Chương 35
Vương Nhất Bác xoay người ôm eo đỡ lấy Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nhẹ nhàng nhìn cậu mỉm cười.
"Em làm tốt lắm"
"Vậy phải khen thưởng em nhiều chút" cậu ghé sát tai anh nói lời đường mật. Còn không xem tình huống hiện tại có bao nhiêu căng về thẳng. Tiêu Chiến xoa đầu cậu rồi nháy mắt gật đầu.
Vương Nhất Nam lên tiếng "Chiến à, con định làm sao? Không bóp cổ bọn người Triệu Ngôn, bọn chúng lại nghĩ chúng ta sợ"
Tiêu Chiến do dự "Con..."
Thực lòng anh không muốn quay về con đường tâm tối đó nữa, anh ghét phải đâm chém, ghét phải đánh nhau, ghét phải đổ máu. Huống chi bây giờ anh có Vương Nhất Bác, anh không muốn cậu lên con đường này.
Mọi người thấy Tiêu Chiến ấp úng khó xử, liền đã đoán ra được lí do. Phong bang dừng hoạt động đều vì năm xưa Tiêu Chiến đã tự mình rút khỏi, anh vì Vương Nhất Bác, vì cún nhỏ của mình, vì một tương lai không vướn phải máu tanh trây lên người Vương Nhất Bác.
Giang Thành và Lương Gia Huy từ sau đi lại.
"Tiêu ca, anh yên tâm, bọn người Long bang để em xử lý, dù sao mấy năm qua Phong bang dưới sự quản thúc của bọn em cũng không thực sự tan rã"
Lương Gia Huy và Giang Thành đã duy trì được Phong bang, mặc dù không còn để lại tiếng tâm lẫy lừng của lúc xưa, nhưng đã âm thầm rèn luyện, kinh doanh rất tốt, so với năm xưa không hề kém cạnh, chỉ sợ sự phát triển của nó còn khiến Tiêu Chiến kinh ngạc hơn nữa.
Tiêu Chiến biết chứ, mặc dù anh đã rút khỏi, nhưng Phong bang vẫn còn xem anh là chủ nhân, đứa con của mình đích thân sinh ra và nuôi nấng, đương nhiên Tiêu Chiến biết nó đã lớn mạnh theo năm tháng thế nào.
"Mọi người không cần lo, khi thật sự cần thiết con không để Triệu Ngôn có cơ hội ngóc đầu đâu"
Đang nói chuyện với mọi người, Tiêu Chiến nhận được cuộc gọi, anh đứng đấy bắt máy.
Đầu dây bên kia là giọng của Triệu Ngôn, hắn ta đang khoái chí, ngồi trên ghế rồng mà nhăm nhi tách trà nóng.
"Quà cưới tôi tặng cho hai người có làm cậu thất vọng không Tiêu Chiến?"
Tiêu Chiến bóp chặt điện thoại, cố gắng điều chỉnh giọng nói.
"Bớt nói mấy lời vô nghĩa đó đi, ông chỉ có thể đâm sau lưng tôi thôi sao, bản lãnh chỉ có bấy nhiêu?"
Triệu Ngôn cười ha ha "Đâm sau lưng mà khiến cậu chới với thì đó cũng là một dạng bản lãnh đó. Tiêu Chiến, lần sau gặp lại, chắc là sẽ lấy cái chân trên người cậu, hoặc là trên người chồng cậu"
Vương Nhất Bác cau mày, cậu nghe rất rõ sự uy hiếp phát ra từ điện thoại.
"Triệu Ngôn, ông cứ thử động vào Tiêu Chiến đi, tôi sẽ khiến ông sống không bằng chết"
"Vương Nhất Bác, tôi chờ cậu"
Cúp máy, trưởng bối Vương Tiêu ai nấy tức xanh mặt, Vương Nhất Bác ẩn nhẫn, cậu không thể coi thường Triệu Ngôn, chỉ sợ ông ta điên lên làm hại Tiêu Chiến thì phải làm sao.
Tiêu Chiến vuốt giận cậu "Đừng lo cún con, anh không sao đâu"
"Em không thể không lo, em chỉ vừa mới lấy được anh, em không cho phép bất cứ ai làm tổn thương đến anh"
Cậu quay sang nói với Lương Gia Huy.
"Cậu điều động anh em trong Phong bang, cho một số người theo bảo vệ Chiến ca, điều tra Triệu Ngôn, từ công ty, quán bar, đến các hoạt động phi pháp, đem tất cả bằng chứng phạm tội của hắn giao cho sếp Hoàng"
Lương Gia Huy gật đầu "Được tôi sẽ làm ngay"
Tiêu Chiến đứng bên cạnh kinh ngạc, cậu nói như cậu hiểu rõ cách thức hoạt động của tổ chức ngầm lắm vậy. Vương Nhất Bác xoay người nắm tay Tiêu Chiến, hai chiếc nhẫn trên hai ngón tay áp út cọ xát vào nhau làm thành một thể.
"Anh không cần lo sợ cho Nhất Bác gặp nguy hiểm, em và anh bây giờ là một thể, ai dám động tới anh, em sẽ khiến người đó bốc hơi khỏi trái đất này"
....
Xiaogroup gần đây liên tục xảy ra chuyện, sau khi giải quyết được bên cảnh sát thì phía lô hàng đang chuẩn bị xuất khẩu bị sự cố, Tiêu Chiến tăng ca ngày đêm để đốc tiến nhà máy, khảo sát và tìm lỗi sai. Anh biết tất cả mọi chuyện đều do Triệu Ngôn làm, hắn là muốn anh bận bịu tối mặt. Vương Nhất Bác kể từ ngày kết hôn với Tiêu Chiến, số lần thân mật còn ít hơn số lần anh tăng ca, cậu bắt đầu thiếu kiên nhẫn rồi.
Tiêu Chiến vậy mà không có động thái nào, so với những lần trước thẳng tay, lần này Tiêu Chiến lại nhẫn nhịn để Triệu Ngôn làm càng.
"Tiêu tổng, nhà hàng khách sạn ở khu vực phía Nam đang bị cảnh sát điều tra, họ nói có chất cấm và mại dâm, hiện giám đốc khách sạn bên đó đang tiếp cảnh sát"
Tiêu Chiến buông viết xuống thở gắt, sáng giờ anh chưa nghỉ ngơi được giây nào thì công ty lại xảy ra chuyện. Tiêu Chiến tức giận đỏ mặt, anh nhẫn nhịn đến phút này, chẳng qua là để câu thêm chút thời gian cho Lương Gia Huy điều tra Long Bang, nhưng xem ra, anh thật sự không nhịn nổi rồi.
Anh gọi cho Lương Gia Huy "Mọi chuyện đã xong chưa?"
"Tiêu ca, hoạt động của Long bang bảo mật lắm, tạm thời em chỉ lấy được một số bằng chứng phạm pháp của hắn, nhưng không đủ để kết tội hắn đâu. Còn nữa Tiêu ca, hôm nay em thấy có một số người theo dõi Nhất Bác, em đã tóm được chúng và biết chúng do Triệu Ngôn phái tới"
Tiêu Chiến sửng sốt, hắn đã cho người theo dõi cún con rồi, Triệu Ngôn muốn làm gì chứ, muốn hại cún con của anh sao? Không được, không để hắn có cơ hội đó. Tiêu Chiến dường như bị mất kiểm soát, anh cắn môi, suy tư một chút rồi nói
"Em cho số người theo anh, chúng ta đến Long bang. Còn nữa, đừng nói cho Nhất Bác biết"
Ngoại ô thành phố phía nam, ngôi biệt thự trắng lẫn trong rừng thông, Tiêu Chiến bước xuống xe cùng với Lương Gia Huy, đứng trước cổng biệt thự có hơn mười người canh gát. Tiêu Chiến hạ tầm mắt, bước vào trong.
"Đứng lại, các người là ai mà muốn xông vào đây?" hai tên lính gác chặn cổng, hất mặt lên hỏi Tiêu Chiến. Những tên phía sau cũng chuẩn bị phòng thủ.
Tiêu Chiến liếc mắt "Tránh ra"
Tên gác cổng cảm nhận được khí tức đe doạ "Các người không được xông vào"
Tiêu Chiến nghiêm mặt hơi xoay về sau "Gia Huy"
Lương Gia Huy hiểu ý, cùng hai đàn em mở đường cho Tiêu Chiến, lúc Tiêu Chiến vào trong, ngoài cổng những tên gác đã bị đánh nằm lê láng, cảm thấy tình huống có chút nguy hiểm, đã có người chạy vào trong thông báo, đồng thời điều động người chạy ra ngoài cản lại đám người Tiêu Chiến. Tiêu Chiến một mạch đi thẳng vào, trên đường đã bẻ tay rất nhiều tên cản anh lại, cho đến khi anh vào được trong đại sảnh. Triệu Ngôn đang gồi chễm chệ trên ghế chạm trổ hình rồng, chéo chân, chống tay lên cằm, thông thả chờ Tiêu Chiến.
"Dừng tay" Triệu Ngôn ra lệnh cho đàn em ngừng đánh.
"Vô dụng, có 3 người cũng cản không xong, cút vào trong" Hắn thực tức giận, đã huấn luyện bọn chúng lâu như vậy, mà chỉ có Lương Gia Huy và hai tên vệ sĩ cũng không đánh lại, thật mất mặt.
Tiêu Chiến chậm rãi ngồi xuống ghế đối diện, gát chéo chân lên chằm chằm vào Triệu Ngôn.
"Triệu thiếu chủ, nên dạy lại đàn em của mình, phải nói cho bọn chúng biết tôi là ai chứ" Dám cản đường anh, dám không biết anh là ai.
Triệu Ngôn cười ha hả, kêu người làm trà tiếp đãi Tiêu Chiến "Bọn đàn em có mắt như mù, không nhận ra Boss Sean, à mà do ngài đã ẩn thân lâu quá, bọn chúng không biết, ngài cũng đừng trách"
Người làm đã chuẩn bị trà xong, Tiêu Chiến cầm tách trà hớp một hớp rồi nói.
"Đừng dài dòng nữa, cũng đừng làm những chuyện vô nghĩa nữa, muốn đòi chân, muốn trả thù thì giải quyết tại đây đi"
Những ngày qua, Tiêu Chiến đã suy nghĩ rất kỹ chuyện này, anh không muốn rơi vào thế bị động, không muốn cảnh giác Triệu Ngôn sẽ ra tay với anh thế nào, càng không muốn hắn ta lợi dụng điểm yếu của anh mà hại Vương Nhất Bác. Ân oán năm xưa là anh gây ra cho Triệu Ngôn, có trả cũng anh trả, không thể nào khiến Vương Nhất Bác liên luỵ.
Đáng ra anh nên chuẩn bị một chút mới đến đây, nhưng vừa rồi nghe được tin Vương Nhất Bác bị người của Triệu Ngôn theo dõi, anh vô cùng nóng giận mà tới sớm hơn. Lương Gia Huy đứng bên sửng sốt, hắn không nghĩ Tiêu Chiến đến đây vì muốn giải quyết ân oán chứ không phải đến cảnh cáo Triệu Ngôn, nếu bây giờ mà có một trận đổ máu thì chẳng phải nguy hiểm lắm sao? Hắn chỉ đem theo có 2 người.
Triệu Ngôn nghe xong cười không dứt, hắn nghiếng răng câm hận nhìn thẳng vào Tiêu Chiến "Tiêu Chiến, cậu đem theo 3 con chó đến đây, mà đòi giải quyết ân oán? Cậu nghĩ mình mạnh lắm sao? Ở thương trường tôi không làm lại cậu, nhưng ở đây thì chưa chắc"
Tiêu Chiến nhếch môi "Tôi không muốn giết người, cũng không muốn máu đổ thành sông, những anh em trong bang không đáng bị mất mạng vì hận thù của chúng ta. Tôi và ông, một đấu một"
Triệu Ngôn nheo mắt "Đấu 1:1 ? Tiêu Chiến, cậu cũng có lúc có lòng trắc ẩn à?"
Lương Gia Huy càng nghe càng hối hận vì đã đồng ý cùng Tiêu Chiến đến đây, tình thế thật bất lợi, Tiêu Chiến mấy năm qua đã an ổn làm một doanh nhân, còn Triệu Ngôn thì mãi lo rèn luyện để chuẩn bị báo thù, Tiêu Chiến làm sao mà thắng được, huống hồ Triệu Ngôn gian ma xảo trá, chắc gì hắn giữ lời hứa. Không được rồi, phải tìm cách cáo cho Giang Thành kêu người hỗ trợ.
"Tiêu ca, không được đâu"
Tiêu Chiến nhìn hắn lắc đầu "Không cần nói nữa, ý tôi đã quyết"
Lương Gia Huy nóng lòng, kéo tay Tiêu Chiến "Anh có mệnh hệ gì, em ăn nói làm sao với Nhất Bác?"
Nghe đến tên người thương, mắt Tiêu Chiến dịu xuống giận dữ cuộn trào. Sáng hôm nay, Vương Nhất Bác đã đưa anh đến công ty, hôn tạm biệt anh còn hẹn chiều về sẽ nấu cơm cho anh ăn. Lòng Tiêu Chiến ê ẩm, anh không biết sau hôm nay mình có trở về được không, chỉ sợ không có anh, Vương Nhất Bác sẽ lại cô đơn lẻ loi một mình. Nhưng nếu anh không giải quyết triệt để Triệu Ngôn, cuộc sống sau này của anh và cậu cứ bị hắn ta quấy phá, hắn ta bị thù hận làm cho mờ mắt, hắn biết sẽ không thể hạ gục được anh thì chắc chắn sẽ tìm điểm yếu nhất của anh ra tay, mà yếu điểm của anh chính là Vương Nhất Bác cậu.
"Tôi sẽ không sao, nhưng nếu không thể trở về, phiền cậu chuyển lời đến Nhất Bác, tôi yêu em ấy rất nhiều"
Lương Gia Huy nhăn mày, hắn không thể cản được Tiêu Chiến, cũng không thể bỏ anh ở lại một mình.
Sàn đấu được đặt ở phía sau biệt thự, xung quanh bốn bức tường rộng rãi, anh em trong Long bang đứng bao vây bốn bên, lẫn trong hàng trăm người hò reo phấn khích đó chỉ có 3 người thuộc Phong bang, như trứng chọi đá, Lương Gia Huy đứng khoanh tay, căng thẳng tột cùng hướng mắt nhìn Tiêu Chiến và Triệu Ngôn đứng trong sàn đấu.
Tiêu Chiến đã cỡi áo vest bên ngoài ra, sơ mi trắng xoá không nhiễm chút bụi bẩn, Triệu Ngôn đứng đối diện nụ cười quỷ dị, hắn nắm chắc phần thắng trong tay, nơi này lại là địa bàn của hắn, có thể thua được sao.
"Một chân đã bị gãy rồi, ông đắc ý cái gì?"
"Cái chân này gãy, nhưng cũng có thể đánh chết cậu"
Một chân của hắn năm xưa do Tiêu Chiến một gậy đánh đến gãy làm hai. Trong trận chiến tranh giành địa bàn khẳng định vị trí đứng đầu trong tổ chức ngầm, Tiêu chiến khi đó khí khái hừng hực, kéo theo hơn trăm anh em cùng Long bang một trận đổ máu, sau khi công phá được vòng vây, Tiêu Chiến đã không ngần ngại sự van xin của hắn, mặt mày dính máu, đôi mắt sắc lạnh, thẳng tay giáng xuống một đòn, chân phải gãy lìa, hắn vừa đau vừa hận. Tiêu Chiến lúc đó nắm tóc hắn lên, trừng mắt cảnh cáo một câu: Đó là cái giá mà ông phải trả khi dám chọc điên tôi.
Khi đó Tiêu Chiến hắn có bao nhiêu tàn ác, thâm độc, vậy mà hôm nay đến đây, nói không muốn máu đổ thành sông, không muốn giết người vô tội, Triệu Ngôn khinh bỉ.
"Giả nhân giả nghĩa, Tiêu Chiến, cậu thật sự khiến tôi không hiểu, rốt cuộc đằng sau khuôn mặt xinh đẹp này chứa bao nhiêu bộ mặt"
Tiêu Chiến cười nửa miệng "Khi ông tìm được người mà ông yêu thương nhất, ông sẽ hiểu việc hôm nay tôi làm"
Cũng vì năm xưa Tiêu Chiến anh bị uất hận che mờ đi lí trí, vì biết được Vương Nhất Bác đối với anh một chút cũng không nhớ gì, vì Vương Nhất Bác đã yêu thích người khác, vì Vương Nhất Bác nổi loạn phong túng, vì Vương Nhất Bác tửu sắc ngày đêm,.. Đã khiến Tiêu Chiến vừa yêu vừa hận, dùng công việc, dùng bạo lực mà giải toả sự giận dữ cuộn trào. Tiêu Chiến năm đó chỉ mới 17-18 tuổi kế thừa Phong Bang từ hai ông nội Vương Tiêu, anh đã không nghĩ quá nhiều đến hậu quả, điên cuồng dẫn dắt Phong bang sang bằng rất nhiều tổ chức nhỏ, tuy nói Phong bang chỉ kiềm hãm những tổ chức phi pháp, nhưng cũng không phủ nhận anh đã khiến rất nhiều người chết rồi.
Đôi tay anh từng nhuốm đầy máu, trong đêm gió bão bùng cô đơn tột cùng, Tiêu Chiến dường như thức tỉnh, anh muốn trở về, anh muốn cướp lấy trái tim Vương Nhất Bác một lần nữa, nhưng không muốn trây máu lên đoá hoa mẫu đơn thuần khiết. Vì vậy, Tiêu Chiến đã rời khỏi Phong bang.
Triệu Ngôn chưa từng yêu ai, hắn không cảm nhận được si tình trong đôi mắt đang lạnh dần của Tiêu Chiến. Hắn đã tiến lên tấn công vào Tiêu Chiến, mỗi một đòn tay đều được anh cản lại.
Hai người cứ vậy mà đấm đá vật nhau, Tiêu Chiến tuy cơ thể mỏng manh như lại cao lớn khoẻ mạnh, anh phải cảm ơn cún con, mỗi ngày đều cùng anh chạy bộ tập gym nếu không đã không chống cự được bao nhiêu. Triệu Ngôn ra đòn rất ác, đều canh vào chổ hiểm của Tiêu Chiến mà đánh tới.
Tiếng hò reo vang lên rất lớn, là nguồn động lực cho Triệu Ngôn cứ đà chiến thắng xông lên, hắn văng một đấm tay lên bên mặt Tiêu Chiến. Tiêu Chiến ngã xuống nằm dài trên đất, hai mắt mờ đi, trời đất quay cuồng, Lương Gia Huy nóng lòng.
"Tiêu ca...Tiêu ca...Tiêu ca anh không sao chứ?" Mẹ kiếp, cứ thế này mạng cũng không còn.
Tiêu Chiến chống tay bò dậy, phun ra ngụm máu, anh choạng choạng thẳng người lên, áo sơ mi trắng ban đầu đã loang màu máu và màu vàng đất dơ bẩn.
"Không ngờ sức lực của ông đã mạnh lên rất nhiều"
"Ai bảo cậu bao năm qua chỉ biết kiếm tiền" Triệu Ngôn cười đắc thắng, hắn cảm thấy hôm nay có thể trả được thù rồi. Tiêu Chiến, đừng hòng toàn mạng trở ra.
Tiêu Chiến chạy tới, vật Triệu Ngôn xuống đất, đấm hai đấm lên mặt hắn, Triệu Ngôn bị đánh đau, hắn vươn chân đạp lên bụng Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ngã nhào ra sau, Triệu Ngôn tóm lấy cổ áo anh, trả lại hai cú đấm. Tiêu Chiến lấy tay đỡ mặt mình, trời sinh nhan sắc khuynh đảo lòng người, anh làm sao để tên khốn này huỷ dung chứ, Tiêu Chiến dùng sức, đá chân lên cao đập lên đầu Triệu Ngôn, rồi đẩy hắn ra.
Triệu Ngôn lau máu đang chảy xuống cằm, hắn hổn hển cười "Tiêu Chiến, hôm nay hoặc là cậu chết, hoặc là tôi chết. Nếu cậu chết, tôi sẽ đưa Vương Nhất Bác xuống bồi cậu, để hai người dưới cửu tuyền làm đôi uyên ương ân ái"
Tiêu Chiến mở mắt to "Không được động vào Vương Nhất Bác, thù hận của chúng ta, không liên quan em ấy"
Triệu Ngôn cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp tứ phía, Tiêu Chiến sửng sốt "Tiêu Chiến, tôi thừa biết cậu đơn phương độc mã đến đây là vì muốn bảo toàn cho Vương Nhất Bác, nhưng cậu nghĩ là tôi sẽ đáp ứng nguyện vọng của cậu sao?"
Vừa nói xong, hơn trăm đàn em Long bang bao vây lấy 3 người Lương Gia Huy, Tiêu Chiến nghiếng răng, hét lên "Thả bọn họ ra"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro