03 - H
03
Cuối cùng Tiêu Sái vẫn bước vào buồng đơn số 12, là phòng riêng của Diệp Bí.
Toa tàu không lớn, nhưng được làm bằng loại gỗ thượng hạng, đồng thau được mài cho sáng loáng, chiếc giường thấp đặt sát vách tàu, cạnh giường kê một chiếc bàn nhỏ, áo khoác của Diệp Bí treo trên xà.
Phía bên trái có một chiếc tủ hình bán nguyệt ba ngăn bày ly thủy tinh, bên phải là phòng tắm chỉ đủ chỗ cho một người đứng. Trên tường treo một bức phù điêu hình ngựa trắng, lông đuôi có màu vàng, ngắn một cách kỳ lạ.
Mỗi buồng đơn trên tàu đều được trang trí khác nhau, trước đây Tiêu Sái chỉ phục vụ bên ngoài, lần đầu tiên bước vào buồng đơn số 12.
Trong gạt tàn có đầu mẩu xì gà, còn rất mới, trước khi đi tìm Tiêu Sái, Diệp tiên sinh đã hút hai điếu.
Bông hoa xinh đẹp nên mang về, cắm vào ly thủy tinh của hắn. Người phục vụ tàu hỏa mặc áo đỏ là đóa hồng nhỏ rực rỡ và ngát hương nhất, gốc thân đầy gai, sau khi mang về nhà, phải nhổ hết gai nhọn mới dễ nuôi dưỡng.
Đóa hồng nhỏ nghiện giết người, nhưng không có nghĩa không thể đè xuống để hắn hưởng thụ. Diệp Bí nhìn đôi bốt da cao cổ trên chân Tiêu Sái, dây giày buộc chặt, đường cong duyên dáng của bắp chân hiện ra rõ nét.
Không một người đàn ông nào có thể nhẫn nhịn mà không nhìn vào đó. Lúc dùng bữa vào ban ngày, ánh mắt của toàn bộ đàn ông trong toa tàu đều dán vào đôi chân dài, cùng cặp mông cong vểnh của Tiêu Sái khi cậu khuỵu người xuống buộc dây giày.
Diệp tiên sinh nghĩ tới mấy lời dâm dục mà bạn bè ở Bắc Bình thường nói, chân thon mông mềm, chịch vào sướng phát điên.
Nhưng những từ này đặt lên người Tiêu Sái lại chẳng hề tục tĩu chút nào, chỉ thấy nhạt nhẽo.
"Lại đây." Diệp Bí cởi mũ, tiện tay ném áo vest đi, gọi Tiêu Sái đến bên cạnh, hắn vươn tay lục tìm túi trong lẫn túi ngoài áo khoác đỏ của cậu, lục soát cơ thể cậu.
Tiêu Sái nuốt khan, hơi chột dạ, cậu miễn cưỡng cười cười, nói rằng mình chưa bao giờ dùng dao súng, bảo hắn không cần nghi ngờ.
Lời còn chưa dứt, bàn tay lớn của người đàn ông đã di chuyển đến bờ mông cong vểnh, dừng lại ở túi sau, sờ sờ nắn nắn, rồi rút ra một con dao Thụy Sĩ và một bao thuốc lá.
"Không dùng dao súng?" Diệp Bí cầm con dao lắc lắc trước mặt cậu.
Tiêu Sái nghẹn họng, cố làm ra vẻ thờ ơ, bĩu môi nói: "Ông chủ người Tây kia cho tôi á. Tôi phục vụ ông ta thoải mái, vốn là muốn kiếm thêm ít tiền, nhưng người ta không cho, chỉ đưa cho tôi mỗi con dao này thôi, bảo là nó có giá trị rất cao."
Nhóc con lừa đảo, rõ ràng đang nói dối, muốn thấy hắn ghen tuông vô lý đây mà.
Loại dao này có thể mua được ở bất cứ đâu, mà Tiêu Sái giết người thuê cũng chẳng thiếu tiền.
Diệp Bí không để ý nữa, ném con dao về phía sau, rơi thẳng vào thùng rác, tiếp đó quan sát nhãn hiệu của bao thuốc lá.
"Cậu biết hút?"
Tiêu Sái lắc đầu: "Ít hút, sợ hút nhiều thuốc lá rởm sẽ bị vàng răng."
Diệp Bí nhíu mày, lấy một điếu từ bao thuốc lá, bảo Tiêu Sái châm lửa cho hắn rồi đưa vào miệng hút thử, quả nhiên chẳng có mùi vị gì, phải châm thêm một điếu mới có vị.
Tiêu Sái phanh hẳn ngực mặc hắn lục lọi, nhìn Diệp tiên sinh cau mày ngậm hai điếu thuốc, rít vào rồi nhả khói, yết hầu không tự chủ mà cuộn lên cuộn xuống, vừa nãy là sợ, hiện tại chẳng hiểu sao lại thấy thèm.
Lúc trước không dám nhìn kỹ, nhưng hiện giờ ở cự ly gần thế này, cậu mới nhận ra người đàn ông có thân hình rất đẹp. Vai rộng eo nhỏ, bao bọc trong bộ vest nhã nhặn, chiếc gile đen kiểu dáng bình thường ôm quanh áo sơ mi trắng, thắt vào ngay tại vòng eo săn chắc, đường cong eo mượt mà được tôn lên rõ nét, nhất định là một vị mãnh tướng trên giường.
Diệp tiên sinh chẳng nói chẳng cười, nhưng lại suồng sã vô cùng. Hắn sờ soạng khắp người cậu, cà vạt vẫn cài gọn gàng chỉn chu trước ngực, còn nói cậu là phần tử bất hợp pháp?
Tiêu Sái bĩu môi. Đồ cặn bã.
Người muốn ngủ với cậu đầy ra đấy, nhưng quả thực đã lâu lắm rồi Tiêu Sái mới gặp được một tên cầm thú có khí chất tuyệt vời thế này.
Nếu biết trước Diệp tiên sinh muốn đóng cửa cài then làm loại chuyện này với mình thì Tiêu Sái đã chẳng chạy tới toa số 2 làm gì, vừa lạnh vừa tối. Chả tội gì phải khổ.
Cậu nên trực tiếp dâng mình tới miệng cọp, vừa bước vào cửa liền kéo cà vạt của Diệp tiên sinh rồi hôn môi, một phát câu lấy vị tiểu lang quân họ Diệp này.
"Diệp tiên sinh đã sờ đủ chưa, người ta mỏi chân quá à." Mỹ nhân nhoẻn miệng cười, cơ thể lảo đảo không vững, đổ nhào về phía trước, cánh tay ôm lấy cổ Diệp Bí, ánh mắt đảo quanh sống mũi của hắn.
"Mỏi chân lắm ý, muốn lên giường của ngài nằm một tí, tiên sinh có phiền không?"
Tiên sinh còn đang bận lục soát trong áo lót của cậu, mà thật ra cũng không hoàn toàn là lục soát.
Trước ngực rõ ràng trống trơn, chỉ có mỗi dây đai quần của nhân viên tàu, tiên sinh dùng đầu ngón tay lật dây đai sang hai bên, gảy nhẹ núm vú non mềm dựng đứng, lại ấn vào nó như ấn công tắc.
Tiêu Sái phối hợp rên rỉ vài tiếng, đôi chân dài không yên phận mà chầm chậm quấn lấy bắp chân Diệp tiên sinh rồi cọ xát. Quần tây của Diệp tiên sinh làm bằng chất liệu trơn mềm thoải mái, mấy lần ma sát làm ống quần co lên, làn da trơn nhẵn cọ vào nhau làm cho Tiêu Sái bứt rứt ngứa ngáy vô cùng, chỉ muốn lăn giường với hắn càng sớm càng tốt.
Lâu rồi cậu không lên giường với ai, mấy người tình nhỏ của Tiêu Sái đều ở Paris.
Đoàn tàu không khởi hành, cậu không thể quay về Paris. Không khởi hành nghĩa là không có nhiệm vụ, không nhận được thù lao, về Paris cũng chẳng có tiền ăn chơi nhảy múa.
Tiêu Sái sống tại căn nhà ở Istanbul chờ lệnh, xung quanh đều là người bản địa, chán muốn chết.
Chịu khổ một thời gian dài như thế, cuối cùng Diệp tiên sinh xuất hiện, tựa như gặp cứu tinh giữa lúc nước sôi lửa bỏng. Tiêu Sái ngả hẳn về phía trước, dựa sát vào người đàn ông, cổ kề cổ, tai kề tai, ôm chặt lấy nhau.
Điếu thuốc của Diệp tiên sinh lóe lên ánh lửa, còn một đoạn nhỏ chưa cháy hết, song vẫn làm cổ Tiêu Sái bị bỏng, tiểu mỹ nhân giật mình run lên, khó chịu hừ rên một tiếng.
Diệp Bí cười cười, vẩy tàn thuốc bằng đầu ngón tay, cố ý vẩy lên người cậu, nhưng Tiêu Sái lại thở hắt ra đầy thoải mái, càng siết chặt vòng tay, dụi vào người hắn.
"Sao không tránh?" Diệp Bí hỏi cậu, "Không chê tôi hút thuốc rởm à?"
"Thuốc trong miệng Diệp tiên sinh đều là loại ngon."
Nói rồi Tiêu Sái nghiêng đầu thơm một cái lên khóe môi Diệp tiên sinh, vừa định né ra thì Diệp tiên sinh hôn ngược lại.
Nụ hôn quá mạnh làm Tiêu Sái ngửa hẳn ra sau, lùi lại hai bước, lưng va vào cửa. Cậu đau điếng, kêu lên như chú mèo nhỏ, nũng nịu đánh nhẹ vào lưng Diệp tiên sinh.
Tiên sinh chắc chắn là cao thủ tình trường, chỉ bằng kỹ thuật hôn cũng đủ chinh phục cực phẩm.
Tiêu Sái thè lưỡi ra cho hắn liếm, bờ môi dấp dính mút mát đáp lại, chỉ một nụ hôn mà tay chân mềm nhũn cả ra, tựa như được ngâm trong rượu, toàn thân tê dại nóng bừng.
"Ư...ưm...tiên sinh, a~ ư..." Tiêu Sái thở không nổi, muốn nói mấy lời dâm dục mà chẳng có cơ hội, mọi ngôn từ bị Diệp Bí xé thành từng mảnh, càng hôn càng dữ dội, nghiền ép môi Tiêu Sái phát đau.
Đúng là kiểu người đã làm gì thì phải làm đến cùng ha, Tiêu Sái đành để mặc hắn làm gì thì làm. Gặp được vị vương giả chốn tình trường thế này thì có thể thỏa sức thần phục, bởi vì hắn biết cách làm cả hai thoải mái.
Không ngờ Diệp Bí đang cởi cúc áo của cậu thì dừng lại.
Tiêu Sái khó hiểu, thấy hắn chăm chú quan sát da cổ và phần trên cơ thể của mình, hóa ra là kiểm tra dấu hôn.
Cậu chẳng sợ, gần đây không làm tình với ai, trên người sạch sẽ vô cùng, là một khối ngọc hoàn hảo thanh khiết dâng tặng cho tiên sinh.
Trông Diệp Bí có vẻ khá hài lòng, nhưng lại xoay người đi, để mặc Tiêu Sái ở cửa, cậu kéo quần áo, thắt chặt dây lưng, trong lòng hơi bực bội.
"Đâu ra kiểu đó vậy?" Tiêu Sái cười cười, "Không "lên" được thì thôi ha, coi như hôm nay xui xẻo, tôi về ngủ đây."
Cố tình khích hắn đây mà, Diệp Bí biết tỏng.
Có điều, mấy câu khích bác mỉa mai mà nhóc dâm vừa nói đúng là làm người ta cáu thật, mười người nghe thì chín người tức chết.
Diệp Bí không nói gì, tiếp tục rót rượu, loại chất lỏng màu đỏ đáng lẽ chỉ nên rót hai phần ba ly là dừng, nhưng hắn đang giận, rót đầy một ly rồi bước về phía Tiêu Sái.
"Tiên sinh, đây là... Á!" Tiêu Sái chưa kịp hiểu gì thì bất ngờ bị bóp cằm, rượu trong ly đổ thẳng vào miệng, không thể không nuốt vào.
Rượu mạnh cay nồng, hậu vị ngòn ngọt, Tiêu Sái bị ép uống một hơi hết sạch ly rượu, miệng nhóp nhép chỉ thấy vị đắng. Vừa định bước tới, bỗng dưng thấy chóng mặt, ngã đánh "cộp" một cái vào chiếc tủ bên trái.
Cậu lắc lắc đầu, tầm mắt mờ mịt quay mòng mòng, lòng Tiêu Sái chùng xuống 一一 rượu trong ly đã bị đánh thuốc.
Tình hình đã vượt quá tầm kiểm soát, cậu phải mau chóng rời đi. Ai ngờ vừa rời khỏi vách tường, bước chân chợt mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.
Diệp Bí túm cổ áo cậu kéo lên, Tiêu Sái quỳ trên mặt đất, phải bấu chặt ống quần của tiên sinh mới ngồi vững được, miệng bị ép mở trong trạng thái mơ màng, ly rượu thứ hai tiếp tục đổ vào.
Mỹ nhân hiển nhiên không nuốt kịp, vừa ho vừa ọe giống như bị ngạt nước, bị ép phải nuốt rượu vào cổ họng.
Rượu đỏ tràn ra từ khóe miệng, men theo cằm chảy xuống cổ, thấm ướt một phần cổ áo cậu, khuôn mặt trắng mịn ửng hồng, lông mày lá liễu nhíu lại tràn đầy phong tình.
Khoái cảm chà đạp mỹ nhân bắt đầu trỗi dậy, đến khi Diệp Bí thấy Tiêu Sái thực sự không nuốt nổi nữa mới buông tay ra, đẩy người xuống đất. Rượu trong ly chỉ còn lại một chút, hắn kề môi vào vệt nước mà môi Tiêu Sái để lại trên thành ly, ngửa đầu uống cạn số rượu còn lại.
"Ở yên đó, tôi đi rửa tay."
Diệp Bí nói xong liền kéo cửa phòng tắm, bước vào gian nhỏ, đóng sầm cửa lại.
Đoàn tàu đang chạy qua cánh đồng tuyết, ngoài cửa sổ là trời đêm trắng xóa, mà trong buồng đơn chỉ có tiếng nước yếu ớt từ phòng tắm vang lên.
Tiêu Sái kiệt sức nằm trong vũng rượu, nửa tỉnh nửa mê, cậu gắng dùng tay chống người dậy, nhưng tứ chi rã rời vô lực.
Huyệt thái dương giật lên từng cơn đau nhói, toàn thân dần dần nóng lên, Tiêu Sái rất quen thuộc với cảm giác này.
Hồi trước, để tìm kiếm khoái cảm, cậu từng thử loại thuốc này một lần, kết quả là quấn lấy bạn giường làm một ngày một đêm, tận ba ngày sau xương hông vẫn còn đau nhức.
Làm xong toàn thân rã rời, hoàn toàn mất khả năng phản kháng, nếu có bị người ta cắt cổ cũng đành chịu.
Tiêu Sái dám chơi kiểu đó với bạn tình, nhưng không dám thác loạn bừa bãi với một kẻ xa lạ đang toan tính mạng sống của cậu như Diệp Bí, trong lòng không khỏi sợ khiếp vía.
Diệp Bí rửa tay bên trong, xong xuôi nhưng không ra ngoài, lẳng lặng quan sát cảnh tượng bên ngoài qua khe cửa bí mật trên cửa phòng tắm.
Tiểu mỹ nhân bắt đầu ngấm thuốc, nằm trên đất thở dốc, hơi thở càng lúc càng dồn dập, lồng ngực phập phồng dữ dội như thể sắp xé toạc lớp quần áo trên người.
Tiếp đó bắt đầu rên rỉ, ban đầu chỉ là những âm thanh vụn vặt, mãi đến khi Tiêu Sái không chịu nổi, đưa tay sờ lên dương vật cương cứng của mình, tiếng rên rỉ dần thay đổi, trở nên mềm mại dính dấp. Như nụ hoa mới nở, bị ngón tay ai đó thọc vào nhụy hoa, có mấy lần còn gần như hét lên.
Diệp Bí khoanh tay trước ngực, nhìn Tiêu Sái sờ nắn cách một lớp quần một cách khó chịu, vặn vẹo trên đất, chật vật cởi quần ngoài và quần lót của mình.
Đũng quần nhuốm đẫm một vũng nhầy trắng đục, miệng nhỏ phía sau cũng ướt dầm dề, chạm vào là có thể kéo ra những sợi chỉ bạc mỏng manh.
Dược tính cực kỳ mạnh, cổ tay Tiêu Sái mềm oặt, bắt đầu cố gắng tự an ủi dương vật, muốn tuốt nhanh hơn, nhưng chẳng có tí lực nào. Tựa như chỉ nắm nhẹ vuốt ve lên xuống, hoàn toàn không có khoái cảm thủ dâm, giày vò tâm trí thêm bồn chồn nóng nảy.
Tiêu Sái hết cách, đành chuyển mục tiêu, ba ngón tay thọc vào huyệt nhỏ cùng một lúc, lập tức cong người hét lên, đầu dương vật phun ra một ít dịch đục, bắn lên một đôi giày da khác của Diệp tiên sinh.
Dù vậy vẫn vô ích, ngón tay bị hút chặt vào hậu huyệt mà chẳng có chút sức lực nào cả, tựa như loài vật nào đó bị bệnh nằm thoi thóp chờ chết.
"Ư...ưm 一一 Diệp tiên sinh... Tiên sinh đâu rồi...xin ngài ra đây đi mà..."
"Diệp tiên sinh, ư...ngài thương em với..."
Nhìn mỹ nhân đang quằn quại dưới đất, sờ soạng khắp người, bóp chặt đầu vú, nũng nịu gọi tên mình, dục vọng của Diệp Bí bùng lên, bên dưới cứng đến phát đau, song hắn vẫn không ra ngoài.
Chờ thêm một chút, vẫn chưa đến lúc.
Hắn nhìn ra được nhóc dâm này rất có bản lĩnh nên mới ép cậu, đến khi không chịu nổi nữa, khi đó mới có thể ra ngoài chơi cậu.
Bằng không thì sẽ thật đáng tiếc nếu bỏ lỡ cảnh đẹp đêm nay, một bức xuân cung đồ vẽ mỹ nhân cô độc trong phòng.
Toàn thân Tiêu Sái khô nóng, cậu cởi áo khoác vứt sang một bên, lại chẳng còn sức cởi áo sơ mi, cứ thế để nó vắt vẻo trên người.
Thọc rút miệng nhỏ cũng không đủ làm cậu thỏa mãn, Tiêu Sái quay cuồng trong dục vọng, đôi mắt hé mở, từ từ bò đến cửa phòng tắm, bấu lấy tay nắm cửa vặn mở, cầu xin Diệp tiên sinh ra ngoài. Diệp Bí giữ cửa lại, nhìn cậu từ trên cao, nhất quyết không cho cậu toại nguyện.
Bị bức ép đến bất lực, Tiêu Sái dáo dác nhìn quanh, chợt nhận ra tay nắm cửa phòng tắm có dạng hình trụ, nằm lạnh lẽo giữa lòng bàn tay của cậu.
Tiêu Sái ngượng ngùng nghĩ ngợi chốc lát rồi vịn cửa đứng dậy, vểnh mông lên, cố nhét tay nắm cửa phòng tắm vào hậu huyệt.
"A~ ư..."
Vật cứng cắm vào khiến Tiêu Sái run lên, cậu đỡ đầu gối đẩy người về phía sau, tay nắm cửa hoàn toàn đâm vào trong huyệt, tuy hơi ngắn song lại nhanh chóng xoa dịu cảm giác ngứa ngáy.
Tiêu Sái mặc cho khối kim loại kéo căng thịt mềm bên trong miệng nhỏ, tay vịn vào khung cửa bắt đầu vặn eo đưa đẩy, thọc vào rút ra trong hậu huyệt của chính mình.
Bộ dạng quả thực quá là xấu hổ, Tiêu Sái chưa bao giờ bị ép bức đến mức độ này, sắc mặt càng ửng hồng, mềm oặt tựa vào cửa, tưởng tượng tay nắm cửa là dương vật đàn ông, đút vào hậu huyệt của mình, dẫu sao đói khát không chịu nổi nên hoảng loạn có gì dùng đó thôi mà.
Vật cứng cọ xát thọc vào rút ra làm cho khoái cảm dâng lên, Tiêu Sái sướng đến quen dần, càng đẩy mông mạnh hơn, sóng thịt trên cánh mông thi nhau nổi lên, vừa tự chịch mình vừa rên rỉ nũng nịu, cố ý khiêu khích người trong phòng, liên tục hét lên tiên sinh tuyệt quá đi mất, lại đâm thật mạnh, liên tục đẩy mông vào tay nắm cửa. Mà không hề hay biết từ góc nhìn của Diệp Bí, tư thế này giống như đâm vào hạ thân của hắn.
Tiêu Sái đang tự sướng, mông vừa rời tay nắm cửa một chút, định tiếp tục đâm vào thì nghe thấy một tiếng "soạt", cửa phòng tắm mở ra.
Diệp Bí định vươn tay đỡ cậu, nào ngờ mỹ nhân nhào tới ôm chặt lấy hắn, hai chân trần trụi quấn quanh eo hắn.
Miệng nhỏ thoang thoảng men cay của rượu mạnh, liếm láp yết hầu hắn như muốn lấy lòng, ngón tay cậu luồn vào tóc hắn, điên cuồng tìm kiếm từng chút hương vị đàn ông trên người tiên sinh.
"Diệp ca ca...ca ca..."
"Mau chơi em đi mà, a~ nhanh lên..."
"Tiêu Tiêu muốn...xin ngài, nhét con cặc to bự của ngài chơi chết Tiêu Tiêu đi..."
Nhóc dâm thở hổn hển, Diệp tiên sinh liền bế cậu lên giường, bị ném lên đệm nhưng vẫn bám chặt vào hắn, không chịu buông tay.
Cậu luồn tay vào áo gile, chạm đến lưng Diệp Bí, vén vạt áo lên muốn cởi hết ra, không ngờ Diệp Bí đẩy cậu xuống giường, tắt đèn.
"Tiên sinh đẩy em...ngài đừng không cần em mà..."
Tiêu Sái sắp khóc đến nơi, cậu níu cổ tay người đàn ông, nũng nịu giở mọi chiêu trò, dạng hai chân ra, cọ vào hông hắn.
Trong phòng rất tối, rèm cửa kéo kín, song Diệp Bí vẫn lờ mờ nhìn thấy vài nơi ẩm ướt trên người cậu, đôi mắt như dòng nước mùa thu khiến lòng người xao xuyến, gương mặt nhễ nhại mồ hôi, dâm dịch bên dưới chảy dầm dề, làm ướt quần Âu của hắn, làm bẩn cả ga giường màu trắng.
"Liếm cho tôi trước đã." Diệp Bí kéo cậu xuống dưới háng mình, "Liếm xong sẽ chịch sướng em."
Tiêu Sái nào nghe nổi mấy lời này, cả người ngứa ngáy muốn chết, giờ còn phải phục vụ hắn nên đương nhiên không muốn tẹo nào. Cậu bèn giả vờ khóc, cố nặn ra một ít nước mắt khăng khăng lắc đầu, dáng vẻ yêu kiều càng làm Diệp Bí mất hết kiên nhẫn, hắn tháo thắt lưng, bóp cái miệng nhỏ xinh của cậu rồi đút vào.
"Ư 一一 ưm..."
Miệng cậu bị nhét đầy ứ, vật cứng to dài ra vào giữa đôi môi đỏ mọng, không chút thương tiếc mà đâm vào cổ họng ẩm ướt chật hẹp, bị cái miệng nhỏ nóng hừng hực bao bọc một cách chặt chẽ.
Cảm giác khó chịu vì bị thọc họng quá sâu làm Tiêu Sái muốn nôn khan, cậu nắm chặt thắt lưng tiên sinh một cách đáng thương. Diệp Bí coi miệng nhỏ của cậu chẳng khác nào một cái lỗ để chịch, thẳng lưng thúc vào khiến cậu hoa cả mắt, vừa chịu nhục lại kích động đến nỗi phía sau chảy nước, quả thực quá dâm.
Mùi tanh nồng càng làm tăng kích thích tình dục, Tiêu Sái luôn nghĩ thứ này mà đâm vào chỗ đó của mình sẽ thoải mái đến mức nào, huyệt thịt vừa trướng vừa đau, e là sẽ sướng chết mất.
Sau mấy lần giật eo, Diệp Bí đỡ lấy đầu mỹ nhân, đẩy mạnh vào trong, tinh dịch bắn thẳng vào miệng cậu, Tiêu Sái nuốt vào theo bản năng, đồng thời thắt lại cổ họng, mút chặt đến nỗi làm Diệp Bí thở dốc một lúc, sau đó ôm lấy đầu cậu tiếp tục bắn ra càng nhiều càng đặc.
Tiêu Sái nuốt hết toàn bộ, liếm liếm khóe môi, háo hức như muốn giành công, hai tay vuốt ve cây gậy vừa mới cứng lại, tự quyết định nhét thứ này vào chỗ đó của mình.
Diệp Bí kéo vạt áo, cởi toàn bộ áo ra, đè lên mà tiến vào.
Tiêu Sái sướng điên cắn vào vai hắn, ngửa phắt đầu lên kêu rên một tiếng thật dài. Dương vật chỉ vừa mới thọc vào huyệt đâm rút vài lần, phía trước cậu đã bắn ra một cách điên cuồng, tinh dịch trắng đục vương tung tóe trên bụng Diệp Bí.
"A~ tiên sinh...thọc chết em mất thôi..." Mỹ nhân vừa lên đỉnh liền thít chặt huyệt nhỏ, kẹp chặt thứ đồ thô to không cho rút ra, xoắn siết làm cho Diệp Bí tê rần.
"Mẹ kiếp, tiếp tục thít vào." Diệp Bí nhíu mày, nhấc cao chiếc eo nhỏ của cậu, tát bốp một cái vào mông, nhào nặn nắn bóp cặp mông chắc mẩy rồi đỉnh mạnh vào trong. Tiêu Sái sướng không chịu được, gác hẳn chân lên vai tiên sinh, bắt chéo chân móc vào cổ hắn, để đối phương tiếp tục thao ác liệt vào mông mình.
Đoàn tàu hú lên ầm ầm như sấm, át đi âm thanh rên rỉ mềm dịu cùng tiếng giường cọt kẹt.
Diệp Bí thao một lúc, sau đó ép người xuống, gần như nằm hẳn lên giường, càng dễ dàng đỉnh mạnh cú nước rút vào trong.
Tiêu Sái một lần nữa lên đỉnh, hai chân căng cứng, run rẩy giữa không trung, cơ thể gần như bị Diệp tiên sinh gập lại, quy đầu hồng nhạt hướng thẳng vào mặt, tinh dịch bắn tung tóe khắp mặt và cằm.
Tinh dịch dính lên môi, Tiêu Sái vô thức liếm đi, còn một ít dính vào lông mi rất khó chịu, cậu vươn tay lau đi, mút ngón tay mình, từ khoang miệng đỏ tươi kéo ra từng sợi bạc ướt át bóng bẩy vô cùng.
Diệp Bí cảm thấy bụng dưới thắt chặt, bé dâm này đúng là cao thủ phơi sắc câu người, là yêu tinh mê hoặc con người. Hắn liền ấn hai tay Tiêu Sái xuống, càng chịch càng thấy hăng say, thậm chí lúc lên đỉnh còn bóp chiếc cổ mảnh khảnh của mỹ nhân.
Khoái cảm đâm rút và cảm giác nghẹt thở cùng nhau hòa quyện, mắt Tiêu Sái trợn trắng, tay bị áp chế, không vùng vẫy được, vách thịt bên trong càng co thắt mà hút vào chặt hơn.
Thân hình vạm vỡ ngực nở eo thon đưa đẩy ra vào, bên dưới buông lỏng, bắn thẳng vào huyệt nhỏ sưng tấy.
Tinh dịch xộc sâu trong huyệt thịt, Tiêu Sái kêu ré lên, mu bàn chân móc chặt vào đầu Diệp tiên sinh, mê man như bị sốt cao, song vẫn kéo tay Diệp Bí sờ loạn khắp người mình.
Diệp Bí cũng uống rượu nên tinh lực dồi dào đến đáng sợ, hai người quần quật đến 3 giờ sáng, chợt nghe thấy tiếng phục vụ tàu đến gõ cửa. Tàu đã tiến vào biên giới phía Bắc, yêu cầu kiểm tra hộ chiếu của từng hành khách.
"Diệp tiên sinh, xin vui lòng xuất trình hộ chiếu của ngài."
Giọng điệu người này có vẻ không vui, gặp khách VIP nên phải kìm nén cảm xúc, âm thầm nén giận.
Tiêu Sái lơ mơ nghe ra là ai, Diệp Bí mặc quần áo ra mở cửa, người bên ngoài quả nhiên là Harry.
Tình hình đường sá thuận lợi, đoàn tàu tới biên giới sớm hơn một giờ đồng hồ, ca đêm không đủ người, chỉ huy tàu vốn tới gọi Tiêu Sái thay ca nhưng lại phát hiện Harry nằm đó cả đêm.
Ánh đèn từ hành lang chiếu vào buồng đơn, Harry vừa khéo nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Sái trên giường, nụ cười cứng lại, cầm hộ chiếu cũng chẳng buồn xem, chỉ lướt qua một cách tượng trưng rồi trả lại cho Diệp tiên sinh.
Cuộc yêu vẫn hừng hực chưa kết thúc, trong chăn còn có người chờ, Diệp Bí nhận hộ chiếu, đang định đóng cửa thì Harry bất ngờ chặn lại.
Harry không dám nhìn thẳng vào Diệp Bí, ánh mắt cậu ta lướt qua bả vai hắn một cách gượng gạo, như thể muốn cảnh cáo ai đó.
Tiêu Sái nghe cậu ta úp úp mở mở, nói cái gì mà ban đêm trên toa hạng nhất không được làm ồn, tránh quấy rầy người khác, còn chưa nói xong, nòng súng lạnh lẽo chĩa vào đầu cậu ta.
"Cút."
Cậu phục vụ tàu sững người, rút vội bàn tay ra khỏi khe cửa, cánh cửa buồng đơn số 12 đóng sầm lại trước mặt cậu ta.
Vừa xoay người lại, Tiêu Sái thò đầu ra khỏi chăn cười cười, hai chân lại quấn quanh eo tiên sinh như nghênh đón, như mời gọi: "Ngài không giết cậu ta hử?"
Cậu có hơi bất ngờ thật, thoạt nhìn Diệp tiên sinh không giống người tín Phật, càng không giống người lương thiện.
Diệp Bí mân mê lọn tóc mái mướt mải mồ hôi của mỹ nhân, chẳng biết vì sao cũng cười cười:
"Cậu ta mà chết, người đi soát vé bây giờ không phải là em sao."
"Vậy thì ai sẽ phục vụ tôi hả?"
TBC
Tác giả: Chỉ là câu chuyện hư cấu mà thôi, đừng nghiêm trọng hóa vấn đề lên nhá. Nếu mọi người thích có thể tương tác. Xin cảm ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro