Chương 7
Tiêu Chiến sau khi bị sét đánh không còn năng lực của vị hồ yêu lão tổ nữa, càng không đoán được con người xảo quyệt đến mức nào.
Sau khi Dung Thịnh bận bịu xong công tác đi ra khỏi công ty, tìm gần hai mươi phút mới thấy được anh đang ngồi trong một quán mì nhỏ sâu trong hẻm, ăn đến miệng mồm đầy dầu mỡ.
Quán ăn nhỏ do một đôi vợ chồng già mở ra, nội thất bên trong có vẻ như đã qua nhiều năm, ngay cả bàn ghế trong phòng cũng tích một tầng bụi bẩn dày.
Mặc dù trước kia Dung Thịnh cũng từng đi cùng mấy vị tình nhân gia cảnh bình thường trải nghiệm cuộc sống bên đường phố, nhưng đúng là chưa từng đến mấy quán xá không vệ sinh lắm... rất giống hắc điếm này.
Tiêu Chiến ngồi ở một cái bàn gỗ tận cùng bên trong, ngoắc ngoắc tay với gã.
"Anh tới rồi sao! Ngồi ngồi ngồi."
"..."
Dung Thịnh cực kì phiền muộn, bọc chặt quần áo ngồi xuống đối diện Tiêu Chiến.
Anh ngẩng đầu một cái, lại nhìn băng ghế dưới người Dung Thịnh, ánh mắt vừa phức tạp lại kính nể nói.
"Ơ, anh không cầm giấy lau một chút sao? Bên dưới đầy mỡ đó"
"..."
Bộ âu phục trên người gã vừa tìm nhà thiết kế nổi tiếng đặt may riêng, hai ngày trước vừa mới được gửi từ Pháp về, định sẽ mặc trong buổi liên hoan phim điện ảnh tháng sau.
Kết quả thì sao.
Dung Thịnh cũng không biết sáng nay trong đầu mình có dây thần kinh nào đè lên nhau mà chập mạch không, lúc sáng thấy dáng vẻ Tiêu Chiến mơ mơ màng màng xả nước, liền động kinh lấy bộ đồ này ra mặc.
Sau đó suy nghĩ lại thấy bản thân giống học sinh cấp hai thiểu năng trí tuệ mới yêu.
Dung Thịnh buồn bực từ bỏ việc cứu lấy bộ đồ, đặt hai tay lên trên bàn, lại rút đôi đũa duy nhất ra từ trong ống đũa, khều hai cái bát lớn trước mặt Tiêu Chiến
"Không phải bảo cậu ở bên ngoài chờ tôi sao? Không đi căng tin công ty ăn, sao lại chạy tới nơi này?"
Tiêu Chiến bảo vệ thức ăn ôm cái bát về, lấy một cái móng heo từ bên trong ra. Hai tay ôm gặm mấy cái, chép miệng
"Trợ lý của anh nói lấy quan hệ của chúng ta bây giờ, ăn ở căng tin không tốt."
Nói xong câu này, ann hết sức tò mò nhìn Dung Thịnh một cái "Giữa chúng ta có quan hệ thế nào vậy? Là kết quả mờ ám không thành sao?"
Dung Thịnh vui vẻ, rút hai cái khăn giấy từ hộp giấy trên bàn ra lau dầu mỡ bên mép Tiêu Chiến
"Cậu muốn là quan hệ gì?"
Anh vừa gặm móng heo vừa nghiêm túc suy nghĩ một chút, tiếc hận rụt về
"Hay là kệ đi, anh không phải phú bà, không thích hợp."
"..."
Dung Thịnh cảm thấy địa vị tổng tài Thịnh Kinh entertainment của mình bị khiêu chiến và miệt thị, mở miệng sửa lại tư tưởng của anh
"Trong thành phố J không có mấy phú bà có tiền hơn tôi đâu."
Ann sâu xa thở ra một hơi "Không được, tui không muốn xảy ra mạng người nữa."
Một Tiêu Toả Toả đã rất khó nuôi rồi.
Thật may là đã ném cho Vương Nhất Bác nuôi mới được thảnh thơi như hiện tại.
Nhìn qua Dung Thịnh này còn không đáng tin cậy bằng Vương Nhất Bác, nhỡ may lại có thêm một nhóc con, vậy chẳng phải gã tự bê đá đập chân mình sao?
Mua bán lỗ vốn như vậy không thể làm.
Tiêu Chiến ăn xong móng heo, lại bắt đầu ăn thịt trâu trong bát. Đang ăn thì chợt có ý tưởng, vì vậy dừng động tác lại, đầy chân thành lấy ánh mắt long lanh nói với Dung Thịnh
"Này anh có thể hỏi giúp tui xem có phú bà nào giàu hơn anh mà thiếu bạn trai không? Là người mà trước kia từng làm minh tinh á."
"..."
Dung Thịnh chỉ coi như anh nói đùa, vì vậy lộ ra một nụ cười thân thiết, chỉ chỉ bát lớn trên bàn.
"Không thiếu, ăn đi, đừng có nằm mơ."
Tiêu Chiến chít chít nhanh chóng ăn hết số mì thịt bò còn lại.
Dung Thịnh từ trước đến giờ không có thói quen để cho người bên cạnh trả tiền, huống chi lúc trả tiền trên khuôn mặt đáng thương của Tiêu Chiến viết đầy chữ "tui nghèo lắm".
Hai người sóng vai đi ra từ quán ăn nhỏ không đủ ánh sáng. Dung Thịnh cởi áo khoác xuống nhìn nó một chút, khuỷu tay và ống tay áo vốn sạch sẽ giờ bị dính một tầng dầu nhớt màu đen.
Gã trực tiếp ném áo vào trong thùng rác, lại giúp Tiêu Chiến mở cửa xe
"Muốn đi đâu?"
Tiêu Chiến sắp có 5000 đồng tiền gửi ngân hàng, tâm trạng cực kì vui vẻ. Gã liếm ngón tay, vui vẻ lắc đầu nói với Dung Thịnh.
"Cảm ơn anh mời tui ăn cơm, không cần phải để ý đến tui nữa đâu. Lát nữa Lâm Vũ sẽ đến đón tui đi."
"Lâm Vũ?"
Dung Thịnh ngẩn người "Đó không phải là trợ lý của Vương Nhất Bác sao? Cậu ta đón cậu làm gì?"
Anh ăn xong rồi cũng có chút mệt rã rời, lông mi hơi chớp mấy cái, thuận miệng nói.
"Đi tìm anh ta và nhóc con, phải cùng nhau ăn cơm tối."
Mặc dù bây giờ cách giờ cơm tối còn khá lâu, cũng không biết lúc nào Lâm Vũ tới đón anh.
Tiêu Chiến mờ mịt nhìn xung quanh một lần, không tìm được cái ghế nào có thể ngồi ngủ gà ngủ gật, vì vậy lại đổi ý.
"Tui có thể về công ty với anh trước không? Tui lén thương lượng với Lâm Vũ một chút, bảo tới công ty đón tui."
Tay Dung Thịnh vịn trên cửa xe hơi dừng một chút "Nhóc con?"
Tiêu Chiến gật đầu một cái, ngoan ngoãn nói "Đúng vậy, chính là con trai Vương Nhất Bác đó."
Nụ cười bên mép Dung Thịnh có chút không căng được. Gã dừng mấy giây, giả bộ hài hước mở miệng nói
"Xác định như vậy rồi sao? Là con trai của cậu ta với ai vậy?"
Nghe thấy nhóc con lại bị hoài nghi thân phận, Tiêu Chiến không vui lắm mím môi một cái.
"Đương nhiên là có con với tui rồi, lần trước nói với anh rồi còn gì. Anh lại không tin."
Nụ cười của Dung Thịnh nhạt xuống
"Vương Nhất Bác nhận nó?"
Tiêu Chiến ngáp một cái, chui vào trong xe theo cánh cửa Dung Thịnh kéo ra.
"Nhất định sẽ nhận!!! Con trai cũng sinh cho anh ta rồi, không nhận không phải là tra nam sao?"
"..."
Dung Thịnh trầm mặc chốc lát, đưa tay đóng cửa xe chỗ anh lại, cũng đóng lại tâm tư của mình cẩn thận. Khó trách sáng sớm hôm nay Vương Nhất Bác gọi điện thoại sắp xếp chuyện đầu tư.
Có lẽ không phải tiền bịt miệng, mà là lễ ra mắt.
Gã và Vương Nhất Bác chính là anh em từ nhỏ, cùng nhau bị phạt đứng nghịch ngợm trộm kéo tóc đuôi ngựa của bạn nữ.
Mặc dù bản thân gã đúng là không biết liêm sỉ lại ham chơi, nhưng cũng không có ý định động chạm trên người bà xã của anh em.
Dung Thịnh thở dài, quy củ trở lại chỗ điều khiển, nói với anh
"Tôi đưa cậu về công ty trước, chắc Lâm Vũ sẽ tới khi tam làm, cậu cứ chờ đi."
Tiêu Chiến sau khi ăn uống no đủ thì trở nên biếng nhác, thay đổi nhiều tư thế trên ghế cạnh tài xế, cố gắng kìm chế xung động muốn xõa đuôi ra thả lỏng.
Haizzzz.
Thật muốn ôm cái đuôi của mình làm gối ngủ đánh một giấc ngon lành.
Cuộc sống giả làm loài người đúng là quá khó chịu.
Tiêu Chiến cực kì ưu sầu đi theo sau lưng Dung Thịnh xuống xe, lại được trợ lý dẫn vào phòng nghỉ ngơi.
Sau đó thuần thục lấy điện thoại ra bắt đầu chơi.
Ba mặt phòng nghỉ đều là tường kính, lúc này trên ghế sa lon rộng lớn bên trong chỉ có một mình anh.
Đã tới gần lúc tan tần, ánh mặt trời mong mỏng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, ánh lên bên tai và gò má người trong phòng.
Trên người Tiêu Chiến còn mặc áo khoác dài màu xanh da trời của buổi sáng, ánh sáng vàng nhạt càng khiến màu da anh càng tái nhợt, yếu ớt.
Dung Thịnh vốn muốn nhấc chân rời đi lại dừng lại, ánh mắt không tự chủ rơi vào trên người anh.
Trợ lý đợi một lúc lâu còn không có thấy Dung Thịnh có động tác gì, chuyên nghiệp nhắc nhở
"Dung tổng?"
Dung Thịnh xoay người "Ừ, đi thôi."
Những năm gần đây Thịnh Kinh entertainment phát triển cũng không tệ, mặc dù lão chủ tịch một mực không tuyên bố chính thức thoái vị, nhưng phần lớn công việc trong công ty đã dời toàn bộ cho Dung Thịnh xử lý.
Sau khi giám đốc nghỉ việc, Dung Thịnh liền chọn một gian phòng làm việc mới để dùng. Cửa sổ của phòng làm việc mới đối diện với cao ốc văn phòng.
Nếu như xe cộ bên ngoài không vào hầm gửi xe mà đỗ ở ngoài, đứng ở bên cạnh cửa sổ có thể thấy rõ ràng.
Lúc trợ lý gõ cửa phòng làm việc ——
Dung Thịnh vừa thu hồi tầm mắt ngoài cửa sổ lại "Sao thế?"
Trợ lý theo bản năng muốn nhìn ra ngoài cửa sổ, lại ngại vì Dung Thịnh tại chỗ nên không dám nhìn.
"Dung tổng, Tiêu Chiến vừa từ thang máy xuống tầng, nói có người ở dưới tầng đón cậu ta."
Dung Thịnh trở lại ghế làm việc ngồi xuống, lộ ra một nụ cười
"Tôi biết rồi, không cần để ý đến cậu ta, còn có chuyện gì sao?"
Trợ lý ngớ ngẩn, bỗng chốc không biết có nên nói chuyện phía dưới ra không.
Cô đã làm ở Thịnh Kinh entertainment gần ba năm, mặc dù Dung Thịnh mê gái mười phần, nhưng hiếm khi lôi kéo người khác trong bộ phim đã có vai diễn cố định.
Mà lúc này tuy nụ cười bên mép Dung Thịnh có vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng có chút không giống vẻ tán tỉnh hàng ngày.
Thấy trợ lý không trả lời, Dung Thịnh thuận tay lấy một hộp socola tuyệt đẹp từ trong ngăn bàn ra đưa tới.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Lại có thể khiến cô trợ lý thông minh xinh đẹp của tôi không thốt lên nổi vậy?"
Đây là một người đàn ông rất biết dỗ dành phụ nữ vui vẻ.
Trợ lý lấy lại tinh thần "Buổi sáng ngài bảo tôi đi hỏi bộ phim mới của đạo diễn Thành, vừa rồi đoàn làm phim trả lời còn chưa chắc chắn về vai nam hai, còn hỏi ngài có để cử thí sinh nào không."
Dung Thịnh thất thần tựa lưng vào ghế ngồi, thuận miệng nói móc.
"Không có người nào? Tôi còn tưởng rằng Hoa Thanh Tu lại phải giúp vị tri kỷ kia của hắn lên chức chứ."
"..."
Trợ lý khai quật chút tin bát quái mình biết
"Nhưng vừa trong điện thoại nghe lời của bên làm phim.... Vốn dĩ nam hai đúng là do Hoa Thanh Tu đề cử, nhưng bên làm phim nói nếu ngài muốn đề cử, chắc chắn sẽ ưu tiên ngài."
"Hừ —— "
Dung Thịnh giễu cợt cười một tiếng, ngón tay gõ bàn, nhàn nhã nói
"Tỉnh lại đi, đây cũng không phải là ưu tiên thí sinh của tôi, là ưu tiên thí sinh có tiền."
"... Vậy có cần để cử Tiêu Chiến với bên làm phim không?"
Dung Thịnh bị vấn đề này hỏi đến cứng ngắc một chút, suy tư hồi lâu mới nói.
"Đẩy qua đi, Thịnh Kinh entertainment tăng thêm mười triệu đầu tư, đẩy nam hai của bộ này."
"..."
Nhìn Dung Thịnh trước mắt khôi phục trạng thái theo đuổi đói tượng, trợ lý vốn cho rằng hắn sẽ không chọn tiếp tục đầu tư anh làm nam hai nữa, ngẩn người một chút mới nói "Được."
Cô quay lại suy nghĩ một chút, có chút không xác định nói
"Nhưng Dung tổng, trước đó Tiêu Chiến và Vương tổng có scandal, có phải báo cáo việc đầu tư này cho Vương tổng biết không..."
Dung Thịnh lắc đầu một cái "Được rồi, coi như là quà thoát ế tôi tặng cậu ta trước đi."
"..."
Trợ lý cảm thấy trong nháy mắt có thể mình đã biết gì đó.
...
Từ Thịnh Kinh entertainment đến nhà Vương Nhất Bác có vẻ rất xa, đi thật lâu cũng không thấy đến.
Anh vốn định tán gẫu với Lâm Vũ đang lái xe một chút, nhưng nói mấy câu cũng không được đáp lại, hết sức ủ rủ buông xuống bả vai.
"Sao Vương Nhất Bác lại ở xa như vậy? Anh ta muốn ở trong núi tu luyện sao?"
Lâm Vũ đánh tay lái "Bình thường ông chủ không ở chỗ đó, hôm qua anh ấy nói muốn đưa Tiêu Toả đến biệt thự ngoại ô trong lành, định chuẩn bị phòng cho trẻ con."
Ánh mắt Tiêu Chiến sáng lên, chân thành tán dương "Tốt như vậy nha."
Tiểu Toả nhi đi theo cha ruột nó quả nhiên tốt hơn so với việc ở khu dân cư xập xệ với anh nhiều.
Nhưng Lâm Vũ lại liếc nhìn Tiêu Chiến một cái, có chút lạnh lẽo cười một tiếng.
"Đúng vậy. Ông chủ tốt với cậu và con trai cậu như vậy, sao cậu phải lừa gạt người ta ?"
"???"
"Tui lừa anh ta lúc nào?"
Lâm Vũ thắng xe ở sân trước biệt thự, kéo cửa xe ra, tức giận đến mức giọng nói cũng cứng ngắc.
"Tiêu tiên sinh, tối hôm qua cả đêm ông chủ bảo tôi đi mua đồ dùng tốt nhất cho trẻ con, ngay cả xe đẩy cũng lấp xong luôn rồi. Anh ta sợ thành phố J quá ô nhiễm, chuẩn bị sau này mình đều chạy qua lại hai bên mỗi ngày."
"Thứ cho tôi nói thẳng, cậu làm như vậy thật sự là vô cùng quá đáng."
"...???"
Tiêu Chiến bị Lâm Vũ nói một trận đến lơ ngơ, một lúc lâu mới trừng mắt nhìn.
"Cho nên, tui lừa anh ta cái gì?"
Lâm Vũ trực tiếp dẫn anh từ hoa viên bên ngoài đi vào biệt thự "Cậu tự mình đi hỏi ông chủ đi."
"..."
Bên trong biệt thự trang hoàng kiểu Trung Hoa, nội liễm kín đáo, nhưng toàn dùng đồ dùng thượng hạng.
Chỗ của ra vào bày một bộ bình phong gỗ hoàng hoa lê to lớn.
Tiêu Chiến xích lại gần nhìn kỹ. Trên bình phong khắc một con phượng hoàng vỗ cánh bay.
Phượng Hoàng, chim thần.
Tiếng hót như ngọc, vua của trăm loài chim. Nhưng trên thế giới này sớm đã không có phượng hoàng rồi.
Mà cửu vĩ hồ anh vẫn còn sống vui khỏe, thoải mái, thậm chí còn có nam nam nữ nữ xinh đẹp có thể chơi đùa.
Tiêu Chiến vui vẻ uốn éo, sau đó thò đầu ra từ sau tấm bình phong.
Ngay sau đó.
Nhìn một cái liền thấy được Vương Nhất Bác đang ngồi ở trong phòng khách. Không trách anh không nhìn tới những đồ trang trí khác bên trong nhà, thật sự là hắn ngồi bên trong khí thế quá mạnh mẽ.
Nhất là vào giờ phút này, khuôn mặt anh tuấn nào đó đang âm trầm, mang vẻ mưa gió sắp tới.
Tiêu Chiến chà xát tay, từ sau tấm bình phong đi ra, đi tới trước mặt hắn vẫy vẫy tay
"Vương tiên sinh, buổi tối vui vẻ."
Vương Nhất Bác còn đang mặc âu phục, hiển nhiên là mới vừa từ công ty chạy thẳng về. Lâm Vũ đóng cửa biệt thự lại, đi theo sau lưng anh vào trong.
Lâm Vũ không dừng lại bên trong phòng khách, mà là trực tiếp lên tầng hai, ôm Toả nhi từ phòng ngủ xuống, đặt trên ghế mềm trong phòng khách.
Anh ta đẩy ghế tới cạnh hắn, suy nghĩ một chút vẫn nói
"Ông chủ, dựa theo thời gian buổi trưa bà vú nói, lát nữa sẽ đến giờ cho no uống sữa."
Ánh mắt của Vương Nhất Bác lướt qua trên người Tỏa nhi một cái, nói với Lâm Vũ
"Tôi biết rồi, cậu về trước đi."
Ghế của nhóc con vừa mềm vừa dày, sau khi ngồi xuống sẽ hạn chế hoạt động của nhóc.
Toả nhi dùng tay chân mập mạp nhỏ bò lổm ngổm trên ghế, xê dịch nửa ngày cũng không thể điều chỉnh một tư thế thoải mái, vì vậy méo miệng chép chép, tủi thân nhìn Tiêu Chiến một chút rồi lại quay sang nhìn Vương Nhất Bác.
Chỉ chốc lát sau tiểu Toả nhi thông minh lanh lợi quyết định lựa chọn nhờ ba lớn giúp đỡ
"Ba! Ba!"
Cả người hắn khựng lại một cái. Dường như anh do dự hồi lâu, nhưng vẫn đứng lên, đi tới ôm nhóc con vào trong ngực.
Dĩ nhiên Tỏa nhi sẽ không biết suy nghĩ của người lớn như thế nào, hài lòng tựa vào người hắn dụi một cái, lại quay mặt đi lấy lòng anh
"Ba! Ba! Ba!"
Tiêu Chiến làm một mặt quỷ với nó. Toả nhi lập tức ngu ngơ nhoẻn miệng nhỏ cười lên.
Anh như chơi một món đồ chơi, lừa gạt Tỏa nhi xong, lại chuyển tầm mắt về trên người Vương Nhất Bác lần nữa, mở miệng hỏi.
"Vừa rồi Lâm Vũ nói tui lừa anh, tui nghĩ nãy giờ cũng không nghĩ ra tui lừa anh cái gì, anh ta bảo tui trực tiếp đi hỏi anh. Vương tiên sinh, anh nói một chút xem?"
Toả nhi trong lòng dùng ngón tay mập mạp túm lấy ống tay áo Vương Nhất Bác, đôi mắt to tròn giống Tiêu Chiến như đúc nhìn chằm chằm hai viên kim cương lớn trên ghim cài áo hắn không buông tay.
Vương Nhất Bác ôm Toả nhi mềm nhũn trong lòng ngực, đưa tay lấy xuống cái ghim cài áo.
"Không ngậm vào trong miệng, biết không?"
Nhóc con ra dáng học theo hình Tiêu Chiến, cũng làm một mặt quỷ với Vương Nhất Bác.
Trẻ con tuổi này đa số còn chưa nảy nở, nhăn nhúm giống như một ông cụ non, rất ít có đứa trẻ nào xinh đẹp như Toả nhi. Giống như là thừa kế toàn bộ gen ưu tú của hai người cha sinh ra nó vậy.
Vương Nhất Bác sợ mình mềm lòng lần nữa, cưỡng ép dời tầm mắt khỏi người Tỏa nhi, ném tập tài liệu trên bàn ra cho anh đứng đối diện.
"Nhìn một chút đi."
Hạ tổng tài lời ít ý nhiều.
Tiêu Chiến nhận lấy tập tài liệu kia, mở ra trang thứ nhất.
[Căn cứ kiểm tra DNA cùng kết quả phân tích, thông qua thẩm định y học, không cho rằng giữa Vương Nhất Bác tiên sinh và Tiêu Toả Tỏa tồn tại quan hệ máu mủ.]
"???"
Tiêu Chiến không hiểu khoa học nổi giận quá độ, hắn đặt tài liệu xuống bàn một cái, tức giận nói.
"Có lầm hay không?! Chẳng lẽ là tui tự thụ phấn ra nó sao?!"
Hắn nhíu mày, hiển nhiên không tán thành lời của ann
"Tiêu Chiến, cho dù Toả nhi là con của cậu với ai, cậu là phụ huynh của nó, hẳn phải làm gương. Không thể không chịu trách nhiệm như vậy được."
"..."
Tiêu Chiến vỗ bàn một cái "Vậy anh còn là cha ruột nó kìa, sao anh lại không phụ trách?!"
Vương Nhất Bác làm lơ sự mất mát trong lòng, cố gắng để mình tâm bình khí hòa.
"Nhưng sự thật chứng minh, tôi không phải cha thằng bé."
Tiêu Chiến giận đến hận không thể dùng đuôi quất Vương Nhất Bác mấy cái.
Anh cọ xát răng nhọn của mình "Anh chắc chắn có thể tin bệnh viện này?"
Vương Nhất Bác vỗ nhè nhẹ đứa trẻ sợ bị đọa hết hồn trong ngực một cái, chậm rãi nói.
"Bệnh viện tư nhân Hoa thị luôn có quan hệ hợp tác với Vương thị, bọn họ không cần đắc tội tôi trong loại chuyện này."
Chuyện cho tới bây giờ. Cho dù kết quả thật sự như thế nào, nhìn qua đều đã không thể xoay ngược lại rồi.
Anh vòng qua bàn đi tới trước mặt hắn, nhìn Toả nhi trong lòng hắn, lại nhìn Vương Nhất Bác lần nữa.
"Nói thật, tui không tin kết quả của anh."
Vương Nhất Bác lui một bước "Cậu có thể kiểm tra lại..."
Nhưng Tiêu Chiến lại cắt ngang lời anh, tùy ý khoát tay một cái
"Nhưng không sao, anh là cha ruột không nhận nó, cùng lắm thì tui tìm cho nó một cha ghẻ là được."
"..."
Hắn trầm giọng xuống "Cậu nói linh tinh gì đó?"
Tiêu Chiến đưa tay ôm Toả nhi từ trong lòng hắn ra, thành thạo xách da gáy nó
"Tạm biệt nha, Vương tiên sinh."
Nhóc con hiếm thấy hưởng thụ cảm giác một ngày làm tiểu bá vương ——
Còn chưa đủ nghiện, đã phải quay lại cuộc sống bị Tiêu Chiến coi làm đồ chơi xách tới xách lui, bỗng nhiên tủi thân, từng giọt nước mắt lăn ra khỏi hốc mắt.
Tiếng khóc thanh thúy bỗng nhiên vang lên trong toàn bộ phòng khách, còn kèm theo vài tiếng nấc
"Ba, hu hu... Ba... Hu hu hu..."
Vương Nhất Bác nghe đến tan nát cỏi lòng, đứng dậy cầm chìa khóa xe trên bàn, lại nhận lấy Toả nhi trong tay anh, lạnh lùng nói
"Ở đây không có xe, tôi đưa hai người về."
Anh âm dương quái khí nói "Ai, nào dám làm phiền ông chủ Vương chứ. Tự bọn tui đi bộ tới ven đường ngồi xe bus là được rồi."
Hắn tức đến đổi sắc mặt"Tiêu Chiến!"
Anh nghiêng đầu, mặt đầy vẻ vô tội.
Vương Nhất Bác hít sâu một hơi kìm chế bản thân
"Trong túi giấy trên bàn có bột sữa dê và sữa bò tôi mua cho Toả nhi, còn có một chút đồ dùng trẻ em, cậu cầm về đi, sau này... Sau này nếu quá khó khăn, cũng có thể đến tìm tôi."
Tiêu Chiến lập tức nhanh chóng cuốn hết thứ trên bàn di, thuận tiện còn không quên châm chọc Vương Nhất Bác
"Không dám nhận không dám nhận, Vương tiên sinh là người bận rộn, lần trước tui tìm anh suýt nữa còn bị vệ sĩ đuổi ra ngoài mà."
"..."
Vương Nhất Bác lần nữa nói mình phải tâm bình khí hòa, đặt nhóc con Tiêu Toả lên ghế ngồi cho trẻ sơ sinh sau xe, rồi nói với anh
"Trẻ con rất thông minh, nhất là Toả nhi... Nhất định phải nhớ cho nó đi học đúng hạn."
"..."
Sao tên tra nam này sao lại lắm mồm như vậy?
Tiêu Chiến lười nghe hắn nói thêm câu nữa, cúi đầu mở điện thoại di động lên, không đếm xỉa mà lướt Weibo.
Bởi vì ảnh chụp đi anh cùng Vương Nhất Bác vào khách sạn bị tung ra, đủ loại lời lẽ lần lượt xông đến.
Lấy thân phận idol lưu lượng để debut, còn chưa đứng vững gót chân, căn bản không chịu nổi chèn ép như thế này.
Thế cho nên Weibo có tích V của Tiêu Chiến vẫn dừng ở ngày scandal tuôn ra.
Bình luận bên dưới đã sớm phá triệu lượt truy cập. Cái trên cùng chính là bảo anh cút ra khỏi showbiz.
Nhàm chán.
Tiêu Chiến cực kì rảnh rỗi cho bình luận này một cái like. Sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, lại đạo mạo nghiêm trang khóa điện thoại lại, nhét vào trong túi.
Ngõ vào khu nhà không thể cho xe ô tô vào được, hắn chỉ có thể dừng ở bên lề đường.
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn, gò má của Tiêu Chiến bên cạnh hiện ra cực kì diễm lệ trong cảnh phố. Nhưng mà người này lại liên tục lừa hắn hai lần.
Vương Nhất Bác bật đèn xe, ôm Toả nhi từ phía sau ra, giao cho anh, cuối cùng nói
"Đúng rồi, còn có một việc."
Tiêu Chiến qua loa lấy lệ ôm nhóc con xoay người lại nhìn hắn.
"Tôi báo danh cho cậu một lớp dạy trẻ cơ bản, đều là mới bắt đầu. Tiền đã nộp rồi, về tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu."
"..."
Kệ đi, không thể giết người.
Mặc dù loài người là thứ ngu xuẩn.
Nhưng giết người là phạm pháp.
Giết cha ruột nhóc con cũng là phạm pháp.
Vì vậy Tiêu Chiến hung hăng đạp một cú lên giày da bóng loáng của Vương Nhất Bác, tức giận bỏ đi.
Sau khi xách Tiêu Toả từ bên lề đường vào trong ngõ hẻm, anh phát hiện trong phòng đen sì. Không chỉ là căn phòng Tiêu Chiến, còn có những căn phòng khác đều giống như vậy.
Vốn dĩ thời điểm này đã là giờ mọi người về nhà nhưng giờ đang tụm năm tụm ba dưới tầng buôn chuyện cho nên kết luận luôn là tối nay bị cúp điện suốt đêm rồi.
Tiêu Chiến mặt ủ mày ê trong chốc lát, đưa tay xoa xoa khuôn mặt trắng nõn lại mềm mại của nhãi con, mở cửa nhà đi vào.
Căn phòng này hôm nay vẫn là lạnh lẽo như thường. Tiêu Chiến ném đống sữa bột và đồ dùng chiếm đoạt từ chỗ Vương Nhất Bác vào trong bếp, sau đó đi tới bên giường gỗ nhỏ, cùng ngồi ở trên giường mặt đối mặt với Toả nhi.
Giường nhỏ của nhóc con dựa vào cửa sổ, ánh trăng nhàn nhạt vừa vặn có thể từ bên ngoài chiếu vào, để cho một góc sáng hơn những chỗ khác trong nhà.
Tiêu Chiến thở dài thở ngắn "Con à, con bị cha ruột trả hàng rồi đó, biết không hả?"
Toả nhi mờ mịt đưa cánh tay nhỏ ra phía anb, muốn ôm một cái. Tiêu Chiến làm bộ đi ôm nó lên, cánh tay đưa đến một nửa lại rút về.
Tiểu Toả chỉ ôm phải không khí, tủi thân thút thít hai cái, đáng thương ngẩng đầu nhìn ba nhỏ không đáng tin cậy của mình.
Anh cười hắc hắc máy cái, ngồi xổm xuống, đang chuẩn bị trêu chọc nhóc con này một chút nữa, lại đột nhiên phát hiện, một cánh tay nhỏ của nhóc con luôn sờ tới sờ lui trên mông, giống như bị mắc thứ gì đấy không thoải mái.
Tiêu Chiến chợt sửng sốt một chút, đứng dậy bế nhóc con lên. Sau đó kéo đai quần nhóc con xuống.
Mượn ánh trăng sáng trong, giữa hai cánh mông nhỏ tròn vo ——
Một cái đuôi trắng mềm mại đang vẫy vẫy, giống như là tủi thân cùng nhóc con.
Đuôi hồ ly không giống với những chủng loại dã thú khác, chóp đuôi rất nhỏ, phần giữa phình phình to, lông xù xù, rất thích hợp dùng làm gối.
Tiêu Chiến thích nhất là ôm chín cái đuôi của mình cuộn tròn mà ngủ. Cho nên, dựa theo ánh mắt của anh ——
Cái đuôi trên mông nhỏ của Toả nhi nhất định là sản phẩm giả mạo không hợp cách.
Hoặc có thể là vừa mới mọc ra, chóp đuôi của Tiểu Tỏa cực nhỏ, lại mềm nhũn, ngay cả lông cũng là lông mao của thú con.
Lại bởi vì chủ nhân của cái đuôi này còn chưa nắm giữ phương pháp khống chế, chỉ có thể để cho cái đuôi nhỏ kia lắc qua lắc lại tự do.
Tóm lại.
Cực kì đần độn.
Không giống hồ ly gì hết, giống cún con ngốc nghếch thì đúng hơn.
Anh dùng ánh mắt chê bai nhìn lướt qua cái đuôi nhỏ của nhóc con, vô cùng hoài nghi đưa tay ra, bấm một cái lên đuôi của Toả nhi.
"Ô oa oa oa oa —— "
Sau khi được Vương Nhất Bác đối xử tử tế một ngày, tiểu Toả nhi rốt cuộc mới biết rằng mình lại bị nhỏ ba bắt nạt, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu khóc nức nở.
Tiêu Chiến chột dạ rụt tay về, giấu ở sau lưng nói.
"Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, biết là cái đuôi thật rồi!!"
Nhóc con khóc đến đỏ cả mắt, ngay cả cái đuôi nhỏ sau mông cũng lắc lắc theo một cái.
A a a!
Thật là đáng chết!
Trước kia Tỏa nhi không thích khóc như vậy, đều do Vương Nhất Bác cưng chiều lung tung mà ra.
Tiêu Chiến tức giận mắng hắn một trăm câu thô tục trong lòng, sau đó đưa tay ra, nhanh tay lẹ mắt kéo cái đuôi nhỏ của Toả nhi từ phía sau mông đến trước mặt nó.
"Nhìn nè! Đây là cái gì?"
Ngóc con ngốc manh quả nhiên lập tức bị dời tầm mắt đi, đôi mắt đen to linh lợi nhìn chằm chằm cái đuôi nhung trắng trước mặt, hưng phấn đưa tay nhỏ mập bắt lấy.
Vì vậy Tiêu Chiến mặt dày kéo cái đuôi của Toả nhi để nói điều kiện với nó.
"Cho con chơi cái này, đừng khóc nữa, có được hay không?"
Nhóc con mới tới thế giới này có hai tháng còn chưa thấy qua đồ chơi hay ho như vậy, vừa mềm lại sờ rất thoải mái. Không chỉ có lông xù xù, còn biết tự chuyển động nữa.
Nước mắt của nó lập tức dừng lại, chuộc cái đuôi nhỏ của mình từ trong tay anh, hai cái tay nhỏ mập cầm lên nhìn một vòng.
Âm thanh chói tai rốt cuộc đã biến mất. Tiêu Chiến ngồi xuống cái ván ghế, nghiêng đầu nhìn nhóc con chơi cái đuôi của mình
"Vui không?"
Nhóc con chưa học được việc ghi thù, rất vui vẻ lộ ra một nụ cười rực rỡ với anh, kéo cái đuôi lên bỏ vào mép miệng không có răng của mình.
Năng lực cảm giác của nhóc con đối với thế giới này vẫn còn có hạn. Mà bước đầu tiên thú con lớn lên, chính là tuân theo bản năng ăn uống của động vật, phán đoán đồ trước mặt có phải thức ăn hay không.
Trùng hợp là người sinh ra nhóc con này lại là cửu vĩ hồ tệ hại chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Cho nên.
Ở trong phòng khách đơn sơ, Tiêu Chiến xoa tay, nhờ ánh trăng hứng thú bừng bừng khích lệ Tỏa nhi đang ôm cái đuôi nhỏ của mình
"Hắc hắc, cái đuôi đẹp không? Cắn một cái xem ăn có ngon không nào?"
Nhóc con đơn thuần không biết lòng yêu hiểm ác, ngay thơ nhìn ba nhỏ của mình một cái. Sau đó tràn đầy mong đợi há cái miệng nhỏ nhắn ra, hung hăng cắn lên ——
"Oa —— "
"Ha ha ha ha ha ha ha!!!"
Một tiếng khóc lớn kinh thiên động địa quỷ thần khiếp vía bỗng nhiên phá vỡ sự yên tĩnh của đêm đông trong khu dân cư xập xệ, thậm chí quạ đen làm tổ trên cành cây khô cũng bị dọa suýt nữa rơi xuống đất.
Toả nhi nhỏ bé, yếu ớt,đáng thương lại bất lực không chỉ hung hăng cắn cái đuôi của mình một miếng. Mà còn cắn một miệng đầy lông hồ ly trắng mềm.
Tiêu Chiến ngồi ở trước mặt Toả nhi thiếu chút nữa cười đến tắt thở, vỗ đùi đứng lên, giúp bé con kéo cái đuôi hồ ly bên mép ra, làm bộ hỏi
"Ăn ngon không con?"
Nhóc con càng khóc càng hung.
Lúc này đã sớm vào khuya, ở đây lại cách thành phố quá xa, quá mức hẻo lánh, người sống ở đây không hề trẻ tuổi.
Người lao động dưới tầng chót thành phố sầm uất đã sớm bị khổ lao ăn mòn hết góc cạnh. Bình thường ban ngày của bọn họ cực kì vất vả, gần như căn bản không có thời gian nghỉ ngơi.
Anh đang chuẩn bị dỗ dành nhóc con giống như bình thường, nhưng không nghĩ tới lần này không biết có phải cảm nhận được sự khác nhau ở đây và khi ở với Vương Nhất Bác muốn cái gì có cái đó hay không ——
Nói tóm lại.
Tiêu Chiến bên trái dỗ dành bên phải lừa gạt, suy nghĩ biện pháp thật lâu, tiếng khóc tủi thân của Toả nhi vẫn không thể dừng lại.
Anh sắp bị ồn ào đến hôn mê, đã hối hận vừa nãy lừa gạt nhóc con cắn đuôi mình rồi. Còn chưa nghĩ ra cách để dỗ Toả nhi nín khóc, cửa nhà đã bị gõ từ bên ngoài.
Ngoài cửa hình như không chỉ có một người.
Đại khái đều là bị tiếng khóc thê thê thảm thảm của Toả nhi đánh thức, bị quấy rầy giấc ngủ quý báu, hàng xóm ngoài cửa nói chuyện cũng rất không khách khí, hùng hùng hổ hổ nói vào
"Đã trễ thế này khóc cái gì mà khóc? Có biết tích đức một chút hay không hả ——!!!"
"Đúng vậy! Nhìn là thấy không biết chịu trách nhiệm! Dạy con kiểu gì thế hả!"
"Còn để cho người ta ngủ hay không?!"
Tiêu Chiến buồn rầu đến mức nhăn cả mặt, không thể không dùng chăn đắp lên cái đuôi nhỏ của Toả nhi, sau đó mở cửa ra trong những tiếng đập cửa "ầm ầm ầm".
Người đứng ngoài bị anh đột nhiên mở cửa làm cho sợ hết hồn. Bọn họ cũng chỗ này được một đoạn thời gian rất dài rồi, nhưng chưa từng phát hiện trong nhà này lại có một cậu thanh niên còn xinh đẹp hơn cả đám minh tinh trên tivi.
Tiêu Chiến chắp hai tay, chân thành nói với mấy vị hàng xóm trung niên ngoài cửa.
"Thật xin lỗi thật xin lỗi các chú các dì, ồn ào đến mọi người rồi!!! Cháu sẽ bịt nhóc con vào trong chăn ngay."
"..."
Bịt, trong chăn?
Bầu không khí bỗng nhiên lâm vào yên lặng quỷ dị. Một bà dì trong đó ấm úng chốc lát mới mở miệng hỏi
"Cậu... không phải là kẻ buôn người đấy chứ?"
"..."
Tiêu Chiến lập tức chối bỏ "Không không, dĩ nhiên không phải! Chỉ là bình thường cháu đi làm về muộn, cho nên mới chưa gặp mọi người thôi."
Đám hàng xóm yên lặng chốc lát, định vòng qua trước mặt cậu thanh niên để nhìn đứa trẻ trong phòng, nhưng lại phát hiện cậu ta chắn ở cửa rất kín, căn bản không thấy rõ tình huống trong phòng.
Một ông chú khác dùng tay ngăn bà dì bên cạnh "Trong đó là con của cậu sao?"
Anh vừa được dạy dỗ, lập tức đổi lời nói, nở một nụ cười
"Đúng vậy đúng vậy! Chú cứ yên tâm, vừa rồi cháu chỉ thuận miệng nói, thuận miệng đùa thôi!"
Không biết mấy vị chú bác đứng ở cửa có tin hay không. Bọn họ trố mắt nhìn nhau một hồi, lại ăn ý không tiếp tục răn dạy anb nữa, mà khoan hồng độ lượng xoay người đi.
Phù ——
Nhân gian có chân tình, nhân gian có chân ái.
Tiêu Chiến vui mừng khép cửa phòng lại, nhịp bước vui sướng trở lại bên cạnh giường gỗ nhỏ của Toả nhi.
Trên giường, nhóc con mềm nhũn đang nằm sấp, vẫn tiếp tục khóc, vừa cẩn thận sờ cái đuôi bị mình gặm trọc một góc.
Đau đớn vừa rồi gần như khiến nó ý thức được rằng đây là mọc ra từ trên người mình, vẻ mặt càng thương tâm.
Tiêu Chiến mặt mày ủ dột ngồi ở trước mặt Toả nhi
"Con à, đừng khóc nữa được không?"
Nhóc con nấc một cái, đôi mắt nâu nhạt tràn đầy khiển trách với ba nhỏ. Tiêu Chiến chỉ cái đuôi mềm mại của bé con, hết sức khuyên nhủ
"Nhìn này, cái đuôi này của con, sau khi trọc sẽ mọc ra dài hơn!! Sẽ mọc ra nhanh thôi, giống như hồ đỏ và hồ xám lúc trước bị ba cắt trọc nhiều lần á, bây giờ đều tìm được bà xã xinh đẹp rồi!"
Không biết là có phải là nghe được chữ trọc hay không, nước mắt vất vả lắm mới dừng lại của Toả nhi lại chảy xuống ào ào, kéo cái đuôi nhỏ
"Ư hức hức hức..."
"..." Tiêu Chiến cực kì tuyệt vọng.
Anh cảm thấy nếu cứ mặc cho nhãi con khóc tiếp, chưa cần chờ đến ngày mai, chỉ cần mười phút sau thôi, đám hàng xóm quanh phòng này có thể đến xốc nhà anh lên mất.
Tiêu Chiến thở ra một hơi, đưa ra một ngón tay đối diện Toả nhi nói
"Suỵt, cho con xem một thứ, đừng khóc nữa được không?"
Nhóc con nể mặt hít mũi một cái. Anh búng tay về phía nhóc con, cười híp mắt nói
"Cho chút thể diện đi mà! Biến biến biến —— nhìn nè!"
Trong phút chốc, chín cái đuôi xù vừa trắng vừa to lại mềm mại xuất hiện trước mặt Toả nhi.
Mỗi cái đuôi đều mềm mại bóng loáng, giống như gấm lụa thượng hạng, lúc xòe ra như có ánh sáng nở rộ ở giữa đuôi.
Từ phần gốc cái đuôi bắt đầu lên đều là thuần trắng, không có chút tạp sắc nào. Chỉ là ở chỗ nhọn nhất có một nhúm lông màu bạc bạc hồng nhẹ, lúc cái đuôi lúc lắc thì để lại từng vệt bóng chồng.
Từ xa nhìn lại, vừa xa hoa lại xinh đẹp.
Toả nhi ngốc ngếch mới vừa thích cái đuôi nhỏ của mình, không nghĩ tới ba nhỏ nhà mình còn có đuôi to đẹp hơn cả nó nữa.
Trong phút chốc nhìn thấy, nó còn quên cả nháy mắt, nằm trên giường gỗ nhỏ nhoài người về phía trước, đưa tay muốn nắm lấy cái đuôi của anh.
Nhưng chín cái đuôi đối với nhóc con mà nói, thật ra là quá nhiều.
Nó dùng bàn tay nhỏ bé đầy ngấn bắt lấy, trái một cái phải một cái, sau đó phát hiện vẫn còn có bảy cái đuôi mình không bắt được, rất nhanh đã thả hai cái ban đầu, đưa tay ra bắt bảy cái lúc ẩn lúc hiện còn lại.
Toả nhi chơi rất hưng phấn, rất nhanh đã quên mất chuyện phải khóc. Tiêu Chiến đùa bỡn với con trai cũng rất vui vẻ, lắc cái đuôi trêu nhóc con nhìn trái nhìn phải.
Mặc dù có mấy cái đuôi bất hạnh rơi vào ma chưởng mà xù cả lông lên, nhưng vẫn tốt hơn là nghe nhóc con phát ra tiếng hu hu tuần hoàn. Hai người chơi một hồi, động tác của Toả nhi càng ngày càng chậm.
Hai mắt híp lại, nhưng vẫn không cam lòng buông tay ra khỏi cái đuôi to. Anh vuốt thuận lông từng cái đuôi của mình, qua loa lấy lệ dụ dỗ nó.
"Được rồi được rồi, đi ngủ thôi con, sau này cho con chơi tiếp nha."
Toả nhi nhấp cái miệng nhỏ nhắn, quyến luyến không thôi mà ngáp một cái. Tiêu Chiến đắp chăn xong cho nhóc con, đứng dậy đang chuẩn bị đi tắm, liền nghe ngoài cửa lại truyền đến một tiếng gõ.
Ủa.
Nhóc con đã dừng khóc rồi mà, còn có chuyện gì nữa?
Anh ra khỏi phòng vệ sinh, đi tới cửa hỏi "Ai vậy?"
Xuyên qua mắt mèo anh thấy được ngoài cửa là hai người mặc cảnh phục rất chỉnh tề, đứng thành hàng.
"Chúng tôi là công an khu, có người tố cáo cậu bắt cóc trẻ con. Mời cậu mở cửa đi một chuyến với chúng tôi."
__________________
Có bị hốt lên phường hong ta =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro