Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Em lại bị ai ngủ rồi (R)

(Tác giả) Lưu ý: Có một xíu R ở giữa, các bạn có thể đọc hoặc lướt qua nhé!!


"Anh Tiêu, anh không thể tham gia tiệc rượu ngày mai hả? Ý của Lương tổng là muốn anh cố gắng hết sức có thể!"

[Cố gắng hết sức có thể = bắt buộc]

Tiêu Chiến làm sao có thể không hiểu tính tình ông chủ, bọn họ đã làm việc cùng nhau nhiều năm như vậy.

Ngày mai là ngày thứ tư, kỳ phát tình của anh đã giảm bớt, thực ra hôm nay anh cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.

Chỉ cần dùng thuốc ức chế, chắc chắn sẽ qua ải!

"Được rồi, tối mai đến đón anh đi!"

"Ok!"

Tiểu Hồ vừa cúp điện thoại, kỳ phát tình vừa mới tạm lắng của anh lại tràn về, mùi trà xanh nồng ngập căn phòng.

Vị hơi đắng, nhưng hầu hết pheromone các Omega đều có vị ngọt.

Sự kỳ lạ trong cơ thể anh ngày càng lộ rõ, anh chỉ có thể cuộn tròn trên sofa và cố gắng kiềm chế bản thân, anh vừa uống thuốc ức chế vào buổi sáng nên sẽ không mất kiểm soát.

Trong cơn phát tình mãnh liệt, anh vô thức nhớ đến người đó, không thể kiềm nén kêu lên cái tên chất chứa trong lòng.

Sự điên cuồng của đêm đó, những động tác thô bạo mãnh liệt và mồ hôi trên cơ thể người đàn ông đều khiến anh thổn thức.

---

Vương Nhất Bác vừa gặp Giang Kỳ trở về nhà, đã nhìn thấy Vương Nhất Ninh đang ngồi trên sofa nhìn hắn, ánh mắt trông hơi gian manh, cơ thể Vương Nhất Bác đột nhiên ớn lạnh.

"Chị lại có chuyện gì nữa thế!"

"À, cũng chẳng có việc gì cả. Chỉ là, bố muốn em tham dự tiệc rượu tối nay!"

"Bố, hay chị?"

"Để xem, cả hai đó! Thế nào, có đi không?"

"Không đi."

"À phải rồi, chị quên nói với em. Là tiệc rượu ra mắt sản phẩm mới, người phát ngôn dòng trang sức này là Tiêu Chiến, cũng có quen biết đó!"

"Sao chị đột nhiên thế?"

"Đột nhiên gì?"

"Không, không có gì."

"Vậy em có đi hay không?"

"Em..." Vương Nhất Bác cau mày, giãy giụa hồi lâu mới phun ra vài chữ.

"Đi, đi, em đi còn không được sao!"

"Được rồi, quần áo đã chuẩn bị sẵn cho em rồi, nhanh thay đi, chị đợi em."

Vương Nhất Ninh đã sắp xếp cho hắn rồi, thật là âm hiểm!!


Tiệc rượu.

Tập đoàn Vương thị là một trong những thương hiệu trang sức hàng đầu thế giới nên đương nhiên ai cũng muốn tham dự tiệc rượu này.

Chỉ cần một lời của nhà họ Vương, sự phát triển sau này của công ty còn phải bàn tới sao.

Thân là thiếu gia nhà họ Vương, Vương Nhất Bác tuy không gia nhập công ty nhưng cũng là một trong những người thừa kế, nên vừa bước vào đã bị một đám người vây quanh.

(thíu za Alpha thời chưa bị codi ting iu quật)

Vương Nhất Bác đã từng gặp phải cảnh tượng thế này, còn phiền toái hơn chiếc moto của hắn!

So với Vương Nhất Ninh có thể dễ dàng đối phó một đám người bên cạnh, hắn giống một đứa trẻ hơn.

"Xin lỗi, tôi đi vệ sinh trước!"

Hắn chỉ có thể lấy lý do đi vệ sinh để tạm thời rời khỏi đại sảnh!


Bảo hắn đến đây không phải vì Tiêu Chiến là nói dối. Sau lần cuối gặp nhau, không biết tại sao, hình ảnh của anh luôn hiện trong tâm trí hắn, là vì vẻ ngoài quá mức xinh đẹp, hay là vì mùi trà đắng thoang thoảng trong phòng lúc đó!

[Hơi giống người tối hôm đó! Dù chỉ là ảo tưởng nhưng không thể là anh ấy được! Hai người không có điểm chung!]

Hắn đã đến đây hơn nửa tiếng rồi mà vẫn chưa thấy người đâu cả. Nếu anh ấy đến, hắn nhất định sẽ nhận ra ngay trong đám đông.

"Tôi vừa ngửi thấy mùi trà xanh trong nhà vệ sinh. Cậu có nghĩ có Omega đang phát tình trong đó không?"

"Này, cậu định..."

Hai người đàn ông mặc vest khuôn mặt tà dâm đang nói chuyện với nhau chuẩn bị vào nhà vệ sinh.

Đột nhiên, một bóng người cao lớn chặn đường họ. Sắc mặt người đàn ông u ám nghiêm nghị, toàn thân toát ra mùi rượu mạnh, có vẻ hung hãn và uy hiếp.

"Đi thôi, đi thôi!" Hai người lập tức xoay người bỏ chạy!

[Mùi trà xanh?]

Nghĩ tới lời hai người vừa nói, trong đầu đột nhiên hiện lên một khả năng.

Nghĩ đến khả năng này, hắn đẩy cửa nhà vệ sinh trên tầng hai ra.

Mùi trà xanh trong không khí không quá nồng, nếu cẩn thận lắng nghe, có thể nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ.

Vương Nhất Bác ngập ngừng bước đến cánh cửa trong cùng, duỗi tay ra gõ cửa, chưa kịp nói thì có tiếng sột soạt từ bên trong truyền đến. Là tiếng gì đó va vào nhau, chắc là bị hắn gõ cửa đột ngột, mùi trà xanh trong không khí đột nhiên nồng hơn rất nhiều, như đang níu kéo hương rượu mạnh trên người hắn!

Không quan tâm đến điều gì khác, hắn nắm chặt tay nắm cửa đẩy ra.

Trong chốc lát, ánh mắt họ chạm nhau. Người ngồi trên bệ toilet để ngực trần, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở.

"Sao, sao cậu!!"

Tiêu Chiến kinh ngạc không biết tại sao Vương Nhất Bác lại ở đây, quan trọng nhất là hắn vẫn xuất hiện trước mặt anh như thế này!

Đôi mắt của Vương Nhất Bác đột nhiên tối sầm lại, pheromone phát ra ngày càng hung hãn.

Trước khi người bên trong kịp phản ứng, hắn đã bước vào và đóng cửa lại.

"Cậu, cậu vào đây làm gì?"

"Anh không biết mình đang phát tình à?"

"Tôi, tôi biết." Tiêu Chiến theo bản năng nắm lấy chiếc áo sơ mi trên ngực anh.

"Có thuốc ức chế không? Tôi tiêm cho."

Thuốc ức chế đã tiêm vào sáng nay, nhưng anh không ngờ khi đến đây, đám tư bản vây quanh đã bí mật tiết pheromone để dẫn dụ anh.

Tình trạng thể chất của anh vốn đã không ổn định, lại có quá nhiều pheromone Alpha trộn lẫn vào người, cho dù thuốc ức chế có mạnh đến đâu, anh cũng không thể chịu đựng được.

Vì vậy trước khi mất trí, anh đã thoát khỏi đó và trốn trong buồng vệ sinh.

Nhìn thấy người đàn ông chậm rãi lắc đầu, Vương Nhất Bác kết luận mình không thể kiên trì được nữa.

"Cần giúp đỡ?"

Chỉ một câu đơn giản, đối với Tiêu Chiến, giống như quả táo treo trên cây trong Vườn Địa Đàng, anh có thể trở thành Eva phá bỏ lời thề và ăn quả táo!

Nhìn thấy người đàn ông ngơ ngác không trả lời, Vương Nhất Bác nghĩ rằng anh nhất định không muốn, hắn cũng không phải kiểu người ép buộc người khác.

"Vậy để tôi ra ngoài mua thuốc ức chế cho anh!"

Hắn vừa quay người định mở cửa thì vạt áo vest đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy.

"Đừng, đừng đi! Giúp, giúp tôi với!"

Tiêu Chiến không còn chịu nổi sự tra tấn cả thể xác lẫn tâm lý nữa, rơi vào vòng tay mà anh đã ngày đêm nghĩ đến.

Mùi trà xanh nồng nặc phả vào mặt, Vương Nhất Bác không do dự vươn tay ôm lấy hơi ấm trong vòng tay.

Người đang phát tình cần được giải tỏa mới dịu đi cơn nóng.

Thế là tay Vương Nhất Bác đặt trên thắt lưng của anh đưa xuống chạm vào vùng kín ẩm ướt lúc này đã nhầy nhụa nước.

Đột nhiên thân dưới cảm nhận được vật thể lạ, Tiêu Chiến không khỏi run lên, rên rỉ.

"Thoải mái không?"

Tiêu Chiến cắn môi dưới, không chịu trả lời.

Vương Nhất Bác không vui, thân là Alpha, không thể chấp nhận một Omega không phục tùng mình.

Thế là hắn nâng cằm người trong tay lên, đặt môi vào, người đó chưa kịp phản ứng thì hắn đã đưa lưỡi vào, móc chiếc lưỡi và quấn lấy nó.

"Ư ưm..."

Tiêu Chiến làm sao có thể chịu được. Anh vô thức đưa tay ra định đẩy, nhưng bị tay kia của Vương Nhất Bác bắt được, không thể cử động, chỉ có thể mặc cho Vương Nhất Bác điên cuồng đòi hỏi.

Số lượng ngón tay phía dưới dần dần tăng lên hai, rồi ba, quá trình thăm dò ngày càng sâu hơn.

Sự kích thích điên cuồng khiến Tiêu Chiến dần mất đi sức lực, sau khi cảm nhận rõ ràng, Vương Nhất Bác thả bàn tay đang kẹp chặt anh ra, thay vào đó chạm vào ngực anh.

Hạt đậu đỏ nhỏ bị xoa qua lại, khiến người trong lòng da đầu tê dại vì kích thích.

Khoảnh khắc miệng anh được nhả ra, một tiếng rên rỉ theo bản năng phát ra.

"Vương, Vương Nhất Bác, nhẹ chút, nhẹ một chút, tôi chịu không nổi nữa!"

Người đàn ông gọi tên mình rõ ràng, Vương Nhất Bác cảm thấy hài lòng không thể giải thích được.

"Ngoan nào, tôi sẽ nhẹ nhàng."

Hắn nói vậy nhưng động tác trên tay không hề chậm lại, động tác đẩy ngón tay càng lúc càng nhanh, bàn tay đặt trên ngực anh cọ xát qua lại giữa hai hạt đậu đỏ, khiến chúng nhanh chóng trở nên đỏ bừng.

Tiếng nước đặc biệt dễ nhận thấy trong môi trường yên tĩnh.

Tiêu Chiến vô thức đặt tay lên cánh tay Vương Nhất Bác, hắn dùng thân thể đỡ anh ngồi yên.

"Đừng, sắp, sắp đến rồi!! Aaa..."

Ngón tay di chuyển càng lúc càng nhanh, cuối cùng cũng rút ra!

Trong lúc nhẹ nhõm ngắn ngủi, Vương Nhất Bác đột nhiên chạm vào gáy anh, thời điểm đầu răng đâm vào da, anh mới nhớ tới phản kháng.

Nhưng giây tiếp theo, khi mùi rượu mạnh tiếp tục tràn vào, bàn tay chống cự quay sang ôm lấy cổ người trước mặt.

Vương Nhất Bác đánh dấu tạm thời cho anh!


Gần nửa giờ sau, Vương Nhất Ninh phát hiện Vương Nhất Bác vẫn chưa trở lại, cô tạm biệt đối tác rồi quay người đi lên tầng hai.

Vừa rẽ vào góc, cô đã nhìn thấy Vương Nhất Bác ngơ ngác đứng ở cửa nhà vệ sinh, quay lưng về phía cô.

"Vương Nhất Bác, em ở đây làm gì!"

Đột nhiên bị vỗ vai, theo tính cách của hắn trước đây hẳn là giãy lên rồi, nhưng lần này hắn lại không phản ứng gì cả.

Cô bối rối nhìn xung quanh, lập tức bịt miệng vì sốc.

"Em, em lại bị ai ngủ rồi!!"

Vương Nhất Ninh thực sự yêu và ghét em trai mình, thành tích học tập của hắn rất tốt nhưng không muốn vào công ty. Cô chỉ có thể gánh vác trách nhiệm, thế mà Vương Nhất Bác lại gia nhập đội moto chuyên nghiệp mà không nói lời nào với gia đình nên xuýt bị bố đánh chết.

Điều không nói nên lời nhất là lúc hắn bỏ chạy sau khi bị đánh. Đám bạn khốn kiếp đã đánh thuốc Vương Nhất Bác, khiến hắn trực tiếp tiến vào kỳ mẫn cảm.

Khi cô nhận được tin báo đến nơi, người cũng đã ngủ xong rồi, mấu chốt là không biết ai đã ngủ hắn!!!

Làm gì có Alpha nào đáng xấu hổ như hắn chứ!!!

"Này, nói đi!" Cô sốt ruột vỗ đầu hắn.

"Chị ơi, hình như em... thích một người mất rồi!"

"Haa!"

---

Tác giả: Tiểu Vương và Giang Kỳ quan hệ có chút phức tạp, về sau sẽ giải thích!!!


fic ni được cái ngắn nên edit cũm chill hí hí

Tác giả dùng dấu [...] để biểu thị suy nghĩ của nhân vật nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro