.
Vương Nhất Bác không muốn xen vào cuộc khám bệnh, cậu xin phép đứng dậy đi vào bếp. Phần cháo để trong nồi ủ đã chín nhừ, cậu xào thêm một phần thịt nạc xay rồi múc cháo vào trộn lẫn, bắc lên bếp để lửa nhỏ liu riu cho sánh. Các đồ cay nóng Tiêu Chiến đều không được ăn nên Vương Nhất Bác chỉ nêm vào cháo một chút hành ngò và hạt nêm, lấy thêm một dĩa nhỏ kim chi để gia tăng khẩu vị cho người bệnh.
Lúc trở lại phòng khách, Vương Nhất Bác thấy Tập Lang đã đứng dậy, ôm người yêu cũ của cậu trong tay. Vị bác sĩ không tuân thủ quy định phòng dịch, không những ôm mà còn vỗ lưng Tiêu Chiến, dặn đi dặn lại cách dùng liều lượng thuốc mỗi ngày, còn nói cái gì mà hoa hướng dương khó kiếm quá.
Hừ, còn muốn tặng cả hoa hướng dương? Vương Nhất Bác vô thức siết tay, nắm chặt gấu áo.
Sau đó Đông Tập Lang chỉ gật đầu chào và nhờ Vương Nhất Bác cắm giúp hoa vào bình. Không rõ có bị ảo giác hay không nhưng cậu thấy Tiêu Chiến nghe đến hoa hướng dương hình như có vẻ ngượng ngùng.
Tất nhiên là cậu đáp ứng Đông Tập Lang.
Loa kèn được cắm vào bình để ở phòng khách. Người cũng phải ăn cơm uống thuốc.
Tiêu Chiến ban ngày tỉnh táo, cơn đau dạ dày cấp cũng lui bớt, sau khi bị Vương Nhất Bác ép ăn hết một chén cháo và uống thuốc Tập Lang mới đem đến thì vui vẻ ngồi trên sô pha xem Hải miên bảo bảo. Anh ôm gối ôm trong tay, cười đến cong cả mắt.
Vương Nhất Bác ở trong bếp hì hục cọ rửa xoong nồi, bữa sáng của cậu đơn giản là một dĩa sủi cảo hấp và một ly nước lọc. Làm xong tất cả mới nhớ mình cả đêm cũng không ngủ, Vương Nhất Bác trở về phòng. Cái chăn hôm qua dùng quấn quanh người nằm lộn xộn trên giường.
Vùi mặt vào gối, Vương Nhất Bác chỉ muốn chợp mắt một lúc, nhưng dáng vẻ thân mật tự nhiên như nước chảy mây trôi của Tiêu Chiến và Tập Lang làm cậu thấy khó chịu, đầu nhức như búa bổ.
Khó chịu gì chứ? Mày lấy tư cách gì mà khó chịu? Kết cục này chẳng phải điều mày mong muốn hay sao? Từ nay anh ấy ở bên ai cũng không phải là điều mày có thể quản. Vương Nhất Bác, cuộc đời này làm gì có nút undo?
Tiêu Chiến xem xong một tập phim thì tắt. Nụ cười hồn nhiên của anh cũng lập tức ngưng trọng. Gần đây dạ dày của anh đã khó chịu, mỗi đêm đều bị những câu nói của Hoa Tâm dày vò làm cho tệ hơn.
Anh không thể ngủ hai hôm rồi.
Tiêu Chiến những tưởng có thể bỏ ngoài tai mấy lời buộc tội vu vạ, nhưng khi anh nằm trên giường, khung cảnh buổi đêm tĩnh lặng thì từng lời từng chữ kia lại hiển hiện ngay trước mắt.
Phải chăng mối quan hệ của anh và Vương Nhất Bác từ lâu đã ẩn chứa nguy cơ mà anh không hề hay biết? Phải chăng Vương Nhất Bác chia tay anh vì một lý do nào khác chứ không phải cậu đã thay lòng? Vương Nhất Bác từng nói, điều cậu nhận định năm hai mươi mốt tuổi đến năm tám mươi mốt cũng sẽ không bao giờ thay đổi. Vậy có khi nào kết cục đau đớn này lỗi không chỉ từ phía Vương Nhất Bác hay không?
Anh đã từng tự suy ngẫm về bản thân, nhưng chỉ nghĩ được rằng ưu tú như anh, chung tình như anh thì anh nào có sai lầm gì? Cùng đi từ những diễn viên không tên tuổi, đột ngột chói sáng, đột ngột trở thành đỉnh lưu, Tiêu Chiến cũng như Vương Nhất Bác quay cuồng với công việc để theo kịp độ nổi tiếng. Tình yêu là thứ đẹp đẽ duy nhất bọn họ dành cho nhau trong vũng lầy nhơ nhuốc của giới showbiz.
Hoa Tâm đã nói những gì nhỉ? Rằng anh chỉ xem Vương Nhất Bác như một món đồ trang trí cho hào quang của anh thêm rực rỡ? Vương Nhất Bác đã phải nỗ lực mỗi ngày để được ở bên cạnh anh? Ở bên cạnh anh, ai cũng sẽ bị hào quang của anh đánh bật ra ngoài, bị sự vô tư đến vô tâm của anh làm cho kiệt sức mà gục ngã?
Không đúng.
Vương Nhất Bác vốn đã có thể chất của một ngôi sao lớn, anh tự hào biết mấy về người yêu của mình. Nhìn cậu nhảy nhót trên sân khấu Streetdance hào hứng và vui vẻ, anh đã bất giác mỉm cười biết bao lần. Là anh sẵn sàng đổi lịch quay để đón cậu sau mười mấy tiếng đồng hồ cậu chạy xe xuyên đêm từ trường quay về gặp anh. Là anh chứ không phải ai khác, cũng xót xa nhất khi được trợ lý báo lại tình trạng chấn thương, lịch trình dày đặc của cậu.
Người nơi đầu quả tim của anh, làm sao mà anh không quan tâm đến cảm nghĩ của cậu được?
Tiêu Chiến tự hỏi rồi cũng tự chất vấn tiếp mình. Chàng trai của anh, người luôn thích thử thách cực hạn của bản thân, luôn muốn ở bất kỳ nơi nào cậu xuất hiện đều trở thành trung tâm, rốt cuộc có phải là một rô bốt mình đồng da sắt như cậu thường thể hiện hay không?
Đã bao lâu rồi Vương Nhất Bác không còn chia sẻ những buồn vui của cậu cho anh?
Hình như Cúp Kim ưng "Nam diễn viên được ưa thích nhất" của cậu gần tới sát ngày trao giải anh mới được biết? Anh chúc mừng cậu còn làm lơ, ánh mắt cụp xuống lảng tránh, bâng quơ nói rằng giải thưởng này là của fan.
Hình như gần đây thương vụ của cậu không được tốt lắm, bị một lưu lượng mới nổi cũng từ một bộ đam mỹ chuyển thể giành lấy, có vài cái không thể tái ký?
Hình như cái bộ đóng với ảnh đế kia, anti đi bài hắc nói Vương Nhất Bác xây dựng kịch bản tự cho mình là truyền nhân tiếp theo của Lương Triều Vỹ? Tiêu Chiến nhớ lúc anh nghe tới đó đã phá lên cười, cún con của anh lòng tự tôn cao ngất trời, không đời nào làm chuyện nực cười như vậy.
Nhưng anh chưa nghĩ là Vương Nhất Bác sẽ để ý, không ngờ cậu đôi lần phiền muộn. Người đàn ông mạnh mẽ và quyết đoán ấy báo hỉ không báo ưu, chưa từng để anh phải lo lắng cho mình. Hình như ... cậu ấy cũng cực kỳ nhạy cảm.
Tuy Tiêu Chiến bị công ty bỏ mặc, nhưng ít ra cũng có phòng làm việc riêng. Vương Nhất Bác chính xác là bị hút máu, bề ngoài Yuehua có vẻ coi trọng cậu ấy, nhưng anh biết Vương Nhất Bác không có đoàn đội của mình, đi một bước bị giám sát một bước. Thời gian quay Trần tổng Vương Nhất Bác còn phải nhờ bạn thân làm trợ lý. Cậu không chỉ phải giữ vững vị trí trên thị trường mà còn phải giúp Công ty mang người mới, chia sẻ tài nguyên với "gà nhà". Thậm chí còn bị buộc couple, bị đội nồi bốn năm trời chỉ vì một cái áo mặc trùng, cho đến khi sự thật được phơi bày cũng không một lời bày tỏ.
Vương Nhất Bác như một củ hành, cuộn chặt mình từng lớp hăng đến cay mắt. Giấu đi mọi sự ủy khuất bằng một vẻ chậm nhiệt, chỉ đơn giản bày tỏ quan điểm một cách chân thành, qua bài hát cậu viết rằng, "Tôi không tốt như bạn nghĩ, cũng không xấu như người ta nói ..."
Có điều gì đó vỡ ra trong tim Tiêu Chiến. Lời của Hoa Tâm văng vẳng "Tôi, một tiểu sinh còn chưa được xếp vào tuyến nào, làm sao có thể chia rẽ hai người nếu tình cảm các người không đầy những vết rạn, chỉ cần chạm nhẹ là tan?"
Anh, phải chăng quá lâu rồi cũng thiếu vắng một chút tinh tế để chia sẻ tâm tư với người bạn nhỏ? Anh, phải chăng cũng giống cậu, chưa từng phân ưu thất bại của mình, để rồi cuối cùng sự mải mê nghề nghiệp kéo hai người càng ngày càng xa nhau.
Tối hôm đó, tình trạng của Tiêu Chiến tệ trở lại. Những cơn đau dạ dày hầu hết hành hạ người bệnh vào giữa khuya. Nhất là những người trong lòng còn đang chất chứa nhiều tâm sự không thể giải tỏa.
Tiêu Chiến oằn mình trên nệm, không nhịn được phát ra tiếng rên khe khẽ. Thuốc giảm đau sử dụng trong thời gian dài trở nên kém hiệu quả, thuốc trung y thì tác dụng chậm chạp. Anh cảm tưởng ruột gan đau như ai xé, buốt nhói từng cơn.
Phòng Tiêu Chiến lại bị mở ra.
Vương Nhất Bác mang theo một cốc nước ấm, hối hả đỡ Tiêu Chiến dậy, cho anh uống thêm một gói men hạ axit. Cậu dứt khoát trèo lên giường, từ phía sau ôm anh đang vã mồ hôi lạnh, người run cầm cập cong lại như con tôm. Vương Nhất Bác luồn tay qua áo, bàn tay ấm áp nhiều vết chai xoa nhẹ lên cái bụng lạnh ngắt của Tiêu Chiến. Xúc cảm ấm áp dường như có hiệu quả xoa dịu cơn đau. Được làm nóng, dạ dày và cả trái tim anh đều mềm lại.
Tiêu Chiến hơi thu người, nửa tủi thân muốn kháng cự sự chăm sóc của Vương Nhất Bác, nửa lại nhu nhược buông xuôi. Một lúc sau anh đành chấp nhận sự gần gũi này. Vương Nhất Bác là điểm yếu của anh, là phần bụng nhím mềm mại mà anh chỉ để cho một mình cậu chạm vào. Bệnh tật làm cho ý nghĩ hai người đã chia tay trở nên yếu ớt.
Anh thiếp ngủ trong cái ôm dịu dàng và nhiệt độ ấm áp của Vương Nhất Bác tỏa ra xung quanh. Cũng không cần là người yêu, sự tận tuỵ xuất phát từ lòng tốt của người đã từng quen miễn cưỡng cũng được mà?
Phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro