ĐI LẠC
ĐI LẠC [ABO]
≛≛≛
Sắc trời đang dần chuyển sang thu, trên tán cây đã xuất hiện lấm tấm những chiếc lá vàng. Ánh nắng vàng óng chiếu rọi khắp mọi nơi, những đám mây hờ hững trôi trên bầu trời xanh cao thoáng đãng, thời tiết hôm nay thật thích hợp để ra ngoài dạo chơi.
Tại vùng ngoại ô Bắc Kinh có một ngọn đồi không quá cao, phong cảnh khá đẹp, không khí lại trong lành. Đứng trên cao nhìn xuống còn có thể thấy một hồ nước xanh trong vắt. Cảnh vật hoang dã nhưng đẹp đẽ, thoáng mát khác hẳn với thành phố ồn ào náo nhiệt.
Tỏa nhi và Vương Nhất Bác đang cùng nhau đi dã ngoại tại nơi đây. Vốn là cả ba người cùng đi nhưng Tiêu Chiến có việc đột xuất nên sẽ đến sau. Vương Nhất Bác đành chịu, mang con trai đi trước đợi khi nào anh xong việc sẽ đến.
Hai người một lớn một nhỏ cùng nhau leo núi, ăn uống rồi chơi đùa đến quên cả thời gian. Đến khi Mặt Trời đứng bóng, ánh nắng oi bức khiến hai người mệt mỏi mới chịu trở về khu nhà sàn nghỉ ngơi.
Sau khi trở về, Tỏa nhi uể oải đi vệ sinh rồi lên giường ngủ. Có lẽ do quá mệt mỏi nên vừa trèo lên giường không bao lâu nhóc con liền đi vào giấc ngủ. Vương Nhất Bác đi vào phòng nhìn thấy con trai đã ngủ, cậu tiến đến bên giường, cuối đầu hôn lên trán nhỏ của nhóc con, trong mắt là cưng chiều cùng sủng nịch bao lấy bảo bối nhỏ.
Đột nhiên điện thoại trong túi reo lên, Vương Nhất Bác đưa tay lấy ra rồi nhìn vào màn hình. Là chị quản lý gọi đến, chắc là có việc cần cậu giải quyết. Vì sợ làm con trai thức giấc nên cậu bước ra mái hiên trước nhà nghe điện thoại.
Vương Nhất Bác đứng trước mái hiên, tay chống hàng rào gỗ bên cạnh, tay còn lại cầm điện thoại nghe máy, cuối mặt nghiêm túc xử lý công việc.
Nói chuyện xong cũng đã là hơn nửa tiếng sau, Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bóng dáng cao gầy quen thuộc của người cậu yêu. Phía sau anh còn có thêm chị quản lý và hai người vệ sĩ. Vì anh không biết đường với lại việc cũng vừa xong nên họ đưa anh đến đây.
Vương Nhất Bác chạy vội ra ngoài, chào chị quản lý xong lại quay sang cười thật xinh đẹp gọi tên anh:
"Chiến ca!"
"Ừm, cún con. Tỏa Tỏa đâu rồi."
Tiêu Chiến cũng nở nụ cười tỏa nắng đáp lại cậu. Anh còn muốn nhanh gặp con trai để nói lời xin lỗi vì đã hứa sẽ cùng nhóc đi chơi vậy mà phải để nhóc con chờ đợi. Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nhắc đến Tỏa nhi liền ra vẻ khó chịu, cậu nói:
"Anh suốt ngày cứ nghĩ đến nhóc con đó thôi."
Tiêu Chiến lắc đầu bất đắc dĩ, thật là hết cách với cậu nhỏ nhà mình, sao lại suốt ngày đi ganh tỵ với con trai mình cơ chứ.
Vừa vào đến nhà Tiêu Chiến đã cởi nón áo, vội vàng đi vào phòng ngủ. Bước vào điều đầu tiên anh thấy là một chiếc giường lớn trống không. Nghĩ là con trai đi vệ sinh nên Tiêu Chiến đi đến toilet xem thử. Vẫn không thấy nhóc con đâu, anh lên tiếng gọi vẫn không nghe thấy tiếng trả lời. Tiêu Chiến trở ra phòng khách, anh hỏi Vương Nhất Bác :
"Nhất Bác. Tỏa Tỏa ở đâu? Anh không thấy con đâu cả. Nhà vệ sinh cũng không có, anh có gọi cũng chẳng ai thưa."
Vương Nhất Bác liền đi vào xem lại, rõ ràng lúc nãy nhóc con còn ngủ ở đây mà. Cậu cũng lo lắng lên tiếng gọi :
"Tỏa Tỏa. Con đâu rồi?"
Không có tiếng trả lời, Vương Nhất Bác nghĩ bụng có lẽ Tỏa nhi thức dậy nhưng không thấy ai liền đi xung quanh tìm cũng nên. Nghĩ vậy cậu cũng bước vội ra xung quanh khu nhà sàn để tìm kiếm, miệng không ngừng gọi tên con trai.
Tiêu Chiến không nhìn thấy Tỏa nhi nên có chút hoảng loạn, anh cũng thử đi xung quanh tìm nhóc con. Anh vừa đi vừa gấp gáp gọi Tỏa nhi mong có sự hồi đáp.
Gọi mãi cũng không có ai trả lời, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lúc này thực sự hoảng sợ rồi. Anh cùng cậu bắt đầu mở rộng khu vực tìm kiếm, cả chị quản lý cùng hai người vệ sĩ cũng tức tốc tìm phụ. Cả năm người chia nhau đi loanh quanh khu đồi tìm kiếm Tỏa nhi. Khắp nơi đều là tiếng gọi lớn pha chút sợ hãi :
"Tỏa Tỏa...Tỏa Tỏa con đâu rồi? Tỏa Tỏa... "
Sau hơn hai giờ tìm kiếm cũng không có tìm gặp. Vương Nhất Bác lo lắng lật tung mọi mọi ngóc ngách, cậu đã tìm tất cả những nơi Tỏa nhi có thể đến nhưng đều không thấy nhóc con đâu.
Vương Nhất Bác tự trách mình không trông nom con trai cho cẩn thận. Tiêu Chiến và Tỏa nhi là tâm can bảo bối, là hai người mà cậu muốn bảo vệ cả đời này. Nếu Tỏa nhi có chuyện gì cậu sẽ không tha thứ cho bản thân mình. Tiêu Chiến cũng sẽ không tha thứ cho cậu. Vương Nhất Bác vẫn kiên trì gọi tên con trai, mặt dù tiếng gọi đã khàn cả rồi. Trong lòng hiện tại chỉ mong có một tiếng nói đáp lại lời gọi cậu.
Tiêu Chiến cũng không khá hơn cậu là mấy, cổ họng khô khốc, giọng nói anh đã trở nên khàn đặc. Anh không trách cậu, bây giờ có trách cũng không làm được gì. Anh biết Tỏa nhi quan trọng thế nào đối với cậu. Điều cấp bách bây giờ là tìm Tỏa nhi về.
Đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không có tin tức hay dấu vết gì của Tỏa nhi. Mặt Trời đang dần lặng xuống, hoàng hôn đỏ rực chiếu rọi vào những con người đang không ngừng tìm kiếm ai đó. Trời càng về tối, anh và cậu đều gấp đến điên rồi.
Tuy rằng rất lo lắng cho con trai nhưng Tiêu Chiến vẫn còn giữ được bình tĩnh. Vương Nhất Bác cậu rất nóng tính nhưng anh thì không. Anh phải làm điểm tựa cho cậu, phải cẩn thận suy nghĩ thật kỹ càng.
Tiêu Chiến nghĩ sẽ không phải do kẻ xấu muốn hãm hại vì chuyến đi lần này là hoàn toàn kín đáo. Còn nếu là bắt cóc thì chắc chắn bọn chúng sẽ tìm đến anh và cậu nhanh thôi.
Trong lòng anh mong đây chỉ là bắt cóc tống tiền vì họ chỉ cần giữ an toàn cho Tỏa nhi thì bao nhiêu anh cũng có thể lo được. Chỉ cần đừng làm hại nhóc con, đừng là tai nạn gì đó, đừng mang nhóc con đi xa anh và cậu là được. Anh còn chưa kịp nói lời xin lỗi với con trai.
Lúc này Vương Nhất Bác đã thực sự mất kiên nhẫn, sự tức giận hằng lên khuôn mặt lạnh lùng của cậu, ánh mắt sắc lạnh chứa đầy lệ khí. Cậu muốn đi báo cảnh sát, trời tối sẽ không biết có bao nhiêu nguy hiểm cho Tỏa nhi của cậu.
Tiêu Chiến lập tức ngăn Vương Nhất Bác lại, anh đi đến bên cạnh vòng tay ôm lấy cậu, để cậu tựa vào vai của mình. Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại nghèn nghẹn phát ra từ miệng của anh :
"Nhất Bác... Em bình tĩnh lại đi. Chúng ta sẽ sớm tìm ra con thôi, Tỏa Tỏa của chúng ta thông minh như vậy. Chắc chắn nhóc con sẽ tự biết bảo vệ mình. Huống hồ...chỉ mới có hai tiếng cảnh sát sẽ không..."
Tiêu Chiến còn chưa nói hết câu đã nghe thấy giọng nói quen thuộc mà anh đang tìm kiếm. Thân ảnh nhỏ bé từ hướng Mặt Trời lặn chạy đến chỗ anh và cậu. Giọng sữa non nớt vang lên:
"Cha...Papa... "
Là Tỏa nhi. Đúng là Tỏa nhi rồi. Tiêu Chiến nhanh chóng buông Vương Nhất Bác ra, chạy lại đón lấy con trai.
Vương Nhất Bác nghe tiếng gọi của con trai vang lên, trong đầu còn tưởng là ảo giác. Cậu đứng đó ngây ngốc, nghĩ mình vì lo sợ mong con trai trở về đến sinh ra ảo ảnh luôn rồi. Cho đến khi Tiêu Chiến buông cậu ra mà chạy đến ôm ấy thân ảnh nhỏ đó cậu mới hoàn hồn. Cuối cùng thì tảng đá trong lòng cũng đã được gỡ xuống. Cậu thở phào một hơi, nhanh chóng bước đến bên cạnh hai cha con.
Tiêu Chiến đã không thể kìm nén được nữa, anh chạy ngay đến ôm con trai vào lòng bật khóc nức nở. Anh siết chặt thấy nhóc con, giọng nói anh nghẹn ngào :
"Tỏa Tỏa, cha xin lỗi..."
Thấy cha khóc nên Tỏa nhi cũng khóc theo. Lúc sớm nhóc đang ngủ thì nghe tiếng chó sủa, ngồi dậy nhìn ra cửa sổ thì thấy có một chú chó nhỏ trắng như cục bông trông rất đáng yêu. Tỏa nhi chạy vòng sau nhà, đến nơi có chú chó ấy. Bàn tay trắng nhỏ đang đưa ra định ôm lấy thì nó chạy đi, nhóc con liền đuổi theo bắt nó lại, chạy mãi đến một đoạn đường vắng, cây cối um tùm không nhà cửa thì mới hay mình bị lạc mất rồi.
Tỏa nhi vừa khóc vừa kể lại cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nghe, cả năm người đứng giữa đường lớn chăm chú lắng nghe nhóc con nói. Bỗng Vương Nhất Bác thắc mắc lên tiếng hỏi :
"Vậy làm sao con lại về được đây?"
Tiêu Chiến gật đầu, anh cũng đang thắc mắc tại sao nhóc có thể về được. Tỏa nhi liền phụng phịu trả lời :
"Con lúc phát hiện ra mình lạc đường thì rất sợ. Không có cách nào để về nên nghĩ đi theo chú chó ấy mong sẽ gặp chủ của nó để nhờ giúp đỡ, may mà chị gái này đã đưa con về. "
Mọi người lúc này mới chú ý đến cô gái đang ôm một chú chó trắng bên cạnh. Cô bé khoảng chừng mười hai tuổi, khuôn mặt ưa nhìn với mái tóc đen trông khá dễ thương.
Cô bé tên Tiểu Phàm, sống ở phía sau khu đồi. Lúc trước cô thường xuyên mang theo chú chó kia lui đến đây để chơi nên nó cứ quen đường đến đây.
Vương Nhất Bác vội vàng đi qua cảm ơn cô bé, nghĩ mời Tiểu Phàm ở lại dùng cơm thì cô khéo léo từ chối vì phải trở về kẻo trời tối. Sau khi tiễn cô bé trở về, chị quản lý cùng vệ sĩ cũng trở về nghỉ ngơi.
Tỏa nhi sau khi trở về liền bị bắt ra hỏi tội, nhóc con bị phạt quỳ ở góc nhà tự hối lỗi. Vương Nhất Bác cũng không thoát nạn, cậu bị Tiêu Chiến giáo huấn một trận rồi bắt ra quỳ cạnh Tỏa nhi. Hai người quỳ cạnh nhau còn tranh cãi đến cực kỳ sôi nổi. Lớn một câu nhỏ một câu không ai chịu thua ai.
Tiêu Chiến nhìn hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang quỳ cạnh nhau không ngừng đấu khẩu. Tức giận cũng không còn nữa, ánh mắt dịu dàng nhìn hai cậu nhóc kia. Anh vờ hắng giọng hai cái nói:
"E hèm ... Bị phạt nhưng có vẻ rất vui nhỉ? "
Hai con người lúc nãy còn cãi nhau đến sôi nổi thì lúc này lại quỳ im re. Cụp mắt xuống như hai chú cún con tội nghiệp. Hiện tại muốn bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu.
Tiêu Chiến thu một loạt hình ảnh này vào mắt, anh cố gắng nhịn cười nói:
"Định quỳ mãi ở đó không ăn cơm?"
Ngay lập tức Tỏa nhi liền giương đôi mắt ngập tràn đáng thương ra nhìn Tiêu Chiến. Vì quỳ nãy giờ nên chân của nhóc đã tê hết cả rồi, nhóc đưa tay nhỏ đòi Tiêu Chiến bế.
Tiêu Chiến biết con trai giả bộ tội nghiệp nhưng cũng chiều theo, đi đến bế Tỏa nhi vào bàn ăn. Vương Nhất Bác cũng đi theo sau vào bàn ăn cơm.
Đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó. Tiêu Chiến vội vàng hỏi con trai:
"Tỏa Tỏa này, con có nói con theo chú chó về gặp chị gái ấy vậy con có biết nhà chị ấy không? Ngày mai chúng ta còn có thể đến cảm ơn chị tiểu Phàm."
Tỏa nhi cố gắng suy nghĩ mãi cũng không nhớ ra làm sao đến nhà chị ấy. Nhóc con lắc lắc đầu nhỏ trả lời :
"Con không nhớ được đường đến nhà chị ấy."
Vương Nhất Bác nghe vậy liền bĩu môi với nhóc :
"Quỷ con mù đường."
Vương Nhất Bác vừa nói xong liền nhận được cái liếc sắc lạnh từ Tiêu Chiến. Cậu nói mà quên rằng người nào đó cũng là chúa mù đường. Một lúc sau tiếng đùa giỡn cười nói lại vang lên khắp cả ngôi nhà như chưa từng có sự việc đáng sợ nào vừa mới phát sinh.
____
An
Beta Nu
Authour An
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro